Trải qua buổi rèn luyện dạo phố cuối tuần, rốt cuộc Diệp Khinh Chu có thể học được cách tự khích lệ chính mình bằng một câu nói,”Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”
Nhờ câu này, Diệp Khinh Chu cảm giác dường như mình đã tìm được tự tin rồi, sáng thứ hai lúc đi làm rồi, lập tức luôn mồm lẩm nhẩm “Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”, để tự cấp thêm dũng khí cho mình. Nguyên là Âu Dương đã bảo nàng đừng vội đi làm, có ai lại không muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi, riêng nàng thì khác, có bệnh cũng không thèm nghỉ ngơi!
Ngược lại chính Kiều Lạc lại muốn nàng đi làm, đêm chủ nhật hôm đó, Diệp Khinh Chu cứ đi lại lòng vòng quanh phòng, cứ phân vân không biết nên đi làm hay không. Nếu không đi, thì nghỉ việc nhiều quá không tốt, còn nếu đi lại không biết phải đối mặt tổng giám đốc như thế nào.
Lúc Kiều Lạc đi ra từ phòng tắm, cánh tay phải hãy còn quấn băng không thấm nước, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, tay trái cầm khăn lau lau khô mái tóc còn ướt sũng, đã nhìn thấy ai đó lýnh quýnh đảo quanh phòng như con rùa đen: “Em ở đấy làm gì?
Diệp Rùa Đen dừng bước lại, hai mắt rưng rưng than thở: “Hôm nay là…… Chủ nhật……”
“Hừm “Kiều Lạc lên tiếng, ngồi vào trên ghế sa lon,”rồi sao?”
“Ngày mai là thứ hai……”Diệp Khinh Chu bĩu môi tiếp.
“Thì sao?”
“Là lúc phải đi làm.”Diệp Khinh Chu ngồi nhấp nhổm trên sofa cạnh bàn trà, khẽ nói.
“À.”Kiều Lạc lên tiếng, tiếp tục nghịch tóc của mình, những giọt nước li ti rơi xuống mặt Diệp Khinh Chu, nàng lập tức giơ tay lên xoa một cách qua loa, lui hai ba bước.
Kiều Đại thần lau sạch khô tóc, ngồi thẳng người lên, lập tức ra lệnh,”Thì đi thôi.”
“Dạ?”Diệp Khinh Chu lập tức đứng lên,”Như vậy sao được …… Hôm đó tổng giám đốc đã ở trong nhà hàng……”Nàng càng nói, giọng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Kiều Lạc đứng lên,”Vậy càng phải đi.”
Diệp Khinh Chu mở to hai mắt, kỳ thật nàng biết càng khó càng phải làm, cũng hiểu rõ cần phải vượt qua sự sợ hãi trong lòng, nhưng quá trình này có phải cần tiến hành từng bước một không? Làm sao mà nàng có được cái khả năng của Kiều Lạc.
Kiều Lạc nhìn ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng đứng lên, cúi nhìn nàng nói,”Em để ý tới lời của người khác lắm à?”
Diệp Khinh Chu liều mạng gật đầu, trong lòng thầm nói, Kiều ác ma quen nàng lâu như vậy lẽ nào không biết thói quen nhỏ ấy của nàng? Chẳng lẽ vì anh ta sống với mình lâu quá, tinh thần cũng có vấn đề hay sao?
Kiều Lạc đi tới, vất khăn trên ghế sa lon, tay nâng cằm nàng lên, nheo mắt hung hăng nói “Lúc ấy anh bảo em đừng chạy, tại sao em vẫn cứ chạy?”
Diệp Khinh Chu lập tức quýnh lên, sao nàng lại dám cho rằng chỉ số IQ của Kiều ác ma tụt dốc chứ, rõ ràng trong đầu nàng toàn mít đặc rồi!”A ……”
“Tiểu Chu……”Kiều Lạc dí sát khuôn mặt vào mặt nàng, cái mũi cao và thẳng của anh chạm nhẹ trên chóp mũi nàng, tựa hồ như vẫn còn mang mấy giọt nước, thấm vào da nàng lạnh buốt: “Em thích anh hả?”
Diệp Khinh Chu cảm thấy sau lưng lạnh toát, xong rồi, nguyên lai nàng cứ tưởng rằng mình còn chút bí mật giấu Kiều Lạc đủ che ba điểm0, hóa ra, việc của cha nàng, bệnh của nàng anh đều đã biết cả, hôm nay ngay cả chút tâm tư nhỏ xíu ấy của mình cũng bị phát hiện, đúng là hoàn toàn trần truồng rồi.
Dường như Kiều Lạc cũng cảm thấy nói vậy không phù hợp với khẩu khí của đại thần của anh, nên vội bổ sung “Em hẳn là thích anh ghê lắm, nhưng vì không dám yêu anh, cho nên mới bỏ chạy.”
Diệp Khinh Chu lập tức chết lặng, đúng là khí thế nha! Đến bao giờ nàng mới có được cái khẩu khí tự tin như vậy!
Kiều Lạc lại nâng cằm nàng, nghiêm túc nói,”Vậy thì em nghĩ rằng tại sao anh phải đuổi theo không?”
“……”Bạn Diệp ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hôm nay Kiều ác ma muốn đuổi cùng giết tận sao? Hai mắt nàng đẫm lệ,”Vấn đề này cũng coi như thuộc bài học tự luyến hay sao?”
“Dĩ nhiên!”
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, vì tự luyến nha, vì thoát khỏi bóng tối, phải liều mạng nha: “Bởi vì anh cũng thích em!”Xin thề, lớn từng này tuổi, nàng chưa bao giờ có được dũng khí như bây giờ.
Đáng tiếc nguyên tắc là một thứ từ trước đến nay chỉ có tác dụng bị phá bỏ, dũng khí cũng nhất định bị thất bại, vì vậy Kiều Lạc chau mày, ưỡn thẳng lưng, có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Em tưởng tượng nhiều quá.”
Vì vậy lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí tự luyến của bạn Diệp Khinh Chu đã lập tức đã bị thất bại thảm thương: “……Vì anh thích áp bức em?”
Kiều Lạc liếc xéo nàng “Anh mà áp bức em sao?”
“Không không không……”Nàng vội vã lắc đầu, Kiều Đại thần sao lại áp bức nàng chứ? Coi như là áp bức, cũng không thể là áp bức, đó là âu yếm nha!
“Vậy thì là cái gì?”Kiều Lạc cười tủm tỉm.
Diệp Khinh Chu thoáng suy tư, câu trả lời thứ nhất nàng vượt qua tự luyến, như vậy rõ ràng đã muốn cướp đi phong thái của Kiều Đại thần, để xem Kiều Đại thần nói như thế nào,”Em thích anh “, còn nàng đã nói gì,”Anh cũng thích em “, soi với lời anh nàng lại có thêm một chữ “cũng”! Chà chà, đúng là lỡ lời rồi nha.
Vì vậy câu trả lời thứ hai lại càng không đúng, lại còn trực tiếp nghi vấn hành động của Kiều Đại thần, cái này rõ là bất kính nha, rõ ràng là muốn chết.
Đến lần thứ ba, Diệp Khinh Chu suy nghĩ cẩn thận, dò trước đoán sau, tiếp nhận giáo huấn, phát triễn kinh nghiệm ần trước, lập tức nịnh nọt: “Bởi vì em đây quá tội nghiệp, cái gì nhỉ, tựa như bước vào nơi sơn cùng thủy tận không tìm thấy lối ra, lại vô tình nhìn thấy một thôn xóm……”Nói một hồi nhận ra mình đã quên tự luyến, vì vậy vội vàng bổ sung,”Cộng thêm …… ôi …… đáng yêu này, lương thiện này …… ơ …… Ông trời cảm thấy những ngày an nhàn của em đã tới rồi, vì vậy phái đại thần như anh tới cứu vớt cái thanh củi mục là em đây!”
Đáp án này thêm một lần nữa chứng minh, chạy đông chạy tây cũng không bằng vuốt mông ngựa. Kiều Lạc lập tức hài lòng gật đầu,”Ngày mai đi làm cho tốt nhé.”Anh ngừng một chút, nói thêm một câu: “Nhớ kỹ, phải mặc áo mới anh mua cho em đấy “Vì vậy Diệp Khinh Chu hiểu ra, vì sao Kiều ác ma lại phê chuẩn cho nàng đi làm, là do mông ngựa đã được vuốt đúng chỗ, tự cảm thấy lâng lâng, nên muốn nàng mặc quần áo kia để chứng tỏ ánh mắt trác tuyệt của đại thần.
Vì vậy sáng thứ hai, Diệp Khinh Chu rời giường rất sớm, với ý muốn khiêu chiến uy quyền của Kiều Lạc, hy vọng nàng có thể ra khỏi cửa vào lúc 7h, mặc quần áo nàng bình thường vẫn mặc, chắc chắn lúc đó Kiều Lạc còn đang ngủ. Đáng tiếc, sáng sớm nàng mở cửa phòng, đã lập tức hoa mắt choáng váng, Kiều Đại thần đã ngồi chễm chệ trong phòng khách, nhíu mày nhìn ai đó mặc áo sơmi cùng quần lửng, nàng lập tức ném vội cái ví trên tay xuống: “Ôi trời! Em còn tưởng rằng hôm nay là ngày nghỉ, chuẩn bị đi mua đồ ăn, ha ha ha ha……”
Kiều Lạc mở ti vi, bắt đầu xem tin tức buổi sáng, khẽ khoát tay, ai đó lập tức hai mắt đẫm lệ đi thay đổi y phục, nhăn nhăn nhó nhó ra khỏi nhà, bắt đầu một ngày mới.
Trước khi ra cửa, Kiều Lạc đang xem báo, nói không ngẩng đầu lên: “Không có việc gì cũng đừng lo lắng quá.”
“Dạ?”Đang đi giày, Diệp Khinh Chu sửng sốt quay sang, anh nói tiếp,”Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười “Vâng ạ!”
Sau khi tới công ty, hết thảy đúng như Kiều Đại thần nói, đều là do chính nàng lo sợ vớ vẩn. Kỳ thật nàng cũng không thích lo lắng, chỉ là sợ xảy ra chuyện tự mình giải quyết không được, vì vậy mà bắt đầu sợ bóng sợ gió, sợ cái này cái kia, có điều bây giờ không biết vì sao lại an tâm, tựa hồ sau lưng có một người như vậy, chuyện khó khăn cỡ tới nào, người đáng sợ cỡ nào, anh cũng có thể đi giải quyết một cách đơn giản. Vì vậy chiếc thuyền nhỏ là nàng đây giống như đã tìm được một vòm cầu để chắn gió đụt mưa. Diệp Khinh Chu không phải hình ảnh thanh xuân tiêu biểu, nàng chỉ thầm mong tìm một chỗ trú ẩn nho nhỏ như vậy, tránh ở trong ấy, đứng nhìn gió táp mưa sa hoặc chói chang nắng gắt bên ngoài.
Các đồng nghiệp, ngay từ đầu, hoàn toàn không biết chuyện của nàng, đối với việc nghỉ phép của nàng không thắc mắc nhiều, ngoại trừ Lệ Na thoáng ân cần hỏi nàng dạo này vì sao hay bệnh. Ngược lại cách ăn mặc của nàng lại làm mọi người chấn động không ít, nhất là mấy nam đồng nghiệp trong văn phòng, sớm đã để ý Diệp Khinh Chu, bất quá do tính cách thật sự quái dị, cộng thêm thái độ lẩn tránh đối với phái nam của nàng, ngay từ đầu đã không dám tỏ ý gì. Hôm nay nàng đột nhiên thay đổi ngoại hình, lập tức làm cho những ánh mắt kia sáng rực lên.
Âu Dương thong thả tới gần, trầm giọng bức cung “Thành thật khai báo đi, ai đã tẩy não cho cậu?”
Diệp Khinh Chu thẳng thắn,”Là anh của mình.”
Âu Dương lập tức lộ ra ánh mắt thâm ý, cười chế nhạo: “Quen cậu lâu như vậy, thật không ngờ cậu thuộc loại phát triển muộn, muộn hẳn mười năm, mới bắt đầu dậy thì! Hàng tốt vậy sao không dùng, báo hại mình tối ngày lo lắng việc chung thân cho cậu, tích cực mai mối cậu và tổng giám đốc, thật sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp mà!”
Diệp Khinh Chu đang muốn nói thật ra nàng và tổng giám đốc ngay từ đầu đã không thể bắt đầu, còn nữa tương lai của nàng và Kiều Lạc không ai biết được.
Đột nhiên Ôn Nhược Hà mở cửa văn phòng, nhìn Diệp Khinh Chu gọi một tiếng,”Khinh Chu, cô vào đây một chút “
Trải qua buổi rèn luyện dạo phố cuối tuần, rốt cuộc Diệp Khinh Chu có thể học được cách tự khích lệ chính mình bằng một câu nói,”Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”
Nhờ câu này, Diệp Khinh Chu cảm giác dường như mình đã tìm được tự tin rồi, sáng thứ hai lúc đi làm rồi, lập tức luôn mồm lẩm nhẩm “Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”, để tự cấp thêm dũng khí cho mình. Nguyên là Âu Dương đã bảo nàng đừng vội đi làm, có ai lại không muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi, riêng nàng thì khác, có bệnh cũng không thèm nghỉ ngơi!
Ngược lại chính Kiều Lạc lại muốn nàng đi làm, đêm chủ nhật hôm đó, Diệp Khinh Chu cứ đi lại lòng vòng quanh phòng, cứ phân vân không biết nên đi làm hay không. Nếu không đi, thì nghỉ việc nhiều quá không tốt, còn nếu đi lại không biết phải đối mặt tổng giám đốc như thế nào.
Lúc Kiều Lạc đi ra từ phòng tắm, cánh tay phải hãy còn quấn băng không thấm nước, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, tay trái cầm khăn lau lau khô mái tóc còn ướt sũng, đã nhìn thấy ai đó lýnh quýnh đảo quanh phòng như con rùa đen: “Em ở đấy làm gì?
Diệp Rùa Đen dừng bước lại, hai mắt rưng rưng than thở: “Hôm nay là…… Chủ nhật……”
“Hừm “Kiều Lạc lên tiếng, ngồi vào trên ghế sa lon,”rồi sao?”
“Ngày mai là thứ hai……”Diệp Khinh Chu bĩu môi tiếp.
“Thì sao?”
“Là lúc phải đi làm.”Diệp Khinh Chu ngồi nhấp nhổm trên sofa cạnh bàn trà, khẽ nói.
“À.”Kiều Lạc lên tiếng, tiếp tục nghịch tóc của mình, những giọt nước li ti rơi xuống mặt Diệp Khinh Chu, nàng lập tức giơ tay lên xoa một cách qua loa, lui hai ba bước.
Kiều Đại thần lau sạch khô tóc, ngồi thẳng người lên, lập tức ra lệnh,”Thì đi thôi.”
“Dạ?”Diệp Khinh Chu lập tức đứng lên,”Như vậy sao được …… Hôm đó tổng giám đốc đã ở trong nhà hàng……”Nàng càng nói, giọng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Kiều Lạc đứng lên,”Vậy càng phải đi.”
Diệp Khinh Chu mở to hai mắt, kỳ thật nàng biết càng khó càng phải làm, cũng hiểu rõ cần phải vượt qua sự sợ hãi trong lòng, nhưng quá trình này có phải cần tiến hành từng bước một không? Làm sao mà nàng có được cái khả năng của Kiều Lạc.
Kiều Lạc nhìn ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng đứng lên, cúi nhìn nàng nói,”Em để ý tới lời của người khác lắm à?”
Diệp Khinh Chu liều mạng gật đầu, trong lòng thầm nói, Kiều ác ma quen nàng lâu như vậy lẽ nào không biết thói quen nhỏ ấy của nàng? Chẳng lẽ vì anh ta sống với mình lâu quá, tinh thần cũng có vấn đề hay sao?
Kiều Lạc đi tới, vất khăn trên ghế sa lon, tay nâng cằm nàng lên, nheo mắt hung hăng nói “Lúc ấy anh bảo em đừng chạy, tại sao em vẫn cứ chạy?”
Diệp Khinh Chu lập tức quýnh lên, sao nàng lại dám cho rằng chỉ số IQ của Kiều ác ma tụt dốc chứ, rõ ràng trong đầu nàng toàn mít đặc rồi!”A ……”
“Tiểu Chu……”Kiều Lạc dí sát khuôn mặt vào mặt nàng, cái mũi cao và thẳng của anh chạm nhẹ trên chóp mũi nàng, tựa hồ như vẫn còn mang mấy giọt nước, thấm vào da nàng lạnh buốt: “Em thích anh hả?”
Diệp Khinh Chu cảm thấy sau lưng lạnh toát, xong rồi, nguyên lai nàng cứ tưởng rằng mình còn chút bí mật giấu Kiều Lạc đủ che ba điểm, hóa ra, việc của cha nàng, bệnh của nàng anh đều đã biết cả, hôm nay ngay cả chút tâm tư nhỏ xíu ấy của mình cũng bị phát hiện, đúng là hoàn toàn trần truồng rồi.
Dường như Kiều Lạc cũng cảm thấy nói vậy không phù hợp với khẩu khí của đại thần của anh, nên vội bổ sung “Em hẳn là thích anh ghê lắm, nhưng vì không dám yêu anh, cho nên mới bỏ chạy.”
Diệp Khinh Chu lập tức chết lặng, đúng là khí thế nha! Đến bao giờ nàng mới có được cái khẩu khí tự tin như vậy!
Kiều Lạc lại nâng cằm nàng, nghiêm túc nói,”Vậy thì em nghĩ rằng tại sao anh phải đuổi theo không?”
“……”Bạn Diệp ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hôm nay Kiều ác ma muốn đuổi cùng giết tận sao? Hai mắt nàng đẫm lệ,”Vấn đề này cũng coi như thuộc bài học tự luyến hay sao?”
“Dĩ nhiên!”
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, vì tự luyến nha, vì thoát khỏi bóng tối, phải liều mạng nha: “Bởi vì anh cũng thích em!”Xin thề, lớn từng này tuổi, nàng chưa bao giờ có được dũng khí như bây giờ.
Đáng tiếc nguyên tắc là một thứ từ trước đến nay chỉ có tác dụng bị phá bỏ, dũng khí cũng nhất định bị thất bại, vì vậy Kiều Lạc chau mày, ưỡn thẳng lưng, có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Em tưởng tượng nhiều quá.”
Vì vậy lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí tự luyến của bạn Diệp Khinh Chu đã lập tức đã bị thất bại thảm thương: “……Vì anh thích áp bức em?”
Kiều Lạc liếc xéo nàng “Anh mà áp bức em sao?”
“Không không không……”Nàng vội vã lắc đầu, Kiều Đại thần sao lại áp bức nàng chứ? Coi như là áp bức, cũng không thể là áp bức, đó là âu yếm nha!
“Vậy thì là cái gì?”Kiều Lạc cười tủm tỉm.
Diệp Khinh Chu thoáng suy tư, câu trả lời thứ nhất nàng vượt qua tự luyến, như vậy rõ ràng đã muốn cướp đi phong thái của Kiều Đại thần, để xem Kiều Đại thần nói như thế nào,”Em thích anh “, còn nàng đã nói gì,”Anh cũng thích em “, soi với lời anh nàng lại có thêm một chữ “cũng”! Chà chà, đúng là lỡ lời rồi nha.
Vì vậy câu trả lời thứ hai lại càng không đúng, lại còn trực tiếp nghi vấn hành động của Kiều Đại thần, cái này rõ là bất kính nha, rõ ràng là muốn chết.
Đến lần thứ ba, Diệp Khinh Chu suy nghĩ cẩn thận, dò trước đoán sau, tiếp nhận giáo huấn, phát triễn kinh nghiệm ần trước, lập tức nịnh nọt: “Bởi vì em đây quá tội nghiệp, cái gì nhỉ, tựa như bước vào nơi sơn cùng thủy tận không tìm thấy lối ra, lại vô tình nhìn thấy một thôn xóm……”Nói một hồi nhận ra mình đã quên tự luyến, vì vậy vội vàng bổ sung,”Cộng thêm …… ôi …… đáng yêu này, lương thiện này …… ơ …… Ông trời cảm thấy những ngày an nhàn của em đã tới rồi, vì vậy phái đại thần như anh tới cứu vớt cái thanh củi mục là em đây!”
Đáp án này thêm một lần nữa chứng minh, chạy đông chạy tây cũng không bằng vuốt mông ngựa. Kiều Lạc lập tức hài lòng gật đầu,”Ngày mai đi làm cho tốt nhé.”Anh ngừng một chút, nói thêm một câu: “Nhớ kỹ, phải mặc áo mới anh mua cho em đấy “Vì vậy Diệp Khinh Chu hiểu ra, vì sao Kiều ác ma lại phê chuẩn cho nàng đi làm, là do mông ngựa đã được vuốt đúng chỗ, tự cảm thấy lâng lâng, nên muốn nàng mặc quần áo kia để chứng tỏ ánh mắt trác tuyệt của đại thần.
Vì vậy sáng thứ hai, Diệp Khinh Chu rời giường rất sớm, với ý muốn khiêu chiến uy quyền của Kiều Lạc, hy vọng nàng có thể ra khỏi cửa vào lúc h, mặc quần áo nàng bình thường vẫn mặc, chắc chắn lúc đó Kiều Lạc còn đang ngủ. Đáng tiếc, sáng sớm nàng mở cửa phòng, đã lập tức hoa mắt choáng váng, Kiều Đại thần đã ngồi chễm chệ trong phòng khách, nhíu mày nhìn ai đó mặc áo sơmi cùng quần lửng, nàng lập tức ném vội cái ví trên tay xuống: “Ôi trời! Em còn tưởng rằng hôm nay là ngày nghỉ, chuẩn bị đi mua đồ ăn, ha ha ha ha……”
Kiều Lạc mở ti vi, bắt đầu xem tin tức buổi sáng, khẽ khoát tay, ai đó lập tức hai mắt đẫm lệ đi thay đổi y phục, nhăn nhăn nhó nhó ra khỏi nhà, bắt đầu một ngày mới.
Trước khi ra cửa, Kiều Lạc đang xem báo, nói không ngẩng đầu lên: “Không có việc gì cũng đừng lo lắng quá.”
“Dạ?”Đang đi giày, Diệp Khinh Chu sửng sốt quay sang, anh nói tiếp,”Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười “Vâng ạ!”
Sau khi tới công ty, hết thảy đúng như Kiều Đại thần nói, đều là do chính nàng lo sợ vớ vẩn. Kỳ thật nàng cũng không thích lo lắng, chỉ là sợ xảy ra chuyện tự mình giải quyết không được, vì vậy mà bắt đầu sợ bóng sợ gió, sợ cái này cái kia, có điều bây giờ không biết vì sao lại an tâm, tựa hồ sau lưng có một người như vậy, chuyện khó khăn cỡ tới nào, người đáng sợ cỡ nào, anh cũng có thể đi giải quyết một cách đơn giản. Vì vậy chiếc thuyền nhỏ là nàng đây giống như đã tìm được một vòm cầu để chắn gió đụt mưa. Diệp Khinh Chu không phải hình ảnh thanh xuân tiêu biểu, nàng chỉ thầm mong tìm một chỗ trú ẩn nho nhỏ như vậy, tránh ở trong ấy, đứng nhìn gió táp mưa sa hoặc chói chang nắng gắt bên ngoài.
Các đồng nghiệp, ngay từ đầu, hoàn toàn không biết chuyện của nàng, đối với việc nghỉ phép của nàng không thắc mắc nhiều, ngoại trừ Lệ Na thoáng ân cần hỏi nàng dạo này vì sao hay bệnh. Ngược lại cách ăn mặc của nàng lại làm mọi người chấn động không ít, nhất là mấy nam đồng nghiệp trong văn phòng, sớm đã để ý Diệp Khinh Chu, bất quá do tính cách thật sự quái dị, cộng thêm thái độ lẩn tránh đối với phái nam của nàng, ngay từ đầu đã không dám tỏ ý gì. Hôm nay nàng đột nhiên thay đổi ngoại hình, lập tức làm cho những ánh mắt kia sáng rực lên.
Âu Dương thong thả tới gần, trầm giọng bức cung “Thành thật khai báo đi, ai đã tẩy não cho cậu?”
Diệp Khinh Chu thẳng thắn,”Là anh của mình.”
Âu Dương lập tức lộ ra ánh mắt thâm ý, cười chế nhạo: “Quen cậu lâu như vậy, thật không ngờ cậu thuộc loại phát triển muộn, muộn hẳn mười năm, mới bắt đầu dậy thì! Hàng tốt vậy sao không dùng, báo hại mình tối ngày lo lắng việc chung thân cho cậu, tích cực mai mối cậu và tổng giám đốc, thật sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp mà!”
Diệp Khinh Chu đang muốn nói thật ra nàng và tổng giám đốc ngay từ đầu đã không thể bắt đầu, còn nữa tương lai của nàng và Kiều Lạc không ai biết được.
Đột nhiên Ôn Nhược Hà mở cửa văn phòng, nhìn Diệp Khinh Chu gọi một tiếng,”Khinh Chu, cô vào đây một chút “
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trải qua buổi rèn luyện dạo phố cuối tuần, rốt cuộc Diệp Khinh Chu có thể học được cách tự khích lệ chính mình bằng một câu nói,”Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”
Nhờ câu này, Diệp Khinh Chu cảm giác dường như mình đã tìm được tự tin rồi, sáng thứ hai lúc đi làm rồi, lập tức luôn mồm lẩm nhẩm “Kỳ thật mình phát hiện ra người mình rất dễ mua quần áo, cái gì cũng mặc được.”, để tự cấp thêm dũng khí cho mình. Nguyên là Âu Dương đã bảo nàng đừng vội đi làm, có ai lại không muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi, riêng nàng thì khác, có bệnh cũng không thèm nghỉ ngơi!
Ngược lại chính Kiều Lạc lại muốn nàng đi làm, đêm chủ nhật hôm đó, Diệp Khinh Chu cứ đi lại lòng vòng quanh phòng, cứ phân vân không biết nên đi làm hay không. Nếu không đi, thì nghỉ việc nhiều quá không tốt, còn nếu đi lại không biết phải đối mặt tổng giám đốc như thế nào.
Lúc Kiều Lạc đi ra từ phòng tắm, cánh tay phải hãy còn quấn băng không thấm nước, miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, tay trái cầm khăn lau lau khô mái tóc còn ướt sũng, đã nhìn thấy ai đó lýnh quýnh đảo quanh phòng như con rùa đen: “Em ở đấy làm gì?
Diệp Rùa Đen dừng bước lại, hai mắt rưng rưng than thở: “Hôm nay là…… Chủ nhật……”
“Hừm “Kiều Lạc lên tiếng, ngồi vào trên ghế sa lon,”rồi sao?”
“Ngày mai là thứ hai……”Diệp Khinh Chu bĩu môi tiếp.
“Thì sao?”
“Là lúc phải đi làm.”Diệp Khinh Chu ngồi nhấp nhổm trên sofa cạnh bàn trà, khẽ nói.
“À.”Kiều Lạc lên tiếng, tiếp tục nghịch tóc của mình, những giọt nước li ti rơi xuống mặt Diệp Khinh Chu, nàng lập tức giơ tay lên xoa một cách qua loa, lui hai ba bước.
Kiều Đại thần lau sạch khô tóc, ngồi thẳng người lên, lập tức ra lệnh,”Thì đi thôi.”
“Dạ?”Diệp Khinh Chu lập tức đứng lên,”Như vậy sao được …… Hôm đó tổng giám đốc đã ở trong nhà hàng……”Nàng càng nói, giọng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Kiều Lạc đứng lên,”Vậy càng phải đi.”
Diệp Khinh Chu mở to hai mắt, kỳ thật nàng biết càng khó càng phải làm, cũng hiểu rõ cần phải vượt qua sự sợ hãi trong lòng, nhưng quá trình này có phải cần tiến hành từng bước một không? Làm sao mà nàng có được cái khả năng của Kiều Lạc.
Kiều Lạc nhìn ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, cũng đứng lên, cúi nhìn nàng nói,”Em để ý tới lời của người khác lắm à?”
Diệp Khinh Chu liều mạng gật đầu, trong lòng thầm nói, Kiều ác ma quen nàng lâu như vậy lẽ nào không biết thói quen nhỏ ấy của nàng? Chẳng lẽ vì anh ta sống với mình lâu quá, tinh thần cũng có vấn đề hay sao?
Kiều Lạc đi tới, vất khăn trên ghế sa lon, tay nâng cằm nàng lên, nheo mắt hung hăng nói “Lúc ấy anh bảo em đừng chạy, tại sao em vẫn cứ chạy?”
Diệp Khinh Chu lập tức quýnh lên, sao nàng lại dám cho rằng chỉ số IQ của Kiều ác ma tụt dốc chứ, rõ ràng trong đầu nàng toàn mít đặc rồi!”A ……”
“Tiểu Chu……”Kiều Lạc dí sát khuôn mặt vào mặt nàng, cái mũi cao và thẳng của anh chạm nhẹ trên chóp mũi nàng, tựa hồ như vẫn còn mang mấy giọt nước, thấm vào da nàng lạnh buốt: “Em thích anh hả?”
Diệp Khinh Chu cảm thấy sau lưng lạnh toát, xong rồi, nguyên lai nàng cứ tưởng rằng mình còn chút bí mật giấu Kiều Lạc đủ che ba điểm0, hóa ra, việc của cha nàng, bệnh của nàng anh đều đã biết cả, hôm nay ngay cả chút tâm tư nhỏ xíu ấy của mình cũng bị phát hiện, đúng là hoàn toàn trần truồng rồi.
Dường như Kiều Lạc cũng cảm thấy nói vậy không phù hợp với khẩu khí của đại thần của anh, nên vội bổ sung “Em hẳn là thích anh ghê lắm, nhưng vì không dám yêu anh, cho nên mới bỏ chạy.”
Diệp Khinh Chu lập tức chết lặng, đúng là khí thế nha! Đến bao giờ nàng mới có được cái khẩu khí tự tin như vậy!
Kiều Lạc lại nâng cằm nàng, nghiêm túc nói,”Vậy thì em nghĩ rằng tại sao anh phải đuổi theo không?”
“……”Bạn Diệp ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hôm nay Kiều ác ma muốn đuổi cùng giết tận sao? Hai mắt nàng đẫm lệ,”Vấn đề này cũng coi như thuộc bài học tự luyến hay sao?”
“Dĩ nhiên!”
Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, vì tự luyến nha, vì thoát khỏi bóng tối, phải liều mạng nha: “Bởi vì anh cũng thích em!”Xin thề, lớn từng này tuổi, nàng chưa bao giờ có được dũng khí như bây giờ.
Đáng tiếc nguyên tắc là một thứ từ trước đến nay chỉ có tác dụng bị phá bỏ, dũng khí cũng nhất định bị thất bại, vì vậy Kiều Lạc chau mày, ưỡn thẳng lưng, có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Em tưởng tượng nhiều quá.”
Vì vậy lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí tự luyến của bạn Diệp Khinh Chu đã lập tức đã bị thất bại thảm thương: “……Vì anh thích áp bức em?”
Kiều Lạc liếc xéo nàng “Anh mà áp bức em sao?”
“Không không không……”Nàng vội vã lắc đầu, Kiều Đại thần sao lại áp bức nàng chứ? Coi như là áp bức, cũng không thể là áp bức, đó là âu yếm nha!
“Vậy thì là cái gì?”Kiều Lạc cười tủm tỉm.
Diệp Khinh Chu thoáng suy tư, câu trả lời thứ nhất nàng vượt qua tự luyến, như vậy rõ ràng đã muốn cướp đi phong thái của Kiều Đại thần, để xem Kiều Đại thần nói như thế nào,”Em thích anh “, còn nàng đã nói gì,”Anh cũng thích em “, soi với lời anh nàng lại có thêm một chữ “cũng”! Chà chà, đúng là lỡ lời rồi nha.
Vì vậy câu trả lời thứ hai lại càng không đúng, lại còn trực tiếp nghi vấn hành động của Kiều Đại thần, cái này rõ là bất kính nha, rõ ràng là muốn chết.
Đến lần thứ ba, Diệp Khinh Chu suy nghĩ cẩn thận, dò trước đoán sau, tiếp nhận giáo huấn, phát triễn kinh nghiệm ần trước, lập tức nịnh nọt: “Bởi vì em đây quá tội nghiệp, cái gì nhỉ, tựa như bước vào nơi sơn cùng thủy tận không tìm thấy lối ra, lại vô tình nhìn thấy một thôn xóm……”Nói một hồi nhận ra mình đã quên tự luyến, vì vậy vội vàng bổ sung,”Cộng thêm …… ôi …… đáng yêu này, lương thiện này …… ơ …… Ông trời cảm thấy những ngày an nhàn của em đã tới rồi, vì vậy phái đại thần như anh tới cứu vớt cái thanh củi mục là em đây!”
Đáp án này thêm một lần nữa chứng minh, chạy đông chạy tây cũng không bằng vuốt mông ngựa. Kiều Lạc lập tức hài lòng gật đầu,”Ngày mai đi làm cho tốt nhé.”Anh ngừng một chút, nói thêm một câu: “Nhớ kỹ, phải mặc áo mới anh mua cho em đấy “Vì vậy Diệp Khinh Chu hiểu ra, vì sao Kiều ác ma lại phê chuẩn cho nàng đi làm, là do mông ngựa đã được vuốt đúng chỗ, tự cảm thấy lâng lâng, nên muốn nàng mặc quần áo kia để chứng tỏ ánh mắt trác tuyệt của đại thần.
Vì vậy sáng thứ hai, Diệp Khinh Chu rời giường rất sớm, với ý muốn khiêu chiến uy quyền của Kiều Lạc, hy vọng nàng có thể ra khỏi cửa vào lúc 7h, mặc quần áo nàng bình thường vẫn mặc, chắc chắn lúc đó Kiều Lạc còn đang ngủ. Đáng tiếc, sáng sớm nàng mở cửa phòng, đã lập tức hoa mắt choáng váng, Kiều Đại thần đã ngồi chễm chệ trong phòng khách, nhíu mày nhìn ai đó mặc áo sơmi cùng quần lửng, nàng lập tức ném vội cái ví trên tay xuống: “Ôi trời! Em còn tưởng rằng hôm nay là ngày nghỉ, chuẩn bị đi mua đồ ăn, ha ha ha ha……”
Kiều Lạc mở ti vi, bắt đầu xem tin tức buổi sáng, khẽ khoát tay, ai đó lập tức hai mắt đẫm lệ đi thay đổi y phục, nhăn nhăn nhó nhó ra khỏi nhà, bắt đầu một ngày mới.
Trước khi ra cửa, Kiều Lạc đang xem báo, nói không ngẩng đầu lên: “Không có việc gì cũng đừng lo lắng quá.”
“Dạ?”Đang đi giày, Diệp Khinh Chu sửng sốt quay sang, anh nói tiếp,”Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Diệp Khinh Chu đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mỉm cười “Vâng ạ!”
Sau khi tới công ty, hết thảy đúng như Kiều Đại thần nói, đều là do chính nàng lo sợ vớ vẩn. Kỳ thật nàng cũng không thích lo lắng, chỉ là sợ xảy ra chuyện tự mình giải quyết không được, vì vậy mà bắt đầu sợ bóng sợ gió, sợ cái này cái kia, có điều bây giờ không biết vì sao lại an tâm, tựa hồ sau lưng có một người như vậy, chuyện khó khăn cỡ tới nào, người đáng sợ cỡ nào, anh cũng có thể đi giải quyết một cách đơn giản. Vì vậy chiếc thuyền nhỏ là nàng đây giống như đã tìm được một vòm cầu để chắn gió đụt mưa. Diệp Khinh Chu không phải hình ảnh thanh xuân tiêu biểu, nàng chỉ thầm mong tìm một chỗ trú ẩn nho nhỏ như vậy, tránh ở trong ấy, đứng nhìn gió táp mưa sa hoặc chói chang nắng gắt bên ngoài.
Các đồng nghiệp, ngay từ đầu, hoàn toàn không biết chuyện của nàng, đối với việc nghỉ phép của nàng không thắc mắc nhiều, ngoại trừ Lệ Na thoáng ân cần hỏi nàng dạo này vì sao hay bệnh. Ngược lại cách ăn mặc của nàng lại làm mọi người chấn động không ít, nhất là mấy nam đồng nghiệp trong văn phòng, sớm đã để ý Diệp Khinh Chu, bất quá do tính cách thật sự quái dị, cộng thêm thái độ lẩn tránh đối với phái nam của nàng, ngay từ đầu đã không dám tỏ ý gì. Hôm nay nàng đột nhiên thay đổi ngoại hình, lập tức làm cho những ánh mắt kia sáng rực lên.
Âu Dương thong thả tới gần, trầm giọng bức cung “Thành thật khai báo đi, ai đã tẩy não cho cậu?”
Diệp Khinh Chu thẳng thắn,”Là anh của mình.”
Âu Dương lập tức lộ ra ánh mắt thâm ý, cười chế nhạo: “Quen cậu lâu như vậy, thật không ngờ cậu thuộc loại phát triển muộn, muộn hẳn mười năm, mới bắt đầu dậy thì! Hàng tốt vậy sao không dùng, báo hại mình tối ngày lo lắng việc chung thân cho cậu, tích cực mai mối cậu và tổng giám đốc, thật sự là hoàng thượng không vội thái giám gấp mà!”
Diệp Khinh Chu đang muốn nói thật ra nàng và tổng giám đốc ngay từ đầu đã không thể bắt đầu, còn nữa tương lai của nàng và Kiều Lạc không ai biết được.
Đột nhiên Ôn Nhược Hà mở cửa văn phòng, nhìn Diệp Khinh Chu gọi một tiếng,”Khinh Chu, cô vào đây một chút “