Cuối tuần, trời xanh bát ngát, cơn gió khẽ thổi qua cành cây tử đằng bên khung cửa sổ.
Khương Nghênh ôm lấy laptop đẩy cánh cửa thủy tinh của Cloudside ra, vừa vào cửa đã thấy Vân Hiện ôm khuỷu tay đứng trước một mặt tường màu trắng, bất động, dường như đang úp mặt vào tường sám hối.
Cô đi tới trước quầy bar, khẽ hỏi Triệu Tân Nhu: “Anh ấy làm sao vậy?”
Triệu Tân Nhu giải thích: “Hôm qua trong tiệm có mấy đứa trẻ nghịch ngợm, giẫm mấy dấu chân lên bức tường, ông chủ đang nhìn mấy vết chân đó đấy ạ.”
Khương Nghênh không hiểu nôi: “Dấu chân thì có gì đẹp mà nhìn?”
Triệu Tân Nhu nhún vai: “Ai biết được đâu ạ.”
Con người gần như thích làm khó bản thân mình, càng nhìn những thứ không thuận mắt càng không thể ngăn nổi mắt mình dính chặt vào thứ đó.
Ngày hôm nay Vân Hiện đi qua bức tường đó bốn năm lần, rõ ràng biết mấy dấu chân trên tường ấy sẽ khiến trong lòng anh không thoải mái, giống như tờ giấy trắng vị người ta vò nát không thể trải phẳng ra được nữa, nhưng tầm mắt không tự chủ nhìn về phía ấy.
Mỗi một lần nhìn, anh đều sẽ cau mày thở dài một tiếng.
Quả thực Khương Nghênh không nhìn nổi nữa, hỏi anh: “Có cần dùng màu nước phủ một lớp lên trên không?”
Vân Hiện lắc đầu: “Vẫn sẽ bị bẩn.”
Khương Nghênh nhìn bức tường màu trắng, nhìn từ xa mấy dấu chân nho nhỏ căn bản không nhìn thấy, vậy nên cô ý thức được điều gì đó, cười hỏi: “Vân Hiện, anh là cung xử nữ hả?”
Vân Hiện: …..
Yên lặng thay cho câu trả lời, gương mặt Khương Nghênh viết đầy câu “Tôi biết ngay mà”.
Cô đánh giá mặt tường ấy một cái, vị trí trước lối cầu thang, bên trên được trang trí bằng một hàng khung ảnh thường có trẻ con chạy lên chạy xuống, cho nên mặt tường mới dễ bẩn hơn.
Khương Nghênh đề nghị nói: “Có muốn thử vẽ trên tường không? Mặt tường đó khá thích hợp đấy.”
Tầm mắt Vân Hiện di chuyển từ bức tường sang người cô, đồng tình gật đầu: “Được đấy, cách nghĩ hay.”
“Vẽ cảnh đêm đi.” Khương Nghênh ngồi trên ghế chân cao, giơ tay ra đo đạc, “Chỗ này vẽ bầu trời đêm, ánh trắng ở bên phải, chỗ này vẽ khung viền của một tiệm cà phê, bên cạnh có một cây to, anh thấy thế nào?”
Vân Hiện nhìn tường trắng, trong đầu đang tưởng tượng khung cảnh mà Khương Nghênh nói tới: “Được, bây giờ tôi đi tìm người.”
Thấy anh muốn lấy điện thoại ra, Khương Nghênh ngăn lại, vỗ lên ngực mình, kiêu ngạo nói: “Không cần phiền phức, có tôi mà, tôi xuất thân chuyên nghiệp đó nha.”
Cô đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước bước tường kia: “Hồi học đại học tôi từng vẽ tranh trên tường của trường, không khó, mấy tiếng đồng hồ là xong rồi.”
Vân Hiện cũng chẳng khách sáo, hỏi cô: “Vậy bao giờ cô có thể vẽ cho tôi?”
“Luôn hôm nay đi, đúng dịp ngày mai là cuối tuần tôi không đi làm.” Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn về phía Vân Hiện, trong lời nói mang theo ý cười, “Cũng sợ không nắm chặt, ông chủ Vân cũng xử nữ của chúng ta sẽ phát điên mất.”
Buổi tối ngày hôm đó sau khi tiệm cà phế Cloudside đóng cửa, Vân Hiện và Khương Nghênh ở lại làm thêm.
Khương Nghênh vẽ bố cục nháp trước, dặm màu toàn cảnh thì Vân Hiện làm, Khương Nghênh phụ trách phác họa chi tiết.
Cho dù đeo tạp dề màu xám, chẳng bao lâu trên người và quần áo dính đầy sơn màu.
Khương Nghênh vừa cầm bảng phối màu vừa trêu ghẹo Vân Hiện: “Người anh bẩn hết rồi, có thể chịu được không?”
Vân Hiện bất lực nhìn cô một cái, giọng điệu nghiêm túc giải thích cho mình: “Tôi không có bệnh sạch sẽ, cũng không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, tôi chỉ không thích nhìn những đồ màu trắng bị bẩn dù chỉ là một chút mà thôi.”
Khương Nghênh vội vàng dỗ dành anh: “Được được được, tôi biết rồi, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Hai người họ chuyên tâm vẽ vời, đợi khi tiến độ sắp được một nửa, Vân Hiện đứng dậy, vung cánh tay nhức mỏi của mình, hỏi Khương Nghênh: “Khát không?”
Vừa rồi không cảm thấy gì, lúc này được hỏi đến Khương Nghênh mới phát hiện ra cổ họng khô rát: “Cho tôi một cốc nước đi.”
Vân Hiện quay về quầy bar, rót một cốc nước, cắm một chiếc ống hút vào, đi đến bên cạnh Khương Nghênh đưa cho cô.
Hai tay Khương Nghênh đều cầm đồ, cúi đầu thấp xuống, cắn lấy ống hút uống một ngụm.
Nhìn dáng vẻ ngậm ống hút của cô, Vân Hiện cười cười: “Nếu như mệt thì hôm nay vẽ đến đây thôi.”
Khương Nghênh xua tay: “Sắp xong rồi, tôi không mệt, bán thành phẩm để ở chỗ này cũng không đẹp.”
Làm việc liên tục, Khương Nghênh đổ mồ hôi, cảm thấy có chút nóng nực, mái tóc dài ướt đẫm dính trên cổ, rất không thoải mái.
Vẽ xong viền của tiệm cà phê, cô đi xuống khỏi chiếc thang, đặt bảng pha màu và cọ vẽ xuống, lấy dây buộc tóc ở cổ tay buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.
Hôm nay Khương Nghênh mặc một chiếc áo màu trắng cổ vuông, tóc dài được buộc lên cao, lộ ra đường bờ vai là xương cổ mịn màng.
Vân Hiện nhìn thấy trên vai trái của cô có hình xăm, hình như là trái đất và bông hồng đỏ.
Khương Nghênh uống nước, đứng từ xa đánh giá tác phẩm của mình, hỏi Vân Hiện: “Đây là hình dạng của nó rồi, còn thiếu chút chi tiết, anh thấy thế nào?”
Vốn là bức tường màu trắng đơn điệu trở nên rực rỡ, bầu trời đêm màu mực với một vầng trăng, sang sáng lấp lánh bốn phía, tiệm cà phê sáng rực ánh đèn vàng, dưới gốc cây có một người đàn ông đang đứng.
Vân Hiện chỉ bóng lưng của người đàn ông: “Vẽ thêm một người bên cạnh anh ta đi, nhìn có vẻ hơi cô độc.”
Khương Nghênh gật đầu: “Được.”
Đêm đã về khuya, đợi đến khi Khương Nghênh vẽ xong nét bút cuối cùng, ánh trăng ngoài cửa sổ đã sáng vằng vặc, vạn vật chìm vào yên tĩnh.
Cô vươn vai, thở phào một hơi: “Vẽ xong rồi!”
Vân Hiện đưa nước cho cô uống: “Vất vả rồi.”
Khương Nghênh xoa bóp bả vai nhức mỏi, nhìn thấy nụ cười của Vân Hiện khiến toàn thân cô chẳng còn mệt mỏi, có vất vả hơn nữa cũng xứng đáng.
Bọn họ đứng sóng vai, hợp lại làm một với hai bóng người trên bức tường.
“Hiện giờ không còn cô độc nữa rồi.”
“Ừ, không còn cô độc nữa.”
Lúc Vân Hiện đưa Khương Nghênh về nhà xong, đã sắp hai giờ sáng rồi. Anh tắm rửa qua, rồi lấy hai lon bia trong tủ lạnh đẩy cửa đi vào phòng Lý Chí Thành.
Tiếng bàn phím và kích chuột đang vang lên lạch cạch, Lý Chí Thành đang đeo tai nghe, ngồi khoanh chân trên ghế, đang đổ dồn chú ý vào trò chơi.
Vân Hiện ngồi bên mép giường, nhét một lon bia vào tay hắn, hỏi: “Bao giờ đánh xong?”
Hai tay Lý Chí Thành đang bận, liếc anh một cái, lại nhanh chóng nhìn trở lại màn hình: “Đợi chút, đợi đã____Đệch, không phải bảo cậu đợi chút sao, cậu lên cho tôi!”
Có những lúc Vân Hiện cực kì hâm mộ tên đần này, nửa đêm hắn không ngủ có khả năng đang chơi game hoặc xem bóng đá, chơi mệt xem chán rồi thì nằm lăn ra ngủ, một giấc đến khi trời sáng, chất lượng giấc ngủ tốt không thể tốt hơn.
Lý Chí Thành kích động giao lưu với đội viên trong trò chơi: “Mẹ kiếp, cậu có thể chú ý hơn một chút không anh hai? Ông đây đây chơi súng chứ đâu phải làm mẹ cậu, mấy chục phút này tôi chẳng làm cái mẹ gì toàn phải đỡ cậu thôi đấy.”
Vân Hiện cau mày, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Hôm nay cậu nóng nảy thế làm gì? Chu Dĩ lại làm gì cậu hả?”
Anh không nhắc đến còn tốt, nhắc đến là Lý Chí Thành lại phiền lòng, lại bắt đầu bla bla mắng thêm một trận nữa.
Lý Chí Thành chỉ đơn giản dùng cách phát tiết này nhanh chóng kết thúc trận đấu, hắn gỡ tai nghe ra, mệt mỏi thở dài một hơi, cầm lon bia trên bàn lên bật nắp uống một ngụm, hỏi Vân Hiện: “Chuyện gì thế? Nửa đêm nửa hôm.”
Vân Hiện uống một hớp nói: “Mẹ tôi lại gọi cho tôi, bảo tôi quay về.”
Lý Chí Thành lấy hai gói thịt khô trong thùng đồ vặt, ném cho Vân Hiện một gói: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Vân Hiện nói: “Đương nhiên tôi không vui rồi, nhưng có thể nhịn thêm một ngày, cũng chẳng đến nỗi vừa lên chức đã từ chức.”
Lý Chí Thành nhai miếng bò khô, gật đầu: “Ừ, phải, vứt bỏ công việc tốt như thế không làm, tôi mà là mẹ cậu tôi cũng mắng.”
Vân Hiện trợn mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Trước kia tôi cho rằng tôi đến Khê thành là vì trốn tránh, đợi đến một ngày tôi chán nơi này rồi tôi sẽ đi. Nhưng hai hôm nay…..Bỗng nhiên tôi thấy ở lại đây cũng khá tốt.”
“Gặp được người mình thích rồi?”
Vân Hiện nâng mắt lên nhìn Lý Chí Thành, vẻ mặt phức tạp.
“Tôi đoán đúng rồi?”
Vân Hiện ngầm thừa nhận.
Lý Chí Thành nói trúng tim đen khiến Vân Hiện ngây ra, có lẽ là thời gian quen biết đã quá lâu, Lý Chí Thành luôn bị anh gọi là đồ đần, anh cũng quên mất người trước mặt này trời sinh thông minh nhạy bén, hơn nữa là người hiểu anh nhất.
Không cần biết bạn bè bên cạnh hay là giáo viên trước kia, đều nói Vân Hiện thận trọng hơn Lý Chí Thành nhiều, thực ra trong lòng Vân Hiện biết rõ, Lý Chí Thành chín chắn hơn anh nhiều, hiểu được đạo đối nhân xử thế hơn anh.
Hai ngày nay trong lòng anh phiền loạn, các loại cảm xúc đè nén lại với nhau không tìm thấy nơi phát tiết, lúc này mới nửa đêm tìm bạn thân nói chuyện.
“Không khác mấy. Nhưng mà cậu biết, nói hay một chút, tôi đến Khê thành là muốn thay đổi cách sống khác, nhưng thực ra tôi đến đây để chữa bệnh. Cuộc đời của chính mình tôi còn chưa sống rõ ràng, giờ đây nói đến những thứ này, không thích hợp.”
“Vậy lúc nào thích hợp?” Lý Chí Thành nhìn Vân Hiện, chậc một tiếng lắc đầu, “Cậu nghĩ chuyện này quá phức tạp rồi. Chẳng lẽ những người công thành danh toại cuộc sống như ý mới được nói chuyện yêu đương? Có thể gặp nhưng không thể cầu hiểu không? Trong biển người mênh mông chọn ra một người vừa mắt đã không dễ dàng rồi, cậu lúc nào cũng lo lắng nhiều như vậy, cẩn thận bỏ lỡ đấy.”
Lý Chí Thành nghiêm túc xong, lại ghé sát Vân Hiện nở nụ cười hư hỏng, hóng hớt nói: “Cô gái đó có xinh không? Nhà nào đấy? Cậu thích người ta cái gì vậy?”
Vân Hiện trốn ra sau, tránh ánh mắt của hắn, nâng lon bia lên uống một ngụm.
Hứng thú của Lý Chí Thành đã đến, bàu bàu không ngừng nghỉ: “Tôi nói thật lòng, nếu cậu thực sự muốn sống cho rõ ràng, thì phải yêu đương. Cậu có biết không? Cậu có thể học được rất nhiều thứ ở một người phụ nữ…..”
Vân Hiện xoa xương lông mày, thấy đau đầu, đứng dậy nói: “Đi đây, cậu ngủ sớm đi.”
“Ấy, đợi đã.” Lý Chí Thành gọi anh lại, “Tôi còn chưa nói xong mà.”
Vân Hiện không thèm để ý đến hắn, phất tay, sải bước về phòng.
Về đến phòng mình, Vân Hiện nằm trên giường, xoa nhẹ đôi mắt nhức mỏi nhưng không hề buồn ngủ chút nào.
Rèm cửa dày nặng che hết toàn bộ ánh sáng, trong phòng đen kịt.
Bóng đêm tĩnh mịch ở một mức độ nhất định nào đó có thể vỗ về anh, anh ghét mất ngủ, nhưng lại mâu thuẫn thích giờ phút hừng đông.
Vân Hiện nhắm mắt lại, mở danh sách bài hát, từ tiếng mưa rả rích cho tới tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá.
Trong đầu anh nhớ lại lời mà Lý Chí Thành nói, tâm trạng lại trở nên phiền muộn.
Anh mở mắt ra, sờ vào điện thoại mở khóa màn hình, nhàm chán lật mở đòng thời gian, nhìn thấy Khương Nghênh chia sẻ bức ảnh hoa tiểu muội được trồng ở ban công nhà mình, anh dừng lại trượt trượt ngón tay nhấn nút like.
Tiếp tục trượt xuống dưới không thấy có nội dung nào thú vị nữa, Vân Hiện đang định thoát ra khỏi wechat, thì nhìn thấy tin nhắn đến chưa đọc từ Khương Nghênh.
[Hoàng hôn màu cam: Chưa ngủ à?]
[Thấy núi: Ừ, có hơi mất ngủ, không ngủ được.]
Vừa gửi xong hàng chữ trên màn hình xuất hiện cuộc gọi đến.
Vân Hiện nhấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai.
“Tôi đọc tiếng Anh cho anh nghe nhé.” Khương Nghênh nói, “Tôi đọc thơ tiếng Anh vô cùng buồn ngủ, lúc còn đi học mỗi tiết tự học buổi sáng đọc tiếng Anh đều khiến bạn cùng bàn tôi ngủ lăn quay, cũng coi như siêu năng lực nhỉ.”
Âm thanh của cô dán sát ngay bên tai, Vân Hiện cười cười: “Được, em đọc.”
Bên Khương Nghênh vang lên tiếng sột soạt như đang đứng dậy tìm gì đó, cô hỏi: “Anh muốn nghe cái gì?”
Vân Hiện nhớ đến hình xăm bên vai trái của cô nói: “[Hoàng tử bé] đi, có không?”
“Có.” Khương Nghênh mở quyển sách có bìa màu xanh lam, tiếng trang sách ma sát vào nhau vang lên, mô phỏng theo video của blogger thôi miên giấc ngủ, cô dùng giọng thì thầm bên tai nói: “Bây giờ anh nằm xuống, đổi một tư thế thật thoải mái, nhắm mắt lại, đặt điện thoại bên tai.”
Vân Hiện làm theo lời cô, lười nhác ừ một tiếng.
Khương Nghênh thả nhẹ giọng nói, tốc độ chậm rãi: “Once when I was six years old I saw a magnificent picture in a book,called True Stories from Nature,about the primeval forest.It was a picture of a boa constrictor in the act of swallowing an animal…….”
Là giọng chuẩn Mỹ, Vân Hiện thả lỏng thần kinh trong giọng nói dịu dàng bĩnh tĩnh của cô.
Cũng có thể thực sự mệt mỏi, cũng có thể là không nghĩ đến những chuyện phiền lòng khác, cũng có thể do siêu năng lực của Khương Nghênh có hiệu quả, Vân Hiện dần buồn ngủ, ý thức dần trở nên trống rỗng.
“Vân Hiện?”
Hình như anh nghe thấy có người gọi tên mình, mơ hồ ừ một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia, Khương Nghênh khẽ nói “Ngủ ngon”.
Vân Hiện không nhớ nổi mình có nói ngủ ngon hay không.
Hiếm khi có được giấc ngủ không bị tỉnh giấc giữa đêm, đợi đến khi anh mở mắt ra lần nữa, Vân Hiện cầm điện thoại rơi trên gối đứng dậy, kéo rèm cửa ra trước tiên.
Ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng, anh híp mắt để thích ứng với ánh sáng.
Ngày tháng tư, hoa hải đường dưới lầu đã nở, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi thành từng đốm nhỏ trên mặt đất, tiếng chim hót chiếm chiếp.
Anh rất hiếm khi có tinh thần như thế này sau khi tỉnh dậy, vui sướng duỗi eo.
Lý Chí Thành nói không sai, món đồ trân quý có thể gặp nhưng không thể cầu, giống như anh đi ngang qua công xưởng bị bỏ hoang, quyết định mở tiệm cà phê ở nơi này, giống như đêm mưa đầu xuân nọ, Khương Nghênh đẩy cánh cửa thủy tinh bước tới trước mặt anh.
Từ nhỏ bố mẹ nói với anh rằng, con người phải học được cân nhắc giữa lợi và hại, học cách lựa chọn và từ bỏ.
Anh đã từng nghiêm túc cân nhắc, làm ra quyết định từ bỏ, nhưng bọn họ nói với anh rằng____Con đang càn quấy, có phải con điên rồi không?
Anh không hề càn quấy, cũng sẽ không hối hận.
Không phải từ bỏ công việc có lương cao, không phải rời khỏi Bắc Kinh nơi mà anh sinh sống ba mươi năm.
So với ngây ngốc qua ngày như trước kia, hiện giờ anh cảm thấy rất tốt.
Không cần mỗi tối mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chán chường bản thân và cuộc sống buồn tẻ vô vị này.
Giờ phút này đây Vân Hiện nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, giống như xuân về mầm non đâm chồi nảy lộc___Anh chưa từng mong chờ ngày mới đến như thế.