Tăng Ái Dân đi khỏi, Tăng Vũ Linh đi lấy hai ly nước, một ly cho Lục Thiếu Hoa, một ly cho Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa mặc dù không khát, nhưng cũng mỉm cười đón lấy, nhưng mắt thì không hướng vào ly nước mà lại nhìn vào đôi hoa tai của Tăng Vũ Linh. Hôm đó Tăng Vũ Linh đeo đôi hoa tai mà Lục Thiếu Hoa tặng, đúng là hợp thật, rất phù hợp với cô.
Thấy Lục Thiếu Hoa đang nhìn lên đôi khuyên tai của mình, Tăng Vũ Linh giật mình đỏ cả mặt, nói bằng giọng lí nhí như kiến:
- Đáng ghét!
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười.
- Đúng là thật hợp quá đi mất.
- Tất nhiên!
Tăng Vũ Linh cũng không ngượng, sờ lên chiếc khuyên tai:
- Mẹ em cũng nói thế, chị em cũng rất thích.
Lục Thiếu Hoa trong đầu buồn rầu, không kìm được lòng nói thầm:
- Chả nhẽ lại không hợp, một đôi này hơn một nghìn đô đó!
- Anh Tiểu Hoa, anh sao thế?
Tăng Vũ Linh kéo tay áo Lục Thiếu Hoa, lúc đó Lục Thiếu Hoa mới bừng tỉnh lại. Hắn giả vờ đáng thương nói:
- Lát nữa đưa anh đi chơi nhé.
Lục Thiếu Hoa nghĩ một lát, thấy không còn việc gì nữa, đưa cô bé đi chơi cũng chỉ mất một buổi chiều, nhưng còn chưa đợi hắn trả lời.
- Được không anh?...
- Được rồi,được rồi,đừng kéo anh nữa.
Lục thiếu Hoa khổ sở nói.
- Em muốn đi đâu chơi?
- Anh Tiểu Hoa,anh thật là tốt,
Tăng Vũ Linh vẫn còn kéo tay áo Lục Thiếu Hoa chưa bỏ ra, con mắt đảo lên, hình như đang nghĩ xem nên đi đâu chơi.
- Hay là lại đi Thế giới hải dương, lần trước vẫn chưa chơi hết.
- Được rồi, đi đến Thế giới hải dương.
Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách đồng ý,dù sao thì lúc này ở Thâm Quyến cũng chẳng có chỗ nào du ngoạn cả.
- Dạ!
Tăng Vũ Linh tay phải làm một động tác, nắm chặt tay trái của Lục Thiếu Hoa rồi kéo.
- Thế chúng ta đi nhanh đi anh.
- Đừng kéo anh nữa, đừng kéo nữa!
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ.
- Anh và cha em còn bàn việc quan trọng, rồi muốn đi đâu, thì cũng phải nói với cha em một tiếng chứ.
- Ha ha!
Tăng Vũ Linh xấu hổ gãi gãi đầu.
- Thế đợi cha em về rồi chúng ta đi, hi hi!
- Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì, chỉ biết gật đầu đồng ý.
Trong lúc Lục Thiếu Hoa nói chuyện đi chơi với Tăng Vũ Linh, Tăng Ái Dân cũng vội vội vàng vàng gõ cửa văn phòng Bí thư thành ủy thành phố, vào đến bên trong mới bắt đầu nói đến việc thu mua, nhưng mà Bí thư Thành ủy hình như cũng không dám quyết định ngay, vì thế ông cho gọi Phó chủ tịch quản lý kinh tế thành phố đến để cùng thương lượng.
Ba người bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng Bí thư thành ủy quyết định sẽ đem việc thu mua này báo cáo lên cấp trên, đương nhiên, ông ta cũng đồng ý để Lục Thiếu Hoa mua, nhưng không phải là nể mặt Lục Thiếu Hoa mà là do Tăng Ái Dân ra sức ủng hộ việc này, nên mới có kết quả, mặc dù Tăng Ái Dân chẳng bao giờ lạm dụng quyền chức để uy hiếp người khác, nhưng Bí thư cũng nhận thức rõ, có một số việc,chỉ cần quyết định không sai, thì ông ta đều ủng hộ, đây cũng là để lấy lòng Tăng Ái Dân...
- Bí thư thành ủy, Chủ tịch đều ủng hộ, một vị phó chủ tịch quản lý kinh tế đương nhiên cũng không có lý do gì để phản đối cả, lại nói, phương án thu mua này cũng giải quyết cho ông ta một vấn đề lớn, đương nhiên ông ta lại càng phải ủng hộ.
- Thư ký! Tôi sẽ đi lên báo cáo với cấp trên!
Tăng Ái Dân cũng là một người có tính nôn nóng, thực ra cấp thành phố đã quyết định rồi, ông ta cũng muốn nhanh chóng báo cáo lên trên, để xem ý kiến của cấp trên.
- Được! Anh đi đi.
Bí thư thành ủy mỉm cười gật đầu, một lát mới nói tiếp:
-Tiểu Tăng à! Nếu như cấp trên không đồng ý ,thì anh nói với tôi một tiếng, tôi sẽ gọi điện để giải thích rõ với cấp trên.
- Được.
Tăng Ái Dân gật đầu.
- Vậy thì tôi đi đây.
- Anh đi đi.
Tăng Ái Dân trở về văn phòng ,đơn giản chào bọn Lục Thiếu Hoa một tiếng, rồi cầm điện thoại trên bàn, nhanh tay quay số, sau một lát đầu bên kia nhấc máy, rồi nói:
- Xin chào! Có phải là chú Hứa không, tôi là Chủ tịch thành phố Thâm Quyến, Tiểu Tăng.
- À!Là Tiểu Tăng à,hôm nay cơn gió nào đem cậu tới đây?
Điện thoại vọng ra rất to,Lục Thiếu Hoa nghe rất rõ,nói đến đây,.hắn biết ngày là mọi việc đã thành công rồi,dù sao làm việc với người quen cũng dễ hơn,lại nói,đây là việc hắn giúp Chính phủ giải quyết một vấn đề lớn.
- À à!
Sắc mặt Tăng Ái Dân hồng lên,đúng lý hợp tình nói:
- Chú Hứa, cháu bận quá đã thất lễ,quên mất không thường xuyên hỏi thăm chú.
- Hừ, lúc nào cũng bận bận, bận cái đầu ấy? Mấy hôm trước tôi cùng với cha cậu gặp nhau, ông ấy cũng nói phải vài tháng nay cậu cũng không buồn gọi điện thoại về nhà cho ông ấy, không phải là tôi già rồi mà dài dòng, cậu cũng nên gọi về hỏi thăm cha chứ, nếu không ông ấy sắp phát hoả lên rồi.
- Chú Hứa, cháu biết rồi, cháu biết rồi.
Tăng Ái Dân làm bộ dạng như đang bị thụ giáo.
- Được rồi, không có việc thì không đến chùa, cậu gọi điện đến chắc chắn có việc gì, nói đi.
- Ai dà, gừng càng già càng cay.
Bằng một giọng nịnh bợ.
- Hôm nay quả là cháu có ít việc muốn hỏi chú một chút.
- Nói.
Đầu dây bên kia đơn giản vang lên một từ.
- Là như thế này, việc liên quan đến các công ty quốc doanh...
Tăng Ái Dân nói một mạch toàn bộ chuyện Lục Thiếu Hoa muốn thu mua nhà máy, bao gồm cả việc tiền lương của công nhân và cắt giảm biên chế.
Tăng Ái Dân nói xong, đầu dây bên kia im lặng, không có tiếng nói gì, hình như bên kia cũng đang trầm tư suy nghĩ. Hồi lâu, trong điện thoại lại vọng ra tiếng nói.
- Tiểu Tăng, người mua là người trong nước hay nước ngoài?
- À!
Tăng Ái Dân nhíu mày, có chút khó hiểu, nhưng nghĩ một lát rồi hiều ra:
- Chú Hứa, cậu ta là một người Trung Quốc, nhưng khi mua thì lấy danh nghĩa một công ty ở Hongkong.
- Ừ!
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng rồi im bặt...
- Chỉ là mua lại ba nhà máy sản xuất hàng tiêu dùng thôi à?
- Ngoài ba nhà máy, còn đầu tư vào một công trình có quy mô lớn, trước mắt tính toán khoảng chừng không dưới trăm triệu.
Tăng Ái Dân báo cáo chi tiết.
- Địa điểm có quy mô lớn là như thế nào?
- Vâng ạ, chú Hứa, về phần công trình có quy mô lớn thế nào, cháu nói trên điện thoại không tiện, cháu sẽ gửi bản kế hoạch đến cho chú xem.
Nói đến đây, Tăng Ái Dân dừng lại một lát.
- Chú Hứa! Thế còn việc nhà máy?
- Đã là người nước ta, thì để cho cậu ta mua lại đi, việc này thành phố các cậu xử lý.
Đầu dây bên kia lại ngừng lại một lát.
- Cậu nói việc công trình với quy mô lớn, mau mau gửi cho tôi bản kế hoạch đến.
- Vâng, thế cháu không làm phiền chú nữa.
- Ừ, gác máy đi, có thời gian thì gọi điện cho ba đi nhé!
- Vâng, cháu gác máy đây, chú Hứa.
Gác điện thoại, Tăng Ái Dân cầm cốc nước trên bàn, uống một ngụm, rồi ngồi xuống ghế đối diện với Lục Thiếu Hoa nói:
- Cậu cũng nghe rõ rồi chứ, cấp trên đã đồng ý cho cậu mua, hải quan và vấn đề giảm biên chế, thành phố sẽ giải quyết.
- Vâng vâng!
Lục Thiếu Hoa cười.
- Vậy Ủy ban thành phố sẽ cho người tính toán, đến lúc đó thì sẽ kí hợp đồng ạ?
- Ừ!
Tăng Ái Dân gật gật đầu, nói tiếp:
- Cậu không cần cử người đến để cùng tính toán à?
- Cháu tin vào Ủy ban thành phố!
Lục Thiếu Hoa lắc đầu.
- Nếu không có việc gì nữa cháu xin cáo từ.
- Từ từ, còn một số việc tôi muốn nói với cậu.