Sự thành lập của tổ chức Bóng tối cũng có nghĩa là trong tay Lục Thiếu Hoa lại có thêm một lực lượng vũ trang nữa, lại còn là một lực lượng vũ trang rất hùng mạnh, theo như suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa thì thực lực các thành viên của lực lượng vũ trang này sẽ vượt qua cả binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm.
Thực lực của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm đã đạt đến cấp độ của những lính tinh nhuệ của một số đất nước, mà Bóng tối còn hơn bọn họ, nghĩ cũng biết là lực lượng vũ trang này có thực lực hùng mạnh cỡ nào.
Nếu nói một lính tinh nhuệ có thể đối phó với mười bộ đội đặc chủng rất mạnh, vậy thì một thành viên của Bóng tối có thể một đấu lại hai mươi người, thậm chí là ba mươi người, còn nếu là đối phó với người bình thường thì càng không cần phải nói, mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa chính là muốn bồi dưỡng ra một lực lượng vũ trang như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng biết, muốn đạt đến mục tiêu như dự tính vẫn còn một quãng đường dài phải đi, trách nhiệm còn rất nặng nề, nhưng Lục Thiếu Hoa không nản lòng, dù sao hắn cũng có thời gian, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba, bốn, năm năm.
Đúng thế, năm năm, Lục Thiếu Hoa có thể đợi, nhưng nếu quá năm năm vậy thì hắn không đợi được, vì trong dự tính của hắn, năm năm sau sẽ có chuyện xảy ra, mà nếu lúc đó Bóng tối vẫn chưa có sức chiến đấu hùng mạnh thì nguy hiểm cho Lục Thiếu Hoa rồi.
Đương nhiên, đây là dự tính của Lục Thiếu Hoa, còn về việc năm năm sau có xảy ra việc gì không thì Lục Thiếu Hoa vẫn không dám khẳng định, nhưng để cho an toàn, Lục Thiếu Hoa vẫn đưa ra một thời hạn cho Lý Chí Kiệt, đó là sau bốn năm phải cho hắn thấy một Bóng tối đạt tiêu chuẩn.
- Nếu chọn những người có tư chất tốt từ binh đoàn lính đánh thuê vào Bóng tối thì có lẽ không cần đến năm năm cũng có thể đạt tiêu chuẩn rồi.
Tiền Khiêm bình thản nói rất tự tin.
Tiền Khiêm là người huân luyện Trần Quốc Bang, bản lĩnh của Trần Quốc Bang thì Lục Thiếu Hoa đã biết rồi, có thể làm sĩ quan huấn luyện trong quân đội đặc binh của quốc gia, mà thầy dạy của sĩ quan huấn luyện như vậy thì thử hỏi thực lực thế nào?
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định bản lĩnh của Tiền Khiêm hơn Trần Quốc Bang, nhưng tuyệt đối không kém hơn Trần Quốc Bang, lời của một người như thế, Lục Thiếu Hoa dám khẳng định %, vì thế, Lục Thiếu Hoa cười, gật đầu nói
- Nếu không mất đến năm năm thì càng tốt, dù sao huấn luyện xong sớm một ngày thì thực lực của chúng ta cũng được tăng cường sớm thêm một ngày.
Đúng thế, như Lục Thiếu Hoa nói, sớm một ngày huấn luyện xong thì thực lực cũng được tăng cường sớm một ngày, đây là một chuyện đáng mừng, Lục Thiếu Hoa không có lý do gì để không vui, nhưng trước đó Lục Thiếu Hoa vẫn còn một vấn đề phải nêu ra, đó là vấn đề về sĩ quan huấn luyện.
- Sĩ quan huấn luyện phải chọn người giỏi, dù sao một sĩ quan huấn luyện có thể ảnh hưởng đến cả đội.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Thực lực của Tiền Khiêm rất mạnh, nhưng giờ Tiền Khiêm là trưởng đoàn của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, anh ta không thể đi huấn luyện đội ngũ này được, vậy thì sĩ quan huấn luyện phải chọn người khác rồi, mà thực lực của người này thế nào, đây chính là điều mà Lục Thiếu Hoa muốn biết, ai bảo Bóng tối quá quan trọng với Lục Thiếu Hoa cơ chứ.
- Trong binh đoàn Hổ Gầm có mấy sĩ quan huấn luyện giỏi, bọn họ có thể đảm nhiệm được.
Tiền Khiêm đề nghị, ngừng một chút rồi nói
- Nhưng nếu để bọn họ phụ trách một phần nhỏ thì còn được, nếu để họ phụ trách tổng thể, chỉ sợ thực lực không đủ, vì vậy, tôi có một đề nghị, đề nghị này có liên quan đến hai người, một là Trần Quốc Bang, để cho anh ta đảm nhiệm vị trí tổng sĩ quan huấn luyện thì không có vấn đề gì, còn một người là một quân nhân đã giải ngũ, cậu ta là chiến hữu cũ của tôi, chỉ có điều cậu ta mất một chân, thực lực giảm sút nhiều, nhưng đảm nhiệm vị trí sĩ quan huấn luyện cũng không vấn đề gì.
Trần Quốc Bang từng là đệ tử của anh ta, thực lực thế nào thì Tiền Khiêm rất rõ, đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng rất rõ, còn nữa, Tiền Khiêm biết Lục Thiếu Hoa rất tin tưởng Trần Quốc Bang, đem việc này giao cho anh ta, Lục Thiếu Hoa có thể yên tâm.
Cũng chính vì nghĩ đến điểm này, Tiền Khiêm mới đề nghị để Trần Quốc Bang đảm nhiệm vị trí tổng sĩ quan huấn luyện, đồng thời Tiền Khiêm cũng biết, hiện giờ Trần Quốc Bang là Tổng giám đốc của công ty bảo an Phượng Hoàng, lại là người phụ trách mạng tình báo khu vực châu Á, để anh ta đảm nhiệm tổng sĩ quan, dường như có chút ôm đồm quá.
Vì vậy, Tiền Khiêm mới đề ra một người nữa, người này thực lực cũng rất mạnh, chỉ có điều mất một chân, sức chiến đấu giảm sút, nhưng lần này là chọn sĩ quan huấn luyện chứ không phải là chiến sĩ, theo như Tiền Khiêm thấy thì mất một chân cũng không hề gì.
- …
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng ngay, hắn đang suy nghĩ. Việc Tiền Khiêm nghĩ tới, sao Lục Thiếu Hoa lại không nghĩ tới chứ, Trần Quốc Bang đúng là không thể bứt ra được, nhưng vị trí tổng sĩ quan huấn luyện giao cho một người mà hắn không rõ ràng thì hắn có chút không yên tâm.
- Người đó có thể tin được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Tôi nghĩ rằng không vấn đề gì, anh ta đã xuất ngũ mười năm rồi, vì bị mất một chân nên không thể làm công việc của những người bình thường, mà tiền trợ cấp của quân nhân lại ít nên cuộc sống rất khó khăn, còn nữa, anh ta rất say mê những nơi huấn luyện quân đội, nếu giao cho anh ta công việc này, tôi tin anh ta có thể làm tốt, đồng thời cũng không đi nói lung tung đâu.
Tiền Khiêm nói sơ qua tình hình của chiến hữu của anh ta, còn phân tích tính khả thi cho Lục Thiếu Hoa nghe.
- Tôi muốn gặp anh ta.
Dường như Lục Thiếu Hoa đã quyết định, bình thản nói
- Được, để tôi sắp xếp.
Tiền Khiêm gật đầu nói.
- Ừ.
Việc cuối cùng đã quyết định, chuyện của Bóng tối đến giờ mới coi như đã xong, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, tuyên bố giải tán cuộc họp, sau đó rời phòng hội nghị, cùng với bọn Lý Chí Kiệt đi về nơi ở của mình.
Thời gian họp cũng không ngắn, đến tận sáu tiếng, giờ đã là hơn hai giờ chiều rồi, mà bọn Lục Thiếu Hoa vẫn chưa ăn cơm, may mà Lý Thượng Khuê đã sắp xếp cả rồi, nấu xong hết các món ăn rồi đưa đến nơi ở của Lục Thiếu Hoa, như vậy mới có thể ăn ngay được.
Bọn Tiền Khiêm cũng chưa ăn cơm, vậy nên cũng đi theo Lục Thiếu Hoa, theo hắn về chỗ ở để ăn cơm.
Nhưng bọn Tiền Khiêm cũng còn chuyện phải nói với Lục Thiếu Hoa, không thì với thân phận của bọn họ sao lại không tìm được một chỗ ăn cơm ở căn cứ Hổ Gầm chứ?
Sự thật đã chứng minh, bọn Tiền Khiêm vẫn còn có chuyện muốn nói, sau khi ăn xong, mọi người ngồi vây quanh sofa, thưởng thức trà mà Lục Thiếu Hoa mang từ Hồng kông về, Tạ Kiên Vĩ mở lời trước
- Căn cứ mật đã chế tạo ra vệ tinh truyền thông mới, chỉ chế tạo ra một chiếc, đã qua điều chỉnh thử rồi, mặc dù đã có thể phóng lên vũ trụ rồi nhưng nếu bây giờ phóng đi thì có thể sẽ có chút rắc rối.
- Rắc rối?
Lục Thiếu Hoa chau mày, nhìn về phía Tạ Kiên Vĩ, đó là ánh mắt dò hỏi.
- Đúng vậy, có chút rắc rối.
Tạ Kiên Vĩ không nói gì, ngược lại Lý Chí Kiệt lại nói tiếp
- Theo tình hình mà mạng tình báo chuyển về, có rất nhiều thế lực đang nhòm ngó căn cứ của chúng ta, ví dụ như phóng vệ tinh ở khu vực phóng ở căn cứ, chắc chắn sẽ bị phát hiện là vệ tinh do tập đoàn dùng, như vậy thì sẽ bạo lộ mất.
Căn cứ Hổ Gầm bị người ta nhòm ngó, đây là việc mà Lục Thiếu Hoa có thể biết trước được, chỉ là Lục Thiếu Hoa không nghĩ đến rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
Lập tức, Lục Thiếu Hoa cũng không do dự, quyết định rất quả quyết
- Vậy thì không phóng ở căn cứ nữa, nghĩ cách vận chuyển về nước, tôi để cho đất nước giúp đỡ phóng.
Phóng vệ tinh truyền thông, cho dù không phóng ở trong căn cứ thì Lục Thiếu Hoa cũng có thể phóng ở nơi khác, ví dụ như ở trung tâm phóng Tửu Tuyền, Lục Thiếu Hoa chỉ cần thương lượng với Thủ trưởng số một một chút, trả cho đất nước một ít tiền, tin rằng không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa đã quyết định rồi, vậy thì bọn Lý Chí Kiệt cũng chẳng còn gì để nói, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Lục Thiếu Hoa, nhưng mọi việc vẫn còn chưa kết thúc, bởi vì Lý Chí Kiệt lại nhắc tới một việc
- Ở vòng ngoài của căn cứ Hổ Gầm có mai phục rất nhiều người lạ, qua điều tra phát hiện những người đó đều là đặc công từ những nước khác phái đến, mục đích là để trinh sát căn cứ của chúng ta.
Điều này thì Lục Thiếu Hoa không lấy làm lạ, nếu những nước khác không phái đặc công đến thì hắn mới thấy lạ, thấy không bình thường, còn nếu đã phái đặc công đến thì mới chứng minh đó là bình thường.
- Bảy quốc gia bên cạnh căn cứ đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, có người mai phục, hoàn toàn có thể dùng lực lượng chính phủ để tiêu diệt bọn họ, tôi không tin đặc công của họ lại không cần tiền.
Lục Thiếu Hoa mặt đầy sát khí, nhưng một lúc sau lại bình tĩnh lại, nói thêm một câu
- Đương nhiên, tiêu diệt những đặc công đó cũng phải có chừng mực, không thể diệt hết toàn bộ được, để chừa lại một vài con cá nhỏ cũng là điều cần thiết, không thì diệt hết cả một đám, bọn họ sẽ lại phái một nhóm khác mạnh hơn, như vậy thì áp lực mà chúng ta phải chịu sẽ càng lớn hơn.
- Đã quét sạch hết rồi, trước khi cậu đến.
Tiền Khiêm trả lời dứt khoát.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Lục Thiếu Hoa đến châu Phi, vốn là một chuyện bí mật, rất ít người biết từ Hồng Kông hắn đã đi đâu, mà khi đã đến căn cứ Hổ Gầm rồi mới được thông báo, thật là bực.
Mà bọn Tiền Khiêm dường như đã sớm dự liệu được, trước khi Lục Thiếu Hoa tới đã dọn dẹp một lần, hoàn toàn diệt ngay thông tin Lục Thiếu Hoa tới căn cứ Hổ Gầm, không để người ta biết, thêm một tầng bảo mật về hành tung của Lục Thiếu Hoa.
Nói hết hai vấn để, Lục Thiếu Hoa không quên hỏi về vệ tinh gián điệp và cài đặt vũ khí trong không gian, nhận được câu trả lời là trước mắt tiến triển rất thuận lợi, nhưng vẫn còn nhiều cửa ải khó khăn cần khắc phục, chỉ e là mất vài năm mới chế tạo ra được.
Về việc này, Lục Thiếu Hoa đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cũng không trách tội, chỉ đề ra ý kiến mới, đó là chế tạo ra vệ tinh gián điệp trước, sau đó phóng lên vũ trụ, có thể sử dụng sớm một chút.
Đối với đề nghị này của Lục Thiếu Hoa, bọn Tạ Kiên Vĩ đều cảm thấy được, và bảo đảm với Lục Thiếu Hoa sẽ nhanh chóng thực hiện đúng như vậy.
- Ừ, tôi vẫn còn một ý tưởng nữa.
Lục Thiếu Hoa nói được một nửa bèn dừng lại, cười tủm tỉm, rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa cố tình gợi lên lòng hiếu kì của bọn Tạ Kiên Vĩ.