Sau lần cuối cùng Ưu Di xuất hiện và giã biệt, Quỳnh cảm thấy ngày trôi qua thật nhanh. Dườn g như ngày càng nhanh hơn, cô cảm thấy nhiều người lưu lạc chân trời góc bể đều đang trở về. Một ngày tháng 11, Quỳnh bỗng nhận được điện thoại của bệnh viện thông báo Tiểu Nhan cắt động mạch tay tự sát, hiện đang được cấp cứu. Trong đồ đạc mang theo người ta tìm thấy một cuốn sổ, trong đó ghi tên và số điện thoại của Quỳnh.
Quỳnh đến phòng bệnh trong tâm trạng ngổn ngang phức tạp. Tiểu Nhan rất gầy, gầy hơn cả trước đây. Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vần còn rất yếu, hai hốc mắt trũng sâu đáng sợ, gò má lộ rõ. Bệnh tật và nghèo đói đã cướp đi sắc đẹp của cô. Bác sĩ nói, Tiểu Nhan bị chấn thương tâm lý rất nặng, sức khoẻ lại kiệt quệ. Cô ấy mới đẻ non cách đây không lâu. Quỳnh nghẹn người. Cô cảm thấy một sự thật đang đến gần. Quỳnh đến bên giường Tiểu Nhan, cúi xuống hỏi cô ấy: “Tiểu Nhan, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?“.
Tiểu Nhan từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Quỳnh, liền trở nên hết sức lạnh lùng. Cô không còn hơi sức, nhưng cô đang căm hận. Tiểu Nhan dằn từng chữ: “Tôi hận chị. Chị bảo tôi là đồ lừa đảo, tôi hại chết anh Trác, vậy chị là gì? Chị hại chết tôi và con của Trác! Chị thấy chết không thèm cứu. Tôi đã từng van xin chị, xin chị nghe tôi nói hết, nhưng tôi làm sao chị cũng không thèm nghe. Vì sao chị tuyệt tình đến thế? Mọi người ở với nhau bao nhiêu ngày, lẽ nào chị không hiểu tôi chút nào cả? Nếu tôi thực lòng muốn hại anh Trác, tôi còn ở lại làm gì? Tôi sẽ nói với chị tôi đang lừa chị? Tôi còn giữ đứa con anh ấy ở trong bụng, lê la xin ăn mà không chịu trở về nhận tội với “đại ca”, để xin ông ta dụng nạp tôi? Tại sao con người không thể có thêm một chút tình thương và sự cảm thông!“... Tiểu Nhan căng thẳng đến độ kiệt sức, giọng chợt tắt lịm. Cô không thể không ngừng lời.
Quỳnh quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt đầy căm hận của Tiểu Nhan. Cô rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng cảm thấy mấy chữ đó còn quá nhẹ. Cô không thể dùng vài chữ đó làm vật đánh đổi, cô thà để mình thiếu nợ Tiểu Nhan, dùng thời gian sau này để đền bù cho cô ấy. Cô hy vọng có thể chăm sóc Tiểu Nhan mãi mãi. Nhưng cô biết, để Tiểu Nhan chấp nhận điều đó là rất khó.
Tiểu Nhan lạnh lùng: “Nếu chị thực sự vì giận tôi lừa chị mà làm như vậy thì còn tạm được. Nhưng chị không phải vì điều đó. Chị đố kỵ, ghen tức tôi. Bởi vì chị không có được tình yêu của anh Trác...“.
Lòng Quỳnh như dao cắt, nhưng cô biết Tiểu Nhan nói đúng. Cô đã hận Tiểu Nhan đến thế là vì cái gì? Bởi trong lòng cô còn oán trách Trác, oán cậu đã vì một con người không xứng đáng mà quay lưng với tình cảm mười năm của hai người. Bởi cô đã ghen tức, nên không thể khoan dung. Quỳnh quay lưng đi, ôm mặt rơi lệ. Sau lưng cô, Tiểu Nhan vẫn đanh thép:
“Nhưng chị đã thất bại, Trác đến chết vẫn yêu tôi. Khi anh ấy đi cứu tôi, anh đã biết tôi lừa anh ấy, nhưng anh vẫn liều mạng để cứu tôi, để tôi trở về bên anh ấy. Còn chị thì sao, chị có nghĩ rằng tại sao vào lúc nguy cấp Trác vẫn không đến mượn tiền của chị? Bởi vì anh ấy biết chị hận tôi, chị sẽ loại trừ tôi, đuổi tôi đi... Anh ấy đã không để cho chị làm điều đó, anh ấy sợ chị sẽ làm tổn thương tôi, vì thế anh ấy đi vay tiền khắp nơi nhưng không hề tìm chị...“.
Mỗi lời nói đó đều như đinh đóng vào tim Quỳnh. Nhưng chúng đều là sự thật. Giờ phút cuối cùng, khi sự sống bị đe doạ, cậu Trác của cô đã không chọn con đường đến cầu xin cô giúp đỡ. Bởi vì cậu ấy yêu Tiểu Nhan, muốn bảo vệ cô ấy, không muốn cho bất kỳ ai làm cô ấy tổn thương, cho đến lúc chết.
Tiểu Nhan nói ra những lời căm hận rồi, dường như cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô dần dần ngủ thiếp đi. Bác sĩ nói, khi Tiểu Nhan được đưa vào bệnh viện, bên cạnh còn có một hài nhi chừng hai tháng tuổi. Đứa bé đã chết mấy ngày rồi. Nhưng Tiểu Nhan vẫn ôm khư khư lấy nó. Tiểu Nhan lang thang trên đường, ngủ dưới gầm cầu vượt, hành lý mang bên mình chỉ có một ba lô học sinh. Quỳnh nhận ra ngay đó là ba lô đi học của Trác dùng trước đây. Cô chậm rãi mở ra.
Bên trong toàn là những thứ Trác đã dùng khi còn sống. Mưa nắng bùn lầy và cả lá rụng đã làm những đồ vật đó trở nên bẩn thỉu: cuốn sổ có ghi số điện thoại của Quỳnh, đĩa CD nhạc rock mà Trác rất thích, một bức tượng nhỏ (có lẽ là hình Tiểu Nhan) do Trác làm. Ngoài ra Quỳnh còn phát hiện con mèo mà họ từng cùng nuôi. Con mèo đã chết từ lâu, nằm lẫn trong đám bùn bên trong ba lô, thối rữa, nhưng Tiểu Nhan đã không vứt bỏ nó... Còn có cả những con cá vàng của họ, đã chết, cũng bị Tiểu Nhan giữ lại như những vật yêu quý. Quỳnh chao đảo, tình cảnh quá đỗi thương tâm khiến cô ngạt thở.
Quỳnh trở lại bên giường Tiểu Nhan, nhìn cô gái đang chất chứa căm hận. Quỳnh không biết phải bao nhiêu lâu nữa, mới có thể lấp đầy những căm hận trong lòng cô ấy. Cô rất hiểu một người con gái đầy thù hận sẽ nguy hiểm đến mức nào. Nhưng cô không thể không chăm sóc Tiểu Nhan. Cô phải chăm sóc chu đáo cô ấy, lâu dài đến mức có thể.
Khi Cảnh đẹp buổi sớm trở thành cuốn sách được chú ý nhất, khi Quỳnh trở thành một nữ nhà văn có tiếng tăm, khi mọi báo chí đều chúc mừng và tìm hiểu những bước đi tiếp theo của Quỳnh, có ai ngờ rằng chính cô đang phải trốn mình trong căn hộ, chống chọi với những ký ức không sao xoá mờ, với căn bệnh cuồng thực. Mỗi ngày trôi qua như cả năm trời.
Trầm Hoà đã hiểu rằng, lần phát bệnh này là tích phát của những ức chế nhiều năm qua. Thời gian bình phục của Quỳnh không thể ngày một ngày hai. Anh muốn đưa Quỳnh đi khám bác sĩ, nhưng cô không chịu ra khỏi cửa. Trầm Hoà đến bệnh viện được tư vấn cho biết, triệu chứng ăn cuồng để nôn - một trong các biểu hiện của bệnh trầm uất - hoàn toàn có thể dùng thuốc để điều chỉnh. Nhưng nếu ngừng uống thuốc, bệnh tình có thể tái phát. Sử dụng liệu pháp tâm lý để cởi bỏ rào cản tâm lý, giúp cô không khép kín một cách tiêu cực mới là vấn đề quan trọng nhất.
Trầm Hoà cầm đơn thuốc “giải trầm uất”, trong lòng rối rắm như tơ vò. Quỳnh thực sự cần loại thuốc kiềm chế trầm uất này không? Nó có thể gánh chịu cuộc sống của cô không? Anh cảm thấy mình bất lực dù luôn ở bên cạnh cô, hoá ra anh không bằng mấy viên thuốc nho nhỏ kia.
Đêm hôm ấy, Quỳnh lại móc họng cho nôn ra. Cô không ăn gì cả, nhưng cũng không thể nương tay với chính mình. Cô bảo Trầm Hoà là mình đã ăn rất nhiều sôcôla - Quỳnh bắt đầu tưởng tượng. Cô nói buộc phải nôn. Trầm Hoà ngăn lại thì Quỳnh ra sức năn nỉ van xin, nói rằng trong mồm toàn vị sôcôla. Lần này Trầm Hoà đành để mặc cho Quỳnh muốn làm gì thì làm. Anh ngồi trong phòng khách chờ Quỳnh. Cô loạng choạng từ trong nhà vệ sinh đi ra đã thấy Trầm Hoà một tay cầm cốc nước, tay kia là mấy viên thuốc nhỏ. Trầm Hoà nhẹ nhàng nói: “xem ra em buộc phải uống thuốc. Anh không thể để em tuỳ tiện mãi“.
- Thuốc gì đây? Giọng Quỳnh yếu ớt, khuôn mặt sưng húp vì ăn cuồng.
- Thuốc chữa bệnh ăn cuồng và chứng trầm uất.
- Em không uống. Em van anh, em không uống thuốc đâu. Nếu em uống thuốc rồi sẽ phụ thuộc vào nó mãi, có đúng không. Nếu em uống thuốc, tức là thừa nhận em bị bệnh thần kinh rồi, có đúng không. Quỳnh bỗng trở nên rất xúc động.
- Nhưng Quỳnh à, em không uống thuốc thì sẽ mãi mãi ở trong vòng luẩn quẩn đó, không ra được.
- Xin anh, em không uống đâu. Em không muốn dựa dẫm vào thuốc.
- Không được, em phải uống. Tình trạng lặp đi lặp lại thế này, ai chịu nổi hả em.
Quỳnh trợn mắt nhìn Trầm Hoà hét lên: “cuối cùng anh đã thừa nhận anh không chịu nổi rồi, phải không?“.
- Uống thuốc đi em. Trầm Hoà không thèm đếm xỉa đến điều đó. Anh một mực đưa thuốc và cốc nước cho Quỳnh.
Quỳnh lắc đầu, cô bỗng trở nên hết sức trầm tĩnh: “Anh đi đi, Trầm Hoà, nghĩ cho cùng cũng phải. Tại sao em lại đem nỗi khổ của mình đè lên đầu anh“.
Trầm Hoà bực mình: “em lại nói kiểu đó rồi, có ích gì không? Em uống thuốc đi“.
Quỳnh nói em không phải nói cho vui đâu, em không muốn uống thuốc, cũng không muốn anh ở đây. Em không muốn có người phải miễn cưỡng, phải ở đây chịu khổ vì em. Quỳnh vừa nói vừa đập mấy viên thuốc trong tay Trầm Hoà, đập cả cốc nước rơi xuống đất.
Trầm Hoà nổi giân, vung tay cho Quỳnh một cái tát: “Ai không chịu nổi! Ai miễn cưỡng!“.
Anh đánh Quỳnh rồi, mới cảm thấy cô cơ hồ không còn đứng vững được nữa, phải tựa vào tường. Nhưng đã không kịp nữa, Quỳnh ngã lăn xuống nền nhà.
Trầm Hoà đứng đờ người ra, không biết phải làm gì. Anh đã đánh cô. Trầm Hoà xót xa ôm lấy Quỳnh, bế cô trở về phòng mình. Anh đặt cô lên giường, muốn âu yếm cô. Ban đầu Quỳnh còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đến lúc hiểu ra, cô bắt đầu vùng vẫy. Nhưng Trầm Hoà đã ghì chặt cô, không còn đường thoái lui. Những nụ hôn nồng cháy dần biến thành êm dịu, mọi thứ đều chậm hơn, nhẹ nhàng hơn. Quỳnh bỗng cảm thấy thật ấm áp, lơ lửng. Cô cảm thấy mình như có thể bay lên. Phải rồi, cô cảm thấy mình không còn trọng lượng nữa, Trầm Hoà cũng không có trọng lượng. Hai người như giọtn nước rơi qua những tầng mây, chẳng biết tự khi nào đã ngưng kết lại làm một. Sự hoà hợp đó thật tự nhiên, thật tròn trịa, không có góc cạnh, không có cách trở. Trong mơ màng, Quỳnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ngoài ban công nở đầy hoa móng tay dưới nắng mặt trời...
Ngày hôm sau, Trầm Hoà đưa Quỳnh đi khỏi thành phố.
Trên máy bay, Trầm Hoà ôm chặt lấy Quỳnh, lắng nghe cô thò đầu ra nói với giọng yếu ớt: “Rất nhiều năm trước anh hứa sẽ đưa em đi du lịch, cuối cùng đã thành hiện thực”