Tuy nhiên, Dật Hán vẫn đã nói dối cô. Ông lại đi uống rượu. Sáng ngày hôm sau, Quỳnh xuống cầu thang, nhà dưới không bật ngọn đèn nào. Cái bến hoang tàn này không hề có dấu hiệu được xây dựng lại.
Trác giam mình trong phòng, làm tượng thạch cao. Cậu va cha giống nhau đến lạ lùng - ưa dùng hình thức tự giam mình để gạt bỏ đau khổ. Cậu cảm thấy mọi thứ ngoài kia đều điên rồ, nên trốn vào phòng, kéo rèm cửa che kín phòng, không phải quan tâm đêm hay ngày.
Trác trông thật tiều tuỵ. Quỳnh ôm lấy cậu, phát hiện ra cậu bị sốt, trán nóng rực. Quỳnh đắp khăn lạnh lên trán cậu, tìm thuốc cho uống. Đợi Quỳnh làm xong mấy việc đó, ngồi xuống bên cạnh, Trác nhìn Quỳnh nói:
- Chị nhỏ, em quên mất nói với chị: Hoan nghênh chị trở về. Chị về lại thật là tốt. Em cảm thấy đã nhìn thấy mọi việc chuyển biến tốt đẹp.
Mũi Quỳnh chợt cay, nước mắt rơi xuống.
- Trác à, em nghỉ ngơi đi, chị gọi điện thoại để chú Dật Hán về. Mọi việc thực sự đang tốt đẹp hơn rồi.
Quỳnh xuống phòng khách gọi di động cho Dật Hán. Chuông reo rất lâu không có người nghe. Lúc sau, cô lại gọi. Đầu dây bên kia là giọng đàn ông khàn khàn, đứt quãng hơi lè nhè:
-...A... lô...
Nghe thấy tiếng ông, Quỳnh bỗng thấy tim thót lại. Đó là giọng kẻ say rượu. Cô ấm ức:
- Chú lừa cháu!
-... Quỳnh... đấy à... Giọng Dật Hán tỏ ra tỉnh táo hơn chút ít.
- Chú vẫn đang uống rượu à?
Không có tiếng trả lời.
- Tại sao nói dối cháu? Chú đã nói sẽ xây dựng lại gia đình này. Chú đã hứa với cháu! Trác đang bị ốm chú biết không? Chú là cha, là chỗ dựa của cả hai đứa, chú không được bỏ rơi bọn cháu.
- Trác... ốm rồi?
- Trác lại đau ngực rồi, bị sốt nữa. Chú về nhà được không? Mọi thứ đều có thể bắt đầu trở lại. Chú có cháu và em Trác.
- Cháu... và... em Trác... Dật Hán vẫn lặp lại một cách đứt quãng.
- Vâng, Quỳnh và Trác sẽ mãi ở bên chú. Quỳnh và Trác sẽ cùng chú trồng lại hoa trong vườn, cùng vẽ tranh, cùng đi chợ, nấu ăn.
- Thế ư, được rồi... chú về ngay.
Ngắt điện thoại, Quỳnh chạy lên gác báo Trác biết Dật Hán sẽ về ngay. Trác ngồi dậy, miễn cưỡng mỉm cười. Sốt cao vẫn kéo dài, Quỳnh lại cho Trác uống thuốc, đắp chăn lại.
Quỳnh chạy xuống nhà quét dọn, tống khứ mọi bụi bặm ra khỏi nhà, lau kính sạch sẽ. Sau đó cô gọi taxi đến siêu thị gần nhất. Quỳnh mua bánh mì dài kiểu Pháp - loại Dật Hán ưa thích nhất, rồi mua măng tươi, cá thông, ngô hạt và viên chả mực mà Trác thích ăn. Cô không quên mua một bó hoa lan tươi tắn, vừa vặn cắm vào bình hoa to ở phòng khách. Cô làm những việc đó bằng tốc độ nhanh nhất, hy vọng hoàn thành bữa ăn trước khi Dật Hán bước vào nhà. Thế những trên đường về, tắc xe cả một đoạn dài. Quỳnh bèn xuống xe giữa chừng, chạy bộ về nhà. Cô chạy giữa ngày nắng nóng với một túi hàng to tướng. Cô rất vui vẻ, định bụng làm cho mọi người một bữa ăn thịnh soạn. Từ nay cô sẽ nấu cơm cho họ. Cô chạy rất nhanh, cảm giác như đang bay lên. Lúc đó Quỳnh cảm thấy đang ở thật gần hạnh phúc.
Quỳnh về đến nhà, Dật Hán vẫn chưa về. Cô lập tức xuống bếp nấu cơm. Cá thông nấu với măng tươi, chả mực hấp rau và chanh, salat rau quả và súp ngô ngọt. Mấy thứ đều là Ưu Di dạy Quỳnh làm. Trước đây cô ấy từng phục vụ trong nhà hàng, học được mấy món ăn "chuẩn", định bụng sau này thết đãi chồng. Ưu Di đưa việc dạy nấu ăn vào một hạng mục "huấn luyện" Quỳnh, quả là có con mắt nhìn xa.
Trong gian bếp rộng rãi, nấu ăn cho những người cô yêu quý, Quỳnh chưa bao giờ thấy mãn nguyện và chuyên tâm đến thế.
Quỳnh chọn chiếc khăn bàn có màu cam và lục nhạt xen kẽ, đặt bình hoa lan trắng muốt lên chỗ sáng màu nhất.
Thế rồi Quỳnh làm xong tất cả mọi việc vẫn không thấy Dật Hán trở về. Cô ngồi trên sôpha chờ đợi. Thức ăn trên bàn nguội ngắt, ông vẫn chưa về. Quỳnh bắt đầu lo lắng, gọi điện thoại mấy lần vẫn không ai nghe. Chỉ biết tiếp tục chờ đợi, cô dùng giấy bóng bọc cẩn thận lên mấy đĩa thức ăn.
Đến hơn một giờ chiều, Trác từ trên nhà đi xuống. Cậu kinh ngạc phát hiện nhà cửa thay da đổi thịt, lại thấy trên bàn có nhiều thức ăn, toát lên màu sắc vui tươi. Nhưng rồi cậu lo lắng hỏi:
- Ba vẫn chưa về hả chị?
Quỳnh lắc đầu. Hai đứa ngồi xuống sôpha, tiếp tục đợi. Cách vài phút Quỳnh lại gọi di động một lần, nhưng vẫn không ai nghe máy. Quỳnh ngồi trên ghế, người mỗi lúc một lạnh. Quỳnh nắm lấy tay Trác. Cậu vẫn đang sốt, cảm thấy tay Quỳnh lạnh ngắt bèn giữ chặt. Hai đứa ngồi dựa vào nhau, canh chừng điện thoại. Quỳnh chợt nhớ lần xem phim kinh dị, Trác trốn đằng sau cô. Thấm thoắt hai chị em đã lớn. Mà nỗi buồn vẫn vướng víu khi đã lớn lên rồi, tựa như những gò núi, vượt qua một cái lại tiếp tục một cái khác. Giờ đây hai đứa níu chặt lấy nhau, sợ lại một lần nữa xa rời. Họ đã xa cách nhau rất lâu.
Một lúc, đến lượt Trác ngủ thiếp bên vai Quỳnh.
Sự việc quả thực kỳ lạ và bí hiểm. Đúng vào lúc trước khi có tiếng điện thoại, Quỳnh chợt thấy chao đảo vô cớ. Tựa hồ như trên đỉnh núi tuyệt vọng cảm thấy đàn quạ đen rợp đầu đang bay vòng sà xuống, càng lúc càng đến gần. Có thể nhìn thấy móng vuốt và những chiếc mỏ nhọn. Chúng đang chuẩn bị đáp lên người cô, cấu xé thịt da cô, ăn cô cho đến khi chỉ còn trơ bộ xương.
Cô nhìn thấy chúng thật rõ, những không thể nào trốn tránh.
Một tích tắc sau đó, chuông điện thoại réo vang. Tay Quỳnh giật bắn lên, tựa như bị kim chọc. Quỳnh nhấc ống nghe.
Dật Hán chết vì tai nạn ô tô. Ông quả thực đồng ý với Quỳnh sẽ xây dựng lại gia đình. Nhưng Quỳnh đâu biết, xây dựng lại là chuyện khó khăn đến thế nào? Quỳnh không biết, ngôi nhà từng mọc đầy hoa tường vi đã không còn là của họ nữa. Lấy gì để xây dựng lại? Đương nhiên, Dật Hán muốn cảm ơn Quỳnh, vì cô đã miêu tả cuộc sống tốt đẹp cho ông nghe, khiến ông thấy được an ủi. Ông đồng ý trở về nhà. Nhưng ông đã uống quá nhiều, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên, mờ mịt. Ông đã bất chấp những thứ đó, ông phải về ngay với hai đứa con đang mong đợi. Ông nhấn ga, lao đi như điên. Xe đâm vào ô tô tải trên đường. Dật Hán chết tại chỗ.
Lúc ấy Quỳnh đã đi ngang qua chỗ đó. Cô vội vàng chạy về nhà, ngang qua đám người đang vòng trong vòng ngoài đông đúc. Một tai nạn giao thông xảy ra đã khiến cả đoạn đường tắc nghẽn. Nhưng bước chân Quỳnh đã không hề chậm lại. Cô ngỡ rằng điều đó chẳng liên can gì tới cô. Quỳnh vốn không thiết tha với những đám đông. Cô chỉ biết làm sao về nhanh để nấu cơm.
Cô ôm túi bánh mì kiểu Pháp, ôm bó hoa lan, ôm các loại thức ăn mà Dật Hán ưa thích, chạy như đuổi trên đường. Lúc đó trong lòng cô phơi phới niềm vui, cảm thấy hạnh phúc như đám mây màu sà xuống thật gần, sắp sửa chạm tới tóc cô. Cứ thế, cô đã đi ngang qua ông, và trong lòng đang nghĩ về ông. Lúc đó ông đang nằm trong vũng máu, cơ thể như cánh cửa sắp sửa đóng vĩnh viễn, từ từ khép lại. Ánh sáng cuối cùng trong mắt ông nhạt đi, miệng ông hé mở. Ông muốn gọi cô? Ông có cảm thấy cô đi ngang qua?
Nhưng họ đã bỏ lỡ cơ hội. Khi cơ thể ông lạnh ngắt, cô đang toát từng giọt mồ hôi lớn trong bếp. Cô không hề biết, ông đang bay dần lên cao, vĩnh viễn giã biệt những huyên náo của thế gian.
Khi Quỳnh và Trác tới bệnh viện, ông đã ra đi. Quỳnh cảm thấy từ cổ họng Trác phát ra âm thanh như tiếng rách. Quay đầu nhìn lại, cô thấy Trác ngã gục xuống đất. Trác sốt cao liên tục, gắng gượng đến được bệnh viện, nhìn mặt cha lần cuối, bệnh tim của cậu phát tác, ngất lịm. Ngất đi không nhất định là việc xấu, bởi nó giúp tạm gác lại những đau đớn đột ngột, tựa như một giấc ngủ kịp thời. Vì thế Trác không phải như Quỳnh, buộc phải đối mặt với tang lễ, không phải cảm nhận từ đầu đến cuối cái chết của ông.
Hôm đó, Quỳnh đứng bên thi thể Dật Hán, giã biệt ông lần cuối. Cô dùng một tay vuốt nhẹ lên mặt ông, tay kia đỡ lấy tay ông. Lúc này, cô cảm thấy tay Dật Hán như ấm nóng, chợt động đậy. Cảm giác như cánh tay ấy đang giơ về phía cô. Đó là buổi chiều mùa thu, cô trốn đằng sau rèm cửa. Ông bước vào phòng cô, nhìn thấy tấm gương bị cô đập vỡ, ngồi sụp trên sàn nhà thất vọng tràn ngập và căm ghét bản thân. Ông bước tới trước mặt cô, giơ tay về phía cô, kéo cô đứng dậy. Ông nhìn thấy vết máu trên váy cô, nó khiến cô kinh hoảng, lúng túng. Ông nói Quỳnh đã lớn rồi.
Thế nhưng ông có biết được đâu, việc đầu tiên khi Quỳnh lớn lên chính là yêu ông. Ông không biết Quỳnh lớn lên rồi, vẫn luôn cố gắng làm sao dành được tình yêu của ông. Ông không biết để có điều đó, Quỳnh đã bỏ đói bản thân một cách tàn khốc, đã gắng làm cho mình xinh đẹp hơn, đã học hành vất vả để được vào trường đại học mà ông đã học. Cô viết văn, vẽ tranh, học múa, đều vì có thể biến thành một cô gái hoàn hảo, xứng đáng với tình yêu của ông. Ông không biết, Quỳnh kiên cường từng bước tiến lên, không phải hy vọng những lời tán dương và ánh mắt hâm mộ của mọi người, mà chỉ vì để có được tình yêu của ông, chỉ có thế thôi. Đó là toàn bộ điểm tựa của cuộc sống ở cô.
Còn bây giờ, cô tiếp tục con đường phía trước cho điều gì?
Lúc này Quỳnh bỗng hiểu, hạnh phúc đến, hoàn toàn không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ. Khi ta cảm thấy sự đến gần của hạnh phúc, kỳ thực chỉ là những khốn đốn và khổ đau đang tạm thời vắng mặt. Chúng nấp trong bóng tối, rên rỉ khe khẽ, còn ta vì quá đỗi khát khao hạnh phúc đã bỏ qua tiếng kêu của chúng. Ta tưởng rằng chúng giống như sương giăng mỗi sáng sớm, lúc này đã tan biến. Thực ra, chúng nhất định sẽ lại xuất hiện, giữa lúc ta chẳng ngờ.
Quỳnh rời khỏi bệnh viện, đi tới trạm điện thoại, nói với Ưu Di bên kia đầu dây:
"Tất cả đều vô ích, kết thúc rồi".
Đó là những điều đón chào cô trở về. Qua ba năm, ngôi nhà số phố Đào Lý chào đón cô như vậy. Cô thật ngốc khi tưởng rằng cả thế giới đều đứng yên để chờ cô, chỉ có mình cô là thay đổi. Trước đây, cô thấy mình là một bộ phận phá vỡ mĩ quan chung của nơi đây. Những điều cô nỗ lực chính là biến mình trở nên phù hợp hơn, để lắp ráp trở lại vào vào tổng thể. Thế nhưng Quỳnh không hề biết, cả cỗ máy không hề đứng yên một chỗ chờ đợi. Tất cả những điều cô mong đợi đã biến chuyển sang một hướng khác. Mọi thứ như đứa trẻ đã lặng lẽ bỏ nhà ra đi, mặc cho mình kêu gọi tên nó, giọng khản đặc trong bóng chiều.
Chiều hôm ấy, Trác kể với Quỳnh rất nhiều chuyện. Thì ra mấy năm nay, Dật Hán và Mạn liên tục bất hoà, thường xuyên cãi nhau. Dật Hán luôn cố nhẫn nại và giữ gìn. Điều đó Quỳnh có thể tưởng tượng ra. Bởi vì ông rất yêu Mạn. Nhưng sự bất hoà không còn vì những chuyện nhỏ nhặt nữa. Mạn không ngừng thử thách lòng nhẫn nại của Dật Hán, cuối cùng bắt Dật Hán phải chịu đựng việc cô ta có quan hệ với người đàn ông khác.
- Chị có biết người đàn ông kia là ai không?
Quỳnh ngơ ngác lắc đầu.
- Chị còn nhớ bác Trịnh không? Vẫn hay đến nhà mình ấy, là bạn tốt nhất của ba. Trác cố gắng gợi nhớ cho Quỳnh. Cái người tên Trình Bằng ấy đã bắt đầu hói, mặt lúc nào cũng bóng nhẫy. Chất bài tiết trên da đã nói lên những dục vọng tràn đầy trong con người ông ta. Trịnh Bằng là bạn của Dật Hán, trước đây vẫn hay nói chuyện với Dật Hán trong phòng vẽ tới tận khuya. Hồi đó Quỳnh từng rất ngưỡng mộ sự thân thiết và gần gũi chuyện trò giữa hai người. Nhưng từ lúc Mạn mở hiệu cơm Tây, ông ta chỉ tới chỗ Mạn. Con người này có rất nhiều công việc. Ông ta lui tới chỗ Dật Hán vì cùng chơi đồ cổ. Ông ta còn tổ chức giải thi múa, làm đạo diễn phim truyền hình. Có lẽ, cái nghề sau cùng của ông ta chính là mồi câu hấp dẫn Mạn.
Trịnh Bằng sau khi tổ chức giải thi múa, quyết định làm một bộ phim kể về câu chuyện của một diễn viên múa. Ông bảo diễn viên nữ số hai trong phim là một người ở độ chín, nhưng vẫn tràn đầy sức sống, là một phụ nữ xinh đẹp nhưng cũng rất đoan trang. Và Mạn là người phù hợp nhất, nên ông muốn mời Mạn tham gia diễn xuất. Mạn dường như không dám tin đó là sự thật. Cô sắp được trở thành nhân vật thứ hai trong một bộ phim truyền hình! Một diễn viên múa xinh đẹp! Mạn lập tức nhận lời tham gia. Mỗi tối, họ đều ngồi trò chuyện về kịch bản ở quán Manđôlin. Thế rồi họ đến với nhau. Cả hai đều không vì thế mà ngượng ngùng. Ngược lại, họ còn lừa lấy tiền của Dật Hán. Trịnh Bằng giúp Dật Hán mua rất nhiều tranh vẽ và thư pháp. Thời gian đó Trác bị ốm nên ông không thể phân thân ra hai việc, đành giao phó cho Trịnh Bằng - một người bạn tốt, vừa là chuyên gia giám định nhiều kinh nghiệm. Không ngờ, tát cả chỉ là một đống hàng giả, không đáng vài xu. Dật Hán biết được những điều này thì đã muộn. Công ty của ông bị phá sản. Quỳnh nghĩ điều làm ông đau đớn nhất là việc người bạn thân và người vợ yêu lại là kẻ hại chính mình.
Quỳnh nghe tin Mạn phản bội thì không hề ngạc nhiên, bởi cô cảm thấy Mạn vẫn là người đàn bà như thế. Trên thực tế, hồi đó Quỳnh còn chưa hoàn toàn hiểu về Mạn. Mạn không phải là người luôn có mới nới cũ. Cô ta không phải không có cảm tình với Dật Hán. Thậm chí về sau khi quay đầu nghĩ lại, Mạn nhận thấy Dật Hán là người đàn ông mà cô ta đã yêu nhất trong cuộc đời. Trong đời Mạn đã đến với rất nhiều đàn ông. Mỗi lần đến với một người mới, cô đều cảm thấy thất vọng, bởi ở họ đều có quá nhiều kích kỷ và lòng tham, kể cả người chồng đã chết cũng khiến cô dần dần cảm thấy thất vọng. Tình yêu từng đến, nhưng tình yêu cuối cùng cũng bị sự thất vọng àm cho mòn mỏi, chỉ còn sự chán ghét ngập cổ. Bởi thế, Mạn không hề kỳ vọng gì vào đàn ông nữa. Cô chỉ quan tâm đến quãng thời gian tình nồng và những vật chất mà đàn ông mang lại. Cô vốn nghĩ Dật Hán cũng không giác gì. Từ khi đến ở nhà số phố Đào Lý, cô cảm thấy hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột, đến mức không dám tin. Mỗi ngày trôi qua đều thắc thỏm hồi hộp. Cho đến ngày đọc nhật ký của Quỳnh, cô bắt đầu nghi ngờ rằng Tùng Vy vẫn âm thầm đi lại với Lục Dật Hán, tình cũ của họ chưa dứt. Về sau, một lần tình cờ cô thay Dật Hán nhận một bức thư gửi tới nhà số phố Đào Lý, là thư của Tùng Vy. Là thư gửi từ Mỹ. Tùng Vy nói cô muốn nhanh chóng trở về gặp Dật Hán, và tính chuyện ở lại Trung Quốc. Bức thư viết hết sức bình thường, đơn giản. Nhưng trong mát Mạn lại là một kinh động to lớn. Đột ngột cô bỗng thấy tất cả những thứ mình đang có đều đang chao đảo kịch liệt, sắp sửa sụp đổ.
Mạn huỷ bức thư đó, và bắt đầu tìm cho mình một đường rút lui. Không phải cô không yêu Lục Dật Hán, nhưng cô càng yêu chính mình. Để bảo vệ mình, cô bắt buộc phải tính kế. Chỉ trách người đàn ông họ Trịnh đã xuất hiện quá đúng lúc, lại sắp thoả tấm lòng mong mỏi được nổi tiếng của Mạn. Dật Hán mặc dù không phải là người nhàm chán, nhưng ông quá thích yên tĩnh và không hiểu được giấc mơ ngôi sao của Mạn. Mạn lại không thể hiểu trong thâm tâm của Dật Hán đang nghĩ những gì, có lẽ đang nghĩ tới Tùng Vy, có lẽ đang tính chuyện bỏ rơi mình... Nhưng thoạt tiên, Mạn cũng không định đẩy sự việc tới mức cùng cực như thế, cô chỉ định dùng Trịnh Bằng làm đường rút cho mình. Nhưng Mạn không biết, Trịnh là người khoác lác, thực chất là kẻ tầm thường. Hắn sớm có mưu đồ về tài sản của Dật Hán. Mạn dần dần phát hiện sự việc ngày càng nghiêm trọng, nhưng đã đến hồi không thể cứu vãn. Cuối cùng cô chỉ có thể khăn gói đi theo người đàn ông đó, bởi mọi tài sản đã nằm trong tay hắn. Dật Hán trở thành một kẻ cùng khốn không xu dính túi. Đến đây thì kịch bản điện ảnh cũng không còn viết tiếp, giấc mơ ngôi sao của Mạn cũng tan tành.
Dật Hán sau đó bắt đầu say rượu. Buổi tối ông thường ngồi trong phòng khách uống rượu, uống đến khuya, ngẩn ngơ ngồi trước màn hình ti vi trắng xoá. Trác đển phần cơn cho ông, ông cũng không động tới. Đồ ăn để trên bàn đến khi thiu thối. Có đêm cảm thấy đói, ông bèn đứng trước tủ lạnh nghiến ngấu những mẩu bánh mì lạnh ngắt. Ông không hề đi mua thức ăn nữa, mặc kệ cho Trác. Ông cũng không hề chăm sóc vườn hoa, mặc kệ chúng héo úa một cách vô cảm. Thậm chí có lần ông còn cãi vã với người khác. Chỉ vì một chuyện nhỏ mà to tiếng với người làm thuê trong nhà, sau cùng còn đuổi người ta đi. Cả đến đứa con trai yêu quý của mình, ông cũng ít để ý đến. Dường như ông chỉ sống trong thế giới riêng cô độc. Ông chỉ nói chuyện với mình, tự an ủi mình và lại căm ghét chính mình, quyết định bỏ rơi mình. Công ty bán đấu giá bị phá sản, phòng triển lãm cũng đóng cửa, hầu hết thời gian ông chỉ mòn mỏi trong nhà.
Khoảng ba hôm trước, Mạn về nhà lần cuối. Từ khi đi theo người họ Trịnh, Dật Hán biết được rồi bị phá sản, Mạn không hề quay lại nhà số phố Đào Lý. Hôm ấy cô ta về lấy quần áo và dọn đồ đạc đi. Dật Hán và Mạn nói chuyện trong phòng khá lâu. Mặc dù cô ta tiếp tay người khác lấy hết tài sản của mình, nhưng Dật Hán vẫn không thể hận Mạn mà vẫn cố gắng níu giữ cô ở lại. Cuối cùng, Mạn vẫn kéo va li ra đi. Dật Hán nhìn cô ta đi ra cổng, chui vào xe người kia. Ông biết đó là lần cuối cùng cô ta quay về, hy vọng cuối cùng đã tắt. Dật Hán tuyệt vọng chán chường. Bao nhiêu năm cố gắng và hi sinh, cuối cùng vẫn là một chữ Không. Ông nhìn cô ra đi, cánh cửa đóng lại cắt đôi hai người. Ông nghe tiếng cửa đóng và cô bước ra khỏi thế giới của ông.
Quỳnh nhẹ nhàng đi về phòng ngủ của Dật Hán. Cửa khép hờ. Cánh tay Quỳnh định gõ cửa bỗng thõng xuống. Quỳnh thấy phân vân và hồi hộp. Chúng ta lại gặp mặt rồi, chú Dật Hán yêu quý.
Dật Hán ngồi trên ghế bên cạnh giường. Quay lưng lại phía Quỳnh, hướng ra phía cửa sổ. Ông mặc áo sợi bông màu trắng, cổ tròn, phần cổ lộ ra ngoài trông rất dài. Ông đã gầy đi nhiều. Có lẽ đã nhiều ngày không cạo râu, nhưng có lẽ, ông để râu không hề xấu trai, bởi màu da trắng xanh và hàm râu quai nón. Ông có dáng vẻ của người châu Âu trong cái lạnh mùa đông. Gạt tàn bên cạnh ông đầy ắp thuốc lá. Người trước đây rất ghét thuốc lá cuối cùng đã hút thuốc. Quỳnh chậm rãi tiến tới, quỳ xuống bên ghế ông, chạm nhẹ vào ông. Dật Hán quay lại, mới nhìn ra Quỳnh.
- Là bé Quỳnh đấy ư? Đôi lông mày nhíu chặt mở ra, môi ông mấp máy một chút giữa bộ ria.
- Vâng! Quỳnh gật đầu, để tay mình lên tay ông. Đôi tay đó vơi Quỳnh thật quen thuộc, sạch, trơn mịn màng như măng trúc.
- Chú suýt nữa không nhận ra cháu! Quỳnh à. Cháu thay đổi hoàn toàn rồi! Chúng ta - chúng ta có đến ba năm không gặp nhau rồi nhỉ? Dật Hán ngạc nhiên và vui mừng. Nhưng sâu trong thâm tâm ông lại thêm một sự run rẩy bất an. Cô gái trước mặt có nhiều quen thuộc - cô thật giống với Tùng Vy của nhiều năm về trước. Tùng Vy đã xách va li đến với ông nhiều năm trước. Năm đó Tùng Vy cũng trẻ trung như thế, đứng trước mặt ông, vẻ tủi hổ. Cảm giác xót xa hồi đó chợt trở về khi ông nhìn thấy Quỳnh. Dật Hán chợt có cảm giác muốn ôm lấy Quỳnh.
- Vâng, đã ba năm rồi! Lúc này, Quỳnh đang quỳ bên chân ông, thật gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của ông, như một nhạc khí không phát ra âm thanh, làm người nghe thấy buồn và lo lắng. Ba năm rồi, ba năm dài đằng đẵng, họ không hề gần nhau. Quỳnh bắt đầu cảm thấy không còn khiên cưỡng nữa. Mẹ đã ra đi, cô tự nhủ. Chẳng còn ai cản trở sự gặp gỡ của cô với chú Dật Hán. Quỳnh, đừng sợ, cô tự bảo mình, để rơi hai hàng nước mắt.
- Bé con, đừng khóc. Xem này, chú Dật Hán cũng không nhận ra Quỳnh được nữa. Cháu càng lớn càng xinh đẹp ra. Cháu đã thành một tiểu mĩ nữ rồi đấy.
Quỳnh chỉ khóc, áp mặt vào mu bàn tay Dật Hán. Nước mắt làm ướt ngón tay ông và cổ tay áo. Dật Hán dùng cánh tay kia vỗ về đầu Quỳnh:
- Ba năm nay, cháu nhất định đã chịu nhiều vất vả. Nhưng chú thấy cháu đã khá lên nhiều. Cháu đã trở thành một cô gái rạng ngời, khiến mọi người hâm mộ. Chú Dật Hán đi với Quỳnh, cảm thấy thật tự hào.
- Không, cháu vẫn chưa khá bao nhiêu đâu. Quỳnh lắc đầu quầy quậy.
- Cháu cần thêm thời gian, cháu nhất định sẽ há hơn nữa. Cháu định muộn mới về thăm chú. Nhưng cháu nhớ chú quá. Cháu không kìm được muốn về thăm chú.
- Bé con ngốc nghếch. Dọn về nhà thôi. Chú Dật Hán mong chờ, không phải là một bé Quỳnh giỏi giang gì gì đó, mà là một bé Quỳnh ở bên mình thôi. Để chúng ta nhìn thấy nhau mỗi ngày. Mặc dù chú và mẹ cháu sẽ ly hôn, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm chú cháu mình.
Quỳnh gật gật đầu. Cô ngẩng mặt nhìn ông - Quỳnh chưa bao giờ dám nhìn ông bằng ánh mắt táo bạo hơn như thế. Lời nói của ông đã động viên Quỳnh, hơn nữa niềm mong mỏi này đã từ rất lâu. Quỳnh hỏi:
- Cháu có thể ở lại bên chú mãi không?
- Đương nhiên. Chú Dật Hán chỉ có Quỳnh và Trác mà thôi.
- Quỳnh vẫn yêu chú Dật Hán, chú có biết không? Quỳnh nói ra điều đó, dường như không chút e dè, cũng không cảm thấy hối hận. Một con đường sáng láng đang ở phía trước.
- Vậy ư, bé con. Nhưng cháu vẫn đang còn nhỏ, cháu vẫn chưa hiểu yêu là thế nào! Dật Hán không tỏ ra ngạc nhiên hay bối rối bao nhiêu, chỉ tìm cách ngăn chặn một cách kiên trì.
- Vâng, cháu còn nhỏ. Chú Dật Hán là người Quỳnh yêu từ khi Quỳnh còn rất nhỏ. Tình yêu đó cùng Quỳnh lớn lên, cho đến ngày hôm nay. Vì vậy, chú Dật Hán cũng chính là người yêu đầu tiên của Quỳnh sau khi Quỳnh đã lớn. Vị trí đó không ai có thể thay thế được.
- Ngốc nào. Ai nói vậy. Cháu còn trẻ lắm, những năm tháng đẹp nhất chỉ mới bắt đầu. Nhưng chú Dật Hán thì đã là một ông già rồi.
- Không phải thế... Chú đang từ chối Quỳnh. Chú không yêu Quỳnh...
- Không phải đâu Quỳnh à. Chú Dật Hán rất yêu Quỳnh, nhưng không giống tình yêu giữa trai gái thông thường. Có lẽ bao hàm nhiều hơn thế. Tình cảm trai gái thông thường hay ích kỷ. Dật Hán thở dài, nói tiếp:
- Quỳnh à. Sau này cháu sẽ gặp người yêu đích thực của mình. Lúc đó nghĩ lại, cháu sẽ thấy cái gọi là tình yêu bây giờ không phải là tình yêu đích thực... Ông nói, mắt chạm phải ánh mắt tuyệt vọng của Quỳnh, chợt im bặt. Ông quay đầu đi nhìn màn đêm ngoài cửa sổ. Hồi lâu sau mới tiếp tục:
- Đi đi, bé Quỳnh. Muộn lắm rồi, cháu đi ngủ đi.
Đó là đêm đầu tiên Quỳnh trở về nhà. Đó là lần đầu tiên sau biết bao lâu họ mới lại ở gần nhau. Quỳnh đứng đó, không muốn rời xa. Những mong muốn bị đè nén xuống đáy lòng quá lâu bỗng trào lên trong phút chốc, dù biết là có chỗ vô lý nhưng vẫn cố đẩy mình vào con đường tuyệt vọng. Những thời khắc đó, tình thế đó đã như một quá trình - buộc phải hoàn thành, trên con đường của số phận. Quỳnh hỏi nhẹ:
- Chú đuổi cháu đi phải không?
- Không phải thế. Chú không muốn sau này cháu phải hối hận, hơn nữa giờ đây chú đã hai bàn tay trắng, làm sao có thể chăm sóc Quỳnh. Dật Hán như đứng giữa một đống hoang tàn đổ nát, muốn giữ lại cái gì đó nhưng lực bất tòng tâm. Ông cúi đầu, trong gian phòng mà Quỳnh đã từng hết sức quyến luyến với nhiều mộng tưởng, tất cả đều như đang ngừng lại. Chỉ có bóng đèn đổ trên rèm cửa đang rung rinh theo tấm rèm, trông như những lá cây đang xoay tròn rơi xuống. Thời gian cuối cùng cũng dừng bước đi vùn vụt tàn nhẫn của nó, phải chăng nó đang cho cô một cơ hội? Cô đã chạy không nghỉ, mệt mỏi kiệt sức, chỉ một lòng nghĩ tới chiến thắng, tới tranh đoạt, tóm bắt. Lúc này, dường như có một cánh tay giơ về phía cô, cô không thể lại để tuột mất.