Rời khỏi đám náo loạn, mọi người vui vẻ tiến thẳng đến chùa Thanh Long.
Còn chưa đến gần đã nghe thanh âm niệm kinh vọng tới, hương khói nghi ngút lượn lờ, và thật rất nhiều tín đồ từ kinh thành đến đây bái quỳ, trông ai nấy đều thành tâm kính phật không chút chậm trễ.
Nhìn xa phía trước là đồi núi trùng điệp, từng hàng tùng bách cao lớn một màu xanh ngắt, ngôi chùa nằm giữa một góc núi non hùng vĩ trông thực yên bình, thanh thản.
Chư Cẩm cùng đồng bạn tới đây vài lần nên am hiểu liền mở lời giới thiệu “Bên trong chùa có vài toà Phật tháp, tháp Phù Đồ, đài hoa sen, rùa lớn nâng bia đá, Bồ Tát cầm hoa mỉm cười. A, còn có một tòa tượng Phật thật lớn, người đến bái lạy đếm không xuể, chúng ta nên đến xem một lần cho biết.”
Nàng vừa dứt lời, liền nghe một trận âm thanh chuông ngân vọng lại. Tiếng chuông không quá lớn, nhưng thực du dương, tựa mặt nước chậm rãi gợn sóng, đều đều, khiến tâm tình người nghe cũng thanh tịnh vài phần.
Chư Cẩm ngày thường như ngựa đứt cương nhưng giờ phút này cũng không dám khinh nhờn, nàng hạ giọng xuống nói “Tiếng chuông này thật sự bất phàm, nghe nói cách xa hơn bốn mươi dặm còn có thể nghe thấy! Tương truyền nó có từ mấy trăm năm, trải qua mưa gió bão bùng cũng không hư hao, nghe nói là được Phật Tổ phù hộ, Bồ Tát che chở cho đến nay.”
Triển Linh nghe cũng cảm thán một hồi, thấy bá tánh bên cạnh đều đứng yên tại chỗ, chắp tay trước ngực cầu nguyện, theo quán tính nàng cũng làm theo.
Nguyện người yêu ta, người ta yêu đều bình an trôi chảy, Trường Nhạc vô ưu.
Nàng còn chưa mở mắt thì bên tai nghe tiếng Tịch Đồng trầm giọng nói nhỏ “Muội cũng tin cái này sao?”
Triển Linh khẽ thở dài một cái, nhất thời cũng có chút mờ mịt “Tin, cũng không tin.”
Nếu là trước kia xác thật nàng không tin, nhưng hôm nay xuyên qua, nàng không thể không tin được.
Ước chừng, trên đời này có những chuyện mà khoa học cũng không giải thích được.
Tịch Đồng nhìn nàng một chút rồi cũng chắp tay trước ngực, cầu nguyện một phen.
Thành tâm kính phật không gì nguy hại, ở đây rồi thì cùng bái lạy thôi.
Ven đường có các tăng nhân phát cháo, phát quả phật, nếu có lòng thì nhận, còn thành ý thì tùy mỗi người gửi lại chút tiền dầu mè mà thôi.
Triển Linh tiến lên nhìn, lấy hai quả hồ hô nhỏ hình phật nếm.
Món này mới mẻ, cũng không biết ăn ngon hay không thể ăn, nhìn vẻ về ngoài lả lướt khá đáng yêu.
Lúc sau mới biết bánh này làm từ gạo nếp, thêm chút đường chút muối, vỏ ngoài bao bởi một tầng bột đậu sái màu vàng, nhân ngọt, tư vị thanh nhẹ dễ ăn.
Triển Linh khen ngợi một tiếng, mọi người thấy nàng tán thưởng như vậy bèn cũng lấy một quả ăn, quả nhiên thực mỹ vị.
Triển Hạc ăn bên miệng đều dính bột đậu kết thành một vòng râu vàng quanh mép, trông thực đáng yêu.
Tịch Đồng nếm thử nói “Những bánh quả bên ngoài màu mè vị ăn không bằng quả phật này.” Mệt chàng đang chờ mong nếm được mỹ thực nhân gian bên ngoài đâu.
Triển Linh cười nói “Có lẽ người xuất gia tâm tư sạch sẽ, tâm tình nhẫn nại. Huynh nhìn xem, bánh đậu này tinh tế như vậy, một chút bã đậu đều không có.”
Một tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú nói đa tạ, không nhanh không chậm chỉ mấy cái hộp bên cạnh “Thí chủ, bánh ngài mới ăn là đậu đỏ nghiền, còn có đậu xanh, mứt táo, đều là nhóm sư huynh sư đệ cẩn thận chọn từng viên, đậu đỗ chọn đều là những hạt no đủ, không bị hư mốc.”
Chùa miếu tuy rằng có làm nông, nhưng thường phát chẩn cháo, xá cơm nên ngày thường luôn túng thiếu. Nhân ngày lễ tết này làm vài món bánh bán, xem như có chút tiền thu về, hay là đi đây đó hoá duyên nhận chút tiền thành kính trang trải cuộc sống.
Tuy rằng trong miếu có Phật Tổ phù hộ, nhưng cầu người không bằng cầu chính mình.
Nếu gặp những người khốn khó không có bạc, nhóm Đại hòa thượng vẫn là tặng không, cho nên nếu không có những người lương thiện quyên tiền, chùa Thanh Long này quanh năm suốt tháng chỉ có thể uống gió Tây Bắc hơn nữa năm rồi…
Mọi người nếm thử, quả nhiên không tồi, liền mỗi người cầm mấy hộp trở về.
Chư Cẩm hứng thú bừng bừng nói “Đem về cho phụ thân nếm thử nữa.” Sau đó nàng nói với Hạ Bạch “Sao ngươi không mua? Thôi, ta cùng ngươi chọn mấy hộp, xem như ngươi đi theo ta tạ lễ, trở về phân phát cho các huynh đệ mỗi người một chút.”
Hạ Bạch tính sẽ tự mua, nhưng thấy Chư Cẩm sốt sắng như vậy liền để nàng quyết định.
Ăn phật quả, Triển Linh lấy ít bạc vụn trong túi cho vào khay, tiếp đến là Tịch Đồng, những người còn lại cũng thi nhau quyên một chút. Đến cả Triển Hạc cũng lấy ra một khối bạc, tự mình để vào khay, lại chắp tay trước ngực bái lạy vài cái.
Mấy vị tăng nhân đứng bên trong thấy vậy không khỏi mỉm cười, họ cũng chắp tay trả lễ cậu nhóc.
Một tiểu hòa thường tầm bảy, tám tuổi lấy ra mấy chuỗi mộc châu, giọng giòn tan nói “Đa tạ các vị thí chủ, đây là vòng Phật xuyến đeo tay, tặng các vị thí chủ đi đường bình an.”
Mọi người nói tạ, tự mình nhận đeo lên, lại cùng tiểu hòa thượng hành lễ “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Vị tiểu hòa thượng này tuổi không lớn nhưng nhìn có vẻ siêu phàm thoát tục, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lễ lại, sống lưng thẳng thắn đi trở về tiếp tục gõ mõ.
Sau đó mọi người vào trong nội chùa, phía trước đầu người chen chúc, nhưng nhìn hương khói lượn lờ cùng quang cảnh, cảm giác không nhuốm bụi nhân gian. Phía trên điện có đại hòa thượng giảng thuyết phật pháp, mà dưới này mọi người đều lặng yên không tiếng động lắng nghe, có thể thấy được họ rất thành tâm kính phật.
Thăm viếng thì được nhưng nghe giảng kinh thuyết pháp, thật sự mọi người trụ nghe không nỗi.
Đám người Triển Linh mới nghe một chút mà đã mơ màng muốn ngủ, nghĩ đến là do không có phật tính, tâm không đủ thanh minh, ước chừng cũng không thể chờ được cao tăng coi trọng nói “Bần tăng cùng ngươi có duyên”… Nếu không có duyên nên lui tránh bất kính, cả bọn trao đổi lẫn nhau phát hiện “Nguyên lai ngươi cũng thế sao?” cả bọn liền lặng yên lui ra ngoài.
Quả nhiên tượng Phật kia to lớn kinh người, cao tới ba trượng, uy nghiêm đoan chính, bề ngoài được mạ vàng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn vào không tầm thường, mang vẻ siêu nhiên huyền bí làm người tôn kính.
Mọi người đều bái lạy vài cái, lại đi xin sâm, thêm tiền nhan đèn, theo các tín đồ thắp nén hương, đến khi khói quá nước mắt chảy ròng ròng thì đi thêm mấy chục bước, nơi có con suối nhỏ để rửa tay rửa mặt. Nghe nói nguồn suối này hàng năm không khô kiệt, nước suối uống vào cường thân kiện thể, lớn nhỏ trong chùa này uống nước suối nên tai thính mắt tinh, răng trắng sạch sẽ, ngày ngày đều có tín đồ tới cầu nước đem về nhà.
Tịch Đồng nhìn địa thế xung quanh một hồi, trộm nói nhỏ bên tai Triển Linh “Vùng này trong tầng nham thạch, ước chừng khoáng vật hàm lượng tương đối cao, nước suối tự nhiên giàu có khoáng vật, xác thật uống nước này thân thể hảo chút, tai thính mắt tinh hàm răng trắng tinh cũng là bình thường, Bồ Tát không quản được những chuyện vụn vặt này đâu.”
Triển Linh buồn cười, nhìn ngó xung quanh lúc sau nâng khuỷu tay lên đụng người chàng “Ông trời biết huynh hiểu nhiều, huynh có bản lĩnh vào cùng chủ trì nói chuyện, xem người ta có cầm gậy đánh đuổi huynh không, hay là lập trận mười tám vị La Hán gì đó quây chết huynh luôn.”
Nói xong, nàng liền cười ha ha.
Thấy nàng cười cong mi mắt, Tịch Đồng cảm thấy tâm tình cũng thoải mái cũng cong khóe môi, nháy mắt gương mặt nhu hòa đi rất nhiều, lại nghiêm trang nói hươu nói vượn “Người xuất gia từ bi hỷ xả, nghĩ đến những vị cao tăng đắc đạo sẽ không để ý ta nói gì đâu.”
Triển Linh cười nhiều hơn “Còn nói! Chờ giết cha giết mẹ người ta, thù lớn không đội trời chung, họ sẽ không để ý sao, nằm mơ đi?”
Nói xong Tịch Đồng cũng cười vui vẻ, tiến đến bên cạnh tăng nhân đưa mấy chục văn mua hai cái hồ lô nước lớn, cười nói với Triển Linh “Khó gặp được nước khoáng thiên nhiên, mua một ít đem về uống.”
Bên trong này không khí khá ấm, còn bên ngoài thì có lạnh chút.
Trời vốn đang lạnh, nước càng lạnh hơn, mọi người đều rằng tin nếm một chút vẫn hơn không có gì, nên uống chút nước nhận chút may mắn, Triển Hạc cũng liếm chút nước nhất thời bị đông lạnh, đầu lưỡi cứng đờ, nhất thời cả người như chú chim cút ũ rũ.
Triển Linh đau lòng chạy lại ôm cậu, mọi người lại đi giải đoán săm xin, tuy không có săm đại cát nhưng cũng không tồi, rồi mới rời đi.
Buổi tối Chư đại nhân mở yến tiệc, quan viên châu Hoàng Tuyền cùng gia quyến đều tới nên không thể qua loa được. Hậu trạch Chư gia không người, Chư Cẩm phải ra mặt tiếp đãi các nữ quyến, cho nên không thể bồi bọn họ chơi, trời chưa tối nàng đành phải quay về.
Cả ngày đi dạo, Triển Linh cùng Tịch Đồng đối với món ăn vặt nơi này có chút thất vọng, không nói đến vệ sinh, mấu chốt là không thể ăn được.
Vốn dĩ không ôm hy vọng gì thì gặp được phật quả ở chùa Thanh Long, bánh quả hồng, trái lê lớn tươi mới cũng xem như gặt hái ngoài ý muốn.
Buổi tối ba người đi tiệm ăn cơm, cũng không có món gì đặc biệt, cư dân bản địa ăn cay không nhiều, được món canh nấm nấu nước xương hầm. Họ nấu cũng có chút công phu, nước canh trong, hương thơm ngọt ngào.
Bên ngoài ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng, bên trong nhiệt khí lượn lờ ấm áp như xuân, mọi người đều ăn no, thật hạnh phúc.
Trong canh có mấy lát thịt dê mỏng, đủ ngon đủ ấm bụng, để vớt thịt dê ăn cần có chút kỹ thuật mới ăn được. Triển Hạc cầm đũa chưa thuần nên không vớt được, bất quá có Tịch Đồng giúp, xiêng hai lát thịt gọn vào đũa đưa đến miệng nhóc con, thế là cậu bé há miệng ăn ngon lành, hai mắt ánh lấp lánh, hai chân đung đưa vui vẻ, nào còn nhớ lúc nãy giận chàng vì cho uống nước suối lạnh kia?
Lúc này Tịch Đồng mang hai hồ lô nước suối không lạnh ra, ba người đều rót uống, quả nhiên không giống nước giếng, nước sông thường, tựa hồ còn mang theo một chút vị ngọt.
Triển Linh khen Tịch Đồng, nàng vuốt cằm nói “Nếu có cơ hội lại mua thêm một chút, phỏng chừng dùng cái này làm kem ăn cũng ngon.” Mùa đông ăn lẩu cay, ăn kem nữa, quả thực còn gì bằng!
Vừa nghe đến kem, trên mặt Tịch Đồng đều tỏa sáng, con ngươi đưa chuyển “Muốn ăn blueberry.”
“Cái gì blueberry!” Triển Linh bật cười “Huynh giỏi tưởng tượng quá ha, hiện giờ cũng chỉ có tương sơn tra, quả hạnh khô có thể làm chút tương quả hạnh tàm tạm.”
Giống như blueberry, món này phát hiện phải sau này nhưng ở Hoa Quốc cũng không nhiều lắm, nó sinh trưởng ở phía bắc nhưng phủ Nghi Nguyên này chưa từng gặp qua, thương hộ cũng chưa từng nghe thấy. Nếu thật sự muốn ăn, ước chừng chỉ có thể ủy thác người chuyên môn đi tìm mà thôi.
Nghe nàng nói xong, Tịch Đồng có chút hơi xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ba người trở về khách điếm nghỉ ngơi được một hồi thì trời tối dần, bên ngoài ngược lại náo nhiệt hơn, tiếng gõ trống khua chiêng loạn xị, kèm theo pháo trúc nổ bùm bùm, một góc trời sáng trưng náo nhiệt. Triển Hạc nhỏm mông ghé cửa sổ xem, vẻ mặt rất muốn tham gia cùng ngoài kia.
Hai người lớn liếc mắt nhau, cùng đồng ý xách đèn lồng ra ngoài đi dạo.
Vừa vào đêm, người càng nhiều khó mà di chuyển, tiểu hài nhi càng khó di chuyển hơn, Tịch Đồng bảo Triển Hạc giao đèn lồng cho Triển Linh rồi nhắc cậu nhóc lên vai mình ngồi. Như vậy cậu bé vừa nhìn được tất cả xung quanh lại không lo lắng đi lạc bị người xấu bắt đi.
Triển Hạc chưa từng tham gia lễ hội thế này, lúc đầu còn có chút sợ độ cao, nhưng không bao lâu liền thích ứng, ôm đầu Tịch Đồng nhìn xung quanh, hai mắt mở to tỏa sáng lấp lánh, hiển nhiên là vui vẻ đến cực điểm.
Hội chùa cuối năm tổ chức một lần, các bá tánh đều trang điểm sạch sẽ xinh đẹp, đặc biệt là các cô nương trẻ, ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, đầu cắm đầy châu ngọc, đeo vòng cổ và vòng tay, mọi thứ đều thập phần xinh đẹp.
Triển Linh xưa nay thích thưởng thức mỹ nam mỹ nữ, giờ phút này quả nhiên như cá gặp nước. Nhìn thấy cô nương đối diện ăn mặc yêu kiều, trường áo bằng chất liệu sa tanh điểm xuyến hoa mai vàng nhạt, váy áo hoa rơi lả lướt, áo khoác ám kim Quan Âm một màu xanh dương, nhìn vừa khí phái vừa trang nhã.
Nàng vốn mỹ lệ, lại cầm bộ đèn lồng tinh xảo, lộ vòng tay thượng đẳng trên cánh tay tuyết trắng, càng thêm xinh đẹp vạn phần.
Đây là lần đầu Triển Linh thấy mỹ nữ xuất sắc như vậy nhịn không được nhìn rồi lại nhìn lần nữa, khiến gương mặt nữ tử kia có chút đỏ bừng. Nếu không phải biết bản thân mình có chút hương sắc, chỉ sợ nàng ta phải hô lên phi lễ.
“Nhìn cái gì?” Tịch Đồng thấy nàng đi chậm chạp liền hỏi ra tiếng.
“Thật là đẹp mắt.” Triển Linh hung hăng nhìn lại, lúc này mới mỹ mãn nói.
Cô nương vừa rồi khí chất dịu dàng ấm áp, cử chỉ hào phóng đoan chính thanh nhã, có thể là con gia đình danh giá, bằng không không thể xuất sắc như vậy.
Tịch Đồng theo tầm mắt nàng nhìn nàng kia, thấy rõ gương mặt đối phương trang điểm, lại chuyển qua nhìn Triển Linh, lồng ngực bỗng nhiên có chút rầu rĩ, giống như bị ai có nắm thắt lại.
Nàng một thân áo bông xanh nhạt, váy áo thô sơ chớ đừng nói đến vòng cổ hay vòng tay gì đó, trên đầu cột mỗi sợi dây buộc có chút phai màu…
Cũng may nàng đang độ tuổi thanh xuân, gương mặt thanh tú, bằng không còn tưởng rằng là năm mươi, sáu mươi tuổi rồi.
“Đi may quần áo đi.”
“Hả?” Triển Linh đang ngắm mỹ nhân không nghĩ tới chàng bỗng nhiên nói lên câu này, có chút ngốc lăng “Như thế nào, sao đột nhiên phải đi may quần áo?”
“Không phải ăn tết sao, tết đến phải may quần áo mới.” Tịch Đồng bất động thanh sắc nói, lại chỉ chỉ đầu vai Triển Hạc “Tiểu đệ cũng mau lớn, phủ Nghi Nguyên mùa đông kéo dài, cần nhiều xiêm y mới tốt.”
Hiện giờ hai người cũng không thiếu tiền, Triển Linh nghe xong cũng không cự tuyệt “Cũng được, huynh biết ta xưa nay không thích se xua mà nên ta quên mất. Hình như phía trước có tiệm vải lớn, chúng ta tới đó mua vải rồi nói họ may luôn.”
Chỉ là còn chưa chen đoàn người đi qua bên đó thì ba người bị một hàng hoa đăng bên đường hấp dẫn chú ý.
Có một tiểu nhị khua chiêng gõ trống gân cổ lên thét to, nói tiệm ăn chỗ mình, hôm nay chưởng quầy mở hội đèn lồng, chỉ cần đáp đúng câu đối đèn lồng phía dưới thì đèn lồng đó chính là phần thưởng cho người giải đúng.
Tịch Đồng nhìn nhìn nói “Cổ nhân cũng thật có chút tiểu xảo, chỉ là cái đèn trát hoa bình thường, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.”
“Ai, của huynh làm mới là hiếm lạ sao?” Triển Linh cười nói “Tâm ý mới đáng quý, với lại, ta thích đèn lồng đùi gà huynh làm cho ta ấy.”
Tịch Đồng liếc nhìn nàng một cái, tuy rằng không nói nữa nhưng khóe môi có chút câu lên.
Triển Linh nhìn buồn cười, cảm thấy người này thực hài hước, chọc eo rắn chắc chàng nói nhỏ “Vui vẻ sao?”
Tịch Đồng sợ ngứa, bị chọc khiến toàn thân căng thẳng, vì đang vác Triển Hạc trên đầu vai không dám đánh trả, đành xụ mặt nói “Đừng nháo.”
Chàng trời sinh lạnh lùng, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ nhưng nội tâm lại ấm áp mềm mại.
Triển Linh nào sợ chàng chứ? Hi hi ha ha cười tiếp tục chọc, khi cảm thấy mỹ mãn mới thu tay lại.
Hai người đi gần lại xem đèn hoa đăng đoán câu đố, dự định đoán hết toàn bộ đèn ở đây luôn, nhưng nhìn nữa ngày… Một câu cũng không đoán ra được!
“Nhị hình nhất thể, bốn chi tám đầu, bốn tám một tám, thác ngưỡng lưu.”
“Không gió lá sen động”
“Đợi cho ngày trùng dương”
“Chiêu quân ngửa đầu xem nguyệt nghiêng, trời cao điếu vong hồn.”
Những lời này là ý gì chứ?
Người cổ đại có thú vui lớn như vậy sao?
Triển Linh trầm mặc một lúc lâu sau quay đầu nhìn Tịch Đồng, phát hiện đối phương cũng không khác mình là mấy.
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Huynh đoán được mấy câu?”
Nghe hỏi Tịch Đồng càng nghiêm túc hơn, dường như đang nói đến chuyện cơ mật quốc gia vậy “Một câu cũng không, muội thì sao?”
Triển Linh thở dài sâu kín “Ta cũng không.”
Cái này thật quá khó khăn đi!
Thực sự có người đoán được sao?
Nhưng bọn họ thực mau bị vả mặt, ngắn ngủn ba mươi phút thì bị mấy cô nương trẻ xinh đẹp như hoa cười nói ra đáp án, họ chọn đèn lồng vui mừng cầm đi rồi, dư lại một đám giá áo túi cơm vò đầu bứt tai vì chưa đoán được.
Đồng dạng giống đám giá áo túi cơm kia, Triển Linh cùng Tịch Đồng yên lặng liếc nhau, cảm thấy nên đi thôi, giờ còn nhiều người đỡ mất thể diện, bằng không đợi chút không còn một ai thì xấu hổ lắm.
Ai ngờ Tịch Đồng vừa muốn xoay người, Triển Hạc ngồi trên vai vỗ vỗ đầu chàng, chỉ hoa đăng mẫu đơn bên kia.
“Nó đoán được sao?” Chân mày Tịch Đồng nhảy dựng.
Tâm tình Triển Linh phức tạp xem xét câu kia “Long năm đầu một ngày”, “Không thể nào?” Tiểu gia hỏa này nhận thức sao…
Theo lý thuyết hài tử nhà mình có tiền đồ nàng nên cao hứng, nhưng sao lại không vui được vậy?
Này cũng quá đả kích người đi?
Hai người bọn họ tốt nghiệp quân chính quy, tinh thông nhiều kỹ năng đặc thù và trãi qua vài lần khảo hạch anh tài, thế nhưng so với hài tử bốn năm tuổi cũng không bằng?
Này khó chấp nhận a!
Nhưng cái tiểu nhị kia thấy hành động Triển Hạc, lập tức cười tiếp đón “U, vị tiểu công tử này nói đáp án nhanh lên, nếu đoán đúng rồi, hoa đăng này là của công tử!”
Triển Hạc vẫn không mở miệng nói chuyện, không biết làm sao được, Triển Linh liền lấy giấy bút mang theo đưa cho cậu nhóc. Tiểu gia hỏa dùng đầu Tịch Đồng làm cái bàn, xiêu vẹo viết con chữ “Thần”.
Cậu nhóc vừa viết xong, Triển Linh cùng Tịch Đồng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Ừ nhỉ, là thần không phải sao!
Long năm đầu một ngày, long, vị thần thứ mười hai, đầu một ngày, còn không phải là trên một ngày? Thì chính là thần rồi!
Quả nhiên Triển Hạc đáp đúng, tiểu nhị kia gõ một hồi chiên, gỡ hoa đăng xuống, Triển Linh nhận lấy.
Hai lớn một nhỏ nhận lời chúc mừng thiện ý của mọi người xong thì đi đến tiệm vải, Triển Hạc quá vui vẻ, cằm nhỏ luôn hướng lên cao, cả ngực phập phồng vui vẻ, khiến cho hai đại nhân có chút hoảng hốt.
Bọn họ thật sự so với oa nhi cũng không bằng…
Chơi trò văn tự này, mà bọn họ quen với máy móc điện tử, nháy mắt so với oa nhi cổ đại liền bị hạ gục.
Thật thất kính thất kính, cáo từ cáo từ…
Còn chưa đến gần đã nghe thanh âm niệm kinh vọng tới, hương khói nghi ngút lượn lờ, và thật rất nhiều tín đồ từ kinh thành đến đây bái quỳ, trông ai nấy đều thành tâm kính phật không chút chậm trễ.
Nhìn xa phía trước là đồi núi trùng điệp, từng hàng tùng bách cao lớn một màu xanh ngắt, ngôi chùa nằm giữa một góc núi non hùng vĩ trông thực yên bình, thanh thản.
Chư Cẩm cùng đồng bạn tới đây vài lần nên am hiểu liền mở lời giới thiệu “Bên trong chùa có vài toà Phật tháp, tháp Phù Đồ, đài hoa sen, rùa lớn nâng bia đá, Bồ Tát cầm hoa mỉm cười. A, còn có một tòa tượng Phật thật lớn, người đến bái lạy đếm không xuể, chúng ta nên đến xem một lần cho biết.”
Nàng vừa dứt lời, liền nghe một trận âm thanh chuông ngân vọng lại. Tiếng chuông không quá lớn, nhưng thực du dương, tựa mặt nước chậm rãi gợn sóng, đều đều, khiến tâm tình người nghe cũng thanh tịnh vài phần.
Chư Cẩm ngày thường như ngựa đứt cương nhưng giờ phút này cũng không dám khinh nhờn, nàng hạ giọng xuống nói “Tiếng chuông này thật sự bất phàm, nghe nói cách xa hơn bốn mươi dặm còn có thể nghe thấy! Tương truyền nó có từ mấy trăm năm, trải qua mưa gió bão bùng cũng không hư hao, nghe nói là được Phật Tổ phù hộ, Bồ Tát che chở cho đến nay.”
Triển Linh nghe cũng cảm thán một hồi, thấy bá tánh bên cạnh đều đứng yên tại chỗ, chắp tay trước ngực cầu nguyện, theo quán tính nàng cũng làm theo.
Nguyện người yêu ta, người ta yêu đều bình an trôi chảy, Trường Nhạc vô ưu.
Nàng còn chưa mở mắt thì bên tai nghe tiếng Tịch Đồng trầm giọng nói nhỏ “Muội cũng tin cái này sao?”
Triển Linh khẽ thở dài một cái, nhất thời cũng có chút mờ mịt “Tin, cũng không tin.”
Nếu là trước kia xác thật nàng không tin, nhưng hôm nay xuyên qua, nàng không thể không tin được.
Ước chừng, trên đời này có những chuyện mà khoa học cũng không giải thích được.
Tịch Đồng nhìn nàng một chút rồi cũng chắp tay trước ngực, cầu nguyện một phen.
Thành tâm kính phật không gì nguy hại, ở đây rồi thì cùng bái lạy thôi.
Ven đường có các tăng nhân phát cháo, phát quả phật, nếu có lòng thì nhận, còn thành ý thì tùy mỗi người gửi lại chút tiền dầu mè mà thôi.
Triển Linh tiến lên nhìn, lấy hai quả hồ hô nhỏ hình phật nếm.
Món này mới mẻ, cũng không biết ăn ngon hay không thể ăn, nhìn vẻ về ngoài lả lướt khá đáng yêu.
Lúc sau mới biết bánh này làm từ gạo nếp, thêm chút đường chút muối, vỏ ngoài bao bởi một tầng bột đậu sái màu vàng, nhân ngọt, tư vị thanh nhẹ dễ ăn.
Triển Linh khen ngợi một tiếng, mọi người thấy nàng tán thưởng như vậy bèn cũng lấy một quả ăn, quả nhiên thực mỹ vị.
Triển Hạc ăn bên miệng đều dính bột đậu kết thành một vòng râu vàng quanh mép, trông thực đáng yêu.
Tịch Đồng nếm thử nói “Những bánh quả bên ngoài màu mè vị ăn không bằng quả phật này.” Mệt chàng đang chờ mong nếm được mỹ thực nhân gian bên ngoài đâu.
Triển Linh cười nói “Có lẽ người xuất gia tâm tư sạch sẽ, tâm tình nhẫn nại. Huynh nhìn xem, bánh đậu này tinh tế như vậy, một chút bã đậu đều không có.”
Một tiểu hòa thượng mặt mày thanh tú nói đa tạ, không nhanh không chậm chỉ mấy cái hộp bên cạnh “Thí chủ, bánh ngài mới ăn là đậu đỏ nghiền, còn có đậu xanh, mứt táo, đều là nhóm sư huynh sư đệ cẩn thận chọn từng viên, đậu đỗ chọn đều là những hạt no đủ, không bị hư mốc.”
Chùa miếu tuy rằng có làm nông, nhưng thường phát chẩn cháo, xá cơm nên ngày thường luôn túng thiếu. Nhân ngày lễ tết này làm vài món bánh bán, xem như có chút tiền thu về, hay là đi đây đó hoá duyên nhận chút tiền thành kính trang trải cuộc sống.
Tuy rằng trong miếu có Phật Tổ phù hộ, nhưng cầu người không bằng cầu chính mình.
Nếu gặp những người khốn khó không có bạc, nhóm Đại hòa thượng vẫn là tặng không, cho nên nếu không có những người lương thiện quyên tiền, chùa Thanh Long này quanh năm suốt tháng chỉ có thể uống gió Tây Bắc hơn nữa năm rồi…
Mọi người nếm thử, quả nhiên không tồi, liền mỗi người cầm mấy hộp trở về.
Chư Cẩm hứng thú bừng bừng nói “Đem về cho phụ thân nếm thử nữa.” Sau đó nàng nói với Hạ Bạch “Sao ngươi không mua? Thôi, ta cùng ngươi chọn mấy hộp, xem như ngươi đi theo ta tạ lễ, trở về phân phát cho các huynh đệ mỗi người một chút.”
Hạ Bạch tính sẽ tự mua, nhưng thấy Chư Cẩm sốt sắng như vậy liền để nàng quyết định.
Ăn phật quả, Triển Linh lấy ít bạc vụn trong túi cho vào khay, tiếp đến là Tịch Đồng, những người còn lại cũng thi nhau quyên một chút. Đến cả Triển Hạc cũng lấy ra một khối bạc, tự mình để vào khay, lại chắp tay trước ngực bái lạy vài cái.
Mấy vị tăng nhân đứng bên trong thấy vậy không khỏi mỉm cười, họ cũng chắp tay trả lễ cậu nhóc.
Một tiểu hòa thường tầm bảy, tám tuổi lấy ra mấy chuỗi mộc châu, giọng giòn tan nói “Đa tạ các vị thí chủ, đây là vòng Phật xuyến đeo tay, tặng các vị thí chủ đi đường bình an.”
Mọi người nói tạ, tự mình nhận đeo lên, lại cùng tiểu hòa thượng hành lễ “Đa tạ tiểu sư phụ.”
Vị tiểu hòa thượng này tuổi không lớn nhưng nhìn có vẻ siêu phàm thoát tục, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lễ lại, sống lưng thẳng thắn đi trở về tiếp tục gõ mõ.
Sau đó mọi người vào trong nội chùa, phía trước đầu người chen chúc, nhưng nhìn hương khói lượn lờ cùng quang cảnh, cảm giác không nhuốm bụi nhân gian. Phía trên điện có đại hòa thượng giảng thuyết phật pháp, mà dưới này mọi người đều lặng yên không tiếng động lắng nghe, có thể thấy được họ rất thành tâm kính phật.
Thăm viếng thì được nhưng nghe giảng kinh thuyết pháp, thật sự mọi người trụ nghe không nỗi.
Đám người Triển Linh mới nghe một chút mà đã mơ màng muốn ngủ, nghĩ đến là do không có phật tính, tâm không đủ thanh minh, ước chừng cũng không thể chờ được cao tăng coi trọng nói “Bần tăng cùng ngươi có duyên”… Nếu không có duyên nên lui tránh bất kính, cả bọn trao đổi lẫn nhau phát hiện “Nguyên lai ngươi cũng thế sao?” cả bọn liền lặng yên lui ra ngoài.
Quả nhiên tượng Phật kia to lớn kinh người, cao tới ba trượng, uy nghiêm đoan chính, bề ngoài được mạ vàng, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhìn vào không tầm thường, mang vẻ siêu nhiên huyền bí làm người tôn kính.
Mọi người đều bái lạy vài cái, lại đi xin sâm, thêm tiền nhan đèn, theo các tín đồ thắp nén hương, đến khi khói quá nước mắt chảy ròng ròng thì đi thêm mấy chục bước, nơi có con suối nhỏ để rửa tay rửa mặt. Nghe nói nguồn suối này hàng năm không khô kiệt, nước suối uống vào cường thân kiện thể, lớn nhỏ trong chùa này uống nước suối nên tai thính mắt tinh, răng trắng sạch sẽ, ngày ngày đều có tín đồ tới cầu nước đem về nhà.
Tịch Đồng nhìn địa thế xung quanh một hồi, trộm nói nhỏ bên tai Triển Linh “Vùng này trong tầng nham thạch, ước chừng khoáng vật hàm lượng tương đối cao, nước suối tự nhiên giàu có khoáng vật, xác thật uống nước này thân thể hảo chút, tai thính mắt tinh hàm răng trắng tinh cũng là bình thường, Bồ Tát không quản được những chuyện vụn vặt này đâu.”
Triển Linh buồn cười, nhìn ngó xung quanh lúc sau nâng khuỷu tay lên đụng người chàng “Ông trời biết huynh hiểu nhiều, huynh có bản lĩnh vào cùng chủ trì nói chuyện, xem người ta có cầm gậy đánh đuổi huynh không, hay là lập trận mười tám vị La Hán gì đó quây chết huynh luôn.”
Nói xong, nàng liền cười ha ha.
Thấy nàng cười cong mi mắt, Tịch Đồng cảm thấy tâm tình cũng thoải mái cũng cong khóe môi, nháy mắt gương mặt nhu hòa đi rất nhiều, lại nghiêm trang nói hươu nói vượn “Người xuất gia từ bi hỷ xả, nghĩ đến những vị cao tăng đắc đạo sẽ không để ý ta nói gì đâu.”
Triển Linh cười nhiều hơn “Còn nói! Chờ giết cha giết mẹ người ta, thù lớn không đội trời chung, họ sẽ không để ý sao, nằm mơ đi?”
Nói xong Tịch Đồng cũng cười vui vẻ, tiến đến bên cạnh tăng nhân đưa mấy chục văn mua hai cái hồ lô nước lớn, cười nói với Triển Linh “Khó gặp được nước khoáng thiên nhiên, mua một ít đem về uống.”
Bên trong này không khí khá ấm, còn bên ngoài thì có lạnh chút.
Trời vốn đang lạnh, nước càng lạnh hơn, mọi người đều rằng tin nếm một chút vẫn hơn không có gì, nên uống chút nước nhận chút may mắn, Triển Hạc cũng liếm chút nước nhất thời bị đông lạnh, đầu lưỡi cứng đờ, nhất thời cả người như chú chim cút ũ rũ.
Triển Linh đau lòng chạy lại ôm cậu, mọi người lại đi giải đoán săm xin, tuy không có săm đại cát nhưng cũng không tồi, rồi mới rời đi.
Buổi tối Chư đại nhân mở yến tiệc, quan viên châu Hoàng Tuyền cùng gia quyến đều tới nên không thể qua loa được. Hậu trạch Chư gia không người, Chư Cẩm phải ra mặt tiếp đãi các nữ quyến, cho nên không thể bồi bọn họ chơi, trời chưa tối nàng đành phải quay về.
Cả ngày đi dạo, Triển Linh cùng Tịch Đồng đối với món ăn vặt nơi này có chút thất vọng, không nói đến vệ sinh, mấu chốt là không thể ăn được.
Vốn dĩ không ôm hy vọng gì thì gặp được phật quả ở chùa Thanh Long, bánh quả hồng, trái lê lớn tươi mới cũng xem như gặt hái ngoài ý muốn.
Buổi tối ba người đi tiệm ăn cơm, cũng không có món gì đặc biệt, cư dân bản địa ăn cay không nhiều, được món canh nấm nấu nước xương hầm. Họ nấu cũng có chút công phu, nước canh trong, hương thơm ngọt ngào.
Bên ngoài ngựa xe như nước, đèn đuốc sáng trưng, bên trong nhiệt khí lượn lờ ấm áp như xuân, mọi người đều ăn no, thật hạnh phúc.
Trong canh có mấy lát thịt dê mỏng, đủ ngon đủ ấm bụng, để vớt thịt dê ăn cần có chút kỹ thuật mới ăn được. Triển Hạc cầm đũa chưa thuần nên không vớt được, bất quá có Tịch Đồng giúp, xiêng hai lát thịt gọn vào đũa đưa đến miệng nhóc con, thế là cậu bé há miệng ăn ngon lành, hai mắt ánh lấp lánh, hai chân đung đưa vui vẻ, nào còn nhớ lúc nãy giận chàng vì cho uống nước suối lạnh kia?
Lúc này Tịch Đồng mang hai hồ lô nước suối không lạnh ra, ba người đều rót uống, quả nhiên không giống nước giếng, nước sông thường, tựa hồ còn mang theo một chút vị ngọt.
Triển Linh khen Tịch Đồng, nàng vuốt cằm nói “Nếu có cơ hội lại mua thêm một chút, phỏng chừng dùng cái này làm kem ăn cũng ngon.” Mùa đông ăn lẩu cay, ăn kem nữa, quả thực còn gì bằng!
Vừa nghe đến kem, trên mặt Tịch Đồng đều tỏa sáng, con ngươi đưa chuyển “Muốn ăn blueberry.”
“Cái gì blueberry!” Triển Linh bật cười “Huynh giỏi tưởng tượng quá ha, hiện giờ cũng chỉ có tương sơn tra, quả hạnh khô có thể làm chút tương quả hạnh tàm tạm.”
Giống như blueberry, món này phát hiện phải sau này nhưng ở Hoa Quốc cũng không nhiều lắm, nó sinh trưởng ở phía bắc nhưng phủ Nghi Nguyên này chưa từng gặp qua, thương hộ cũng chưa từng nghe thấy. Nếu thật sự muốn ăn, ước chừng chỉ có thể ủy thác người chuyên môn đi tìm mà thôi.
Nghe nàng nói xong, Tịch Đồng có chút hơi xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ba người trở về khách điếm nghỉ ngơi được một hồi thì trời tối dần, bên ngoài ngược lại náo nhiệt hơn, tiếng gõ trống khua chiêng loạn xị, kèm theo pháo trúc nổ bùm bùm, một góc trời sáng trưng náo nhiệt. Triển Hạc nhỏm mông ghé cửa sổ xem, vẻ mặt rất muốn tham gia cùng ngoài kia.
Hai người lớn liếc mắt nhau, cùng đồng ý xách đèn lồng ra ngoài đi dạo.
Vừa vào đêm, người càng nhiều khó mà di chuyển, tiểu hài nhi càng khó di chuyển hơn, Tịch Đồng bảo Triển Hạc giao đèn lồng cho Triển Linh rồi nhắc cậu nhóc lên vai mình ngồi. Như vậy cậu bé vừa nhìn được tất cả xung quanh lại không lo lắng đi lạc bị người xấu bắt đi.
Triển Hạc chưa từng tham gia lễ hội thế này, lúc đầu còn có chút sợ độ cao, nhưng không bao lâu liền thích ứng, ôm đầu Tịch Đồng nhìn xung quanh, hai mắt mở to tỏa sáng lấp lánh, hiển nhiên là vui vẻ đến cực điểm.
Hội chùa cuối năm tổ chức một lần, các bá tánh đều trang điểm sạch sẽ xinh đẹp, đặc biệt là các cô nương trẻ, ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, đầu cắm đầy châu ngọc, đeo vòng cổ và vòng tay, mọi thứ đều thập phần xinh đẹp.
Triển Linh xưa nay thích thưởng thức mỹ nam mỹ nữ, giờ phút này quả nhiên như cá gặp nước. Nhìn thấy cô nương đối diện ăn mặc yêu kiều, trường áo bằng chất liệu sa tanh điểm xuyến hoa mai vàng nhạt, váy áo hoa rơi lả lướt, áo khoác ám kim Quan Âm một màu xanh dương, nhìn vừa khí phái vừa trang nhã.
Nàng vốn mỹ lệ, lại cầm bộ đèn lồng tinh xảo, lộ vòng tay thượng đẳng trên cánh tay tuyết trắng, càng thêm xinh đẹp vạn phần.
Đây là lần đầu Triển Linh thấy mỹ nữ xuất sắc như vậy nhịn không được nhìn rồi lại nhìn lần nữa, khiến gương mặt nữ tử kia có chút đỏ bừng. Nếu không phải biết bản thân mình có chút hương sắc, chỉ sợ nàng ta phải hô lên phi lễ.
“Nhìn cái gì?” Tịch Đồng thấy nàng đi chậm chạp liền hỏi ra tiếng.
“Thật là đẹp mắt.” Triển Linh hung hăng nhìn lại, lúc này mới mỹ mãn nói.
Cô nương vừa rồi khí chất dịu dàng ấm áp, cử chỉ hào phóng đoan chính thanh nhã, có thể là con gia đình danh giá, bằng không không thể xuất sắc như vậy.
Tịch Đồng theo tầm mắt nàng nhìn nàng kia, thấy rõ gương mặt đối phương trang điểm, lại chuyển qua nhìn Triển Linh, lồng ngực bỗng nhiên có chút rầu rĩ, giống như bị ai có nắm thắt lại.
Nàng một thân áo bông xanh nhạt, váy áo thô sơ chớ đừng nói đến vòng cổ hay vòng tay gì đó, trên đầu cột mỗi sợi dây buộc có chút phai màu…
Cũng may nàng đang độ tuổi thanh xuân, gương mặt thanh tú, bằng không còn tưởng rằng là năm mươi, sáu mươi tuổi rồi.
“Đi may quần áo đi.”
“Hả?” Triển Linh đang ngắm mỹ nhân không nghĩ tới chàng bỗng nhiên nói lên câu này, có chút ngốc lăng “Như thế nào, sao đột nhiên phải đi may quần áo?”
“Không phải ăn tết sao, tết đến phải may quần áo mới.” Tịch Đồng bất động thanh sắc nói, lại chỉ chỉ đầu vai Triển Hạc “Tiểu đệ cũng mau lớn, phủ Nghi Nguyên mùa đông kéo dài, cần nhiều xiêm y mới tốt.”
Hiện giờ hai người cũng không thiếu tiền, Triển Linh nghe xong cũng không cự tuyệt “Cũng được, huynh biết ta xưa nay không thích se xua mà nên ta quên mất. Hình như phía trước có tiệm vải lớn, chúng ta tới đó mua vải rồi nói họ may luôn.”
Chỉ là còn chưa chen đoàn người đi qua bên đó thì ba người bị một hàng hoa đăng bên đường hấp dẫn chú ý.
Có một tiểu nhị khua chiêng gõ trống gân cổ lên thét to, nói tiệm ăn chỗ mình, hôm nay chưởng quầy mở hội đèn lồng, chỉ cần đáp đúng câu đối đèn lồng phía dưới thì đèn lồng đó chính là phần thưởng cho người giải đúng.
Tịch Đồng nhìn nhìn nói “Cổ nhân cũng thật có chút tiểu xảo, chỉ là cái đèn trát hoa bình thường, đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.”
“Ai, của huynh làm mới là hiếm lạ sao?” Triển Linh cười nói “Tâm ý mới đáng quý, với lại, ta thích đèn lồng đùi gà huynh làm cho ta ấy.”
Tịch Đồng liếc nhìn nàng một cái, tuy rằng không nói nữa nhưng khóe môi có chút câu lên.
Triển Linh nhìn buồn cười, cảm thấy người này thực hài hước, chọc eo rắn chắc chàng nói nhỏ “Vui vẻ sao?”
Tịch Đồng sợ ngứa, bị chọc khiến toàn thân căng thẳng, vì đang vác Triển Hạc trên đầu vai không dám đánh trả, đành xụ mặt nói “Đừng nháo.”
Chàng trời sinh lạnh lùng, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ nhưng nội tâm lại ấm áp mềm mại.
Triển Linh nào sợ chàng chứ? Hi hi ha ha cười tiếp tục chọc, khi cảm thấy mỹ mãn mới thu tay lại.
Hai người đi gần lại xem đèn hoa đăng đoán câu đố, dự định đoán hết toàn bộ đèn ở đây luôn, nhưng nhìn nữa ngày… Một câu cũng không đoán ra được!
“Nhị hình nhất thể, bốn chi tám đầu, bốn tám một tám, thác ngưỡng lưu.”
“Không gió lá sen động”
“Đợi cho ngày trùng dương”
“Chiêu quân ngửa đầu xem nguyệt nghiêng, trời cao điếu vong hồn.”
Những lời này là ý gì chứ?
Người cổ đại có thú vui lớn như vậy sao?
Triển Linh trầm mặc một lúc lâu sau quay đầu nhìn Tịch Đồng, phát hiện đối phương cũng không khác mình là mấy.
Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi “Huynh đoán được mấy câu?”
Nghe hỏi Tịch Đồng càng nghiêm túc hơn, dường như đang nói đến chuyện cơ mật quốc gia vậy “Một câu cũng không, muội thì sao?”
Triển Linh thở dài sâu kín “Ta cũng không.”
Cái này thật quá khó khăn đi!
Thực sự có người đoán được sao?
Nhưng bọn họ thực mau bị vả mặt, ngắn ngủn ba mươi phút thì bị mấy cô nương trẻ xinh đẹp như hoa cười nói ra đáp án, họ chọn đèn lồng vui mừng cầm đi rồi, dư lại một đám giá áo túi cơm vò đầu bứt tai vì chưa đoán được.
Đồng dạng giống đám giá áo túi cơm kia, Triển Linh cùng Tịch Đồng yên lặng liếc nhau, cảm thấy nên đi thôi, giờ còn nhiều người đỡ mất thể diện, bằng không đợi chút không còn một ai thì xấu hổ lắm.
Ai ngờ Tịch Đồng vừa muốn xoay người, Triển Hạc ngồi trên vai vỗ vỗ đầu chàng, chỉ hoa đăng mẫu đơn bên kia.
“Nó đoán được sao?” Chân mày Tịch Đồng nhảy dựng.
Tâm tình Triển Linh phức tạp xem xét câu kia “Long năm đầu một ngày”, “Không thể nào?” Tiểu gia hỏa này nhận thức sao…
Theo lý thuyết hài tử nhà mình có tiền đồ nàng nên cao hứng, nhưng sao lại không vui được vậy?
Này cũng quá đả kích người đi?
Hai người bọn họ tốt nghiệp quân chính quy, tinh thông nhiều kỹ năng đặc thù và trãi qua vài lần khảo hạch anh tài, thế nhưng so với hài tử bốn năm tuổi cũng không bằng?
Này khó chấp nhận a!
Nhưng cái tiểu nhị kia thấy hành động Triển Hạc, lập tức cười tiếp đón “U, vị tiểu công tử này nói đáp án nhanh lên, nếu đoán đúng rồi, hoa đăng này là của công tử!”
Triển Hạc vẫn không mở miệng nói chuyện, không biết làm sao được, Triển Linh liền lấy giấy bút mang theo đưa cho cậu nhóc. Tiểu gia hỏa dùng đầu Tịch Đồng làm cái bàn, xiêu vẹo viết con chữ “Thần”.
Cậu nhóc vừa viết xong, Triển Linh cùng Tịch Đồng liền bừng tỉnh đại ngộ.
Ừ nhỉ, là thần không phải sao!
Long năm đầu một ngày, long, vị thần thứ mười hai, đầu một ngày, còn không phải là trên một ngày? Thì chính là thần rồi!
Quả nhiên Triển Hạc đáp đúng, tiểu nhị kia gõ một hồi chiên, gỡ hoa đăng xuống, Triển Linh nhận lấy.
Hai lớn một nhỏ nhận lời chúc mừng thiện ý của mọi người xong thì đi đến tiệm vải, Triển Hạc quá vui vẻ, cằm nhỏ luôn hướng lên cao, cả ngực phập phồng vui vẻ, khiến cho hai đại nhân có chút hoảng hốt.
Bọn họ thật sự so với oa nhi cũng không bằng…
Chơi trò văn tự này, mà bọn họ quen với máy móc điện tử, nháy mắt so với oa nhi cổ đại liền bị hạ gục.
Thật thất kính thất kính, cáo từ cáo từ…