Bị thông tin Mai Oánh Oánh tái xuất giang hồ đả kích nghiêm trọng, nên buổi tối ngủ Diệp Khinh Chu lại gặp ác mộng, trong mộng, vẫn như ngày xưa, tay cầm một lưỡi dao sáng loáng, sau đó là tiếng khóc đứt quãng của nàng: “Cha, cha, nếu cha còn như vậy, con sẽ chết cho cha xem.”Sau đó là máu tươi tuôn ra thành vòi, phảng phất như nàng bị rơi vào một cái vực sâu thăm thẳm, hai tay quờ quạng khăp nơi, tựa hồ như muốn túm lấy cái gì đó, nhưng thủy chung vẫn vồ hụt, đến lúc nàng hoàn toàn thất vọng rồi, lại đột nhiên túm được một cái gì đó, hai tay vội vàng quơ mạnh một cái, hóa ra là nàng ôm phải một cái cột, hình trụ, ấm áp, Diệp Khinh Chu liền áp má vào cọ một cái rất thỏa mãn.
Cọ một cái?
Cọ một cái?
Nàng lập tức giật mình tỉnh dậy, hé một mắt, quả nhiên nàng đang dựa vào người Kiều ác ma, hay tay ôm chặt lấy anh, mặt đang dụi dụi trên ngực anh, hình như còn chảy cả nước miếng, ẩm ướt.
Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn trời, còn có chuyện gì khủng bố được hơn chuyện này sao?
Ông trời: có
Kiều Lạc không biết đã tỉnh từ bao giờ, hai mắt mở to, khóe miệng nhếch lên khinh bạc nhìn Diệp Khinh Chu với vẻ nghiên cứu: “Hóa ra em gái của tôi cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài, hình như cũng không tự thỏa mãn được ”
Như bị một thùng nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, Diệp Khinh Chu luống cuống tay chân muốn đứng dậy, ngờ đây cánh tay cứng như sắt của Kiều Lạc đã giữ chặt lấy eo nàng, làm nàng không thể giãy dụa nổi, khuôn mặt Diệp Khinh Chu đỏ rực như phải bỏng, nếu lúc này có một cái mông lạnh ở đây, đảm bảo nàng có thể rán nóng chảy ra “Em sai rồi ạ, tha cho em đi ạ…”Nàng đang cầu xin tha thứ, đột nhiên cảm thấy có một vật gì đó cứng ngắc thoáng chọc vào bên hông, nàng lập tức trợn tròn hai mắt: “Đây là cái gì vậy?”
Kiều Lạc hơi nhìn xuống cười: “Tiểu Chu, cô ngủ cùng tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết là cái gì sao?”
Diệp Khinh Chu cắn chặt môi, nàng không ngờ mình lại xui xẻo tới như thế.
Nàng vẫn nhớ rõ từ năm lớp sáu thời tiểu học trở đi, Kiều Lạc vẫn ngủ chung một chỗ với nàng. Ngoại trừ việc giường hơi chen chúc một chút, cũng không có gì đặc biệt cho lắm, cho tới một buổi sáng hôm đó.
Đã tới lúc bạn Tiểu Chu ngây thơ của chúng rời giường, mỗi ngày cô bé đều dậy trước, thay quần áo xong xuôi, rồi mới đánh thức Kiều Lạc. Sau khi bạn Tiểu Chu ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu chuẩn bị gọi anh trai, đột nhiên liếc một cái, thấy dưới cái chăn mỏng đang đắp trên người Kiều Lạc, có một cái gì đó hơi nhô lên, Diệp Khinh Chu sờ sờ cằm, liền kéo phẳng cái chăn, tưởng là do chăn đắp không phẳng, ngờ đâu cái “lều nhỏ”vẫn dựng lên như trước, chẳng lẽ …. Nàng tròn mắt nhìn về phía Kiều Lạc vẫn đang ngủ say, chẳng lẽ anh ấy cũng giống nàng, cũng lén giấu một con búp bê nhỏ trong chăn, vừa ngủ vừa chơi?
Anh cũng thật là, mỗi lần nàng chơi xong đều giấu vào bên cạnh gối, thế mà anh lại nhét luôn vào dưới chăn chứ. Muốn bắt quả tang …., bạn Tiểu Chu nhà ta lập tức luồn tay vào trong chăn, sờ sờ, muốn moi thử cái đó ra..
Chẳng lẽ là một cái gậy? Hay là một khẩu súng ngắn?
Bạn Tiểu Chu nhà ta vừa trái lôi phải kéo, Kiều Lạc cũng bị tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp hình ảnh đầy kinh hãi đó: “Mày đang làm gì thế hả?”
Diệp Khinh Chu chớp chớp mắt đáp ; “Anh ơi, anh giấu cái gì đó trong chăn đấy? Em cố mãi mà không cầm lấy nó được.”
Diệp Khinh Chu lắc lắc đầu, cái cảm giác dọa người lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ. Kiều Lạc liếc nhìn vẻ này của nàng một cái, thoáng nở nụ cười: “Sao thế? Biết rồi hả?”
Diệp Khinh Chu xấu hổ lại cắn cắn môi, trời ơi, hãy để cho nàng vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức không phải thức tỉnh, bởi sự thực quá tàn khốc: “Làm sao bây giờ?”
Cánh tay đang giữ chặt lấy eo lưng nàng của Kiều Lạc siết chặt hơn một chút, ghé sát miệng vào tai nàng, hơi thở phả vào tai nàng nóng hổi, cơ hồ như môi sắp đụng tới vành tai nàng: “Tôi tự giải quyết, hay là cô giúp tôi giải quyết.???”
“Ực…”Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, nước mắt ròng ròng, hai tay xoắn vào nhau: “Anh … cái đó… kệ nó đi được không?”
Tuy Kiều Lạc thường xuyên chọc ghẹo nàng, nhưng cũng không quá đà, chỉ điểm tới là dừng, anh xoay người ngáp một cái, nhìn qua có vẻ muốn tiếp tục ngủ, Diệp Khinh Chu bỗng kéo lấy áo ngủ của anh, khẽ nói: “Bệnh viện… bệnh viện chỗ anh có một bệnh nhân tên là Mai Oánh Oánh hay không?”Bệnh viện lớn như vậy, tùy tiện hỏi thăm một bệnh nhân có vẻ cũng khá kỳ quặc, biết vậy nhưng nàng vẫn hỏi, mặc dù cũng không mong chờ Kiều Lạc sẽ có đáp án.
Ai ngờ anh ta xoay người lại “A”một tiếng, sau đó đáp: “Chính là cái bệnh nhân đầy phiền toái mới chuyển tới đó.”
“Thật sao?”Diệp Khinh Chu kinh hãi, hóa ra thế giới nhỏ như vậy! Nhỏ tới mức hai kẻ lòng dạ hiểm độc xấu bụng tới mức không ai có thể xấu bằng có thể tụ lại cùng một chỗ, nhớ lại dáng vẻ bận rộn mấy hôm nay của Kiều Lạc, nàng không kiềm được thoáng nở một nụ cười, trên đời này còn chuyện gì sung sướng hơn là coi hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau sao?
Nhìn vẻ cười trộm của nàng, Kiều Lạc không chút khách khí nói: “Cô biết cô ta sao?”
Ánh mắt của anh giống như một lưỡi dao cắt thẳng vào sau lưng Diệp Khinh Chu, phảng phất như đang hoài nghi Diệp Khinh Chu đang có quỷ kế gì.
Diệp Khinh Chu vội vàng giấu nụ cười, đáp một cách thật thà: “Không có gì ạ, cô ấy là em họ của tổng giám đốc ạ…”Vừa nói vừa tiếp tục chúi đầu vào trong chăn, vừa cắn ngón tay vừa khúc khích cười.
Có điều trên đời này mọi thứ đều giống như Diệp Khinh Chu từng nghĩ, rằng, mọi thứ đều thật cân bằng, ngày hôm qua nàng còn cười nhạo hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau, ngày hôm nay tất nhiên sẽ gặp phải cái cảnh hai kẻ xấu bụng cùng hợp lại bắt nạt nàng.
Chuyện là như vậy, sau khi cơm trưa nghỉ ngơi xong xuôi, Ôn Nhược Hà đột nhiên lại gần vỗ vai nàng một cái: “Khinh Chu, hôm qua tôi tới gặp em họ tôi, cô ấy còn nhắc tới cô.”Anh chỉ nói đơn giản một câu như thế, sau đó bước vào phòng làm việc của mình, mà Diệp Khinh Chu đang muốn chợp mắt đã bị dọa tới mức không kịp bối rối.
Mai, … Mai ác ma nhắc tới mình với tổng giám đốc.
Cô ấy … Cô ấy sẽ nói cái gì? Cô ấy có khả năng sẽ nói tới cái gì đây?
Diệp Khinh Chu có cảm giác như trái tim nàng bị một cái gì đó đập mạnh vào, trước mắt một màu đen tối. Nàng mới trộm mừng, lại quên mất rằng Mai Oánh Oánh là em họ của Ôn Nhược Hà, người ta là anh em một nhà kìa. Nếu cô ta thủ thỉ gì đó với Ôn Nhược Hà …nhớ lại thái độ vừa nãy của giám đốc cũng có vẻ rất quỷ dị, chẳng lẽ cô ta đã nói năng gì đó sao?”
Âu Dương vừa đi WC về, thấy nàng giống như linh hồn thoát xác, sợ tới mức vội vàng túm lấy vai nàng lắc mạnh mấy cái: “Tiểu Chu, cậu không sao chứ?”
“Âu Dương “Diệp Khinh Chu giương đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng: “Hết giờ làm việc cậu cùng tới bệnh viện với mình được không?”
Âu Dương thực không đành lòng nhìn người nào đó nước mắt nước mũi giàn dụa: “Được được được…”
Lúc tới bệnh viện, cả Diệp Khinh Chu và Âu Dương đều tay xách nách mang, Âu Dương chẹp chẹp miệng: “Trời ạ, cho con ranh kia ăn lắm thứ tốt như vậy, không sợ làm nó chết mất sao?”
“Cô ta chính là em họ của Tổng Giám đốc kìa. Cậu nói hôm đó Tổng Giám đốc nghe điện thoại, vì sao phải nói cho mình biết? Rõ ràng là ám chỉ với mình…”Diệp Khinh Chu thở dài mệt mỏi: “Tổng giám đốc cũng không ra mặt thu quà biếu, đúng là thông minh thật. Mình lại không hiểu rõ, lại cần anh ấy nhắc lại thêm lần nữa. Hơn nữa, Mai Oánh Oánh là ai chứ? Bây giờ cô ta biết bọn mình là thuộc hạ của anh họ cô ấy, nếu thủ thỉ vài tiếng, chẳng phải hai bọn ta đều xong rồi không?”
“Xì…”Âu Dương bĩu môi: “Nếu Tổng giám đốc sa thải bọn ta chỉ vì một câu nói của nó, thế thì loại thủ trưởng như vậy lão nương ta cũng không thèm làm việc cùng.”
Diệp Khinh Chu cũng không buồn tranh cãi với nàng, căn cứ vào số phòng mà y tá chỉ dẫn, đi tới bên ngoài phòng bệnh, hít một hơi nói với Âu Dương: “Nhớ mỉm cười nhé, khóe miệng nhếch lên đúng 35 độ.”Nàng hơi nhếch miệng lên, gõ cửa một cái, lập tức thấy thanh âm ngạo mạn của Mai Oánh Oánh truyền ra: “Ai đó, vào đi..”
Diệp Khinh Chu vội vàng kéo tay Âu Dương đẩy cửa đi vào: “Là bọn mình.”
Mai Oánh Oánh nằm ngửa mặt lên trời, khí sắc trên mặt cũng không tốt lắm, nhưng đuôi lông mày thanh mảnh, mắt xếch, khuôn mặt trái xoan thon gầy, vẫn khiến nàng có vẻ xinh đẹp ngạo mạn như trước: “Sao lại hai người chứ?”
Âu Dương đặt từng thứ trên tay xuống, vênh mặt sang bên cạnh, tỏ ý không muốn nhìn nàng tới một cái, Diệp Khinh Chu lại tỏ vẻ nịnh nọt tiếng lại gần: “Ha ha, anh họ của cậu không phải là tổng giám đốc của bọn mình sao …”
“A …”Mai Oánh Oánh gật gật đầu: “Thế sao? Chẳng nhẽ cô nghĩ rằng nịnh bợ tôi thay cho nịnh bợ anh họ tôi sao?”
Bị một câu của nàng nói trúng tim đen, trên mặt Diệp Khinh Chu thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng nàng vẫn tiếp tục bảo trì dáng vẻ nịnh nọt của mình: “Đâu phải đâu, trước kia chúng mình đều là bạn học của nhau, bạn cùng phòng mà …”
“Ha..”Mai Oánh Oánh vẫn nói với giọng lưỡi cay nghiệt: “Nếu cô không nói, tôi còn quên mất đã từng có một kẻ cùng phòng như cô? Cô là ai chứ? Là vị thiên kim tiểu thư của công ty nhà đất Xương Mậu, sao tôi có thể làm phiền cô tới thăm bệnh tôi chứ…”
Nàng vừa thốt ra mấy câu này, khuôn mặt Diệp Khinh Chu lúc đỏ lúc trắng, nàng cắn chặt môi, nhất thời không nói được nửa câu. Âu Dương tuyệt nhiên không kiềm chế giỏi như nàng, lập tức đáp lại ngay: “Trời đất, hai năm không gặp, cái miệng thối của cô cũng chẳng nói ra được câu nào tốt lành gì.”
“Âu Dương!”Đương nhiên Mai Oánh Oánh sao có thể chịu cho người ta mắng mình, lập tức ngồi thẳng người dậy đáp: “Thế cô nghĩ là tôi muốn gặp hai người bọn cô sao? Bây giờ hai người bọn cô vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ, đúng là một cái đuôi chó đi với một cái đuôi heo. Không phải cô muốn nịnh bợ Diệp Khinh Chu để nó thưởng cho cô sao?
Bị nàng nói vậy, Âu Dương nổi giận tới mức mặt đỏ bừng, đang muốn xông lên như muốn đánh nhau, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Kiều Lạc bước tới, căn bản không thèm quan tâm tới không khí khói súng mờ mịt ở đây, mà chỉ nói một câu rất thản nhiên: “Sao vậy?”
Âu Dương vừa thấy có người tới giúp đỡ, đang định kéo bè kéo cánh, không ngờ Kiều Lạc lại nói trước, bất quá mấy chữ này lại nói với Mai Oánh Oánh, coi Diệp Khinh Chu và Âu Dương như không khí: “Tình hình hôm nay thế nào rồi?”
Mai Oánh Oánh không biết quan hệ giữa Kiều Lạc và hai người kia, làm người dù sao cũng muốn giữ mặt mũi, vì vậy cố nén giận đáp: “Vẫn cứ như thế…”
Kiều Lạc gật đầu: “Vẫn chưa liền sao?”
Nằm viện nhưng Mai Oánh Oánh vẫn làm mình làm mẩy, sau khi động thủ thuật xong vẫn nói lung tung về tình hình tiến triển của mình, hôm nay có Âu Dương và Diệp Khinh Chu ở đây, Kiều Lạc cố tình hỏi tới vấn đề này, nàng ta bực bội liếc anh một cái, nhưng có vẻ như anh chẳng quan tâm tới nàng ta, nàng đành bĩu môi: “Đúng vậy, không biết bệnh viện của các anh làm ăn như thế nào, có biết chữa bệnh hay không chứ?”
Kiều Lạc không quan tâm tới sự phàn nàn của nàng ta, chỉ bước tới ấn chuông gọi y tá, nói: “Kêu bốn người tới đây dẫn người bệnh đi soi đại tràng.”
Diệp Khinh Chu và Âu Dương có cảm giác giữa hai người có đối địch ngầm không bộc phát, liền cùng im lặng, trong lòng Diệp Khinh Chu thầm suy đoán, có vẻ như Mai ác ma thắng thế hơn một chút. Cho tới lúc y tá vội vàng tới, đỡ Mai Oánh Oánh lên xe lăn đẩy khỏi phòng, Âu Dương mới mở miệng: “Trời đất, con ranh này bị bệnh còn kiêu ngạo như vậy.”
Kiều Lạc cười phớt qua một cái, tựa như không thèm để ý, dưới mắt của Âu Dương lại càng cảm thấy anh là một người tốt hòa nhã, có điều dưới con mắt của Diệp Khinh Chu thì tuyệt đối không đơn giản như vậy, làm gì có chuyện Kiều ác ma ngoan ngoãn cam bái hạ phong như thế.
Vì vậy nàng mới hỏi một câu: “Soi đại tràng là gì?
“Nói một cách đơn giản thì..: Kiều Lạc giơ ngón tay thanh mảnh lên khẽ đẩy nhẹ kính mắt, một tia sáng trắng hơi lóe lên một chút, nói một cách bình tĩnh: “Chính là bạo cúc0”
Bị thông tin Mai Oánh Oánh tái xuất giang hồ đả kích nghiêm trọng, nên buổi tối ngủ Diệp Khinh Chu lại gặp ác mộng, trong mộng, vẫn như ngày xưa, tay cầm một lưỡi dao sáng loáng, sau đó là tiếng khóc đứt quãng của nàng: “Cha, cha, nếu cha còn như vậy, con sẽ chết cho cha xem.”Sau đó là máu tươi tuôn ra thành vòi, phảng phất như nàng bị rơi vào một cái vực sâu thăm thẳm, hai tay quờ quạng khăp nơi, tựa hồ như muốn túm lấy cái gì đó, nhưng thủy chung vẫn vồ hụt, đến lúc nàng hoàn toàn thất vọng rồi, lại đột nhiên túm được một cái gì đó, hai tay vội vàng quơ mạnh một cái, hóa ra là nàng ôm phải một cái cột, hình trụ, ấm áp, Diệp Khinh Chu liền áp má vào cọ một cái rất thỏa mãn.
Cọ một cái?
Cọ một cái?
Nàng lập tức giật mình tỉnh dậy, hé một mắt, quả nhiên nàng đang dựa vào người Kiều ác ma, hay tay ôm chặt lấy anh, mặt đang dụi dụi trên ngực anh, hình như còn chảy cả nước miếng, ẩm ướt.
Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn trời, còn có chuyện gì khủng bố được hơn chuyện này sao?
Ông trời: có
Kiều Lạc không biết đã tỉnh từ bao giờ, hai mắt mở to, khóe miệng nhếch lên khinh bạc nhìn Diệp Khinh Chu với vẻ nghiên cứu: “Hóa ra em gái của tôi cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài, hình như cũng không tự thỏa mãn được ”
Như bị một thùng nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, Diệp Khinh Chu luống cuống tay chân muốn đứng dậy, ngờ đây cánh tay cứng như sắt của Kiều Lạc đã giữ chặt lấy eo nàng, làm nàng không thể giãy dụa nổi, khuôn mặt Diệp Khinh Chu đỏ rực như phải bỏng, nếu lúc này có một cái mông lạnh ở đây, đảm bảo nàng có thể rán nóng chảy ra “Em sai rồi ạ, tha cho em đi ạ…”Nàng đang cầu xin tha thứ, đột nhiên cảm thấy có một vật gì đó cứng ngắc thoáng chọc vào bên hông, nàng lập tức trợn tròn hai mắt: “Đây là cái gì vậy?”
Kiều Lạc hơi nhìn xuống cười: “Tiểu Chu, cô ngủ cùng tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không biết là cái gì sao?”
Diệp Khinh Chu cắn chặt môi, nàng không ngờ mình lại xui xẻo tới như thế.
Nàng vẫn nhớ rõ từ năm lớp sáu thời tiểu học trở đi, Kiều Lạc vẫn ngủ chung một chỗ với nàng. Ngoại trừ việc giường hơi chen chúc một chút, cũng không có gì đặc biệt cho lắm, cho tới một buổi sáng hôm đó.
Đã tới lúc bạn Tiểu Chu ngây thơ của chúng rời giường, mỗi ngày cô bé đều dậy trước, thay quần áo xong xuôi, rồi mới đánh thức Kiều Lạc. Sau khi bạn Tiểu Chu ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu chuẩn bị gọi anh trai, đột nhiên liếc một cái, thấy dưới cái chăn mỏng đang đắp trên người Kiều Lạc, có một cái gì đó hơi nhô lên, Diệp Khinh Chu sờ sờ cằm, liền kéo phẳng cái chăn, tưởng là do chăn đắp không phẳng, ngờ đâu cái “lều nhỏ”vẫn dựng lên như trước, chẳng lẽ …. Nàng tròn mắt nhìn về phía Kiều Lạc vẫn đang ngủ say, chẳng lẽ anh ấy cũng giống nàng, cũng lén giấu một con búp bê nhỏ trong chăn, vừa ngủ vừa chơi?
Anh cũng thật là, mỗi lần nàng chơi xong đều giấu vào bên cạnh gối, thế mà anh lại nhét luôn vào dưới chăn chứ. Muốn bắt quả tang …., bạn Tiểu Chu nhà ta lập tức luồn tay vào trong chăn, sờ sờ, muốn moi thử cái đó ra..
Chẳng lẽ là một cái gậy? Hay là một khẩu súng ngắn?
Bạn Tiểu Chu nhà ta vừa trái lôi phải kéo, Kiều Lạc cũng bị tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp hình ảnh đầy kinh hãi đó: “Mày đang làm gì thế hả?”
Diệp Khinh Chu chớp chớp mắt đáp ; “Anh ơi, anh giấu cái gì đó trong chăn đấy? Em cố mãi mà không cầm lấy nó được.”
Diệp Khinh Chu lắc lắc đầu, cái cảm giác dọa người lúc đó nàng vẫn còn nhớ rõ. Kiều Lạc liếc nhìn vẻ này của nàng một cái, thoáng nở nụ cười: “Sao thế? Biết rồi hả?”
Diệp Khinh Chu xấu hổ lại cắn cắn môi, trời ơi, hãy để cho nàng vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức không phải thức tỉnh, bởi sự thực quá tàn khốc: “Làm sao bây giờ?”
Cánh tay đang giữ chặt lấy eo lưng nàng của Kiều Lạc siết chặt hơn một chút, ghé sát miệng vào tai nàng, hơi thở phả vào tai nàng nóng hổi, cơ hồ như môi sắp đụng tới vành tai nàng: “Tôi tự giải quyết, hay là cô giúp tôi giải quyết.???”
“Ực…”Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, nước mắt ròng ròng, hai tay xoắn vào nhau: “Anh … cái đó… kệ nó đi được không?”
Tuy Kiều Lạc thường xuyên chọc ghẹo nàng, nhưng cũng không quá đà, chỉ điểm tới là dừng, anh xoay người ngáp một cái, nhìn qua có vẻ muốn tiếp tục ngủ, Diệp Khinh Chu bỗng kéo lấy áo ngủ của anh, khẽ nói: “Bệnh viện… bệnh viện chỗ anh có một bệnh nhân tên là Mai Oánh Oánh hay không?”Bệnh viện lớn như vậy, tùy tiện hỏi thăm một bệnh nhân có vẻ cũng khá kỳ quặc, biết vậy nhưng nàng vẫn hỏi, mặc dù cũng không mong chờ Kiều Lạc sẽ có đáp án.
Ai ngờ anh ta xoay người lại “A”một tiếng, sau đó đáp: “Chính là cái bệnh nhân đầy phiền toái mới chuyển tới đó.”
“Thật sao?”Diệp Khinh Chu kinh hãi, hóa ra thế giới nhỏ như vậy! Nhỏ tới mức hai kẻ lòng dạ hiểm độc xấu bụng tới mức không ai có thể xấu bằng có thể tụ lại cùng một chỗ, nhớ lại dáng vẻ bận rộn mấy hôm nay của Kiều Lạc, nàng không kiềm được thoáng nở một nụ cười, trên đời này còn chuyện gì sung sướng hơn là coi hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau sao?
Nhìn vẻ cười trộm của nàng, Kiều Lạc không chút khách khí nói: “Cô biết cô ta sao?”
Ánh mắt của anh giống như một lưỡi dao cắt thẳng vào sau lưng Diệp Khinh Chu, phảng phất như đang hoài nghi Diệp Khinh Chu đang có quỷ kế gì.
Diệp Khinh Chu vội vàng giấu nụ cười, đáp một cách thật thà: “Không có gì ạ, cô ấy là em họ của tổng giám đốc ạ…”Vừa nói vừa tiếp tục chúi đầu vào trong chăn, vừa cắn ngón tay vừa khúc khích cười.
Có điều trên đời này mọi thứ đều giống như Diệp Khinh Chu từng nghĩ, rằng, mọi thứ đều thật cân bằng, ngày hôm qua nàng còn cười nhạo hai kẻ xấu bụng tự giết lẫn nhau, ngày hôm nay tất nhiên sẽ gặp phải cái cảnh hai kẻ xấu bụng cùng hợp lại bắt nạt nàng.
Chuyện là như vậy, sau khi cơm trưa nghỉ ngơi xong xuôi, Ôn Nhược Hà đột nhiên lại gần vỗ vai nàng một cái: “Khinh Chu, hôm qua tôi tới gặp em họ tôi, cô ấy còn nhắc tới cô.”Anh chỉ nói đơn giản một câu như thế, sau đó bước vào phòng làm việc của mình, mà Diệp Khinh Chu đang muốn chợp mắt đã bị dọa tới mức không kịp bối rối.
Mai, … Mai ác ma nhắc tới mình với tổng giám đốc.
Cô ấy … Cô ấy sẽ nói cái gì? Cô ấy có khả năng sẽ nói tới cái gì đây?
Diệp Khinh Chu có cảm giác như trái tim nàng bị một cái gì đó đập mạnh vào, trước mắt một màu đen tối. Nàng mới trộm mừng, lại quên mất rằng Mai Oánh Oánh là em họ của Ôn Nhược Hà, người ta là anh em một nhà kìa. Nếu cô ta thủ thỉ gì đó với Ôn Nhược Hà …nhớ lại thái độ vừa nãy của giám đốc cũng có vẻ rất quỷ dị, chẳng lẽ cô ta đã nói năng gì đó sao?”
Âu Dương vừa đi WC về, thấy nàng giống như linh hồn thoát xác, sợ tới mức vội vàng túm lấy vai nàng lắc mạnh mấy cái: “Tiểu Chu, cậu không sao chứ?”
“Âu Dương “Diệp Khinh Chu giương đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng: “Hết giờ làm việc cậu cùng tới bệnh viện với mình được không?”
Âu Dương thực không đành lòng nhìn người nào đó nước mắt nước mũi giàn dụa: “Được được được…”
Lúc tới bệnh viện, cả Diệp Khinh Chu và Âu Dương đều tay xách nách mang, Âu Dương chẹp chẹp miệng: “Trời ạ, cho con ranh kia ăn lắm thứ tốt như vậy, không sợ làm nó chết mất sao?”
“Cô ta chính là em họ của Tổng Giám đốc kìa. Cậu nói hôm đó Tổng Giám đốc nghe điện thoại, vì sao phải nói cho mình biết? Rõ ràng là ám chỉ với mình…”Diệp Khinh Chu thở dài mệt mỏi: “Tổng giám đốc cũng không ra mặt thu quà biếu, đúng là thông minh thật. Mình lại không hiểu rõ, lại cần anh ấy nhắc lại thêm lần nữa. Hơn nữa, Mai Oánh Oánh là ai chứ? Bây giờ cô ta biết bọn mình là thuộc hạ của anh họ cô ấy, nếu thủ thỉ vài tiếng, chẳng phải hai bọn ta đều xong rồi không?”
“Xì…”Âu Dương bĩu môi: “Nếu Tổng giám đốc sa thải bọn ta chỉ vì một câu nói của nó, thế thì loại thủ trưởng như vậy lão nương ta cũng không thèm làm việc cùng.”
Diệp Khinh Chu cũng không buồn tranh cãi với nàng, căn cứ vào số phòng mà y tá chỉ dẫn, đi tới bên ngoài phòng bệnh, hít một hơi nói với Âu Dương: “Nhớ mỉm cười nhé, khóe miệng nhếch lên đúng độ.”Nàng hơi nhếch miệng lên, gõ cửa một cái, lập tức thấy thanh âm ngạo mạn của Mai Oánh Oánh truyền ra: “Ai đó, vào đi..”
Diệp Khinh Chu vội vàng kéo tay Âu Dương đẩy cửa đi vào: “Là bọn mình.”
Mai Oánh Oánh nằm ngửa mặt lên trời, khí sắc trên mặt cũng không tốt lắm, nhưng đuôi lông mày thanh mảnh, mắt xếch, khuôn mặt trái xoan thon gầy, vẫn khiến nàng có vẻ xinh đẹp ngạo mạn như trước: “Sao lại hai người chứ?”
Âu Dương đặt từng thứ trên tay xuống, vênh mặt sang bên cạnh, tỏ ý không muốn nhìn nàng tới một cái, Diệp Khinh Chu lại tỏ vẻ nịnh nọt tiếng lại gần: “Ha ha, anh họ của cậu không phải là tổng giám đốc của bọn mình sao …”
“A …”Mai Oánh Oánh gật gật đầu: “Thế sao? Chẳng nhẽ cô nghĩ rằng nịnh bợ tôi thay cho nịnh bợ anh họ tôi sao?”
Bị một câu của nàng nói trúng tim đen, trên mặt Diệp Khinh Chu thoáng lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng nàng vẫn tiếp tục bảo trì dáng vẻ nịnh nọt của mình: “Đâu phải đâu, trước kia chúng mình đều là bạn học của nhau, bạn cùng phòng mà …”
“Ha..”Mai Oánh Oánh vẫn nói với giọng lưỡi cay nghiệt: “Nếu cô không nói, tôi còn quên mất đã từng có một kẻ cùng phòng như cô? Cô là ai chứ? Là vị thiên kim tiểu thư của công ty nhà đất Xương Mậu, sao tôi có thể làm phiền cô tới thăm bệnh tôi chứ…”
Nàng vừa thốt ra mấy câu này, khuôn mặt Diệp Khinh Chu lúc đỏ lúc trắng, nàng cắn chặt môi, nhất thời không nói được nửa câu. Âu Dương tuyệt nhiên không kiềm chế giỏi như nàng, lập tức đáp lại ngay: “Trời đất, hai năm không gặp, cái miệng thối của cô cũng chẳng nói ra được câu nào tốt lành gì.”
“Âu Dương!”Đương nhiên Mai Oánh Oánh sao có thể chịu cho người ta mắng mình, lập tức ngồi thẳng người dậy đáp: “Thế cô nghĩ là tôi muốn gặp hai người bọn cô sao? Bây giờ hai người bọn cô vẫn tiếp tục ở cùng một chỗ, đúng là một cái đuôi chó đi với một cái đuôi heo. Không phải cô muốn nịnh bợ Diệp Khinh Chu để nó thưởng cho cô sao?
Bị nàng nói vậy, Âu Dương nổi giận tới mức mặt đỏ bừng, đang muốn xông lên như muốn đánh nhau, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Kiều Lạc bước tới, căn bản không thèm quan tâm tới không khí khói súng mờ mịt ở đây, mà chỉ nói một câu rất thản nhiên: “Sao vậy?”
Âu Dương vừa thấy có người tới giúp đỡ, đang định kéo bè kéo cánh, không ngờ Kiều Lạc lại nói trước, bất quá mấy chữ này lại nói với Mai Oánh Oánh, coi Diệp Khinh Chu và Âu Dương như không khí: “Tình hình hôm nay thế nào rồi?”
Mai Oánh Oánh không biết quan hệ giữa Kiều Lạc và hai người kia, làm người dù sao cũng muốn giữ mặt mũi, vì vậy cố nén giận đáp: “Vẫn cứ như thế…”
Kiều Lạc gật đầu: “Vẫn chưa liền sao?”
Nằm viện nhưng Mai Oánh Oánh vẫn làm mình làm mẩy, sau khi động thủ thuật xong vẫn nói lung tung về tình hình tiến triển của mình, hôm nay có Âu Dương và Diệp Khinh Chu ở đây, Kiều Lạc cố tình hỏi tới vấn đề này, nàng ta bực bội liếc anh một cái, nhưng có vẻ như anh chẳng quan tâm tới nàng ta, nàng đành bĩu môi: “Đúng vậy, không biết bệnh viện của các anh làm ăn như thế nào, có biết chữa bệnh hay không chứ?”
Kiều Lạc không quan tâm tới sự phàn nàn của nàng ta, chỉ bước tới ấn chuông gọi y tá, nói: “Kêu bốn người tới đây dẫn người bệnh đi soi đại tràng.”
Diệp Khinh Chu và Âu Dương có cảm giác giữa hai người có đối địch ngầm không bộc phát, liền cùng im lặng, trong lòng Diệp Khinh Chu thầm suy đoán, có vẻ như Mai ác ma thắng thế hơn một chút. Cho tới lúc y tá vội vàng tới, đỡ Mai Oánh Oánh lên xe lăn đẩy khỏi phòng, Âu Dương mới mở miệng: “Trời đất, con ranh này bị bệnh còn kiêu ngạo như vậy.”
Kiều Lạc cười phớt qua một cái, tựa như không thèm để ý, dưới mắt của Âu Dương lại càng cảm thấy anh là một người tốt hòa nhã, có điều dưới con mắt của Diệp Khinh Chu thì tuyệt đối không đơn giản như vậy, làm gì có chuyện Kiều ác ma ngoan ngoãn cam bái hạ phong như thế.
Vì vậy nàng mới hỏi một câu: “Soi đại tràng là gì?
“Nói một cách đơn giản thì..: Kiều Lạc giơ ngón tay thanh mảnh lên khẽ đẩy nhẹ kính mắt, một tia sáng trắng hơi lóe lên một chút, nói một cách bình tĩnh: “Chính là bạo cúc”