Mục đích của Tăng Ái Dân khi đến đây Lục Thiếu Hoa cũng đoán được một chút, đơn giản là vì kỹ thuật tàu sân bay. Mà lúc này đầu óc của Lục Thiếu Hoa đều đang chú ý đến hành động nhằm vào nước Mỹ lần này, không có thời gian rỗi để bàn về kỹ thuật tàu sân bay.
Cũng thật không đúng lúc, người đến lại là Tăng Ái Dân, làm cho Lục Thiếu Hoa không thể không tiếp ông ta, chỉ có một lựa chọn tốt nhất là chào mừng ông ta, trong lòng không khỏi thở dài, lầm bầm nói một câu
- Lãnh đạo nhà nước quả nhiêu dùng chiêu bài người thân.
Cử một Phó thủ tướng đến đây không có gì là không tốt, chức vụ đủ cao, chứng minh nhà nước coi trọng Lục Thiếu Hoa. Nhưng Phó thủ tướng khác không cử, cố tình cử Tăng Ái Dân đến đây, không thể làm cho Lục Thiếu Hoa hoài nghi, lãnh đạo quốc gia dùng chiêu bài người thân.
Bởi vì lãnh đạo nhà nước biết rất rõ, với địa vị hiện tại của Lục Thiếu Hoa, đừng nói là Phó thủ tướng mà dù là thủ tướng có đến đây, Lục Thiếu Hoa không muốn tiếp thì đều có thể không tiếp.
Còn nhớ lần trước Lục Thiếu Hoa đến Anh để mua đội MU, hoàng gia Anh và Thủ tướng Anh đều mời tiếp kiến, có thể thấy được địa vị của Lục Thiếu Hoa. Trung Quốc tuy là một quốc gia lớn, nhưng về lý thuyết, nếu là một quốc gia, dù là quốc gia đứng đầu, Lục Thiếu Hoa cũng có thể đứng ngang hàng.
Nhưng lần này thì Lục Thiếu Hoa không có cách nào, đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng hiểu được lãnh đạo nhà nước tài năng quả không tầm thường. Bởi vì biết rõ nếu cử người khác đến đây, Lục Thiếu Hoa sẽ chọn cách không tiếp.
Lắc lắc đầu, tự mình ra cửa đón Tăng Ái Dân, ân cần hỏi han vài vâu, Lục Thiếu Hoa mời Tăng Ái Dân ngồi, rồi bảo đầy tps mang trà cho ông, định dùng trà tiếp đón Phó thủ tướng cũng là bố vợ.
Tăng Ái Dân không sốt ruột, im lặng nhìn Lục Thiếu Hoa, mãi đến khi đầy tớ mang trà ra đi khuất rồi, mới từ từ uống trà, rồi cười nói
- Ta cũng không nói vòng vo nữa, cứ nói thẳng nhé, ừ ta nghĩ hẳn là cháu đã biết lần này ta đến đây là có mục đích gì.
….
Lục Thiếu Hoa cũng không vội vang lên tiếng, uống một ngụm trà, một lúc sau mới buông chén trà, nói bốn chữ “Về tàu sân bay”
Nếu là trước kia, khi nói chuyện với Tăng Ái Dân, Lục Thiếu Hoa sẽ hạ thấp thái độ, nhưng hiện nay thì khác, địa vị của Lục Thiếu Hoa đã được nâng lên, nói chuyện cũng không cần khép nép.
Đương nhiên, nếu kh nói chuyện phiếm bình thường, Lục Thiếu Hoa sẽ nói giọng của một người trẻ nói với người lớn tuổi hơn, nhưng hiện giờ cũng không phải hai người đang nói chuyện phiếm mà là một ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng đang đàm phám với một Phó thủ tướng.
Việc công là việc công, việc tư là việc tư, điểm này Lục Thiếu Hoa phân biệt rất rõ ràng.
- Ừ
Tăng Ái Dân gật đầu, không tỏ vẻ gì, trực tiếp thừa nhận
- Chính là vì kỹ thuật tàu sân bay mà ta đến đây.
- Giá cả, chỉ cần đưa ra giá mà cháu hài lòng thì cháu sẽ bán kỹ thuật tàu sân bay cho nhà nươc.
Lục Thiếu Hoa cũng dứt khoát, nói thẳng vào vấn đề chính.
Lục Thiếu Hoa đã quyết đinh, sẽ bán kỹ thuật tàu sân bay, dù sao đó cũng chỉ là một đống giấy mục nát mà thôi, nếu có được một giá hợp lý thì Lục Thiếu Hoa không ngài gì mà không bán đi.
Quan trọng hơn là Lục Thiếu Hoa đã sớm muốn bán kỹ thuật tàu sân bay cho nhà nước, chỉ có điều trước kia xảy ra sự cố bất ngờ, nên không muốn bán mà thôi. Giờ thời cơ đã đến, nên dùng kỹ thuật này đổi lại một ít tài sản thực tế.
Tăng Ái Dân tuyệt đối không nghĩ nói chuyện với Lục Thiếu Hoa thuận tiện như vậy, nên biết, mấy năm trước, Lục Thiếu Hoa đã nói thế nào cũng sẽ không bán, hiện tại thì ngược lại, vừa lên tiếng, Lục Thiếu Hoa đã nói đến giá cả, rõ ràng là chỉ cần đưa ra giá thôi.
“Chẳng lẽ là vì nể mặt mình?” Tăng Ái Dân thầm nghĩ.
Tuy nhiên, Tăng Ái Dân nhanh chóng loại bỏ suy đoán này, ông ta hiểu Lục Thiếu Hoa, nếu Lục Thiếu Hoa không muốn bán thì cho dù là Chủ tịch nước đến Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không bán, đừng nói chỉ là bố vợ tương lai như ông ta.
Đúng vậy, Tăng Ái Dân hiện nay lấy thân phận là lãnh đạo nhà nước nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, mà không phải là bố vợ tương lai. Lục Thiếu Hoa lại là người phân biệt rõ việc công và việc tư, cho nên, bảo hắn nể mặt ông là không có khả năng.
Lục Thiếu Hoa vì sao lúc này lại chịu bán.
Tăng Ái Dân không nghĩ ra, cuối cùng cũng không nghĩ đến nữa. Lắc đầu, lấy lại tinh thần, tiếp theo nói:
- triệu đô la Mỹ.
Tăng Ái Dân đưa ra một mức giá, giá mà ông ta đã định sẵn trong lòng, mà không phải giá mà lãnh đạo nhà nước đưa ra. Thực ra lãnh đạo nhà nước đưa ra giá cao nhất là triệu đô la Mỹ, chỉ có điều Tăng Ái Dân muốn báo giá thấp một chút, để có thể mặc cả với Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa là người như thế nào, hắn sao không biết Tăng Ái Dân tính toán như vậy đâu, nên nói
- triệu đô la, thấp hơn thì không được.
Chưa hết, nói xong, Lục Thiếu Hoa lại đưa mắt nhìn Tăng Ái Dân một cái, thấy miệng ông giật giât như muốn nói gì đó, Lục Thiếu Hoa cũng không để ông lên tiếng, nói chen vào:
- Bác không cần trả giá nữa, không thể giảm thêm một chút nào cả.
Không có đường lui, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn bịt hết đường lui, Lục Thiếu Hoa không đồng ý mặc cả.
Tăng Ái Dân nghe thấy giọng điệu Lục Thiếu Hoa rất kiên quyết, không có một chút khả năng để mặc cả, chỉ có thể cười khổ trong lòng, cuối cùng cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với giá mà Lục Thiếu Hoa đưa ra.
triệu đô la Mỹ, giá này nhìn qua có vẻ hơi cao, nhưng cũng phải nhìn là giá của cái gì là kỹ thuật tàu sân bay, là bá chủ trên biển, giá trị về tiền bạc, đặc biệt là đối với Trung Quốc, có thể nói là có ý nghĩa chiến lược rất lớn, nên giá trị về tiền bạc cũng vậy.
Lúc này, Tăng Ái Dân không khỏi thầm mắng người tiền nhiệm của mình, cũng chính là vị Phó thủ tướng đã đắc tội với Lục Thiếu Hoa. Nếu không thì mọi việc đã không thành ra như vậy, nhà nước cũng sẽ không phải trả giá gấp đôi giá phải trả như vậy.
Vài năm trước, quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và nhà nước rất thân thiết, muốn mua kỹ thuật tàu sân bay có thể chỉ phải trả triệu đô la Mỹ hoặc hơn một chút, nhưng, cuối cùng xảy ra việc ngoài dự kiến, làm kéo dài thời gian, mà giá cả cũng tăng lên.
Tăng Ái Dân có thể có lý do để tin tưởng rằng, đây là do Lục Thiếu Hoa cố tình tăng giá, nhưng ông ta cũng không có cách nào cả, ông ta rất hiểu người con rể tương lai này, đó là một thương nhân điển hình, nâng giá cũng chọn cơ hội rất tốt.
Ngừng suy nghĩ, Tăng Ái Dân cố gắng làm mình tỉnh táo lại, bởi vì ông ta biết, còn hai việc quan trọng cần nói với Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên lần này Tăng Ái Dân cũng không lên tiếng, mà lấy ra một tờ giấy trong túi đưa cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa tò mò mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua, nhìn thoáng qua Tăng Ái Dân, thấy ông ta gật đầu xác nhận, lúc này Lục Thiếu Hoa mới lại nhìn vào tờ giấy.
Nội dung ghi trên tờ giấy rất đơn giản, chỉ là một danh sách, cũng là một danh sách các lại súng đạn. Có máy bay tàng hình, có tên lửa tầm xa, cũng có cả tên lửa tầm trung, tầm gần, thậm chí có cả máy tính đời mới.
Lục Thiếu Hoa còn nhìn lại một lần, cuối cùng dừng mặt ở cuối trang giấy đó là giá mà nhà nước đưa ra, là tỷ đô la Mỹ.
Danh sách súng đạn bên trên nhiều hay ít, Lục Thiếu Hoa tuy không mấy quan tâm đến giá cả của mặt hàng này, nhưng hắn biết rõ, giá cả mà nhà nước đưa ra là dựa trên giá cả thị trường.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa sẽ bán cho nhà nước với giá cả thị trường sao? Nếu là trước kia, Lục Thiếu Hoa sẽ bán ra với giá này, nhưng hiện nay thì sao?Lục Thiếu Hoa sẽ không làm thế.
Đừng quên, hắn là một thương nhân, có thể kiếm tiền thì tất sẽ kiếm tiền, nhà nước đã đưa ra giá, Lục Thiếu Hoa sẽ không đồng ý, nhất định phải nâng giá lên.
- tỷ đô la Mỹ, một đồng cũng không thể thiếu, một năm sau giao hàng.
Lục Thiếu Hoa nói rất rõ ràng, giọng điệu kiên quyết không chấp nhận sự phản đối nào.
Tăng Ái Dân một lần nữa lại không biết làm thế nào, trong trận chiến này, Tăng Ái Dân lại bại trận thêm lần nữa. Nhưng ông ta còn biết làm thế nào, chỉ có thể tùy ý Lục Thiếu Hoa đưa ra giá thêm tỷ đô la Mỹ nữa mà thôi.
Đến lúc này, nhà nước và Lục Thiếu Hoa xem như đã giao dịch xong, nhưng không có nghĩa là nhiệm vụ của Tăng Ái Dân đã kết thúc. Tăng Ái Dân nhận nhiệm vụ của lãnh đạo đất nước đến đàm phán, nhiệm vụ đã xong, tiếp đến là đàm phán về hạng mục công việc.
- Có phải cháu đang tính tranh cãi với Mỹ?
Tăng Ái Dân hỏi
- Vâng,
Lục Thiếu Hoa nhíu mày trả lời, cũng không nói gì thêm mà chỉ đưa mắt nhìn Tăng Ái Dân, ý muốn xem Tăng Ái Dân đang muốn nói gì. Nhưng Lục Thiếu Hoa thất vọng, hắn không thể đoán được Tăng Ái Dân đang muốn nói gì, cũng chỉ có thể gật đầu, nói:
- Không phải là đang tính, mà là đã tiến hành rồi.
Chẳng lẽ không đúng sao? Lục Thiếu Hoa không phải đã cùng nước Mỹ chiến đấu sao? Vừa mới bố trí hành động xong, chỉ chờ phiên giao dịch của thị trường chứng khoán Mỹ vào ngày mai, Lục Thiếu Hoa sẽ toàn lực tấn công vào thị trường tài chính Mỹ.
Nghe vậy, Tăng Ái Dân khẽ mỉm cười, dường như tìm được đáp án, nói:
- Nhà nước có thể cho cháu mượn tiền, mức cao nhất là hai trăm tỷ đô la Mỹ, nếu cháu cần cứ nói, bất cứ lúc nào cũng có thể bí mật chuyển vào tài khoản của cháu.
- Cho cháu mượn tiền?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.
- Đúng vậy.
Tăng Ái Dân gật đầu đáp.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, nhìn chằm chằm Tăng Ái Dân không chớp mắt, vẻ mặt trầm tĩnh, không có chút mất tự nhiên nào, nhưng đầu vẫn đang suy nghĩ, suy nghĩ về ý đồ của nhà nước.
Nhà nước có thể cho hắn mượn hai trăm tỷ đô la Mỹ, làm gia tăng khả năng của hắn, thật tốt cho lần công kích Mỹ lần này, việc này rất rõ ràng. Nhưng Lục Thiếu Hoa nghĩ, không thể đơn giản như vậy được.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thiếu Hoa không thể nghĩ ra nhà nước có mục đích gì.
“ Mục đích là gì?”
Trong lòng Lục Thiếu Hoa thầm hỏi.