Năm 238 trước công nguyên, Doanh Chính hai mươi hai tuổi dựa theo thông lệ tới cựu đô Ung nước Tần làm lễ đội mũ, dùng ngọc bích Hòa thị nổi tiếng thiên hạ để chế tác thành ngọc tỉ (Ngọc bích Hòa thị).
Năm 232 trước công nguyên, Cơ Thanh nhìn hai con dấu sừng tê y hệt nhau, cuối cùng đập vỡ một trong hai cái (Ấn sừng tê).
Năm 230 trước công nguyên, công tử Hồ Hợi chào đời, Tần Thủy Hoàng bắt đầu đại nghiệp thống nhất sáu nước.
Năm 221 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, xưng là Thủy Hoàng đế.
Năm 219 trước công nguyên, Triệu Cao tặng Hồ Hợi một chiếc Ti Nam tiêu (Ti Nam tiêu).
Năm 214 trước công nguyên, Hồ Hợi ham hưởng lạc, xây dựng một khu đình viện theo mô hình bàn cờ Lục Bác (Cờ Lục Bác).
Năm 213 trước công nguyên, Hồ Hợi vô cùng muốn Thanh Trấn Khuê mà phụ hoàng ban cho hoàng huynh Phù Tô (Thanh Trấn Khuê).
Năm 210 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng chết trong khi tuần du, Triệu Cao dùng bút Bạch Trạch để sửa di chiếu, Phù Tô bị giết. Gã chủ tiệm bị lừa vào lăng Tần Thủy Hoàng, bị giết (Bút Bạch Trạch).
Năm 209 trước công nguyên, Lưu Doanh có được một chiếc vu sơn mài luôn đầy nước (Vu Chấn Ngưỡng).
Năm 207 trước công nguyên, triều Tần sụp đổ, Hồ Hợi "chết" (Chiếc Cân Đồng).
Năm 202 trước công nguyên, loạn lạc cuối thời Tần, gã chủ tiệm đổi tên là Hàn Tín, quyết chiến với Hạng Vũ ở Cai Hạ, Hạng Vũ tự vẫn ở bên bờ Ô Giang (Ngu Mỹ Nhân).
Năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang lên ngôi lập nhà Đại Hán, chẻ trúc ghi thề, ban cho công thần đan thư thiết khế (Miễn Tử Bài).
Năm 130 trước công nguyên, hoàng hậu Trần A Kiều bị phế truất, về ở trong cung Trường Môn.
Năm 124 trước công nguyên, Hoắc Khứ Bệnh lấy được một chiếc gương đồng từ chỗ bà dì (Gương Ngư Văn).
Năm 110 trước công nguyên, gã chủ tiệm mua được một con rối bằng gỗ ngô đồng (Rối Vu Cổ).
Năm 105 trước công nguyên, Hán Vũ đế ngẫu nhiên mơ thấy Lý phu nhân đã mất đi vào giấc mộng, ban cho ông hương Hành Vu. Sau khi tỉnh dậy Hán Vũ đế tìm khắp nơi không thấy, nhưng ngửi thấy mùi hương, hương thơm hồi lâu không bay đi (Hương Hành Vu).
Năm 3, lần đầu tiên từ đầu tới chân Vương Yến đeo trâm vàng, ngọc bội, xức phấn thơm, ăn vận đẹp nhất ngồi giữa cung Vệ Ương, trở thành hoàng hậu đại Hán. Nhưng phu quân của nàng lại nhìn nàng với ánh mắt thù địch (Mũ Giải Trãi).
Năm 10, Lưu Tú dùng đồng Kim Thác Đao đổi lấy một chiếc bàn tính ở một gánh hàng, viên Định Bàn châu trên đó không di chuyển được (Định Bàn châu).
Năm 186, cuối đời Hán, gã chủ tiệm làm thầy dạy học ở nhà họ Chu, dạy hai học trò là Chu Du và Chu cẩn (Lược Lưu Thanh).
Năm 190, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp bị cầm tù, lúc sắp chết đói, thì được cho mấy chiếc bánh và một miếng câu đai bằng ngọc (Câu Đai Ngọc).
Năm 422, khi Lưu Dụ trút hơi thở cuối cùng, đã bỏ con xúc xắc luôn giúp cho ông ta đánh bạc thắng xuống (Xúc xắc ngà).
Năm 448, Thái Võ Đế nhà Bắc Ngụy thu được một bức tượng Phật đã nứt, phong trào diệt Phật làm quá gắt, phải chịu báo ứng khiến con cháu sau này đều chết sớm (Độc Ngọc Phật).
Năm 560, Cao Trường Cung có được một chiếc mặt nạ quỷ vàng, đánh đâu thắng đó (Mặt nạ vàng).
Năm 600, Dương Quảng khi ấy còn làm hoàng tử đã có được chiếc đạc Long Văn (Đạc Long Văn).
Năm 705, vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc nhắm mắt xuôi tay, trong lăng tẩm của bà có một tấm bia Vô Tự khắc bằng đá Thọ Sơn (Vô Tự Bi).
Năm 706, trong Á Xá trưng bày một chiếc váy có giá trị liên thành, gây ra một cuộc tranh giành theo đuổi trong giới thượng lưu ở Trường An một thời, chủ nhân của nó chính là An Lạc công chúa Lý Khỏa Nhi (Váy Chức Thành).
Năm 719, Lô Sinh buồn bã vì không được như ý nguyện, vào kinh dự thi lại thi rớt. Một hôm trên đường đi qua Hàm Đan, anh ta tựa ghế ngủ trong một khách điếm, mơ thấy mình đỗ cao làm quan tới chức thượng thư bộ Hộ, con cháu đầy nhà, hưởng vinh hoa phú quý, kết quả khi tỉnh mộng thấy chủ nhà nấu cơm vẫn chưa chín (Gối Hoàng Lương).
Năm 951, từ tiệm Á Xá, Triệu Khuông Nghĩa 12 tuổi có được chiếc rìu Thiên Việt mà chỉ thiên tử mới cầm được, sau đó phát hiện ra chiếc rìu này anh trai Triệu Khuông Dận cũng cầm được (Rìu Thiên Việt).
Năm 1061, Vương Tuấn Dân đỗ trạng nguyên khoa thi năm Tân Sửu. Không lâu sau gã chủ tiệm nhặt được miếng ngọc Ông Trọng ngày càng nhiều vết nứt ở một ngõ hẻm trong Khai Phong phủ (Ngọc Ông Trọng).
Năm 1066, tháng chín năm Nhâm Ngọ, đại tướng Tây Hạ Nhân Đa Hãn dẫn ba vạn tinh binh tấn công thành Hoàn Châu, đánh lâu không đổ. Con trai Vũ Tương Công là Địch Vịnh huyết chiến ba ngày, ba nghìn quân giết hơn vạn quân địch, cuối cùng vì tường thành sập đổ mà chiến bại. Ba nghìn quân không ai đầu hàng, hết lòng vì nước (Tiền Vô Bội).
Năm 1100, thời Tống, Á Xá đặt ở Biện Lương Khai Phong. Gã chủ tiệm gặp Tống Huy Tông Triệu Cật. Áo Xích Long được thêu thêm rồng, Tứ Quý Đồ nhận chủ nhân (Tứ Quý Đồ).
Năm 1135, thời Nam Tống, bên cầu Đoạn Kiều ở Tây Hồ, Hàng Châu, Bạch Lộ cho một thư sinh mượn ô (Ô Đạch Xà).
Năm 1348, cuối thời Nguyên, gã chủ tiệm tìm thấy một cây nến quen thuộc trong một ngôi chùa nhỏ.
Năm 1370, ngôi chùa đó được đổi tên là chùa Hoàng Giác, nhưng nến thì thiếu mất một cây quan trọng nhất (Nến Nhân Ngư).
Năm 1371, ngoài chùa Hoàng Giác, Chu Nguyên Chương thôi không đuổi theo nến Nhân Ngư nữa, nhờ đó mà có được chiếc quạt có thể phân biệt lời nói thật và lời nói dối (Quạt Ngũ Minh).
Năm 1390, cả nhà Hàn Quốc công Lý Thiện Trường bị chém giết, tịch thu tài sản, Lý Định Viễn ôm chiếc tráp đồng ông nội giao cho, âm thầm nghiến răng cầu nguyện (Thiên Như Ý).
Năm 1532, những năm Gia Tĩnh triều Minh, Á Xá ở Tô Châu, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan gặp nhau. Lục Tử Cương ở lại Á Xá, có được Ngô Đao.
Nám 1542, Á Xá chuyển đến kinh thành, Lục Tử Cương và Hạ Trạch Lan lại gặp nhau, Côn Ngô Đao trùng phùng. Cung biến năm Nhâm Dần, Hạ Trạch Lan vì liên lụy mà chết. Khóa Trường Mệnh được hoàn thành (Khóa Trường Mệnh).
Nám 1552, Lục Tử Cương bị chém đầu vì đắc tội với hoàng đế (Côn Ngô Đao).
Năm 1554, Đô chỉ huy kiểm sự tỉnh Sơn Đông Thích Kế Quang mời phu nhân duyệt binh trong doanh trại (Giáo Khuất Lô).
Năm 1673, những năm Khang Hy đời Thanh, Á Xá ở kinh thành, gã chủ tiệm giả làm con hát để tránh lệnh cạo đầu. Gã hẹn mua bản thảo của Hồng Thăng, ngăn ông bán Hề Mặc (Mực Đình Khuê).
Năm 1759, tù trưởng bộ tộc Hồi Hoắc Tập Chiếm phản loạn bị triều Thanh truy giết, tướng quân Triệu Huệ bắt sống vương phi dâng tặng Càn Long. Càn Long phong làm Hương phi. Để lấy lòng nàng, Càn Long đã cho người thu thập bảy viên đá quý màu sắc khác nhau từ các nơi ở nước ngoài, làm thành một chiếc vòng tay hồi ức tặng nàng (Vòng Hương phi).
Năm 1925, ngày 10 tháng 10 Bảo tàng Cố Cung Bắc Bình được thành lập.
Năm 1933, ngày 6 tháng 2, lô đồ cổ văn vật đầu tiên của Cố Cung bắt đầu xếp lên xe vận chuyển, vì chiến loạn nên hàng triệu món đồ cổ bắt đầu bị di dời vạn dặm.
Năm 1945, Cảnh Lăng (mộ của Khang Hy) bị trộm, chiếc chén Cửu Long tùy táng không biết đã mất đâu (Chén Cửu Long).
Năm 1947, tháng 12 tại Triều Thiên Cung, Nam Kinh, tất cả văn vật đồ cổ bị di dời cuối cùng đã quy về một mối.
Năm 1948, bắt đầu có nhiều văn vật liên tục được chuyển tới Đài Loan (Bồ Đề Tử).
Năm 1965, trong quần thể mộ Vọng Sơn Sở gần thành phố Kinh Châu, tỉnh Hồ Bắc, khai quật được một thanh bảo kiếm sắc bén thời Chiến Quốc (Kiếm Việt vương).
Năm 2008, Á Xá chuyển đến một con phố thương mại cổ kính ở Hàng Châu, một tối nọ bác sĩ đã mở cánh cửa của Á Xá.
Năm 2008, gã chủ tiệm bán cho một tay luật sư trẻ tuổi chiếc nhẫn có hình xương hổ gồ lên (Hổ cốt thiếp).
Năm 2010, có một thị dân ở Hàng Châu nói rằng gần thôn Pháp Vân dưới chân núi Linh Ấn, họ từng tận mắt chứng kiến thấy một con thần thú lạc đà alpaca cổ dài chân ngắn (Sơn Hải Kinh).
Năm 2010, tiểu thuyết gia lừng danh Tiêu Tịch rơi vào vụ hung án, gây lên cuộc tranh luận về hướng phát triển nội dung của tiểu thuyết bán chạy trong nước (Ngọc Thủy Thương).
Năm 2010, gã chủ tiệm và bác sĩ đi tìm chiếc áo ngọc sợi vàng còn lại, mà đã đi vào địa cung Tần lăng (Áo Xích Long).
Năm 2011, Hồ Hợi phát hiện ra kiếp sau của hoàng huynh.
Năm 2011, gã chủ tiệm và bác sĩ đi Ai Cập, tìm được cuốn sách Vong Linh có thể hiệu hồi những linh hồn từ viễn cổ (Sách Vong Linh).
Năm 2012, Phù Tô chiếm cơ thể của bác sĩ, chủ tiệm bắt đầu thu thập 12 món đồ cổ đế vương để trấn áp Càn Khôn đại trận.
Năm 2013, Lục Tử Cương tìm được một chiếc la bàn trong đống kỳ vật dị bảo ở Á Xá (Niết la bàn).
Năm 2014, ở Yên Giao, Bắc Kinh phát hiện ra một ngôi cổ mộ thời Minh, khai quật được nhiều vật phẩm quý, trong đó có một đôi vòng ngọc chạm rỗng hình dải đồng, bên trong có thể nhìn thấy lạc khoản tên Tử Cương rất rõ ràng, được các chuyên gia bước đầu nhận định là vòng ngọc điêu khắc hiếm thấy của thợ khắc ngọc nổi tiếng Lục Tử Cương những năm Gia Tĩnh (Song Khiêu Thoát).
Câu chuyện về Á Xá vẫn còn tiếp tục... Dòng thời gian 2000 năm của chủ tiệm vẫn đang đợi bổ sung dần dần ^_^
Type: Trang Phùng
.
Bác sĩ quen gã chủ tiệm đã được hai năm, nhưng mãi vẫn không biết tên gã là gì, gã cũng chưa từng hỏi tên anh. Có trời mới biết gã chủ tiệm đã làm thế nào để gọi anh vừa từ phòng phẫu thuật ra để cứu một con chó! Gã có điện thoại sao? Và làm sao gã biết số của anh? Khi đó trên điện thoại di động của anh hiển thị “không có số”.
Lúc này Apache – con chó anh mới đặt tên nhân lúc anh không để ý đã chạy sâu vào gian trong của tiệm đồ cổ.
Gã chủ tiệm đang cất chiếc vòng Hương Phi vào ngăn tủ, tinh thần tập trung nên không hề có phản ứng gì với việc này. Bác sĩ đuổi theo con chó tới trước một bức bình phong bằng ngọc.
Bức bình phong điêu khắc từ ngọc cao bằng một người, bên trên khắc phong cảnh vườn cây. Người thợ điêu khắc vô cùng giống thật, khéo léo vận dụng màu sắc của ngọc quý, tùy theo bước chân của người xem, sơn thủy có thể nhìn thấy rõ ràng xa gần, lầu gác còn như nổi lên sống động. Thậm chí nhân vật được khắc trên đó biểu cảm phong phú tới nỗi có thể nhìn rõ vẻ buồn vui giận giữ. Hoa cá chim côn trùng cũng ẩn hiện, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tiếng chim hót giữa hoa lá và tiếng cá nhảy.
Bác sĩ lập tức bị cuốn hút, nhìn thấy cùng với sự thay đổi của ánh sáng, trên mặt ngọc xuất hiện những quầng sáng khác nhau, bất giác muốn đưa tay chạm vào nó.
“Gâu gâu”. Tiếng Apache vang lên sau bức bình phong, bác sĩ đang định gọi gã chủ tiệm giúp đỡ, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng người vừa đứng trước quầy đâu nữa.
Thôi vậy, dù sao cũng phải bắt được chó đã, nếu làm hỏng đồ ở gian trong thì anh không đền nổi. Gã chủ tiệm nói rằng đô cổ ở đây đều vô cùng quý giá.
Sau bức bình phong bằng ngọc là một thông đạo sâu hút, hai bên là từng căn phong nhỏ, không có biển hiệu, ánh sáng lờ mờ, càng khiến nơi đây có vẻ u ám đáng sợ hơn.
Trong tiệm đồ cổ dường như không có lấy một món đồ điện, ngay cả việc chiếu sáng gian ngoài cũng dùng hai ngọn đèn cung đình Trường Tín. Bác sĩ lấy điện thoại ra soi, vừa khẽ gọi tên Apache vừa men theo thông đạo tiến về phía trước.
Một cánh cửa ở không xa phía trước đang hé mở, bên trong có tia sáng yếu ớt hắt ra. Bác sĩ đi tới đó thử đẩy vào trong. Cửa gỗ kêu “cọt kẹt” rồi mở ra, không khí trong suốt đoạn đường đi tới đây quá bí bách khiến tim bác sĩ như vọt lên tận cổ họng, nhưng khi anh nhìn thấy mọi thứ bày biện trong phòng bèn thở phào nhẹ nhõm.
Một căn phong nhỏ chỉ rộng vài mét vuông, mùi thơm lạ bay khắp phòng nhưng không có gì cả, ngoài một cây nến đỏ đang cháy. Không thấy bóng dáng con chó đâu, bác sĩ định tiếp tục đi tìm, vừa quay đầu lại anh đã thấy gã chủ tiệm đứng sau lưng từ lúc nào không hay, lặng lẽ nhìn anh chằm chằm trong bóng tối.
“Anh định dọa chết tôi à?”. Một hồi sau bác sĩ mới hoàn hồn, anh đưa tay vuốt ngực, cảm thấy nhịp tim mình nhảy vọt lên nhịp/phút, đây đúng là một tổn hại lớn tới trái tim khỏe mạnh của anh.
Trong bóng tối, gương mặt trắng trẻo của gã chủ tiệm trông càng trắng bệch. Gã lạnh nhạt đưa mắt nhìn bác sĩ, nói: “Ai cho cậu tự tiện vào đây?”.
“Tôi tìm Apache”. Bác sĩ chột dạ cười trừ.
Gã chủ nhướn đôi mày phượng: “Con chó đó hả? Ban nãy tôi nhìn thấy nó nhảy lên quầy của tôi, đang ăn đồ ăn sáng cậu mua”.
“Con chó chết tiệt”. Bác sĩ giả vờ nổi giận, biện hộ cho bản thân: “Tôi chưa động chạm vào cái gì đâu đấy! Hơn nữa căn phong này cũng chẳng có gì mà”.
Nghe thấy vậy biểu cảm trên khuôn mặt gã chủ tiệm mới giãn ra, cười nói: “Cổ vật đều rất dễ hỏng đương nhiên phải bày riêng theo từng loại. Có thứ cần môi trường khô ráo, có thứ cần tránh ánh sáng trực tiếp, có thứ cần cách ly không khí. Ngọn nến này được đốt cháy sẽ sinh ra độ ấm, ánh sáng và bụi, đương nhiên không thể đặt cùng các cổ vật khác trong một phòng”.
Bác sĩ không dám tin: “Ý anh là ngọn nến này cũng là cổ vật? Tôi cong tưởng nó dùng để thắp sáng”. Ngọn nến này toàn thân một màu đỏ, chỉ dài hơn một thước, không có gì khác những ngọn nến bình thường. Nhìn kỹ mới thấy dưới chân bị khuyết một miếng.
Gã chủ tiệm gật đầu nói: “Ngọn nến này được làm bằng mỡ của nhân ngư dưới biển sâu, có thể đốt hơn một nghìn năm. Đến nay nó đã cháy được hơn bảy trăm năm rồi”.
Bác sĩ há hốc miệng, trong lòng thầm nghĩ đem chuyện này đi lừa trẻ con chắc chúng cũng không tin. Gã chủ tiệm nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Muốn nghe câu chuyện về ngọn nến này không?”.
“Kể đi, tôi muốn nghe”. Bác sĩ muốn nghe kể chuyện, dù sao hôm nay anh cũng không phải đi làm, nghe gã kể cũng không sao. Nhìn làn khói đang dần bay lên từ ngọn nến thơm, gã chủ tiệm lặng lẽ nói: “Câu chuyện bắt đầu từ hơn bảy trăm năm trước…”.
.
Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một gã hòa thượng.
Trong câu chuyện này không có núi, nhưng có một ngôi miếu, trong miếu cũng không chỉ có một gã hòa thượng. Khi đó chiến họa liên miên, đói khát xảy ra khắp nơi, rất nhiều người chết đói. Trong ngôi miếu có vài tiểu hòa thượng, đều do gia cảnh nghèo khó không thể nuôi được nên mới đưa vào miếu cạo đầu, cầu mong Phật tổ từ bi, gắng gượng sống qua ngày.
Nhân vật chính của câu chuyện là một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng tên gì bản thân hắn cũng không nhớ nữa, ngay cả phương trượng trong miếu cũng gọi hắn là tiểu hòa thượng. Chức trách của hắn là chăm sóc hương hỏa trong Già Lam thần điện. Bất kể lúc nào cũng luôn phải giữ hương hỏa trong điện không tắt.
Ban ngày có rất nhiều thiện nam tín nữ tới thắp hương, hắn trốn dưới hương án nằm ngủ, buổi tối thức dậy trông coi đại điện cả đêm, châm hương hỏa, thay hương nến.
Chưa bao giờ có người nói chuyện với hắn, hắn cũng luôn trầm mặc ít nói, thậm chí lúc niệm kinh cũng ít khi phát ra tiếng, vì thế bị phương trượng cho rằng hắn không có duyên với Phật, bị phái đi coi giữ đại điện vào buổi tối. Trong thế giới của tiểu hòa thượng chỉ có mùi hương hỏa xộc vào mũi và những ngọn nến nhảy múa.
Thời cục ngày càng hỗn loạn, người tới chùa dâng hương cũng ngày càng ít, hương nến cung phụng cũng ngày càng ít đi. Tiểu hòa thượng muốn giữ cho ánh nến không tắt đành phải giảm bớt số nến bày ra, đến cuối cùng mỗi tối chỉ được châm một ngọn nến.
Cho đến một tối nọ, tiểu hòa thượng lấy ra ngọn nến cuối cùng và buông tiếng thở dài. Ngày mai hắn phải nói với phương trượng, đến lúc phải mua thêm nến rồi. Nhưng miếu còn tiền mua nến không? Tiểu hòa thượng vừa lo nghĩ vừa đốt lửa châm ngọn nến cuối cùng, cung kính đặt bên phải tượng thần Già Lam.
Sau đó như thường lệ, hắn lặng lẽ ngồi nhìn hình dáng ngọn lửa như đang nhảy múa, không nghĩ ngợi gì, để đầu óc trống rỗng, ngây người ra thực sự.
“Ê! Tiểu hòa thượng”. Giọng nói vang lên từ phía trên, tiểu hòa thượng phản ứng chậm chạp từ từ ngẩng đầu lên. Trên đỉnh đầu của tiểu hòa thương có một người bán trong suốt đang lơ lửng giữa không trung.
Tiểu hòa thượng chớp chớp mắt, phát hiện người bán trong suốt là một nữ nhân. Nàng nheo đôi mắt phượng lại, cụp mắt xuống nhìn tiểu hòa thượng từ trên cao.
“Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Giọng nàng như hư như thực, giống như làn khói đang bao quanh thân nàng vậy.
“Đời người, có lẽ chỉ trong mấy chục năm”. Tiểu hòa thượng sững lại rồi ngây người ra đáp. Hắn rất ít khi nói chuyện vì thế giọng khàn khàn, mang theo chút ngại ngùng và căng thẳng.
Nữ tử nhướn đôi mày lá liễu của mình, mở to mắt hơn, nhìn tiểu hòa thượng hỏi đầy hứng thú: “Là ngươi đã đánh thức ta?”
“Đánh thức?”. Tiểu hòa thượng chần chừ: “Nữ thí chủ, sao cô lại lên được chỗ cao như vậy?”.
“Ngươi tưởng ta là người à? Ta không phải người đâu. Ngươi không sợ ta là quỷ sao?”. Nàng chớp mắt, nhan sắc vốn đã nghiêng nước nghiêng thành giờ lại càng đẹp rung động lòng người hơn.
Tiểu hòa thượng thật thà lắc đầu: “Đây là Già Lam đại điện, yêu ma quỷ quái không vào được”.
“Thật là thành kính”. Nàng nhướn mày, liếc mắt nhìn xuống tượng thần Già Lam bất động, khóe miệng nhếch lên cười khing miệt.
Tiểu hòa thượng mặc dù ngốc nhưng không mù. Nhìn thấy nữ thí chủ không có chân, nhìn xuống nữa chính là ngọn nến ban nãy hắn vừa châm, làn khói bốc lên khi đốt nến tạo thành hình dáng một nữ tử.
“Cô…cô là ngọn nến này?”, tiểu hòa thượng ra sức chùi mắt, ngỡ như mình đang nằm mơ.
“Đúng thế, ta chính là ngọn nến này. Ngươi có thể gọi ta là Chúc”.
Tiểu hòa thượng sững sờ nhìn Chúc đang lơ lửng giữa không trung.
Làn khói xanh bay lên từ ngọn nến càng lúc càng nhiều, hình hài của nàng cũng càng lúc càng rõ nét hơn. Trên khuôn mặt trắng mịn như ngọc là đôi mắt phượng quyến rũ và sâu thẳm, dường như có thể hút lấy linh hồn của những người ngưỡng mộ nàng. Thân thể nàng thanh thoát, tư dung mỹ miều, trên người vận bộ đồ sang trọng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, mái tóc mềm như gấm của nàng như có sinh mệnh, lơ lửng bao quanh người nàng.
“Này tiểu hòa thượng, có thích những gì ngươi nhìn thấy không?”. Chúc từ tốn và ưu nhã xoay một vòng trên không rồi nhẹ nhàng bay xuống, dừng lại ở khoảng không cao hơn tiểu hòa thượng một chút, cúi cuống nhìn hắn, khẽ hé môi nói những lời đầy hấp dẫn: “Chỉ cần ngươi thổi tắt ngọn nến này, ta sẽ biến thành người thật, xuống dưới chơi với ngươi”.
Giọng Chúc êm ái và tự nhiên giống như hồi nhỏ hắn được gối đầu lên chiếc gối gấm hoa. Mái tóc được hình thành từ làn khói của nàng đang mịt mù bao quanh người hắn. Sợi tóc thơm mơ hồ quyện vào mũi, khiến cả người hắn lâng lâng không biết đang ở nơi nao.
Tiểu hòa thượng bần thân mất một lúc mới hiểu lời yêu cầu của Chúc, vội vã lắc đầu như trống bỏi.
“Không được…”. Hắn chỉ nói nửa câu rồi vội ngậm miệng lại. Bởi hắn phát hiện nếu mình nói chuyện hơi thở phả ra sẽ thổi bay nàng.
Hắn nín thở, sợ thổi bay nàng. Chúc dẩu môi, trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái rồi lại bay lên giữa không trung, quay lưng lại với hắn.
Tiểu hòa thượng cố gắng ngẩng đầu lên, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chúc nhưng có thể tưởng tượng ra nàng thất vọng đến nhường nào. Hắn muốn an ủi nàng nhưng hắn không khéo nói, không biết phải mở miệng ra sao. Có điều chắc nàng không cần phải thất vọng quá lâu, ngọn nến này trưa ngày mai sẽ cháy hết, đến lúc đó nàng sẽ được toại nguyện thôi.
Suốt đêm, lần đầu tiên tiểu hòa thượng không nhìn ngọn nến nhảy nhót nữa, mà luôn ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng Chúc, ánh mắt không rời khỏi nàng dù chỉ giây lát.
Sáng sớm hôm sau, tiểu hòa thượng mở mắt, phát hiện thấy ngọn nến mình châm tối qua vẫn đang cháy. Kỳ lạ ở chỗ nó vẫn dài như lúc hắn lấy ra châm lửa, ngay cả một tấc cũng không hề ngắn đi.
Sao có thể như thế được? Tiểu hòa thượng dụi mắt, nhưng hình ảnh trước mặt vẫn không có gì thay đổi.
“Tiểu hòa thượng thật kỳ lạ, lúc nhìn thấy ta ngươi không ngạc nhiên, bây giờ phản ứng lại kích động đến vậy”. Chúc nằm trên xà nhà ở đỉnh điện, nói với vẻ chán ghét.
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên: “Ngọn nến này cháy mãi không tắt ư?”.
Chúc thoải mái gật đầu: “Ngọn nến này được làm từ mỡ của nhân ngư nghìn năm, đáng ra đã được cháy vạn năm trong mộ Tần Thủy Hoàng. Ta bị bỏ sót bên ngoài, không biết tại sao lại lưu lạc tới đây”.
“Nhân ngư?”. Tiểu hòa thượng dù kiến thức không nhiều nhưng cũng biết nhân ngư là một truyền thuyết vô cùng đẹp đẽ, sinh sống ở biển lớn, thân trên là người, thân dưới là đuôi cá… tiểu hòa thượng nhìn Chúc trước mắt, khói nến tạo thành nàng với thân trên là dáng người, còn thân dưới là làn khói uốn lượn bay lên.
“Chúc, cô vốn là nhân ngư à?”.
Chúc không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười xinh đẹp xao xuyến lòng người: “Tiểu hòa thượng, thổi tắt ngọn nến này đi, như thế ta sẽ mãi mãi được giải thoát! Ta sẽ đi làm loạn lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Tần Thủy Hoàng muốn trường sinh bất lão, nhưng đời người chẳng qua chỉ mấy chục năm, hà cớ gì hắn bắt bao nhiêu người cùng chết như vậy?”.
Tiểu hòa thượng ngửa cổ lâu có phần nhức mỏi, hắn gần như bị nụ cười của nàng mê hoặc, nhưng lại nhìn thấy bức tượng thần Già Lam bên cạnh nàng.
“Tiểu hòa thượng, đơn giản lắm, chỉ cần ngươi thổi một hơi vào ngọn nến thôi”. Chúc vội vàng bay xuống, cả thân hình hư ảo quấn quanh tiểu hòa thượng. Từ tai trái bay sang tai phải hắn, bay qua bay lại hạ giọng dụ dỗ.
Tiểu hòa thượng thấy dung mạo xao động lòng người của nàng bay qua bay lại trước mặt bèn vội vàng nhắm mắt lại. Không muốn những lời nói ngon ngọt của nàng làm dao động trái tim mình, tiểu hòa thượng bắt đầu lẩm bẩm niệm “Kinh Kim Cương”: “Nếu lấy sắc mà gặp ta, lấy âm thanh mà câu ta, là người đó theo đạo tà, không thể thấy Như Lai…”.
Thân hình đang bay lượn của Chúc khựng lại: “Tiểu hòa thượng, ngươi nói vậy là có ý gì?”.
“Thanh sắc tất có tướng, có hình có tướng tất là ma, nếu một người dùng sắc quyến rũ tôi, hạ giọng cầu xin tôi, là một người theo bàng môn tà đạo, không thể gặp được Như Lai Chân Phật”.
Chúc bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh rung động: “Hòa thượng ngốc, bình thường ai dạy ngươi thông kinh thế? Ý của câu này là muốn nói cho ngươi biết, không được dựa vào tướng mạo, thanh âm để đi tìm tấm lòng của Phật, nếu không sẽ bước vào tà đạo, không thể gặp Như Lai”.
Tiểu hòa thượng bán tính bán nghi lắng nghe, hắn chỉ là tiểu hòa thượng canh đêm, phương trượng nói tuệ căn của hắn không cao, cũng không có ý dạy hắn kinh văn. Hắn chỉ nghe các sư huynh đọc nhiều nên biết một chút kinh văn, nhưng chỉ hiểu lơ mơ.
Chúc lượn tới trước mặt tiểu hòa thượng, nhìn nhãn cầu đảo loạn xạ dưới đôi mắt kép, bất giác bật cười: “Trong ‘Kinh Kim Cương’ còn có một câu: “Phàm có tướng đều là hư ảo. Nếu thầy tướng mà biết là nó chỉ là không, liền thấy được Như Lai”. Mọi thứ trên thế gian sinh sinh diệt diệt, đều là chân tướng của hư ảo, mỗi người đều có trí tuệ đức tướng của Như Lai, tức là diện mạo vốn có. Vì thế tu về diện mạo vốn có mới là chính đạo”.
Tiểu hòa thượng thần người suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được bèn mở mắt. Chúc ngồi đối diện với hắn, làn khói quấn quanh thân người, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, uốn lượn lên cao, xoay vần hồi chuyển, quấn quấn quýt quýt.
Tia nắng sớm chiếu xuyên qua người nàng, chiếu thẳng xuống viên gạch dưới đất.
Thế nào là hư tướng? Đây chính là hư tướng.
Chúc thấy tiểu hòa thượng chỉ ngẩn người nhìn mình, nàng chu môi khó chịu nói: “Qủa nhiên là người chỉ để ý ngoại hình, như ngươi mong muốn”.
Nói xong nàng hóa thành một đám khói màu trắng xanh, bắt đầu hóa thành một tướng mạo mới, đai áo chỉnh tề, râu đen mặt đỏ, áo choàng màu xanh thẫm dáng rộng, cổ tròn. Giống hệt như bức tượng thần Già Lam.
“Thế nào, tiểu hòa thượng? Ta chính là Già Lam bồ tát, ta không thiếu một cây nến mà ngươi dâng đâu, mau thổi tắt nó đi”. Già Lam bồ tát mà Chúc biến thành ngay cả giọng nói cũng thô kệch, vang vọng trong đại điện.
Tiểu hòa thượng nhìn ảo tượng Già Lam trước mặt, hồi lâu chớp mắt, hai tay chắp lại trước ngực, chậm rãi niệm: “Nếu lấy sắc mà gặp ta, lấy âm thanh mà câu ta, là người đó theo đạo tà, không thể thấy Như Lai…”.
Rất lâu rất lâu sau, một giọng nói giận dỗi vang lên trong đại điện: “Đồ ngốc”.
Từ đó về sau, cuộc sống của tiểu hòa thượng trở nên đặc sắc hơn.
Thực ra hắn là một tiểu hòa thượng bình thường, phạm vi cuộc sống vẫn quẩn quanh Già Lam thần điện, thời gian ăn nghỉ vẫn như cũ. Chỉ là, bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân do khói nến hóa thành.
Mặc dù điều nàng cầu xin chẳng qua chỉ là muốn hắn thổi tắt ngọn nến hắn châm, nhưng hắn vẫn không thể nào đồng ý. Hắn nói với bản thân mình, bởi vì nàng ấy là ngọn nến cuối cùng trong miếu.
Đây là ngọn nến cuối cùng, lặng lẽ cháy trong thần điện, không ai quan tâm tới việc tại sao ngọn nến cháy mãi không hề ngắn đi, tại sao mãi mãi vẫn dài như vậy.
Thứ họ quan tâm là tượng thần Già Lam, là kinh Phật, hoặc ngày mai liệu có thể đi hóa duyên làm no cái bụng hay không.
“Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Đây là câu Chúc hay hỏi nhất, cũng là câu nàng chắc chắn sẽ hỏi mỗi khi xuất hiện.
“Chắc là trong vài chục năm”. Tiểu hòa thượng luôn trả lời nàng như vậy.
Chúc nghe xong liền ngậm miệng lại. Có điều sự yên tĩnh cũng chỉ kéo dài nửa ngày nàng lại bắt đầu xin xỏ hắn thổi tắt nến.
Tiểu hòa thượng có một lần thực sự bị nàng thuyết phục. Nhưng khi hắn vừa định nói với phương trượng thì phát hiện ra ông đang đau đầu vì miếng ăn.
Hắn không mở nói được, sinh không đúng thời. Quân khởi nghĩa khắp nơi nổi dậy ngày càng nhiều, mọi người đều không trồng cấy nữa nên không có lương thực. Không có lương thực lại càng muốn khởi nghĩa.
“Hừm! Mọi lần thay đổi triều đại đều cần chiến tranh, nhưng chiến tranh lại do bách tính gánh chịu!”. Chúc than phiền như vậy.
Tiểu hòa thượng im lặng lắng nghe, trong lòng thẩm nhẩm lại hai lần, như hiểu mà như không.
Quả thực hắn không hiểu, nhưng có mấy sư huynh không ở lại nữa, vứt bỏ kinh Phật hoàn tục tham gia quân khởi nghĩa.
“Tiểu hòa thượng, sao ngươi không đi cùng?”, Chúc hỏi.
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, hắn đã quen với việc ngẩng đầu nhìn nàng, ban đầu cổ khá mỏi nhưng lâu dần cổ hắn đã quen với động tác này từ lúc nào không hay.
“Tôi không đi, nhiệm vụ của tôi là không thể để hương hỏa trước tượng thần Già Lam lụi tắt”. Tiểu hòa thượng đáp.
“Đồ đầu gỗ! Ngươi có đi ta cũng không tắt được đâu. À không được không được, nhỡ may tên hòa thượng ngốc nghếch nhà ngươi chết trên chiến trường, lẽ nào ta mãi mãi sẽ không được giải thoát? Ngươi cứ ở lại đây thì tốt hơn”. Chúc đi đi lại lại than phiền như vậy. Vừa bất mãn tiểu hòa thượng không có mục tiêu cao xa vừa sợ hắn tham gia quân khởi nghĩa thật.
Tiểu hòa thượng im lặng cắn miếng bánh bao không nhân cứng nhắc trong tay, cảm thấy nàng thật ồn ào.
Lại thật đáng yêu.
.
“’Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Ngày nào Chúc cũng hỏi câu này.
“Có lẽ, chỉ bằng chuyện ăn uống thôi”. Tiểu hòa thượng nhìn đồ ăn giảm bớt trong bát, cảm thán vậy. Chúc nghe xong, thời gian im lặng kéo dài hơn trước.
Người trong miếu bỏ đi rất nhiều, người cạo đầu vào miếu bỏ đi nhiều hơn. Rất nhiều người tới bước đường cùng bèn cạo đầu đi làm hòa thượng. Phương trượng lòng dạ từ bi, thu nạp hết vào trong miếu, mặc dù ăn không đủ no nhưng những thứ mọi người tự gieo trồng bắt đầu được thu hoạch, có thể gắng gượng tiếp tục duy trì cuộc sống.
Bỗng chốc tiểu hòa thượng có rất nhiều sư đệ. Nhưng nhiệm vụ của hắn vẫn là canh đêm ở Già Lam thần điện, hắn vốn là một người dễ bị người khác lãng quên, nhưng các sư đệ đều biết hắn. Bởi ban ngày khi không ngủ, hắn hay ngồi trước hương án, thành kính ngắm tượng thần Già Lam.
Cứ nhìn là nhìn rất lâu.
Nhưng chẳng ai biết, thực ra là hắn nhìn nàng ở trên tượng thần Già Lam.
Trong miếu thường xuyên có hương khách tới cầu xin thần Già Lam phù hộ, chỉ là rất ít người tới cúng vào ban đêm. Một đêm nọ tiểu hòa thượng đang ngồi ngẩn ngơ trước cây nến, không biết từ bao giờ sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một người.
Người này mặc đồ đen, tướng mạo như được bao bọc trong hư ảo, nhìn thế nào cũng không rõ. Khiến người khác ấn tượng sâu sắc nhất là con rồng đỏ thẫm được thêu trên bộ áo đen. Đầu rồng thêu ở cổ tay phải, thân rồng uốn lượng trên cánh tay, đuôi rồng được thêu trên vai phải.
Tiểu hòa thượng vốn không nên nhìn người ta chằm chằm như vậy nhưng con rồng này quả thực sống động như thật, khiến hắn không kìm chế được mà muốn nhìn nó lâu thêm một chút.
Nhìn lâu như vậy tiểu hòa thượng mới phát hiện ra, vị hương khách này không nhìn tượng thần Già Lam mà đang nhìn cây nến đặt trên hương án.
“Ngọn nến này rất tuyệt”. Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Mí mắt tiểu hòa thượng giật giật, không biết phải trả lời ra sao. Bây giờ Chúc vẫn chưa xuất hiện, ngọn nến này nhìn không khác gì nến bình thường. Tại sao vị hương khách này lại khen một ngọn nến bình thường?
“Tiểu hòa thượng, khi nào không muốn nó nữa, hãy chuyển nó cho ta”. Vị nam nhân này tự nói: “Đừng lo lắng phải tìm ta thế nào, khi ngươi không cần nó nữa, ta sẽ tự xuất hiện”. Sau đó vị hương khách này nói đi nói lại ngọn nến rất tuyệt rồi rời đi.
Tiểu hòa thượng đuổi theo ra ngoài, nhưng bên ngoài cửa miếu đang mở không một bóng người. Nam nhân đến đi không rõ tung tích, tiểu hòa thượng cứ ngỡ mình vừa nhìn thấy quỷ thần. Hắn mất ngủ một thời gian dài, ngày nào cũng nhìn ngọn nến trên hương án, sợ không thấy nàng nữa.
Tiểu hòa thượng bỗng nhiên trở thành thần tượng được các sư đệ sùng bái.
Hắn không biết kinh Phật bọn họ hỏi là chuyện gì, ngược lại bị đám sư đệ coi như thiền ngữ cao siêu khó đoán.
Hắn không biết phải giải thích thế nào, hắn vẫn chỉ thích nói chuyện với Chúc. Mặc dù khi nói chuyện với Chúc, Chúc luôn nhắc tới chuyện khuyên hắn thổi tắt nến, nhưng hắn vẫn thích.
Một buổi tối, hắn bị mấy sư đệ vây quanh giảng kinh Phật, đến đêm khuya vẫn không định kết thúc. Đám sư đệ biết nhiệm vụ của hắn là canh thần điện nên một sư đệ tên Trùng Bát tự xung phong đi canh thay hắn.
Tiểu hòa thượng muốn ngăn cản nhưng không tìm được lí do. Hắn sợ người khác nhìn thấy Chúc, cũng sợ Chúc là do hắn tưởng tượng ra, hắn sợ những chuyện này chỉ là một cơn mơ. Tâm lý phức tạp khiến hắn không thể nào lên tiếng được.
Hắn bị đám sư đệ nhiệt tình vây quanh nói chuyện kinh Phật suốt một đêm.
Thực ra đều là bọn họ nói, hắn nghe.
Trời tờ mờ sáng, hắn vội chạy tới Già Lam thần điện, phát hiện thấy phương trượng đang nghiêm khắc dạy bảo Trùng Bát sư đệ tối qua canh điện thay hắn.
Tiểu hòa thượng giật thót, tưởng rằng phương trượng phát hiện ra Chúc của hắn. Nhưng sự việc còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ. Tối qua khi canh điện Trùng Bát bất ngờ ngủ quên. Chuột gặm mất một miếng ở chân nến.
Tiểu hòa thượng đau lòng tưởng chừng chết đi được.
Trừng Bát sư đệ bị phương trượng trách mắng trước đông người, tiểu hòa thượng chỉ muốn người bị dạy dỗ là mình. Đến tối, Trúng Bát sư đệ lén lút lấy chổi đánh tượng thần Già Lam, nói thần Già Lam ngay cả đồ đạc trước mắt mình còn không quản được, thì làm sao quản được điện thờ, quản được thiên hạ? Trùng Bát sư đệ không biết lấy đâu ra một cây bút, viết lên lưng tượng thần Già Lam rằng: “Đi đày ba nghìn dặm”.
Tiểu hòa thượng đều nhìn thấy hết. Nhưng hắn không lên tiếng ngăn cản. Bởi từ sau hôm đó, Chúc không xuất hiện nữa. Mặc dù tiểu hòa thượng không nhìn thấy Chúc nữa, nhưng ngọn nến kia vẫn cháy như bình thường, không hề giảm mất một phân.
Tiểu hòa thượng quay chỗ chuột gặm vào phía sau, dùng sáp nến chảy ra trước đây đắp vào vết khuyết ấy, nhìn vẫn giống như một ngọn nến mới. Không ai phát hiện ra ngọn nến này vẫn là ngọn nến ấy.
Chúc không xuất hiện, tiểu hòa thượng vẫn canh điện hằng đêm, đêm đêm ngắm ngọn nến.
Cuối cùng một đêm nọ, Chúc lại xuất hiện trước mặt hắn, dung mạo vẫn y nguyên, rạng rỡ hơn người. Chỉ là, tay áo trái của nàng dường như bị thứ gì đó cắn mất một nửa, thay thế vào đó là một lớp vải sáp màu đỏ xấu vô cùng.
“Đồ đầu gỗ! Ngươi nói đi! Ngươi đền váy ta thế nào đây?”, Chúc giận dữ nói. Tiểu hòa thượng bật cười ngây ngô… nàng vẫn còn, tốt quá.
“Đồ đầu gỗ! Chẳng phải ngươi nói không có tiền mua hương hỏa thay thế sao? Nếu ta dạy ngươi kiếm tiền, chẳng phải ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua thêm hương hỏa cho miếu sao?”. Có lẽ sự việc lần này khiến Chúc sợ hết hồn, vì thế nàng càng muốn dụ tiểu hòa thượng thổi tắt nến hơn.
Nhưng những hương hỏa ấy đều không phải nàng. Tiểu hòa thượng thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi lắc đầu.
Chúc giận dữ bay loạn xạ trong đại điện, sau đó dừng lại trước mặt tiểu hòa thượng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu hòa thượng, vậy ngươi muốn gì, thứ gì ta cũng có thể cho ngươi”.
Muốn gì? Tiểu hòa thượng sững sờ nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng, khóe môi mấp máy nhưng không phát ra thanh âm.
Hôm sau Trùng Bát sư đệ sán tới khẽ hỏi: “Sư huynh, vì sao huynh không đồng ý với nàng ta? Kim ngân châu ngọc, quyền thế địa vị, huynh đều không muốn sao?”.
Tiểu hòa thượng giật mình, biết chắc chắn Trùng Bát sư đệ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mình và Chúc. Hắn bình thản đáp: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, nếu không thật lòng cung phụng trước Phật tổ, vậy cần để làm gì?”.
Trùng Bát sư đệ nghe xong lặng lẽ lủi đi.
Chúc không từ bỏ việc thuyết phục tiểu hòa thượng: “Tiểu hòa thượng, nhiều người muốn làm hoàng đế, nếu ngươi muốn làm hoàng đế, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào”.
Tiểu hòa thượng vẫn thờ ơ không chút lay động. Chúc tưởng hắn không tin, vội giải thích cặn kẽ toàn bộ quá trình làm hoàng đế như thế nào.
Bây giờ thiên hạ đại loạn, tuy nàng ở trong miếu, nhưng lại có thể nói rõ ràng mọi thế lực, làm thế nào để tham gia vào một trong các thế lực đó, làm thế nào tiến hành bước tiếp theo, nàng nói đầy đủ kỹ càng không sót thứ gì.
Chúc nói xong, nhìn tiểu hòa thượng không chút phản ứng, nàng liền thấy chán: “Tiểu hòa thượng, sư đệ làm hỏng tay áo của ta ban nãy đứng ngoài nghe trộm. Bây giờ chắc đang chuẩn bị tay nải lên đường rồi. Ngươi cam tâm nhìn hắn ta làm hoàng đế sao?”. Chúc uể oải ngồi xuống hương án nói.
“Tần mất thiên hạ, quần hùng nổi lên tranh đoạt, cuối cùng người có tài năng xuất chúng sẽ đoạt được trước”. Tiểu hòa thượng nghĩ một hồi lâu mới thốt ra được câu cổ văn này. Chúc bật cười, lần đầu tiên cảm thấy vị tiểu hòa thượng này cũng có chỗ tiến bộ khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.
“Trùng Bát xuất thân bần hàn, nếu đệ ấy thực sự trở thành hoàng đế thì cũng là phúc cho bách tính”. Tiểu hòa thượng nghiêm túc nói, mặc dù hắn không tin làm theo mấy lời Chúc nói là sẽ được làm hoàng đế, nhưng từ trong đáy lòng hắn hy vọng có người cứu vớt được thời loạn thế này.
Quả nhiên Trùng Bát làm thủ lĩnh quân khởi nghĩa, lật đổ triều Nguyên, lập ra triều Minh, đổi tên thành Chu Nguyên Chương, lên làm hoàng đế.
Và ngôi miếu có tiểu hòa thượng đã trở thành Hoàng Giác tự nổi danh thiên hạ.
Già Lam thần điện từ đấy hương hỏa rất vượng, hương khách nườm nượp, chẳng cần tới ngọn nến cháy mãi không tắt kia nữa bởi hàng trăm ngọn nến khác đã thay thế nó.
Sau kh đăng cơ không lâu, tân đế ngự giá Hoàng Giác tự, hạ lệnh tìm một cây nến từng bị chuột cắn trong hàng trăm cây nến này.
Khi tiểu hòa thượng bị đưa tới trước mặt Trùng Bát sư đệ, hắn nhìn thấy ngọn nến bị quan binh cướp đi vẫn lặng lẽ cháy. Phần ngụy trang ở chân nến bị phát hiện và lấy đi để lộ ra vết khuyết xấu xí.
“Ngươi có thể khiến nữ nhân đó xuất hiện được không?”. Trùng Bát trước đây là sư đệ, bây giờ là hoàng đế, hỏi gấp gáp.
Tiểu hòa thượng thành thật lắc đầu. Chúc xuất hiện hay không đều do nàng tự nguyện, hắn không thể kiểm soát được.
Hoàng đế chau mày, người xuất gia không nói dối, hắn cũng không truy hỏi lời này rốt cuộc là thật hay giả. “Chuyện ngọn nến này là sao? Chẳng phải nàng ta muốn tự do, muốn giải thoát, chỉ cần thổi tắt ngọn nến là được sao? Tại sao trẫm thổi thế nào cũng không tắt? Dùng nước té cũng không được?”.
Tiểu hòa thượng chợt hiểu ra tại sao Chúc luôn bám lấy hắn.
Hóa ra chỉ có người đốt ngọn nến này mới có thể thổi tắt được nó.
“Sư huynh! Mau nghĩ cách để nàng ta xuất hiện, trẫm muốn gặp nàng ta!”. Hoàng đế vẫn gọi hắn là sư huynh, đây là sự đãi ngộ hiếm có. Nhưng tiểu hòa thượng vẫn thành thật lắc đầu, hắn thực sự không làm được.
Hoàng đế từng đứng bên ngoài điện Già Lam nghe trộm Chúc dùng tiền tài mê hoạc tiểu hòa thượng, cách dùng kim tiền mê hoặc đương nhiên không có kết quả.
.
Nhưng hoàng đế có thể nghĩ ra các biện pháp khác. Trong mật thất của Hoàng Giác tự, tiểu hòa thượng bị đánh đập bằng roi da thương tích khắp người, hoàng đế vốn nghĩ dùng cách này có thể ép Chúc xuất hiện, nhưng trên chiếc bàn trong mật thất, ngọn nến vẫn lặng lẽ cháy.
Tiểu hòa thượng nghiến răng cố không phát ra tiếng, hắn không biết Chúc có nhìn thấy không, nhưng hắn không muốn nàng nghe thấy.
Trùng Bát sư đệ đã thay đổi, không chỉ đổi tên, mà cả con người cũng thay đổi, trở nên tàn ác thâm độc, không từ thủ đoạn.
Hoàng đế nhốt tiểu hòa thượng và Chúc trong mật thất, trước khi hắn ngất đi, một làn khói nến bay tới trước mặt hắn, biến thành gương mặt quan tâm của Chúc: “Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Hắn nghe thấy nàng vẫn hỏi như mọi lần.
Sao nàng lại thích hỏi câu này thế chứ? Tiểu hòa thương mơ mơ hồ hồ nghĩ, gắng gượng một hơi, đáp: “Đời người… chính là… trong một hơi thở”.
Chúc giật mình, ánh mắt trở nên phức tạp. Còn tiểu hòa thượng không còn sức nhìn kỹ thần thái nàng nữa, hắn bất lực nhắm mắt lại.
Trong cơn hôn mê vẫn thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Tiểu hòa thượng cố gắng mở mắt, thấy mình đang được bao bọc bởi đám khói nến dày đặc.
Hắn vẫn nằm trong mật thất, trên người đầy vết thương hở miệng, đau đớn khó chịu, nhưng hắn vẫn hé miệng mỉm cười, bởi ngọn nến đang cháy trên bàn vẫn là ngọn nến thuộc về hắn.
Hắn không nhìn thấy bóng Chúc đâu, bao quanh hắn chỉ là đám khói nến này.
Nhưng ngọn nến dường như phát hiện hắn đã tỉnh, ngọn lửa bèn chao đảo, khói nến trở nên dài ra, luồn ra ngoài qua khe cửa – là Chúc đang chỉ đường cho tiểu hòa thượng chạy trốn, hắn hiểu ý liền đứng dậy.
Mặc dù từ nhỏ lớn lên trong ngôi miếu này, nhưng hắn không biết có một con đường bí mật ở đây.
Có lẽ do trời cao phù hộ, có lẽ chẳng ai coi hắn ra gì, tiểu hòa thượng gắng gượng cơ thể bị thương nặng, mang Chúc trong miếu tự được bảo vệ nghiêm ngặt ra ngoài.
“Vì ta mà rời khỏi ngôi miếu ngươi đã thờ phụng bao năm, không hối hận sao?”. Chúc bay bên cạnh hắn, hỏi một cách mơ hồ và bi thương.
“Không hối hận”. Trong đêm tối như mực, tiểu hòa thượng nâng ngọn nến, chạy miết trong núi sâu. Ngôi miếu ấy vì sư đệ mà biến chất. Hắn nhớ lại tượng thần Già Lam bị dát vàng trong lòng chợt thấy buồn. Bất kể bề ngoài rạng rỡ bóng bẩy thế nào, đằng sau lớp dát vàng ấy vẫn là tượng thần bị phá hoại.
“Vì ta, bị thương nặng thế này, ngươi không hối hận sao?”. Chúc cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, hậm hực hỏi.
“Không hối hận”. Tiểu hòa thượng loạng choạng, suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Nhưng hắn vẫn giữ vững ngọn nến. Đám binh sĩ đi tìm hắn đang giơ cao ngọn đuốc, bao vây cả ngọn núi.
“Thổi tắt ta đi, nếu không bọn họ sớm muộn sẽ theo ánh nến mà tìm thấy ngươi”, Chúc khuyên hắn.
Lần đầu tiên, không phải vì bản thân mình mà vì tên ngốc này.
Tiểu hòa thượng chăm chăm nhìn nàng, cuối cùng giơ tay lên. Thần thái phức tạp vừa như giải thoát vừa như bịn rịn hiện lên trên gương mặt Chúc, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng kết thúc. Nàng mong mỏi chờ đợi giây phút này đã lâu, tại sao trong lòng lại quyến luyến thế?
Trước mặt Chúc xoẹt qua hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt tiểu hòa thượng, khi ấy hắn vẫn còn là một thiếu niên… một lúc lâu sau Chúc vẫn không cảm thấy có gì thay đổi. Nàng không hiểu, mở mắt ra, trước mặt nàng tối om, không có chút ánh sáng, nhưng mượn ánh trăng nàng nhìn thấy rõ mồn một.
Từng làn khói xanh tạo thành nàng đang bay lên qua kẽ tay của tiểu hòa thượng, hắn đã dùng cả bàn tay mình để bao bọc ngọn lửa trên cây nến!
Ngọn lửa vô tình đang liếm láp lòng bàn tay tiểu hòa thượng, dường như giữa các ngón tay đều có thể nhìn thấy ánh lửa tàn ác.
“Tại sao?”. Chúc vội vã bay qua bay lại quanh người tiểu hòa thượng, muốn gỡ bàn tay hắn ra. Nhưng nàng bất lực phát hiện ra khi tay mình chạm vào hắn sẽ biến thành khói xanh.
Tiểu hòa thượng mồ hôi nhễ nhại, đau đớn tới mức mặt méo đi, nhưng vẫn nở nụ cười hiền hậu. Chúc ngây người, bây giờ nàng mới để ý, tiểu hòa thượng trong ký ức của nàng đã trưởng thành rồi. Tiểu hòa thượng đã trở thành một nam nhân tuấn tú cao lớn, biểu cảm ấu trĩ ngờ nghệch trước đây đã không còn, thay vào đó là vẻ cương nghị. Mồ hôi chảy xuống theo gò má hắn, có thể tưởng tượng ra hắn đang phải chịu đựng nỗi đau khó diễn tả được bằng lời. Nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn nàng mỉm cười. Chúc bỗng nhiên nhớ ra, bao năm qua tiểu hòa thượng vẫn luôn như vậy.
Trong miếu, hắn là người thành kính nhất, mặc dù khuôn mặt luôn thờ ơ, đặc biệt là đôi mắt, luôn trống rỗng. Dường như không nhìn gì cả nhưng cũng như thu mọi thứ vào trong tầm mắt.
Chỉ là mỗi lần nàng xuất hiện trước mắt hắn, ánh mắt của hắn lập tức thay đổi, trở nên dịu dàng như nước.
“Chúc, tôi biết nàng muốn được giải thoát. Tôi không biết nàng là ai, nhưng với tôi mà nói, nàng thực sự đang sống. Làm sao tôi có thể sát sinh đây?’. Giọng nói dịu dàng của tiểu hòa thượng vang lên không ngừng, hắn cười: “Tôi không bảo vệ được nàng, vì thế đành trao nàng cho người có thể bảo vệ được… Nàng đừng giận…”.
Cái gì? Tiểu hòa thượng đang nói gì thế? Tiểu hòa thượng trước nay vốn kiệm lời bỗng dưng nói nhiều như vậy khiến Chúc không thể chấp nhận được. Nàng không hiểu… sau đó trong tầm mắt nàng xuất hiện một con rồng đỏ thẫm.
“Xin hãy chăm sóc nàng ấy cẩn thận”. Tiểu hòa thượng ngẩng đầu trịnh trọng nói với ai đó. Không có tiếng trả lời, rồng đỏ tiến lên trước, đón lấy ngọn nến trong tay hắn. Ánh lửa chảy ra từ bàn tay tiểu hòa thượng.
Bây giờ Chúc mới phát hiện ra, con rồng đỏ thẫm này không thật mà được thêu trên tay áo phải của một người. Sợi chỉ đỏ trên nền đen, do kỹ xảo thêu điêu luyện nên trông như thật. Con rồng sinh động như thật này có phần đầu hướng về cổ tay, dường như có thể vút bay lên mây xanh bất cứ lúc nào.
Chúc không biết vì sao người đàn ông này có thể vượt được vòng vây trùng trùng xuất hiện ở đây. Nhưng khi nhìn thấy hắn cầm ngọn nến, nàng bất chợt rùng mình. Trong bóng đêm, ngọn nến giống như bị con rồng đỏ ngậm trong miệng.
“Tiểu hòa thượng”. Chúc ra sức quấn lấy tiểu hòa thượng, nhưng ánh nến dần xa, khói nến cũng mỏng dần, nàng càng lúc càng trong suốt. Nàng không cam tâm! Tiểu hòa thượng dựa vào cái gì mà thay nàng quyết định? Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu hòa thượng mà thôi!
“Đời người, rốt cuộc… dài bao lâu?”. Tiểu hòa thượng phun ra một ngụm máu, hỏi đứt quãng. Chúc sững người, câu hỏi này nàng vẫn luôn hỏi hắn, bây giờ bị hỏi ngược lại bỗng dưng khiến nàng không biết trả lời ra sao.
Tiểu hòa thượng nhìn nàng mỉm cười dịu dàng: “Đời người, chính là… giữa tôi và nàng”. Chúc sững người, khói nến không thể gượng đỡ được hình người của nàng nữa, thân hình nàng liền lao về phía đốm lửa trong bóng đêm.
Đây là lần cuối cùng Chúc nhìn thấy tiểu hòa thượng.
.
“Hết chuyện rồi à?”. Bác sĩ ngả mình dựa vào tường, thấy chủ tiệm không kể tiếp nữa nên ngạc nhiên hỏi lại.
“Hết rồi”. Gã chủ tiệm gật đầu.
“Vậy kết cục thì sao?”. Bác sĩ nghiến răng: “Những câu chuyện thế này chẳng phải đều có một kết thúc viên mãn an ủi quần chúng sao?”.
“Kết cục? Đây chính là kết cục”.
“Vậy tiểu hòa thượng chết rồi?”.
“Tiểu hòa thượng có phải thần tiên đâu, đương nhiên sẽ chết, có điều lúc ấy chỉ ngất đi thôi. Chu Nguyên Chương không tìm được tung tích của ngọn nến nên đành bỏ cuộc. Tiểu hòa tượng về Hoàng Giác tự tiếp tục canh hương hỏa trước tượng thần Già Lam, ngày nào hắn cũng đốt vô số ngọn nến, nhìn vô số ngọn nến lặng lẽ cháy, tắt, nhưng chỉ riêng ngọn nến của hắn là không có”. Gã chủ tiệm kể giọng đều đều.
“Vậy cuối cùng thì sao? Cuối cùng thế nào?”. Bác sĩ sốt ruột hỏi.
“Cuối cùng tiểu hòa thượng biến thành lão hòa thượng, lão hòa thượng chết rồi”.
Bác sĩ câm nín nhìn gã, bỗng nhiên cảm thấy đứng trong nơi tăm tối này nghe chuyện đúng là ngu ngốc.
“Giả tạo quá, chuyện mấy trăm năm trước, còn dính dáng tới Chu Nguyên Chương? Sao anh biết rõ vậy? Còn nữa, người mặc áo rồng đỏ không phải anh đấy chứ?”. Bác sĩ nhìn gã chủ tiệm chằm chằm, anh vẫn nhớ rõ con rồng này được thêu trên vai gã, còn người trong câu chuyện, đầu rồng được thêu ở cổ tay.
Bác sĩ cố gắng nhớ lại, hình như tư thế của con rồng thay đổi thế nào, đầu rồng vẫn hướng về cổ gã chủ tiệm, dường như muốn ăn thịt gã vậy…
Gã chủ tiệm cười bí hiểm, không trả lời, gã chăm chú nhìn ngọn nến, cũng không biết đang nói với ai: “Có lúc, vinh hoa phú quý, thiên hạ chí tôn cũng không bằng một người mình yêu thật lòng”.
Ngọn lửa trên ngọn nến chao đảo mạnh, ánh nến chiếu sáng khóa Trường Mệnh trên cổ bác sĩ, khúc xạ ra thứ ánh sáng dịu dàng ấm nhuần như sóng nước.
Gã chủ tiệm chợt khẽ giọng: “Đời người, rốt cuộc dài bao lâu…”.
“Hả? Anh nói cái gì?”.
Gã chủ tiệm quay người nói: “Đi thôi, đi xem bữa sáng của cậu đã bị ăn hết chưa. Hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đi, đương nhiên là cậu mời”.
Bác sĩ bĩu môi, gã chủ tiệm này bất cứ lúc nào cũng không quên bòn rút của anh! Trước khi đi, anh không kiềm chế được bèn quay lại nhìn ngọn nến vẫn lặng lẽ cháy trong căn phòng tối om, nhìn thế nào cũng chỉ thấy nó là một ngọn nến bình thường mà thôi.
Anh nhún vai, lẩm bẩm: “Thật không hiểu cái tên tiểu hòa thượng ấy nghĩ gì, rõ là thích cô mà còn không nói ra, haizzz. Tôi điên mất rồi, lại đi tin câu chuyện này chứ. Ê! Anh đi ăn ở đâu vậy? Đắt quá tôi không chi nổi đâu”.
Cửa đóng.
Ngọn lửa trên cây nến lay động.
Một dòng lệ sáp trong vắt men theo thân nến từ từ chảy xuống.