Văn học ngôn tình quật khởi, làm đông đảo các văn hào bất ngờ > trường kỳ chiếm đầu bảng Công Khai Đình, làm cho chúng nhân sĩ uyên bác thấy thật mất mặt. Dù sao loại truyện này, không có nội hàm gì, ý dâm thông thiên, có cái gì để mà xem đâu?
Bọn họ không rõ.
Thế nhưng thị trường là thị trường, từ cổ chí kim lượng tiêu thụ nói lên tất cả. Cho nên Ngụy Thanh Sơn tổ chức cuộc họp đầu tiên của đại hội công nhân viên của Vạn Tượng thư cục >, buổi tọa đàm tình cảm mãnh liệt cùng nước miếng tung bay cổ vũ các đại gia muốn nắm bắt thị trường, ổn định đọc giả. Phải trở thành mẹ ruột của đọc giả, bọn họ muốn xem cái gì, chúng ta viết cái đó.
Thâm nhập trình bày sáng tác như đi sâu vào dòng nước, không tiến tức lùi, tác phẩm không thể đuổi kịp bước tiến của độc giả, sẽ không phải là tác phẩm tốt. Không thể nắm khẩu vị của đọc giả, không phải là một tác giả giỏi. Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, mèo nào bắt được chuột chính là con mèo tốt.
Dưới đài N các tác giả, ngoại trừ Khổng, Mạnh, Trang, Hàn… những đại gia này, cũng không thiếu những tiểu phấn hồng rất có tài hoa, hoặc là ‘tiểu thấu minh’. Tất cả mọi người nghe được nhiệt huyết sôi trào, thứ danh tiếng này, nếu thật có thể tới tay, ai mà không muốn a?
Cái này Đường Dại có thể lý giải, giống như tại Tấn Giang, Hồng Tụ, Tiêu Tương, vô số tay viết mỗi ngày la lối Quỳnh Dao cẩu huyết, thế nhưng nếu viết một thiên cẩu huyết , thiên lôi kịch tính có thể có thanh danh như mặt trời ban trưa giống Quỳnh Dao, ngươi viết hay không viết?
Danh lợi đến từ sự quý mến của chúng sinh, thế nhân cho tới bây giờ đều nói muốn xem nhẹ, nhưng trên thực tế , chẳng bao giờ xem nhẹ.
Cho nên rất nhiều tác giả của Vạn Tượng thư cục bắt đầu nghiên cứu văn phong của Đại Sắc Yên Thanh, Ngụy Thanh Sơn thông qua chủ biên bày mưu đặt kế, ra một kỳ tin tức ngôn tình, người chịu trách nhiệm chính là Trang tử, tên được đặt phi thường lãng mạn —— uyên ương hồ điệp mộng.
=.=
Sách vừa ra tới, hiệu quả cũng rất bình thường, nghiên cứu nguyên nhân —— quảng cáo tuyên truyền không được tới nơi tới chốn a.
Ngươi nghĩ xem a, khi đó không có internet, thỉnh thoảng trên đường phố dán một thông báo nhỏ, phát một truyền đơn gì đó, Thành quản thì hung mãnh. Ngươi ra những tin tức này, ai biết được a!
Mà Đường Đại lại không như thế, Đường Đại mỗi ngày đều giữ đầu bảng tại Công Khai Đình, Công Khai Đình dòng người rất nhiều, nàng ghi chú một câu chuyện gì đó tại bài văn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người biết.
Cho nên Ngụy phó chủ biên suy nghĩ thật lâu, ra chiêu mới.
Ngày hôm sau, Công Khai Đình xuất hiện hơn mười thiên tiểu thuyết, đều không ngoại lệ lấy H làm điểm thu hút, phụ tá là những mỹ nữ soái ca .
Thế nhưng Công Khai Đình tin tức mênh mông, rất nhanh bản thông cáo của ngươi sẽ chìm vào nước sâu, lạnh thành một khối băng. Làm thế nào ngẩng đầu đây?
Thật là một vấn đề.
Sự thực chứng minh, gừng càng già càng cay. Cái này Ngụy phó chủ biên có biện pháp, nhưng hắn không thể nói thẳng, chỉ nhỏ giọt: “ Sách của Đại Sắc Yên Thanh không phải vẫn xếp hàng đầu sao, làm cho nàng để cử các ngươi đi.”
Các tác giả hiểu ra.
Ngày kế, Đường Đại ưng thuận yêu cầu của Ngụy phó chủ biên, đến Vạn Tượng thư cục tham gia tiệc trà của các tay viết, thuận tiện cùng các tay viết giao lưu một chút về sáng tác tâm đắc.
Khi Đường Đại nhận được lời mời thì rất hưng phấn, nàng trước đây ở Tấn Giang, cũng có tổ chức qua hội gặp mặt tác giả, nhưng nàng là ‘tiểu thấu minh’ nên không có phần đến.
Vì vậy về ăn mặc, trang phục các loại, mất hết một trận suy nghĩ.
Cho đến ngày hôm sau, khi nàng đến Vạn Tượng thư cục vẫn ầm ĩ rất nhiều , rồng quạ lẫn lộn. Đầu tiên nàng không biết nên ngồi vị trí nào, cổ nhân rất nhiều quy củ, nàng là hậu sinh, theo lý thấy những đại gia nho giáo này cần phải hành lễ. Thế nhưng ông trời làm chứng, nàng đâu biết rằng lễ nghi là thế nào a.
Hơn nữa sự khác biệt hàng ngàn năm, bọn họ trong miệng đầy > > >, hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Nhưng cũng may nàng hôm nay là khách mới, mọi người cũng không có làm khó nàng. Nàng chỉ đứng ở phòng khách một chút, đã có nhiều người nhiệt tình lôi nàng ngồi xuống, xung quanh rất nhiều người cùng nàng chào hỏi, rất là nhiệt tình.
Đường Đại rất cảm kích, nàng đi tới thời đại này đã thật lâu, mỗi ngày ngoại trừ xin ăn hay sáng tác. Đừng nói bạn bè, ngay cả quen biết cũng không có mấy người.
Đây là đau thương của tay viết, ngươi đem nàng xuyên không đến một nơi không có internet, cũng không cải biến được thuộc tính trạch nữ của nàng!
>_
Cho nên khi xung quanh mọi người nhìn nàng mỉm cười, Đường Đại trong lòng liền có vài phần ấm áp, thái độ tự nhiên cũng phá lệ chân thành.
Nội dung tiệc trà kỳ thật rất đơn giản, cũng là các chuyên gia tự do giao lưu về sáng tác tâm đắc, chuyên gia nói đều là một ít chuyện thông thường, như là hay đọc gì, luyện viết văn thế nào, hay quan sát cái gì, thường đi những đâu. Đến phiên Đường Đại tất cả mọi người yên tĩnh, Đường Đại thụ sủng nhược kinh, vội vàng quíu đít đứng lên: “Ặc… Kỳ thật sáng tác của ta không dám xưng là tâm đắc gì, hay nghĩ đến cái gì thú vị. Có khả năng bởi vì ta xuyên không tới, còn mang theo hương vị của tiểu thuyết hiện đại, mọi người cảm thấy mới lạ thôi.”
Ngụy phó chủ biên cười hòa giải: “Ngày hôm nay mọi người tham dự văn phong đều xấp xỉ, cùng là cộng sự trong Vạn Tượng thư cục xem như là có duyên, Đường Đại nếu là xuyên qua tới, đối với Huỳnh vương triều không quá quen thuộc, mọi người ngày thường rãnh rỗi hãy nói chuyện cùng nàng. Những gì biết được hãy nói cho nàng một chút.” Hắn đứng dậy, nhìn về phía Đường Đại rồi mới nói: “ Đường Đại a, sách của bọn họ ngươi rãnh rỗi thì xem một chút, giao lưu cho chút ý kiến gì gì đó, coi như là cùng nhau tiến bộ nha.”
Đường Đại liền cùng những người này nấn ná ở thư cục hết một ngày, nàng trong thời gian ngắn đâu có khả năng tĩnh tâm xem bọn họ viết cái gì, nhưng nàng nhớ kỹ bút danh của vài người trong đó —— Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu.
Nhớ kỹ mấy người này, một cái là bởi vì họ nhiệt tình, cái kia là bởi vì văn phong của bọn họ đều là bạch thoại. Mấy người khác toàn chi, hồ, giả, dã, nàng xem không hiểu. >_
Cho nên ngày hôm sau, trên bản thông cáo của Đại Sắc Yên Thanh, hết lòng đề cữ ba quyển sách, chậm rãi, Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu liền bắt đầu trồi lên mặt nước, được các đọc giả biết đến.
Vạn Tượng thư cục sau cùng có ba ngươi khai thủy thượng lộ, Ngụy Thanh Sơn lập tức ra lệnh Trang Tử bắt đầu tiến hành kỳ tiếp theo của tin tức ngôn tình, tên đã đổi thành Tân uyên ương hồ điệp mộng. =.=
Trước khi đưa ra thị trường vẫn như cũ để cho Đường Đại, Hàn Phong bọn họ bốn người đều quảng cáo trên bản thông cáo, Đường Đại vừa nhìn đến bìa sách thì cảm thấy có chỗ không đúng, mặt trên có nhóm chữ lớn: “Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, Đại Sắc Yên Thanh (#¥%·*) biên soạn.”
Đường đại rất mê hoặc: “Ngụy chủ biên, sai rồi, ta không có tham dự biên soạn sách này a…”
Ngụy Thanh Sơn vẻ mặt thản nhiên: “A, đúng vậy, ngươi không có tham dự biên soạn a.”
Đường Đại chỉ vào nhóm chữ, Ngụy Thanh Sơn vẫn thản nhiên: “A, cái này sao.” Hắn tìm một cái kính lúp, phóng ra trước mắt Đường Đại, Đường Đại rốt cục thấy rõ hàng chữ nhỏ như hạt gạo —— Đại Sắc Yên Thanh ( không có tham dự biên soạn ).
#¥%·*%¥
Nói về văn học ngôn tình trong Công Khai Đình, ba người kia theo Đường Đại quật khởi, trong ba người Đường Đại thích nhất Hàn Phong. Đương nhiên không phải bởi vì hắn là đàn ông, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của hắn rất tuấn tú. Chủ yếu là vì ngòi bút của hắn sắc bén, ngươi biết, phụ nữ viết ngôn tình, văn phong phần lớn không đủ cứng rắn, nhu tình có thừa, mà đàn ông viết ngôn tình, đa số thiếu tinh tế, dù sao cũng rất khó để giới nữ yêu thích.
Thế nhưng dưới ngòi bút của hắn, nhân vật có thể cương nhu dung hòa.
Hắn tư cách cùng sự từng trải thật ra so với Hàm Châu cùng Thụy Từ đều thấp, tại Vạn Tượng thư cục, từng một lần bởi vì văn phong vô cùng đơn giản rõ ràng dễ hiểu mà bị mọi người xem khinh. Cũng là mãi đến khi Đường Đại xuất hiện, Ngụy Thanh Sơn ý thức được thị trường văn bạch thoại, hắn mới có thể tham dự tiệc trà lần này, quen biết Đường Đại.
Đường đại vẫn rất xem trọng hắn, cũng theo dõi tiểu thuyết của hắn, thường thường thúc giục, đôn đốc, hắn cũng thường cùng Đường Đại giao lưu. Khi hắn viết truyện mới >, trong chương mới > của Đường Đại tiến hành tuyên truyền gần hai trang giấy.
> một lần là nổi tiếng, Hàn Phong ở trong Vạn Tượng thư cục, bắt đầu có địa vị. Cho nên đọc giả biết đều nói hắn là bạn tốt của Sắc Đại, còn có vô số độc giả thích bát quái nghị luận về quan hệ cùng tương lai của hai người.
Đường Đại bình thường trên đường xin ăn, nghe thấy mấy cái bát quái này, đề tài câu chuyện đủ để biên soạn thành một bộ > nàng thỉnh thoảng khi cùng Hàn Phong uống trà cũng sẽ kể cho hắn nghe, hai người cùng nhau ôm bụng cười.
Văn học ngôn tình quật khởi, làm đông đảo các văn hào bất ngờ > trường kỳ chiếm đầu bảng Công Khai Đình, làm cho chúng nhân sĩ uyên bác thấy thật mất mặt. Dù sao loại truyện này, không có nội hàm gì, ý dâm thông thiên, có cái gì để mà xem đâu?
Bọn họ không rõ.
Thế nhưng thị trường là thị trường, từ cổ chí kim lượng tiêu thụ nói lên tất cả. Cho nên Ngụy Thanh Sơn tổ chức cuộc họp đầu tiên của đại hội công nhân viên của Vạn Tượng thư cục >, buổi tọa đàm tình cảm mãnh liệt cùng nước miếng tung bay cổ vũ các đại gia muốn nắm bắt thị trường, ổn định đọc giả. Phải trở thành mẹ ruột của đọc giả, bọn họ muốn xem cái gì, chúng ta viết cái đó.
Thâm nhập trình bày sáng tác như đi sâu vào dòng nước, không tiến tức lùi, tác phẩm không thể đuổi kịp bước tiến của độc giả, sẽ không phải là tác phẩm tốt. Không thể nắm khẩu vị của đọc giả, không phải là một tác giả giỏi. Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, mèo nào bắt được chuột chính là con mèo tốt.
Dưới đài N các tác giả, ngoại trừ Khổng, Mạnh, Trang, Hàn… những đại gia này, cũng không thiếu những tiểu phấn hồng rất có tài hoa, hoặc là ‘tiểu thấu minh’. Tất cả mọi người nghe được nhiệt huyết sôi trào, thứ danh tiếng này, nếu thật có thể tới tay, ai mà không muốn a?
Cái này Đường Dại có thể lý giải, giống như tại Tấn Giang, Hồng Tụ, Tiêu Tương, vô số tay viết mỗi ngày la lối Quỳnh Dao cẩu huyết, thế nhưng nếu viết một thiên cẩu huyết , thiên lôi kịch tính có thể có thanh danh như mặt trời ban trưa giống Quỳnh Dao, ngươi viết hay không viết?
Danh lợi đến từ sự quý mến của chúng sinh, thế nhân cho tới bây giờ đều nói muốn xem nhẹ, nhưng trên thực tế , chẳng bao giờ xem nhẹ.
Cho nên rất nhiều tác giả của Vạn Tượng thư cục bắt đầu nghiên cứu văn phong của Đại Sắc Yên Thanh, Ngụy Thanh Sơn thông qua chủ biên bày mưu đặt kế, ra một kỳ tin tức ngôn tình, người chịu trách nhiệm chính là Trang tử, tên được đặt phi thường lãng mạn —— uyên ương hồ điệp mộng.
=.=
Sách vừa ra tới, hiệu quả cũng rất bình thường, nghiên cứu nguyên nhân —— quảng cáo tuyên truyền không được tới nơi tới chốn a.
Ngươi nghĩ xem a, khi đó không có internet, thỉnh thoảng trên đường phố dán một thông báo nhỏ, phát một truyền đơn gì đó, Thành quản thì hung mãnh. Ngươi ra những tin tức này, ai biết được a!
Mà Đường Đại lại không như thế, Đường Đại mỗi ngày đều giữ đầu bảng tại Công Khai Đình, Công Khai Đình dòng người rất nhiều, nàng ghi chú một câu chuyện gì đó tại bài văn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người biết.
Cho nên Ngụy phó chủ biên suy nghĩ thật lâu, ra chiêu mới.
Ngày hôm sau, Công Khai Đình xuất hiện hơn mười thiên tiểu thuyết, đều không ngoại lệ lấy H làm điểm thu hút, phụ tá là những mỹ nữ soái ca .
Thế nhưng Công Khai Đình tin tức mênh mông, rất nhanh bản thông cáo của ngươi sẽ chìm vào nước sâu, lạnh thành một khối băng. Làm thế nào ngẩng đầu đây?
Thật là một vấn đề.
Sự thực chứng minh, gừng càng già càng cay. Cái này Ngụy phó chủ biên có biện pháp, nhưng hắn không thể nói thẳng, chỉ nhỏ giọt: “ Sách của Đại Sắc Yên Thanh không phải vẫn xếp hàng đầu sao, làm cho nàng để cử các ngươi đi.”
Các tác giả hiểu ra.
Ngày kế, Đường Đại ưng thuận yêu cầu của Ngụy phó chủ biên, đến Vạn Tượng thư cục tham gia tiệc trà của các tay viết, thuận tiện cùng các tay viết giao lưu một chút về sáng tác tâm đắc.
Khi Đường Đại nhận được lời mời thì rất hưng phấn, nàng trước đây ở Tấn Giang, cũng có tổ chức qua hội gặp mặt tác giả, nhưng nàng là ‘tiểu thấu minh’ nên không có phần đến.
Vì vậy về ăn mặc, trang phục các loại, mất hết một trận suy nghĩ.
Cho đến ngày hôm sau, khi nàng đến Vạn Tượng thư cục vẫn ầm ĩ rất nhiều , rồng quạ lẫn lộn. Đầu tiên nàng không biết nên ngồi vị trí nào, cổ nhân rất nhiều quy củ, nàng là hậu sinh, theo lý thấy những đại gia nho giáo này cần phải hành lễ. Thế nhưng ông trời làm chứng, nàng đâu biết rằng lễ nghi là thế nào a.
Hơn nữa sự khác biệt hàng ngàn năm, bọn họ trong miệng đầy > > >, hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Nhưng cũng may nàng hôm nay là khách mới, mọi người cũng không có làm khó nàng. Nàng chỉ đứng ở phòng khách một chút, đã có nhiều người nhiệt tình lôi nàng ngồi xuống, xung quanh rất nhiều người cùng nàng chào hỏi, rất là nhiệt tình.
Đường Đại rất cảm kích, nàng đi tới thời đại này đã thật lâu, mỗi ngày ngoại trừ xin ăn hay sáng tác. Đừng nói bạn bè, ngay cả quen biết cũng không có mấy người.
Đây là đau thương của tay viết, ngươi đem nàng xuyên không đến một nơi không có internet, cũng không cải biến được thuộc tính trạch nữ của nàng!
>_
Cho nên khi xung quanh mọi người nhìn nàng mỉm cười, Đường Đại trong lòng liền có vài phần ấm áp, thái độ tự nhiên cũng phá lệ chân thành.
Nội dung tiệc trà kỳ thật rất đơn giản, cũng là các chuyên gia tự do giao lưu về sáng tác tâm đắc, chuyên gia nói đều là một ít chuyện thông thường, như là hay đọc gì, luyện viết văn thế nào, hay quan sát cái gì, thường đi những đâu. Đến phiên Đường Đại tất cả mọi người yên tĩnh, Đường Đại thụ sủng nhược kinh, vội vàng quíu đít đứng lên: “Ặc… Kỳ thật sáng tác của ta không dám xưng là tâm đắc gì, hay nghĩ đến cái gì thú vị. Có khả năng bởi vì ta xuyên không tới, còn mang theo hương vị của tiểu thuyết hiện đại, mọi người cảm thấy mới lạ thôi.”
Ngụy phó chủ biên cười hòa giải: “Ngày hôm nay mọi người tham dự văn phong đều xấp xỉ, cùng là cộng sự trong Vạn Tượng thư cục xem như là có duyên, Đường Đại nếu là xuyên qua tới, đối với Huỳnh vương triều không quá quen thuộc, mọi người ngày thường rãnh rỗi hãy nói chuyện cùng nàng. Những gì biết được hãy nói cho nàng một chút.” Hắn đứng dậy, nhìn về phía Đường Đại rồi mới nói: “ Đường Đại a, sách của bọn họ ngươi rãnh rỗi thì xem một chút, giao lưu cho chút ý kiến gì gì đó, coi như là cùng nhau tiến bộ nha.”
Đường Đại liền cùng những người này nấn ná ở thư cục hết một ngày, nàng trong thời gian ngắn đâu có khả năng tĩnh tâm xem bọn họ viết cái gì, nhưng nàng nhớ kỹ bút danh của vài người trong đó —— Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu.
Nhớ kỹ mấy người này, một cái là bởi vì họ nhiệt tình, cái kia là bởi vì văn phong của bọn họ đều là bạch thoại. Mấy người khác toàn chi, hồ, giả, dã, nàng xem không hiểu. >_
Cho nên ngày hôm sau, trên bản thông cáo của Đại Sắc Yên Thanh, hết lòng đề cữ ba quyển sách, chậm rãi, Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu liền bắt đầu trồi lên mặt nước, được các đọc giả biết đến.
Vạn Tượng thư cục sau cùng có ba ngươi khai thủy thượng lộ, Ngụy Thanh Sơn lập tức ra lệnh Trang Tử bắt đầu tiến hành kỳ tiếp theo của tin tức ngôn tình, tên đã đổi thành Tân uyên ương hồ điệp mộng. =.=
Trước khi đưa ra thị trường vẫn như cũ để cho Đường Đại, Hàn Phong bọn họ bốn người đều quảng cáo trên bản thông cáo, Đường Đại vừa nhìn đến bìa sách thì cảm thấy có chỗ không đúng, mặt trên có nhóm chữ lớn: “Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, Đại Sắc Yên Thanh (¥%·) biên soạn.”
Đường đại rất mê hoặc: “Ngụy chủ biên, sai rồi, ta không có tham dự biên soạn sách này a…”
Ngụy Thanh Sơn vẻ mặt thản nhiên: “A, đúng vậy, ngươi không có tham dự biên soạn a.”
Đường Đại chỉ vào nhóm chữ, Ngụy Thanh Sơn vẫn thản nhiên: “A, cái này sao.” Hắn tìm một cái kính lúp, phóng ra trước mắt Đường Đại, Đường Đại rốt cục thấy rõ hàng chữ nhỏ như hạt gạo —— Đại Sắc Yên Thanh ( không có tham dự biên soạn ).
¥%·%¥
Nói về văn học ngôn tình trong Công Khai Đình, ba người kia theo Đường Đại quật khởi, trong ba người Đường Đại thích nhất Hàn Phong. Đương nhiên không phải bởi vì hắn là đàn ông, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của hắn rất tuấn tú. Chủ yếu là vì ngòi bút của hắn sắc bén, ngươi biết, phụ nữ viết ngôn tình, văn phong phần lớn không đủ cứng rắn, nhu tình có thừa, mà đàn ông viết ngôn tình, đa số thiếu tinh tế, dù sao cũng rất khó để giới nữ yêu thích.
Thế nhưng dưới ngòi bút của hắn, nhân vật có thể cương nhu dung hòa.
Hắn tư cách cùng sự từng trải thật ra so với Hàm Châu cùng Thụy Từ đều thấp, tại Vạn Tượng thư cục, từng một lần bởi vì văn phong vô cùng đơn giản rõ ràng dễ hiểu mà bị mọi người xem khinh. Cũng là mãi đến khi Đường Đại xuất hiện, Ngụy Thanh Sơn ý thức được thị trường văn bạch thoại, hắn mới có thể tham dự tiệc trà lần này, quen biết Đường Đại.
Đường đại vẫn rất xem trọng hắn, cũng theo dõi tiểu thuyết của hắn, thường thường thúc giục, đôn đốc, hắn cũng thường cùng Đường Đại giao lưu. Khi hắn viết truyện mới >, trong chương mới > của Đường Đại tiến hành tuyên truyền gần hai trang giấy.
> một lần là nổi tiếng, Hàn Phong ở trong Vạn Tượng thư cục, bắt đầu có địa vị. Cho nên đọc giả biết đều nói hắn là bạn tốt của Sắc Đại, còn có vô số độc giả thích bát quái nghị luận về quan hệ cùng tương lai của hai người.
Đường Đại bình thường trên đường xin ăn, nghe thấy mấy cái bát quái này, đề tài câu chuyện đủ để biên soạn thành một bộ > nàng thỉnh thoảng khi cùng Hàn Phong uống trà cũng sẽ kể cho hắn nghe, hai người cùng nhau ôm bụng cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Văn học ngôn tình quật khởi, làm đông đảo các văn hào bất ngờ > trường kỳ chiếm đầu bảng Công Khai Đình, làm cho chúng nhân sĩ uyên bác thấy thật mất mặt. Dù sao loại truyện này, không có nội hàm gì, ý dâm thông thiên, có cái gì để mà xem đâu?
Bọn họ không rõ.
Thế nhưng thị trường là thị trường, từ cổ chí kim lượng tiêu thụ nói lên tất cả. Cho nên Ngụy Thanh Sơn tổ chức cuộc họp đầu tiên của đại hội công nhân viên của Vạn Tượng thư cục >, buổi tọa đàm tình cảm mãnh liệt cùng nước miếng tung bay cổ vũ các đại gia muốn nắm bắt thị trường, ổn định đọc giả. Phải trở thành mẹ ruột của đọc giả, bọn họ muốn xem cái gì, chúng ta viết cái đó.
Thâm nhập trình bày sáng tác như đi sâu vào dòng nước, không tiến tức lùi, tác phẩm không thể đuổi kịp bước tiến của độc giả, sẽ không phải là tác phẩm tốt. Không thể nắm khẩu vị của đọc giả, không phải là một tác giả giỏi. Mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, mèo nào bắt được chuột chính là con mèo tốt.
Dưới đài N các tác giả, ngoại trừ Khổng, Mạnh, Trang, Hàn… những đại gia này, cũng không thiếu những tiểu phấn hồng rất có tài hoa, hoặc là ‘tiểu thấu minh’. Tất cả mọi người nghe được nhiệt huyết sôi trào, thứ danh tiếng này, nếu thật có thể tới tay, ai mà không muốn a?
Cái này Đường Dại có thể lý giải, giống như tại Tấn Giang, Hồng Tụ, Tiêu Tương, vô số tay viết mỗi ngày la lối Quỳnh Dao cẩu huyết, thế nhưng nếu viết một thiên cẩu huyết , thiên lôi kịch tính có thể có thanh danh như mặt trời ban trưa giống Quỳnh Dao, ngươi viết hay không viết?
Danh lợi đến từ sự quý mến của chúng sinh, thế nhân cho tới bây giờ đều nói muốn xem nhẹ, nhưng trên thực tế , chẳng bao giờ xem nhẹ.
Cho nên rất nhiều tác giả của Vạn Tượng thư cục bắt đầu nghiên cứu văn phong của Đại Sắc Yên Thanh, Ngụy Thanh Sơn thông qua chủ biên bày mưu đặt kế, ra một kỳ tin tức ngôn tình, người chịu trách nhiệm chính là Trang tử, tên được đặt phi thường lãng mạn —— uyên ương hồ điệp mộng.
=.=
Sách vừa ra tới, hiệu quả cũng rất bình thường, nghiên cứu nguyên nhân —— quảng cáo tuyên truyền không được tới nơi tới chốn a.
Ngươi nghĩ xem a, khi đó không có internet, thỉnh thoảng trên đường phố dán một thông báo nhỏ, phát một truyền đơn gì đó, Thành quản thì hung mãnh. Ngươi ra những tin tức này, ai biết được a!
Mà Đường Đại lại không như thế, Đường Đại mỗi ngày đều giữ đầu bảng tại Công Khai Đình, Công Khai Đình dòng người rất nhiều, nàng ghi chú một câu chuyện gì đó tại bài văn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người biết.
Cho nên Ngụy phó chủ biên suy nghĩ thật lâu, ra chiêu mới.
Ngày hôm sau, Công Khai Đình xuất hiện hơn mười thiên tiểu thuyết, đều không ngoại lệ lấy H làm điểm thu hút, phụ tá là những mỹ nữ soái ca .
Thế nhưng Công Khai Đình tin tức mênh mông, rất nhanh bản thông cáo của ngươi sẽ chìm vào nước sâu, lạnh thành một khối băng. Làm thế nào ngẩng đầu đây?
Thật là một vấn đề.
Sự thực chứng minh, gừng càng già càng cay. Cái này Ngụy phó chủ biên có biện pháp, nhưng hắn không thể nói thẳng, chỉ nhỏ giọt: “ Sách của Đại Sắc Yên Thanh không phải vẫn xếp hàng đầu sao, làm cho nàng để cử các ngươi đi.”
Các tác giả hiểu ra.
Ngày kế, Đường Đại ưng thuận yêu cầu của Ngụy phó chủ biên, đến Vạn Tượng thư cục tham gia tiệc trà của các tay viết, thuận tiện cùng các tay viết giao lưu một chút về sáng tác tâm đắc.
Khi Đường Đại nhận được lời mời thì rất hưng phấn, nàng trước đây ở Tấn Giang, cũng có tổ chức qua hội gặp mặt tác giả, nhưng nàng là ‘tiểu thấu minh’ nên không có phần đến.
Vì vậy về ăn mặc, trang phục các loại, mất hết một trận suy nghĩ.
Cho đến ngày hôm sau, khi nàng đến Vạn Tượng thư cục vẫn ầm ĩ rất nhiều , rồng quạ lẫn lộn. Đầu tiên nàng không biết nên ngồi vị trí nào, cổ nhân rất nhiều quy củ, nàng là hậu sinh, theo lý thấy những đại gia nho giáo này cần phải hành lễ. Thế nhưng ông trời làm chứng, nàng đâu biết rằng lễ nghi là thế nào a.
Hơn nữa sự khác biệt hàng ngàn năm, bọn họ trong miệng đầy > > >, hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Nhưng cũng may nàng hôm nay là khách mới, mọi người cũng không có làm khó nàng. Nàng chỉ đứng ở phòng khách một chút, đã có nhiều người nhiệt tình lôi nàng ngồi xuống, xung quanh rất nhiều người cùng nàng chào hỏi, rất là nhiệt tình.
Đường Đại rất cảm kích, nàng đi tới thời đại này đã thật lâu, mỗi ngày ngoại trừ xin ăn hay sáng tác. Đừng nói bạn bè, ngay cả quen biết cũng không có mấy người.
Đây là đau thương của tay viết, ngươi đem nàng xuyên không đến một nơi không có internet, cũng không cải biến được thuộc tính trạch nữ của nàng!
>_
Cho nên khi xung quanh mọi người nhìn nàng mỉm cười, Đường Đại trong lòng liền có vài phần ấm áp, thái độ tự nhiên cũng phá lệ chân thành.
Nội dung tiệc trà kỳ thật rất đơn giản, cũng là các chuyên gia tự do giao lưu về sáng tác tâm đắc, chuyên gia nói đều là một ít chuyện thông thường, như là hay đọc gì, luyện viết văn thế nào, hay quan sát cái gì, thường đi những đâu. Đến phiên Đường Đại tất cả mọi người yên tĩnh, Đường Đại thụ sủng nhược kinh, vội vàng quíu đít đứng lên: “Ặc… Kỳ thật sáng tác của ta không dám xưng là tâm đắc gì, hay nghĩ đến cái gì thú vị. Có khả năng bởi vì ta xuyên không tới, còn mang theo hương vị của tiểu thuyết hiện đại, mọi người cảm thấy mới lạ thôi.”
Ngụy phó chủ biên cười hòa giải: “Ngày hôm nay mọi người tham dự văn phong đều xấp xỉ, cùng là cộng sự trong Vạn Tượng thư cục xem như là có duyên, Đường Đại nếu là xuyên qua tới, đối với Huỳnh vương triều không quá quen thuộc, mọi người ngày thường rãnh rỗi hãy nói chuyện cùng nàng. Những gì biết được hãy nói cho nàng một chút.” Hắn đứng dậy, nhìn về phía Đường Đại rồi mới nói: “ Đường Đại a, sách của bọn họ ngươi rãnh rỗi thì xem một chút, giao lưu cho chút ý kiến gì gì đó, coi như là cùng nhau tiến bộ nha.”
Đường Đại liền cùng những người này nấn ná ở thư cục hết một ngày, nàng trong thời gian ngắn đâu có khả năng tĩnh tâm xem bọn họ viết cái gì, nhưng nàng nhớ kỹ bút danh của vài người trong đó —— Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu.
Nhớ kỹ mấy người này, một cái là bởi vì họ nhiệt tình, cái kia là bởi vì văn phong của bọn họ đều là bạch thoại. Mấy người khác toàn chi, hồ, giả, dã, nàng xem không hiểu. >_
Cho nên ngày hôm sau, trên bản thông cáo của Đại Sắc Yên Thanh, hết lòng đề cữ ba quyển sách, chậm rãi, Hàn Phong, Thụy Từ, Hàm Châu liền bắt đầu trồi lên mặt nước, được các đọc giả biết đến.
Vạn Tượng thư cục sau cùng có ba ngươi khai thủy thượng lộ, Ngụy Thanh Sơn lập tức ra lệnh Trang Tử bắt đầu tiến hành kỳ tiếp theo của tin tức ngôn tình, tên đã đổi thành Tân uyên ương hồ điệp mộng. =.=
Trước khi đưa ra thị trường vẫn như cũ để cho Đường Đại, Hàn Phong bọn họ bốn người đều quảng cáo trên bản thông cáo, Đường Đại vừa nhìn đến bìa sách thì cảm thấy có chỗ không đúng, mặt trên có nhóm chữ lớn: “Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, Đại Sắc Yên Thanh (#¥%·*) biên soạn.”
Đường đại rất mê hoặc: “Ngụy chủ biên, sai rồi, ta không có tham dự biên soạn sách này a…”
Ngụy Thanh Sơn vẻ mặt thản nhiên: “A, đúng vậy, ngươi không có tham dự biên soạn a.”
Đường Đại chỉ vào nhóm chữ, Ngụy Thanh Sơn vẫn thản nhiên: “A, cái này sao.” Hắn tìm một cái kính lúp, phóng ra trước mắt Đường Đại, Đường Đại rốt cục thấy rõ hàng chữ nhỏ như hạt gạo —— Đại Sắc Yên Thanh ( không có tham dự biên soạn ).
#¥%·*%¥
Nói về văn học ngôn tình trong Công Khai Đình, ba người kia theo Đường Đại quật khởi, trong ba người Đường Đại thích nhất Hàn Phong. Đương nhiên không phải bởi vì hắn là đàn ông, cũng không phải bởi vì vẻ ngoài của hắn rất tuấn tú. Chủ yếu là vì ngòi bút của hắn sắc bén, ngươi biết, phụ nữ viết ngôn tình, văn phong phần lớn không đủ cứng rắn, nhu tình có thừa, mà đàn ông viết ngôn tình, đa số thiếu tinh tế, dù sao cũng rất khó để giới nữ yêu thích.
Thế nhưng dưới ngòi bút của hắn, nhân vật có thể cương nhu dung hòa.
Hắn tư cách cùng sự từng trải thật ra so với Hàm Châu cùng Thụy Từ đều thấp, tại Vạn Tượng thư cục, từng một lần bởi vì văn phong vô cùng đơn giản rõ ràng dễ hiểu mà bị mọi người xem khinh. Cũng là mãi đến khi Đường Đại xuất hiện, Ngụy Thanh Sơn ý thức được thị trường văn bạch thoại, hắn mới có thể tham dự tiệc trà lần này, quen biết Đường Đại.
Đường đại vẫn rất xem trọng hắn, cũng theo dõi tiểu thuyết của hắn, thường thường thúc giục, đôn đốc, hắn cũng thường cùng Đường Đại giao lưu. Khi hắn viết truyện mới >, trong chương mới > của Đường Đại tiến hành tuyên truyền gần hai trang giấy.
> một lần là nổi tiếng, Hàn Phong ở trong Vạn Tượng thư cục, bắt đầu có địa vị. Cho nên đọc giả biết đều nói hắn là bạn tốt của Sắc Đại, còn có vô số độc giả thích bát quái nghị luận về quan hệ cùng tương lai của hai người.
Đường Đại bình thường trên đường xin ăn, nghe thấy mấy cái bát quái này, đề tài câu chuyện đủ để biên soạn thành một bộ > nàng thỉnh thoảng khi cùng Hàn Phong uống trà cũng sẽ kể cho hắn nghe, hai người cùng nhau ôm bụng cười.