Hà Hinh là ngày thứ hai được đưa đến Phù Vân tiểu trúc, trong thiên lao Đường Đại chỉ cảm thấy nàng ấy bề ngoài không tệ lắm, nhưng không ngờ khi nàng tắm rửa thay y phục, không chỉ không tệ, quả thực là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Dùng Đường Đại hình dung là xinh đẹp khiến người ta giận sôi !
Đường Đại rốt cục hiểu rõ vì sao nàng che giấu thân phận xuyên không giả để sống, nàng khoác áo tố sắc, làn váy kéo thật dài, da như ngọc ngà, má điểm hồng, tóc đen như mực, chỉ cài một cây trâm bạc, rõ ràng một thân mộc mạc, nhưng vừa đứng trước cửa Phù Vân tiểu trúc , lại giết hết trăm hoa tươi đẹp.
Đường Đại nhìn nàng từ trên xe ngựa xuống thì thầm nghĩ thiên lý bất công, đều nói chúng sinh bình đẳng, tất cả sắc đẹp phấn hồng rồi cũng thành bộ xương khô, nhưng yêu thích cái đẹp, từ cổ chí kim, chẳng lẽ không phải thiên tính của con người?
“Là ngươi đã cứu ta?” Hà Hinh thật ra còn nhớ rõ Đường Đại, chỉ là trong lời nói không có bao nhiêu sự cảm kích: “Ngươi cần ta làm cái gì?”
Đường Đại càng cảm thấy cái người này đúng khẩu vị của mình, tiến lên nắm lấy tay Hà Hinh: “Vào trong phòng rồi nói sau.”
Nói là vào trong phòng, nhưng hai người không có trở về phòng, Đường Đại kéo Hà Hinh dọc theo bờ hồ trong Phù Vân tiểu trúc tản bộ. Hà Hinh ở trong tù ngây người qua một thời gian dài, cho dù nàng thái độ lạnh lùng, nhưng nàng vẫn tham luyến tự do. Đi bộ trên con đường đá nhỏ, đập vào mắt, trong ao, lá cây rơi vào nước, sen hồng đung đưa, hương thơm tràn ra, chốc chốc có tiếng chim hót thanh thúy, nơi này có sự tươi mát yên lặng mà thế kỷ 21 khó gặp: “Vết thương đỡ hơn chút nào chưa?” Hà Hinh nhìn nhìn tay trái Đường Đại, Đường Đại đưa tay cử động: “May mắn không quá đáng ngại.”
Hai người trong tiểu đình ngồi xuống, có người hầu bưng trà, Hà Hinh cởi áo khoác ngoài ra, gia nhân không có ở trước mắt Đường Đại nhảy hip-hop, khi có khách bọn họ rất làm tròn bổn phận của mình. Ngay lập tức kính cẩn lui ra ngoài.
“Hà Hinh chúng ta đều là xuyên không tới đây, mục đích ta cứu ngươi, ta nói là vì chúng ta đồng bệnh tương liên ,hoặc là nói ta đặc biệt thương yêu người đời, như vậy ngươi cũng sẽ không tin tưởng. Cho nên ta tìm cách đưa ngươi ra là vì ta cần chiến hữu.” Đường Đại cũng không vòng vo, đi thẳng vào cấn đề: “Cho nên ta muốn ngươi có thể nhìn rõ hình trạng chúng ta hiện tại. Sở dĩ lựa chọn ngươi, ta nghĩ bất luận thế nào, thời gian chúng ta chung sống, so với khoảng thời gian ngươi sống trong tù sẽ không hỏng bét hơn.”
Hà Hinh đối với một hồi thuyết pháp của người này rất thỏa mãn, xem qua nhiều lời giả dối, đột nhiên nhảy ra một người thẳng thắng, khó tránh khỏi cảm thấy như bạn bè. Sóng mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển: “Tiếp tục nói, ta đang nghe.”
“Luật pháp Đại Huỳnh vương triều, ngươi hẳn là rõ ràng. Lập gia đình không phải là lối ra của chúng ta, chỉ bằng thân phận xuyên không giả của chúng ta, bất luận kẻ nào tùy ý hãm hại chúng ta một chút, cũng đủ để dồn chúng ta vào chỗ chết. Ngươi cũng biết chủ tử hiện tại của ta, là Dụ Vương gia. Hắn nắm giữ hộ bộ cùng hình bộ, nhưng hắn rất thiếu tiền. Mặc kệ là chính hắn hay là quốc khố, sở dĩ hắn hiện tại đối với ta gần gũi, ta đoán chừng là vì bạc. Hiện nay chúng ta chỉ có cây đại thụ này có thể dựa vào, nói cách khác, nếu như chúng ta muốn sống sót, đồng thời sống rất khá, cũng chỉ có thể kiếm tiền nhiều hơn.” Đường Đại phất tay, có gia nhân đem đến một quyển địa đồ da dê, xong lại cung kính thối lui.
Đường Đại trên bàn đá mở địa đồ ra: “Ta yêu cầu Dụ Vương gia sản nghiệp quảng cáo của Đại Huỳnh vương triều, thì xảy ra việc xét bản có lẽ âm mưu là do cái này, đây là bản đồ Đại Huỳnh vương triều, ta tính qua, mặt trên tổng cộng có 27 trọng trấn, dựa vào một mình ta thì không thể tính toán hết được. Cho nên chúng ta cần hợp tác.”
Hà Hinh rất chăm chú xem tường tận địa đồ. : “27 chỗ trọng trấn, miếng bánh quá lớn, dựa vào chúng ta… Ăn không vô đâu. Hơn nữa lúc này giao thông, ngươi cho là có máy bay sao? Ngươi muốn đi từ Di Lăng đến Đồng Quan cũng phải nửa năm.” Cánh tay nhỏ của nàng chỉ vào Trường An: “Ta nghĩ chúng ta trước mắt bắt đầu từ Trường An, địa phương khác, từng năm mà làm.”
Đường Đại thở dài: “Ta chỉ sợ tính nhẫn nại của Dụ Vương có hạn, chờ không được, chúng ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng mười hai mươi năm phát triển lớn mạnh. Kế hoạch của ta là 27 địa phương, từng địa phương tuyển ra ba người đào tạo, lúc đào tạo xong thì phân phái đến 27 chỗ này. Lập tức đưa vào hoạt động.”
Hà Hinh ngạc nhiên: “Ngươi có bao nhiêu tiền? Quảng cáo này nói đến dường như không cần tiền, nhưng nhân công nơi chỗ ngươi phải có chứ? Quảng cáo bày ra một Đường Đại ngươi làm chẳng được tới đâu? Vẽ minh họa, ngươi một cái thành thị… ít nhất phải chuẩn bị mười người đi? Vôi vữa vật liệu, dụng cụ cần mua, nhân viên vật tư ngươi có sao? Phòng kế toán ngươi không thể thiếu a? Ngày mưa tới, quảng cáo sẽ phai màu, việc bảo trì ngươi làm tốt được không? Còn người mới mướn đến, vốn không có gì tận tâm, nếu như qua hai tháng không thể phát tiền lương đúng hạn, bọn họ sẽ tiêu cực chây lười, một khi xuất hiện biếng nhác, một cái xí nghiệp sẽ không mong chờ gì phát triển.”
Những điều này Đường Đại làm sao không biết: “Tư sản của ta hiện giờ, coi như là đem ta đi bán, có thể điều khiển một gia đình cùng một công ty đã là không tệ. Hơn nữa không thể đảm bảo đầu tư một lần sẽ thấy được hiệu quả.” Đường Đại thở dài, gây dựng sự nghiệp như thế, phiêu lưu rất lớn. Nàng cho dù dốc hết tất cả vật sở hữu có thể lèo lái một gia đình cùng một công ty chống đỡ qua được thời gian tháng đầu ảm đạm sao?
Cho nên Đường Đại suy nghĩ cái vấn đề lớn lao này, chân chính chạm vào khối đá ngầm đầu tiên là —— tiền.
Hà Hinh đứng dậy, chống lên lan can sơn son trong đình ngắm hoa sen, gió nhẹ mang hương thơm thổi qua, bay lên ống váy màu xanh nhạt của nàng, cảnh đẹp như bức tranh: “Còn muốn nghĩ biện pháp chứ.”
Đường Đại như trước mặt ủ mày chau: “Kỳ thực ta có nghĩ tới biện pháp, ta nghĩ đưa ra thị trường, cổ phần khống chế.”
Hà Hinh phụt ra: “Buổi tối chúng ta lập kế hoạch, đến lúc đó ngươi với chủ tử thương lượng trao đổi.”
Đường Đại thần sắc đông lại: “Thương lượng tự nhiên là phải cùng hắn thương lượng, chỉ là Hà Hinh cái ngưới này cũng không thể tin tưởng toàn bộ. Hắn tuy rằng so với họ Giản tốt hơn một chút, nhưng trong đầu ngoằn ngoèo quanh co. Phù Vân tiểu trúc này…” Nàng đánh mắt nhìn về cái bàn trong đình: “Từ trên xuống dưới tất cả đều là tai mắt của hắn. Được rồi, còn có bốn người ám vệ, trò chuyện gì gì đó, cần phải cẩn thận. Chỉ có chỗ này a,” Đường Đại lười biếng vươn vai: “Phạm vi nhìn trống trải, bọn họ mắc cỡ không dám lộ liễu theo sát. Còn nữa, bên người hắn vẫn còn một tâm phúc, gọi là Hình Viễn, tính tình coi như ngay thẳng, lần trước ta vốn muốn câu dẫn, để có biến động gì hắn có thể tri thông tin tức linh tinh.” Nhắc tới vấn đề này Đường Đại vô cùng đau đớn: “Kết quả hắn chê ta xấu.”
Hà Hinh cười đến mức bưng ly không được, đem chen trà gác lại trên bàn: “Ha ha ha ha, không phải là ‘Kim cương toản’, cũng đừng làm ‘từ khí hoạt’ a. Không hề gì, dù sao trước tiên ổn định thực địa, giúp hắn gom tiền là không sao. Đường Đại ngươi nói chúng ta vì sao xuyên qua a?”
Kim Cương Toản: sreach baidu nó là tên một diễn viên của Trung Quốchttp://baike.baidu.com/view/1395371.htm , đoạn trên không hiểu ý đồ của tác giả là cái gì nữa.
Đường Đại cười nhạo: “Ai biết được, lại không có cái công lực gì gì.”
“Vậy ngươi có tính toán gì không hay là lý tưởng chẳng hạn?”
“Không có, ta xuyên qua tới cũng thật lâu, hàng ngày lo ăn lo mặc. (câu này chém nhe, tác giả viết cái gì mình không hiểu nổi). Lúc đó nghĩ dù sao cũng đã xuyên qua, mặc kim ngân vàng bạc, cơm rau dưa cũng xong. Chúng ta phải suy nghĩ thoáng chút làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn thôi.”
Hà Hinh cười yếu ớt: “Có đạo lý, nhưng mà Đường Đại ta và ngươi nghĩ không giống nhau.” Nàng thu lại ý cười, quay đầu nhìn Đường Đại, ngữ thanh ôn nhu dị thường: “Ta ở trong tù ngây người một năm lẻ sáu tháng mười tám ngày, từng có hơn 600 người đàn ông.” Nàng không ngại sự ngạc nhiên trong mắt Đường Đại, cười nhu tình như nước: “Mỗi một người đàn ông trước khi đến ta đều hỏi tên bọn họ, ta nhớ kỹ mỗi người bọn họ. Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ để bọn họ sống không bằng chết.”
Khi nàng nói lời này, lúm đồng tiền như cũ cười, nhưng Đường Đại thấy trên người lạnh lẽo, nàng cười đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng: “Nói cho cùng. Ta cũng muốn vì cánh tay của ta báo thù, nếu điều tra ra kẻ khốn nạn nào hãm hại ta, nam cắt dưa chuột, nữ bịt cúc hoa!!”
>_
Hà Hinh là ngày thứ hai được đưa đến Phù Vân tiểu trúc, trong thiên lao Đường Đại chỉ cảm thấy nàng ấy bề ngoài không tệ lắm, nhưng không ngờ khi nàng tắm rửa thay y phục, không chỉ không tệ, quả thực là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Dùng Đường Đại hình dung là xinh đẹp khiến người ta giận sôi !
Đường Đại rốt cục hiểu rõ vì sao nàng che giấu thân phận xuyên không giả để sống, nàng khoác áo tố sắc, làn váy kéo thật dài, da như ngọc ngà, má điểm hồng, tóc đen như mực, chỉ cài một cây trâm bạc, rõ ràng một thân mộc mạc, nhưng vừa đứng trước cửa Phù Vân tiểu trúc , lại giết hết trăm hoa tươi đẹp.
Đường Đại nhìn nàng từ trên xe ngựa xuống thì thầm nghĩ thiên lý bất công, đều nói chúng sinh bình đẳng, tất cả sắc đẹp phấn hồng rồi cũng thành bộ xương khô, nhưng yêu thích cái đẹp, từ cổ chí kim, chẳng lẽ không phải thiên tính của con người?
“Là ngươi đã cứu ta?” Hà Hinh thật ra còn nhớ rõ Đường Đại, chỉ là trong lời nói không có bao nhiêu sự cảm kích: “Ngươi cần ta làm cái gì?”
Đường Đại càng cảm thấy cái người này đúng khẩu vị của mình, tiến lên nắm lấy tay Hà Hinh: “Vào trong phòng rồi nói sau.”
Nói là vào trong phòng, nhưng hai người không có trở về phòng, Đường Đại kéo Hà Hinh dọc theo bờ hồ trong Phù Vân tiểu trúc tản bộ. Hà Hinh ở trong tù ngây người qua một thời gian dài, cho dù nàng thái độ lạnh lùng, nhưng nàng vẫn tham luyến tự do. Đi bộ trên con đường đá nhỏ, đập vào mắt, trong ao, lá cây rơi vào nước, sen hồng đung đưa, hương thơm tràn ra, chốc chốc có tiếng chim hót thanh thúy, nơi này có sự tươi mát yên lặng mà thế kỷ khó gặp: “Vết thương đỡ hơn chút nào chưa?” Hà Hinh nhìn nhìn tay trái Đường Đại, Đường Đại đưa tay cử động: “May mắn không quá đáng ngại.”
Hai người trong tiểu đình ngồi xuống, có người hầu bưng trà, Hà Hinh cởi áo khoác ngoài ra, gia nhân không có ở trước mắt Đường Đại nhảy hip-hop, khi có khách bọn họ rất làm tròn bổn phận của mình. Ngay lập tức kính cẩn lui ra ngoài.
“Hà Hinh chúng ta đều là xuyên không tới đây, mục đích ta cứu ngươi, ta nói là vì chúng ta đồng bệnh tương liên ,hoặc là nói ta đặc biệt thương yêu người đời, như vậy ngươi cũng sẽ không tin tưởng. Cho nên ta tìm cách đưa ngươi ra là vì ta cần chiến hữu.” Đường Đại cũng không vòng vo, đi thẳng vào cấn đề: “Cho nên ta muốn ngươi có thể nhìn rõ hình trạng chúng ta hiện tại. Sở dĩ lựa chọn ngươi, ta nghĩ bất luận thế nào, thời gian chúng ta chung sống, so với khoảng thời gian ngươi sống trong tù sẽ không hỏng bét hơn.”
Hà Hinh đối với một hồi thuyết pháp của người này rất thỏa mãn, xem qua nhiều lời giả dối, đột nhiên nhảy ra một người thẳng thắng, khó tránh khỏi cảm thấy như bạn bè. Sóng mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển: “Tiếp tục nói, ta đang nghe.”
“Luật pháp Đại Huỳnh vương triều, ngươi hẳn là rõ ràng. Lập gia đình không phải là lối ra của chúng ta, chỉ bằng thân phận xuyên không giả của chúng ta, bất luận kẻ nào tùy ý hãm hại chúng ta một chút, cũng đủ để dồn chúng ta vào chỗ chết. Ngươi cũng biết chủ tử hiện tại của ta, là Dụ Vương gia. Hắn nắm giữ hộ bộ cùng hình bộ, nhưng hắn rất thiếu tiền. Mặc kệ là chính hắn hay là quốc khố, sở dĩ hắn hiện tại đối với ta gần gũi, ta đoán chừng là vì bạc. Hiện nay chúng ta chỉ có cây đại thụ này có thể dựa vào, nói cách khác, nếu như chúng ta muốn sống sót, đồng thời sống rất khá, cũng chỉ có thể kiếm tiền nhiều hơn.” Đường Đại phất tay, có gia nhân đem đến một quyển địa đồ da dê, xong lại cung kính thối lui.
Đường Đại trên bàn đá mở địa đồ ra: “Ta yêu cầu Dụ Vương gia sản nghiệp quảng cáo của Đại Huỳnh vương triều, thì xảy ra việc xét bản có lẽ âm mưu là do cái này, đây là bản đồ Đại Huỳnh vương triều, ta tính qua, mặt trên tổng cộng có trọng trấn, dựa vào một mình ta thì không thể tính toán hết được. Cho nên chúng ta cần hợp tác.”
Hà Hinh rất chăm chú xem tường tận địa đồ. : “ chỗ trọng trấn, miếng bánh quá lớn, dựa vào chúng ta… Ăn không vô đâu. Hơn nữa lúc này giao thông, ngươi cho là có máy bay sao? Ngươi muốn đi từ Di Lăng đến Đồng Quan cũng phải nửa năm.” Cánh tay nhỏ của nàng chỉ vào Trường An: “Ta nghĩ chúng ta trước mắt bắt đầu từ Trường An, địa phương khác, từng năm mà làm.”
Đường Đại thở dài: “Ta chỉ sợ tính nhẫn nại của Dụ Vương có hạn, chờ không được, chúng ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng mười hai mươi năm phát triển lớn mạnh. Kế hoạch của ta là địa phương, từng địa phương tuyển ra ba người đào tạo, lúc đào tạo xong thì phân phái đến chỗ này. Lập tức đưa vào hoạt động.”
Hà Hinh ngạc nhiên: “Ngươi có bao nhiêu tiền? Quảng cáo này nói đến dường như không cần tiền, nhưng nhân công nơi chỗ ngươi phải có chứ? Quảng cáo bày ra một Đường Đại ngươi làm chẳng được tới đâu? Vẽ minh họa, ngươi một cái thành thị… ít nhất phải chuẩn bị mười người đi? Vôi vữa vật liệu, dụng cụ cần mua, nhân viên vật tư ngươi có sao? Phòng kế toán ngươi không thể thiếu a? Ngày mưa tới, quảng cáo sẽ phai màu, việc bảo trì ngươi làm tốt được không? Còn người mới mướn đến, vốn không có gì tận tâm, nếu như qua hai tháng không thể phát tiền lương đúng hạn, bọn họ sẽ tiêu cực chây lười, một khi xuất hiện biếng nhác, một cái xí nghiệp sẽ không mong chờ gì phát triển.”
Những điều này Đường Đại làm sao không biết: “Tư sản của ta hiện giờ, coi như là đem ta đi bán, có thể điều khiển một gia đình cùng một công ty đã là không tệ. Hơn nữa không thể đảm bảo đầu tư một lần sẽ thấy được hiệu quả.” Đường Đại thở dài, gây dựng sự nghiệp như thế, phiêu lưu rất lớn. Nàng cho dù dốc hết tất cả vật sở hữu có thể lèo lái một gia đình cùng một công ty chống đỡ qua được thời gian tháng đầu ảm đạm sao?
Cho nên Đường Đại suy nghĩ cái vấn đề lớn lao này, chân chính chạm vào khối đá ngầm đầu tiên là —— tiền.
Hà Hinh đứng dậy, chống lên lan can sơn son trong đình ngắm hoa sen, gió nhẹ mang hương thơm thổi qua, bay lên ống váy màu xanh nhạt của nàng, cảnh đẹp như bức tranh: “Còn muốn nghĩ biện pháp chứ.”
Đường Đại như trước mặt ủ mày chau: “Kỳ thực ta có nghĩ tới biện pháp, ta nghĩ đưa ra thị trường, cổ phần khống chế.”
Hà Hinh phụt ra: “Buổi tối chúng ta lập kế hoạch, đến lúc đó ngươi với chủ tử thương lượng trao đổi.”
Đường Đại thần sắc đông lại: “Thương lượng tự nhiên là phải cùng hắn thương lượng, chỉ là Hà Hinh cái ngưới này cũng không thể tin tưởng toàn bộ. Hắn tuy rằng so với họ Giản tốt hơn một chút, nhưng trong đầu ngoằn ngoèo quanh co. Phù Vân tiểu trúc này…” Nàng đánh mắt nhìn về cái bàn trong đình: “Từ trên xuống dưới tất cả đều là tai mắt của hắn. Được rồi, còn có bốn người ám vệ, trò chuyện gì gì đó, cần phải cẩn thận. Chỉ có chỗ này a,” Đường Đại lười biếng vươn vai: “Phạm vi nhìn trống trải, bọn họ mắc cỡ không dám lộ liễu theo sát. Còn nữa, bên người hắn vẫn còn một tâm phúc, gọi là Hình Viễn, tính tình coi như ngay thẳng, lần trước ta vốn muốn câu dẫn, để có biến động gì hắn có thể tri thông tin tức linh tinh.” Nhắc tới vấn đề này Đường Đại vô cùng đau đớn: “Kết quả hắn chê ta xấu.”
Hà Hinh cười đến mức bưng ly không được, đem chen trà gác lại trên bàn: “Ha ha ha ha, không phải là ‘Kim cương toản’, cũng đừng làm ‘từ khí hoạt’ a. Không hề gì, dù sao trước tiên ổn định thực địa, giúp hắn gom tiền là không sao. Đường Đại ngươi nói chúng ta vì sao xuyên qua a?”
Đường Đại cười nhạo: “Ai biết được, lại không có cái công lực gì gì.”
“Vậy ngươi có tính toán gì không hay là lý tưởng chẳng hạn?”
“Không có, ta xuyên qua tới cũng thật lâu, hàng ngày lo ăn lo mặc. (câu này chém nhe, tác giả viết cái gì mình không hiểu nổi). Lúc đó nghĩ dù sao cũng đã xuyên qua, mặc kim ngân vàng bạc, cơm rau dưa cũng xong. Chúng ta phải suy nghĩ thoáng chút làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn thôi.”
Hà Hinh cười yếu ớt: “Có đạo lý, nhưng mà Đường Đại ta và ngươi nghĩ không giống nhau.” Nàng thu lại ý cười, quay đầu nhìn Đường Đại, ngữ thanh ôn nhu dị thường: “Ta ở trong tù ngây người một năm lẻ sáu tháng mười tám ngày, từng có hơn người đàn ông.” Nàng không ngại sự ngạc nhiên trong mắt Đường Đại, cười nhu tình như nước: “Mỗi một người đàn ông trước khi đến ta đều hỏi tên bọn họ, ta nhớ kỹ mỗi người bọn họ. Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ để bọn họ sống không bằng chết.”
Khi nàng nói lời này, lúm đồng tiền như cũ cười, nhưng Đường Đại thấy trên người lạnh lẽo, nàng cười đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng: “Nói cho cùng. Ta cũng muốn vì cánh tay của ta báo thù, nếu điều tra ra kẻ khốn nạn nào hãm hại ta, nam cắt dưa chuột, nữ bịt cúc hoa!!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hà Hinh là ngày thứ hai được đưa đến Phù Vân tiểu trúc, trong thiên lao Đường Đại chỉ cảm thấy nàng ấy bề ngoài không tệ lắm, nhưng không ngờ khi nàng tắm rửa thay y phục, không chỉ không tệ, quả thực là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Dùng Đường Đại hình dung là xinh đẹp khiến người ta giận sôi !
Đường Đại rốt cục hiểu rõ vì sao nàng che giấu thân phận xuyên không giả để sống, nàng khoác áo tố sắc, làn váy kéo thật dài, da như ngọc ngà, má điểm hồng, tóc đen như mực, chỉ cài một cây trâm bạc, rõ ràng một thân mộc mạc, nhưng vừa đứng trước cửa Phù Vân tiểu trúc , lại giết hết trăm hoa tươi đẹp.
Đường Đại nhìn nàng từ trên xe ngựa xuống thì thầm nghĩ thiên lý bất công, đều nói chúng sinh bình đẳng, tất cả sắc đẹp phấn hồng rồi cũng thành bộ xương khô, nhưng yêu thích cái đẹp, từ cổ chí kim, chẳng lẽ không phải thiên tính của con người?
“Là ngươi đã cứu ta?” Hà Hinh thật ra còn nhớ rõ Đường Đại, chỉ là trong lời nói không có bao nhiêu sự cảm kích: “Ngươi cần ta làm cái gì?”
Đường Đại càng cảm thấy cái người này đúng khẩu vị của mình, tiến lên nắm lấy tay Hà Hinh: “Vào trong phòng rồi nói sau.”
Nói là vào trong phòng, nhưng hai người không có trở về phòng, Đường Đại kéo Hà Hinh dọc theo bờ hồ trong Phù Vân tiểu trúc tản bộ. Hà Hinh ở trong tù ngây người qua một thời gian dài, cho dù nàng thái độ lạnh lùng, nhưng nàng vẫn tham luyến tự do. Đi bộ trên con đường đá nhỏ, đập vào mắt, trong ao, lá cây rơi vào nước, sen hồng đung đưa, hương thơm tràn ra, chốc chốc có tiếng chim hót thanh thúy, nơi này có sự tươi mát yên lặng mà thế kỷ 21 khó gặp: “Vết thương đỡ hơn chút nào chưa?” Hà Hinh nhìn nhìn tay trái Đường Đại, Đường Đại đưa tay cử động: “May mắn không quá đáng ngại.”
Hai người trong tiểu đình ngồi xuống, có người hầu bưng trà, Hà Hinh cởi áo khoác ngoài ra, gia nhân không có ở trước mắt Đường Đại nhảy hip-hop, khi có khách bọn họ rất làm tròn bổn phận của mình. Ngay lập tức kính cẩn lui ra ngoài.
“Hà Hinh chúng ta đều là xuyên không tới đây, mục đích ta cứu ngươi, ta nói là vì chúng ta đồng bệnh tương liên ,hoặc là nói ta đặc biệt thương yêu người đời, như vậy ngươi cũng sẽ không tin tưởng. Cho nên ta tìm cách đưa ngươi ra là vì ta cần chiến hữu.” Đường Đại cũng không vòng vo, đi thẳng vào cấn đề: “Cho nên ta muốn ngươi có thể nhìn rõ hình trạng chúng ta hiện tại. Sở dĩ lựa chọn ngươi, ta nghĩ bất luận thế nào, thời gian chúng ta chung sống, so với khoảng thời gian ngươi sống trong tù sẽ không hỏng bét hơn.”
Hà Hinh đối với một hồi thuyết pháp của người này rất thỏa mãn, xem qua nhiều lời giả dối, đột nhiên nhảy ra một người thẳng thắng, khó tránh khỏi cảm thấy như bạn bè. Sóng mắt xinh đẹp của nàng lưu chuyển: “Tiếp tục nói, ta đang nghe.”
“Luật pháp Đại Huỳnh vương triều, ngươi hẳn là rõ ràng. Lập gia đình không phải là lối ra của chúng ta, chỉ bằng thân phận xuyên không giả của chúng ta, bất luận kẻ nào tùy ý hãm hại chúng ta một chút, cũng đủ để dồn chúng ta vào chỗ chết. Ngươi cũng biết chủ tử hiện tại của ta, là Dụ Vương gia. Hắn nắm giữ hộ bộ cùng hình bộ, nhưng hắn rất thiếu tiền. Mặc kệ là chính hắn hay là quốc khố, sở dĩ hắn hiện tại đối với ta gần gũi, ta đoán chừng là vì bạc. Hiện nay chúng ta chỉ có cây đại thụ này có thể dựa vào, nói cách khác, nếu như chúng ta muốn sống sót, đồng thời sống rất khá, cũng chỉ có thể kiếm tiền nhiều hơn.” Đường Đại phất tay, có gia nhân đem đến một quyển địa đồ da dê, xong lại cung kính thối lui.
Đường Đại trên bàn đá mở địa đồ ra: “Ta yêu cầu Dụ Vương gia sản nghiệp quảng cáo của Đại Huỳnh vương triều, thì xảy ra việc xét bản có lẽ âm mưu là do cái này, đây là bản đồ Đại Huỳnh vương triều, ta tính qua, mặt trên tổng cộng có 27 trọng trấn, dựa vào một mình ta thì không thể tính toán hết được. Cho nên chúng ta cần hợp tác.”
Hà Hinh rất chăm chú xem tường tận địa đồ. : “27 chỗ trọng trấn, miếng bánh quá lớn, dựa vào chúng ta… Ăn không vô đâu. Hơn nữa lúc này giao thông, ngươi cho là có máy bay sao? Ngươi muốn đi từ Di Lăng đến Đồng Quan cũng phải nửa năm.” Cánh tay nhỏ của nàng chỉ vào Trường An: “Ta nghĩ chúng ta trước mắt bắt đầu từ Trường An, địa phương khác, từng năm mà làm.”
Đường Đại thở dài: “Ta chỉ sợ tính nhẫn nại của Dụ Vương có hạn, chờ không được, chúng ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng mười hai mươi năm phát triển lớn mạnh. Kế hoạch của ta là 27 địa phương, từng địa phương tuyển ra ba người đào tạo, lúc đào tạo xong thì phân phái đến 27 chỗ này. Lập tức đưa vào hoạt động.”
Hà Hinh ngạc nhiên: “Ngươi có bao nhiêu tiền? Quảng cáo này nói đến dường như không cần tiền, nhưng nhân công nơi chỗ ngươi phải có chứ? Quảng cáo bày ra một Đường Đại ngươi làm chẳng được tới đâu? Vẽ minh họa, ngươi một cái thành thị… ít nhất phải chuẩn bị mười người đi? Vôi vữa vật liệu, dụng cụ cần mua, nhân viên vật tư ngươi có sao? Phòng kế toán ngươi không thể thiếu a? Ngày mưa tới, quảng cáo sẽ phai màu, việc bảo trì ngươi làm tốt được không? Còn người mới mướn đến, vốn không có gì tận tâm, nếu như qua hai tháng không thể phát tiền lương đúng hạn, bọn họ sẽ tiêu cực chây lười, một khi xuất hiện biếng nhác, một cái xí nghiệp sẽ không mong chờ gì phát triển.”
Những điều này Đường Đại làm sao không biết: “Tư sản của ta hiện giờ, coi như là đem ta đi bán, có thể điều khiển một gia đình cùng một công ty đã là không tệ. Hơn nữa không thể đảm bảo đầu tư một lần sẽ thấy được hiệu quả.” Đường Đại thở dài, gây dựng sự nghiệp như thế, phiêu lưu rất lớn. Nàng cho dù dốc hết tất cả vật sở hữu có thể lèo lái một gia đình cùng một công ty chống đỡ qua được thời gian tháng đầu ảm đạm sao?
Cho nên Đường Đại suy nghĩ cái vấn đề lớn lao này, chân chính chạm vào khối đá ngầm đầu tiên là —— tiền.
Hà Hinh đứng dậy, chống lên lan can sơn son trong đình ngắm hoa sen, gió nhẹ mang hương thơm thổi qua, bay lên ống váy màu xanh nhạt của nàng, cảnh đẹp như bức tranh: “Còn muốn nghĩ biện pháp chứ.”
Đường Đại như trước mặt ủ mày chau: “Kỳ thực ta có nghĩ tới biện pháp, ta nghĩ đưa ra thị trường, cổ phần khống chế.”
Hà Hinh phụt ra: “Buổi tối chúng ta lập kế hoạch, đến lúc đó ngươi với chủ tử thương lượng trao đổi.”
Đường Đại thần sắc đông lại: “Thương lượng tự nhiên là phải cùng hắn thương lượng, chỉ là Hà Hinh cái ngưới này cũng không thể tin tưởng toàn bộ. Hắn tuy rằng so với họ Giản tốt hơn một chút, nhưng trong đầu ngoằn ngoèo quanh co. Phù Vân tiểu trúc này…” Nàng đánh mắt nhìn về cái bàn trong đình: “Từ trên xuống dưới tất cả đều là tai mắt của hắn. Được rồi, còn có bốn người ám vệ, trò chuyện gì gì đó, cần phải cẩn thận. Chỉ có chỗ này a,” Đường Đại lười biếng vươn vai: “Phạm vi nhìn trống trải, bọn họ mắc cỡ không dám lộ liễu theo sát. Còn nữa, bên người hắn vẫn còn một tâm phúc, gọi là Hình Viễn, tính tình coi như ngay thẳng, lần trước ta vốn muốn câu dẫn, để có biến động gì hắn có thể tri thông tin tức linh tinh.” Nhắc tới vấn đề này Đường Đại vô cùng đau đớn: “Kết quả hắn chê ta xấu.”
Hà Hinh cười đến mức bưng ly không được, đem chen trà gác lại trên bàn: “Ha ha ha ha, không phải là ‘Kim cương toản’, cũng đừng làm ‘từ khí hoạt’ a. Không hề gì, dù sao trước tiên ổn định thực địa, giúp hắn gom tiền là không sao. Đường Đại ngươi nói chúng ta vì sao xuyên qua a?”
Kim Cương Toản: sreach baidu nó là tên một diễn viên của Trung Quốchttp://baike.baidu.com/view/1395371.htm , đoạn trên không hiểu ý đồ của tác giả là cái gì nữa.
Đường Đại cười nhạo: “Ai biết được, lại không có cái công lực gì gì.”
“Vậy ngươi có tính toán gì không hay là lý tưởng chẳng hạn?”
“Không có, ta xuyên qua tới cũng thật lâu, hàng ngày lo ăn lo mặc. (câu này chém nhe, tác giả viết cái gì mình không hiểu nổi). Lúc đó nghĩ dù sao cũng đã xuyên qua, mặc kim ngân vàng bạc, cơm rau dưa cũng xong. Chúng ta phải suy nghĩ thoáng chút làm cho bản thân cảm thấy tốt hơn thôi.”
Hà Hinh cười yếu ớt: “Có đạo lý, nhưng mà Đường Đại ta và ngươi nghĩ không giống nhau.” Nàng thu lại ý cười, quay đầu nhìn Đường Đại, ngữ thanh ôn nhu dị thường: “Ta ở trong tù ngây người một năm lẻ sáu tháng mười tám ngày, từng có hơn 600 người đàn ông.” Nàng không ngại sự ngạc nhiên trong mắt Đường Đại, cười nhu tình như nước: “Mỗi một người đàn ông trước khi đến ta đều hỏi tên bọn họ, ta nhớ kỹ mỗi người bọn họ. Chỉ cần có cơ hội, ta sẽ để bọn họ sống không bằng chết.”
Khi nàng nói lời này, lúm đồng tiền như cũ cười, nhưng Đường Đại thấy trên người lạnh lẽo, nàng cười đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng: “Nói cho cùng. Ta cũng muốn vì cánh tay của ta báo thù, nếu điều tra ra kẻ khốn nạn nào hãm hại ta, nam cắt dưa chuột, nữ bịt cúc hoa!!”