Lại nói tới Đông Quý phi đang cùng Thái hậu tiếp tục chơi bài. Thái hậu thản nhiên nói: “Hiện giờ con là chủ quản lục cung, mặc dù chưa có địa vị hoàng hậu nhưng cũng nên ra uy trước, thế thì bề dưới mới không dám làm trái phép tắc rồi làm mấy chuyện càn rỡ.”
Đông Quý phi vội đứng dậy, cung kính đáp một tiếng “vâng”. Thái hậu lại nói: “Ta chỉ dặn dò vài câu mà thôi, con ngồi đi!” Lúc này Đông Quý phi mới nghiêng người ngồi xuống. Thái hậu lại nói: “Một ngày Hoàng thượng phải xử lý bao công việc, chuyện hậu cung tất nhiên không thể để Hoàng thượng phải bận tâm thêm. Ta thấy trong mấy chục năm trở lại đây, hậu cung cũng coi như sóng yên biển lặng, không có tai họa gì. Nhưng trước mắt lại khiến người ta lo lắng.”
Đông Quý phi đáp: “Do thần thiếp bất tài, đã khiến Hoàng ngạch nương phải bận lòng.”
Thái hậu nói: “Con ngoan, ta không trách con. Tính tình con mềm yếu, huống hồ con cũng chỉ có một đôi mắt, có thể nhìn thấu được bao nhiêu nơi? Không chừng người ta giở bao nhiêu thủ đoạn sau lưng con.” Rồi cầm lên một quân bài, đặt “cạch” một tiếng xuống mặt bàn, xong lại chọn một quân khác. Lâm Lang quỳ đã lâu, hai đầu gối hoàn toàn tê dại, nhưng chỉ cúi đầu yên lặng. Một lúc lâu sau, Thái hậu cười lạnh lẽo. “Chẳng qua còn có ngạch nương quan sát thay cho các con, đám hồ ly mới không gây được sóng gió. Hừ, ngày tiên đế vẫn còn, Thái hậu đối xử với chúng ta thế nào thì ngày nay ta cũng đối với các con như vậy, đảm bảo mọi việc yên ổn cho các con.”
Đông Quý phi càng nghe càng ngượng ngùng, đành đáp: “Tạ ơn Hoàng ngạch nương!”
Đúng lúc này, thái giám tiến vào, dập đầu bẩm: “Bẩm Thái hậu, bên Từ Ninh cung phái người tới truyền rằng Thái hoàng thái hậu cho gọi Lâm Lang cô nương sang hỏi chuyện.”
Thái hậu ngẩn người, nhìn thấy Lâm Lang vẫn quỳ yên ở đó, ánh mắt như bình thường, nỗi bực dọc trong lòng bà cũng không xả ra được. Cảm giác chán ghét mà chẳng làm được gì, Thái hậu đành quay mặt đi, giọng đanh lại: “Thái hoàng thái hậu đã truyền gọi, sao còn không mau đi?”
Lâm Lang dập đầu, cung kính bẩm “vâng”. Nàng định đứng dậy nhưng vì quỳ quá lâu, hai chân mất cảm giác từ bao giờ. Nàng cắn răng, chống tay xuống nền gạch rồi gắng gượng đứng dậy. Nàng thỉnh an một cái rồi nói: “Nô tỳ cáo lui!”
Thái hậu đầy bụng giận dữ, chỉ “hừ” một tiếng mà không đáp lời.
Nàng lui ra ngoài, đi lại có chút khó khăn. Vừa đứng lại liền có người đỡ nàng, chính là thái giám tổng quản Thôi Bang Cát của Từ Ninh cung. Nàng nói nhỏ: “Đa tạ Thôi công công!”
Thôi Bang Cát khẽ cười. “Cô nương không cần khách sáo!”
Đi một hồi thì máu mới bắt đầu lưu thông trở lại. Đến Từ Ninh cung, đi vào noãn các, nàng hành lễ. “Nô tỳ thỉnh an Thái hoàng thái hậu!” Ngừng một lát lại nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng!”
Hoàng thái hậu hiền từ nói: “Đứng dậy đi!”
Nàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai đầu gối đau ê ẩm nên không khỏi nhíu mày. Ngước lên thấy Hoàng đế đang nhìn mình, nàng vội nhắm mắt, cúi đầu.
Thái hoàng thái hậu nói: “Vừa rồi ta và Hoàng thượng có nhắc tới chè hạnh nhân. Không biết chè được thêm những thứ gì mà làm người ta thấy thoải mái vô cùng, vì vậy mới gọi ngươi đến hỏi một chút.”
Lâm Lang thấy Thái hoàng thái hậu gọi mình tới để hỏi một chuyện chẳng liên quan gì liền hiểu ra ngọn nguồn, nàng cung kính đáp: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, trong chè hạnh nhân đó thêm hơn mười vị: lạc, vừng, hoa hồng, hoa quế, nho khô, củ khởi, hoa anh đào… rồi nghiền với hạnh nhân, sau cùng mới thêm sữa và cho đường vào.”
Thái hoàng thái hậu “ồ” một tiếng rồi nói: “Đúng là một món ăn tinh tế, nhất định phải là người tinh tế, khéo léo mới nghĩ ra được. Đến gần đây để ta nhìn một chút!”
Nàng đành bước lên vài bước. Thái hoàng thái hậu nắm bàn tay nàng, quan sát nàng cẩn thận rồi nói: “Thật đáng thương, thật là một đứa bé lanh lợi. Lần trước Hoàng thượng sai người đưa chè tới, ta vừa nhìn đã thấy thích, nhưng mà nhớ mãi không ra, cứ cảm thấy như đã từng gặp ở đâu rồi.”
Tô Mạt Nhĩ đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu cười. “Thái hậu nhìn đứa trẻ nào xinh đẹp đều cảm thấy vừa mắt. Hôm trước, trắc phúc tấn mới nạp của Nhị gia tiến cung thỉnh an người, không phải người cũng bảo là vừa mắt đó sao? Có lẽ mỹ nhân trên thế gian này đều khiến người ta có cảm giác quen mắt.”
Hoàng đế cười. “Tô ma ma nói có lý.”
Thái hoàng thái hậu lại chuyện trò vài câu với Hoàng đế, cuối cùng người nói: “Ta mệt rồi, Hoàng thượng cũng bận bịu, mau hồi cung đi!”
Hoàng đế đứng dậy, thỉnh an rồi mỉm cười. “Tạ ơn hoàng tổ mẫu đã yêu thương!” Thái hoàng thái hậu nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Hoàng đế mới lui về.
Khi ngự giá trở lại Càn Thanh cung thì trời đã tối đen. Hoàng đế thay y phục, khi chỉ còn Lâm Lang ở trước mặt mới nói: “Không bị thương chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu. “Thái hậu chỉ gọi nô tỳ đến hỏi mấy câu, cũng không làm nô tỳ khó xử.”
Hoàng đế thấy nàng không kể khổ, không đành lòng mà khẽ thở dài, một lát sau mới nói: “Mặc dù trẫm có cả giang sơn nhưng cũng không thể làm theo cảm tính được.” Hoàng đế tháo dây ngọc bội hoa văn rồng đeo ở thắt lưng ra. “Thứ này tặng nàng.”
Trước mặt nàng là miếng ngọc bội màu xanh ngọc trong suốt, chạm vào liền cảm thấy ấm áp. Trên bề mặt miếng ngọc được khắc tỉ mỉ bốn hàng chữ vàng, chính là: “Tình sâu đậm không dài lâu, tính cách quá mạnh mẽ sẽ rước nhục, quân tử nên khiêm tốn, ấm áp như ngọc.” Hoàng đế nói: “Trẫm phải tính cho sự lâu dài của chúng ta.” Nàng nghe thấy hai chữ “lâu dài”, trong lòng hơi chua xót, gượng cười nói: “Lâm Lang hiểu.”
Hoàng đế thấy nàng hiểu cả thì trong lòng cũng buồn. Đúng lúc này, Kính Sự phòng mang tới những chiếc thẻ có thắt dây màu xanh lục ở đầu. Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, vẫn là nét mặt bình thản. Y thực sự không nỡ, cũng chẳng muốn nhìn nên tiện tay lật một cái rồi nói với nàng: “Hôm nay nàng cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, không cần ở lại hầu hạ nữa.”
Nàng đáp “vâng” rồi lui xuống, đi đến cửa noãn các lại nghe thấy Hoàng đế đột nhiên gọi lại: “Đợi một chút!”
Nàng dừng bước. Hoàng đế đi đến trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu rồi mới nói nhỏ: “Lòng đã quyết, không thay đổi.” Nàng bỗng cảm thấy rung động, trong mắt đã có một màn sương mỏng manh. Trước mắt nàng là một nam nhân cao ráo, áo gấm vàng, áo ngoài là lông chồn đen, trang phục của bậc cửu ngũ chí tôn, lời nói ra chân thành khiến người ta không khỏi cảm động. Tim nàng chợt mềm yếu, nàng cố gắng kiềm chế, nghĩ đến con đường dài đằng đẵng đầy đau buồn phía trước bỗng cảm thấy rời rạc. Trên thế gian này, những tình cảm sâu đậm luôn bị con người phụ bạc. Từ lúc bắt đầu đã hối hận, lòng nàng lạnh lẽo, liền nói nhỏ: “Lòng đã quyết, không thay đổi.”
Hoàng đế nhìn thấy nàng như sắp khóc, nét mặt u buồn khiến người ta muốn dỗ dành, yêu thương. Y đã định dang tay ra nhưng chỉ sợ mình mà giơ tay thì sau này sẽ không giữ được nàng nữa, liền thở dài một tiếng não nề, trơ mắt nhìn nàng rời khỏi noãn các.
Ban đầu nàng ở cùng phòng với Họa Châu, bây giờ Lý Đức Toàn quan tâm đến nàng hơn, hắn đã sai người giúp nàng dọn đến gian phòng mới. Rương hòm đã được chuyển hết đến, còn có cả chăn đệm mới tinh tươm. Nàng có tật lạ giường nên cứ trở mình trằn trọc cả đêm, sang ngày hôm sau thì khó tránh có nét tiều tụy, mệt mỏi trên mặt. Nhưng năm cũ sắp qua, mọi việc trong cung bận bịu, nàng đành cố gắng lên tinh thần để làm việc.
Hôm nay là Giao thừa, Hoàng đế mở gia yến ở Càn Thanh cung. Phi tần hậu cung và chư vị hoàng tử, công chúa đều tham dự. Chưa đến giờ thì tiệc đã được bày lên. Chính giữa Càn Thanh cung là chiếc bàn tiệc rồng vàng của Hoàng đế được bày hướng về phía nam. Phía tây bên trái là bàn của Đông Quý phi. Hai phía trái, phải bên dưới được xếp hai hàng bàn của chư vị chủ nhân các cung. Đầu giờ Thân sẽ có tấu nhạc Thiều ở hai bên hành lang, Hoàng đế ngồi ghế rồng, phi tần hậu cung sẽ vào chỗ ngồi và yến tiệc bắt đầu. Đầu tiên sẽ dâng thức ăn lên bàn của Hoàng đế, sau đó tới bàn của Đông Quý phi, cuối cùng mới đến các bàn tiệc bên dưới của chư vị chủ nhân các cung. Sau đó dâng lên trà sữa. Phi tần hậu cung, thái giám sẽ dâng trà sữa lên cho Hoàng đế, đợi Hoàng đế uống xong thì trà sữa sẽ được đem đến cho chư vị chủ nhân. Thứ ba là tiệc rượu. Tổng quản thái giám quỳ xuống dâng “rượu của Hoàng đế”. Hoàng đế uống hết mới dâng lên rượu của từng phi tần. Sau cùng là hoa quả, dâng lên bàn của Hoàng đế trước rồi mới chuyển tới bàn của phi tần. Cứ như vậy đến giờ Tuất mới xong, Hoàng đế rời khỏi chỗ ngồi, ca cơ vũ nữ bắt đầu múa hát, phi tần quỳ tiễn Hoàng đế rồi mới về cung của mỗi người.
Phần lễ nghi rườm rà, phức tạp này cũng mất đến hai canh giờ. Dù tinh thần Hoàng đế có tốt thì khi về tới tây noãn các cũng có chút mệt mỏi. Hơn nữa y đã uống rượu, trong noãn các lại có giường lò ấm nóng nên y thấy khó chịu. Y dùng khăn ấm lau mặt, còn chưa thay y phục thì thấy Lâm Lang bưng trà vào. Đã hai, ba ngày rồi, lúc này y mới rảnh rỗi nên không khỏi ngắm kĩ nàng một chút. Vì là cuối năm nên hiếm khi mới thấy nàng mặc bộ áo gấm màu hồng cánh sen, dưới ánh đèn, nó như chuyển thành màu đỏ ánh bạc. Lòng rung động, y mỉm cười. “Ngày mai là mùng Một, nếu muốn trẫm thưởng gì thì nàng cứ nói ra.” Nói xong, y liền đưa tay ra nắm tay nàng, ai ngờ nàng lại lùi một bước, bàn tay của Hoàng đế bị hụt giữa không trung. Y không giận, chỉ chầm chậm thu tay về, vẻ mặt bình thản của nàng khiến lòng y buồn bực, khó chịu.
Lý Đức Toàn thấy tình hình có chút kỳ lạ thì ra hiệu cho hai tên thái giám đứng ở hai bên trái, phải, bọn chúng liền theo hắn lui ra ngoài. Lúc này Lâm Lang mới nói nhỏ: “Nô tỳ không dám được Hoàng thượng ban thưởng.” Giọng nói ảm đạm như mang ý giận.
Hoàng đế nghĩ ngợi một hồi, khóe môi hiện lên nét cười. “Nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
Nàng nghe thấy lời này bèn ngẩng đầu, đáp: “Nô tỳ không dám đoán mò tâm tư của Hoàng thượng.”
Hoàng đế vui vẻ, chỉ cười, nói: “Chính vì hai câu nói này của nàng mà nàng phải bị phạt thật nặng. Phạt nàng đón Giao thừa cùng trẫm.” Ngừng một lát y lại nói tiếp: “Năm hết Tết đến, người ta đều nghĩ phần thưởng, chỉ có nàng muốn giận dỗi.” Vừa nói tới hai chữ “giận dỗi”, cuối cùng y cũng không kìm được mà bật cười.
Lý Đức Toàn đứng bên ngoài, ban đầu cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ sang năm mới không được vui vẻ. Nghe giọng nói của hai người trong noãn các rất nhỏ, sau đó thì nhỏ tới mức không nghe thấy gì nữa, dăm ba tiếng như nỉ non, lúc này hắn mới yên lòng. Hắn đi ra giao việc cho từng người, hai tay xoa xoa lên mặt, nói: “Tất cả chú ý hầu hạ, sáng sớm ngày mai Hoàng thượng còn phải dậy sớm đấy.”
Ngày mai Hoàng đế có đại lễ Nguyên thần, quả nhiên y dậy từ rất sớm. Trời còn chưa sáng y đã ngồi trên kiệu ấm và được vây quanh bởi cả đoàn người để đi đến Thái Hòa điện nhận những lời chúc mừng của bá quan. Càn Thanh cung cũng náo nhiệt hẳn lên, thái giám, cung nữ bận rộn chuẩn bị chúc mừng chư vị chủ nhân hậu cung nhân dịp năm mới. Lâm Lang sợ có điều gì sơ suất nên đã về phòng mình thay y phục từ sớm. Vừa cài xong nút áo thì có người gõ cửa bên ngoài.
Lại nói tới Đông Quý phi đang cùng Thái hậu tiếp tục chơi bài. Thái hậu thản nhiên nói: “Hiện giờ con là chủ quản lục cung, mặc dù chưa có địa vị hoàng hậu nhưng cũng nên ra uy trước, thế thì bề dưới mới không dám làm trái phép tắc rồi làm mấy chuyện càn rỡ.”
Đông Quý phi vội đứng dậy, cung kính đáp một tiếng “vâng”. Thái hậu lại nói: “Ta chỉ dặn dò vài câu mà thôi, con ngồi đi!” Lúc này Đông Quý phi mới nghiêng người ngồi xuống. Thái hậu lại nói: “Một ngày Hoàng thượng phải xử lý bao công việc, chuyện hậu cung tất nhiên không thể để Hoàng thượng phải bận tâm thêm. Ta thấy trong mấy chục năm trở lại đây, hậu cung cũng coi như sóng yên biển lặng, không có tai họa gì. Nhưng trước mắt lại khiến người ta lo lắng.”
Đông Quý phi đáp: “Do thần thiếp bất tài, đã khiến Hoàng ngạch nương phải bận lòng.”
Thái hậu nói: “Con ngoan, ta không trách con. Tính tình con mềm yếu, huống hồ con cũng chỉ có một đôi mắt, có thể nhìn thấu được bao nhiêu nơi? Không chừng người ta giở bao nhiêu thủ đoạn sau lưng con.” Rồi cầm lên một quân bài, đặt “cạch” một tiếng xuống mặt bàn, xong lại chọn một quân khác. Lâm Lang quỳ đã lâu, hai đầu gối hoàn toàn tê dại, nhưng chỉ cúi đầu yên lặng. Một lúc lâu sau, Thái hậu cười lạnh lẽo. “Chẳng qua còn có ngạch nương quan sát thay cho các con, đám hồ ly mới không gây được sóng gió. Hừ, ngày tiên đế vẫn còn, Thái hậu đối xử với chúng ta thế nào thì ngày nay ta cũng đối với các con như vậy, đảm bảo mọi việc yên ổn cho các con.”
Đông Quý phi càng nghe càng ngượng ngùng, đành đáp: “Tạ ơn Hoàng ngạch nương!”
Đúng lúc này, thái giám tiến vào, dập đầu bẩm: “Bẩm Thái hậu, bên Từ Ninh cung phái người tới truyền rằng Thái hoàng thái hậu cho gọi Lâm Lang cô nương sang hỏi chuyện.”
Thái hậu ngẩn người, nhìn thấy Lâm Lang vẫn quỳ yên ở đó, ánh mắt như bình thường, nỗi bực dọc trong lòng bà cũng không xả ra được. Cảm giác chán ghét mà chẳng làm được gì, Thái hậu đành quay mặt đi, giọng đanh lại: “Thái hoàng thái hậu đã truyền gọi, sao còn không mau đi?”
Lâm Lang dập đầu, cung kính bẩm “vâng”. Nàng định đứng dậy nhưng vì quỳ quá lâu, hai chân mất cảm giác từ bao giờ. Nàng cắn răng, chống tay xuống nền gạch rồi gắng gượng đứng dậy. Nàng thỉnh an một cái rồi nói: “Nô tỳ cáo lui!”
Thái hậu đầy bụng giận dữ, chỉ “hừ” một tiếng mà không đáp lời.
Nàng lui ra ngoài, đi lại có chút khó khăn. Vừa đứng lại liền có người đỡ nàng, chính là thái giám tổng quản Thôi Bang Cát của Từ Ninh cung. Nàng nói nhỏ: “Đa tạ Thôi công công!”
Thôi Bang Cát khẽ cười. “Cô nương không cần khách sáo!”
Đi một hồi thì máu mới bắt đầu lưu thông trở lại. Đến Từ Ninh cung, đi vào noãn các, nàng hành lễ. “Nô tỳ thỉnh an Thái hoàng thái hậu!” Ngừng một lát lại nói: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng!”
Hoàng thái hậu hiền từ nói: “Đứng dậy đi!”
Nàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai đầu gối đau ê ẩm nên không khỏi nhíu mày. Ngước lên thấy Hoàng đế đang nhìn mình, nàng vội nhắm mắt, cúi đầu.
Thái hoàng thái hậu nói: “Vừa rồi ta và Hoàng thượng có nhắc tới chè hạnh nhân. Không biết chè được thêm những thứ gì mà làm người ta thấy thoải mái vô cùng, vì vậy mới gọi ngươi đến hỏi một chút.”
Lâm Lang thấy Thái hoàng thái hậu gọi mình tới để hỏi một chuyện chẳng liên quan gì liền hiểu ra ngọn nguồn, nàng cung kính đáp: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, trong chè hạnh nhân đó thêm hơn mười vị: lạc, vừng, hoa hồng, hoa quế, nho khô, củ khởi, hoa anh đào… rồi nghiền với hạnh nhân, sau cùng mới thêm sữa và cho đường vào.”
Thái hoàng thái hậu “ồ” một tiếng rồi nói: “Đúng là một món ăn tinh tế, nhất định phải là người tinh tế, khéo léo mới nghĩ ra được. Đến gần đây để ta nhìn một chút!”
Nàng đành bước lên vài bước. Thái hoàng thái hậu nắm bàn tay nàng, quan sát nàng cẩn thận rồi nói: “Thật đáng thương, thật là một đứa bé lanh lợi. Lần trước Hoàng thượng sai người đưa chè tới, ta vừa nhìn đã thấy thích, nhưng mà nhớ mãi không ra, cứ cảm thấy như đã từng gặp ở đâu rồi.”
Tô Mạt Nhĩ đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu cười. “Thái hậu nhìn đứa trẻ nào xinh đẹp đều cảm thấy vừa mắt. Hôm trước, trắc phúc tấn mới nạp của Nhị gia tiến cung thỉnh an người, không phải người cũng bảo là vừa mắt đó sao? Có lẽ mỹ nhân trên thế gian này đều khiến người ta có cảm giác quen mắt.”
Hoàng đế cười. “Tô ma ma nói có lý.”
Thái hoàng thái hậu lại chuyện trò vài câu với Hoàng đế, cuối cùng người nói: “Ta mệt rồi, Hoàng thượng cũng bận bịu, mau hồi cung đi!”
Hoàng đế đứng dậy, thỉnh an rồi mỉm cười. “Tạ ơn hoàng tổ mẫu đã yêu thương!” Thái hoàng thái hậu nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Hoàng đế mới lui về.
Khi ngự giá trở lại Càn Thanh cung thì trời đã tối đen. Hoàng đế thay y phục, khi chỉ còn Lâm Lang ở trước mặt mới nói: “Không bị thương chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu. “Thái hậu chỉ gọi nô tỳ đến hỏi mấy câu, cũng không làm nô tỳ khó xử.”
Hoàng đế thấy nàng không kể khổ, không đành lòng mà khẽ thở dài, một lát sau mới nói: “Mặc dù trẫm có cả giang sơn nhưng cũng không thể làm theo cảm tính được.” Hoàng đế tháo dây ngọc bội hoa văn rồng đeo ở thắt lưng ra. “Thứ này tặng nàng.”
Trước mặt nàng là miếng ngọc bội màu xanh ngọc trong suốt, chạm vào liền cảm thấy ấm áp. Trên bề mặt miếng ngọc được khắc tỉ mỉ bốn hàng chữ vàng, chính là: “Tình sâu đậm không dài lâu, tính cách quá mạnh mẽ sẽ rước nhục, quân tử nên khiêm tốn, ấm áp như ngọc.” Hoàng đế nói: “Trẫm phải tính cho sự lâu dài của chúng ta.” Nàng nghe thấy hai chữ “lâu dài”, trong lòng hơi chua xót, gượng cười nói: “Lâm Lang hiểu.”
Hoàng đế thấy nàng hiểu cả thì trong lòng cũng buồn. Đúng lúc này, Kính Sự phòng mang tới những chiếc thẻ có thắt dây màu xanh lục ở đầu. Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, vẫn là nét mặt bình thản. Y thực sự không nỡ, cũng chẳng muốn nhìn nên tiện tay lật một cái rồi nói với nàng: “Hôm nay nàng cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, không cần ở lại hầu hạ nữa.”
Nàng đáp “vâng” rồi lui xuống, đi đến cửa noãn các lại nghe thấy Hoàng đế đột nhiên gọi lại: “Đợi một chút!”
Nàng dừng bước. Hoàng đế đi đến trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu rồi mới nói nhỏ: “Lòng đã quyết, không thay đổi.” Nàng bỗng cảm thấy rung động, trong mắt đã có một màn sương mỏng manh. Trước mắt nàng là một nam nhân cao ráo, áo gấm vàng, áo ngoài là lông chồn đen, trang phục của bậc cửu ngũ chí tôn, lời nói ra chân thành khiến người ta không khỏi cảm động. Tim nàng chợt mềm yếu, nàng cố gắng kiềm chế, nghĩ đến con đường dài đằng đẵng đầy đau buồn phía trước bỗng cảm thấy rời rạc. Trên thế gian này, những tình cảm sâu đậm luôn bị con người phụ bạc. Từ lúc bắt đầu đã hối hận, lòng nàng lạnh lẽo, liền nói nhỏ: “Lòng đã quyết, không thay đổi.”
Hoàng đế nhìn thấy nàng như sắp khóc, nét mặt u buồn khiến người ta muốn dỗ dành, yêu thương. Y đã định dang tay ra nhưng chỉ sợ mình mà giơ tay thì sau này sẽ không giữ được nàng nữa, liền thở dài một tiếng não nề, trơ mắt nhìn nàng rời khỏi noãn các.
Ban đầu nàng ở cùng phòng với Họa Châu, bây giờ Lý Đức Toàn quan tâm đến nàng hơn, hắn đã sai người giúp nàng dọn đến gian phòng mới. Rương hòm đã được chuyển hết đến, còn có cả chăn đệm mới tinh tươm. Nàng có tật lạ giường nên cứ trở mình trằn trọc cả đêm, sang ngày hôm sau thì khó tránh có nét tiều tụy, mệt mỏi trên mặt. Nhưng năm cũ sắp qua, mọi việc trong cung bận bịu, nàng đành cố gắng lên tinh thần để làm việc.
Hôm nay là Giao thừa, Hoàng đế mở gia yến ở Càn Thanh cung. Phi tần hậu cung và chư vị hoàng tử, công chúa đều tham dự. Chưa đến giờ thì tiệc đã được bày lên. Chính giữa Càn Thanh cung là chiếc bàn tiệc rồng vàng của Hoàng đế được bày hướng về phía nam. Phía tây bên trái là bàn của Đông Quý phi. Hai phía trái, phải bên dưới được xếp hai hàng bàn của chư vị chủ nhân các cung. Đầu giờ Thân sẽ có tấu nhạc Thiều ở hai bên hành lang, Hoàng đế ngồi ghế rồng, phi tần hậu cung sẽ vào chỗ ngồi và yến tiệc bắt đầu. Đầu tiên sẽ dâng thức ăn lên bàn của Hoàng đế, sau đó tới bàn của Đông Quý phi, cuối cùng mới đến các bàn tiệc bên dưới của chư vị chủ nhân các cung. Sau đó dâng lên trà sữa. Phi tần hậu cung, thái giám sẽ dâng trà sữa lên cho Hoàng đế, đợi Hoàng đế uống xong thì trà sữa sẽ được đem đến cho chư vị chủ nhân. Thứ ba là tiệc rượu. Tổng quản thái giám quỳ xuống dâng “rượu của Hoàng đế”. Hoàng đế uống hết mới dâng lên rượu của từng phi tần. Sau cùng là hoa quả, dâng lên bàn của Hoàng đế trước rồi mới chuyển tới bàn của phi tần. Cứ như vậy đến giờ Tuất mới xong, Hoàng đế rời khỏi chỗ ngồi, ca cơ vũ nữ bắt đầu múa hát, phi tần quỳ tiễn Hoàng đế rồi mới về cung của mỗi người.
Phần lễ nghi rườm rà, phức tạp này cũng mất đến hai canh giờ. Dù tinh thần Hoàng đế có tốt thì khi về tới tây noãn các cũng có chút mệt mỏi. Hơn nữa y đã uống rượu, trong noãn các lại có giường lò ấm nóng nên y thấy khó chịu. Y dùng khăn ấm lau mặt, còn chưa thay y phục thì thấy Lâm Lang bưng trà vào. Đã hai, ba ngày rồi, lúc này y mới rảnh rỗi nên không khỏi ngắm kĩ nàng một chút. Vì là cuối năm nên hiếm khi mới thấy nàng mặc bộ áo gấm màu hồng cánh sen, dưới ánh đèn, nó như chuyển thành màu đỏ ánh bạc. Lòng rung động, y mỉm cười. “Ngày mai là mùng Một, nếu muốn trẫm thưởng gì thì nàng cứ nói ra.” Nói xong, y liền đưa tay ra nắm tay nàng, ai ngờ nàng lại lùi một bước, bàn tay của Hoàng đế bị hụt giữa không trung. Y không giận, chỉ chầm chậm thu tay về, vẻ mặt bình thản của nàng khiến lòng y buồn bực, khó chịu.
Lý Đức Toàn thấy tình hình có chút kỳ lạ thì ra hiệu cho hai tên thái giám đứng ở hai bên trái, phải, bọn chúng liền theo hắn lui ra ngoài. Lúc này Lâm Lang mới nói nhỏ: “Nô tỳ không dám được Hoàng thượng ban thưởng.” Giọng nói ảm đạm như mang ý giận.
Hoàng đế nghĩ ngợi một hồi, khóe môi hiện lên nét cười. “Nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
Nàng nghe thấy lời này bèn ngẩng đầu, đáp: “Nô tỳ không dám đoán mò tâm tư của Hoàng thượng.”
Hoàng đế vui vẻ, chỉ cười, nói: “Chính vì hai câu nói này của nàng mà nàng phải bị phạt thật nặng. Phạt nàng đón Giao thừa cùng trẫm.” Ngừng một lát y lại nói tiếp: “Năm hết Tết đến, người ta đều nghĩ phần thưởng, chỉ có nàng muốn giận dỗi.” Vừa nói tới hai chữ “giận dỗi”, cuối cùng y cũng không kìm được mà bật cười.
Lý Đức Toàn đứng bên ngoài, ban đầu cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ sang năm mới không được vui vẻ. Nghe giọng nói của hai người trong noãn các rất nhỏ, sau đó thì nhỏ tới mức không nghe thấy gì nữa, dăm ba tiếng như nỉ non, lúc này hắn mới yên lòng. Hắn đi ra giao việc cho từng người, hai tay xoa xoa lên mặt, nói: “Tất cả chú ý hầu hạ, sáng sớm ngày mai Hoàng thượng còn phải dậy sớm đấy.”
Ngày mai Hoàng đế có đại lễ Nguyên thần, quả nhiên y dậy từ rất sớm. Trời còn chưa sáng y đã ngồi trên kiệu ấm và được vây quanh bởi cả đoàn người để đi đến Thái Hòa điện nhận những lời chúc mừng của bá quan. Càn Thanh cung cũng náo nhiệt hẳn lên, thái giám, cung nữ bận rộn chuẩn bị chúc mừng chư vị chủ nhân hậu cung nhân dịp năm mới. Lâm Lang sợ có điều gì sơ suất nên đã về phòng mình thay y phục từ sớm. Vừa cài xong nút áo thì có người gõ cửa bên ngoài.