Đường Đại không có cách nào một lần nữa sắp chữ lại bộ tiểu thuyết này, người xếp chữ , hoặc sao chép đạo văn chỉ một sai sót nhỏ, ví dụ như “dù cho” “cho dù” cũng sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa đoạn văn phía sau.
Cho nên Đường Đại cùng người viết bài này như nhau cực thống hận tu sửa văn, đặc biệt là nếu thật phải sửa lại bài văn không bằng một lần nữa viết lại !
Nhưng lần này trước khi viết nàng cẩn thận nhiều hơn, hay là… Trước nên nhìn xem thời đại này, người khác viết những cái gì đi ?
Đường Đại vẫn như cũ tại lân cận Công Khai Đình xin ăn, chờ khi hết lượt cao điểm, nàng liền đi vào Công Khai Đình đi dạo quanh các bảng thông báo, chọn ra mấy bản được lưu nhiều dấu ấn ở phía sau, nhìn xem lúc này đại đa số mọi người thích xem tác phẩm nào.
Khi đó bởi vì người xuyên qua địa vị rất thấp, đại bộ phận người hành văn đều là theo thể cổ ngôn, nhưng cổ ngôn thường thường nhiều từ lạ, tối nghĩa khó hiểu, tại một thời đại chưa thi hành giáo dục phổ cập, nhân sĩ uyên bác dù sao vẫn là số ít. Cho nên trên những bảng thông cáo này rất nhiều tin tức văn vẻ hào hứng, tinh diệu tuyệt luân, nhưng nhân khí cũng không cao lắm.
Thật ra đạo lý từ cổ chí kim đều nhất trí, một bộ tác phẩm giá trị, trước sau quyết định do sự hiểu biết của đọc giả, học thức phong phú, tài trí hơn người dù là khả kính khâm phục, nhưng nếu như nhất định phải ép buộc bày ra toàn bộ sở học trên tác phẩm, mặc dù lộ ra học thức của người viết nhưng khó tránh khỏi tổn hại sự chặt chẽ lưu loát của tác phẩm, tạo thành trở ngại cho một bộ phận đọc giả.
Đường Đại có thói quen làm bút ký, cổ ngôn nàng có thể đọc hiểu một nửa, đơn giản rõ ràng còn có thể miễn cưỡng nuốt trôi, chỉ cần hơi tối nghĩa một chút thì không hiểu gì luôn.
Có câu ‘thư đáo dụng thì phương hận thiểu’*, Đường Đại cũng nỗ lực bù lại một chút, nhưng bất đắc dĩ khi đó không có bản tiếng Phổ thông, lại càng không tồn tại bài dịch nghĩa, trên mỗi quyển sách đều là “Chế, nham ấp dã, quắc thúc tử yên. Tha ấp duy mệnh.” Đường Đại thấy cái tên kia đầu nở lớn như cái đấu, lắc đầu than thở viết: “Phi tử bất lực cũng, thực phất năng tai.” Vừa ý bỏ qua.
http://baike.baidu.com/view/299191.htm#2: vào đây xem thêm nha. Còn mấy cái trong “” thiệt mình bó tay bó chân. Thỉnh lượng thứ.
=.=
Sắc trời hừng sáng, Đường Đại đã đi tới Công Khai Đình, lúc đó Công Khai Đình chưa mở cửa, nhưng không ít tác giả phát ra tin tức trọng yếu đã bắt đầu dán tin tức của mình lên.
Đường Đại bên ngoài vòng vo một trận, đột nhiên nàng nhìn thấy một gia đình hiếu khách, trong lòng vui vẻ, là lúc nên mở hàng rồi! (…Tha thứ cho đứa nhỏ này, phản ứng nghề nghiệp a…)
“Công tử… Thương cảm cho tiểu nhân, cho tiểu nhân hai cái bánh bao a…” Nàng nhào tới ôm lấy bắp đùi của nam tử, xin ăn bao lâu, rất tâm đắc. Vật liệu may mặc vào tay, tức có thể cảm thấy tinh chất thương thừa, hoa văn trên mặt là phong cách Đại Huỳnh vương triều cực quý một thời, gấm Tô Châu. Ôm qua vô số bắp đùi, Đường Đại bi phẫn tính toán mình cần ăn xin bao nhiêu năm mới mua được cái y phục này, kết quả tính xong làm nàng tuyệt vọng.
…. Đây là xã hội phong kiến vạn ác a !!!!
“Đi nhanh đi nhanh, mắt mù rồi, không thấy ai đây sao?” Đường Đại (tự biên) “Cảnh ngộ nghèo khổ” chưa ra khỏi miệng, đã bị một cước đạp lại lăn lộn, thế nhưng rõ ràng chủ tử không lên tiếng, hạ nhân cũng không bạo dạn dùng sức, một cước này cũng không nặng lắm.
Đường Đại xin ăn cũng đã nhiều ngày, đã lĩnh ngộ đạo lý nhõng nhẽo cứng rắn quấn lấy, cho nên nàng lại nhào tới, vừa nói vừa khóc, tức khắc lệ rơi đầy mặt: “Công tử, vừa nhìn ngài là lòng dạ Bồ Tát, ngài thương cảm thương cảm tiểu nhân đi. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, từ hôm qua trong nhà đã hết lương thực rồi…. Huuuuuu”
Nàng biểu diễn có thể nói là tình chân ý thiết, mà chủ nhân này rõ ràng bất vi sở động, hắn đứng một lát, dùng quạt xếp nâng cằm của nàng: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đường Đại ngửa đầu, vẻ mặt thuần khiết: “Tiểu nhân năm nay hai mươi mốt.”
Công tử mỉm cười: “Vậy mẹ ngươi ở nhà không phải là sáu mươi tuổi mới sinh ngươi? Thật đúng là trai già mới ngậm ngọc!”
“…” Đường Đại lau mồ hôi, mẹ ơi, nói dối cũng là một kỹ thuật sống a…
Đang dây dưa viên quản lý Công Khai Đình xách đèn lồng đi qua, ánh sáng dần, Đường Đại ngửa đầu thấy rõ chủ nhân của bắp đùi nàng ôm, bỗng nhiên muốn đánh rắm/ đau đớn cả đùi.
“Không biết Dụ vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, Vương gia thứ tội.” Mấy viên quản lý đang muốn hành lễ, Dụ vương xua tay ngưng lại: “Bản Vương chỉ đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện xem tin tức dân gian, chút nghi thức xã giao đều miễn, các ngươi đi đi.”
Mấy viên quản lý nhìn nhau vài lần, lại nhìn Đường Đại đang ngơ ngác đần người ôm bắp đùi nào đó, cổ co rụt lại, vèo vèo đi xa.
Đèn lồng đi xa, mặt đất lại mờ mịt.
Đường Đại động tác chậm chạp buông bắp đùi người nào đó ra, đang muốn chậm rãi chuồn khỏi phạm vi công kích của đối phương, đối phương trên cao nhìn xuống lên tiếng: “Bản vương làm sao mà nghe giọng của ngươi quen thuộc như thế a?”
°(°ˊДˋ°) °
Đường Đại kinh hãi, lập tức ho khan, hận không thể ho lủng luôn cổ họng: “Vương gia nhất định nhận sai người, ngài quý nhân quý thể, thế nào lại nhận biết một tên ăn mày đây, a hahahaha…”
Sau đó một phen ho điên cuồng, ho xong tiếng nói ồm ồm như vịt xác thực sẽ không giống !!
Chạy khỏi hang hổ, Công Khai Đình người ngoài dần dần tụ tập, Công Khai Đình mở ra, mọi người tiến vào có thứ tự, Đường Đại vươn vai, trấn an một chút cái mông đít bị kinh sợ, lại bắt đầu một ngày kiếm sống bôn ba.
Lại trở lại Lan Nhược Tự, Đường đại đã xác định một quyển sách đề tài —— huyền huyễn!
Nàng trong đêm khuya thanh tĩnh dưới đèn múa bút viết nhanh, vẫn như cũ dùng văn thể bạch thoại, tên sách là “Nữ Bạt” chuyện xưa viết về một người con gái bị người sát hại hóa thành quái vật gây hạn hán hành hung quê nhà, sau cùng yêu thương một đạo sĩ còn bị hắn hàng phục.
Văn ở Công Khai Đình dán lên ba chương, lượng xem thảm đạm, cả một ngày phía sau bản cũng không có dấu vân tay nào.
Đường đại ngã cũng không nản lòng, nàng quen lạnh, hơn nữa dán như vậy, sớm muộn gì sẽ có người xem đi…
Một bản thông cáo hiệu lực chỉ có mười ngày, đối với “Đăng nhiều kỳ” Dường Đại mà nói rất căm tức, mỗi thiếp dán lên, đều cần lưu lại bản thảo, để tránh ngày thứ hai các đọc giả quên nội dung phía trước.
Mà thương cảm tiện nàng xin ăn gấp đôi đúng là bàn tay ngọc… =.=
Văn vẫn rất lạnh, lúc bản thông cáo phía sau xuất hiện một dấu vân tay, Đường Đại vui vẻ muốn khóc, nàng thậm chí canh giữ tại bảng thông cáo một ngày một đêm, đợi người đọc đi ra tặng cho hắn đống bản thảo. Bàn cổ đèn sáng, chỉ thiếu điều treo cổ tự tử. Nàng xin thề lúc nàng còn đi học cũng không có chăm chỉ như vậy.
Chỉ thấy té ngã cũng không cảm thấy khổ cực, hay là đây là yêu thích.
Văn chương của Đường Đại trong một ngày nọ nóng lên, có một chạng vạng ngày nọ, khi kết thúc công việc nàng đến Công Khai Đình nghiệm thu thành quả sau đó nàng tìm nửa ngày cũng không tìm được bản thông cáo của mình.
Vững tin tim kiếm lần nữa không có, nàng lại đếm ngược lần thứ hai, nhưng cũng không có.
Nàng cứ như vậy đếm ngược từ trên xuống dưới hết cả các bảng nhưng cũng không thấy được bóng dáng cái bản thông cáo của mình! Đường Đại kinh hãi —— đây là… Bị quản lý viên trừ ra ngoài?
Không có khả năng a, ta thời gian lâu nay, cũng không nhận được thông báo phạm quy a!
Nàng nghiêng đầu bước thong thả lên phía trước, sau đó tại bản thông cáo hàng thứ sáu từ trên xuống, trước mắt làm nàng ngây dại.
Không sai, đây xác thực là bản thông cáo của nàng, mặt trên tích trữ một chồng bản thảo, đánh số là : Huỳnh 1986666666. Đường Đại sờ một loạt các dấu tay rậm rạp phía sau bản thông cáo, nàng choáng váng.
Mẹ ơi… Ta không phải đang mơ giấc mơ của tác giả chứ?
Thế nhưng vắng vẻ lâu như vậy, làm sao có khả năng trong một ngày lại hot lên?” Đường Đại nhìn chương thứ nhất nữ chính bị diệt môn, hàng trăm suy nghĩ không thể nào lý giải.
Bởi vì bản thông cáo xếp vào hai mươi thứ hạng đầu, nàng từ Công Khai Đình lĩnh ra tám mươi đồng tiền thưởng, đây là phần tiền công lần đầu tiên nhận được kể từ khi nàng tới nơi này xin ăn, Đường Đại hết sức vui mừng nhưng khó tránh khỏi tâm trạng thấp thỏm.
Nàng mang theo bản thảo trở lại Lan Nhược Tự, đem chương mới nhất tỉ mỉ thẩm tra lại một phen, cũng không thấy gì khác biệt. Chương đầu tiên này nữ chính bị diệt môn, nữ chính nghiến răng nghiến lợi đối với kẻ thù nói: “Dù cho ta hóa thành Lệ quỷ, cũng nhất định lấy răng cắn ngươi một ngụm lại một ngụm!”
Sau đó đứa em trai nhỏ tuổi của nữ chính đẩy nữ chính ra, nói : “Tỷ tỷ, ta đến thay ngươi giảo!!”
Không có gì đặc biệt a!
Đêm đó nàng giăng đèn đến nửa đêm, sau đó đột nhiên nàng bắn lên ! Cổ văn sắp chữ là dựng thẳng bài, từ phải sang trái, lần này nàng nhớ kỹ, nhưng tay nàng đem chữ ‘giảo’ kia mở ra. Vì vậy câu nói kia biến thành —— “Tỷ tỷ, ta lại thay ngươi khẩu, giao.”
…
Bởi vậy có thể thấy được, chữ Hán xác thực là một sự tồn tại kỳ diệu.
Đường Đại đâm đầu xuống đất.
咬 :giảo – cắn : gồm hai chữ khẩu口 và chữ giao交 gộp lại , nếu viết riêng ra khẩu , giao thì có nghĩa là oral sex .
Đường Đại không có cách nào một lần nữa sắp chữ lại bộ tiểu thuyết này, người xếp chữ , hoặc sao chép đạo văn chỉ một sai sót nhỏ, ví dụ như “dù cho” “cho dù” cũng sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa đoạn văn phía sau.
Cho nên Đường Đại cùng người viết bài này như nhau cực thống hận tu sửa văn, đặc biệt là nếu thật phải sửa lại bài văn không bằng một lần nữa viết lại !
Nhưng lần này trước khi viết nàng cẩn thận nhiều hơn, hay là… Trước nên nhìn xem thời đại này, người khác viết những cái gì đi ?
Đường Đại vẫn như cũ tại lân cận Công Khai Đình xin ăn, chờ khi hết lượt cao điểm, nàng liền đi vào Công Khai Đình đi dạo quanh các bảng thông báo, chọn ra mấy bản được lưu nhiều dấu ấn ở phía sau, nhìn xem lúc này đại đa số mọi người thích xem tác phẩm nào.
Khi đó bởi vì người xuyên qua địa vị rất thấp, đại bộ phận người hành văn đều là theo thể cổ ngôn, nhưng cổ ngôn thường thường nhiều từ lạ, tối nghĩa khó hiểu, tại một thời đại chưa thi hành giáo dục phổ cập, nhân sĩ uyên bác dù sao vẫn là số ít. Cho nên trên những bảng thông cáo này rất nhiều tin tức văn vẻ hào hứng, tinh diệu tuyệt luân, nhưng nhân khí cũng không cao lắm.
Thật ra đạo lý từ cổ chí kim đều nhất trí, một bộ tác phẩm giá trị, trước sau quyết định do sự hiểu biết của đọc giả, học thức phong phú, tài trí hơn người dù là khả kính khâm phục, nhưng nếu như nhất định phải ép buộc bày ra toàn bộ sở học trên tác phẩm, mặc dù lộ ra học thức của người viết nhưng khó tránh khỏi tổn hại sự chặt chẽ lưu loát của tác phẩm, tạo thành trở ngại cho một bộ phận đọc giả.
Đường Đại có thói quen làm bút ký, cổ ngôn nàng có thể đọc hiểu một nửa, đơn giản rõ ràng còn có thể miễn cưỡng nuốt trôi, chỉ cần hơi tối nghĩa một chút thì không hiểu gì luôn.
Có câu ‘thư đáo dụng thì phương hận thiểu’, Đường Đại cũng nỗ lực bù lại một chút, nhưng bất đắc dĩ khi đó không có bản tiếng Phổ thông, lại càng không tồn tại bài dịch nghĩa, trên mỗi quyển sách đều là “Chế, nham ấp dã, quắc thúc tử yên. Tha ấp duy mệnh.” Đường Đại thấy cái tên kia đầu nở lớn như cái đấu, lắc đầu than thở viết: “Phi tử bất lực cũng, thực phất năng tai.” Vừa ý bỏ qua.
: vào đây xem thêm nha. Còn mấy cái trong “” thiệt mình bó tay bó chân. Thỉnh lượng thứ.
=.=
Sắc trời hừng sáng, Đường Đại đã đi tới Công Khai Đình, lúc đó Công Khai Đình chưa mở cửa, nhưng không ít tác giả phát ra tin tức trọng yếu đã bắt đầu dán tin tức của mình lên.
Đường Đại bên ngoài vòng vo một trận, đột nhiên nàng nhìn thấy một gia đình hiếu khách, trong lòng vui vẻ, là lúc nên mở hàng rồi! (…Tha thứ cho đứa nhỏ này, phản ứng nghề nghiệp a…)
“Công tử… Thương cảm cho tiểu nhân, cho tiểu nhân hai cái bánh bao a…” Nàng nhào tới ôm lấy bắp đùi của nam tử, xin ăn bao lâu, rất tâm đắc. Vật liệu may mặc vào tay, tức có thể cảm thấy tinh chất thương thừa, hoa văn trên mặt là phong cách Đại Huỳnh vương triều cực quý một thời, gấm Tô Châu. Ôm qua vô số bắp đùi, Đường Đại bi phẫn tính toán mình cần ăn xin bao nhiêu năm mới mua được cái y phục này, kết quả tính xong làm nàng tuyệt vọng.
…. Đây là xã hội phong kiến vạn ác a !!!!
“Đi nhanh đi nhanh, mắt mù rồi, không thấy ai đây sao?” Đường Đại (tự biên) “Cảnh ngộ nghèo khổ” chưa ra khỏi miệng, đã bị một cước đạp lại lăn lộn, thế nhưng rõ ràng chủ tử không lên tiếng, hạ nhân cũng không bạo dạn dùng sức, một cước này cũng không nặng lắm.
Đường Đại xin ăn cũng đã nhiều ngày, đã lĩnh ngộ đạo lý nhõng nhẽo cứng rắn quấn lấy, cho nên nàng lại nhào tới, vừa nói vừa khóc, tức khắc lệ rơi đầy mặt: “Công tử, vừa nhìn ngài là lòng dạ Bồ Tát, ngài thương cảm thương cảm tiểu nhân đi. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, từ hôm qua trong nhà đã hết lương thực rồi…. Huuuuuu”
Nàng biểu diễn có thể nói là tình chân ý thiết, mà chủ nhân này rõ ràng bất vi sở động, hắn đứng một lát, dùng quạt xếp nâng cằm của nàng: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đường Đại ngửa đầu, vẻ mặt thuần khiết: “Tiểu nhân năm nay hai mươi mốt.”
Công tử mỉm cười: “Vậy mẹ ngươi ở nhà không phải là sáu mươi tuổi mới sinh ngươi? Thật đúng là trai già mới ngậm ngọc!”
“…” Đường Đại lau mồ hôi, mẹ ơi, nói dối cũng là một kỹ thuật sống a…
Đang dây dưa viên quản lý Công Khai Đình xách đèn lồng đi qua, ánh sáng dần, Đường Đại ngửa đầu thấy rõ chủ nhân của bắp đùi nàng ôm, bỗng nhiên muốn đánh rắm/ đau đớn cả đùi.
“Không biết Dụ vương gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, Vương gia thứ tội.” Mấy viên quản lý đang muốn hành lễ, Dụ vương xua tay ngưng lại: “Bản Vương chỉ đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện xem tin tức dân gian, chút nghi thức xã giao đều miễn, các ngươi đi đi.”
Mấy viên quản lý nhìn nhau vài lần, lại nhìn Đường Đại đang ngơ ngác đần người ôm bắp đùi nào đó, cổ co rụt lại, vèo vèo đi xa.
Đèn lồng đi xa, mặt đất lại mờ mịt.
Đường Đại động tác chậm chạp buông bắp đùi người nào đó ra, đang muốn chậm rãi chuồn khỏi phạm vi công kích của đối phương, đối phương trên cao nhìn xuống lên tiếng: “Bản vương làm sao mà nghe giọng của ngươi quen thuộc như thế a?”
°(°ˊДˋ°) °
Đường Đại kinh hãi, lập tức ho khan, hận không thể ho lủng luôn cổ họng: “Vương gia nhất định nhận sai người, ngài quý nhân quý thể, thế nào lại nhận biết một tên ăn mày đây, a hahahaha…”
Sau đó một phen ho điên cuồng, ho xong tiếng nói ồm ồm như vịt xác thực sẽ không giống !!
Chạy khỏi hang hổ, Công Khai Đình người ngoài dần dần tụ tập, Công Khai Đình mở ra, mọi người tiến vào có thứ tự, Đường Đại vươn vai, trấn an một chút cái mông đít bị kinh sợ, lại bắt đầu một ngày kiếm sống bôn ba.
Lại trở lại Lan Nhược Tự, Đường đại đã xác định một quyển sách đề tài —— huyền huyễn!
Nàng trong đêm khuya thanh tĩnh dưới đèn múa bút viết nhanh, vẫn như cũ dùng văn thể bạch thoại, tên sách là “Nữ Bạt” chuyện xưa viết về một người con gái bị người sát hại hóa thành quái vật gây hạn hán hành hung quê nhà, sau cùng yêu thương một đạo sĩ còn bị hắn hàng phục.
Văn ở Công Khai Đình dán lên ba chương, lượng xem thảm đạm, cả một ngày phía sau bản cũng không có dấu vân tay nào.
Đường đại ngã cũng không nản lòng, nàng quen lạnh, hơn nữa dán như vậy, sớm muộn gì sẽ có người xem đi…
Một bản thông cáo hiệu lực chỉ có mười ngày, đối với “Đăng nhiều kỳ” Dường Đại mà nói rất căm tức, mỗi thiếp dán lên, đều cần lưu lại bản thảo, để tránh ngày thứ hai các đọc giả quên nội dung phía trước.
Mà thương cảm tiện nàng xin ăn gấp đôi đúng là bàn tay ngọc… =.=
Văn vẫn rất lạnh, lúc bản thông cáo phía sau xuất hiện một dấu vân tay, Đường Đại vui vẻ muốn khóc, nàng thậm chí canh giữ tại bảng thông cáo một ngày một đêm, đợi người đọc đi ra tặng cho hắn đống bản thảo. Bàn cổ đèn sáng, chỉ thiếu điều treo cổ tự tử. Nàng xin thề lúc nàng còn đi học cũng không có chăm chỉ như vậy.
Chỉ thấy té ngã cũng không cảm thấy khổ cực, hay là đây là yêu thích.
Văn chương của Đường Đại trong một ngày nọ nóng lên, có một chạng vạng ngày nọ, khi kết thúc công việc nàng đến Công Khai Đình nghiệm thu thành quả sau đó nàng tìm nửa ngày cũng không tìm được bản thông cáo của mình.
Vững tin tim kiếm lần nữa không có, nàng lại đếm ngược lần thứ hai, nhưng cũng không có.
Nàng cứ như vậy đếm ngược từ trên xuống dưới hết cả các bảng nhưng cũng không thấy được bóng dáng cái bản thông cáo của mình! Đường Đại kinh hãi —— đây là… Bị quản lý viên trừ ra ngoài?
Không có khả năng a, ta thời gian lâu nay, cũng không nhận được thông báo phạm quy a!
Nàng nghiêng đầu bước thong thả lên phía trước, sau đó tại bản thông cáo hàng thứ sáu từ trên xuống, trước mắt làm nàng ngây dại.
Không sai, đây xác thực là bản thông cáo của nàng, mặt trên tích trữ một chồng bản thảo, đánh số là : Huỳnh . Đường Đại sờ một loạt các dấu tay rậm rạp phía sau bản thông cáo, nàng choáng váng.
Mẹ ơi… Ta không phải đang mơ giấc mơ của tác giả chứ?
Thế nhưng vắng vẻ lâu như vậy, làm sao có khả năng trong một ngày lại hot lên?” Đường Đại nhìn chương thứ nhất nữ chính bị diệt môn, hàng trăm suy nghĩ không thể nào lý giải.
Bởi vì bản thông cáo xếp vào hai mươi thứ hạng đầu, nàng từ Công Khai Đình lĩnh ra tám mươi đồng tiền thưởng, đây là phần tiền công lần đầu tiên nhận được kể từ khi nàng tới nơi này xin ăn, Đường Đại hết sức vui mừng nhưng khó tránh khỏi tâm trạng thấp thỏm.
Nàng mang theo bản thảo trở lại Lan Nhược Tự, đem chương mới nhất tỉ mỉ thẩm tra lại một phen, cũng không thấy gì khác biệt. Chương đầu tiên này nữ chính bị diệt môn, nữ chính nghiến răng nghiến lợi đối với kẻ thù nói: “Dù cho ta hóa thành Lệ quỷ, cũng nhất định lấy răng cắn ngươi một ngụm lại một ngụm!”
Sau đó đứa em trai nhỏ tuổi của nữ chính đẩy nữ chính ra, nói : “Tỷ tỷ, ta đến thay ngươi giảo!!”
Không có gì đặc biệt a!
Đêm đó nàng giăng đèn đến nửa đêm, sau đó đột nhiên nàng bắn lên ! Cổ văn sắp chữ là dựng thẳng bài, từ phải sang trái, lần này nàng nhớ kỹ, nhưng tay nàng đem chữ ‘giảo’ kia mở ra. Vì vậy câu nói kia biến thành —— “Tỷ tỷ, ta lại thay ngươi khẩu, giao.”
…
Bởi vậy có thể thấy được, chữ Hán xác thực là một sự tồn tại kỳ diệu.
Đường Đại đâm đầu xuống đất.
咬 :giảo – cắn : gồm hai chữ khẩu口 và chữ giao交 gộp lại , nếu viết riêng ra khẩu , giao thì có nghĩa là oral sex .