Bác sĩ ngồi trong phòng chờ máy bay, lấy iphone ra chơi Ninja Fruit, nhưng không tập trung nổi, toàn chém phải bom. Sau vài lần thất bại, cuối cùng anh bỏ cuộc, cất điện thoại đi, lấy sách hướng dẫn du lịch Ai Cập trong ba lô ra.
Thực ra anh đi Ai Cập không phải là đi chơi, mà là công tác, bệnh viện chỗ anh làm mở quan hệ hợp tác với một bệnh viện ở Cairo, anh sang đó khảo sát. Cũng đúng lúc anh vừa phẫu thuật lazer chữa cận thị, thời gian này đang tĩnh dưỡng, thì được cho đi xa luôn. Cơ hội ra nước ngoài công cán như thế này rất nhiều, nhưng bác sĩ cho rằng mình rất xui xẻo, bị cử tới Ai Cập một tuần. Vì sao lại đi Ai Cập chứ? Anh rất muốn đổi cho Thuần Qua, gã đó may mắn được đi London du hí! Ai Cập chỉ toàn cát là cát, mà đáng sợ nhất là nóng!
Bác sĩ thuận tay giở bừa cuốn cẩm nang du lịch trong tay ra xem, có một chút hội chứng sợ ra nước ngoài. Chủ yếu vì anh bị bỏ vào một nơi ngôn ngữ bất đồng một mình, anh biết nói tiếng Anh, nhưng có biết tiếng Ai Cập đâu! Lại rủa thầm tên Thuần Qua may mắn...
Bác sĩ đang nghĩ vẩn vơ thì phát hiện ra có người ngồi xuống cạnh mình, đang định kéo ba lô lại, lúc ngẩng đầu lên thì anh trợn tròn mắt.
Gã chủ tiệm hôm qua vừa gặp mặt chào tạm biệt, lại đang ngồi ngay cạnh anh với vẻ mặt thản nhiên như không, mà trong tay gã thì là... vé máy bay và hộ chiếu!
Bác sĩ đã hoàn toàn không nói nên lời, mặc dù lần trước đi Tây An cũng biết gã chủ tiệm chắc chắn phải có chứng minh thư mới được lên máy bay, nhưng anh không ngờ đến hộ chiếu mà gã cũng có! Hơn nữa lại bay cùng chuyến với anh, hôm qua anh mới nói với gã chủ tiệm là mình đi Ai Cập, sao trong thời gian ngắn như thế, gã đã làm xong luôn cả visa được? Lúc anh làm Visa là phải mất mấy ngày cơ mà!
Nhưng, đó không phải vấn đề chính, cái chính là...
"Sao anh lại đi cùng tôi?". Bác sĩ vuốt mặt một cái, cảm thấy không thể hiểu nổi. Trong ấn tượng của anh, gã chủ tiệm là một gã người cổ đại thực sự, dù đang sống trong xã hội hiện đại, nhưng rõ ràng gã rất lưu luyến màu sắc cổ kính của Á Xá, trừ phi cần thiết, nếu không thì sẽ không chủ động tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Còn bây giờ, mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Gã chủ tiệm lại chuẩn bị ra nước ngoài?
Gã chủ tiệm cảm thấy vẻ mặt nghệt ra của bác sĩ rất hay, nhìn anh một hồi lâu, rồi mỉm cười nói: "Trước giờ tôi vẫn rất muốn đi Ai Cập, mượn cơ hội này đi chơi thôi".
Bác sĩ bị nụ cười của gã làm cho sợ đến dựng tóc gáy. Chơi hả? Này! Tuy đều có năm nghìn năm lịch sử, nhưng mấy thứ đồ cổ bên Ai Cập không thể tùy tiện đem ra chơi được đâu! Trong đầu bác sĩ hiện lên cả N bộ phim kinh dị về xác ướp, rồi phải ép mình bình tĩnh lại. Gã chủ tiệm thích đồ cổ Trung Quốc, không có nghĩa là cũng thích đồ cổ nước ngoài, chắc là anh lo bò trắng răng rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, bác sĩ lại nghĩ có người đi cùng cũng tốt Bây giờ gã chủ tiệm đã không còn mặc chiếc áo Trung Sơn cũ kỹ ngày trước, mà mặc áo sơ mi cải tiến từ chiếc áo rồng đỏ. Chiếc áo đen tuyền thêu hoa văn mây bằng chỉ bóng màu đỏ trên cánh tay, vừa hiện đại vừa thời trang, rất bắt mắt. Con rồng đỏ đáng ghét nằm trên vai phải của chủ tiệm, thân rồng cuộn ở sau lưng, may là nó không còn chuyển động. Lại thêm chiếc áo khoác màu trắng gạo bên ngoài, rõ là một thanh niên đô thị đẹp trai tuấn tú, ai mà đoán nổi gã ngồi cạnh anh đã sống tới hơn hai nghìn tuổi.
Bác sĩ chú ý tới tai gã chủ tiệm đang đeo khuyên tai vàng hình bán nguyệt, loại khuyên tai này không cần phải đánh lỗ tai, chỉ cần kẹp lên vành tai là được. Bác sĩ nhíu mày, không ngờ người như gã chủ tiệm lại đeo đồ trang sức, nhưng anh nhìn kỹ thì thấy gã chủ tiệm chỉ đeo có bên tai trái thôi. Chính vì như thế, nên lại càng thấy đặc sắc.
Quái, chắc trời sắp có mưa màu đỏ hay sao? Gã chủ tiệm đồ cổ mà cũng biết thời thượng cơ à? Bác sĩ không dám trêu chọc, chỉ lẩm bẩm trong lòng.
Lát sau bắt đầu lên máy bay, ghế ngồi hai người liền nhau, bởi vì họ bay chuyến sáng sớm tinh mơ, nên chỉ nói chuyện dăm ba câu, bác sĩ đã nghiêng đầu ngủ say như chết.
Gã chủ tiệm gỡ cặp kính trên mặt anh ra, gọi tiếp viên cho anh cái chăn, rồi lặng lẽ nhìn bác sĩ đang say ngủ.
Tuy gã nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng.
Sự mong mỏi của Hồ Hợi với Phù Tô, gã đã biết từ lâu nhưng hơn hai nghìn năm nay, Hồ Hợi chưa hề xuất hiện. Hoặc có thể hắn trước đây xuất hiện rồi, chỉ bởi vì mỗi kiếp của Phù Tô đều không sống quá được hai mươi tư tuổi, hắn không làm gì được nên đành bỏ đó. Còn bác sĩ cũng là một kiếp của Phù Tô, nhưng vì khóa Trường Mệnh đã vỡ mà sống được tiếp, nên Hồ Hợi mới bắt đầu bày trò.
Việc Hồ Hợi muốn làm, không gì ngoài chuyện phục sinh hoàng huynh hắn, rút đi linh hồn của bác sĩ trong cơ thể này. Việc này Hồ Hợi đã làm một lần, may mà hắn không làm được. Gã chủ tiệm đã cất chén Cửu Long đi, và cũng đã tung hỏa mù thành công, nhưng gã không thể đảm bảo Hồ Hợi thực sự đã bị lừa.
Vì thế lần này bác sĩ ra nước ngoài, gã cũng sợ là trò của Hồ Hợi bày ra, muốn bác sĩ rời xa khỏi vòng bảo vệ của gã, nên cả đêm gã gieo quẻ, không ngờ gieo được quẻ Thủy Lôi Độn, đó là quẻ hạ hạ rất ít xuất hiện trong quẻ tượng. Độn, nghĩa là tai nạn. Quẻ tượng hạ hạ nói: "Gió thổi rối tung chẳng thấy đầu, ba chìm bảy nổi thực buồn rầu. Chậm rãi mà làm rồi sẽ thuận, gấp gáp rồi sau chẳng được lâu". Một quẻ có sáu hào, lần này lấy được hào âm "lục tam", hào từ nói: "Tức lộc tỉ Ngu, duy nhập ư lâm trung. Quân tử cơ, bất như xả, vãng sắc". Ngu chỉ người nước Ngu, thời xưa vào rừng thì phải có người ở đất Ngu dẫn đường. Ý của hào từ này là, đuổi theo con hươu mà không có người bản xứ giúp đỡ, thì sẽ lạc trong rừng. Quân tử phải tự biết thời cơ, nếu không biết từ bỏ thì sẽ gặp đại nạn.
Chưa cần nói cái hào từ không tốt lành này, mà bản thân quẻ Thủy Lôi Độn đã là quẻ tối kị khi xuất hành trong sáu mươi tư quẻ Dịch rồi. Vì thế gã chủ tiệm phải hỏa tốc dùng quan hệ lấy visa và vé máy bay, quyết định đi cùng bác sĩ tới Cairo.
"Yên tâm đi, dù ở bất cứ đâu, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu...". Gã chủ tiệm lẩm bẩm một mình, tiếng nói nhỏ dần đến lúc không nghe được nữa.
Dù bác sĩ cũng từng đứng mười tiếng trong phòng mổ, nhưng khi ra khỏi sân bay Cairo, nhìn thấy ánh mặt trời chói lóa nhức mắt trên đầu, cũng không tránh khỏi một chút hoa mắt chóng mặt suýt ngã.
May được ai đó đỡ, bác sĩ đứng xoa bóp huyệt Thái Dương đang đau nhức, nhận ra gã chủ tiệm dù không ngủ nhưng vẫn tỉnh táo như thường. Thôi được, không thể dùng lẽ thường mà đoán xét gã này được, dù sao ở mức độ nào đó mà nói gã không phải người bình thường.
Không có ai đến đón, bác sĩ cũng đã dự liệu từ trước. Một chức vụ nhỏ nhoi như anh, không thể trông mong bệnh viện người ta phải mở cờ giong trống. Bác sĩ vẫy một chiếc taxi. Dù ngôn ngữ bất đồng, nhưng may mà anh đã ghi lại địa chỉ khách sạn do bệnh viện phía bạn đặt, tài xế taxi cũng đã quen với những du khách ngôn ngữ bất đồng, dùng ngón tay ra hiệu mấy con số. Bác sĩ lập tức ngớ người, thì ra taxi ở Cairo không hay có đồng hồ tính tiền, mà quen thói đôi bên thương lượng trước giá cả. Mặc cả thì không cần ngôn ngữ tương thông mới tiến hành được, bác sĩ cũng giơ mấy ngón tay lên, tài xế liền nhấn ga phóng vọt đi luôn.
Trên đường nhìn thấy dòng sông Nile xanh mướt đầy những thuyền buồm tam giác, và vô số những tòa tháp chọc trời ở thành thị. Cairo được gọi là thành phố của những tòa tháp, là một viên minh châu bên dòng sông Nile. Dọc đường đi phong cảnh tươi đẹp, nên bác sĩ cũng rất ngóng chờ nơi mình tới ở. Anh còn nhất quyết kéo gã chủ tiệm cùng đi, dự tính hai người ở cùng cho tiết kiệm tiền. Hơn nữa, quan trọng nhất là gã chủ tiệm không có điện thoại, trong xã hội hiện đại này, không có điện thoại là không thể liên lạc, bác sĩ không muốn bị lạc mất ai ở nơi đất khách quê người. Nhưng khi thấy phòng ốc lụp xụp cũ kỹ của khách sạn, anh không còn dám gọi gã chủ tiệm vào ở cùng nữa.
Bởi vì trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường đơn bé tẹo.
Gã chủ tiệm rất không hài lòng với điều kiện vệ sinh kém cỏi ở đây, hiếm lắm mới thấy gã cau mày, trước khi bác sĩ kịp nói, gã đã lôi anh ra ngoài. "Cậu không ở chỗ này cũng không vấn đề gì chứ?". Gã chủ tiệm bình thản hỏi.
"Không vấn đề gì, người ta vẫn liên lạc được với tôi, có điều mình phải tự trả tiền phòng...". Lời bác sĩ bị ánh mắt gã chủ tiệm chặn lại trong cổ họng. Anh cảm thấy mình hơi ngốc, tiết kiệm tiền à? Tiết kiệm tiền cho gã kia thế nào nữa!
Gã chủ tiệm vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ, nhưng lần này không mặc cả, mà trực tiếp đưa tài xế hai tờ đô la xanh.
Anh tài xế lại biết nói tiếng Anh, vừa nghe họ muốn đến khách sạn Mena House, thì lập tức bắt đầu giới thiệu rất nhiệt tình. Khách sạn Mena House có từ trước khi có kênh đào Suez, lịch sử rất lâu đời, chỉ cách kim tự tháp Giza có một con đường. Trong đó phòng Churchill là một trong mười phòng khách sạn nổi tiếng nhất toàn cầu, là nơi ba nước Trung, Mỹ, Anh ký "tuyên bố Cairo". Hiện nay căn phòng không hề được giữ lại để mọi người tham quan, mà vẫn cho khách vào ở như thường, chỉ có điều là với cái giá cắt cổ.
(Tuyên bố Cairo được ký kết vào ngày -- về việc các nước đồng minh quyết định tấn công quân Nhật tại Thái Bình Dương, với sự có mặt của Tổng thống Mỹ Roosevelt, Thủ tướng Anh W. Churchill và Tổng tư lệnh Tưởng Giới Thạch)
Cùng với những lời giảng giải thú vị của anh lái xe, chiếc taxi đã đến tận cuối đường đại lộ Kim Tự Tháp, bác sĩ nhìn những Kim Tự Tháp sừng sững trên sa mạc vô biên ngoài cửa kính xe, có một cảm giác rất phi thực tế.
Cảm giác phi thực tế đó đạt đến đỉnh điểm khi gã chủ tiệm quẹt thẻ nhận phòng Churchill.
Dù biết gã chủ tiệm là một tay ăn tàn phá hại, nhưng ăn tàn phá hại đến mức này thì đúng là thần và người đều căm phẫn! Căn phòng Churchill to đến mức đó, chỉ có hai người họ ở? Tuy rằng ban công của phòng này nhìn thẳng được ra Kim Tự Tháp Kheops, nhưng các phòng khác cũng nhìn được cơ mà! Thế mà giá phòng thì lại gấp n lần các phòng khác... Bác sĩ lờ mờ cảm thấy mình không phải ở Cairo, mà chắc là đang nằm mơ trên máy bay?
Gã chủ tiệm mặc kệ bác sĩ đứng đờ người ra ở cửa, đi loanh quanh một vòng trong phòng, rồi buông câu cảm khái: "Đồ đạc đa số đều bị thay mới cả rồi."
"Anh... anh tới đây rồi?". Bác sĩ suýt thì cắn phải lưỡi của mình.
Gã chủ tiệm không trả lời, chỉ tháo bức tranh sơn dầu trên tường xuống, cẩn thận tháo khung tranh, lấy ra một thứ gì đó.
Bác sĩ lập tức sán lại gần. Nằm trong lòng bàn tay của chủ tiệm, là một chiếc khuyên tai vàng hình bán nguyệt. Bác sĩ ngẩng đầu nhìn tai trái của gã chủ tiệm theo phản xạ, quả nhiên là hai chiếc khuyên tai giống hệt nhau, không khác tí nào.
"Cái này... cái này...". Cho dù đã quen với việc gã chủ tiệm làm đủ thứ trò quái đản trên đời, nhưng bác sĩ vẫn không khỏi ngạc nhiên. Đây... đây là Ai Cập!
"May mà bức tranh sơn dầu này là của người rất nổi tiếng vẽ ra, nên không ai tự tiện động vào". Gã chủ tiệm lắp lại khung tranh, treo tranh lên. "Đừng ngạc nhiên như thế, tuy tôi chưa đến đây bao giờ, nhưng năm xưa có người khác đến rồi". Còn về việc tại sao gã lại biết đồ đạc đã được thay mới, thì bởi vì gã có trực giác đặc biệt với đồ cổ. Chỉ cần nhìn qua là biết đại khái thời gian đồ vật được chế tác.
Bác sĩ hơi sững người. Sảnh khách của căn phòng Churchill có treo vài bức ảnh. Cho dù không giỏi lịch sử, anh cũng có thể nhìn ra, một trong số đó là ảnh chụp chung của lãnh đạo cấp cao ba nước Trung, Mỹ, Anh, tuy không nhận ra Churchill và Roosevelt, nhưng người còn lại thì quen tới mức không thể quen hơn. Anh từng nhìn thấy người này trong sách lịch sử hồi còn đi học.
Ngoài tấm ảnh chụp chung ba lãnh đạo ra, trên tường còn có vài ảnh chụp riêng Churchill, và ảnh chụp chung của những người tham dự hội nghị. Trong đó thấy có cả bóng dáng của nhân vật quan trọng đến từ Trung Quốc và phu nhân. Trong tấm ảnh cũ kỹ đó, vẫn mờ mờ thấy được một chút ánh vàng bên tai vị phu nhân đó.
Đôi khuyên tai đó, một chiếc nằm trong căn phòng Churchill, một chiếc thì năm xưa lại đeo trên tai vị phu nhân kia. Vị phu nhân có tiếng là giao thiệp rộng rãi, hơn nữa còn giúp chồng tạo dựng cơ nghiệp vững vàng. Dù cuối cùng vì bước ngoặt ở Tây An mà mỗi ngày một sa sút, đảng phái phải rút về Đài Loan, nhưng nhân vật hô mưa gọi gió năm xưa vẫn có một vai trò không thể xem thường.
(Năm Tưởng Giới Thạch phát động nội chiến, dự định tiêu diệt Đảng Cộng sản trong ba đến sáu tháng, nhưng bị phản công mạnh mẽ nên năm rút tại kế hoạch, chỉ tấn công Thiểm Bắc (Tây An) và Sơn Đông, sau đó nhiều lần thất bại, buộc phải rút về phòng ngự)
"Cái khuyên tai này dùng làm gì?". Bác sĩ rất phấn khích hỏi.
Gã chủ tiệm không vòng vo, đưa chiếc khuyên tai mới lấy ra cho bác sĩ. "Đeo vào đi, nói theo cách bây giờ, chiếc khuyên tai nạm vàng này có thể sử dụng như một máy phiên dịch kiêm bộ đàm".
Bác sĩ làm theo răm rắp, và cũng đoán được chắc là chiếc khuyên tai này được sử dụng làm máy nghe trộm. Nhưng sau này không biết vì nguyên nhân gì, mà người đó không có cơ hội lấy về, từ đó mà nó im lặng gần sáu mươi năm. Không phải bác sĩ không muốn hỏi lai lịch chiếc khuyên tai này, nhưng thể lực của anh đã không thể chống đỡ được cho sự tò mò nữa, rửa mặt súc miệng qua loa là nằm lăn ra ngủ luôn.
Lúc bác sĩ tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, gã chủ tiệm không có trong phòng.
Bác sĩ không vội vã tới bệnh viện báo có mặt, tuy chỉ có một tuần lễ khảo sát, nhưng bệnh viện cho anh thời gian tới nửa tháng, nên anh khá dư dả thì giờ.
Tuy đã bước vào tháng Mười, nhưng Cairo vẫn nóng như mùa hè, bác sĩ thấy rất khó chịu. Thay chiếc áo sơ mi mỏng, anh thử dùng chiếc khuyên tai nạm vàng gọi cho chủ tiệm, sau một hồi lẩm bẩm một mình trong phòng, bác sĩ cảm thấy mình rất ngố.
Sao lại dễ dàng tin lời gã như thế nhỉ? Cái thứ này so được với điện thoại di động à? Quả đúng là buồn cười! Bác sĩ bực dọc định tháo khuyên ra, nhưng tay vừa đưa lên đã lại lặng lẽ buông xuống.
Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì, thôi cứ đeo ở đó đi.
Anh đi quanh một vòng, phát hiện ra chiếc giường phòng khách không hề có dấu hiệu bị động tới, chứng tỏ gã chủ tiệm không hề nghỉ, trong phòng cũng không thấy để lại giấy nhắn gì. Bác sĩ bắt đầu lo lắng. Anh chạy xuống quầy lễ tân hỏi xem có ai thấy gã chủ tiệm ra ngoài không, đang lúc cố gắng dùng thứ tiếng Anh bồi để biểu đạt, thì bác sĩ kinh ngạc nhận ra rằng mình hoàn toàn nghe hiểu tiếng Anh của người ta, và anh cũng đang nói một thứ tiếng Anh vô cùng lưu loát!
Bác sĩ nhìn quanh, phát hiện ra các loại tài liệu ngoại giao bày trên quầy anh đều đọc được hết. Anh tiện tay kéo một người Ai Cập, người đó nói tiếng Ai Cập mà anh vẫn giao tiếp hoàn toàn thoải mái! Đổi sang người Pháp, người Đức vẫn không hề gặp trở ngại!
Dù không dám tin đến cỡ nào, bác sĩ cũng không thể không thừa nhận chiếc khuyên tai nạm vàng này quả là trâu bò hết cỡ!
Đây là một máy phiên dịch ngôn ngữ đa quốc gia! Trong ánh mắt bái phục của mọi người xung quanh, bác sĩ đắc ý vênh mặt lên. Vì sao anh không gặp gã chủ tiệm sớm một chút? Được thế thì hồi đi học anh đã thi xong tiếng Anh CET lâu rồi!
(Bài kiểm tra tiếng Anh thống nhất dành cho sinh viên,nghiên cứu sinh toàn quốc (College EnglishTest), cấp là cao nhất)
Đúng lúc bác sĩ còn đang sung sướng, gã chủ tiệm đã vội vã bước vào từ bên ngoài khách sạn, bác sĩ thấy trong tay gã cầm một đống gì đó, còn chưa kịp hỏi gã đi đâu thì đã bị lôi vào trong thang máy.
"Cho suất bữa sáng..." Bác sĩ còn kịp hô lên một câu, vừa dứt lời thì người cũng đã mất hút trong thang máy.
Cô phục vụ ở quầy thoáng nhìn thấy hai gã thanh niên châu Á đeo cùng một kiểu khuyên tai, cười như hiểu ra điều gì, quyết định đưa bữa sáng lên muộn một chút.
"Sao thế? Có chuyện gì?". Bác sĩ bị gã chủ tiệm lôi vào. phòng, hơi bất an khi thấy thần sắc nghiêm trọng của chủ tiệm. Rất ít khi anh thấy gã chủ tiệm có vẻ mặt nghiêm túc đến vậy, mọi khi gã luôn rất điềm tĩnh, kể cả khi gã nói mình sắp chết, trên mặt cũng không hề có chút kinh động nào.
Gã chủ tiệm nhăn mày, như thể không biết giải thích ra sao, đưa luôn thứ trong tay mình cho bác sĩ.
Đây là một cuộn giấy rất cổ quái, nhìn vết mốc meo và những chỗ rách nát thì chắc là đã trải qua thời gian khá dài. Trên cuộn giấy có rất nhiều hình vẽ, còn viết một số ký tự, vì rách nát quá nên nhìn không rõ. Dù bác sĩ đã đọc được tiếng Ai Cập, nhưng vẫn cảm thấy rất khó khăn. Anh đoán đây chắc là thơ ca gì đó của Ai Cập cổ, cũng như là người nước ngoài cho dù biết tiếng Trung cũng không hề dễ dàng mà đọc được Đường thi Tống từ.
"Tối qua tôi đi dạo trong thành phố Cairo, nghe đâu cách đây ít lâu xảy ra bạo động, một lượng nhỏ hiện vật trong bảo tàng lịch sử Ai Cập bị hủy hoại, nên tôi tới tìm hiểu tình hình. Sau đó buổi sáng đến Kim Tự Tháp Giza, bởi vì Kim Tự Tháp Kheops mỗi ngày chỉ tiếp đón ba trăm khách du lịch, nên tôi nhờ người xếp hàng hộ". Gã chủ tiệm trấn tĩnh lại, bắt đầu giải thích cặn kẽ. Dù mọi khi gã không hay nói nhiều, nhưng thực ra gã không phải con người như vậy. Đó chỉ là vì trong hai nghìn năm đằng đẵng, gã đã quen với cuộc sống cô đơn. Cho dù gặp gỡ liên tục các kiếp của Phù Tô, ban đầu gã cận kề sớm tối, rồi sau đó cũng về cơ bản là không tiếp xúc, chỉ đứng nhìn từ xa, biết là người ấy sống tốt là được rồi.
Bởi vì gã không thể chịu nổi việc mỗi lần sau vài năm gặp gỡ ngắn ngủi lại phải bất lực đón nhận chuyện âm dương cách biệt, như thế khác nào cứ liên tục tái diễn thảm cảnh hai nghìn năm trước, rồi nỗi đau cứ mỗi ngày một lớn hơn, lớn hơn nữa. Nó giống như cơn ác mộng mãi mãi không dứt.
Nhưng bác sĩ thì khác, anh chủ động mở cánh cửa gỗ khắc hoa của Á Xá, chiếc khóa Trường Mệnh trên người anh đã vỡ, anh đã không còn chịu gông cùm của số phận nữa. Anh có thể sống tiếp, sống như những người bình thường.
Vì thế gã rất muốn lại được như thời xưa sống cùng Phù Tô, muốn hai người trở thành bạn bè dài lâu.
Nhưng bác sĩ và Phù Tô là hai người hoàn toàn khác nhau, trong những năm tháng dài vô tận, gã cũng đánh mất dần kỹ năng giao tiếp với người khác. Chẳng mấy khi gã chủ tiệm khổ não như thế này, gã cảm thấy bản thân mình giống như một cậu học trò tiểu học sợ không có bạn bè.
"Sau đó tôi đi tới chợ Khalili, phải, chính là cái chợ Khan Khalili mà cuốn cẩm nang du lịch của cậu đặc biệt giới thiệu đấy. Từ thế kỉ XIV đã có chợ này rồi, nó to bằng cả một quận..." Gã chủ tiệm cố gắng sắp xếp lời nói của mình, nhưng rõ ràng là hiệu quả không được như ý.
"Phải phải! Thế là anh đi kiếm đồ chợ trời?". Bác sĩ hẳn là không có được hệ thần kinh nhạy bén như chủ tiệm, hoàn toàn không nhận ra gã chủ tiệm đang khó khăn thế nào. Nhưng là một bác sĩ ưu tú, anh có khả năng liên tưởng rất phong phú. "Cuốn giấy này là do anh nhặt về hả? Giỏi thật! Thế nó là đồ cổ khoảng bao nhiêu năm tuổi? Chết rồi, có phải anh làm hơi quá rồi không? Nếu đúng là đồ cổ, vậy lúc qua cửa hải quan chúng ta có bị bắt giữ không?".
Gã chủ tiệm bĩu môi, cảm thấy đối với cái tay bác sĩ đần này, mình suy nghĩ nhiều quá mới chính là tự rước mệt mỏi vào người.
"Đây là cuộn giấy được làm từ cói giấy, cây cói giấy bóc vỏ lấy lõi, sắp xếp liền thành tấm là có thể làm giấy, mỗi tờ giấy cói có hai lớp, lớp trên dùng để viết, rồi xếp lên lớp dưới và đập, đập xong chất men trong lõi sẽ làm hai lớp dính lại. Nối nhiều tờ giấy lại với nhau là có thể làm thành cả cuộn. Đây là nguyên liệu viết chữ tiện lợi sớm nhất trong lịch sử, trải qua ba nghìn năm, cho đến thế kỉ thứ VIII, kỹ thuật làm giấy của Trung Quốc du nhập vào Ai Cập, mới thay thế cho giấy cói này". Gã chủ tiệm không chỉ thuộc làu làu về đồ cổ trong nước, gã còn có một cuộc sống dài bất tận, có rất nhiều thời gian để học tập.
(Tên khoa học là Cyperus Papyrus, loại cây màngười Ai Cập dùng để chế tạo giấy. Từ "paper" chính là bắt nguồn từ"Papyrus")
"Thế trên này viết gì vậy? Tôi thấy hình như là thơ ca ngợi cái chết?". Sau khi bác sĩ biết chắc đó là đồ cổ, liền lập tức đặt cuộn giấy lên bàn một cách rất cẩn thận. Anh không muốn lỡ tay làm rách nó rồi sau đó lại nhảy ra xác ướp hay thứ gì đó đáng sợ. Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu trong "Sơn Hải kinh" vẫn còn đáng yêu chán!
"Đây là sách Vong Linh. Là một loại bùa dâng lên người chết của người Ai Cập cổ, viết lời nguyền và những lời ca ngợi thần linh. Thông thường thì người ta viết trên giấy cói, rồi bỏ vào mộ người chết. Người Ai Cập cổ cho rằng làm vậy có thể đảm bảo an toàn cho người chết ở dưới âm phủ, còn lời nguyền trên sách Vong Linh thì sẽ giúp người chết quay lại thế gian vào ban ngày". Gã chủ tiệm nói một cách thản nhiên, nhưng tiếng nói của gã vang vang trong căn phòng rộng lớn, khiến người khác nghe xong cũng phải thấy gai gai sống lưng.
"Vậy... cuốn sách Vong Linh này... chắc không phải của một tay vô danh tiểu tốt nào rồi?". Bác sĩ biết gã chủ tiệm vốn tính rất kén chọn, món đồ cổ nào mà khiến gã phải quan tâm, thì chắc chắn là loại ở cấp độ cực kỳ đáng sợ.
"Là của... vua Ramesses Đệ Nhị...".
"..."
Có một sự im lặng hãi hùng, dù bác sĩ không giỏi lịch sử, nhưng cũng biết cái tên Ramesses Đệ Nhị nghĩa là gì. Đó là Pharaoh vĩ đại nhất trong lịch sử Ai Cập! Ông ta làm vua sáu mươi bảy năm, còn lâu hơn cả thời gian làm vua của Khang Hy ở Trung Quốc, có lẽ là kẻ thống trị có thời gian trị vì lâu nhất thế giới! Mà ông ta lại còn thống trị Ai Cập - một trong bốn cái nôi văn minh cổ đại! Hơn ba nghìn năm trước, thống nhất Ai Cập, lập nên bản điều ước hòa bình đầu tiên, trên khắp đất nước Ai Cập, đâu đâu cũng có tượng và đền thờ của ông ta...
"Thứ này chúng ta có thể đem ra khỏi biên giới được không?". Bác sĩ định thần trở lại, việc đầu tiên nghĩ tới là vấn đề an toàn. Đồ cổ hơn ba nghìn năm tuổi đấy! Anh không muốn bị hải quan tạm giữ vì món này!
"Yên tâm đi, chẳng ai tin đây là đồ cổ thật đâu, bởi vì giấy cói không thể nào giữ được đến hơn ba nghìn năm". Gã chủ tiệm phủ nhận luôn, bởi trong chợ Khalili chỗ nào cũng có bán thứ này, ai cầm trên tay cũng đều cho rằng đó là đồ giả cổ trông như thật hoặc là đồ lưu niệm cho khách du lịch.
"Thế..." Thế chẳng lẽ cái này không phải đồ thật?
"Vì thế tôi nghi ngờ cuốn sách Vong Linh này là có phép thuật thật". Gã chủ tiệm vừa chậm rãi nói, vừa đưa tay xé cuốn giấy Vong Linh quý giá.
Bác sĩ định ngăn lại, nhưng không nhanh bằng chủ tiệm, chỉ biết giương mắt nhìn gã chủ tiệm xé đi một lớp giấy cói. Lớp giấy cói màu nâu nhạt vừa bị kéo đã tách ra luôn, rõ ràng trước đó đã bị gã chủ tiệm tách ra rồi. Một hàng chữ Ai Cập cổ xuất hiện trên lớp giấy thứ hai của sách Vong Linh, trong đó có vài từ bị khuyết, bác sĩ cố đọc được một ít, rồi nhìn sang gã chủ tiệm theo phản xạ.
"Khi ánh dương lại chiếu rọi tới..., những linh hồn thời xưa sẽ quay về... Đại loại dịch ra thì nó có nghĩa như vậy". Gã chủ tiệm thở dài: "Từ bị khuyết ở giữa không thể đoán nổi là gì, có lẽ là khi ánh dương lại chiếu rọi tới lớp thứ hai của sách Vong Linh...".
Bác sĩ nhăn nhó nhìn ánh nắng rọi thẳng vào sách Vong Linh qua cửa kính, không có gì che chắn. Nhưng ngoài việc làm cho những vết gấp và đường gân giấy hiện rõ hơn lên, thì chẳng hề có chuyện gì dị thường xảy ra nữa.
"Không có gì xảy ra cả, chủ tiệm, anh chắc là lo lắng quá thôi. Có khi đồ cổ nước ngoài không được kỳ diệu như anh tưởng đâu!". Bác sĩ cười lên mấy tiếng, đứng dậy nói: "Đêm qua anh không ngủ hả? Thôi cứ đi nghỉ đi. Sao mãi mà bồi phòng chưa lên nhỉ? Phục vụ kém quá! Tôi phải kiện!".
Thực ra bác sĩ chỉ muốn đi xuống nhà ăn lượn một vòng xem có gì ngon không. Có chiếc khuyên tai nạm vàng, bác sĩ không còn sợ ra ngoài một mình nữa, không còn rào cản ngôn ngữ nữa mà!
Nghe tiếng cửa đóng sập lại, gã chủ tiệm lại nhìn lên cuốn sách Vong Linh ở trên bàn trà một lúc lâu rồi mới thôi, ngả lưng ra ghế sofa.
Trong sảnh khách của gian phòng họ thuê, có một bộ đồ nội thất sang trọng, hiện tại gã đang nằm trên chiếc ghế vương phi kiểu châu Âu phỏng theo phong cách Địa Trung Hải. Tuy gã chủ tiệm không cần ngủ vào giờ cố định trong ngày như người bình thường, nhưng chiếc ghế vương phi này rất thoải mái, gã nhắm mắt, thả lỏng đầu óc nghỉ ngơi, quả thật là thư thái.
Một lát sau, khi ánh nắng đã phủ khắp toàn bộ cuốn sách Vong Linh, cuốn giấy cói nâu nhạt đột nhiên phát sáng, một làn khói trắng bay lên trong nắng, từ từ ngưng tụ lại thành hmh người, mặt mũi hiện lên dần dần, cuối cùng biến thành một chàng trai trẻ tuấn tú nhưng bán trong suốt.
Người này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt sâu, mũi khoằm, trên đầu đội khăn vải lanh, trên người không mặc áo, trước ngực đeo vài chiếc vòng nạm ngọc quý, bên dưới mặc chiếc váy cuốn hẹp bằng vải trắng, đó là cách ăn mặc điển hình của quý tộc Ai Cập cổ. Tuy chàng trai chỉ ở trong trạng thái linh hồn, nhưng cả người toát ra một khí thế cao ngạo coi thường thiên hạ.
Chàng trai nghi hoặc nhìn bốn phía, rất tò mò với mọi thứ trong phòng, đặc biệt là những bức ảnh treo trên tường càng khiến chàng phải nhìn đi nhìn lại. Cuối cùng, chàng mới hướng ánh mắt về phía gã chủ tiệm đang nằm nghỉ trên ghế vương phi, vốn dĩ chàng chỉ bất chợt ngó sang thôi, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người gã chủ tiệm thì chàng kinh ngạc, lập tức bay tới bên cạnh ghế vương phi.
Chàng trai trẻ tuổi tuấn tú rõ ràng là càng lúc càng thấy kinh ngạc, cuối cùng không kìm chế được, đưa tay về phía chủ tiệm.
"Ta đoán chắc là người sẽ xuất hiện mà". Gã chủ tiệm chầm chậm mở mắt, nhưng không nhìn cánh tay trong suốt ở phía trước mình, mà nhìn thẳng vào chàng trai Ai Cập cổ vừa đột ngột xuất hiện. "Ta phải gọi người thế nào đây? Pharaoh? Bệ hạ? Hay là... Ramesses Đệ Nhị?".
Vị Pharaoh tuấn tú liền thu tay lại, đứng thẳng người, hơi hất cằm lên, ngạo nghễ nhìn gã chủ tiệm và cất giọng trầm trầm: "Kẻ thứ dân ngoại quốc kia, trẫm cho phép ngươi gọi trẫm là bệ hạ".
Gã chủ tiệm hơi nhướn mày, biết là nhờ chiếc khuyên tai nạm vàng đã dịch tiếng Ai Cập cổ cho gã hiểu, nếu không thì một Pharaoh không thể xưng là "trẫm" được. Gã chủ tiệm nhìn Pharaoh một cách vô lễ, không hề đứng dậy, thực ra thì gã cảm thấy chiếc ghế vương phi rất thoải mái nên không muốn dậy.
"Ta nghĩ người đã biết, Ai Cập ngày nay không còn nằm dưới sự thống trị của người nữa".
Pharaoh nhìn xung quanh, rồi gật đầu nói: "Rõ ràng là thế, nhưng ta đã làm Pharaoh đủ rồi, khó khăn lắm ta mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ta không muốn tiếp tục những ngày tháng vô vị đó nữa".
Gã chủ tiệm không ngờ Ramesses Đệ Nhị lại thức thời như thế, nhưng dù là ai được hồi sinh cũng đều không muốn cuộc đời mình được lặp lại lần nữa. Có lẽ ở trạng thái linh hồn, người ta có thể điều khiển vẻ bề ngoài, khi Pharaoh qua đời đã là chín mươi chín tuổi, nhưng hiện tại vẻ bề ngoài của ông ta là lúc lên ngôi khi hơn hai mươi tuổi, lúc trẻ trung khỏe mạnh nhất.
Gã chủ tiệm ngồi dậy, nhìn cuốn giấy cói đặt trên trà kỷ, cảm khái: "Không ngờ sách Vong Linh lại đúng là có thể khiến vong linh sống lại..."
"Sống lại? Không, đây chỉ là bước thứ nhất, giải phóng linh hồn đang say ngủ của ta". Pharaoh lắc lắc ngón tay, sau đó cúi gập người xuống, nhìn vào mắt chủ tiệm, chậm rãi nói: "Nước sông Nile cạn rồi lại dâng, cây cỏ bị cắt rồi lại mọc lại, cho nên chúng ta tin rằng, người cũng có thể sống lại. Sau khi chết, phải tìm được đến thần Osiris, rửa sạch tội lỗi của mình ở nhân gian, sau đó dùng sách Vong Linh để quay lại nhân gian. Ngoài ra, phải đảm bảo thân xác không bị hủy hoại".
"Thế hả? Vậy chắc lúc người còn sống phải gây ra nhiều tội lỗi lắm, hiện tại đã là hơn ba nghìn năm sau khi người qua đời rồi". Gã chủ tiệm lâu lắm mới nói xỏ xiên được một câu, tự cảm thấy rằng nếu là bác sĩ thì chắc anh cũng sẽ nói vậy.
Gương mặt của Pharaoh đanh lại, dưới ánh nắng chiếu rọi, thân thể ông ta ngày càng rõ ràng hơn, hiện lên làn da màu bánh mật, không giống như một linh hồn nữa. Gương mặt ông ta cũng giống hệt như những bức tượng Ramesses Đệ Nhị có ở khắp nơi trên đất Ai Cập, gương mặt sắc cạnh như dao cắt, tuấn tú vô song như những vần thơ tán dương ông ta.
Gã chủ tiệm vốn thích sưu tập những vật phẩm đẹp đẽ giàu tính nghệ thuật, Á Xá được sinh ra cũng chính là vì gã sưu tập linh tinh, lúc này nhìn thấy gương mặt tuấn tú theo kiểu nước ngoài của Pharaoh, gã chủ tiệm phải nheo mắt lại, bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để sưu tập được cái gã Pharaoh cao ngạo này cất trong Á Xá. Thực ra gã vốn muốn đem một bức tượng Ramesses Đệ Nhị về, nhưng thời kỳ ông ta còn sống, ông ta cho làm tượng của chính mình, bức nào cũng to lớn, thậm chí cao tới mấy chục mét, quả thực không thể nào đem về cái tiệm bé xíu đó được.
Gã chủ tiệm còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì Pharaoh đã điều chỉnh lại sắc mặt, cười và nói một cách bí hiểm: "Có biết chúng ta giữ gìn thân xác thế nào không? Ướp xác? Đã bao giờ nhìn thấy chưa? Đã bao giờ nghe nói xác ướp được làm thế nào chưa?".
Pharaoh không đợi gã chủ tiệm trả lời, mà tự đưa tay chạm vào sống mũi thẳng cao của chủ tiệm, vừa sờ lên mũi vừa nói chậm rãi: "Đầu tiên là dùng móc sắt móc hết não và tủy ra từ khoang mũi. Sau khi lấy sạch sẽ thì cho thuốc vào".
Tay của Pharaoh đưa xuống dưới, lướt qua cằm, qua cổ chủ tiệm, rồi lướt qua ngực và đưa xuống bên hông của gã. "Sau đó, dùng dao đá mổ phía bên cạnh, lấy hết nội tạng ra, rồi dùng rượu cọ để rửa sạch khoang ruột, vẩy hương liệu lên, nhồi thuốc vào, rồi lại cẩn thận khâu trở lại. Sau đó dùng dung dịch kiềm mạnh để ngâm bảy mươi ngày, rồi lại rửa sạch. Sau cùng dùng vải sáp đã bôi keo để quấn thật cẩn thận lại..."
Giọng nói trầm trầm với âm uốn lưỡi đặc trưng tiếng Ai Cập cổ của Pharaoh vang vang trong phòng. Bàn tay của ông ta đi lại tự do trên người chủ tiệm, không giấu giếm sự thèm khát cái thân xác dưới tay.
"Trẫm cứ cho rằng kỹ thuật ướp xác của chúng ta là tốt nhất rồi... Nhưng làm sao ngươi làm được hả? Cơ thể này... chắc phải giữ được năm trăm năm rồi? Không... ít nhất phải hơn một nghìn năm rồi..."
Gã chủ tiệm nằm trên ghế vương phi, mặc kệ Pharaoh muốn làm gì thì làm. Mặc dù hiện tại Pharaoh không khác gì người thật, nhưng thực ra ông ta không thể chạm vào gã. Gã so đo với không khí làm gì? Lúc này thứ gã nghĩ tới chính là quẻ mà gã bốc được trước khi đi, quẻ Thủy Lôi Độn, hào lục tam cửu từ nói: "Tức lộc tỉ Ngu, duy nhập ư lâm trung. Quân tử cơ, bất như xả, vãng sắc". Người nước Ngu dẫn đường nói trong quẻ, chắc là chỉ vị Pharaoh này? Vậy thì con hươu kia là chỉ ai? Và buộc phải từ bỏ ai thì mới khiến bác sĩ không gặp nguy hiểm?
Vị Pharaoh tuấn tú không để ý thấy gã chủ tiệm đang nghĩ sang chuyện khác, sau khi hỏi liền mấy câu mà không thấy trả lời, ông ta càng thêm nóng ruột, đôi mắt màu nâu thẫm lộ ra thần thái kỳ dị.
"Ồ ồ! Có vẻ như chiếc áo này rất cổ quái!". Dù Pharaoh đã phát hiện ra, nhưng vì ông ta vẫn trong trạng thái linh hồn, nên không thể nào tháo cúc chiếc áo rồng đỏ của gã chủ tiệm được. Pharaoh lòng nóng như lửa đốt mà phải bó tay, cả người ông ta đã chồm lên."Chủ tiệm! Đồ ăn ở Ai Cập này đều rất kỳ lạ! Tôi đã chọn được vài nguyên liệu mà tôi hiểu... Này này! Có chuyện gì thế? Anh là ai?". Bác sĩ vừa đẩy cửa vào đã giật nảy mình.
Đúng là một cảnh tượng kinh khủng, từ góc nhìn của anh, thì gã chủ tiệm đang bị đè trên ghế vương phi, còn một gã đàn ông lạ mặt thì đang lần mò khắp người gã, nếu không phải vì gã chủ tiệm không có tí biểu hiện nào trên mặt, thì chắc chắn một giây sau anh đã bấm nút báo cảnh sát bên cửa rồi.
"Tên thứ dân to gan, dám quát tháo với trẫm!". Pharaoh ngẩng đầu, dồn hết lửa giận sang anh bác sĩ vừa xông vào phòng.
Gã chủ tiệm vẫn không thèm ngồi dậy, chỉ vào Pharaoh nói với bác sĩ: "Vị đây chính là Ramesses Đệ Nhị bệ hạ tôn kính vĩ đại". Mặc dù gã đã thêm đủ kính ngữ vào đó, nhưng cái giọng điệu thì vô cùng tùy tiện, nghe giống như đang đùa.
Cánh tay đang đẩy xe đồ ăn của bác sĩ run lên, lập tức quay người đóng cửa lại. Anh không hề thấy gã chủ tiệm đang đùa tí nào.
"Có nghĩa là... lời nguyền trong sách Vong Linh đã thành hiện thực rồi?". Bác sĩ xoa xoa tay, săm soi vị Pharaoh vừa mới ra lò kia. Đó là một linh hồn sống sờ sờ! Dù anh là một nhà nghiên cứu tôn sùng khoa học, nhưng những hiện tượng siêu nhiên cũng cần nghiên cứu chứ!
Gã chủ tiệm thì nhớ ra một chuyện, bèn ngồi dậy, chỉ vào phần chữ bị khuyết ở lớp giấy thứ hai hỏi: "Khi ánh dương chiếu rọi tới..., những linh hồn thời xưa sẽ quay về, cái từ bị thiếu ở giữa là gì?".
"Horis!". Pharaoh khoanh tay trước ngực, hất cằm lên, hằn giọng nói một từ. Nhưng bác sĩ và gã chủ tiệm đều không hiểu, chắc chắn là một danh từ riêng của Ai Cập cổ, nên khuyên tai nạm vàng không dịch được.
Pharaoh nghĩ ngợi một lát, rồi giải thích: "Chúng ta cho rằng, muốn hồi sinh một ai, làm cho linh hồn và thân xác kẻ đó hợp lại làm một, thì phải có một thứ gì đó làm trung gian. Horis trong tiếng Ai Cập cổ có nghĩa là "trân trọng", Horis ta chọn lựa là cây quyền trượng ta dùng khi cai trị Ai Cập. Bình thường thì Horis không được để bị ánh nắng chiếu vào, phải tích tụ âm khí để hấp thu năng lượng, nhưng sau thời gian đó mà ánh nắng chiếu vào, thì chỉ cần linh hồn và thân xác ở gần nó, là có thể được dung hợp".
Bác sĩ nghe rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vớ lấy cuốn cẩm nang du lịch Ai Cập trên trà kỷ, mở trang thứ nhất ra: "Không phải ngài đang nói đến đền thờ Abu Shimbel do ngài cho xây chứ? Mỗi năm ánh mặt trời chỉ có hai lần là soi được qua đường hầm dài mét, chiếu vào chiếc khám. Một lần là tháng , ngày sinh của Pharaoh ngài, lần khác là tháng , ngày lên ngôi của ngài...".
"Phải, ta để cây quyền trượng vào trong bức tượng của ta trong khám. Ngày đầu tiên ngươi nói không sai, là ngày ta ra đời. Nhưng ngày sau, tuy là ngày ta lên ngôi, có điều quan trọng nhất là, đó là ngày trở lại nhân gian do ta tự chọn! Ha ha ha ha!". Pharaoh dang rộng cánh tay, cười lớn như không có ai xung quanh.
Bác sĩ sợ hãi trợn tròn mắt, dù biết lịch pháp thiên văn của người Ai Cập cổ vô cùng tiên tiến, nhưng ngôi đền Abu Shimbel thì quả là thần kỳ, tinh xảo đến thế là cùng, không cần dùng máy tính thiết kế mà vẫn có thể làm nổi.
Gã chủ tiệm thì không ưa bộ dạng cao ngạo của Pharaoh, chống cằm thủng thẳng nói: "Sao? Ông muốn quay lại nhân gian? Dùng cái xác ướp tàn tạ của ông ấy hả? Nghe nói cái xác ướp của ông còn bị bán ra chợ vì tưởng là cá khô, còn bị mốc nên phải đưa qua Paris tiến hành hội chẩn. À phải rồi, chính phủ Ai Cập còn cho ông riêng một hộ chiếu, bên trên viết là "quốc vương bệ hạ". Hơn nữa xác ướp của ông bây giờ là báu vật của bảo tàng lịch sử Ai Cập, muốn vào tham quan còn phải mua vé nữa cơ!".
Tiếng cười đột ngột ngừng lại như bị ai đó bấm nút pause. Pharaoh trợn mắt nhìn chủ tiệm, muốn tìm một chút đùa bỡn trên vẻ mặt của gã.
Nhưng rất tiếc, gã chủ tiệm không bao giờ nói đùa.
"Còn đền Abu Shimbel, tuy trải qua hơn ba nghìn năm vẫn chưa đổ, nhưng xin lỗi nhé năm nghìn năm trước chính phủ Ai Cập đã di dời lên vùng đất cao cách chỗ cũ vài trăm mét để xây đập Aswan rồi. Tuy vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, mỗi một viên đá đều giữ gìn nguyên vẹn, nhưng tiếc là ngày mặt trời chiếu vào mỗi năm đã bị đẩy lùi một ngày, trở thành ngày tháng và tháng . Chà, hy vọng ông không bắt buộc phải sống lại đúng vào ngày tháng ". Gã chủ tiệm nhếch mép, tâm trạng phấn khích nhìn Pharaoh đẹp trai đang cứng đờ mặt, ông ta đang bừng bừng cơn giận, như muốn thiêu đốt tất cả.
Bác sĩ bỗng thấy vị Pharaoh này rất đáng thương, vốn dĩ có hy vọng quay lại nhân gian, nhưng đã lập tức rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Bác sĩ ngó sang gã chủ tiệm đang bình thản như không, cảm thấy việc Pharaoh không nên làm nhất chính là chọc giận chủ tiệm.
Pharaoh quả thực bị một cú sốc nặng, xác ướp thì dễ kiếm, Ai Cập to lớn thế này, ông ta chắc chắn tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn, cho dù mất nhiều năm nữa cũng không đáng sợ.
Nhưng khốn khổ nhất là cây quyền trượng đã bị người ta đem đi!
Thực ra cây quyền trượng của ông ta không phải Horis tốt nhất, nhưng các Horis tốt hơn đã bị các Pharaoh khác lấy mất. Cũng giống như thần khí, không thể sản xuất hàng loạt, cứ dùng cái nào là mất cái đó. Cây quyền trượng của ông ta chỉ có thể để ở vị trí cũ trong đền Abu Shimbel thì mới có tác dụng, vì buộc phải phối hợp với sao trên trời, quyền trượng mới sản sinh ra được năng lượng cực lớn. Bây giờ trừ phi ông ta xây lại được đền thờ ở nơi giờ đã ngập nước, nếu không thì không có hy vọng sống lại.
Nhưng đó là chuyện không thể.
"Biết thế này... năm xưa ta đã đợi thêm một chút, sai người đi tìm thần khí tốt hơn..." Pharaoh ủ rũ cúi gập người, giống như một con sư tử bị thương.
Xem ra gã có thể thu hồi hiện vật này mang về Á Xá được rồi... Gã chủ tiệm hơi nhếch mép cười, cầm lấy chén trà Ai Cập trên bàn, nhấp một ngụm, rồi lại nhăn mặt vì mùi vị kỳ quái.
Lúc này bác sĩ cũng đã không chống đỡ nổi cơn đói, đưa cho gã chủ tiệm một suất ăn sáng trên xe đồ ăn, rồi cũng tự mình cầm một suất và ăn.
Đồ ăn Ai Cập không hợp khẩu vị chủ tiệm, gã chỉ ăn vài miếng rồi bỏ dao dĩa xuống. Gã chủ tiệm nhìn cuốn sách Vong Linh rách rưới đặt trên bàn, ngẩng đầu hỏi vị Pharaoh tuấn tú: "Phải rồi, ta muốn biết, linh hồn ông làm thế nào để giữ được trong cuốn sách Vong Linh này?".
"Thực ra không phải là được giữ, bí mật thực sự của sách Vong Linh là có thể gọi dậy được những hồn ma đã khuất". Dù sao Pharaoh cũng là nhân vật kiệt xuất coi khinh thiên hạ, rất mau chóng hồi phục từ sau cú sốc nặng, cười bí hiểm với chủ tiệm. Sách Vong Linh của người khác hoàn toàn vô dụng, chỉ có cuốn giấy gã tìm được mới có tác dụng.
Gã chủ tiệm vừa nghe xong là rướn lông mày lên.
"Có phải ngươi cũng muốn phục sinh ai đó không?". Pharaoh dò xét thần sắc của chủ tiệm, rồi chậm rãi ngồi xuống, gác chân lên trên bàn. Tuy ông ta ở thể linh hồn, không thể chạm vào cơ thể sống và những thứ gắn liền với cơ thể, không thể chạm vào gã chủ tiệm và áo rồng đỏ trên người chủ tiệm, nhưng những thứ khác thì đều có thể chạm vào.
Gã chủ tiệm im lặng.
Pharaoh cười, bổ sung một cách rất nhiệt tình: "Tạm thời chưa nói đến chuyện có tìm được thứ quý giá nhất của người đó lúc còn sống hay không, cũng chưa nói đến việc vật đó có năng lực xoay chuyển âm dương hay không, mà thực ra điều quan trọng nhất là, nếu linh hồn được gọi về không mạnh mẽ như ta, trong thời gian ngắn không gặp được cơ thể phù hợp, thì sẽ mờ đi rất nhanh, và cuối cùng là tan biến".
Gã chủ tiệm nghĩ tới khi ở trong địa cung Tần Thủy Hoàng, Phù Tô tan biến trong khoảnh khắc, mà lòng đau nhói. Thì ra... thì ra gã đúng là có cơ hội để tìm lại Phù Tô ư?
Gã chủ tiệm nhìn sang bác sĩ đang chăm chú xem cẩm nang du lịch Ai Cập sau khi đã ăn no, mới phát hiện ra, quẻ bốc được lần trước thực ra không phải chỉ nói về bác sĩ.
Mà còn có cả gã nữa.
"Tức lộc tỉ Ngu, duy nhập ư lâm trung. Quân tử cơ, bất như xả, vãng sắc".
Ai là con hươu?
Ai là quân tử?
Ai phải... vứt bỏ ai...