Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới bị đâm, cũng có nghĩa là sự kiện tháng đã chính thức bắt đầu, đồng thời cũng có nghĩa là kế hoạch nhằm vào thị trường chứng khoán Mỹ của Lục Thiếu Hoa chính thức bắt đầu thực hiện, mà vào lúc này, sự lên xuống của thị trường chứng khoán Mỹ đều có liên quan đến kết quả, hắn đương nhiên phải chú ý.
Hắn hiểu bản thân tiền tệ vốn là “ Một nửa thùng nước”, chỉ có thể xem như tạm thời hiểu được một nửa, cũng không hiểu hoàn toàn, chủ yếu là dựa vào mấy người trụ cột tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng Lưu Minh Chương này, cho nên, khi kế hoạch mới bắt đầu, hắn hiển nhiên muốn mấy người họ tập trung tinh thần và sức lực, chú ý vào màn hình lớn, quan sát sự giảm mức độ của thị trường chứng khoán Mỹ.
Kết quả cũng rất nhanh, Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới bị đụng không lâu, tin tức liền được truyền đi, đặc biệt là ở thành phố tài chính lớn New York này, tốc độ truyền đi càng nhanh, ngay sau đó, sự sụt giảm đầu tiên chính là chỉ số của thị trường chứng khoán New York.
Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới vốn là một trung tâm tài chính, bỗng nhiên bị sụp đổ, như vậy hậu quả không cần nói cũng đã biết, chỉ số chứng khoán sẽ mất điểm, mức độ còn lớn hơn cuộc khủng hoảng tài chính, phủ một màu xanh ở màn hình lớn treo trên vách tường, toàn bộ chỉ số liệu đều đi xuống.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, Lưu Minh Chương cười, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng cười, tuy không cười thành tiếng, nhưng hắn biết, mấy người Lưu Minh Chương đều đang cười thầm trong bụng, chẳng qua là cố không cười thành tiếng mà thôi.
Đúng vậy, thị trường chứng khoán New York giảm xuống, cũng có nghĩa là mấy người Lưu Minh Chương vừa bắt đầu đi thu tiền về, vẫn là cố gắng kiếm tiền, tuy rằng tiền vốn ban đầu là của hắn, nhưng, chớ có quên, mấy người họ cũng có % theo tính lợi nhuận.
%, cái giá này quá cao, nói đơn giản một chút, đó chính là kiếm được mười tỷ, mấy người họ có thể lấy ra một tỷ tiền phần trăm trong đó.
Song, lần này hắn đầu tư vào năm mươi tỷ đô la Mỹ tiền vốn, thử hỏi chỉ để kiếm mấy chục triệu đô la Mỹ thôi sao? Câu trả lời rất rõ ràng, nhiều hơn, nhiều hơn rất nhiều, đầu tư nhiều như vậy, hắn dự định kiếm trên mười tỷ đô la Mỹ.
Tốt rồi, lần này hắn có thể kiếm hơn mười tỷ đô la Mỹ, như vậy mấy người Lưu Minh Chương sẽ có một tỷ đô la Mỹ phần trăm, chia ra, mỗi người cũng có được mấy trăm triệu đô la Mỹ.
Mấy trăm triệu đô la Mỹ, cũng không phải là một đồng hay hai đồng, đó là một khoản lớn, thử hỏi mấy người họ làm sao lại không cười chứ?
Ngoài tài sản bên ngoài ra, mấy người Lưu Minh Chương còn cảm thấy chiến thắng trong lòng nhiều hơn. Mấy người họ bố trí tiến vào thị trường chứng khoán Mỹ, hiện tại đang thu lợi, từng bước vét sạch của cải nước Mỹ, đây chính là cảm giác chiến thắng.
Hơn nữa, nước Mỹ là một quốc gia có nền kinh tế phát triển, tài chính cao nhất Thế giới, hiện tại mấy người họ đang thu được nhiều may mắn ở một quốc gia giàu có như vậy, càng chứng tỏ năng lực của mấy người họ, thử hỏi mấy người họ làm sao lại không có cảm giác chiến thắng và tự hào chứ.
Rất tự hào, mặc dù không thể hiện ra, che giấu sâu bên trong, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn nhìn ra, mấy người họ lúc này đang rất tự hào.
Tuy nhên cũng phải nói lại, thỉnh thoảng tự hào là tốt, ít nhất thì hắn cho rằng là thỉnh thoảng thì còn có thể chấp nhận được, nhưng lâu dài thì không thể, bởi vì tự hào lâu quá sẽ trở nên kiêu ngạo.
Hắn không muốn cấp dưới kiêu ngạo.
Cũng chính là vì như vậy, khi mấy người Lưu Minh Chương tự hào, hắn vẫn không kìm nổi nói như đổ vào một gáo nước lạnh:
- Đây chỉ là một hành động nhỏ mà thôi, mọi người có phải treo đuôi lên trời rồi không.
Mấy người Lưu Minh Chương theo Lục Thiếu Hoa cũng đã một thời gian, đặc biệt là Lưu Minh Chương, đã trải qua ngày thứ Hai đen tối năm , khủng hoảng kinh tế Nhật Bản năm , cuộc khủng hoảng tài chính nước Anh năm , biến cố khủng hoảng tài chính Mexico năm , cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm . Không ở đâu mà không có hành động lớn, còn lớn hơn hành động lần này nhiều.
Không thể không thừa nhận, lời của hắn có tác động rất lớn, ít nhất cũng làm thức tỉnh mấy người Lưu Minh Chương, kéo họ về thực tại. Suy nghĩ kỹ một chút, dường như theo như lời hắn nói, đây chỉ là một hành động nhỏ mà thôi, dù cho là nhằm vào nước Mỹ, mấy người họ dường như cũng không có gì đáng tự hào, bởi vì trước đó, là hắn chỉ huy mấy người họ bố trí thật tốt, nếu không thì mấy người họ cũng không thể biết vụ sập Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới này, lại càng không biết thị trường chứng khoán Mỹ vì vậy mà mất giá nghiêm trọng.
Có thể nói rằng, có được kết quả như hiện tại hoàn toàn là công lao của Lục Thiếu Hoa, mà mấy người họ nhiều lắm thì cũng chỉ xem như có góp chút sức lực mà thôi, không có công trạng gì, ai bảo tất cả hành động ban đầu đều là do hắn chỉ thị chứ.
Ngượng ngùng, vô cùng ngượng, cho dù là người có da mặt dày nhất như Lưu Minh Chương cũng phải thấy xấu hổ, không vì lý do gì khác, chính là vì khoảnh khắc tự hào vừa rồi của mấy người họ.
Gãi đầu xấu hổ, Lưu Minh Chương dường như ý thức được mấy người họ có phần hơi quá, cũng tiếp thu ý kiến của hắn, thật thà nói:
- Chúng tôi không giữ được tâm trạng bình thường.
Đây là đang thừa nhận sai lầm, là Lưu Minh Chương đại diện cho ba ông chủ lớn của Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng thừa nhận sai lầm với hắn.
- Ừm.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, rất vui, bởi vì mấy người họ đã biết được sai lầm của mình, đây là kết quả cuối cùng mà hắn muốn thấy, vì thế, hắn cũng không phê bình mấy người họ nữa, chuyển chủ đề, nói:
- Nhiệm vụ hiện tại là chú ý quan sát thị trường chứng khoán Mỹ, ừm, quan sát toàn diện, dù sao chúng ta chỉ đầu cơ vào một chỉ số chứng khoán lớn nhất của nước Mỹ.
Chưa hết, hắn cố ý ngừng lại một lát, rồi mới nói tiếp:
- Còn nữa, cần phải luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng công việc bán tháo, nói cho cùng lần này chúng ta là làm nhanh chóng, mà không phải là làm lâu dài.
Sự kiện ngày tháng diễn ra rất nhanh, thời gian không quá một tuần. Dưới chính sách độc đoán của chính phủ Mỹ, sóng gió lần này xem như bình ổn, cho dù có là sóng lớn, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì đến thị trường chứng khoán.
Trong tình huống không bị ảnh hưởng, cũng có nghĩa là sự rung chuyển của thị trường chứng khoán kết thúc, trở lại yên bình, như vậy cũng có nghĩa là đã đến lúc rút lui. Mà giống như việc đầu tư năm mươi tỷ đô la Mỹ, trước khi rút lui nếu không có chuẩn bị tốt, kết quả có thể sẽ giúp đối thủ phát triển, mất hết tất cả tiền vốn.
Lý Vân Thanh khá bình thản nói với hắn:
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm tốt.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ cười cười, ánh mắt như nói thay lời:
- Các anh làm việc tôi rất yên tâm.
...
Bi kịch vẫn còn đang tiếp tục, Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới bị máy bay đụng phải, thông qua giới truyền thông và internet đưa tin, cả Thế giới kinh hoàng, đặc biệt là trong nước Mỹ, nhân dân hoảng sợ, sợ rằng ngay sau đó nơi họ đang sinh sống sẽ xảy ra khủng bố.
Là người ai mà không sợ chết, chứ đừng nói là những người vừa có chức vừa có quyền, người làm nhiều chuyện xấu xa đáng hổ thẹn, bọn họ càng sợ chết hơn những người khác, vì thế, cảnh tượng kế tiếp sẽ là rất nhiều người xuất hiện trên các trang truyền thông với bộ dạng sợ hãi.
Mà theo giới truyền thông đưa tin, tất cả các chỉ số trong nước Mỹ cũng theo đó mà sụt giảm, phủ một màu xanh, dường như thông báo với mọi người, thị trường chứng khoán nước Mỹ đang không ngừng đi xuống.
“Giảm xuống, giảm xuống, khủng hoảng mạnh hơn chút nữa đi.
Lục Thiếu Hoa cười thầm trong bụng.”
Lúc này hắn rất bình tĩnh, không cười đắc ý, cũng không xao động, chỉ là đang cười vui trên nỗi đau của người khác.
Nước Mỹ đã xảy ra tai họa, thị trường chứng khoán sụt giá, mà hắn lại đã sắp xếp tốt từ trước, một khi thị trường chứng khoán Mỹ sụt giá, như vậy cũng có nghĩa là hắn có thể có khoản thu kếch xù, tổng tài chính không ngừng tăng lên, hắn đương nhiên rất hài lòng.
Nhưng, điều hắn không biết chính là, năm mươi tỷ đô la Mỹ hắn đầu tư, tuy nói là phân tán ra, nhưng mà một số tiền lớn như vậy, cho dù là có phân tán ra, thì cũng vẫn thu hút sự chú ý của những người tò mò.
Đặc biệt là Chính phủ Mỹ, đương lúc Chính phủ Mỹ dốc toàn lực để cứu thị trường chứng khoán, phát hiện một khoản tiền không rõ nguồn gốc, Chính quyền Mỹ hiển nhiên phải tiến hành điều tra truy tìm cho ra nguồn gốc của số tiền khó hiểu này.
Không thể không thừa nhận, Mỹ là một quốc gia lớn mạnh, mạng lưới tình báo cực kỳ phát triển, nhanh chóng mở cuộc điều tra, nhưng cho dù là như vậy, điều tra vẫn không có kết quả, chỉ tra ra tiền vốn là của một Tập đoàn kinh doanh, ngoài ra không có bất kỳ một tin gì khác có giá trị.
Kết thúc điều tra, Chính phủ Mỹ không còn cách nào, chỉ có thể tập trung sức lực vào thị trường tiền tệ, tiến hành theo dõi khoản tiền không rõ nguồn gốc đó, đúng vậy, chỉ là theo dõi, cũng không phải là tập trung tài chính để tiêu diệt nó.
Một quốc gia hùng mạnh, nhưng cũng không phải không gì không làm được, đặc biệt là những nước tư bản chủ nghĩa như Mỹ, bọn họ đúng là không thể trực tiếp tham gia vào thị trường tiền tệ, hơn nữa nguồn gốc khoản tiền vốn vô cùng bí ẩn, bọn họ đương nhiên không có cách nào, cũng không thể ra tay.
Phía Chính phủ Mỹ không có cách, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng không có cách, trên thị trường tiền tệ, người có khứu giác nhanh nhạy có rất nhiều, chẳng hạn như George Soros, y là loại người có khứu giác cực nhạy, khi biết thị trường chứng khoán Mỹ có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, y đoán ngay tất cả khoản tiền đó là của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Còn nhớ rõ sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, y đã từng đoán, tiền vốn của Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng không đơn giản như vẻ bên ngoài, có thể nói là thâm sâu khôn lường, lại trải qua vài năm quan sát, cuối cùng y xác nhận, thế lực trong cuộc khủng hoảng tài chính châu Á đó chính là Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng.
Hiện tại đưa ra một khoản tiền vốn lớn, y gần như không cần điều tra liền có thể khẳng định là do Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng làm.
Người giúp đỡ George Soros là ai?
Câu trả lời rất rõ ràng, là Tập đoàn tài chính Morgan Stanley của Mỹ.
Mà Tập đoàn tài chính Morgan Stanley có thể đứng vững ở Mỹ, nếu nói không có Chính phủ hậu thuẫn là giả.
Nếu George Soros có Chính phủ làm hậu thuẫn vững chắc, như vậy cũng chính là, Chính phủ Mỹ cũng có được thông tin, do đó biết được khoản tiền vốn không rõ kia là của Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng.
Có một câu thành ngữ nói rất đúng, đó là tiện tay cầm vào cành thì sờ quả luôn. Có manh mối, điều tra liền có phương hướng, muốn điều tra cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thế nhưng bọ họ lại quên, Lục Thiếu Hoa cũng có một mạng lưới tình báo, còn lớn mạnh hơn mạng lưới tình báo của Mỹ, biết trước được tin tức là điều tất nhiên.
Không, Lý Vân Thanh gọi điện cho Lục Thiếu Hoa, nói rõ Chính phủ Mỹ đang ngầm điều tra Tập đoàn Phượng Hoàng, dường như là muốn tìm ra bằng chứng chứng minh khoản tiền lớn ở thị trường chứng khoán Mỹ kia chính là của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa đau đầu hồi lâu, đây là việc mà ban đầu hắn không hề ngờ tới, bởi vì hắn luôn cho rằng làm rất cẩn mật, không ai có thể biết được, thế nhưng bây giờ tựa như nhắm mắt đưa chân, đay là một tín hệu nguy hiểm.
Hắn phải nghĩ ra cách ứng phó.
- Ứng phó thế nào đây?
Vấn đề này trở thành trở ngại hắn nhất thiết phải giải quyết.