Hoắc Anh Đông đến đây, Lý Gia Thành cũng đến, Hướng Hoa Cường cũng theo đến đây, mười mấy nhân vật hàng đầu trong hiệp hội buôn bán Trung Hoa đều tới biệt thự của Lục Thiếu Hoa, khiến cho căn biệt thự ngày thường vốn bình tĩnh giờ trở nên náo nhiệt, là chủ nhân, Lục Thiếu Hoa không thể không đón tiếp trịnh trọng.
Lục Thiếu Hoa mặc dù ở trong điện thoại đã cảm ơn qua, nhưng, giờ này khắc này, Lục Thiếu Hoa vẫn phải nói lại một lần nữa để bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Bởi vì Lục Thiếu Hoa chưa hoàn toàn hồi phục, nên Lục Thiếu Hoa không uống được rượu, cũng không mời mọi người dùng cơm, bằng không nơi đây thế nào cũng có đại tiệc, tuy nhiên cho dù là như thế, vẫn có một chút điểm tâm được bày ra.
- Tôi biết các vị kỳ thật cũng rất khan hiếm về tài chính, cho nên, nợ mà Tập đoàn Phượng Hoàng thiếu sẽ không kéo dài, nếu nhanh thì ngày mai có thể trả lại, chậm thì sẽ trong vòng ngày.
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt rất chân thành, giọng điệu thản nhiên nói.
Lục Thiếu Hoa cũng không phải là thằng ngốc, lúc này đây Hoắc Anh Đông bọn họ hợp lại toàn lực trợ giúp Tập đoàn Phượng Hoàng, điều động tất cả tài chính, hiện tại thấy thời gian đã trôi qua lâu như vậy, công ty của họ gặp phải khó khăn tài chính là chuyện đương nhiên.
- Thật ra cũng không cần sốt ruột, do mọi người vay từ ngân hàng, vượt qua cửa ải khó khăn lần này thì không có vấn đề gì nữa.
Hoắc Anh Đông đại diện cho mọi người nói.
Lục Thiếu Hoa sao có thể không biết Hoắc Anh Đông bọn họ vay ngân hàng, cũng chính bởi bọn họ đều vay ngân hàng, cho nên Lục Thiếu Hoa mới không thể kéo dài, dù sao một ngày không trả thì sẽ phải trả lãi một ngày, tuy rằng lãi không phải rất nhiều, nhưng đó cũng là tiền.
- Yên tâm đi, tôi đã trở về, tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu, trả cho mọi người xong, ta còn có tiền thừa nữa đấy.
Lục Thiếu Hoa khoát tay, rất rõ ràng cự tuyệt lời đề nghị tạm hoãn trả nợ của mọi người.
Lục Thiếu Hoa đã nói thế, Hoắc Anh Đông bọn họ tự nhiên sẽ không nói thêm gì, tất cả đều cười cười, không có lên tiếng.
….
Mọi người đã về cả, chỉ có một người còn lưu lại, người này là Ông Văn Đức, Ông Văn Đức vốn là muốn theo mọi người cùng về, nhưng lại bị Lục Thiếu Hoa gọi lại.
Ngồi trên sô pha, Lục Thiếu Hoa vẻ mặt không tươi cười như thường ngày, tràn đầy vẻ nghiêm túc, vừa nhắm mắt lại dưỡng thần, thật lâu sau vẫn chưa mở miệng. Ông Văn Đức cũng thế, y cũng không mở miệng, không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng thẳng.
Không khí này kéo dài đâu khoảng mười phút, Lục Thiếu Hoa mới mở to mắt, nhìn thoáng qua Ông Văn Đức, thấy vẻ mặt y bình tĩnh, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói.
- Anh Văn Đức, không nói nhiều lời, nếu không có bốn trăm triệu nhân dân tệ của anh, chỉ sợ tập đoàn có chút nguy cơ.
Đúng vậy, chỉ một chút nguy hiểm mà thôi, cũng không phải nguy hiểm cho lắm, dù sao ở thời khắc khẩn cấp, Tần Tịch Thần có thể dùng đến tiền từ ngân hàng Phượng Hoàng và căn cứ Hổ Gầm, bởi không gì có thể khiến cho Tập đoàn Phượng Hoàng đóng cửa.
- Những lời này khỏi phải nói, tôi biết tập đoàn còn có tiền, chỉ có điều đã có chỗ cần dùng, không tiện lấy ra mà thôi, về phía tôi chút sản nghiệp này cơ bản không là gì, cho dù cuối cùng bị ngân hàng thu về, nhưng chỉ cần Tập đoàn Phượng Hoàng không vấn đề, tôi còn có ngày làm lại.
Ông Văn Đức rất là tự tin nói.
Ông Văn Đức rất hiểu Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa vẫn có chuẩn bị ở phía sau, lần này Tập đoàn Phượng Hoàng sở dĩ bị động như thế, tài chính xuất hiện chỗ hổng, kỳ thật, Tập đoàn Phượng Hoàng cái có được chính là tiền, chẳng qua là Tần Tịch Thần không dùng mà thôi.
Ông Văn Đức hiểu rất rõ, cho dù cuối cùng Tập đoàn Phượng Hoàng đóng cửa, nhưng chỉ cần Lục Thiếu Hoa không chết, như vậy Ông Văn Đức y sớm hay muộn sẽ có ngày tái khởi.
- ...
Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc lắc đầu, lập tức không nhiều lời, nói.
- Ngày mai tôi lấy ra năm trăm triệu nhân dân tệ cho anh, anh đem trả cho ngân hàng, ừ, về thứ khác, tốt nhất nên dùng đến quan hệ của Tăng gia, xem có thể giảm lãi suất cho vay hay không, nếu có thể, thì rất tốt.
Chưa xong, nói xong, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, lại nói tiếp.
- Lần này là một lần hành động lớn siêu cấp, tài chính nắm giữ trong tay nhiều, cuối cùng tiền kiếm cũng nhiều, tiền của thị trường tài chính đều ở nơi đó, cuối cùng có thể mò vào bao nhiêu phải xem tiền trong tay có nhiều ít.
Lời Lục Thiếu Hoa nói đã rất rõ ràng, hành động tới rồi, bảo Ông Văn Đức điều động tiền, càng nhiều càng tốt.
- Mấy trăm ngàn tỷ đô la Mỹ?
Ông Văn Đức miệng há hốc, to đủ nhét một quả trứng gà, hỏi.
- Có nhiều như vậy sao?
Không thể trách Ông Văn Đức không biết, bởi y vẫn nghĩ, thị trường tài chính là nơi dễ kiếm tiền, nhưng số tiến lớn như vậy, tuyệt đối là rất lạ, cơn lốc tài chính lớn như vậy, Ông Văn Đức vẫn chưa gặp qua.
- Thổi quét khắp toàn cầu, anh nói có lớn không?
Lục Thiếu Hoa hỏi ngược lại.
- ...
Lúc này Ông Văn Đức không lên tiếng, ngơ ngác nhìn Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt kia rất hiển nhiên, một khi giữa, bởi nhất thời y khó tiếp thu.
Lục Thiếu Hoa cũng mặc Ông Văn Đức có thể tiếp nhận hay không, vung tay lên, nói một câu.
- Nghĩ ra hết mọi biện pháp điều động tiền đi, vì liên quan đến việc cuối cùng sẽ kiếm được nhiều ít, ừ, thời gian cũng rất khẩn cấp, chỉ có ba bốn tháng.
- Tôi lập tức trở về xử lý.
- Ừ.
…
Ông Văn Đức sốt ruột phản hồi quốc nội, Lục Thiếu Hoa cũng không hơn gì, sau một ngày nghỉ ngơi, Lục Thiếu Hoa rốt cục lại có hành động, Lục Thiếu Hoa triệu tập Lưu Minh Chương bọn họ lại, bắt đầu lên phương án.
Vốn Lục Thiếu Hoa tính toán đợi qua tết âm lịch sẽ xét duyệt phương án, nhưng ai biết Lục Thiếu Hoa bị bắn ngay vào mùng hai tết, thế mới kéo dài đến hiện tại, cũng may thời gian cũng không bị kéo dài, không đến mức ảnh hưởng đến kế hoạch.
Mấy người Lưu Minh Chương đã đến, tất nhiên sẽ ân cần thăm hỏi Lục Thiếu Hoa rồi, quan tâm một chút đến sức khỏe của Lục Thiếu Hoa, đợi khi Lục Thiếu Hoa nói không có việc gì, bọn họ mới tìm chỗ ngồi xuống, vừa thấy đã biết, bọn họ đang chờ đợi Lục Thiếu Hoa đi vào chủ đề.
Lục Thiếu Hoa cũng không khiến mấy người Lưu Minh Chương chờ đợi, Lục Thiếu Hoa đi vào chủ đề, nhưng không phải về phương án gió lốc về tài chính, mà là về vấn đề tiền.
- Ngày mai trong tài khoản của tập đoàn có năm trăm tỷ đô la Mỹ được chuyển vào, tập đoàn thiếu các anh bao nhiêu thì các anh cứ lấy lại bấy nhiêu, phía dưới còn có người môi giới chứng khoán, trả toàn cho họ luôn.
Cơn lốc tài chính sắp xảy ra, lần này và khi turớc giống nhau, Lục Thiếu Hoa sẽ không hạn chế người môi giới chứng khoán phía dưới một mình tham dự vào, Lục Thiếu Hoa cũng bởi không hạn chế người môi giới chứng khoán phía dưới tham dự, thế nên Lục Thiếu Hoa mới sốt ruột đem tiền trả lại cho họ.
Người ta làm việc ở Phượng Hoàng tài chính công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng là một người bình thường, hắn biết việc kiếm tiền với ai cũng có tầm quan trọng, nhưng tiền của người môi giới chứng khoán phía dưới gần như bị tập đoàn mượn sạch, trong tay bọn họ đã không còn bao nhiêu.
Nếu bọn họ không còn thừa, tất sẽ ảnh hưởng đến lần tham dự tiến vào cơn lốc tài chính lần này, Lục Thiếu Hoa nếu không trả lại tiền, khác nào ngăn cản tài lộ của người ta, về công về tư, Lục Thiếu Hoa đều không cho phép.
Lưu Minh Chương dường như hiểu được, lập tức cũng không nhiều lời, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, và đáp một câu.
- Tôi sẽ chuẩn bị tốt.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa cũng gật gật đầu, theo sau mới nói.
- Tốt lắm, kế tiếp nói về phương án, phương án có mang qua đây không?
- Có.
Lưu Minh Chương lên tiếng, theo sau công văn được lấy từ trong bao ra.
Cả một sấp văn kiện, bên trong là phương án, Lục Thiếu Hoa không nhìn kỹ, xem sơ một chút thấy không có vấn đề, sau khi chỉ đại khái lướt qua phương án, Lục Thiếu Hoa mới buông phương án xuống.
- Tổng thể mà nói, phương án không có bất cứ vấn đề gì, nhưng, là tổng thể mà thôi, chi tiết của phương án không rõ lắm.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại bổ sung nói.
- Hành động lần này là một lần hành động rất lớn, lớn hơn tất cả mọi lần trước, diện tích che phủ rất rộng, bởi vì như thế, chúng ta mới cần chi tiết cụ thể một chút, bằng không đến lúc hành động, không chừng sẽ có sai sót.
Phức tạp, đúng vậy, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng, một khi bùng nổ, cục diện nhất định sẽ rất phức tạp, nếu không chi tiết viết hóa phương án, đến lúc đó không chừng sẽ có rất nhiều sơ hở, hậu quả thì không cần phải nói, sẽ ảnh hưởng đến toàn kế hoạch, tiền kiếm được vì đó mà sẽ giảm theo.
Mấy người Lưu Minh Chương dường như cũng ý thức được điều này, biết một khi bùng nổ sẽ khó có thể tưởng tượng, không nói đến phần đông người môi giới chứng khoán, một tổ người môi giới chứng khoán phụ trách mấy thao tác, nếu chi tiết không rõ, xảy ra sai lầm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, về phương diện chi tiết thật ra không có gì ảnh hưởng, hoàn toàn có thể một bên sắp xếp, một bên bổ khuyết.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng đưa ra biện pháp.
Kỳ thật biện pháp này chỉ có thể xem là phương pháp rất bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã không có nhiều thời giờ để Lưu Minh Chương bọn họ tập trung tinh lực đi sửa chữa phương án.
Lưu Minh Chương bọn họ cũng biết, thời gian không còn nhiều nữa, cho nên, bọn họ cũng không nhiều lời, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy Lưu Minh Chương bọn họ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lục Thiếu Hoa cuối cùng nói.
- chuẩn bị làm phương án đi, ừ, hai ngày nữa ta sẽ giao cho các anh số liệu cụ thể, các cứ theo đó, nếu có chỗ cần sửa thì mau chóng sửa.
Lục Thiếu Hoa hôn mê hơn nửa tháng, hắn làm gì có thời gian thống kê số liệu, hiện tại mới tỉnh lại, việc bố cục đã có thể bắt đầu, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể tranh thủ mà.
- Được rồi.