Trong quán trà cổ kính, ánh mắt trời lấp lánh xuyên qua nóc nhà bằng thuỷ tinh, hạ xuống đoá sen đang hé nở, mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, đáng tiếc là dù được người ta chăm sóc cẩn thận, vô cùng diễm lệ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hư ảo không thực.
“Chị dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi có thời gian mời em đi uống trà thế này?” Đan Hiểu Uyển dáng vẻ mệt mỏi đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt tươi cười nhìn chị dâu trước mắt, hương thơm của trà hoa chậm rãi lan toả trong không gian ấm áp kín đáo, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vừa rồi đàm phán với bên S&D, người phụ trách bên kia ỷ rằng mật ít ruồi nhiều (nguyên văn là tăng nhiều cháo thiếu) lại ra điều kiện tăng giá, nhìn con số trên bản hợp đồng, cô đã thầm cảm thấy không ổn, mà Dương Miễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không có biểu tình gì. Lúc đi ra cô không nhịn được hỏi anh, S&D như vậy có sợ hay không, hạng mục này đối với Đan Trữ mà nói giống như là yếu. Lại không ngờ anh chỉ cười hôn lên má cô nói, bọn họ sẽ không tăng giá nữa, hạng mục này ngoài Đan Trữ ra thì không ai có thể làm nữa cả. Trên mặt nắm chắc mười phần cũng làm cho cô tin tưởng gấp trăm lần, cô chỉ biết anh sẽ không làm cho cô thất vọng, lúc cùng anh trở về, cô đã biết anh sẽ thành công trong lĩnh vực của mình.
“Con nhà dì tháng sau kết hôn, chị qua đây hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ.” Bành Tĩnh Nhã đoan trang thanh lịch, từ đầu tới chân đều chú ý trang phục vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, ngay cả động tác nâng chén trà lên cũng tao nhã đến cực điểm. “Gần đây em và Dương Miễn thế nào?” Nói ra vẻ vô tâm nhưng lại mang theo vài phần quan tâm. Hiểu Uyển vốn vô cùng kiên cường, mọi người trong nhà đều lo sợ tính tình quật cường ấy sẽ khiến cô không tiếc thân mà nghịch lửa, cuối cùng lửa cháy làm tổn thương chính mình.
“Vẫn cùng nhau đi về phía trước, có thể có gì khác được?” Hiểu Uyển có điểm buồn cười cầm lấy chén trà, độ ấm vừa vặn, không bỏng tay mà chỉ rất thoải mái. Bọn họ cùng nhau đi về phía trước rất tốt, sau này cũng sẽ vẫn hoà hợp cùng nhau đi xuống, cô nghĩ như vậy. Gần đây ngày đêm kề vai chiến đấu trong công ty, cô như tìm về cảm giác thời đại học, cô cùng anh dựa sát vào nhau trong thư viện, ngồi đến tận sáng. Cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt chuyên chú của anh, anh và nàng là loại người giống nhau, nếu chưa có được thứ mình theo đuổi thĩ vĩnh viễn không buông tay.
“Nghe anh trai em nói Dương Miễn dạo này theo sát hạng mục S&D kia, nếu có thể giao cho các em, anh ấy luôn tin tưởng các em, cũng không muốn quản các em, chỉ là có vài việc nên biết cân nhắc một chút.” Lời nói của cô thấm thía có chút phỏng đoán xa, Đan gia cùng Lý gia trước kia vẫn giữ quan hệ tốt, tuy rằng vài năm gần đây vẫn đấu đá nhau kịch liệt trên thương trường, nhưng Lý gia cây lớn rễ sâu (thụ đại căn thâm), lão gia tử vẫn luôn cố gắng tránh chọc tới người bên kia, Lý gia không gặp phải tình trạng không thể vãn hồi thì sẽ không xé rách da mặt. Hai nhà trước nay nước giếng không phạm nước sông nên mới có thể bình an vô sự, vô ba vô lan.
Nét tươi cười trên mặt Hiểu Uyển ngưng lại một chút, lát sau lại thả lỏng xuống dưới, “Chị dâu có thể bảo với ca ca yên tâm, chúng em biết chừng mực mà.” Cô không dám khinh địch, nhưng vẫn tin tưởng bản thân anh có đủ năng lực để đoạt được những gì họ muốn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ba ngày trước chuyển dạ, vô cùng hoảng sợ a, giống như thời gian trôi thật chậm ấy, chắc là được khoảng 4kg, tôi lúc ấy còn sửng sốt, không ngờ lại to như vậy… Sáng nay bế lại thấy nhẹ đi một chút, bị doạ đến kinh hãi (hách nhất đại khiêu), sợ bé con bị làm sao, sau bác sĩ lại đây giải thích đó là hiện tượng giảm cân sinh lý bình thường ở trẻ sơ sinh, lúc ấy mới yên lòng…” Trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, bệnh viện XX, đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong vòng tay của mẹ ngủ ngon lành, mặc cho một đám người lớn bình phẩm từ đầu đến chân.
“Ai da, nhóc con này sao càng nhìn càng thấy giống bố thế nhỉ?” Cổ Duyệt đón lấy đứa trẻ, nhịn không được hôn đánh chụt một cái, đến tuổi này tình mẫu tử đã tràn đầy, có lẽ đang mơ màng đến con của mình…
Dung Ý đứng cạnh trêu chọc nói, “Nếu cậu thích trẻ con đến vậy thì cùng Trần Vĩ ngày đêm cố gắng, nhanh chóng sinh lấy một đứa là được.” Người phụ nữ vừa sinh con là Lê Lệ, vốn là đồng nghiệp cũ của Dung Ý, hôm nay cùng Cổ Duyệt tới đây thăm cô ấy, người nằm trên giường giống như tràn đầy kinh nghiệm, lại sinh đẻ thuận lợi nên sắc mặt hồng nhuận.
“Cậu nghĩ là mang thai suốt 9 tháng 10 ngày, lại còn đau đớn sinh nở là chuyện dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, vừa mới mua được nhà ở, kết hôn xong đã sắp xuất huyết đến nơi rồi, lấy đâu là tiền nhàn rỗi mà sinh con nữa chứ?” Cổ Duyệt ôm đứa trẻ thở dài, đâu phải muốn có con là có thể có được luôn a? Sinh con rồi còn bao nhiêu thứ, từ sữa bột, bỉm tã, bảo mẫu, lớn lên lại học hành, có việc gì là không cần đến tiền đâu.
Dung Ý cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ được bao bọc bởi đám quần áo mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười không ngậm lại được. Thân thể mềm mại mang theo hương sữa tự nhiên, da mặt vẫn còn hơi nhăn nhăn, ngũ quan đều nhỏ xíu, nàng chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức không muốn buông tay, cứ ôm riết lấy. Trẻ con lúc không khóc không quấy là đáng yêu nhất, không có chút nhận thức nào về thế giới này, hết thảy đều tinh thuần trong suốt, chỉ biết ăn, biết ngủ. Trước kia, nàng vẫn thích ngồi ở cửa nhà nhìn các bà mẹ vui đùa với đứa con nhỏ bé của mình, ôm bảo bối vào trong ngực, nhẹ nhàng hát những bài ca nàng không biết tên… Nàng vẫn thường tưởng tượng lúc mình nhỏ như thế, có phải mẹ nàng cũng từng ôm nàng như vậy, trân trọng như báu vật, luyến tiếc không muốn buông tay hay không.
“Cậu cũng thích thì nhanh chóng đi tìm người để sinh một đứa là được mà!” Cổ Duyệt nháy nháy mắt (tề mi lộng nhãn) đầy hàm ý nói với Dung Ý.
Dung Ý liếc một cái đầy vẻ xem thường, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẻ mặt lại tràn ngập tình mẫu tử, khiến cho Lê Lệ trên giường cũng buồn cười.
Kỳ thật cũng trùng hợp, bệnh viện Lê Lệ sinh cũng chính là chỗ Lý Tịch nằm, nàng nhân lúc Cổ Duyệt và Lê Lệ đang nói chuyện nuôi dạy con trẻ liền lên tầng 15 một chuyến, không ngờ y tá nói anh đang ngủ. Anh ở bệnh viện mười mấy ngày nay, lại không thể lộn xộn, nàng thấy anh rầu rĩ, bộ dáng không vui cũng biết là vô cùng khó chịu. Nhưng mấy ngày nay anh không suốt ngày đòi xuất viện như trước nữa mà chỉ thật im lặng, theo cách nói của anh là “trộm phù sinh bán nguyệt nhàn” (Cuộc sống bận rộn tranh thủ trộm lấy chút thời gian nhàn hạ, vui vẻ), đầu óc của anh luôn chứa những thứ mà người ngoài không thể nào hiểu được, nàng cũng chỉ biết mặc kệ mà thôi.
Nàng hôm nay ăn mặt thực tuỳ ý, áo khoác dài, đôi giày nhung màu trắng đế cao vừa phải, đội mũ len, quàng khăn quanh cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú, đường cong rõ ràng, càng cảm thấy giống như nữ sinh. Thực ra giày của nàng bước trên mặt đất không gây tiếng vang, nhưng nàng vẫn kiễng mũi chân đi vào. Laptop để ở đầu giường vẫn sáng, nàng đi ra phía trước tắt đi.
Lý Tịch tự nhiên giật giật thân mình, tay bỏ ra ngoài chăn. Người này ngay cả ngủ cũng không yên ổn, nàng cầm tay anh định bỏ vào trong chăn, không ngờ bị anh túm lấy, thừa dịp nàng ngây người kéo đầu nàng lại, hơi thở hỗn độn một đường xâm chiếm. Đến lúc nàng phục hồi tinh thần lại, anh đã cởi bỏ khăn quàng cổ của nàng, môi giấu vào chỗ da thịt mỏng manh nơi yết hầu nàng, không khí rất ấm áp, miệng khô lưỡi khô làm cho nàng không tự giác nuốt vào một cái.
“Y tá vào nhìn thấy bây giờ…” May mắn vẫn còn chút lý trí, nàng vội đẩy anh ra sửa sang lại quần áo.
Anh vẫn vươn người ra dính lấy nàng, ngửi ngửi rồi cau mày hỏi, “Mùi gì vậy?” Là mùi lại, có điểm giống dương nãi.
Nàng vốn định cười cái mũi thính của anh, quay đầu lại mở miệng nói, “Mùi của nam nhân.” Nhìn anh thản nhiên lấy chén uống nước, nàng hỏi, “Anh không hỏi đó là ai à?”
Anh chậm rãi uống một ngụm, đang cầm cái chén, ánh mắt cao thấp nhìn nàng từ đầu đến chân mới chậm rãi nói, “Anh luôn yên tâm về em.” Nhìn khoé miệng anh giơ lên đầy vẻ trêu tức, nàng nắm lấy cái gối định đạp vào anh, anh vừa giơ tay lên đầu hàng vừa nói, “Là mùi sữa của trẻ con…”
“Sao anh biết?” Người này cũng biết mùi sữa trẻ con sao? Nàng đoán là ngay cả bế đứa trẻ con anh cũng chưa bao giờ làm đi.
“Con của Thuỵ Khải, chỉ bế vài giây…” Nhóc con đó không nể mặt anh chút nào, vừa bế được vài giây đã tè lên người anh, áo sơ mi ướt sũng một mảng, nhưng anh vẫn ngơ ngác nhìn đứa bé vẻ mặt tinh thuần, chưa biết nói chỉ toét miệng cười, nhất thời bị mê hoặc. Anh trước giờ có bệnh ưa sạch sẽ, ai cũng biết điều đó, lúc ấy mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn anh ẩn nhẫn không dám cười, anh lại xấu hổ không biết nên bế tiếp hay buông ra.” Kỳ thật, trẻ con lúc không khóc không quấy rất đáng yêu…” Anh bật cười, nhớ mang máng lúc ôm đứa bé nhỏ xíu ấy trong tay, không biết dùng sức như thế nào, lần đầu tiên cảm thụ được một sinh linh mềm mại như thế.
“Nếu vậy thì chúng ta sinh một đứa đi!” Nàng cười đến không hề suy nghĩ, vô tâm thốt ra một câu như vậy. Lý Tịch đang nâng chén lên định uống nước, chưa chạm tới môi liền dừng lại, cái chén hơi chao nghiêng, anh lại lăng lăng nhìn nàng, không kịp phản ứng, miệng vẫn hơi mở ra, chân chính ngây ra như phỗng.
Nàng cũng cứng đờ người, trên mặt biểu tình liên tục biến hoá, cố gắng co rúm khoé miệng, nói chuyện lắp bắp, “Em nói đùa thôi, ý của em là… Nếu đứa nhỏ đáng yêu như vậy, về sau rảnh thì sinh một đứa.” Nói xong nàng lại hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, nàng đang nói gì vậy a? Còn mời người ta sinh con nữa sao? “Không phải, kỳ thật ý của em chính là… Dù sao cũng không phải như anh nghĩ đâu…” Càng ngày càng quẫn không biết dùng từ nào để diễn đạt, người nào đó bất lực.
“Em cho rằng anh đang nghĩ gì?” Lý Tịch cười cười, làm như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, biểu tình thản nhiên. Việc kết hôn sinh con quả thực chưa có trong kế hoạch của anh, cho dù tuổi cũng không còn ít, nhưng dù sao trong nhà vẫn còn có anh trai ở trên, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện vui đó.
Mặt nàng ngưng sắc, dần dần hai má đỏ bừng cũng rút đi, đứng lên yên lặng sửa sang quần áo của mình, nhìn đồng hồ trên tay hắng giọng nói, “Em đi xuống đây, buổi chiều công ty còn có việc, lúc anh tháo bột em không tới được, ngày mai em qua đón anh xuất viện.” Nói xong hôn lên má anh rồi vội vàng đi ra ngoài. Anh nhìn nàng hôm nay có chút thất thường, nhíu mày suy nghĩ.
Cổ Duyệt đang đứng chờ nàng đã có vẻ mất kiên nhẫn, ở khoa phụ sản gọi điện thoại nói, “Cậu đi toilet ở đây vậy? Không phải bảo mình cùng cậu về nhà thu dọn sao? Buổi chiều còn phải đi làm nữa đấy!”
“Mình xuống dưới rồi, chờ cậu ở ngay tầng 1 nhé!” Nàng đáp đơn giản, thang máy đã xuống đến tầng 1. Đứng trên đường chờ Cổ Duyệt, nàng nhàm chán liếc mắt nhìn hoa viên bệnh viện, mưa rải rác từng hạt nhỏ bay bay, một chiếc Audi đen bóng tiến vào hành lang trong tầm nhìn của nàng. Nhìn xe đã thấy quá xa hoa, loại A6 quen thuộc nhưng biển số đẹp, một đoàn lãnh đạo ăn mặc chỉnh tề đứng ở hành lang chờ đón, nàng nhận ra phó viện trưởng trong đám người đó, lúc Lý Tịch mới nhập viện người đó đến hỏi han ân cần, so với bác sĩ chủ trị còn nhanh nhẹn hơn.
Nàng nhìn lái xe bước xuống mở cửa sau, Cổ Duyệt cũng nhìn bên ngoài mưa bay lả tả nói, “Trời lạnh đã đủ ép buộc người ta rồi, giờ lại còn mưa thế này nữa định không cho người ta sống sót sao?” Dung Ý xoay người lại cười hỏi, “Lúc trước ai tự xưng là “Bắc quốc chi hoa” sừng sững không ngã ấy nhỉ?”
“Ai, nhiều tuổi rồi, chịu không nổi nữa.” Cổ Duyệt rùng mình một cái, chạy nhanh đi lên kéo tay nàng, không ngừng cọ xát sưởi ấm. Hai người hướng ra cửa chính khi đám người kia đi vào thang máy, Cổ Duyệt thầm thì, “Vừa rồi ở thang máy chợt gặp một ý tá oán giận nói, không biết có phải bên trên cử người xuống kiểm tra đột xuất không mà lãnh đạo bệnh viện từ sáng tinh mơ đã phải họp khẩn cấp…”
“Vậy à?” Dung Ý thấp giọng đáp, lúc đám người kia lướt qua, ngẩng đầu lên nhìn người vừa rồi ngồi ở ghế sau, dáng người rất đẹp, mặt mày sắc nét, ánh mắt thâm thuý mà sáng ngời. Nàng chợt cảm thấy có vẻ giống giống một ai đó, nhưng người này thân thể cường tráng hơn, đang suy nghĩ xuất thần lại gặp ánh mắt của anh ta. Nàng hơi run một chút, cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm xuống vài độ, ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo chút ý tứ hàm xúc, thâm thuý khó lường, hai bên nhìn nhau làm nàng có chút khẩn trương, không tự giác thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước. Rời đi ánh mắt đầy áp lực của anh ta, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính mình rõ ràng không làm gì khuất tất, vậy mà dưới ánh mắt kia lại cảm thấy ức chế trong người. Vừa ra khỏi cửa liền vẫy taxi, xe đến lập tức chui vào.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Lý Tịch ngẩng đầu nhìn người vừa mở cửa vào, không khỏi kinh hãi, nếu không phải vì đang bó bột chắc đã nhảy xuống giường. Nhìn sắc mặt Lý Triều, anh bị doạ không nhẹ, đành phải kiên trì chào hỏi.
Lý Triều vừa từ Mặc Ngươi Bản (là nước nào nhỉ?) bay trở về, vừa mệt vừa lo lắng cho anh, sắc mặt tự nhiên rất khó coi. Nhưng nhìn thấy anh nằm trên giường, chân còn bó bột, bộ dáng đáng thương chờ bị mắng, cho dù có tức giận cũng vẫn kiềm chế, thở dài hỏi câu, “Chân còn đau không?” Sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh mà thong dong.
Lý Tịch lắc đầu, miễn cường cười ứng phó, “Chiều nay tháo bột, mai xuất viện được rồi.”
“Còn cợt nhả hả? Chuyện như vậy có thể nói giỡn sao? Gạt trong nhà không nói, ngay cả ta cũng giấu giếm?” Hơn nửa tháng trước Lý Triều ở Australia, nếu không vì việc ngập đầu mà quên mất để ý đến cậu ta thì không phải đến giờ mới biết. Hiện tại nghĩ lại mới biết được có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng báo tin về trận bão tuyết lịch sử đó, nhiều người ngăn cản như vậy mà cậu ta còn gạt mọi người để đi vào núi. Bộ dáng của huynh trưởng ít nhiều cũng khiến Lý Tịch hoảng sợ, thấy cậu ta vẫn tươi cười, Lý Triều tiếp tục giáo huấn, “Trực tiếp khiến cho người bên quân khu điều động binh lực, lại không có lý do gì cả, người bên dưới tự nhiên sẽ hoảng sợ. Hai bên thiếu chút nữa là nháo loạn, gây chuyện ồn ào như vậy là để cho ai xem?” Lý Nhân Khởi ở quân khu đúng là ngốc nghếch, ai khiến hắn có chuyện gì đều ghi lại trong hồ sơ chứ? Địa phương có quy củ của địa phương, tuy rằng không dám nói gì nhưng tiếng đồn truyền đến Bắc Kinh cũng không hề dễ nghe.
Lý Tịch nghe anh trai nói, trầm mặc một lát mới hỏi, “Ba cũng biết à?”
“Ba mà biết thì cậu còn có thể tiêu dao khoái hoạt như thế này sao?” Giọng điệu của anh đã kiềm chế lại, không còn kích động như vừa rồi nữa. Kỳ thật vẫn là lo lắng cho cậu ta, tính tình của Tịch Tử bọn họ đều biết, người trong nhà chỉ sợ một ngày nói đó cậu ta có xảy ra chuyện gì cũng không nói với người nhà, thông minh quá cũng không tốt. Thật lâu sau mới nói, “Mấy năm nay thân thể ba không tốt, đừng chọc cho ông ấy phát hoả nữa. Lớn như vậy rồi đáng lẽ phải biết chứ, cho dù là muốn chơi đùa đi nữa cũng đừng làm trò trẻ con như thế!” Anh đã xem qua ảnh chụp của nàng từ lâu, vừa rồi trước cửa bệnh viện cũng nhìn thoáng qua, không cần biết xinh đẹp như thế nào, điều tra hoàn cảnh thấy đã từng có dây dưa với con rể của Đan gia. Loại nữ nhân này cho dù anh chỉ liếc mắt qua một cái cũng biết theo tính tình của Tịch Tử rất khó để không gây chuyện hoang đường.
Không ngờ Lý Tịch sắc mặt trầm xuống, “Ai giống như trẻ con chứ? Là do mấy người lúc nào cũng quản thúc em như đứa trẻ, anh nói em đã lớn như vậy rồi, làm việc gì cũng có suy nghĩ của mình chứ. Dù sao chuyện này cũng không phải chơi đùa…” Anh có chút giận, giọng đã hơi cao lên.
Lý Triều biết tính cách của em mình, cũng không muốn nói nhiều, dặn dò vài câu chú ý giữ gìn thân thể gì đó, quay đầu lại vội vàng đi ra sân bay. Lúc đi ra ngoài nhìn đến màn hình laptop, các tạp chí lớn đều ồn ào đưa tin dự đoán S&D cùng Đan Trữ hợp tác, ngữ khí sâu xa nói một câu, “Giới cần dùng gấp nhẫn.” (Câu này mình chưa dịch được)
Mấy chữ đó ẩn chứa biết bao nhiêu phong ba, liên luỵ đến không chỉ Đan Trữ hay MRG, mà Lý Tịch chỉ cười cười, khoé mắt hẹp dài bay lên, loại sự tình “Độc cô cầu bại” này, lâu lâu rơi vào cũng thú vị
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ai da, Dung Ý, phòng của cậu thật là được đó nha!” Cổ Duyệt đẩy cửa kính hướng ra ban công nhìn ra ngoài, tầm nhìn trống trải, trong thành thị này, ban công như vậy là ước mơ của bao gia đình.
Dung Ý kéo kéo khoé miệng, xoay người thu dọn đồ đạc linh tinh trên bàn, nói thầm, “Đương nhiên là được rồi, mất hai phần lương của mình còn gì nữa.” Cho dù là nói vậy nhưng trong lòng vẫn đau đau. Cổ Duyệt cảm thấy không thể bàn luận, đứng một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi, “Không phải Lý Tịch trả tiền sao?”
Dung Ý như nghe được chuyện gì buồn cười, hỏi lại một câu, “Nhà của mình, dựa vào cái gì mà anh ấy trả tiền chứ?” Cổ Duyệt muốn nói gì, chuông cửa lại vang lên, nàng mặc kệ, tự đi ra mở cửa. Hoá ra là người ta chuyển máy điều hoà tinh lọc không khí đến, nàng ký nhận, kiểm tra hàng hoá có vấn đề gì không. Cổ Duyệt lại cầm lấy bản hướng dẫn xem xét, miệng nhắc đi nhắc lại, “Hệ thống lọc bốn tầng… Loại bỏ mọi bụi bẩn, tạp chất, metanon cùng các loại vi khuẩn, nấm mốc và virus trong không khí… Tác dụng mạnh trong đường kính 20 thước…” Cuối cùng nhìn đến giá tiền, hung hăng hít mộm ngụm khí lạnh, hơn 3300 NDT. Tiễn người giao hàng đi rồi, cô mới giơ hoá đơn trong tay lên hỏi, “Dung Ý à, cậu… Này…” Cô quả thật nói không nên lời, nếu là Dung Ý trước kia, có lẽ hỏi ý kiến nàng, nàng sẽ bảo lãng phí điện, không nói hai lời sẽ ném qua một bên.
“Không khí ô nhiễm được coi là nguyên nhân hàng đầu trong việc gây hại cho sức khoẻ con người.” Nàng vừa giải thích vừa chuyển qua một góc, bộ dáng thật sự nghiêm túc.
“Lại là vì Lý Tịch?” Cổ Duyệt kéo nàng ngồi xuống sô pha, vẻ mặt có chút ngưng trọng, “Anh ta không thể đi cầu thang bộ, nên chuyển sang nhà này. Muốn phục vụ anh ta, nên trong phòng tắm làm một hàng tay vịn, không hề lo chủ nhà tăng giá… Còn nữa, còn cái này…” Cổ chỉ tay vào cái điều hoà lọc không khí kia, “Người mà cái điều hoà dùng đến hai chục năm cũng không muốn thay, mùa hè nóng nực thà đứng dậy đi tắm vẫn để đó mà dùng, lại mang tiền đi mua những thứ từng chê là vô dụng?” Quả thực làm cho cô khó có thể tin được.
“Hai người ở bên nhau sẽ tìm cách hoà hợp với nhau, mình không thấy đây là vấn đề gì lớn cả.” Dung Ý tránh ánh mắt bức người của Cổ Duyệt, nhìn xuống đôi giày của mình.
“Cậu có nghĩ cậu và anh ta là dạng quan hệ gì hay không? Anh ta có năng lực cho cậu mối quan hệ gì chứ? Mình không nói đến chuyện ai vì ai, hai người ở chung đến nhà ai ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều cậu có nghĩ đến tương lai hay không vậy?” Lý Tịch hôm nay cao hứng đến nhà nàng ngủ, ngày mai vui vẻ đến nhà khác ngủ, anh ta có thể không sao cả, nhưng Dung Ý thì không được. Cô chỉ sợ một ngày nào đó Lý Tịch có thể tiêu sái bỏ đi, Dung Ý vẫn giống như trước kia khóc lóc liều lĩnh đuổi theo Dương Miễn…
“Mình chỉ muốn có một đoạn tình cảm thuộc về chính mình, thật vất vả mới tìm về cảm giác này, mình chỉ là muốn lại nếm thử hương vị khi yêu một người. Anh ấy có tiền, mình cũng không phải loại người tự cho mình là thanh cao không màng đến tiền bạc, nhưng giờ mình cảm thấy hai người ở bên nhau vui vẻ là tốt rồi, các cậu đừng dùng ý nghĩ của bản thân mà áp đặt lên người mình nữa được không?” Ánh mắt nàng thoáng ẩm ướt, giống như chợt nhận ra lời nói của mình có chút nặng nề, chậm rãi xoay người ôm Cổ Duyệt, “Người ngoài có đồn đại, bàn tán như thế nào mình cũng không để ý, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình hi vọng cậu lúc nào cũng ủng hộ quyết định và lựa chọn của mình.” Thân thể nàng mềm nhũn dựa vào Cổ Duyệt, cũng như đang tìm một người để dựa vào.
Cổ Duyệt không ngờ nàng lại nói những điều như vậy, cằm của Dung Ý tựa trên vai cô thật lâu, cô bất đắc dĩ thở dài một cái.
Trong quán trà cổ kính, ánh mắt trời lấp lánh xuyên qua nóc nhà bằng thuỷ tinh, hạ xuống đoá sen đang hé nở, mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, đáng tiếc là dù được người ta chăm sóc cẩn thận, vô cùng diễm lệ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hư ảo không thực.
“Chị dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi có thời gian mời em đi uống trà thế này?” Đan Hiểu Uyển dáng vẻ mệt mỏi đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt tươi cười nhìn chị dâu trước mắt, hương thơm của trà hoa chậm rãi lan toả trong không gian ấm áp kín đáo, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vừa rồi đàm phán với bên S&D, người phụ trách bên kia ỷ rằng mật ít ruồi nhiều (nguyên văn là tăng nhiều cháo thiếu) lại ra điều kiện tăng giá, nhìn con số trên bản hợp đồng, cô đã thầm cảm thấy không ổn, mà Dương Miễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không có biểu tình gì. Lúc đi ra cô không nhịn được hỏi anh, S&D như vậy có sợ hay không, hạng mục này đối với Đan Trữ mà nói giống như là yếu. Lại không ngờ anh chỉ cười hôn lên má cô nói, bọn họ sẽ không tăng giá nữa, hạng mục này ngoài Đan Trữ ra thì không ai có thể làm nữa cả. Trên mặt nắm chắc mười phần cũng làm cho cô tin tưởng gấp trăm lần, cô chỉ biết anh sẽ không làm cho cô thất vọng, lúc cùng anh trở về, cô đã biết anh sẽ thành công trong lĩnh vực của mình.
“Con nhà dì tháng sau kết hôn, chị qua đây hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ.” Bành Tĩnh Nhã đoan trang thanh lịch, từ đầu tới chân đều chú ý trang phục vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, ngay cả động tác nâng chén trà lên cũng tao nhã đến cực điểm. “Gần đây em và Dương Miễn thế nào?” Nói ra vẻ vô tâm nhưng lại mang theo vài phần quan tâm. Hiểu Uyển vốn vô cùng kiên cường, mọi người trong nhà đều lo sợ tính tình quật cường ấy sẽ khiến cô không tiếc thân mà nghịch lửa, cuối cùng lửa cháy làm tổn thương chính mình.
“Vẫn cùng nhau đi về phía trước, có thể có gì khác được?” Hiểu Uyển có điểm buồn cười cầm lấy chén trà, độ ấm vừa vặn, không bỏng tay mà chỉ rất thoải mái. Bọn họ cùng nhau đi về phía trước rất tốt, sau này cũng sẽ vẫn hoà hợp cùng nhau đi xuống, cô nghĩ như vậy. Gần đây ngày đêm kề vai chiến đấu trong công ty, cô như tìm về cảm giác thời đại học, cô cùng anh dựa sát vào nhau trong thư viện, ngồi đến tận sáng. Cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt chuyên chú của anh, anh và nàng là loại người giống nhau, nếu chưa có được thứ mình theo đuổi thĩ vĩnh viễn không buông tay.
“Nghe anh trai em nói Dương Miễn dạo này theo sát hạng mục S&D kia, nếu có thể giao cho các em, anh ấy luôn tin tưởng các em, cũng không muốn quản các em, chỉ là có vài việc nên biết cân nhắc một chút.” Lời nói của cô thấm thía có chút phỏng đoán xa, Đan gia cùng Lý gia trước kia vẫn giữ quan hệ tốt, tuy rằng vài năm gần đây vẫn đấu đá nhau kịch liệt trên thương trường, nhưng Lý gia cây lớn rễ sâu (thụ đại căn thâm), lão gia tử vẫn luôn cố gắng tránh chọc tới người bên kia, Lý gia không gặp phải tình trạng không thể vãn hồi thì sẽ không xé rách da mặt. Hai nhà trước nay nước giếng không phạm nước sông nên mới có thể bình an vô sự, vô ba vô lan.
Nét tươi cười trên mặt Hiểu Uyển ngưng lại một chút, lát sau lại thả lỏng xuống dưới, “Chị dâu có thể bảo với ca ca yên tâm, chúng em biết chừng mực mà.” Cô không dám khinh địch, nhưng vẫn tin tưởng bản thân anh có đủ năng lực để đoạt được những gì họ muốn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ba ngày trước chuyển dạ, vô cùng hoảng sợ a, giống như thời gian trôi thật chậm ấy, chắc là được khoảng kg, tôi lúc ấy còn sửng sốt, không ngờ lại to như vậy… Sáng nay bế lại thấy nhẹ đi một chút, bị doạ đến kinh hãi (hách nhất đại khiêu), sợ bé con bị làm sao, sau bác sĩ lại đây giải thích đó là hiện tượng giảm cân sinh lý bình thường ở trẻ sơ sinh, lúc ấy mới yên lòng…” Trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, bệnh viện XX, đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong vòng tay của mẹ ngủ ngon lành, mặc cho một đám người lớn bình phẩm từ đầu đến chân.
“Ai da, nhóc con này sao càng nhìn càng thấy giống bố thế nhỉ?” Cổ Duyệt đón lấy đứa trẻ, nhịn không được hôn đánh chụt một cái, đến tuổi này tình mẫu tử đã tràn đầy, có lẽ đang mơ màng đến con của mình…
Dung Ý đứng cạnh trêu chọc nói, “Nếu cậu thích trẻ con đến vậy thì cùng Trần Vĩ ngày đêm cố gắng, nhanh chóng sinh lấy một đứa là được.” Người phụ nữ vừa sinh con là Lê Lệ, vốn là đồng nghiệp cũ của Dung Ý, hôm nay cùng Cổ Duyệt tới đây thăm cô ấy, người nằm trên giường giống như tràn đầy kinh nghiệm, lại sinh đẻ thuận lợi nên sắc mặt hồng nhuận.
“Cậu nghĩ là mang thai suốt tháng ngày, lại còn đau đớn sinh nở là chuyện dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, vừa mới mua được nhà ở, kết hôn xong đã sắp xuất huyết đến nơi rồi, lấy đâu là tiền nhàn rỗi mà sinh con nữa chứ?” Cổ Duyệt ôm đứa trẻ thở dài, đâu phải muốn có con là có thể có được luôn a? Sinh con rồi còn bao nhiêu thứ, từ sữa bột, bỉm tã, bảo mẫu, lớn lên lại học hành, có việc gì là không cần đến tiền đâu.
Dung Ý cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ được bao bọc bởi đám quần áo mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười không ngậm lại được. Thân thể mềm mại mang theo hương sữa tự nhiên, da mặt vẫn còn hơi nhăn nhăn, ngũ quan đều nhỏ xíu, nàng chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức không muốn buông tay, cứ ôm riết lấy. Trẻ con lúc không khóc không quấy là đáng yêu nhất, không có chút nhận thức nào về thế giới này, hết thảy đều tinh thuần trong suốt, chỉ biết ăn, biết ngủ. Trước kia, nàng vẫn thích ngồi ở cửa nhà nhìn các bà mẹ vui đùa với đứa con nhỏ bé của mình, ôm bảo bối vào trong ngực, nhẹ nhàng hát những bài ca nàng không biết tên… Nàng vẫn thường tưởng tượng lúc mình nhỏ như thế, có phải mẹ nàng cũng từng ôm nàng như vậy, trân trọng như báu vật, luyến tiếc không muốn buông tay hay không.
“Cậu cũng thích thì nhanh chóng đi tìm người để sinh một đứa là được mà!” Cổ Duyệt nháy nháy mắt (tề mi lộng nhãn) đầy hàm ý nói với Dung Ý.
Dung Ý liếc một cái đầy vẻ xem thường, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẻ mặt lại tràn ngập tình mẫu tử, khiến cho Lê Lệ trên giường cũng buồn cười.
Kỳ thật cũng trùng hợp, bệnh viện Lê Lệ sinh cũng chính là chỗ Lý Tịch nằm, nàng nhân lúc Cổ Duyệt và Lê Lệ đang nói chuyện nuôi dạy con trẻ liền lên tầng một chuyến, không ngờ y tá nói anh đang ngủ. Anh ở bệnh viện mười mấy ngày nay, lại không thể lộn xộn, nàng thấy anh rầu rĩ, bộ dáng không vui cũng biết là vô cùng khó chịu. Nhưng mấy ngày nay anh không suốt ngày đòi xuất viện như trước nữa mà chỉ thật im lặng, theo cách nói của anh là “trộm phù sinh bán nguyệt nhàn” (Cuộc sống bận rộn tranh thủ trộm lấy chút thời gian nhàn hạ, vui vẻ), đầu óc của anh luôn chứa những thứ mà người ngoài không thể nào hiểu được, nàng cũng chỉ biết mặc kệ mà thôi.
Nàng hôm nay ăn mặt thực tuỳ ý, áo khoác dài, đôi giày nhung màu trắng đế cao vừa phải, đội mũ len, quàng khăn quanh cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú, đường cong rõ ràng, càng cảm thấy giống như nữ sinh. Thực ra giày của nàng bước trên mặt đất không gây tiếng vang, nhưng nàng vẫn kiễng mũi chân đi vào. Laptop để ở đầu giường vẫn sáng, nàng đi ra phía trước tắt đi.
Lý Tịch tự nhiên giật giật thân mình, tay bỏ ra ngoài chăn. Người này ngay cả ngủ cũng không yên ổn, nàng cầm tay anh định bỏ vào trong chăn, không ngờ bị anh túm lấy, thừa dịp nàng ngây người kéo đầu nàng lại, hơi thở hỗn độn một đường xâm chiếm. Đến lúc nàng phục hồi tinh thần lại, anh đã cởi bỏ khăn quàng cổ của nàng, môi giấu vào chỗ da thịt mỏng manh nơi yết hầu nàng, không khí rất ấm áp, miệng khô lưỡi khô làm cho nàng không tự giác nuốt vào một cái.
“Y tá vào nhìn thấy bây giờ…” May mắn vẫn còn chút lý trí, nàng vội đẩy anh ra sửa sang lại quần áo.
Anh vẫn vươn người ra dính lấy nàng, ngửi ngửi rồi cau mày hỏi, “Mùi gì vậy?” Là mùi lại, có điểm giống dương nãi.
Nàng vốn định cười cái mũi thính của anh, quay đầu lại mở miệng nói, “Mùi của nam nhân.” Nhìn anh thản nhiên lấy chén uống nước, nàng hỏi, “Anh không hỏi đó là ai à?”
Anh chậm rãi uống một ngụm, đang cầm cái chén, ánh mắt cao thấp nhìn nàng từ đầu đến chân mới chậm rãi nói, “Anh luôn yên tâm về em.” Nhìn khoé miệng anh giơ lên đầy vẻ trêu tức, nàng nắm lấy cái gối định đạp vào anh, anh vừa giơ tay lên đầu hàng vừa nói, “Là mùi sữa của trẻ con…”
“Sao anh biết?” Người này cũng biết mùi sữa trẻ con sao? Nàng đoán là ngay cả bế đứa trẻ con anh cũng chưa bao giờ làm đi.
“Con của Thuỵ Khải, chỉ bế vài giây…” Nhóc con đó không nể mặt anh chút nào, vừa bế được vài giây đã tè lên người anh, áo sơ mi ướt sũng một mảng, nhưng anh vẫn ngơ ngác nhìn đứa bé vẻ mặt tinh thuần, chưa biết nói chỉ toét miệng cười, nhất thời bị mê hoặc. Anh trước giờ có bệnh ưa sạch sẽ, ai cũng biết điều đó, lúc ấy mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn anh ẩn nhẫn không dám cười, anh lại xấu hổ không biết nên bế tiếp hay buông ra.” Kỳ thật, trẻ con lúc không khóc không quấy rất đáng yêu…” Anh bật cười, nhớ mang máng lúc ôm đứa bé nhỏ xíu ấy trong tay, không biết dùng sức như thế nào, lần đầu tiên cảm thụ được một sinh linh mềm mại như thế.
“Nếu vậy thì chúng ta sinh một đứa đi!” Nàng cười đến không hề suy nghĩ, vô tâm thốt ra một câu như vậy. Lý Tịch đang nâng chén lên định uống nước, chưa chạm tới môi liền dừng lại, cái chén hơi chao nghiêng, anh lại lăng lăng nhìn nàng, không kịp phản ứng, miệng vẫn hơi mở ra, chân chính ngây ra như phỗng.
Nàng cũng cứng đờ người, trên mặt biểu tình liên tục biến hoá, cố gắng co rúm khoé miệng, nói chuyện lắp bắp, “Em nói đùa thôi, ý của em là… Nếu đứa nhỏ đáng yêu như vậy, về sau rảnh thì sinh một đứa.” Nói xong nàng lại hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, nàng đang nói gì vậy a? Còn mời người ta sinh con nữa sao? “Không phải, kỳ thật ý của em chính là… Dù sao cũng không phải như anh nghĩ đâu…” Càng ngày càng quẫn không biết dùng từ nào để diễn đạt, người nào đó bất lực.
“Em cho rằng anh đang nghĩ gì?” Lý Tịch cười cười, làm như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, biểu tình thản nhiên. Việc kết hôn sinh con quả thực chưa có trong kế hoạch của anh, cho dù tuổi cũng không còn ít, nhưng dù sao trong nhà vẫn còn có anh trai ở trên, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện vui đó.
Mặt nàng ngưng sắc, dần dần hai má đỏ bừng cũng rút đi, đứng lên yên lặng sửa sang quần áo của mình, nhìn đồng hồ trên tay hắng giọng nói, “Em đi xuống đây, buổi chiều công ty còn có việc, lúc anh tháo bột em không tới được, ngày mai em qua đón anh xuất viện.” Nói xong hôn lên má anh rồi vội vàng đi ra ngoài. Anh nhìn nàng hôm nay có chút thất thường, nhíu mày suy nghĩ.
Cổ Duyệt đang đứng chờ nàng đã có vẻ mất kiên nhẫn, ở khoa phụ sản gọi điện thoại nói, “Cậu đi toilet ở đây vậy? Không phải bảo mình cùng cậu về nhà thu dọn sao? Buổi chiều còn phải đi làm nữa đấy!”
“Mình xuống dưới rồi, chờ cậu ở ngay tầng nhé!” Nàng đáp đơn giản, thang máy đã xuống đến tầng . Đứng trên đường chờ Cổ Duyệt, nàng nhàm chán liếc mắt nhìn hoa viên bệnh viện, mưa rải rác từng hạt nhỏ bay bay, một chiếc Audi đen bóng tiến vào hành lang trong tầm nhìn của nàng. Nhìn xe đã thấy quá xa hoa, loại A quen thuộc nhưng biển số đẹp, một đoàn lãnh đạo ăn mặc chỉnh tề đứng ở hành lang chờ đón, nàng nhận ra phó viện trưởng trong đám người đó, lúc Lý Tịch mới nhập viện người đó đến hỏi han ân cần, so với bác sĩ chủ trị còn nhanh nhẹn hơn.
Nàng nhìn lái xe bước xuống mở cửa sau, Cổ Duyệt cũng nhìn bên ngoài mưa bay lả tả nói, “Trời lạnh đã đủ ép buộc người ta rồi, giờ lại còn mưa thế này nữa định không cho người ta sống sót sao?” Dung Ý xoay người lại cười hỏi, “Lúc trước ai tự xưng là “Bắc quốc chi hoa” sừng sững không ngã ấy nhỉ?”
“Ai, nhiều tuổi rồi, chịu không nổi nữa.” Cổ Duyệt rùng mình một cái, chạy nhanh đi lên kéo tay nàng, không ngừng cọ xát sưởi ấm. Hai người hướng ra cửa chính khi đám người kia đi vào thang máy, Cổ Duyệt thầm thì, “Vừa rồi ở thang máy chợt gặp một ý tá oán giận nói, không biết có phải bên trên cử người xuống kiểm tra đột xuất không mà lãnh đạo bệnh viện từ sáng tinh mơ đã phải họp khẩn cấp…”
“Vậy à?” Dung Ý thấp giọng đáp, lúc đám người kia lướt qua, ngẩng đầu lên nhìn người vừa rồi ngồi ở ghế sau, dáng người rất đẹp, mặt mày sắc nét, ánh mắt thâm thuý mà sáng ngời. Nàng chợt cảm thấy có vẻ giống giống một ai đó, nhưng người này thân thể cường tráng hơn, đang suy nghĩ xuất thần lại gặp ánh mắt của anh ta. Nàng hơi run một chút, cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm xuống vài độ, ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo chút ý tứ hàm xúc, thâm thuý khó lường, hai bên nhìn nhau làm nàng có chút khẩn trương, không tự giác thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước. Rời đi ánh mắt đầy áp lực của anh ta, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính mình rõ ràng không làm gì khuất tất, vậy mà dưới ánh mắt kia lại cảm thấy ức chế trong người. Vừa ra khỏi cửa liền vẫy taxi, xe đến lập tức chui vào.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Lý Tịch ngẩng đầu nhìn người vừa mở cửa vào, không khỏi kinh hãi, nếu không phải vì đang bó bột chắc đã nhảy xuống giường. Nhìn sắc mặt Lý Triều, anh bị doạ không nhẹ, đành phải kiên trì chào hỏi.
Lý Triều vừa từ Mặc Ngươi Bản (là nước nào nhỉ?) bay trở về, vừa mệt vừa lo lắng cho anh, sắc mặt tự nhiên rất khó coi. Nhưng nhìn thấy anh nằm trên giường, chân còn bó bột, bộ dáng đáng thương chờ bị mắng, cho dù có tức giận cũng vẫn kiềm chế, thở dài hỏi câu, “Chân còn đau không?” Sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh mà thong dong.
Lý Tịch lắc đầu, miễn cường cười ứng phó, “Chiều nay tháo bột, mai xuất viện được rồi.”
“Còn cợt nhả hả? Chuyện như vậy có thể nói giỡn sao? Gạt trong nhà không nói, ngay cả ta cũng giấu giếm?” Hơn nửa tháng trước Lý Triều ở Australia, nếu không vì việc ngập đầu mà quên mất để ý đến cậu ta thì không phải đến giờ mới biết. Hiện tại nghĩ lại mới biết được có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng báo tin về trận bão tuyết lịch sử đó, nhiều người ngăn cản như vậy mà cậu ta còn gạt mọi người để đi vào núi. Bộ dáng của huynh trưởng ít nhiều cũng khiến Lý Tịch hoảng sợ, thấy cậu ta vẫn tươi cười, Lý Triều tiếp tục giáo huấn, “Trực tiếp khiến cho người bên quân khu điều động binh lực, lại không có lý do gì cả, người bên dưới tự nhiên sẽ hoảng sợ. Hai bên thiếu chút nữa là nháo loạn, gây chuyện ồn ào như vậy là để cho ai xem?” Lý Nhân Khởi ở quân khu đúng là ngốc nghếch, ai khiến hắn có chuyện gì đều ghi lại trong hồ sơ chứ? Địa phương có quy củ của địa phương, tuy rằng không dám nói gì nhưng tiếng đồn truyền đến Bắc Kinh cũng không hề dễ nghe.
Lý Tịch nghe anh trai nói, trầm mặc một lát mới hỏi, “Ba cũng biết à?”
“Ba mà biết thì cậu còn có thể tiêu dao khoái hoạt như thế này sao?” Giọng điệu của anh đã kiềm chế lại, không còn kích động như vừa rồi nữa. Kỳ thật vẫn là lo lắng cho cậu ta, tính tình của Tịch Tử bọn họ đều biết, người trong nhà chỉ sợ một ngày nói đó cậu ta có xảy ra chuyện gì cũng không nói với người nhà, thông minh quá cũng không tốt. Thật lâu sau mới nói, “Mấy năm nay thân thể ba không tốt, đừng chọc cho ông ấy phát hoả nữa. Lớn như vậy rồi đáng lẽ phải biết chứ, cho dù là muốn chơi đùa đi nữa cũng đừng làm trò trẻ con như thế!” Anh đã xem qua ảnh chụp của nàng từ lâu, vừa rồi trước cửa bệnh viện cũng nhìn thoáng qua, không cần biết xinh đẹp như thế nào, điều tra hoàn cảnh thấy đã từng có dây dưa với con rể của Đan gia. Loại nữ nhân này cho dù anh chỉ liếc mắt qua một cái cũng biết theo tính tình của Tịch Tử rất khó để không gây chuyện hoang đường.
Không ngờ Lý Tịch sắc mặt trầm xuống, “Ai giống như trẻ con chứ? Là do mấy người lúc nào cũng quản thúc em như đứa trẻ, anh nói em đã lớn như vậy rồi, làm việc gì cũng có suy nghĩ của mình chứ. Dù sao chuyện này cũng không phải chơi đùa…” Anh có chút giận, giọng đã hơi cao lên.
Lý Triều biết tính cách của em mình, cũng không muốn nói nhiều, dặn dò vài câu chú ý giữ gìn thân thể gì đó, quay đầu lại vội vàng đi ra sân bay. Lúc đi ra ngoài nhìn đến màn hình laptop, các tạp chí lớn đều ồn ào đưa tin dự đoán S&D cùng Đan Trữ hợp tác, ngữ khí sâu xa nói một câu, “Giới cần dùng gấp nhẫn.” (Câu này mình chưa dịch được)
Mấy chữ đó ẩn chứa biết bao nhiêu phong ba, liên luỵ đến không chỉ Đan Trữ hay MRG, mà Lý Tịch chỉ cười cười, khoé mắt hẹp dài bay lên, loại sự tình “Độc cô cầu bại” này, lâu lâu rơi vào cũng thú vị
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ai da, Dung Ý, phòng của cậu thật là được đó nha!” Cổ Duyệt đẩy cửa kính hướng ra ban công nhìn ra ngoài, tầm nhìn trống trải, trong thành thị này, ban công như vậy là ước mơ của bao gia đình.
Dung Ý kéo kéo khoé miệng, xoay người thu dọn đồ đạc linh tinh trên bàn, nói thầm, “Đương nhiên là được rồi, mất hai phần lương của mình còn gì nữa.” Cho dù là nói vậy nhưng trong lòng vẫn đau đau. Cổ Duyệt cảm thấy không thể bàn luận, đứng một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi, “Không phải Lý Tịch trả tiền sao?”
Dung Ý như nghe được chuyện gì buồn cười, hỏi lại một câu, “Nhà của mình, dựa vào cái gì mà anh ấy trả tiền chứ?” Cổ Duyệt muốn nói gì, chuông cửa lại vang lên, nàng mặc kệ, tự đi ra mở cửa. Hoá ra là người ta chuyển máy điều hoà tinh lọc không khí đến, nàng ký nhận, kiểm tra hàng hoá có vấn đề gì không. Cổ Duyệt lại cầm lấy bản hướng dẫn xem xét, miệng nhắc đi nhắc lại, “Hệ thống lọc bốn tầng… Loại bỏ mọi bụi bẩn, tạp chất, metanon cùng các loại vi khuẩn, nấm mốc và virus trong không khí… Tác dụng mạnh trong đường kính thước…” Cuối cùng nhìn đến giá tiền, hung hăng hít mộm ngụm khí lạnh, hơn NDT. Tiễn người giao hàng đi rồi, cô mới giơ hoá đơn trong tay lên hỏi, “Dung Ý à, cậu… Này…” Cô quả thật nói không nên lời, nếu là Dung Ý trước kia, có lẽ hỏi ý kiến nàng, nàng sẽ bảo lãng phí điện, không nói hai lời sẽ ném qua một bên.
“Không khí ô nhiễm được coi là nguyên nhân hàng đầu trong việc gây hại cho sức khoẻ con người.” Nàng vừa giải thích vừa chuyển qua một góc, bộ dáng thật sự nghiêm túc.
“Lại là vì Lý Tịch?” Cổ Duyệt kéo nàng ngồi xuống sô pha, vẻ mặt có chút ngưng trọng, “Anh ta không thể đi cầu thang bộ, nên chuyển sang nhà này. Muốn phục vụ anh ta, nên trong phòng tắm làm một hàng tay vịn, không hề lo chủ nhà tăng giá… Còn nữa, còn cái này…” Cổ chỉ tay vào cái điều hoà lọc không khí kia, “Người mà cái điều hoà dùng đến hai chục năm cũng không muốn thay, mùa hè nóng nực thà đứng dậy đi tắm vẫn để đó mà dùng, lại mang tiền đi mua những thứ từng chê là vô dụng?” Quả thực làm cho cô khó có thể tin được.
“Hai người ở bên nhau sẽ tìm cách hoà hợp với nhau, mình không thấy đây là vấn đề gì lớn cả.” Dung Ý tránh ánh mắt bức người của Cổ Duyệt, nhìn xuống đôi giày của mình.
“Cậu có nghĩ cậu và anh ta là dạng quan hệ gì hay không? Anh ta có năng lực cho cậu mối quan hệ gì chứ? Mình không nói đến chuyện ai vì ai, hai người ở chung đến nhà ai ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều cậu có nghĩ đến tương lai hay không vậy?” Lý Tịch hôm nay cao hứng đến nhà nàng ngủ, ngày mai vui vẻ đến nhà khác ngủ, anh ta có thể không sao cả, nhưng Dung Ý thì không được. Cô chỉ sợ một ngày nào đó Lý Tịch có thể tiêu sái bỏ đi, Dung Ý vẫn giống như trước kia khóc lóc liều lĩnh đuổi theo Dương Miễn…
“Mình chỉ muốn có một đoạn tình cảm thuộc về chính mình, thật vất vả mới tìm về cảm giác này, mình chỉ là muốn lại nếm thử hương vị khi yêu một người. Anh ấy có tiền, mình cũng không phải loại người tự cho mình là thanh cao không màng đến tiền bạc, nhưng giờ mình cảm thấy hai người ở bên nhau vui vẻ là tốt rồi, các cậu đừng dùng ý nghĩ của bản thân mà áp đặt lên người mình nữa được không?” Ánh mắt nàng thoáng ẩm ướt, giống như chợt nhận ra lời nói của mình có chút nặng nề, chậm rãi xoay người ôm Cổ Duyệt, “Người ngoài có đồn đại, bàn tán như thế nào mình cũng không để ý, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình hi vọng cậu lúc nào cũng ủng hộ quyết định và lựa chọn của mình.” Thân thể nàng mềm nhũn dựa vào Cổ Duyệt, cũng như đang tìm một người để dựa vào.
Cổ Duyệt không ngờ nàng lại nói những điều như vậy, cằm của Dung Ý tựa trên vai cô thật lâu, cô bất đắc dĩ thở dài một cái.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong quán trà cổ kính, ánh mắt trời lấp lánh xuyên qua nóc nhà bằng thuỷ tinh, hạ xuống đoá sen đang hé nở, mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng, đáng tiếc là dù được người ta chăm sóc cẩn thận, vô cùng diễm lệ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hư ảo không thực.
“Chị dâu sao hôm nay lại rảnh rỗi có thời gian mời em đi uống trà thế này?” Đan Hiểu Uyển dáng vẻ mệt mỏi đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt tươi cười nhìn chị dâu trước mắt, hương thơm của trà hoa chậm rãi lan toả trong không gian ấm áp kín đáo, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vừa rồi đàm phán với bên S&D, người phụ trách bên kia ỷ rằng mật ít ruồi nhiều (nguyên văn là tăng nhiều cháo thiếu) lại ra điều kiện tăng giá, nhìn con số trên bản hợp đồng, cô đã thầm cảm thấy không ổn, mà Dương Miễn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không có biểu tình gì. Lúc đi ra cô không nhịn được hỏi anh, S&D như vậy có sợ hay không, hạng mục này đối với Đan Trữ mà nói giống như là yếu. Lại không ngờ anh chỉ cười hôn lên má cô nói, bọn họ sẽ không tăng giá nữa, hạng mục này ngoài Đan Trữ ra thì không ai có thể làm nữa cả. Trên mặt nắm chắc mười phần cũng làm cho cô tin tưởng gấp trăm lần, cô chỉ biết anh sẽ không làm cho cô thất vọng, lúc cùng anh trở về, cô đã biết anh sẽ thành công trong lĩnh vực của mình.
“Con nhà dì tháng sau kết hôn, chị qua đây hỗ trợ chuẩn bị hôn lễ.” Bành Tĩnh Nhã đoan trang thanh lịch, từ đầu tới chân đều chú ý trang phục vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, dù sao cũng là tiểu thư nhà quyền quý, ngay cả động tác nâng chén trà lên cũng tao nhã đến cực điểm. “Gần đây em và Dương Miễn thế nào?” Nói ra vẻ vô tâm nhưng lại mang theo vài phần quan tâm. Hiểu Uyển vốn vô cùng kiên cường, mọi người trong nhà đều lo sợ tính tình quật cường ấy sẽ khiến cô không tiếc thân mà nghịch lửa, cuối cùng lửa cháy làm tổn thương chính mình.
“Vẫn cùng nhau đi về phía trước, có thể có gì khác được?” Hiểu Uyển có điểm buồn cười cầm lấy chén trà, độ ấm vừa vặn, không bỏng tay mà chỉ rất thoải mái. Bọn họ cùng nhau đi về phía trước rất tốt, sau này cũng sẽ vẫn hoà hợp cùng nhau đi xuống, cô nghĩ như vậy. Gần đây ngày đêm kề vai chiến đấu trong công ty, cô như tìm về cảm giác thời đại học, cô cùng anh dựa sát vào nhau trong thư viện, ngồi đến tận sáng. Cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt chuyên chú của anh, anh và nàng là loại người giống nhau, nếu chưa có được thứ mình theo đuổi thĩ vĩnh viễn không buông tay.
“Nghe anh trai em nói Dương Miễn dạo này theo sát hạng mục S&D kia, nếu có thể giao cho các em, anh ấy luôn tin tưởng các em, cũng không muốn quản các em, chỉ là có vài việc nên biết cân nhắc một chút.” Lời nói của cô thấm thía có chút phỏng đoán xa, Đan gia cùng Lý gia trước kia vẫn giữ quan hệ tốt, tuy rằng vài năm gần đây vẫn đấu đá nhau kịch liệt trên thương trường, nhưng Lý gia cây lớn rễ sâu (thụ đại căn thâm), lão gia tử vẫn luôn cố gắng tránh chọc tới người bên kia, Lý gia không gặp phải tình trạng không thể vãn hồi thì sẽ không xé rách da mặt. Hai nhà trước nay nước giếng không phạm nước sông nên mới có thể bình an vô sự, vô ba vô lan.
Nét tươi cười trên mặt Hiểu Uyển ngưng lại một chút, lát sau lại thả lỏng xuống dưới, “Chị dâu có thể bảo với ca ca yên tâm, chúng em biết chừng mực mà.” Cô không dám khinh địch, nhưng vẫn tin tưởng bản thân anh có đủ năng lực để đoạt được những gì họ muốn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ba ngày trước chuyển dạ, vô cùng hoảng sợ a, giống như thời gian trôi thật chậm ấy, chắc là được khoảng 4kg, tôi lúc ấy còn sửng sốt, không ngờ lại to như vậy… Sáng nay bế lại thấy nhẹ đi một chút, bị doạ đến kinh hãi (hách nhất đại khiêu), sợ bé con bị làm sao, sau bác sĩ lại đây giải thích đó là hiện tượng giảm cân sinh lý bình thường ở trẻ sơ sinh, lúc ấy mới yên lòng…” Trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, bệnh viện XX, đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong vòng tay của mẹ ngủ ngon lành, mặc cho một đám người lớn bình phẩm từ đầu đến chân.
“Ai da, nhóc con này sao càng nhìn càng thấy giống bố thế nhỉ?” Cổ Duyệt đón lấy đứa trẻ, nhịn không được hôn đánh chụt một cái, đến tuổi này tình mẫu tử đã tràn đầy, có lẽ đang mơ màng đến con của mình…
Dung Ý đứng cạnh trêu chọc nói, “Nếu cậu thích trẻ con đến vậy thì cùng Trần Vĩ ngày đêm cố gắng, nhanh chóng sinh lấy một đứa là được.” Người phụ nữ vừa sinh con là Lê Lệ, vốn là đồng nghiệp cũ của Dung Ý, hôm nay cùng Cổ Duyệt tới đây thăm cô ấy, người nằm trên giường giống như tràn đầy kinh nghiệm, lại sinh đẻ thuận lợi nên sắc mặt hồng nhuận.
“Cậu nghĩ là mang thai suốt 9 tháng 10 ngày, lại còn đau đớn sinh nở là chuyện dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa, vừa mới mua được nhà ở, kết hôn xong đã sắp xuất huyết đến nơi rồi, lấy đâu là tiền nhàn rỗi mà sinh con nữa chứ?” Cổ Duyệt ôm đứa trẻ thở dài, đâu phải muốn có con là có thể có được luôn a? Sinh con rồi còn bao nhiêu thứ, từ sữa bột, bỉm tã, bảo mẫu, lớn lên lại học hành, có việc gì là không cần đến tiền đâu.
Dung Ý cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ được bao bọc bởi đám quần áo mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười không ngậm lại được. Thân thể mềm mại mang theo hương sữa tự nhiên, da mặt vẫn còn hơi nhăn nhăn, ngũ quan đều nhỏ xíu, nàng chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức không muốn buông tay, cứ ôm riết lấy. Trẻ con lúc không khóc không quấy là đáng yêu nhất, không có chút nhận thức nào về thế giới này, hết thảy đều tinh thuần trong suốt, chỉ biết ăn, biết ngủ. Trước kia, nàng vẫn thích ngồi ở cửa nhà nhìn các bà mẹ vui đùa với đứa con nhỏ bé của mình, ôm bảo bối vào trong ngực, nhẹ nhàng hát những bài ca nàng không biết tên… Nàng vẫn thường tưởng tượng lúc mình nhỏ như thế, có phải mẹ nàng cũng từng ôm nàng như vậy, trân trọng như báu vật, luyến tiếc không muốn buông tay hay không.
“Cậu cũng thích thì nhanh chóng đi tìm người để sinh một đứa là được mà!” Cổ Duyệt nháy nháy mắt (tề mi lộng nhãn) đầy hàm ý nói với Dung Ý.
Dung Ý liếc một cái đầy vẻ xem thường, cúi đầu nhìn đứa trẻ vẻ mặt lại tràn ngập tình mẫu tử, khiến cho Lê Lệ trên giường cũng buồn cười.
Kỳ thật cũng trùng hợp, bệnh viện Lê Lệ sinh cũng chính là chỗ Lý Tịch nằm, nàng nhân lúc Cổ Duyệt và Lê Lệ đang nói chuyện nuôi dạy con trẻ liền lên tầng 15 một chuyến, không ngờ y tá nói anh đang ngủ. Anh ở bệnh viện mười mấy ngày nay, lại không thể lộn xộn, nàng thấy anh rầu rĩ, bộ dáng không vui cũng biết là vô cùng khó chịu. Nhưng mấy ngày nay anh không suốt ngày đòi xuất viện như trước nữa mà chỉ thật im lặng, theo cách nói của anh là “trộm phù sinh bán nguyệt nhàn” (Cuộc sống bận rộn tranh thủ trộm lấy chút thời gian nhàn hạ, vui vẻ), đầu óc của anh luôn chứa những thứ mà người ngoài không thể nào hiểu được, nàng cũng chỉ biết mặc kệ mà thôi.
Nàng hôm nay ăn mặt thực tuỳ ý, áo khoác dài, đôi giày nhung màu trắng đế cao vừa phải, đội mũ len, quàng khăn quanh cổ, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú, đường cong rõ ràng, càng cảm thấy giống như nữ sinh. Thực ra giày của nàng bước trên mặt đất không gây tiếng vang, nhưng nàng vẫn kiễng mũi chân đi vào. Laptop để ở đầu giường vẫn sáng, nàng đi ra phía trước tắt đi.
Lý Tịch tự nhiên giật giật thân mình, tay bỏ ra ngoài chăn. Người này ngay cả ngủ cũng không yên ổn, nàng cầm tay anh định bỏ vào trong chăn, không ngờ bị anh túm lấy, thừa dịp nàng ngây người kéo đầu nàng lại, hơi thở hỗn độn một đường xâm chiếm. Đến lúc nàng phục hồi tinh thần lại, anh đã cởi bỏ khăn quàng cổ của nàng, môi giấu vào chỗ da thịt mỏng manh nơi yết hầu nàng, không khí rất ấm áp, miệng khô lưỡi khô làm cho nàng không tự giác nuốt vào một cái.
“Y tá vào nhìn thấy bây giờ…” May mắn vẫn còn chút lý trí, nàng vội đẩy anh ra sửa sang lại quần áo.
Anh vẫn vươn người ra dính lấy nàng, ngửi ngửi rồi cau mày hỏi, “Mùi gì vậy?” Là mùi lại, có điểm giống dương nãi.
Nàng vốn định cười cái mũi thính của anh, quay đầu lại mở miệng nói, “Mùi của nam nhân.” Nhìn anh thản nhiên lấy chén uống nước, nàng hỏi, “Anh không hỏi đó là ai à?”
Anh chậm rãi uống một ngụm, đang cầm cái chén, ánh mắt cao thấp nhìn nàng từ đầu đến chân mới chậm rãi nói, “Anh luôn yên tâm về em.” Nhìn khoé miệng anh giơ lên đầy vẻ trêu tức, nàng nắm lấy cái gối định đạp vào anh, anh vừa giơ tay lên đầu hàng vừa nói, “Là mùi sữa của trẻ con…”
“Sao anh biết?” Người này cũng biết mùi sữa trẻ con sao? Nàng đoán là ngay cả bế đứa trẻ con anh cũng chưa bao giờ làm đi.
“Con của Thuỵ Khải, chỉ bế vài giây…” Nhóc con đó không nể mặt anh chút nào, vừa bế được vài giây đã tè lên người anh, áo sơ mi ướt sũng một mảng, nhưng anh vẫn ngơ ngác nhìn đứa bé vẻ mặt tinh thuần, chưa biết nói chỉ toét miệng cười, nhất thời bị mê hoặc. Anh trước giờ có bệnh ưa sạch sẽ, ai cũng biết điều đó, lúc ấy mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, lại nhìn anh ẩn nhẫn không dám cười, anh lại xấu hổ không biết nên bế tiếp hay buông ra.” Kỳ thật, trẻ con lúc không khóc không quấy rất đáng yêu…” Anh bật cười, nhớ mang máng lúc ôm đứa bé nhỏ xíu ấy trong tay, không biết dùng sức như thế nào, lần đầu tiên cảm thụ được một sinh linh mềm mại như thế.
“Nếu vậy thì chúng ta sinh một đứa đi!” Nàng cười đến không hề suy nghĩ, vô tâm thốt ra một câu như vậy. Lý Tịch đang nâng chén lên định uống nước, chưa chạm tới môi liền dừng lại, cái chén hơi chao nghiêng, anh lại lăng lăng nhìn nàng, không kịp phản ứng, miệng vẫn hơi mở ra, chân chính ngây ra như phỗng.
Nàng cũng cứng đờ người, trên mặt biểu tình liên tục biến hoá, cố gắng co rúm khoé miệng, nói chuyện lắp bắp, “Em nói đùa thôi, ý của em là… Nếu đứa nhỏ đáng yêu như vậy, về sau rảnh thì sinh một đứa.” Nói xong nàng lại hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, nàng đang nói gì vậy a? Còn mời người ta sinh con nữa sao? “Không phải, kỳ thật ý của em chính là… Dù sao cũng không phải như anh nghĩ đâu…” Càng ngày càng quẫn không biết dùng từ nào để diễn đạt, người nào đó bất lực.
“Em cho rằng anh đang nghĩ gì?” Lý Tịch cười cười, làm như đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, biểu tình thản nhiên. Việc kết hôn sinh con quả thực chưa có trong kế hoạch của anh, cho dù tuổi cũng không còn ít, nhưng dù sao trong nhà vẫn còn có anh trai ở trên, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện vui đó.
Mặt nàng ngưng sắc, dần dần hai má đỏ bừng cũng rút đi, đứng lên yên lặng sửa sang quần áo của mình, nhìn đồng hồ trên tay hắng giọng nói, “Em đi xuống đây, buổi chiều công ty còn có việc, lúc anh tháo bột em không tới được, ngày mai em qua đón anh xuất viện.” Nói xong hôn lên má anh rồi vội vàng đi ra ngoài. Anh nhìn nàng hôm nay có chút thất thường, nhíu mày suy nghĩ.
Cổ Duyệt đang đứng chờ nàng đã có vẻ mất kiên nhẫn, ở khoa phụ sản gọi điện thoại nói, “Cậu đi toilet ở đây vậy? Không phải bảo mình cùng cậu về nhà thu dọn sao? Buổi chiều còn phải đi làm nữa đấy!”
“Mình xuống dưới rồi, chờ cậu ở ngay tầng 1 nhé!” Nàng đáp đơn giản, thang máy đã xuống đến tầng 1. Đứng trên đường chờ Cổ Duyệt, nàng nhàm chán liếc mắt nhìn hoa viên bệnh viện, mưa rải rác từng hạt nhỏ bay bay, một chiếc Audi đen bóng tiến vào hành lang trong tầm nhìn của nàng. Nhìn xe đã thấy quá xa hoa, loại A6 quen thuộc nhưng biển số đẹp, một đoàn lãnh đạo ăn mặc chỉnh tề đứng ở hành lang chờ đón, nàng nhận ra phó viện trưởng trong đám người đó, lúc Lý Tịch mới nhập viện người đó đến hỏi han ân cần, so với bác sĩ chủ trị còn nhanh nhẹn hơn.
Nàng nhìn lái xe bước xuống mở cửa sau, Cổ Duyệt cũng nhìn bên ngoài mưa bay lả tả nói, “Trời lạnh đã đủ ép buộc người ta rồi, giờ lại còn mưa thế này nữa định không cho người ta sống sót sao?” Dung Ý xoay người lại cười hỏi, “Lúc trước ai tự xưng là “Bắc quốc chi hoa” sừng sững không ngã ấy nhỉ?”
“Ai, nhiều tuổi rồi, chịu không nổi nữa.” Cổ Duyệt rùng mình một cái, chạy nhanh đi lên kéo tay nàng, không ngừng cọ xát sưởi ấm. Hai người hướng ra cửa chính khi đám người kia đi vào thang máy, Cổ Duyệt thầm thì, “Vừa rồi ở thang máy chợt gặp một ý tá oán giận nói, không biết có phải bên trên cử người xuống kiểm tra đột xuất không mà lãnh đạo bệnh viện từ sáng tinh mơ đã phải họp khẩn cấp…”
“Vậy à?” Dung Ý thấp giọng đáp, lúc đám người kia lướt qua, ngẩng đầu lên nhìn người vừa rồi ngồi ở ghế sau, dáng người rất đẹp, mặt mày sắc nét, ánh mắt thâm thuý mà sáng ngời. Nàng chợt cảm thấy có vẻ giống giống một ai đó, nhưng người này thân thể cường tráng hơn, đang suy nghĩ xuất thần lại gặp ánh mắt của anh ta. Nàng hơi run một chút, cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh dường như giảm xuống vài độ, ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo chút ý tứ hàm xúc, thâm thuý khó lường, hai bên nhìn nhau làm nàng có chút khẩn trương, không tự giác thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước. Rời đi ánh mắt đầy áp lực của anh ta, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính mình rõ ràng không làm gì khuất tất, vậy mà dưới ánh mắt kia lại cảm thấy ức chế trong người. Vừa ra khỏi cửa liền vẫy taxi, xe đến lập tức chui vào.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Lý Tịch ngẩng đầu nhìn người vừa mở cửa vào, không khỏi kinh hãi, nếu không phải vì đang bó bột chắc đã nhảy xuống giường. Nhìn sắc mặt Lý Triều, anh bị doạ không nhẹ, đành phải kiên trì chào hỏi.
Lý Triều vừa từ Mặc Ngươi Bản (là nước nào nhỉ?) bay trở về, vừa mệt vừa lo lắng cho anh, sắc mặt tự nhiên rất khó coi. Nhưng nhìn thấy anh nằm trên giường, chân còn bó bột, bộ dáng đáng thương chờ bị mắng, cho dù có tức giận cũng vẫn kiềm chế, thở dài hỏi câu, “Chân còn đau không?” Sắc mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh mà thong dong.
Lý Tịch lắc đầu, miễn cường cười ứng phó, “Chiều nay tháo bột, mai xuất viện được rồi.”
“Còn cợt nhả hả? Chuyện như vậy có thể nói giỡn sao? Gạt trong nhà không nói, ngay cả ta cũng giấu giếm?” Hơn nửa tháng trước Lý Triều ở Australia, nếu không vì việc ngập đầu mà quên mất để ý đến cậu ta thì không phải đến giờ mới biết. Hiện tại nghĩ lại mới biết được có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả truyền thông nước ngoài cũng báo tin về trận bão tuyết lịch sử đó, nhiều người ngăn cản như vậy mà cậu ta còn gạt mọi người để đi vào núi. Bộ dáng của huynh trưởng ít nhiều cũng khiến Lý Tịch hoảng sợ, thấy cậu ta vẫn tươi cười, Lý Triều tiếp tục giáo huấn, “Trực tiếp khiến cho người bên quân khu điều động binh lực, lại không có lý do gì cả, người bên dưới tự nhiên sẽ hoảng sợ. Hai bên thiếu chút nữa là nháo loạn, gây chuyện ồn ào như vậy là để cho ai xem?” Lý Nhân Khởi ở quân khu đúng là ngốc nghếch, ai khiến hắn có chuyện gì đều ghi lại trong hồ sơ chứ? Địa phương có quy củ của địa phương, tuy rằng không dám nói gì nhưng tiếng đồn truyền đến Bắc Kinh cũng không hề dễ nghe.
Lý Tịch nghe anh trai nói, trầm mặc một lát mới hỏi, “Ba cũng biết à?”
“Ba mà biết thì cậu còn có thể tiêu dao khoái hoạt như thế này sao?” Giọng điệu của anh đã kiềm chế lại, không còn kích động như vừa rồi nữa. Kỳ thật vẫn là lo lắng cho cậu ta, tính tình của Tịch Tử bọn họ đều biết, người trong nhà chỉ sợ một ngày nói đó cậu ta có xảy ra chuyện gì cũng không nói với người nhà, thông minh quá cũng không tốt. Thật lâu sau mới nói, “Mấy năm nay thân thể ba không tốt, đừng chọc cho ông ấy phát hoả nữa. Lớn như vậy rồi đáng lẽ phải biết chứ, cho dù là muốn chơi đùa đi nữa cũng đừng làm trò trẻ con như thế!” Anh đã xem qua ảnh chụp của nàng từ lâu, vừa rồi trước cửa bệnh viện cũng nhìn thoáng qua, không cần biết xinh đẹp như thế nào, điều tra hoàn cảnh thấy đã từng có dây dưa với con rể của Đan gia. Loại nữ nhân này cho dù anh chỉ liếc mắt qua một cái cũng biết theo tính tình của Tịch Tử rất khó để không gây chuyện hoang đường.
Không ngờ Lý Tịch sắc mặt trầm xuống, “Ai giống như trẻ con chứ? Là do mấy người lúc nào cũng quản thúc em như đứa trẻ, anh nói em đã lớn như vậy rồi, làm việc gì cũng có suy nghĩ của mình chứ. Dù sao chuyện này cũng không phải chơi đùa…” Anh có chút giận, giọng đã hơi cao lên.
Lý Triều biết tính cách của em mình, cũng không muốn nói nhiều, dặn dò vài câu chú ý giữ gìn thân thể gì đó, quay đầu lại vội vàng đi ra sân bay. Lúc đi ra ngoài nhìn đến màn hình laptop, các tạp chí lớn đều ồn ào đưa tin dự đoán S&D cùng Đan Trữ hợp tác, ngữ khí sâu xa nói một câu, “Giới cần dùng gấp nhẫn.” (Câu này mình chưa dịch được)
Mấy chữ đó ẩn chứa biết bao nhiêu phong ba, liên luỵ đến không chỉ Đan Trữ hay MRG, mà Lý Tịch chỉ cười cười, khoé mắt hẹp dài bay lên, loại sự tình “Độc cô cầu bại” này, lâu lâu rơi vào cũng thú vị
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ai da, Dung Ý, phòng của cậu thật là được đó nha!” Cổ Duyệt đẩy cửa kính hướng ra ban công nhìn ra ngoài, tầm nhìn trống trải, trong thành thị này, ban công như vậy là ước mơ của bao gia đình.
Dung Ý kéo kéo khoé miệng, xoay người thu dọn đồ đạc linh tinh trên bàn, nói thầm, “Đương nhiên là được rồi, mất hai phần lương của mình còn gì nữa.” Cho dù là nói vậy nhưng trong lòng vẫn đau đau. Cổ Duyệt cảm thấy không thể bàn luận, đứng một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi, “Không phải Lý Tịch trả tiền sao?”
Dung Ý như nghe được chuyện gì buồn cười, hỏi lại một câu, “Nhà của mình, dựa vào cái gì mà anh ấy trả tiền chứ?” Cổ Duyệt muốn nói gì, chuông cửa lại vang lên, nàng mặc kệ, tự đi ra mở cửa. Hoá ra là người ta chuyển máy điều hoà tinh lọc không khí đến, nàng ký nhận, kiểm tra hàng hoá có vấn đề gì không. Cổ Duyệt lại cầm lấy bản hướng dẫn xem xét, miệng nhắc đi nhắc lại, “Hệ thống lọc bốn tầng… Loại bỏ mọi bụi bẩn, tạp chất, metanon cùng các loại vi khuẩn, nấm mốc và virus trong không khí… Tác dụng mạnh trong đường kính 20 thước…” Cuối cùng nhìn đến giá tiền, hung hăng hít mộm ngụm khí lạnh, hơn 3300 NDT. Tiễn người giao hàng đi rồi, cô mới giơ hoá đơn trong tay lên hỏi, “Dung Ý à, cậu… Này…” Cô quả thật nói không nên lời, nếu là Dung Ý trước kia, có lẽ hỏi ý kiến nàng, nàng sẽ bảo lãng phí điện, không nói hai lời sẽ ném qua một bên.
“Không khí ô nhiễm được coi là nguyên nhân hàng đầu trong việc gây hại cho sức khoẻ con người.” Nàng vừa giải thích vừa chuyển qua một góc, bộ dáng thật sự nghiêm túc.
“Lại là vì Lý Tịch?” Cổ Duyệt kéo nàng ngồi xuống sô pha, vẻ mặt có chút ngưng trọng, “Anh ta không thể đi cầu thang bộ, nên chuyển sang nhà này. Muốn phục vụ anh ta, nên trong phòng tắm làm một hàng tay vịn, không hề lo chủ nhà tăng giá… Còn nữa, còn cái này…” Cổ chỉ tay vào cái điều hoà lọc không khí kia, “Người mà cái điều hoà dùng đến hai chục năm cũng không muốn thay, mùa hè nóng nực thà đứng dậy đi tắm vẫn để đó mà dùng, lại mang tiền đi mua những thứ từng chê là vô dụng?” Quả thực làm cho cô khó có thể tin được.
“Hai người ở bên nhau sẽ tìm cách hoà hợp với nhau, mình không thấy đây là vấn đề gì lớn cả.” Dung Ý tránh ánh mắt bức người của Cổ Duyệt, nhìn xuống đôi giày của mình.
“Cậu có nghĩ cậu và anh ta là dạng quan hệ gì hay không? Anh ta có năng lực cho cậu mối quan hệ gì chứ? Mình không nói đến chuyện ai vì ai, hai người ở chung đến nhà ai ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều cậu có nghĩ đến tương lai hay không vậy?” Lý Tịch hôm nay cao hứng đến nhà nàng ngủ, ngày mai vui vẻ đến nhà khác ngủ, anh ta có thể không sao cả, nhưng Dung Ý thì không được. Cô chỉ sợ một ngày nào đó Lý Tịch có thể tiêu sái bỏ đi, Dung Ý vẫn giống như trước kia khóc lóc liều lĩnh đuổi theo Dương Miễn…
“Mình chỉ muốn có một đoạn tình cảm thuộc về chính mình, thật vất vả mới tìm về cảm giác này, mình chỉ là muốn lại nếm thử hương vị khi yêu một người. Anh ấy có tiền, mình cũng không phải loại người tự cho mình là thanh cao không màng đến tiền bạc, nhưng giờ mình cảm thấy hai người ở bên nhau vui vẻ là tốt rồi, các cậu đừng dùng ý nghĩ của bản thân mà áp đặt lên người mình nữa được không?” Ánh mắt nàng thoáng ẩm ướt, giống như chợt nhận ra lời nói của mình có chút nặng nề, chậm rãi xoay người ôm Cổ Duyệt, “Người ngoài có đồn đại, bàn tán như thế nào mình cũng không để ý, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình hi vọng cậu lúc nào cũng ủng hộ quyết định và lựa chọn của mình.” Thân thể nàng mềm nhũn dựa vào Cổ Duyệt, cũng như đang tìm một người để dựa vào.
Cổ Duyệt không ngờ nàng lại nói những điều như vậy, cằm của Dung Ý tựa trên vai cô thật lâu, cô bất đắc dĩ thở dài một cái.