Nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu Hoa, Tăng Ái Dân bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng khi mở miệng, Thâm Quyến lúc đó còn đang trong giai đoạn thu hút vốn đầu tư, có thể hấp dẫn được bao nhiêu nhà đầu tư thì tính được bấy nhiêu. Khi biết được số tiền đầu tư hàng trăm triệu của Lục Thiếu Hoa, trong đầu Tăng Ái Dân đã nghĩ cách để lôi kéo hắn đầu tư. Mặc dù Lục Thiếu Hoa muốn đầu tư công trình Cửa sổ thế giới, nhưng Tăng Ái Dân nghĩ đầu tư thêm một vài doanh nghiệp khác chẳng phải càng tốt hay sao?
- Chủ tịch Tăng!
Lục Thiếu Hoa nhìn Tăng Ái Dân nửa ngày không nói được một câu, rồi chủ động nói trước:
- Có việc gì, chú cứ nói trực tiếp với cháu.
- Ha ha, vậy tôi nói luôn nhé.
Tăng Ái Dân đầu tiên còn hơi ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt biểu cảm một lúc rồi nói:
- Cậu xem, Thâm Quyến bây giờ đang lúc phát triển cao trào, cậu có thể đầu tư vào một vài doanh nghiệp nữa không?
- Vâng?
Lục Thiếu Hoa gần như hoàn toàn hiểu hết rồi, hoá ra Tăng Ái Dân muốn lôi kéo đầu tư, trong lòng cười thầm, vốn dĩ hắn định đem đưa “quà” cho Tăng Ái Dân, nhưng bây giờ ông ta lại nói vậy, không khác nào mượn cơ hội để kiếm thêm lợi ích sao.
- Cháu cũng định đầu tư một chút ở các chỗ khác, nhưng mà không biết nên đầu tư ở lĩnh vực nào?
- Việc này à!
Tăng Ái Dân chuyển đi chuyển lại con ngươi, nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Đất cát, điện tử, thức ăn..vân vân, đều có thể đầu tư.
- Hà,hà.
Lục Thiếu Hoa cười hà hà, dáng vẻ nghiêm túc chẫm rãi hỏi:
- Tăng Chủ tịch, ở Thâm Quyến có doanh nghiệp nhà nước nào sản xuất hàng tiêu dùng không?
- Nhà nước? Sản xuất hàng tiêu dùng?
Tăng Ái Dân nhíu nhíu mày như là đang nhìn xem tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi như vậy?
- Vâng, doanh nghiệp sản xuất hàng tiêu dùng của nhà nước, ở đây có không ạ?
Lục Thiếu Hoa kiếp trước mặc dù đã ở Thâm Quyến mười mấy năm,nhưng đối với năm thì không nắm rõ lắm, nên mới hỏi như vậy.
- Có.
Tăng Ái Dân gật đầu nói, mặc dù không biết mục đích của Lục Thiếu Hoa, nhưng ông vẫn ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp:
- Có ba doanh nghiệp.
Lục Thiếu Hoa thở phào, trong lòng thầm nghĩ, có thì tốt quá!
- À! Không giấu gì Tăng Chủ tịch, Lục Xương là chú của cháu.
Lục Thiếu Hoa cảm thấy tốt nhất là nên nói thật ra thì tốt hơn, nếu như với tài chí của Tăng Ái Dân, thì không khó mà đoán ra được quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Lục Xương, cả hai đều họ Lục, vả lại Ông Văn Đức thể nào chẳng kể.
- Cháu được biết là hiện nay các doanh nghiệp nhà nước đều đang bị thua lỗ nhiều.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại, trước tiên là thể hiện Lục Xương là chú của hắn, tiếp theo là nói đến việc tổn thất của các doanh nghiệp nhà nước, với sự thông minh của Tăng Ái Dân thì không khó để hiểu được ý của hắn.
Tăng Ái Dân thông minh đến thế nào, cũng không thể hiểu hết ý tứ của Lục Thiếu Hoa, trừ phi là bởi vì ông điều Lục Xuong về, hắn muốn báo đáp, giải quyết vấn đề nan giải là doanh nghiệp nhà nước. Mặc dù đoán được sơ sơ, nhưng ông không dám xác nhận:
- Ý cậu là muốn mua lại các doanh nghiệp nhà nước?
- Không sai!
Lục Thiếu Hoa khẳng định, thái độ rất nghiêm túc:
- Cháu nghĩ bây giờ các doanh nghiệp nhà nước là một vấn đề lớn của chính phủ, chính phủ không thể ngồi đó nhìn trừng trừng họ bị tổn thất được, nhưng nếu muốn cải cách, thì không khỏi đắc tội với nhiều người, nên chính phủ cũng dần dần hết cách giải quyết.
Những lời Lục Thiếu Hoa từng câu như nói vào chỗ hiểm, đây đúng là vấn đề rất nan giải, ở trong bộ phận các doanh nghiệp nhà nước, nếu không có chút quan hệ, nói ra vấn đề này, thì chắc sẽ bị nhiều người phản đối, nếu không cải cách, mà đòi chính phủ liên tục đổ tiền xuống dưới, thì rất khó.
- Cậu nói không sai!
Nhìn dáng vẻ thì Tăng Ái Dân đối với vấn đề này cũng hết cách, nhưng Lục Thiếu Hoa muốn mua lại các doanh nghiệp nhà nước không thể một mình hắn nói là xong được.
- Cậu thử nói rõ kế hoạch đó của cậu, tôi nghĩ chắc cậu đã sớm nghĩ ra rồi.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa gật đầu thừa nhận.
- Cháu có thể mua lại các nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng hàng ngày, nhưng có một vài điều kiện, hi vọng Tăng Chủ tịch có thể đáp ứng, đương nhiên, có thể mua được hay không là do các chú ở Ủy ban thành phố quyết định.
Lục Thiếu Hoa nói rất có lý, có thể mua lại được hay không cần phải thông qua thảo luận, còn phải báo cáo lên cấp trên, đủ các loại trình tự. Tăng Ái Dân trầm tư hồi lâu, rất lâu mới hồi lại
- Vậy trước tiên hãy nói về điều kiện của cậu.
- Vâng, cháu có hai điều kiện.
Lục Thiếu Hoa nhìn Tăng Ái Dân một cái, rồi mới nói tiếp:
- Thứ nhất: nếu như đồng ý mua, thì vấn đề nhân công, cháu phải có quyền giảm biên chế, những người bị giảm biên chế thì chính phủ phải có trách nhiệm phụ trách.
- Cậu tiếp tục đi.
-Điều kiện thứ hai:Hàng hoá được sản xuất trong nhà máy cháu định đem xuất khẩu, nên về phương diện hải quan, Chính phủ có thể ra mặt một chút, đương nhiên, cháu không buôn lậu, cần nộp bao nhiêu thuế cháu sẽ nộp ngần ấy.
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng lại không nói gì nữa, hắn biết cần phải cho Tăng Ái Dân thời gian để suy nghĩ.
Tăng Ái Dân lại rơi vào trầm tư, hai điều kiện mà Lục Thiếu Hoa vừa nói, điều kiện thứ hai thì dễ hơn có thể giải quyết được, chỉ cần nói với bên hải quan là có thể được, còn điều kiện thứ nhất, nói khó thì không khó, nhưng nói dễ cũng không hề dễ, khó hay dễ đều cần xem xem có quyết tâm hay không, nếu có quyết tâm thì việc gì cũng có thể giải quyết được, những người bị giảm biên chế sẽ dễ dàng giải quyết, chỉ cần đó không phải là một lượng lớn.
- Điều kiện thứ hai tôi có thể đáp ứng với cậu ngay bây giờ, nếu như có thể mua thành công, tôi sẽ đứng ra nói với bên hải quan.
Nói xong, Tăng Ái Dân trầm ngâm một lúc lâu, đưa ra một câu hỏi thăm dò:
- Còn vấn đề giảm biên chế nhân công, cậu tính toán như thế nào?
- À à!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, câu hỏi của Tăng Thiếu Hoa nằm ngoài dự kiến cửa hắn, nguyên nhân tổn thất của các doanh nghiệp nhà nước rất đơn giản, Chính phủ bên trong cũng biết rõ ràng, không phải là do các doanh nghiệp không cạnh tranh, cũng không phải là do không bán được sản phẩm, mà nguyên nhân là do con sâu làm rầu nồi canh.
- Tầng lớp công nhân bên dưới sẽ không giảm biên chế, về phần những người quản lý, % sẽ bị thanh trừ, những người quản lý sẽ từ tầng lớp nhân công được đề bạt lên.
Tăng Ái Dân chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, ông ta cũng hiểu,vấn đề nằm ở tầng lớp quản lý, Lục Thiếu Hoa có thể nói ra một lần nữa lại là gãi đúng chỗ ngứa, mà chưa được nói ra mà thôi. Ông ta đang động đậy miệng định nói ra điều gì đó, thì bị Lục Thiếu Hoa ngắt lời.
- Tăng Chủ tịch, có phải chú muốn hỏi vấn đề đãi ngộ với công nhân không?
Lục Thiếu Hoa cười, bình thản nói ra thắc mắc của Tăng Ái Dân, chính xác,T ăng Ái Dân chính các muốn hỏi đến vấn đề trả lương cho công nhân. Nhìn Tăng Ái Dân gật đầu, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Vấn đề tiền công, có thể được tăng lương không, cháu định thực hiện một cách mới, sử dụng sản phẩm để tính lương, làm bao nhiêu thì được hưởng bấy nhiêu.
Làm việc ở các doanh nghiệp nhà nước, cơ bản là tiền lương cố định, làm cho một vài người chỉ đến ngồi cả ngày rồi đợi cuối tháng lấy lương, hiện tượng này Lục Thiếu Hoa cũng đã nhìn thấy rồi, nếu tính sản phẩm, anh muốn có tiền thì anh phải nỗ lực làm việc, nếu không thì chỉ có thể nói xin lỗi sẽ không có một xu.
Tăng Ái Dân lại một lần nữa coi trọng Lục Thiếu Hoa, dùng tiền để cổ vũ công nhân làm việc, đây đúng là một cách hay, ông tin rằng nếu thực hiện được như vậy, thì những người ở tầng lớp công nhân sẽ rất vui mừng.
Tăng Ái Dân lộ nụ cười như là lâu ngày không gặp, gật gật đầu biểu thị rất tán thưởng Lục Thiếu Hoa, trầm ngâm một lúc rồi mới nói tiếp.
- Các cậu ngồi đây một lát, tôi phải đi báo cáo với bí thư một tiếng, việc này cần phải có ông ấy quyết định mới được.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa cười.
- Vâng,cháu sẽ đợi ở đây, dù sao thì cũng không có việc gì nữa.
-Ừ!
Nói rồi, Tăng Ái Dân đứng dậy rồi bước vội ra phía cửa, nhưng vừa đi được hai bước thì ông dừng lại, vỗ vỗ đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Các cậu đến lâu rồi mà tôi quên chưa mời các cậu uống nước.Vũ Linh, con đi lấy hai cốc nước mời các anh Tiểu Hoa của con uống đi.
- Vâng, con biết rồi bố ạ!
Tăng Vũ Linh vẫn còn bĩu bĩu môi.
- Không có việc gì, em đi đi.
Lục Thiếu Hoa không khát, có hay không có nước cũng không sao, nhưng mà miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ:
- Liệu ông Bí thư thành ủy có đồng ý việc này không?