Bố trí cho Lục Thiếu Bằng một chiếc xe hơi chống đạn, để cho tính mạng của anh ta được an toàn tuyệt đối, nhưng đây chưa hẳn là cách an toàn thật sự, ngoài ngồi lái xe ra, vệ sỹ nhất định phải có, ai mà biết được bọn bắt cóc dùng phương pháp nào để hạ thủ, biết đâu Lục Thiếu Bằng chưa kịp lên xe họ đã ra tay rồi.
Nếu sắp xếp như trước kia, an toàn tính mạng của Lục Thiếu Bằng không thành vấn đề, bởi vì rất ít người biết Lục Thiếu Bằng chính là anh của Lục Thiếu Hoa, nhưng hiện nay lại không phải như vậy, một khi Lục Thiếu Bằng bước vào tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy thân phận anh ta sẽ bị lộ vào một ngày không xa.
Thế là, Lục Thiếu Hoa muốn nhân cơ hội trước khi Lục Thiếu Bằng chưa vào tập đoàn Phượng Hoàng, sẽ vì anh ta mà trang bị một chút, cuối cùng là trang bị vũ khí từ đầu đến chân, khiến cho người khác không có cách nào ra tay, cũng là để bên cạnh Lục Thiếu Hoa giảm bớt tai họa ngầm đi một chút.
Đến lúc Lục Thiếu Hoa đạt được điều này, người tức giận vì người có tiền của như anh ta quá nhiều, nhiều đến mức bất chấp nguy hiểm sinh mạng đối đầu với Lục Thiếu Hoa hoặc là ra tay với người thân của Lục Thiếu Hoa, còn có một vài điều nữa là Lục Thiếu Hoa có đối thủ trên thương trường, muốn tạo phiền phức cho hắn ta nên ra tay với hắn ta.
Lục Thiếu Hoa mặc dù là không sợ, bởi vì ở bên cạnh hắn ta, cả ngày đều có vệ sỹ, mà mỗi một người đều có sức mạnh phi thường, người bình thường muốn tiếp cận Lục Thiếu Hoa hầu như là không thể, trừ phi kéo một đội binh đến, bằng không kết cục duy nhất chỉ có chết.
Nhưng mà, người thân của Lục Thiếu Hoa cũng là một tai họa ngầm đó, ở phía quê nhà ngược lại vẫn không có chuyện gì, trong một làng nhỏ, bỗng một ngày xuất hiện một người lạ xông vào, lập tức sẽ bị phát giác ngay, hơn nữa, trong biệt thự ở quê nhà, Lục Thiếu Hoa cũng đã phái một đội ngũ đến bảo vệ.
Với người khác, Lục Thiếu Hoa cũng đã chuẩn bị công tác hỗ trợ, ví như chị gái Lục Hiểu Nhàn của Lục Thiếu Hoa đi, Lục Thiếu Hoa liền bối trí cho cô hai mươi vệ sỹ, mỗi người đều có năng lực rất cao, nên hệ số an toàn khá cao.
Tiếp theo phần còn lại là Lục Thiếu Bằng một thân một mình không có cái gì phòng thủ, may mà hiện nay đã trang bị tốt, vẫn chưa phải là quá muộn.
Vệ sỹ, không sai, Lục Thiếu Hoa đã phòng bị cuối cùng chính là trang bị vệ sỹ cho Lục Thiếu Bằng, mà nơi muốn đi tới nhất là căn cứ của Phượng Hoàng đó chính là vì chọn lựa vệ sỹ cho Lục Thiếu Bằng, đừng quên rằng, nơi sâu nhất trong căn cứ của Phượng Hoàng là nơi đóng đô của công ty bảo an Phượng Hoàng.
Chỉ là Lục Thiếu Hoa đối với công ty bảo an Phượng Hoàng cũng không hiểu rõ lắm, trong việc chọn lựa vệ sỹ loạn lên trong đầu hắn ta, chỉ có nhờ đến Trần Quốc Bang.
Tiền thân của Trần Quốc Bang là một người lính, bây giờ tuy là tổng giám đốc bảo an của Phượng Hoàng nhưng bản chất truyền thống trong người lính luôn không thay đổi, nếu như nói làm việc một cách nghiêm túc, Trần Quốc Bang sẽ tạm thời gác lại mọi chuyện, khi nghe nói Lục Thiếu Hoa muốn kiếm vệ sỹ cho Lục Thiếu Bằng, anh ta không đợi nói lời thứ hai liền gọi một cuốc điện thoại, đọc tên tám người, sau khi nói thêm một câu,
- Để họ đến văn phòng làm việc của tôi.
Khi Trần Quốc Bang ngắt điện thoại không đến ba phút, cửa văn phòng làm việc của Trần Quốc Bang liền có tiếng gõ cửa, đợi Trần Quốc Bang đồng ý, cửa lớn mở ra, tám người thanh niên cường tráng bước vào, bản thân còn đóng cửa lại cho Trần Quốc Bang.
Trần Quốc Bang cũng chưa có nói lời nào vô nghĩa, nói thẳng mục đích triệu tập tám người họ đến, sau đó lại giới thiệu thân phận tám người bọn họ cho Lục Thiếu Hoa, cuối cùng mới để tám người đó chọn lựa, tiếp tục làm bảo an hay làm vệ sỹ cho Lục Thiếu Bằng.
Bảo an và vệ sỹ có sự khác biệt rất lớn, bảo an thông thường sẽ không có nguy hiểm, nhưng vệ sỹ thì không như vậy, đặc biệt là ở bên cạnh Lục Thiếu Bằng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể gặp sự lựa chọn, mà bảo an Phượng Hoàng không phải như trong quân đội, có thể ép buộc truyền đạt mệnh lệnh, nên phải cho tám người đó lựa chọn con đường khác.
Người bước vào công ty bảo an Phượng Hoàng không phải giải ngũ từ bộ đội thông thường mà chính là những người có thân thể rất tốt, mà những người như vậy, dũng khí tự nhiên không thiếu, dù sao đến làm vệ sĩ cho Lục Thiếu Bằng cũng là một cơ hội, không nói là lương sẽ rất cao, cho dù sau khi họ không còn làm cho Lục Thiếu Bằng nữa thì cũng sẽ đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong công ty bảo an Phượng Hoàng.
Thế là, tám người vào đây không hề suy nghĩ liền tiếp tục đồng ý ở lại, đồng ý ở lại bên cạnh Lục Thiếu Bằng làm vệ sỹ.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa hớn hở gọi điện thoại qua bên Châu Phi, để Tạ Kiến Vỹ phái người đưa qua tám cây súng lục loại tối tân nhất, và bốn cây súng tự động, mà chế tạo những cây súng này toàn bộ vật liệu chọn dùng có thể thông qua máy quét của hải quan, giống loại súng mà mấy người Lý Thượng Khuê sử dụng.
Ngoài những loại đó ra, Lục Thiếu Hoa còn để cho Tạ Kiến Vỹ đưa qua hơn một trăm bộ quần áo chống đạn. Nói đến áo chống đạn, không thể không nhắc tới thời gian trước đây Tạ Kiến Quốc gọi điện thoại đến, có lẽ là thăm dò Lục Thiếu Hoa và bên cạnh hắn ta đã có vệ sỹ đảm bảo an toàn, căn cứ Hổ Gầm đã nghiên cứu ra một loại áo chống đạn, loại áo này rất nhẹ, nhưng đừng xem nhẹ nó, giống như súng tự động trong vòng mười mét cũng phát huy tác dụng.
Lúc đó, Lục Thiếu Hoa để cho Tạ Kiến Vỹ chế tạo ra nhiều một chút, sau đó lại chọn thời điểm thích hợp mang sang, nhưng sau đó có nhiều chuyện đã xảy ra, Lục Thiếu Hoa cũng quên bẳng chuyện này, mãi tới bây giờ mới nhớ ra.
Nhân cơ hội này trang bị cho vệ sỹ của Lục Thiếu Bằng cả súng và áo chống đạn, Lục Thiếu Hoa dứt khoát muốn mang nhiều hơn một chút, bao gồm cả bảo vệ trong nhà, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối vì an toàn mà trang bị, như vậy hệ số an toàn cho những vệ sỹ đó là rất cao.
Sắp xếp xong tất cả mọi việc, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, sau khi đi thăm một vòng căn cứ sản xuất xe hơi của Phượng Hoàng và căn cứ sản xuất máy tính của Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa dắt theo một đoàn người rời khỏi đó, quay trở lại biệt thự.
Khi Lục Thiếu Hoa trở lại biệt thự, thời gian đã hơn bốn giờ chiều rồi, ở trong biệt thự xem ti vi, xem đến khi quá bữa cơm tối.
Mệt mỏi cả ngày, Lục Thiếu Hoa cũng lười biếng đi ra ngoài, dứt khoát gọi điện thoại cho Ông Phúc Minh cho người mang đến một ít thức ăn, Lục Thiếu Hoa sung sướng ngồi ở nhà hưởng thụ, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn ra ngoài bởi vì vào cuối bữa cơm tối, Ông Văn Đức đã đến.
Tính cách Ông Văn Đức tứ trước đến nay, bắt đầu ngồi xuống là chắc chắc không muốn đứng dậy, cho dù Lục Thiếu Hoa không gọi điện thoại cho Ông Đức Minh cho người mang thức ăn đến, thì phỏng chừng Ông Văn Đức cũng sẽ gọi cuộc điện thoại này.
- Tiểu Hoa, nghiệp vụ phía bên công xưởng của ta đã đạt tới giới hạn rồi, muốn mở rộng dường như không có khả năng, cho nên ta nghĩ xem xem có ngành nghề nào khác có thể làm không, à, cậu cho ta ý kiến đi.
Ông Văn Đức đưa ra những lời nói nghiêm túc thật khó tin.
Ông Văn Đức tuy đã qua tuổi ba mươi rồi, nhưng tính cách của ông ta trước nay vẫn không thay đổi, cười toe toét suốt ngày, ngoài những lúc làm những việc chính ra, ông ta mới bắt đầu nghiêm túc, nhưng những lúc ở cùng với Lục Thiếu Hoa, ông ta lúc nào cũng nham nhở, nhưng bây giờ nghiêm túc bất thường, thật là hiếm khi gặp.
Lục Thiếu Hoa có chút sững sờ, chẳng qua khi nghe nội dung lời nói của Ông Văn Đức, hắn ta thấy thoải mái hơn, bởi vì Ông Văn Đức hiện nay nói đến sự nghiệp, đương nhiên là những việc liên quan đến sự nghiệp, như vậy không dể gì là nói giỡn.
Suy nghĩ trong phút chốc, Lục Thiếu Hoa mĩm cười chăm chú nhìn Ông Văn Đức một cái, mới nói:
- Không phải anh đang muốn tiến vào ngành tài chính hay sao?
Từ lúc nghe Ông Văn Đức nói, lại thêm bộ dạng ông ta như hiện nay, Lục Thiếu Hoa đã hiểu ý muốn của ông ta, biết Ông Văn Đức khi nhìn thấy khoản tiền lời từ ngành tài chính, liền sau đó, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn khách khí với Ông Văn Đức, trực tiếp đập tan ý đồ của Ông Văn Đức.
- Ha ha…
Ông Văn Đức cười lớn nói.
- Tiểu Hoa rất hiểu ta.
- Không dám.
Lục Thiéu Hoa không khách khí đáp lại một câu, sau đó mới nói:
- Tôi còn không biết anh hay sao, vừa nhìn thấy người ta kiếm được tiền lời, mắt anh đã long lên.
- Cho nên nói mới nói Tiểu Hoa rất hiểu ta.
Ông Văn Đức không chút đỏ mặt, mạnh dạn thừa nhận.
- Được rồi, được rồi, đừng nói đùa nữa, nói nghiêm túc đi.
Lục Thiếu Hoa xua tay nói. Khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó lại nói:
- Anh muốn tiến vào ngành tài chính thì không có vấn đề gì, nhưng trước mắt có hai vấn đề chính cần phải giải quyết.
- Là hai vấn đề gì?
Ông Văn Đức không đợi Lục Thiếu Hoa nói tiếp mà chen vào hỏi.
- Vấn đề thứ nhất muốn tiến vào ngành tài chính là không có trở ngại gì, nhưng không thể làm ở trong nước, ở trong nước mà làm tài chính, sớm muộn có một ngày anh ngay cả sau này làm sao đều không biết .
Lục Thiếu Hoa nói ra vấn đề thứ nhất.
Tại sao nói vấn đề này, thực ra cũng rất đơn giản, đó là vì Ông Văn Đức là người có sản nghiệp ở trong nước, ông ta lại không ra nước ngoài, nhiều nhất chỉ đạt được trong khu vực Hồng Kông mà thôi, mà thấy ý đồ của Ông Văn Đức, dường như cũng muốn làm tài chính ở trong nước.
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa sau khi dừng lại trong vài phút mới nói tiếp:
- Vấn đề thứ hai, đó là anh không hiểu về tài chính, muốn gia nhập có một chút khó khăn, trước tiên phải học một chút mới được, nếu không đến lúc đó anh bị những người môi giới chứng khoán bên dưới bán và còn cười vì giúp người ta kiếm được tiền.
Lục Thiếu Hoa tuy không không thể quản lý sự mọi việc của công ty tài chính Phượng Hoàng nhưng mỗi một khoản mục sổ sách Lục Thiếu Hoa đều nắm bắt rõ ràng, nếu có người muốn lừa hắn ta, kết quả chỉ có thể có một là mất mạng mà thôi.
- Vấn đề thứ hai cũng không khó, thực ra từ lúc mới sơ khai, ta đã bắt đầu học rồi .
Ông Đức tỏ ra đắc ý, sau khi dừng lại một chút lại nói tiếp:
- Đối với vấn đề thứ hai đó, có chút khó khăn, cậu cũng biết đó, tôi khổng thể đi khỏi Thâm Quyến .
“…” Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên, tức giận liếc Ông Văn Đức một cái nói: :
- Cái gì gọi là ông chủ, ông chủ là phải hiểu được ủy quyền, nếu có việc gì đều ôm vào người rồi tự mình làm, như thế không chết vì mệt mới lạ, anh là người không hiểu ông chủ phải như thế nào, cho nên mới nói không thể rời xa Thâm Quyến.
Mọi chuyện từ trước tới giờ của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa không nắm bắt được, trước đây Lục Thiếu Hoa sợ tác động đến sự nhiệt tình của Ông Văn Đức, mới không nói ra, cuối cùng bây giờ cũng kiếm được cơ hội, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không khách khí với Ông Văn Đức rồi.
Hì hì..
Ông VănĐức cười ngượng ngùng hai tiếng, mới nói:
-Ta đây không phải là muốn lấy bản thân làm gương sao
- Xuống địa ngục mà làm gương đi nhé.
LụcThiếu Hoa giọng điệu cứng rắn nói, miệng cũng không chút biểu cảm nói:
-Anh chỉ có hai chọn lựa, một là đừng tiến vào ngành tài chính, hai là ủy quyền, chọn người có thể tin cậy được đi qua bên đó quản lý công xưởng.
- Đừng nói nữa, ta chọn cách thứ hai, mấy ngày tới sẽ chọn một người qua bên đó quản lý, ta sẽ rút chân ra, sau đó sẽ đến Thâm Quyến và Hồng Kông.
Ông Văn Đức gật đầu nói.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu đáp.
-Ừ.
Ông Đức gật đầu thật sự, nhưng không bao lâu, Ông Văn Đức lại biến sắc, cười hỉ hả nói:
- Bâygiờ có nên kinh doanh không nhỉ?
“…”Không nói gì, Lục Thiếu Hoa tiếp tục im lặng.
…