Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày bác sỹ có câu trả lời, tâm tình Lục Thiếu Hoa rất lo âu thấp thỏm, hắn sợ bác sỹ đưa ra kết quả là hắn không thể trở về Hồng Kông mà phải tiếp tục ở lại Châu Phi điều trị.
- Ông chủ, sức khỏe của anh hiện nay đã không có bất cứ vấn đề gì nữa rồi, chỉ cần không hoạt động mạnh, anh dường như có thể xuống giường đi lại được rồi.
Một vị bác sỹ mang theo nét mặt không đáng tin tưởng nói.
Đây không trách bác sỹ cũng cảm thấy kinh ngạc, mà là sức khỏe Lục Thiếu Hoa phục hồi quá nhanh, chỉ mới hai ngày, vết mổ đã khép lại, đã hình thành sẹo , tuy có dùng một ít loại thuốc đặc trị, nhưng không thể không nói, sức khỏe Lục Thiếu Hoa đã tự hồi phục quá nhanh.
Đây là kết quả tập luyện kiên trì của Lục Thiếu Hoa, thân thể cường tráng, các cơ quan chức năng trong cơ thể tăng lên, tự mình phục hồi năng lực cũng theo đó mà nâng cao.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất vui mừng, dù sao cũng có thể trở về Hồng Kông rồi, cũng có nghĩa là tập đoàn Phượng Hoàng đã có hắn trấn giữ, đồng thời, Lục Thiếu Hoa có thể khởi động bố trí lại kế hoạch tài chính cho cơn khủng hoảng.
Theo thời gian mỗi một ngày trôi qua, trong lòng Lục Thiếu Hoa càng ngày càng cấp bách, nếu để hắn ở lại Châu Phi thêm mấy ngày, như thế đối với việc sắp xếp lại tài chính cho cơn khủng hoảng cũng sẽ bị trở ngại. Bây giờ Lục Thiếu Hoa có thể trở về, thì có thể bắt đầu công việc được rồi, không sợ bỏ qua cơ hội tốt nhất, không thể không nói đây là một tin tốt lành.
Lục Thiếu Hoa mĩm cười tự nói thầm với bản thân:
- Tôi đã nói sẽ không có vấn đề gì mà, vết mổ đã không còn đau nữa rồi.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa do vui mừng mà tự phát, đồng thời cũng là sự thật, vết thương của hắn sau khi tỉnh lại thì nửa ngày sau đã không còn đau nữa rồi, mà đầu đạn đã lấy ra, vết mổ đã không còn đau nữa, sức khỏe đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Cho dù là hồi phục hoàn toàn, như vậy không có lý do gì mà không trở về Hồng Kông.
- Vất vả rồi, anh đã thu xếp xong chưa, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở về Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa dùng tiếng Anh chuẩn để nói với bác sỹ.
Bác sỹ gọi Lục Thiếu Hoa là ông chủ, đây cũng không phải là sai, bởi vì bác sỹ là người Châu Phi, mà Lục Thiếu Hoa là người của căn cứ Hổ Gầm, gọi một tiếng ông chủ là rất hợp tác, mà Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí với anh ta, chỉ nói một câu “ Vất vả rồi” sau đó mới sử dụng quyền làm ông chủ của mình.
Sức khỏe Lục Thiếu Hoa tuy đã hồi phục gần như hoàn toàn, nhưng dù sao từ Phi Châu đến Hồng Kông hành trình cũng mất mười mấy tiếng, lại thêm phần sức khỏe Lục Thiếu Hoa mới vừa hồi phục, nói không chừng sau khi lên máy bay phải tiêm thuốc, bởi vậy Lục Thiếu Hoa mới để bác sỹ chuẩn bị mọi việc, cái gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị trước.
Bác sỹ không có chút nào là không hài lòng với giọng điệu của Lục Thiếu Hoa, ngược lại anh ta còn cho rằng Lục Thiếu Hoa có giọng điệu như vậy cũng đúng thôi, bởi vì, Lục Thiếu Hoa là ông chủ thật sự của anh ta, mà đẳng cấp của anh ta nếu đem so với Lục Thiếu Hoa vẫn còn kém hai bậc.
Chính là hai cấp, cấp trên của bác sỹ có thể còn có Lý Chí Kiệt, ba người họ đứng đầu căn cứ Hổ Gầm, mà Lục Thiếu Hoa lại điều khiển ba người họ, nếu đem so sánh thì chẳng phải kém hai bậc hay sao.
Bác sỹ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh đi lo liệu mọi chuyện cần thiết.
Sau khi bác sỹ vừa đi khỏi thì Lục Thiếu Hoa cũng bắt đầu sắp xếp môt chút, trước tiên là để Lý Thượng Khuê chuẩn bị trước khi rời khỏi đây, sáng hôm sau anh ta thông báo tin tức hắn rời khỏi đây cho họ, tiếp theo sau đó là Lục Thiếu Hoa nói chuyện với Trần Quốc Bang.
Trần Quốc Bang hiện nay là vệ sỹ thân tín của Lục Thiếu Hoa, hình như / đều túc trực bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không xem là vệ sỹ, mà xem anh ta như anh cả thân thiết của hắn ta.
- Anh à, lần này đe dọa không xong rồi.
Lục Thiếu Hoa cười cười nhìn anh ta nói.
- Đâu phải là dọa.
Trần Quốc Bang oán thán nói một câu.
Theo như lời Trần Quốc Bang thì đâu phải là đe dọa, khi TrầnQuốc Bang nói đến câu đó trong lúc Lục Thiếu Hoa bị trúng đạn, Trần Quốc Bang đã thu xếp xong mọi việc còn lại, đó là trả thù cho Lục Thiếu Hoa, và anh ta cũng thay Lục Thiếu Hoa hạ lệnh báo thù gọn gẽ.
- Giả dụ lần này anh không tỉnh lại, tôi nghĩ sẽ chôn theo rất nhiều người cùng anh, nền kinh tế toàn cầu cũng sẽ nhận được sự đã kích và bị tiêu diệt.
Trần Quốc Bang dường như thay sự oán thán của mình bằng một đáp án, đây là câu nói bổ sung của anh ta.
Báo thù, đánh tan kẻ thù của Lục Thiếu Hoa, đây là quyết định mà Trần Quốc Bang làm trước nhất, ngay sau đó, Trần Quốc Bang lại xác định thêm một quyết định nữa, đó là hoạt động làm ăn buôn bán, phát động toàn bộ lực lượng, càng quét một lượt
Nghĩ là làm, nếu tập đoàn Phượng Hoàng điều động tất cả lực lượng náo loạn trên thị trường tài chính, kết quả đó như thế nào cũng sẽ hình thành cơn khủng hoảng tài chính, mà một khi hình thành cơn khủng hoảng tài chính như vậy sẽ có bao nhiêu người vì khủng hoảng tài chính mà nhảy lầu tự tử.
Trần Quốc Bang không thể đưa ra một con số cụ thể, nhưng Trần Quốc Bang có thể đưa ra con số tương đối chính xác ít nhất không dưới một ngàn người tự sát, đi gặp tử thần cùng với Lục Thiếu Hoa,cùng mai táng theo.
May mà, cảnh tượng đó không xảy ra.
Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười không dứt, hắn sao có thể không hiểu tính cách của Trần Quốc Bang chứ, nếu hắn xảy ra chuyện thật, thì Trần Quốc Bang thật sự sẽ nổi điên, không chừng ngay lúc đó Trần Quốc Bang sẽ đem vũ khí hạt nhân ra bắn hết kẻ thù. Bây giờ thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng tính mạng của kẻ thù đã bị chú ý rồi.
Khi Lục Thiếu Hoa nói mang theo tự tin đầy mình, không phải Lục Thiếu Hoa ngạo mạng mà là vỉ hắn ta có cái năng lực kia.
Gia tộc Rothschild đúng là một gia tộc hùng mạnh, nhưng đó chỉ là khi Lục Thiếu Hoa không sử dụng căn cứ Hổ Gầm, giả dụ, Lục Thiếu Hoa dùng lực lượngcủa căn cứ Hổ Gầm, như vậy gia tộc Rothschild vừa có tiền, vừa có thế lực, cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, thấm nước cũng sẽ bị rách.
Sự thật đã được nghiệm chứng, bị căn cứ Hổ Gầm bắn một quả đạn, gia tộc Rothschild liền bị mềm ra ngay, co đầu rút cổ mà chạy, không còn uy phong như ngày xưa nữa…
- Đúng là như thế. Vận mệnh của họ đã được định như vậy rồi.
Trần Quốc Bang thản nhiên nói.
Lục Thiếu Hoa hiểu rất rất rõ tính cách của Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang làm sao không hiểu tính cách của Lục Thiếu Hoa được, hiện nay gặp đại nạn không chết, và đã qua cơn nguy kịch, như thế báo thù là chuyện hiển nhiên, vả lại báo thù của Lục Thiếu Hoa là giết nhầm còn hơn bỏ sót, không hà cớ gì lại chừa đường sống cho họ.
…Lục Thiếu Hoa không có tiếng trả lời Trần Quốc Bang, mà là ngẩng đầu lên ánh mắt giao nhau với Trần Quốc Bang, sau đó hai người chỉ nhìn nhau mà thôi, như rất hiểu lòng nhau.
…
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Lục Thiếu Hoa thức dậy rất sớm, sau đó ăn chút điểm tâm, Lục Thiếu Hoa nói muốn xuống giường, có lẽ là nằm trên giường bệnh hơn nửa tháng nên khi vừa xuống giường, Lục Thiếu Hoa cảm giác như đôi chân không có tý sức lực nào, cảm giác bước đi có chút nhẹ nhàng bay bỗng, rất là dễ chịu.
Lục Thiếu Hoa thích ứng rất nhanh, tuy sức lực không còn giống như trước đây, nhưng đã hồi phục được bảy tám phần rồi, như vậy cũng đủ cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, Lục Thiếu Hoa sợ nhất là khi trở về Hồng Kông mà vẫn phải nằm một chỗ và không thể tự do đi lại được.
Hiện tại xem ra, tình huống đó là sẽ không xảy ra rồi, hắn có thể tự đo bay nhảy, chỉ cần không vận động mạnh, vết thương sẽ không tóe máu là ổn rồi.
Đăng ký, sau đó máy bay phi thẳng lên tầng mây xanh, biến mất khỏi ánh mắt của đám người bay thẳng lâm không trung.
Trên máy bay, Lục Thiếu Hoa vẫn phải treo chai truyền dịch, thân thể nằm nghiêng một bên và đang ngịch Laptop, đôi lông mày nhăn nhíu, nói không ra lời.
Ngay lúc này Lục Thiếu Hoa đang xem tài liệu mà Tần Tịch Thần gửi đến, là liên quan đến tình hình gần đây của tập đoàn Phượng Hoàng, căn cứ theo tư liệu, các công ty con lớn nhỏ thuộc tập đoàn Phượng Hoàng hoặc nhiều hoặc ít cũng xảy ra vấn đề, số định mức thị trường ít nhiều đã bị chiếm đoạt.
Thống kê cũng không đủ quyết định, toàn bộ trị giá thị trường của tập đoàn Phượng Hoàng đã bị ngâm nước một phần ba giá trị, mà nếu không nhanh chóng áp dụng biện pháp xử lý, có khả năng vẫn tiếp tục bị ngâm nước một thời gian nữa.
Đây là một vấn đề đau đầu, cái gọi là áp dụng biện pháp xử lý chẳng qua chỉ là bỏ một lượng vốn đầu tư lớn, nhưng hiện nay Lục Thiếu Hoa có thể rút được tiền hay sao?
Tiền của căn cứ Hổ Gầm Lục Thiếu Hoa không muốn đụng đến, trong tập đoàn Phượng Hoàng vẫn còn một khoản tiền dự trữ, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn đụng đến, bởi vì đó là bố trí tài chính cho cơn khủng hoảng, tài sản của hai nơi đó không thể đụng đến, Lục Thiếu Hoa liệu có đủ tài chính để đầu tư không.
Lắc đầu cười đau khổ, Lục Thiếu Hoa cũng không biết tính làm sao, nhưng Lục Thiếu Hoa tin rằng, vấn đề khó khăn này nhất định sẽ có cách giải quyết, nên hắn cũng chưa vội vàng gì.
Ngay lúc này, trong đầu Lục Thiếu Hoa cũng đang nghĩ đến việc khác, việc này không phải việc khác mà chính Ông Văn Đức.
Không thể không phủ nhận, Lục Thiếu Hoa phải cảm ơn Ông Văn Đức, nếu không phải Ông Văn Đức giấu người nhà nguy hiểm vay từ trong ngân hàng triệu nhân dân tệ, có lẽ lúc trước căn cứ Hổ Gầm sẽ không bắn ra hỏa tiễn, tập đoàn Phượng Hoàng đã tan vỡ không còn hình dạng rồi.
Cái gọi là binh bại như núi lở, một khi xuất hiện tàn tích với quy mô lớn như vậy, phải hoàn toàn sụy đổ là rất nhanh, mà triệu nhân dân tệ của Ông Văn Đức là một nhân tố quyết định, khi thời khắc quyết định bổ sung vào sự xuất hiện tàn tích với quy mô lớn, khiến cho tập đoàn Phượng Hoàng có thể vận dụng những điều kiện tiên quyết để bảo vệ được an toàn.
Ngoại trừ cảm tạ Ông Văn Đức ra, Lục Thiếu Hoa vẫn khâm phục quyết đoán của Ông Văn Đức, ngay thời điểm đó, ai cũng không biết là tập đoàn Phượng Hoàng có đóng cửa hay không, nhưng ông ta cũng không quan tâm ba bảy hai mươi mốt gì đó mà đem tất cả sản nghiệp của mình ra thế chấp cầm tiền sang đưa cho Tần Tịch Thần.
Nếu tập đoàn Phượng Hoàng thật sự đóng cửa, thì tâm huyết bao năm qua của Ông Văn Đức cũng theo đó là mất hết.
Cho dù Ông Văn Đức có ngày hôm nay hoàn toàn là do Lục Thiếu Hoa kéo ông ta theo, nhưng xem như là một người, lúc nào cũng cho là do mình làm ra, trời tru đất diệt cũng không hay, nhìn thấy tập đoàn Phượng Hoàng như vậy, sẽ giống như Ông Văn Đức là người định đoạt như thế chắc chắn có được mấy người.
Nhưng mà, Ông Văn Đức cũng làm như vậy rồi, nhưng nói không cần gì cả, như vậy khiến Lục Thiếu Hoa rất là khâm phục.
Đồng thời, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng âm thầm hạ quyết tâm, như thế là không bạc đãi Ông Văn Đức.
Ngay trong lúc nguy cấp, Ông Văn Đức không cần giúp đỡ gì, cho dù không giúp nhiều nhưng đây không thể không nói là một công trạng lớn.
Có ân phải báo, đây là phong cách là người của Lục Thiếu Hoa.
- Đợi đi. Đợi khi thời cơ đến, chúng ta sẽ có ngàn lần vạn lần báo đáp công ơn này.
Lục Thiếu Hoa thì thào trong miệng nói với chính mình.
Đúng vậy, đợi khi thời cơ đến, Lục Thiếu Hoa sẽ có ngàn lần, vạn lần báo đáp công lao lớn cho Ông Văn Đức, về phần khi nào thời cơ đến Lục Thiếu Hoa ngược lại không có nhiều lời, chẳng qua từ biểu hiện của Lục Thiếu Hoa có thể nhìn thấy, thời cớ báo đáp sắp đến rồi.