Quảng cáo của Thiếu Lâm với Võ Đang vừa ra, tiếng vang rất tốt, Thiếu Lâm chiêu mộ được rất nhiều đệ tử, Võ Đang người đến cầu đạo cũng rất nhiều. Sau đó phái Nga My không thề làm ngơ.
Hôm nay, Vận Đạt sư thái đến tìm Đường Đại, không hổ là sư thái, nàng khí độ hòa nhã phúc lành, cử chỉ đoan trang: “Đường thí chủ, bần ni lần này đến đây, chính là tìm đến Đường thí chủ làm cho Nga Mi phái một cái quảng cáo trong một tháng, người xuất gia không làm mấy chuyện tranh chấp vô vị, cho nên cái quảng cáo này không chiêu mộ đệ tử, phái Nga My danh tiếng như mặt trời ban trưa, cũng không cần phải tuyên truyền. Bần ni yêu cầu rất đơn giản —— so với Thiếu Lâm, Võ Đang đặc sắc hơn là được.”
Đường Đại 囧, Vận Đạt sư thái đã để lại một tháng tiền thuê ‘cường thôi bảng’, nhẹ nhàng rời đi, Đường Đại gãi lỗ tai cào má. Lão quản gia cười trên nỗi đau của người khác: “Chủ tử, so với hai cái trước phải đặc sắc hơn a.”
Đường Đại trầm tư, “Kỳ thực quảng cáo này rất có tính đột phá,” nàng gõ gõ đầu người họa sĩ bên cạnh, họa sư này cũng không phải danh gia gì, chỉ chuyên vẽ chân dung cho người ta trên đường Trường An, được Đường Đại dùng hai lượng bạc thuê về: “Ngươi vẽ một bức Phi thiên đồ cỡ lớn, một nữ tử thiên tiên múa giữa hoa cỏ trên núi Nga My, tiếp đó góc váy bị cành hoa vén lên… Ồ, biên độ rộng hơn một chút! Tiếp đó dọc theo hai bàn chân ngọc viết vào… Thiên hạ tăng đạo xuất cân quắc, thiên hạ cân quắc xuất Nga My.”
Cân quắc: dùng để miêu tả nữ trung hào kiệt, không thích hợp mô tả nam giớihttp://baike.baidu.com/view/127211.htm.
…
Quản gia vịn tường: “Chủ tử, ngươi nói bọn họ là do Nga My sinh ra!!! Thiếu Lâm. Võ Đang sẽ giết ngươi!!!”
Đường Đại rất thâm trầm: “Đúng vậy, vài tên sẽ đến giết ta. Thế nhưng Ôn quản gia, giết ta, tiền công của các ngươi với mấy cái gì gì đó không có. Hu hu hu , ta là vì các ngươi mà chết a!”
Ôn quản gia mắc cỡ: “Ặc… Lão nô biết trên giang hồ có một bảo tiêu nổi danh, gọi là Quách Húc. Lão nô mướn đến cho ngài? Tuy nhiên hắn chào giá hơi cao, đúng năm lượng bạc một canh giờ, bao đêm hai mươi lượng. Bao tháng gặp mặt thương lượng.”
“Ai da, như vậy một tháng không phải là một ngàn lượng sao!” Đường Đại chắc lưỡi: “So với lão tử còn ác độc hơn a! Bỏ đi, ngươi đừng thấy số bạc này dễ có, xài còn hết nhanh hơn. Tiền thuê ở đây một năm 500 lượng, thêm sửa chữa bảo dưỡng, một năm ba ngàn lượng hơn, còn không qua được? Hơn nữa tiền công các ngươi ở đây, thực sự rơi vào miệng ta, có bao nhiêu a!”
Ôn quản gia rất thức thời: “Vậy đi, chủ tử ngài ăn cỏ vào, vắt ra là sữa a!”
Vừa mới nói xong, bị Đường Đại một cước đạp ngã: “Mẹ ông đây có chim a, ngươi mới vắt ra sữa, cả nhà ngươi vắt ra sữa!!” ( 还都白底黑花呢: còn câu này nữa, mà không hiểu nên bỏ qua.
>_
Tiền tuy rằng luyến tiếc không muốn đưa ra, thế nhưng sinh mạng vẫn còn muốn bảo trụ. Cho nên Đường Đại liền dẫn người nhà vội vội vàng vàng đến Công Khai Đình treo ba biển quảng cáo lên đầu tường thị chúng ——
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Tây Môn Xuy Tuyết làm hộ viện trưởng !
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Diệp Cô Thành làm hộ viện phó !
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Tôn Ngộ Không làm tổng hộ viện !
>_
Ôn quản gia đầu đầy mồ hôi: “Chủ tử… Tây Môn Xúy Tuyết cùng Diệp Cô Thành, thì thôi đi, nói không chừng cũng có thể xuyên qua đến, thế như Tôn Ngộ Không… có phải là rất căng không ?”
Đường Đại treo biểu ngữ lên, từ trên đầu tường nhảy xuống: “Ngươi làm sao biết Tôn Ngộ Không sẽ không thể xuyên qua đến đây a? Chiêu này là hư hư thực thực, làm cho đối thủ tìm không ra thật giả.” Nàng phủi đi một thân bụi bặm. “Đi thôi.”
Buổi chiều Dụ vương gia đến Công Khai Đình, từ xa thấy ba cái biểu ngữ này, người đi đường nào đó khoe miệng co giật. Hồi lâu, hắn dặn dò ‘hài bạt tử’ thị vệ: “Buổi tối lại điều hai ám vệ tới đi.”
‘Hài bạt tử’ thị vệ rất nghiêm túc: “Vâng.”
Hài bạt tử http://baike.baidu.com/albums/1451614/1451614/1/2445343.html#2445343$. Mọi người nghĩ nên dùng từ gì thì thích hợp? Mặt gãy hay mặt lưỡi cày??? Nghĩ không ra aaaa.
Dụ vương gia lại nhìn nhìn một loạt niêm yết giá cả vị trí quảng cáo hoàng kim, quay đầu thấp giọng căn dặn tổng quản thị vệ của hắn. Vẻ mặt của ‘hài bạt tử’ cuối cùng cũng hòa hoãn đi một ít.
Buổi tối Đường Đại đang ngủ say, đột nhiên có hai thanh kiếm gác trên cổ nàng, kiếm lạnh buốt làm người nào đó giật mình tỉnh giấc. Đường Đại cực kỳ sợ hãi: “Các ngươi… các ngươi là ai?”
Chủ nhân của thanh kiếm bên trái thanh âm rất lạnh: “Diệp Cô Thành!” Chủ nhân của thanh kiếm bên phải còn lạnh hơn: “Tây Môn Xuy Tuyết!”
°(°ˊДˋ°) °
Đường Đại thất kinh : “Các ngươi… các ngươi thật xuyên qua tới rồi?!”
Chủ nhân của hai thanh kiếm hừ lạnh: “Đường Đại ngươi cũng dám lấy tên tuổi hai người chúng ta ra lừa gạt…”
“Đừng… đừng, hai vị đại hiệp, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a, ta làm vậy cũng vì ngưỡng mộ hai vị a!” Đường Đại chỉ thiếu không có quỳ xuống kêu hảo hán tha mạng. Chủ nhân của hai thanh kiếm vẫn như cũ hừ lạnh: “Đã như thế, như vầy đi, hai người chúng ta cũng mới xuyên qua, còn không có chỗ trông cậy, ngươi đang cần hộ viện đúng không?”
“A?”
Trên cổ mũi kiếm bức bách, Đường Đại gật đầu như gà mổ thóc: “Cần, cần. Nhị vị anh hùng hãy ở lại chỗ tiểu nhân đảm nhiệm chức vụ đi!”
“Hừ, hai người chúng ta trước hết ở lại chỗ ngươi đảm nhiệm chức vụ, một người mỗi tháng 15 lượng bạc, ngươi dám cả gan nợ tiền lương, giết không tha!!”
Đường Đại nhìn nhìn hai người, hấp hối đấu tranh, nàng nhỏ giọng nói: “Mười lượng bạc một người.”
“Gì?!” Hai thanh kiếm tràn đầy sát khí, Đường Đại lệ tuôn: “Mười hai lượng bạc một người.”
Chủ nhân hai thanh kiếm rất thỏa mãn: “Thành giao!”
Hai người nhảy qua cửa sổ mà đi, Đường Đại đau lòng, khó có thể ngủ say.
Trên nóc nhà nổi lên tranh luận, nguyên là hai gã ám vệ bảo hộ Phù vân tiểu trúc cực kỳ bất mãn: “Đều làm ngành nghề như nhau, dựa vào cái gì các ngươi 12 lượng một tháng, chúng ta chỉ 10 lượng một tháng!?”
“Diệp Cô Thành” cùng “Tây Môn Xuy Tuyết” bình thản nói : “Hình đầu nhi đồng ý, nói là hỏi nàng được bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Hai ám vệ rất tức giận: “Hình đầu nhi nặng bên này, nhẹ bên kia! Không được, chúng ta cũng muốn đi.”
Đường Đại trở minh đang lăn qua lăn lại đi ngủ, đột nhiên nàng bị hai thanh kiếm hàn quang sáng quắc để ở trên cổ.
“Các ngươi… các ngươi là ai a?”
Người đến trầm mặc một trận, rốt cục tên bên trái mở miệng trước: “Ông đây là đại ca của Tây Môn Xuy Tuyết, là Tây Môn Xuy Ngưu !”
“Gì?” Đường Đại rớt cằm.
Tên bên phải càng thêm hung ác: “Ông đây là đệ đệ của Diệp Cô Thành, Diệp Độc Thành!!”
Hai mũi kiếm đến gần cái cổ đáng thương của Đường Đại: “Ngươi mướn huynh đệ của chúng ta, không mướn chúng ta là cái đạo lý gì?”
Đường Đại lệ tuôn: “Ngươi —— giao dịch bá vương a —— cưỡng mua cưỡng bán a ——“
“Tây Môn Xuy Ngưu” cùng “Diệp Độc Thành” hắc tuyến: “Câm miệng!”
Đường Đại đưa ra một ngón tay: “Các ngươi là hai cái hàng nhái, 10 lượng một tháng.”
Hai người khẽ quát: “12 lượng!”
Đường Đại ngang ngược: “Giết ta cũng không có.”
Hai người suy nghĩ một hồi, rốt cục thu kiếm: “Tốt, mỗi tháng ngày 10 lãnh tiền lương, người nào khất nợ tiền lương, tiền dâm hậu sát!”
Đường Đại: 〒_〒
Bốn người trên nóc nhà tụ tập Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành rất không hài lòng: “Không thể lãnh hai phần tiền lương, về nói cho Hình đầu nhi, hủy bỏ trợ cấp công tác của các ngươi!”
Hai cái hàng nhái giận dữ: “Ghen ghét đố kị, người bỉ ổi, giết đi diệt khẩu.”
Bốn tên ở trên nóc nhà leng keng lạch cạch đánh một đêm, Đường Đại dưới nhà một đêm nghe kiếm thanh, không nói gì.
Mãi đến hừng đông, trên nóc nhà bốn tên giảng hòa —— điều kiện là giấu diếm không báo, đồng đều chia của.
Đường Đại trợn mắt đến hừng đông, nàng rốt cục xác định —— Tôn Ngộ Không cùng Tôn Ngộ Thực sẽ không đến chứ?
>_
Đêm đó. Thiếu Lâm với Võ Đang ẩn núp ngoài Phù Vân tiểu trúc cả đêm, Thiếu Lâm Thân Thông đại sư khai khẩu trước: “Thuận Phong lỗ mũi trâu, bắt yêu là điểm mạnh của các ngươi. Tôn Ngộ Không giao cho Võ Đang các ngươi đi.”
Thuận Phong đạo trưởng không hài lòng: “Tôn Ngộ Không đã được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, là phật gia các ngươi. Vô lượng thọ phật, theo lý nên cho mấy cái đầu trọc các ngươi đi nói chuyện mới đúng!!!”
Song phương khẩu chiến một đêm, đạt thành nhận thức chung, toại nguyện giải tán. Ước định trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tìm Đường Đại lý luận.
Lưu Đức Hoa với Trịnh Y Kiện từng đóng vai Diệp Cô Thành với Tây Môn Xuy Tuyết trong phim Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm . Hai nhân vật này rất nổi tiếng trong truyện của Cổ Long.
Quảng cáo của Thiếu Lâm với Võ Đang vừa ra, tiếng vang rất tốt, Thiếu Lâm chiêu mộ được rất nhiều đệ tử, Võ Đang người đến cầu đạo cũng rất nhiều. Sau đó phái Nga My không thề làm ngơ.
Hôm nay, Vận Đạt sư thái đến tìm Đường Đại, không hổ là sư thái, nàng khí độ hòa nhã phúc lành, cử chỉ đoan trang: “Đường thí chủ, bần ni lần này đến đây, chính là tìm đến Đường thí chủ làm cho Nga Mi phái một cái quảng cáo trong một tháng, người xuất gia không làm mấy chuyện tranh chấp vô vị, cho nên cái quảng cáo này không chiêu mộ đệ tử, phái Nga My danh tiếng như mặt trời ban trưa, cũng không cần phải tuyên truyền. Bần ni yêu cầu rất đơn giản —— so với Thiếu Lâm, Võ Đang đặc sắc hơn là được.”
Đường Đại 囧, Vận Đạt sư thái đã để lại một tháng tiền thuê ‘cường thôi bảng’, nhẹ nhàng rời đi, Đường Đại gãi lỗ tai cào má. Lão quản gia cười trên nỗi đau của người khác: “Chủ tử, so với hai cái trước phải đặc sắc hơn a.”
Đường Đại trầm tư, “Kỳ thực quảng cáo này rất có tính đột phá,” nàng gõ gõ đầu người họa sĩ bên cạnh, họa sư này cũng không phải danh gia gì, chỉ chuyên vẽ chân dung cho người ta trên đường Trường An, được Đường Đại dùng hai lượng bạc thuê về: “Ngươi vẽ một bức Phi thiên đồ cỡ lớn, một nữ tử thiên tiên múa giữa hoa cỏ trên núi Nga My, tiếp đó góc váy bị cành hoa vén lên… Ồ, biên độ rộng hơn một chút! Tiếp đó dọc theo hai bàn chân ngọc viết vào… Thiên hạ tăng đạo xuất cân quắc, thiên hạ cân quắc xuất Nga My.”
…
Quản gia vịn tường: “Chủ tử, ngươi nói bọn họ là do Nga My sinh ra!!! Thiếu Lâm. Võ Đang sẽ giết ngươi!!!”
Đường Đại rất thâm trầm: “Đúng vậy, vài tên sẽ đến giết ta. Thế nhưng Ôn quản gia, giết ta, tiền công của các ngươi với mấy cái gì gì đó không có. Hu hu hu , ta là vì các ngươi mà chết a!”
Ôn quản gia mắc cỡ: “Ặc… Lão nô biết trên giang hồ có một bảo tiêu nổi danh, gọi là Quách Húc. Lão nô mướn đến cho ngài? Tuy nhiên hắn chào giá hơi cao, đúng năm lượng bạc một canh giờ, bao đêm hai mươi lượng. Bao tháng gặp mặt thương lượng.”
“Ai da, như vậy một tháng không phải là một ngàn lượng sao!” Đường Đại chắc lưỡi: “So với lão tử còn ác độc hơn a! Bỏ đi, ngươi đừng thấy số bạc này dễ có, xài còn hết nhanh hơn. Tiền thuê ở đây một năm lượng, thêm sửa chữa bảo dưỡng, một năm ba ngàn lượng hơn, còn không qua được? Hơn nữa tiền công các ngươi ở đây, thực sự rơi vào miệng ta, có bao nhiêu a!”
Ôn quản gia rất thức thời: “Vậy đi, chủ tử ngài ăn cỏ vào, vắt ra là sữa a!”
Vừa mới nói xong, bị Đường Đại một cước đạp ngã: “Mẹ ông đây có chim a, ngươi mới vắt ra sữa, cả nhà ngươi vắt ra sữa!!” ( 还都白底黑花呢: còn câu này nữa, mà không hiểu nên bỏ qua.
>_
Tiền tuy rằng luyến tiếc không muốn đưa ra, thế nhưng sinh mạng vẫn còn muốn bảo trụ. Cho nên Đường Đại liền dẫn người nhà vội vội vàng vàng đến Công Khai Đình treo ba biển quảng cáo lên đầu tường thị chúng ——
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Tây Môn Xuy Tuyết làm hộ viện trưởng !
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Diệp Cô Thành làm hộ viện phó !
Nhiệt liệt chúc mừng Phù Vân tiểu trúc mướn được Tôn Ngộ Không làm tổng hộ viện !
>_
Ôn quản gia đầu đầy mồ hôi: “Chủ tử… Tây Môn Xúy Tuyết cùng Diệp Cô Thành, thì thôi đi, nói không chừng cũng có thể xuyên qua đến, thế như Tôn Ngộ Không… có phải là rất căng không ?”
Đường Đại treo biểu ngữ lên, từ trên đầu tường nhảy xuống: “Ngươi làm sao biết Tôn Ngộ Không sẽ không thể xuyên qua đến đây a? Chiêu này là hư hư thực thực, làm cho đối thủ tìm không ra thật giả.” Nàng phủi đi một thân bụi bặm. “Đi thôi.”
Buổi chiều Dụ vương gia đến Công Khai Đình, từ xa thấy ba cái biểu ngữ này, người đi đường nào đó khoe miệng co giật. Hồi lâu, hắn dặn dò ‘hài bạt tử’ thị vệ: “Buổi tối lại điều hai ám vệ tới đi.”
‘Hài bạt tử’ thị vệ rất nghiêm túc: “Vâng.”
Hài bạt tử . Mọi người nghĩ nên dùng từ gì thì thích hợp? Mặt gãy hay mặt lưỡi cày??? Nghĩ không ra aaaa.
Dụ vương gia lại nhìn nhìn một loạt niêm yết giá cả vị trí quảng cáo hoàng kim, quay đầu thấp giọng căn dặn tổng quản thị vệ của hắn. Vẻ mặt của ‘hài bạt tử’ cuối cùng cũng hòa hoãn đi một ít.
Buổi tối Đường Đại đang ngủ say, đột nhiên có hai thanh kiếm gác trên cổ nàng, kiếm lạnh buốt làm người nào đó giật mình tỉnh giấc. Đường Đại cực kỳ sợ hãi: “Các ngươi… các ngươi là ai?”
Chủ nhân của thanh kiếm bên trái thanh âm rất lạnh: “Diệp Cô Thành!” Chủ nhân của thanh kiếm bên phải còn lạnh hơn: “Tây Môn Xuy Tuyết!”
°(°ˊДˋ°) °
Đường Đại thất kinh : “Các ngươi… các ngươi thật xuyên qua tới rồi?!”
Chủ nhân của hai thanh kiếm hừ lạnh: “Đường Đại ngươi cũng dám lấy tên tuổi hai người chúng ta ra lừa gạt…”
“Đừng… đừng, hai vị đại hiệp, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ a, ta làm vậy cũng vì ngưỡng mộ hai vị a!” Đường Đại chỉ thiếu không có quỳ xuống kêu hảo hán tha mạng. Chủ nhân của hai thanh kiếm vẫn như cũ hừ lạnh: “Đã như thế, như vầy đi, hai người chúng ta cũng mới xuyên qua, còn không có chỗ trông cậy, ngươi đang cần hộ viện đúng không?”
“A?”
Trên cổ mũi kiếm bức bách, Đường Đại gật đầu như gà mổ thóc: “Cần, cần. Nhị vị anh hùng hãy ở lại chỗ tiểu nhân đảm nhiệm chức vụ đi!”
“Hừ, hai người chúng ta trước hết ở lại chỗ ngươi đảm nhiệm chức vụ, một người mỗi tháng lượng bạc, ngươi dám cả gan nợ tiền lương, giết không tha!!”
Đường Đại nhìn nhìn hai người, hấp hối đấu tranh, nàng nhỏ giọng nói: “Mười lượng bạc một người.”
“Gì?!” Hai thanh kiếm tràn đầy sát khí, Đường Đại lệ tuôn: “Mười hai lượng bạc một người.”
Chủ nhân hai thanh kiếm rất thỏa mãn: “Thành giao!”
Hai người nhảy qua cửa sổ mà đi, Đường Đại đau lòng, khó có thể ngủ say.
Trên nóc nhà nổi lên tranh luận, nguyên là hai gã ám vệ bảo hộ Phù vân tiểu trúc cực kỳ bất mãn: “Đều làm ngành nghề như nhau, dựa vào cái gì các ngươi lượng một tháng, chúng ta chỉ lượng một tháng!?”
“Diệp Cô Thành” cùng “Tây Môn Xuy Tuyết” bình thản nói : “Hình đầu nhi đồng ý, nói là hỏi nàng được bao nhiêu thì bấy nhiêu.”
Hai ám vệ rất tức giận: “Hình đầu nhi nặng bên này, nhẹ bên kia! Không được, chúng ta cũng muốn đi.”
Đường Đại trở minh đang lăn qua lăn lại đi ngủ, đột nhiên nàng bị hai thanh kiếm hàn quang sáng quắc để ở trên cổ.
“Các ngươi… các ngươi là ai a?”
Người đến trầm mặc một trận, rốt cục tên bên trái mở miệng trước: “Ông đây là đại ca của Tây Môn Xuy Tuyết, là Tây Môn Xuy Ngưu !”
“Gì?” Đường Đại rớt cằm.
Tên bên phải càng thêm hung ác: “Ông đây là đệ đệ của Diệp Cô Thành, Diệp Độc Thành!!”
Hai mũi kiếm đến gần cái cổ đáng thương của Đường Đại: “Ngươi mướn huynh đệ của chúng ta, không mướn chúng ta là cái đạo lý gì?”
Đường Đại lệ tuôn: “Ngươi —— giao dịch bá vương a —— cưỡng mua cưỡng bán a ——“
“Tây Môn Xuy Ngưu” cùng “Diệp Độc Thành” hắc tuyến: “Câm miệng!”
Đường Đại đưa ra một ngón tay: “Các ngươi là hai cái hàng nhái, lượng một tháng.”
Hai người khẽ quát: “ lượng!”
Đường Đại ngang ngược: “Giết ta cũng không có.”
Hai người suy nghĩ một hồi, rốt cục thu kiếm: “Tốt, mỗi tháng ngày lãnh tiền lương, người nào khất nợ tiền lương, tiền dâm hậu sát!”
Đường Đại: 〒_〒
Bốn người trên nóc nhà tụ tập Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành rất không hài lòng: “Không thể lãnh hai phần tiền lương, về nói cho Hình đầu nhi, hủy bỏ trợ cấp công tác của các ngươi!”
Hai cái hàng nhái giận dữ: “Ghen ghét đố kị, người bỉ ổi, giết đi diệt khẩu.”
Bốn tên ở trên nóc nhà leng keng lạch cạch đánh một đêm, Đường Đại dưới nhà một đêm nghe kiếm thanh, không nói gì.
Mãi đến hừng đông, trên nóc nhà bốn tên giảng hòa —— điều kiện là giấu diếm không báo, đồng đều chia của.
Đường Đại trợn mắt đến hừng đông, nàng rốt cục xác định —— Tôn Ngộ Không cùng Tôn Ngộ Thực sẽ không đến chứ?
>_
Đêm đó. Thiếu Lâm với Võ Đang ẩn núp ngoài Phù Vân tiểu trúc cả đêm, Thiếu Lâm Thân Thông đại sư khai khẩu trước: “Thuận Phong lỗ mũi trâu, bắt yêu là điểm mạnh của các ngươi. Tôn Ngộ Không giao cho Võ Đang các ngươi đi.”
Thuận Phong đạo trưởng không hài lòng: “Tôn Ngộ Không đã được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, là phật gia các ngươi. Vô lượng thọ phật, theo lý nên cho mấy cái đầu trọc các ngươi đi nói chuyện mới đúng!!!”
Song phương khẩu chiến một đêm, đạt thành nhận thức chung, toại nguyện giải tán. Ước định trước nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tìm Đường Đại lý luận.
Lưu Đức Hoa với Trịnh Y Kiện từng đóng vai Diệp Cô Thành với Tây Môn Xuy Tuyết trong phim Quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm . Hai nhân vật này rất nổi tiếng trong truyện của Cổ Long.