Cái chuyện đi xem mắt này đương nhiên không thể để cho Kiều ác ma phát hiện, điểm này Diệp Khinh Chu đã sớm giác ngộ, không chỉ như thế, việc này gấp cũng không chắc đã tới, đã tốt, cho nên chiến lược trước mắt của nàng là, tạm hòa bình với Kiều Lạc, nịnh bợ tổng giám đốc, lúc nào gặp thì đi xem mặt.
Dạo gần đây Kiều ác ma rất bận rộn, nghe nói cái người bệnh mới chuyển viện tới lần trước khiến anh ta phải gấp gáp trở lại bệnh viện kia rất khó chiều, lúc thì ruột đau, lúc thì bụng quặn, rốt cuộc Kiều Lạc trở thành y tá trưởng, toàn quyền phụ trách, thỉnh thoảng còn phải trực đêm. Không cần nghi ngờ có thể nói chuyện này đối với Diệp Khinh Chu chẳng khác gì trời giáng giáo lý phúc âm, nàng còn thầm ước anh ta có thể 24 giờ một ngày đi làm thì tốt quá, miễn cho anh ta không có việc gì làm tới phiền nhiễu nàng, làm cho nàng cả ngày lo sợ vô cớ.
Sáng nay, lúc đang họp, tổng giám đốc có nói gần đây mới nhận một hợp đồng quàng cảo một số đồ dùng trên giường, ngay lập tức Diệp Khinh Chu nhớ lại đêm hôm trước, Kiều Lạc nói áo ngủ của nàng quá lỗi thời, rồi còn nói sẽ mua cho nàng một cái theo mốt mới nhất, làm nàng sợ tới mức cả đêm đều nắm chặt mép chăn, chỉ sợ Kiều Lạc lợi dụng lúc nàng ngủ lập tức lột áo ngủ của nàng vứt mất… Nhớ tới đây, mặt nàng thoáng đỏ bừng lên.
Ôn Nhược Hà vừa nhìn thấy, liền hỏi nàng xem có phải phòng họp quá nóng hay không, làm cho nàng xấu hổ vô cùng, sau khi kết thúc lại kêu nàng vào gặp một mình, Diệp Khinh Chu vô cùng luống cuống, còn chưa kịp biếu xén Tổng giám đốc, đã bị gọi tới gặp trực tiếp, sợ tới mức mặt vàng như nghệ, run rẩy bước vào phòng TGĐ
Ôn Nhược Hà đang cầm trong tay một quyển sổ, Diệp Khinh Chu cúi đầu chờ hỏi han, cũng không dám nhìn đó là loại vật chứng gì: “Tổng giám đốc, sau khi cuộc họp kết thúc thì …”
“A …”Ôn Nhược Hà chỉ lo lật giở cuốn sổ: “Chẳng có lần nào cả…”
“Chẳng có lần nào gì cơ ạ?”Diệp Khinh Chu thoáng sửng sốt
Ôn Nhược Hà đặt cuốn sổ lên bà, để lộ ra nét mặt ôn hòa hơi mỉm cười: “Tôi đang xem tình hình nghỉ phép của nhân viên, cô làm ở công ty này đã hai năm, thế mà chưa xin nghỉ một lần nào.”
“Dạ, sao ạ?”Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, không phải tổng giám đốc gọi nàng tới hỏi ý kiến về cuộc họp vừa rồi sao? Nàng lập tuwccs phục hồi tinh thần, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không phải đâu ạ, tháng trước tôi vừa xin nghỉ bệnh một tuần mà “
“Nghỉ bệnh là nghỉ bệnh!”Ôn Nhược Hà nói: “Mỗi nhân viên của công ty mỗi năm đều được nghỉ nửa tháng, có thể coi đó là phúc lợi thêm vào, chỉ có cô là chưa nghỉ qua lấy một lần.”Mấy nhân viên khác bình thường đều kiếm cớ linh tinh xin nghỉ cho hết nửa tháng, riêng Diệp Khinh Chu ngoại trừ nghỉ cuối tuần như bao người khác, đây là lần đầu tiên xin nghỉ bệnh một tuần.
Diệp Khinh Chu thoáng nhớ lại, hình như mình chưa xin nghỉ bao giờ thì phải, ngược lại với Tiểu Hà thường xuyên xin nghỉ vài ngày tự đi du lịch bụi, nàng đâu, sợ ngồi xe, sợ máy bay, sợ ra khỏi cửa lạc đường, sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị hãm lại ở bên ngoài không về đúng thời gian, nên đúng là chưa bao giờ xin nghỉ thật.
Thấy nàng không nói câu nào, Ôn Nhược Hà thoáng mỉm cười, cố ý chọc ghẹo nàng: “Chẳng lẽ cô cố tình gom hết lại, cuối cùng tổng thành một cái nghỉ cực kỳ dài hạn sao?”
“Tổng giám đốc, không bao giờ tôi làm như vậy”Diệp Khinh Chu lập tức đáp lại ngay: “Gần đây công ty bận rộn như thế, làm sao tôi dám xin nghỉ dài hạn …”Chẳng lẽ Tổng Giám đốc thấy mình ngứa mắt, nên đang muốn vạch lá tìm sâu chăng?
“Ha ha …”Ôn Nhược Hà cười lớn: “Chỉ đùa một chút thôi, xem cô bị dọa tới mức thế nào rồi “Không biết tại sao, càng ngày anh càng cảm thấy chọc ghẹo Diệp Khinh Chu là một chuyện rất thú vị, nhất là khi thấy nàng sợ tới mức sắp phát khóc.
“Tổng giám đốc, cái này cũng không phải dùng để giỡn nha..”Diệp Khinh Chu cắn cắn môi, cái gì chứ, rõ ràng tổng giám đốc là người tốt, sao cũng lại muốn chọc ghẹo mình, chẳng lẽ cho nàng là một con mèo, cầm một ngọn cỏ tới chọc tới chọc lui, thật đáng để giỡn sao ….
Ôn Nhược Hà không cười nữa, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ: “Diệp Khinh Chu, cô cũng nhát gan quá đi mất thôi, cho dù là tôi sa thải cô, thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, người xưa có câu, tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc đâu.”
“Có điều …”Diệp Khinh Chu khẽ đáp: “Tôi không muốn mất mã, cũng không cần tìm được thứ khác, tôi chỉ muốn ôm chính con ngựa của tôi là được rồi…”
Ôn Nhược Hà sững sờ, chăm chú nhìn Diệp Khinh Chu đang cúi đầu cắn môi, đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc hoàn cảnh nào đã tạo nên tính cách của nàng như vậy? Diệp Khinh Chu đột nhiên ngửng đầu lên: “Tổng giám đốc, chẳng nhẽ anh thích ngựa sao? Loại ngựa gì vậy? Trời ơi, tôi tuyệt nhiên không hiểu chút gì về ngựa hết, không biết một con ngựa giá bao nhiêu tiền nhỉ… Tổng giám đốc, tôi tặng cho anh trước một con ngựa gỗ nhỏ có được không?
Ôn Nhược Hà dở khóc dở cười, tiếp tục nói với nàng một cách rõ ràng: “Tôi không nhận đồ biếu”
“Anh không nhận đồ biếu, tôi biết tiêu tiền lương vào việc gì bây giờ đây ….”Diệp Khinh Chu rên rỉ.
Ôn Nhược Hà đang muốn nói chuyện tiếp với nàng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh vừa cầm lấy ống nghe, Diệp Khinh Chu lập tức im bặt, tổng giám đốc có điện thoại, cho nên mình phải tránh đi chỗ khác, vì vậy nàng định rón rén đi ra ngoài, có điều nếu lập tức bỏ đi như vậy thật không lễ phép, tất phải xin phép tổng giám đốc đã, nàng vừa nghiêng đầu, Ôn Nhược Hà đã đứng lên, quay mặt về phía cửa sổ tiếp tục nói chuyện, Diệp Khinh Chu sững sờ, hít vào một hơi, lập tức giơ hai ngón trỏ lên, bịt chặt vào lỗ tai.
Vài phút sau, Ôn Nhược Hà cúp điện thoại, quay người lại nhìn, phải phì ra cười, Diệp Khinh Chu đang dùng tay nút kín lỗ tai, quay mặt vào góc tường, ngón chân di di trên mặt đất: “Khinh Chu “Anh gọi một tiếng, nhưng nàng không chút phản ứng, xem ra bịt cũng rất kín.
Bất đắc dĩ anh phải đi vòng qua chỗ nàng thoáng vỗ vào vai nàng một cái, lúc này Diệp Khinh Chu mới rụt tay lại: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối không nghe lén điện thoại cá nhân của anh.”
“Nghe lén một chút thì có sao đâu?”Ôn Nhược Hà cười nói.
“Biết càng nhiều, càng nguy hiểm…”Diệp Khinh Chu đáp một cách thần bí.
Trải qua một tuần ở chung, Ôn Nhược Hà sớm đã được mãn nhãn với sự nhát gan của nàng, cũng không thèm tranh luận với nàng, chỉ nói một cách tùy ý: “Chẳng qua mẹ tôi nói, em họ tôi nhập viện rồi, ở bệnh viện số một, còn nói hôm nay hết giờ làm tôi với bà ấy cùng đi thăm một chút.
“Tổng giám đốc …”Hai mắt Diệp Khinh Chu nhìn anh đẫm lệ: “Tại sao anh phải nói cho tôi biết chứ …”Mất công nàng còn tưởng anh là người tốt, nàng tuyệt nhiên không muốn biết…
Ôn Nhược Hà nhìn nàng cười gian manh: “Nghĩ kỹ lại xem tại sao tôi lại nói vậy”
Diệp Khinh Chu cúi đầu, lặp lại những câu anh vừa nói: “Bệnh viện số một …?”Trời đất, đây không phải là địa bàn của Kiều ác ma hay sao chứ.
“Đúng chưa.”Đợi khi nàng nhớ ra, Ôn Nhược Hà cũng nói ra: “Tôi nhớ hình như anh trai cô công tác ở chỗ này mà.”
“Dạ vâng”Diệp Khinh Chu gật đầu, lúc này rõ ràng mình đã bắt đầu bước lên con đường không có điểm quay lại.
Ôn Nhược Hà không chú ý tới sự thay đổi của nàng, chỉ tự nói một cách lo lắng: “Lát nữa lúc tôi vào thăm Oánh Oánh có thể gặp phải anh ấy.”
“Oánh Oánh …”Vừa nghe thấy hai chữ này, Diệp Khinh Chu giống hệt như một người bị kẻ nào đó đá bay một phát từ tầng mười tám xuống, rơi tới tầng chín lại bị một cái giá áo rất cứng đỡ lấy, sau đó rơi xuống tầng một lại trúng phải tấm nệm người ta mang ra phơi nắng, làm cho mình gặp đại nạn mà không chết, vẫn còn chút hơi tàn, liều chết hỏi một câu: “Tổng giám đốc, em họ của anh, tên là Oánh Oánh sao?”
“Đúng.”Ôn Nhược Hà cười nói: “Cô ấy họ Mai, tên là Mai Oánh Oánh.”
Diệp Khinh Chu có cảm giác mình lập tức lăn khỏi tấm nệm, lăn tới đường cái, vừa vặn lúc một cái xe tải tải trọng một tấn 20 mã lực trờ tới, tiếc là nàng đang bị trọng thương, không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn cái xe kia nghiến qua người mình, huyết nhục mơ hồ, không rõ hình hài: “Có phải… cô ấy học đại học S, ngành kiến trúc hay không?”
“Đúng “Ôn Nhược Hà sững sờ: “Cô biết cô ấy hay sao?”
Diệp Khinh Chu cảm thấy bây giờ chắc phải có người bấm 110, mấy bác cảnh sát đã tới hiện trường, soạn xong một bức thư thông báo cái chết của nàng: “Cô ấy là bạn cùng học đại học của tôi…”Tổng giám đốc, nàng nói một chút quả nhiên đúng vậy, biết nhiều thêm một chút, quả nhiên nguy hiểm như vậy!
Ôn Nhược Hà là anh họ của Mai Oánh Oánh, cái tin tức đó không chỉ là một cái tát đối với Diệp Khinh Chu, mà Âu Dương cũng không ngoại lệ, hai người cùng ngồi trong phòng trà cầm bánh quy nguấy trong trà sữa, cho tới khi bánh quy đã tan thành một chất lỏng sền sệt, Âu Dương mới thở dài một tiếng: “Trời ơi, đây là đột biến gen nha.”
Diệp Khinh Chu cầm ống hút hút một hơi trà sữa: “Nếu nói Mai Oánh Oánh là em họ của anh trai mình, thì còn có thể tin được.”
“Gì chứ?”Âu Dương tròn mắt hỏi nàng.
“Không có gì “Diệp Khinh Chu cúi gằm mặt xuống nói: “Hóa ra Tổng Giám đốc chính là cái người anh họ tuyệt vời mà Mai Oánh Oánh từng khoe khoang năm nào, đẹp trai, nhân phẩm tốt, tính tình tốt, gia thế tốt, công tác tốt.”
Âu Dương lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Năm đó mình còn nói nhỏ đó đánh rắm không cần nộp thuế, hôm nay xem ra, con nhỏ Mai Oánh Oánh đó, lúc đánh rắm quả đã nộp thuế rồi.”
Nói tới Mai Oánh Oánh, phải nói tới Kiều Lạc, nếu như nói về những người mà Diệp Khinh Chu sợ nhất trên đời này, xếp Kiều Lạc vào thứ hai, thì không ai dám đứng thứ nhất, nhưng cũng tương tự như vậy, nếu xếp Mai Oánh Oánh vào thứ tư, thì không ai dám đứng hàng thứ ba.
Diệp Khinh Chu cảm thấy đời này mình không còn chút tương lai nào nữa, lúc nào cũng có người đè đầu cưỡi cổ nàng, thoát khỏi Kiều Lạc thì đụng phải Mai Oánh Oánh, vất vả lắm mới thoát khỏi Mai Oánh Oánh, thì bây giờ hai kẻ kia cùng tụ lại một chỗ.
Mai Oánh Oánh chính là vị nữ Kiều Lạc, mà Kiều Lạc chính là nam Mai Oánh Oánh vậy.
Cái chuyện đi xem mắt này đương nhiên không thể để cho Kiều ác ma phát hiện, điểm này Diệp Khinh Chu đã sớm giác ngộ, không chỉ như thế, việc này gấp cũng không chắc đã tới, đã tốt, cho nên chiến lược trước mắt của nàng là, tạm hòa bình với Kiều Lạc, nịnh bợ tổng giám đốc, lúc nào gặp thì đi xem mặt.
Dạo gần đây Kiều ác ma rất bận rộn, nghe nói cái người bệnh mới chuyển viện tới lần trước khiến anh ta phải gấp gáp trở lại bệnh viện kia rất khó chiều, lúc thì ruột đau, lúc thì bụng quặn, rốt cuộc Kiều Lạc trở thành y tá trưởng, toàn quyền phụ trách, thỉnh thoảng còn phải trực đêm. Không cần nghi ngờ có thể nói chuyện này đối với Diệp Khinh Chu chẳng khác gì trời giáng giáo lý phúc âm, nàng còn thầm ước anh ta có thể giờ một ngày đi làm thì tốt quá, miễn cho anh ta không có việc gì làm tới phiền nhiễu nàng, làm cho nàng cả ngày lo sợ vô cớ.
Sáng nay, lúc đang họp, tổng giám đốc có nói gần đây mới nhận một hợp đồng quàng cảo một số đồ dùng trên giường, ngay lập tức Diệp Khinh Chu nhớ lại đêm hôm trước, Kiều Lạc nói áo ngủ của nàng quá lỗi thời, rồi còn nói sẽ mua cho nàng một cái theo mốt mới nhất, làm nàng sợ tới mức cả đêm đều nắm chặt mép chăn, chỉ sợ Kiều Lạc lợi dụng lúc nàng ngủ lập tức lột áo ngủ của nàng vứt mất… Nhớ tới đây, mặt nàng thoáng đỏ bừng lên.
Ôn Nhược Hà vừa nhìn thấy, liền hỏi nàng xem có phải phòng họp quá nóng hay không, làm cho nàng xấu hổ vô cùng, sau khi kết thúc lại kêu nàng vào gặp một mình, Diệp Khinh Chu vô cùng luống cuống, còn chưa kịp biếu xén Tổng giám đốc, đã bị gọi tới gặp trực tiếp, sợ tới mức mặt vàng như nghệ, run rẩy bước vào phòng TGĐ
Ôn Nhược Hà đang cầm trong tay một quyển sổ, Diệp Khinh Chu cúi đầu chờ hỏi han, cũng không dám nhìn đó là loại vật chứng gì: “Tổng giám đốc, sau khi cuộc họp kết thúc thì …”
“A …”Ôn Nhược Hà chỉ lo lật giở cuốn sổ: “Chẳng có lần nào cả…”
“Chẳng có lần nào gì cơ ạ?”Diệp Khinh Chu thoáng sửng sốt
Ôn Nhược Hà đặt cuốn sổ lên bà, để lộ ra nét mặt ôn hòa hơi mỉm cười: “Tôi đang xem tình hình nghỉ phép của nhân viên, cô làm ở công ty này đã hai năm, thế mà chưa xin nghỉ một lần nào.”
“Dạ, sao ạ?”Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, không phải tổng giám đốc gọi nàng tới hỏi ý kiến về cuộc họp vừa rồi sao? Nàng lập tuwccs phục hồi tinh thần, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không phải đâu ạ, tháng trước tôi vừa xin nghỉ bệnh một tuần mà “
“Nghỉ bệnh là nghỉ bệnh!”Ôn Nhược Hà nói: “Mỗi nhân viên của công ty mỗi năm đều được nghỉ nửa tháng, có thể coi đó là phúc lợi thêm vào, chỉ có cô là chưa nghỉ qua lấy một lần.”Mấy nhân viên khác bình thường đều kiếm cớ linh tinh xin nghỉ cho hết nửa tháng, riêng Diệp Khinh Chu ngoại trừ nghỉ cuối tuần như bao người khác, đây là lần đầu tiên xin nghỉ bệnh một tuần.
Diệp Khinh Chu thoáng nhớ lại, hình như mình chưa xin nghỉ bao giờ thì phải, ngược lại với Tiểu Hà thường xuyên xin nghỉ vài ngày tự đi du lịch bụi, nàng đâu, sợ ngồi xe, sợ máy bay, sợ ra khỏi cửa lạc đường, sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị hãm lại ở bên ngoài không về đúng thời gian, nên đúng là chưa bao giờ xin nghỉ thật.
Thấy nàng không nói câu nào, Ôn Nhược Hà thoáng mỉm cười, cố ý chọc ghẹo nàng: “Chẳng lẽ cô cố tình gom hết lại, cuối cùng tổng thành một cái nghỉ cực kỳ dài hạn sao?”
“Tổng giám đốc, không bao giờ tôi làm như vậy”Diệp Khinh Chu lập tức đáp lại ngay: “Gần đây công ty bận rộn như thế, làm sao tôi dám xin nghỉ dài hạn …”Chẳng lẽ Tổng Giám đốc thấy mình ngứa mắt, nên đang muốn vạch lá tìm sâu chăng?
“Ha ha …”Ôn Nhược Hà cười lớn: “Chỉ đùa một chút thôi, xem cô bị dọa tới mức thế nào rồi “Không biết tại sao, càng ngày anh càng cảm thấy chọc ghẹo Diệp Khinh Chu là một chuyện rất thú vị, nhất là khi thấy nàng sợ tới mức sắp phát khóc.
“Tổng giám đốc, cái này cũng không phải dùng để giỡn nha..”Diệp Khinh Chu cắn cắn môi, cái gì chứ, rõ ràng tổng giám đốc là người tốt, sao cũng lại muốn chọc ghẹo mình, chẳng lẽ cho nàng là một con mèo, cầm một ngọn cỏ tới chọc tới chọc lui, thật đáng để giỡn sao ….
Ôn Nhược Hà không cười nữa, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ: “Diệp Khinh Chu, cô cũng nhát gan quá đi mất thôi, cho dù là tôi sa thải cô, thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, người xưa có câu, tái ông thất mã, chưa biết là họa hay là phúc đâu.”
“Có điều …”Diệp Khinh Chu khẽ đáp: “Tôi không muốn mất mã, cũng không cần tìm được thứ khác, tôi chỉ muốn ôm chính con ngựa của tôi là được rồi…”
Ôn Nhược Hà sững sờ, chăm chú nhìn Diệp Khinh Chu đang cúi đầu cắn môi, đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc hoàn cảnh nào đã tạo nên tính cách của nàng như vậy? Diệp Khinh Chu đột nhiên ngửng đầu lên: “Tổng giám đốc, chẳng nhẽ anh thích ngựa sao? Loại ngựa gì vậy? Trời ơi, tôi tuyệt nhiên không hiểu chút gì về ngựa hết, không biết một con ngựa giá bao nhiêu tiền nhỉ… Tổng giám đốc, tôi tặng cho anh trước một con ngựa gỗ nhỏ có được không?
Ôn Nhược Hà dở khóc dở cười, tiếp tục nói với nàng một cách rõ ràng: “Tôi không nhận đồ biếu”
“Anh không nhận đồ biếu, tôi biết tiêu tiền lương vào việc gì bây giờ đây ….”Diệp Khinh Chu rên rỉ.
Ôn Nhược Hà đang muốn nói chuyện tiếp với nàng, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh vừa cầm lấy ống nghe, Diệp Khinh Chu lập tức im bặt, tổng giám đốc có điện thoại, cho nên mình phải tránh đi chỗ khác, vì vậy nàng định rón rén đi ra ngoài, có điều nếu lập tức bỏ đi như vậy thật không lễ phép, tất phải xin phép tổng giám đốc đã, nàng vừa nghiêng đầu, Ôn Nhược Hà đã đứng lên, quay mặt về phía cửa sổ tiếp tục nói chuyện, Diệp Khinh Chu sững sờ, hít vào một hơi, lập tức giơ hai ngón trỏ lên, bịt chặt vào lỗ tai.
Vài phút sau, Ôn Nhược Hà cúp điện thoại, quay người lại nhìn, phải phì ra cười, Diệp Khinh Chu đang dùng tay nút kín lỗ tai, quay mặt vào góc tường, ngón chân di di trên mặt đất: “Khinh Chu “Anh gọi một tiếng, nhưng nàng không chút phản ứng, xem ra bịt cũng rất kín.
Bất đắc dĩ anh phải đi vòng qua chỗ nàng thoáng vỗ vào vai nàng một cái, lúc này Diệp Khinh Chu mới rụt tay lại: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối không nghe lén điện thoại cá nhân của anh.”
“Nghe lén một chút thì có sao đâu?”Ôn Nhược Hà cười nói.
“Biết càng nhiều, càng nguy hiểm…”Diệp Khinh Chu đáp một cách thần bí.
Trải qua một tuần ở chung, Ôn Nhược Hà sớm đã được mãn nhãn với sự nhát gan của nàng, cũng không thèm tranh luận với nàng, chỉ nói một cách tùy ý: “Chẳng qua mẹ tôi nói, em họ tôi nhập viện rồi, ở bệnh viện số một, còn nói hôm nay hết giờ làm tôi với bà ấy cùng đi thăm một chút.
“Tổng giám đốc …”Hai mắt Diệp Khinh Chu nhìn anh đẫm lệ: “Tại sao anh phải nói cho tôi biết chứ …”Mất công nàng còn tưởng anh là người tốt, nàng tuyệt nhiên không muốn biết…
Ôn Nhược Hà nhìn nàng cười gian manh: “Nghĩ kỹ lại xem tại sao tôi lại nói vậy”
Diệp Khinh Chu cúi đầu, lặp lại những câu anh vừa nói: “Bệnh viện số một …?”Trời đất, đây không phải là địa bàn của Kiều ác ma hay sao chứ.
“Đúng chưa.”Đợi khi nàng nhớ ra, Ôn Nhược Hà cũng nói ra: “Tôi nhớ hình như anh trai cô công tác ở chỗ này mà.”
“Dạ vâng”Diệp Khinh Chu gật đầu, lúc này rõ ràng mình đã bắt đầu bước lên con đường không có điểm quay lại.
Ôn Nhược Hà không chú ý tới sự thay đổi của nàng, chỉ tự nói một cách lo lắng: “Lát nữa lúc tôi vào thăm Oánh Oánh có thể gặp phải anh ấy.”
“Oánh Oánh …”Vừa nghe thấy hai chữ này, Diệp Khinh Chu giống hệt như một người bị kẻ nào đó đá bay một phát từ tầng mười tám xuống, rơi tới tầng chín lại bị một cái giá áo rất cứng đỡ lấy, sau đó rơi xuống tầng một lại trúng phải tấm nệm người ta mang ra phơi nắng, làm cho mình gặp đại nạn mà không chết, vẫn còn chút hơi tàn, liều chết hỏi một câu: “Tổng giám đốc, em họ của anh, tên là Oánh Oánh sao?”
“Đúng.”Ôn Nhược Hà cười nói: “Cô ấy họ Mai, tên là Mai Oánh Oánh.”
Diệp Khinh Chu có cảm giác mình lập tức lăn khỏi tấm nệm, lăn tới đường cái, vừa vặn lúc một cái xe tải tải trọng một tấn mã lực trờ tới, tiếc là nàng đang bị trọng thương, không thể động đậy, chỉ đành trơ mắt nhìn cái xe kia nghiến qua người mình, huyết nhục mơ hồ, không rõ hình hài: “Có phải… cô ấy học đại học S, ngành kiến trúc hay không?”
“Đúng “Ôn Nhược Hà sững sờ: “Cô biết cô ấy hay sao?”
Diệp Khinh Chu cảm thấy bây giờ chắc phải có người bấm , mấy bác cảnh sát đã tới hiện trường, soạn xong một bức thư thông báo cái chết của nàng: “Cô ấy là bạn cùng học đại học của tôi…”Tổng giám đốc, nàng nói một chút quả nhiên đúng vậy, biết nhiều thêm một chút, quả nhiên nguy hiểm như vậy!
Ôn Nhược Hà là anh họ của Mai Oánh Oánh, cái tin tức đó không chỉ là một cái tát đối với Diệp Khinh Chu, mà Âu Dương cũng không ngoại lệ, hai người cùng ngồi trong phòng trà cầm bánh quy nguấy trong trà sữa, cho tới khi bánh quy đã tan thành một chất lỏng sền sệt, Âu Dương mới thở dài một tiếng: “Trời ơi, đây là đột biến gen nha.”
Diệp Khinh Chu cầm ống hút hút một hơi trà sữa: “Nếu nói Mai Oánh Oánh là em họ của anh trai mình, thì còn có thể tin được.”
“Gì chứ?”Âu Dương tròn mắt hỏi nàng.
“Không có gì “Diệp Khinh Chu cúi gằm mặt xuống nói: “Hóa ra Tổng Giám đốc chính là cái người anh họ tuyệt vời mà Mai Oánh Oánh từng khoe khoang năm nào, đẹp trai, nhân phẩm tốt, tính tình tốt, gia thế tốt, công tác tốt.”
Âu Dương lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Năm đó mình còn nói nhỏ đó đánh rắm không cần nộp thuế, hôm nay xem ra, con nhỏ Mai Oánh Oánh đó, lúc đánh rắm quả đã nộp thuế rồi.”
Nói tới Mai Oánh Oánh, phải nói tới Kiều Lạc, nếu như nói về những người mà Diệp Khinh Chu sợ nhất trên đời này, xếp Kiều Lạc vào thứ hai, thì không ai dám đứng thứ nhất, nhưng cũng tương tự như vậy, nếu xếp Mai Oánh Oánh vào thứ tư, thì không ai dám đứng hàng thứ ba.
Diệp Khinh Chu cảm thấy đời này mình không còn chút tương lai nào nữa, lúc nào cũng có người đè đầu cưỡi cổ nàng, thoát khỏi Kiều Lạc thì đụng phải Mai Oánh Oánh, vất vả lắm mới thoát khỏi Mai Oánh Oánh, thì bây giờ hai kẻ kia cùng tụ lại một chỗ.
Mai Oánh Oánh chính là vị nữ Kiều Lạc, mà Kiều Lạc chính là nam Mai Oánh Oánh vậy.