Một nam một nữ một cao to vạm vỡ một nhỏ bé đáng yêu đi vào khu mua sắp khiến mọi người đều chú ý
-"Nhanh đi" anh hối thúc khi thấy cô đang rất cách xa mình.
-"Chú..." Cô vẫy tay với anh chủ ý muốn gọi anh đến bên cô
Anh đi đến bên cô, cô thì thầm gì đó vào tai anh khiến anh nhíu mày
-"Ở đây thì không được, chờ một chút nữa" anh nói với cô và tiếp tục kéo tay cô đi về phía trước
-"Đau lắm, cháu đi hết được rồi" cô vẫn đi theo anh nhưng từng bước từng bước đi của cô càng nặng nề
Thấy cô như vậy anh đành hết cách bế cô lên
-"A" cô hơi bất ngờ trước hành động của anh nên giật mình la lên
-"Chú ơi ở đây rất đông người nha" cô nói vào tai anh, do khoảng cách quá gần khiến tai anh đỏ lên
Đến shop thời trang anh để cô tự do chọn một bộ quần áo thoải mái nhất rồi để tự cô đi thay sau thì đó phải ngồi ở ghế chờ anh không được đi đâu.
Một lúc sau anh không biết từ nơi nào đi vào trên tay còn cầm một đôi giày thể thao màu trắng trông cũng nhỏ nhắn như cái chân của cô
-"Đưa chân ra"
-"Ồ"
Anh ngồi xuống cẩn thận mỏ đôi giày cao gót của cô ra. Đôi chân trần trắng mịn của cô đầy những vết màu đỏ, có chỗ còn rướm máu khiến. Nhường như những chỗ đó rất đau khiến cô rưng rưng nước mắt còn tay thì bấu vào cổ áo của anh. Thấy thế anh thật nhẹ nhàng mang giày vào chân cô. Đôi giày này nhường như là để dành cho mỗi cô vậy trông nó rất đẹp khi đi vào chân cô
-"Đi được không???" Giọng nói có chút dịu dàng hơn khi nãy nhưng vẫn còn lạnh nhạt
-"Chú..." Cô giật nhẹ cổ áo anh khẽ gọi. Thấy anh ngoảnh mặt đi nơi khác không thèm nhìn đến cô tim cô tự nhiên nhói lên, giọng nói có phần nghẹn ngào lần nữa lên tiếng
-"Phong...Uyên sai rồi..huhu" Cô đổi cách xưng hô với anh, rồi cứ thế chưa nơi hết câu cô đã òa khóc
-"Không được khóc, tôi cũng không có làm gì em" anh vội ôm cô vào lòng vỗ về tự nhiên thấy cô khóc anh lại chặn lòng lên tiếng dỗ dành
-"Phong..hức..giận...hức..hức..giận Uyên...Uyên..xin..xin..hức..lỗi" Cô nghẹn ngào ôm lấy hông anh mà khóc.
Cô cứ thế khóc hoài mà không chịu nín khiến anh bất lực chẳng biết làm gì ngoài việc bế cô ra xe.
-"Đúng là con nín" anh lắc đầu lên tiếng
-"Uyên lớn rồi, tại Phong giận nên Uyên mới khóc chứ bộ" cô dụi đầu vào ngực anh khẽ nói
-"Không phải tên Uyên Mặc à???" Anh lôi chuyện cũ ra nói
-"Phong, Uyên sai rồi mà..Phong đừng có giận nha" cô nói xong còn vịn lấy cổ anh nhóm người lên hôn anh má một cái khiến mọi người trong khu mua sắm trầm trồ.
-"Nhanh đi" anh hối thúc khi thấy cô đang rất cách xa mình.
-"Chú..." Cô vẫy tay với anh chủ ý muốn gọi anh đến bên cô
Anh đi đến bên cô, cô thì thầm gì đó vào tai anh khiến anh nhíu mày
-"Ở đây thì không được, chờ một chút nữa" anh nói với cô và tiếp tục kéo tay cô đi về phía trước
-"Đau lắm, cháu đi hết được rồi" cô vẫn đi theo anh nhưng từng bước từng bước đi của cô càng nặng nề
Thấy cô như vậy anh đành hết cách bế cô lên
-"A" cô hơi bất ngờ trước hành động của anh nên giật mình la lên
-"Chú ơi ở đây rất đông người nha" cô nói vào tai anh, do khoảng cách quá gần khiến tai anh đỏ lên
Đến shop thời trang anh để cô tự do chọn một bộ quần áo thoải mái nhất rồi để tự cô đi thay sau thì đó phải ngồi ở ghế chờ anh không được đi đâu.
Một lúc sau anh không biết từ nơi nào đi vào trên tay còn cầm một đôi giày thể thao màu trắng trông cũng nhỏ nhắn như cái chân của cô
-"Đưa chân ra"
-"Ồ"
Anh ngồi xuống cẩn thận mỏ đôi giày cao gót của cô ra. Đôi chân trần trắng mịn của cô đầy những vết màu đỏ, có chỗ còn rướm máu khiến. Nhường như những chỗ đó rất đau khiến cô rưng rưng nước mắt còn tay thì bấu vào cổ áo của anh. Thấy thế anh thật nhẹ nhàng mang giày vào chân cô. Đôi giày này nhường như là để dành cho mỗi cô vậy trông nó rất đẹp khi đi vào chân cô
-"Đi được không???" Giọng nói có chút dịu dàng hơn khi nãy nhưng vẫn còn lạnh nhạt
-"Chú..." Cô giật nhẹ cổ áo anh khẽ gọi. Thấy anh ngoảnh mặt đi nơi khác không thèm nhìn đến cô tim cô tự nhiên nhói lên, giọng nói có phần nghẹn ngào lần nữa lên tiếng
-"Phong...Uyên sai rồi..huhu" Cô đổi cách xưng hô với anh, rồi cứ thế chưa nơi hết câu cô đã òa khóc
-"Không được khóc, tôi cũng không có làm gì em" anh vội ôm cô vào lòng vỗ về tự nhiên thấy cô khóc anh lại chặn lòng lên tiếng dỗ dành
-"Phong..hức..giận...hức..hức..giận Uyên...Uyên..xin..xin..hức..lỗi" Cô nghẹn ngào ôm lấy hông anh mà khóc.
Cô cứ thế khóc hoài mà không chịu nín khiến anh bất lực chẳng biết làm gì ngoài việc bế cô ra xe.
-"Đúng là con nín" anh lắc đầu lên tiếng
-"Uyên lớn rồi, tại Phong giận nên Uyên mới khóc chứ bộ" cô dụi đầu vào ngực anh khẽ nói
-"Không phải tên Uyên Mặc à???" Anh lôi chuyện cũ ra nói
-"Phong, Uyên sai rồi mà..Phong đừng có giận nha" cô nói xong còn vịn lấy cổ anh nhóm người lên hôn anh má một cái khiến mọi người trong khu mua sắm trầm trồ.