…là khắc cốt ghi tâm trong sinh mệnh người khác nhưng chỉ là một giấc mộng ảo cảnh trong mấy ngàn năm trí nhớ của hắn.”
Editor: mèomỡ
Huyết trận dùng máu của ba vạn người, tám mươi mốt đạo lôi hỏa giáng thế, một trận chiến nơi biên quan chẳng qua ngắn ngủi trong một ngày. Tướng sĩ được Viên Hạo lưu lại thủ thành không ít người đứng ở trên tường thành nhìn cuộc chiến long trời lở đất, bọn họ sở dĩ còn sống là vì có ba vạn đồng bào chịu chết. Ly Du Dao lại một lần nữa nghe được hành khúc hào hùng bi tráng vang lên, ngay cả sức để khóc cùng không còn. Nàng nằm lên đất cát vàng, ôm áo giáp của Viên Hạo.
Nàng và Viên Hạo đều thuận lợi vượt qua thiên kiếp, giống như chính nàng nói, giúp Dực Thánh Chân Quân chẳng khác nào giúp chính mình. Viên Hạo dĩ nhiên về thiên đình tiếp tục làm Dực Thánh Chân Quân của hắn, mà nàng cũng có thể bước trên mây mà lên nhận Ngọc đế phong thưởng chính thức nhập thần tịch. Nếu là ba năm trước đây, nàng chắc chắn sẽ hoan hô nhảy nhót lập tức về núi Bình Đỉnh gặp cô cô, sau đó lên thiên đình. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy mình giống như một linh hồn không có sinh mệnh, không cảm giác, phiêu đãng, không biết làm sao, hư không tịch mịch.
Đã không còn Viên Hạo, đã không còn những ngày vui vẻ được hắn che chở, nàng bỗng nhiên phát hiện mình giống như bị cả bộ thế giới vứt bỏ, chẳng còn gỉ cả, hạnh phúc nàng nghĩ là chuyện đương nhiên trong nháy mắt đã tan biến.
Ngày ấy, trận chiến đoạt đi mạng sống của ba vạn người, thậm chí là cả thân thể máu thịt của bọn họ. Trên bãi đất vàng chỉ để lại vết máu loang lổ đỏ sẫm, không có di thể, không có hài cốt, ba vạn tướng sĩ cứ như vậy biến mất trong cát vàng bụi đất. Sống hay chết hai chuyện lớn nhất trong đời người phàm, mà đối với ba vạn người này mà nói, bọn họ chết lừng lẫy mà cũng bi thương, người nhà bằng hữu của bọn họ không thể tìm xác bọn họ về, bọn họ không có lễ tang không có mộ, chỉ có một tấm bia đá ở biên quan ghi lại tên của ba vạn người.
Du Dao thu hồi bộ áo giáp đen, trở về thiên đình đi tìm Viên Hạo. Trong lòng nàng có một tia hy vọng xa vời hắn vẫn là Viên Hạo, hắn vẫn là người đàn ông yêu nàng, hy vọng xa vời khi hắn nhìn thấy nàng, nghe được nàng nói yêu hắn sẽ hưng phấn mà ôm nàng, sau đó nói cho nàng hắn muốn lấy nàng. Một phần hy vọng xa vời yếu ớt như hoa trong gương trăng trong nước, giây phút nhìn thấy Dực Thánh Chân Quân lòng nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
“Phiên Hồng Nguyên Quân, ta cung kính bồi tiếp đã lâu.” Dực Thánh Chân Quân ở Nam Thiên Môn chờ Du Dao, vừa thấy đến nàng liền gọi nàng “Phiên Hồng Nguyên Quân”, một cái danh hiệu trúc trắc mà xa lạ.
Ly Du Dao sững sờ nhìn hắn, rõ ràng là cùng một người, nhưng trên người hắn và Viên Hạo lại là hai cảm giác hoàn hoàn bất đồng. Trên người Viên Hạo không có một tầng sáng màu vàng cũng đã làm cho nàng cảm thấy bình yên dịu dàng; Viên Hạo không có trang nghiêm của thần tiên nhưng có kiêu ngạo của chính mình; Viên Hạo tuy rằng không phải thần mà chỉ là người phàm nhưng lại là người yêu nàng sâu sắc.
Dực Thánh Chân Quân nghiêm chỉnh chắp tay cúi đầu với Ly Du Dao :“Đa tạ Nguyên quân giúp ta độ kiếp phi thăng.”
Hắn không phải Viên Hạo.
Ly Du Dao cảm thấy như mình từ Cửu Trọng Thiên rơi vào liệt hỏa dưới địa ngục, nàng đến không phải để nghe hắn nói cảm ơn! Nàng đến không phải để chúc mừng hắn trở về Thiên đình! Nàng đến không phải để chứng thực hắn là Dực Thánh Chân Quân mà không phải Viên Hạo!
Người phàm tu đạo, lịch kiếp, thành tiên, trải qua thiên kiếp, chính là vứt bỏ thân thể phàm thai, siêu thoát phàm trần thế tục, tìm hiểu hóa cảnh của thiên đạo, giây phút đó cũng giống như trọng sinh, cũng như Phượng Hoàng niết bàn, chuyện cũ trở thành ảo ảnh cảnh trong mơ, không hề có ưu có hận có vô vọng tình. Dực Thánh Chân Quân cũng thế, hắn chuyển thế nhập phàm trần lịch thiên kiếp, trải qua cái chết sau đó sống lại, Viên Hạo cũng không còn tồn tại nữa.
Ngày đó nàng không nói được một lời sửng sốt một lúc rồi xoay người bỏ chạy, từ nay về sau Dực Thánh Chân Quân không gặp lại nàng nữa, cho đến tám trăm năm sau.
“Vì sao nàng nhập ma? Có liên quan đến ta sao?” Dực Thánh Chân Quân bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly nhìn hắn một cái, kinh ngạc chợt lóe mà qua, cũng đúng, nếu không phải hắn dùng pháp thuật sao nàng có thể vô duyên vô cớ vào trong chính thần thức của mình.
Dực Thánh Chân Quân lấy chú trừ tà áp chế ma tính của chưởng quầy Ly, trong lòng nghi hoặc vì sao nàng lại từ thần biến thành ma, vì thế làm Thức Hồn Thuật, không ngờ đáp án hắn muốn biết lại do hắn mà ra, vì quá khứ của họ mà thành.
Chuyện này đối với chưởng quầy Ly mà nói là một vết sẹo trong tim, thường xuyên ẩn ẩn đau nhức dường như vĩnh viễn không thể khép lại. Mà đối với Dực Thánh Chân Quân mà nói đó chỉ là một đoạn trí nhớ phù sinh thế tục, giống như hoa trong gương, trăng trong nước có thể nhìn nhưng sờ không tới, là khắc cốt ghi tâm trong sinh mệnh người khác nhưng chỉ là một giấc mộng ảo cảnh trong mấy ngàn năm trí nhớ của hắn. Mặc dù chưởng quầy Ly giờ phút này ở ngay trước mặt hắn, mặc dù hắn nhớ rõ tất cả, nhưng này phần tình cảm sâu nặng, chân thành kia không phải của hắn, hắn đối với nàng không có chút cảm giác nào. Hắn là thiên thần, có trách nhiệm có vinh quang có kiêu ngạo, chỉ không có tình yêu.
“Ngươi muốn biết vì sao ta nhập ma?” Chưởng quầy Ly ngẩn người nửa khắc rốt cục mở miệng hỏi,“Là đơn thuần tò mò? Hay là ngươi đối với ta còn có cảm giác?”
Dực Thánh Chân Quân nghĩ nghĩ, đáp:“Đoạn tình cảm của Viên Hạo và nàng ta nhớ rất rõ ràng, nhưng đó chẳng qua chỉ là một đoạn trí, ta cảm tạ nàng giúp ta độ kiếp, không hơn. Cho dù nàng vì đoạn tình này mà nhập ma, ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Cho dù là người phàm hay thần tiên, thiên tai tám nạn[1], số mệnh khó sửa, là phúc hay họa đều là nhân quả tuần hoàn, chỉ có thể tự mình trải nghiệm. Nếu nàng vì không bỏ được đoạn tình cảm kia mà sinh tâm ma, người bên ngoài không giúp được nàng.”
“Ha, giọng điệu của ngươi thật giống Bạch Nham ……” Nói đến Bạch Nham, chưởng quầy Ly bỗng nhiên cảm giác giống như đã mấy trăm năm không nhìn thấy hắn, rất nhớ hắn, không có hắn ở bên dong dài, lải nhải lảm nhảm, nàng luôn cảm thấy vắng vẻ giống như thiếu cái gì.
Lúc ấy Bạch Nham nắm tay nàng, mang nàng đi vào thần thức của chính mình nói rằng muốn thẳng thắn, đối mặt với nhân quả kiếp nạn của chính hắn, với chính yêu hận đau khổ, hắn làm được, buông xuống, không hề bị chuyện cũ tra tấn nữa. Nàng phải chăng cũng có thể? Buông Viên Hạo, buông mọi chuyện, buông hối hận tiếc nuối, lúc này không sai lầm nữa, quý trọng người trước mắt, giữ lấy hạnh phúc Bạch Nham cho nàng.
Chưởng quầy Ly mỉm cười, nhìn về phía Dực Thánh Chân Quân nói:“Ngươi muốn biết vì sao ta nhập ma vậy tiếp tục xem đi.”
Từ trên trời xuống dưới đất, Ly Du Dao không biết mình ở nhân gian lưu lạc bao nhiêu ngày đêm, hoảng hốt không biết làm thế nào. Tam giới rộng lớn nàng lại không biết nên đi đâu về đâu, không có Viên Hạo nàng giống như đã đánh mất bản thân. Nàng vốn nên lên thiên đình nhận phong thương, nhưng nàng lại chạy trốn, sau này cô cô có phái người xuống hạ giới tìm nàng, nàng lại tránh né.
Nàng ngồi ở trên tường thành nơi biên quan, nghĩ về ba năm nàng ở bên Viên Hạo, bao nhiêu việc nhỏ vụn vặt lại hiện lên rõ ràng, mỗi một ánh mắt của hắn dường như đều khắc sâu vào trong lòng nàng. Nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, tìm hắn về! Tìm ba năm đã mất của bọn họ về! Tìm hạnh phúc cuả bọn họ về!
Con người nếu đã chết, hồn sẽ về địa phủ, Viên Hạo không phải chết mà là phi thăng, hồn của hắn nàng biết đi đâu tìm?
Ly Du Dao đến Phong Đô ở tám năm, chuyện thường làm nhất là quấn lấy Lục cô nương, chỉ xin được vào Tháp Linh Lung một lần.
Trong Tháp Linh Lung có lửa Vô Sinh, ghi lại tất cả mọi chuyện của mỗi sinh linh. Nhưng nàng không tìm được lửa Vô Sinh của Viên Hạo, chỉ có Dực Thánh Chân Quân. Trong lửa Vô Sinh của hắn nàng không tìm thấy tình yêu đã từng tồn tại của bọn họ, ba năm đó đối thần tiên mà nói chẳng qua là thời gian uống chén trà. Dực Thánh Chân Quân giống như lúc uống trà buồn ngủ nên đã nằm mơ, sau khi tỉnh lại, có nhớ giấc mơ đó hay không thì có cũng gì khác biệt đâu?
Rời khỏi Tháp Linh Lung, trong lòng Ly Du Dao có hàng trăm cảm xúc, người đàn ông yêu nàng chẳng lẽ chỉ là một cảnh trong mơ? Vậy người nàng không phải cũng chỉ là một cảnh trong mơ sao? Hạnh phúc và vui vẻ vốn chân thật như vậy, là nàng tự tay hủy diệt tất cả, giây phút nàng buông tay để Viên Hạo lên chiến trường chính là lúc nàng giết chết tình yêu của mình. Nàng không hiểu sao mình có thể độc ác, tàn nhẫn với bản thân như vậy!
Nếu ba năm kia là giấc mộng, nàng có thể tiếp tục nằm mơ hay không? Có thể vĩnh viễn không tỉnh lại hay không?
Du Dao vừa rời Phong Đô không bao lâu thì gặp gỡ người thiên đình phái tới tìm nàng. Nàng thấy đám thần tiên đó thật phiền, thậm chí có chút hận bọn họ, nàng không muốn lên thiên đình không muốn làm thần tiên, lại càng không muốn gặp Dực Thánh Chân Quân, không muốn nhất và cũng là không thể nhất chính là buông bỏ ái, tham, sân, si [2] làm một Ly Du Dao không tình không yêu.
Nàng trốn đám người cô cô phái, trốn vào núi Ngũ Hành, gặp gỡ Thiên Khê Vân Nhai còn có Ma tinh Hậu Khanh.
Vật đổi sao dời, tám trăm năm là bao nhiêu ngày đêm, xuân đi thu đến, sông có thể cạn núi có thể mòn, con người luân hồi đã mấy đời.
Chưởng quầy Ly nhìn lại những chuyện này một lượt, nàng không khỏi tự hỏi chính mình: Tâm trạng của nàng có phải cũng đã thay đổi rồi chăng? Tình yêu của nàng và Viên Hạo đã sớm thành chuyện cũ, lạc ở trong lòng nàng tám trăm năm. Nàng từng mắng Bạch Nham, nói hắn khờ nói hắn ngu nói hắn ngốc, chính nàng thì sao? Chẳng lẽ không khờ không ngu không ngu ngốc sao? Dực Thánh Chân Quân không phải Viên Hạo, nàng cũng đã biết từ tám trăm năm trước, chấp niệm này sớm nên tiêu tan thôi.
Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Dực Thánh Chân Quân, trên mặt hắn không chút biểu cảm, không nhìn ra một tia tình cảm nào.
Bạch Nham quấn quít lấy nàng ba trăm năm, ở bên nàng ba trăm năm, so với ba năm Viên Hạo cho nàng không phải nhiều hơn gấp trăm lần sao?
Bỗng nhiên nhớ tới có một năm, nàng trốn khỏi Bạch Nham, cảm thấy không có nơi nào để đi nên tùy tiện đi về một phía, đợi khi nàng lấy lại tinh thần thì đã đến biên quan. Nàng ngồi ở trên thành sững sờ giống như nhớ lại ngày nào đó, thấy nụ cười cuối cùng Viên Hạo để lại cho nàng, thấy máu của hắn ngấm vào mảnh đất cát vàng này.
Bạch Nham rất nhanh đã tìm được nàng, lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, không chỉ không cưỡng chế mang nàng về thậm chí còn không nói một câu nào, không khuyên giải an ủi cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi cùng nàng.
Cho đến khi nàng mở miệng nắng hắn trước:“Ngươi không có việc gì để làm à, đi theo ta làm gì?! Muốn giả thần giả quỷ chứ gì, thế thì đi tìm đám người phàm không biết gì lại ngu xuẩn kia đi, đừng đến làm phiền ta!”
“Oa, ta chưa nói gì cũng chưa làm gì, sao lại phiền đến nàng được?” Bạch Nham cười hỏi.
“Thấy đạo sĩ thối nhà ngươi là ta đã thấy phiền rồi!”
“Ha.” Bạch Nham khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.
“Còn không mau biến mất cho ta?!”
“Nàng phiền lòng không phải bởi vì mắt nàng thấy cái gì, mà là vì trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, không phải mắt không thấy là trong lòng có thể không phiền.” Bạch Nham nói,“Nghiệp chướng của nàng vì có lòng mà sinh, ta không biết ngồi ở đây nàng có thể bình tĩnh lại không, nhưng ta quả thật có rất nhiều thời gian, không ngại cùng nàng ngồi thêm mấy ngày đâu.”
Chưởng quầy Ly cảm thấy mình làm du hồn cô quỷ đã mấy trăm năm, cho đến giây phút đó mới phát hiện thì ra trong trời đất nàng không phải linh hồn cô đơn duy nhất, ít nhất ở giờ phút này còn có Bạch Nham cùng nàng.
Bỗng nhiên rất muốn lập tức trở lại tiểu viện rách nát kia, vùi vào lòng Bạch Nham khóc lớn một hồi, sau đó nói cho hắn, có hắn bảo vệ nàng rất hạnh phúc.
Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho chưởng quầy Ly không khỏi cười khẽ, khó trách lúc Bạch Nham mang nàng vào thần thức của hắn lại bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, thì ra chấp niệm mấy trăm năm muốn sáng tỏ thông suốt cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Chưởng quầy Ly ngẩng đầu nhìn Dực Thánh Chân Quân, lại cười nói:“Những gì ngươi muốn biết đều đã biết, có thể rời khỏi thần thức của ta được chưa? Muốn tìm đá Vô Sắc cũng đừng lãng phí thời gian.”
[1] Bát nạn: là tám trường hợp chướng nạn, cũng gọi là ‘Bát vô hạ’ tức tám nơi không nhàn rỗi. Tám trường hợp này vẫn có thể xảy ra trên con đường đạt giác ngộ của một tu sĩ. Bát nạn bao gồm:
1. Địa ngục
2. Súc sinh
3. Ngạ quỷ
4. Trường thọ thiên, là cõi trời thuộc sắc giới với thọ mệnh cao. Thọ mệnh cao cũng là một chướng ngại vì nó làm mê hoặc hành giả, làm hành giả dễ quên những nỗi khổ của sinh lão bệnh tử trong Luân hồi mà không chịu thức ngộ.
5. Biên địa, là những vùng xa xôi nơi trung tâm, không thuận tiện cho việc gặp hoặc tu học chính pháp.
6. Căn khuyết, không có đủ giác quan hoặc các giác quan bị tật nguyền như mù, câm, điếc.
7. Tà kiến biện thông, những kiến giải sai lệch, bất thiện nhưng lại trôi chảy đầy uỷ mị ma lực.
8. Như Lai bất xuất sinh, nghĩa là sinh sống trong thời gian không có Phật hoặc giáo pháp của Phật hiển hiện.
Người may mắn không sinh vào tám nạn đó hãy lo tinh tấn tránh để vọng tâm vào nơi chướng nạn. Do đó ai được sinh làm người đầy đủ túc căn cũng là một cơ hội có đủ nhân duyên để tu tập.
[2] Ái: Yêu
Tham: Tham vọng, mong muốn.
Sân: Sân hận, hờn ghét.
Si: Si mê ( mê mẫn ), lầm lạc
…là khắc cốt ghi tâm trong sinh mệnh người khác nhưng chỉ là một giấc mộng ảo cảnh trong mấy ngàn năm trí nhớ của hắn.”
Editor: mèomỡ
Huyết trận dùng máu của ba vạn người, tám mươi mốt đạo lôi hỏa giáng thế, một trận chiến nơi biên quan chẳng qua ngắn ngủi trong một ngày. Tướng sĩ được Viên Hạo lưu lại thủ thành không ít người đứng ở trên tường thành nhìn cuộc chiến long trời lở đất, bọn họ sở dĩ còn sống là vì có ba vạn đồng bào chịu chết. Ly Du Dao lại một lần nữa nghe được hành khúc hào hùng bi tráng vang lên, ngay cả sức để khóc cùng không còn. Nàng nằm lên đất cát vàng, ôm áo giáp của Viên Hạo.
Nàng và Viên Hạo đều thuận lợi vượt qua thiên kiếp, giống như chính nàng nói, giúp Dực Thánh Chân Quân chẳng khác nào giúp chính mình. Viên Hạo dĩ nhiên về thiên đình tiếp tục làm Dực Thánh Chân Quân của hắn, mà nàng cũng có thể bước trên mây mà lên nhận Ngọc đế phong thưởng chính thức nhập thần tịch. Nếu là ba năm trước đây, nàng chắc chắn sẽ hoan hô nhảy nhót lập tức về núi Bình Đỉnh gặp cô cô, sau đó lên thiên đình. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy mình giống như một linh hồn không có sinh mệnh, không cảm giác, phiêu đãng, không biết làm sao, hư không tịch mịch.
Đã không còn Viên Hạo, đã không còn những ngày vui vẻ được hắn che chở, nàng bỗng nhiên phát hiện mình giống như bị cả bộ thế giới vứt bỏ, chẳng còn gỉ cả, hạnh phúc nàng nghĩ là chuyện đương nhiên trong nháy mắt đã tan biến.
Ngày ấy, trận chiến đoạt đi mạng sống của ba vạn người, thậm chí là cả thân thể máu thịt của bọn họ. Trên bãi đất vàng chỉ để lại vết máu loang lổ đỏ sẫm, không có di thể, không có hài cốt, ba vạn tướng sĩ cứ như vậy biến mất trong cát vàng bụi đất. Sống hay chết hai chuyện lớn nhất trong đời người phàm, mà đối với ba vạn người này mà nói, bọn họ chết lừng lẫy mà cũng bi thương, người nhà bằng hữu của bọn họ không thể tìm xác bọn họ về, bọn họ không có lễ tang không có mộ, chỉ có một tấm bia đá ở biên quan ghi lại tên của ba vạn người.
Du Dao thu hồi bộ áo giáp đen, trở về thiên đình đi tìm Viên Hạo. Trong lòng nàng có một tia hy vọng xa vời hắn vẫn là Viên Hạo, hắn vẫn là người đàn ông yêu nàng, hy vọng xa vời khi hắn nhìn thấy nàng, nghe được nàng nói yêu hắn sẽ hưng phấn mà ôm nàng, sau đó nói cho nàng hắn muốn lấy nàng. Một phần hy vọng xa vời yếu ớt như hoa trong gương trăng trong nước, giây phút nhìn thấy Dực Thánh Chân Quân lòng nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
“Phiên Hồng Nguyên Quân, ta cung kính bồi tiếp đã lâu.” Dực Thánh Chân Quân ở Nam Thiên Môn chờ Du Dao, vừa thấy đến nàng liền gọi nàng “Phiên Hồng Nguyên Quân”, một cái danh hiệu trúc trắc mà xa lạ.
Ly Du Dao sững sờ nhìn hắn, rõ ràng là cùng một người, nhưng trên người hắn và Viên Hạo lại là hai cảm giác hoàn hoàn bất đồng. Trên người Viên Hạo không có một tầng sáng màu vàng cũng đã làm cho nàng cảm thấy bình yên dịu dàng; Viên Hạo không có trang nghiêm của thần tiên nhưng có kiêu ngạo của chính mình; Viên Hạo tuy rằng không phải thần mà chỉ là người phàm nhưng lại là người yêu nàng sâu sắc.
Dực Thánh Chân Quân nghiêm chỉnh chắp tay cúi đầu với Ly Du Dao :“Đa tạ Nguyên quân giúp ta độ kiếp phi thăng.”
Hắn không phải Viên Hạo.
Ly Du Dao cảm thấy như mình từ Cửu Trọng Thiên rơi vào liệt hỏa dưới địa ngục, nàng đến không phải để nghe hắn nói cảm ơn! Nàng đến không phải để chúc mừng hắn trở về Thiên đình! Nàng đến không phải để chứng thực hắn là Dực Thánh Chân Quân mà không phải Viên Hạo!
Người phàm tu đạo, lịch kiếp, thành tiên, trải qua thiên kiếp, chính là vứt bỏ thân thể phàm thai, siêu thoát phàm trần thế tục, tìm hiểu hóa cảnh của thiên đạo, giây phút đó cũng giống như trọng sinh, cũng như Phượng Hoàng niết bàn, chuyện cũ trở thành ảo ảnh cảnh trong mơ, không hề có ưu có hận có vô vọng tình. Dực Thánh Chân Quân cũng thế, hắn chuyển thế nhập phàm trần lịch thiên kiếp, trải qua cái chết sau đó sống lại, Viên Hạo cũng không còn tồn tại nữa.
Ngày đó nàng không nói được một lời sửng sốt một lúc rồi xoay người bỏ chạy, từ nay về sau Dực Thánh Chân Quân không gặp lại nàng nữa, cho đến tám trăm năm sau.
“Vì sao nàng nhập ma? Có liên quan đến ta sao?” Dực Thánh Chân Quân bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly nhìn hắn một cái, kinh ngạc chợt lóe mà qua, cũng đúng, nếu không phải hắn dùng pháp thuật sao nàng có thể vô duyên vô cớ vào trong chính thần thức của mình.
Dực Thánh Chân Quân lấy chú trừ tà áp chế ma tính của chưởng quầy Ly, trong lòng nghi hoặc vì sao nàng lại từ thần biến thành ma, vì thế làm Thức Hồn Thuật, không ngờ đáp án hắn muốn biết lại do hắn mà ra, vì quá khứ của họ mà thành.
Chuyện này đối với chưởng quầy Ly mà nói là một vết sẹo trong tim, thường xuyên ẩn ẩn đau nhức dường như vĩnh viễn không thể khép lại. Mà đối với Dực Thánh Chân Quân mà nói đó chỉ là một đoạn trí nhớ phù sinh thế tục, giống như hoa trong gương, trăng trong nước có thể nhìn nhưng sờ không tới, là khắc cốt ghi tâm trong sinh mệnh người khác nhưng chỉ là một giấc mộng ảo cảnh trong mấy ngàn năm trí nhớ của hắn. Mặc dù chưởng quầy Ly giờ phút này ở ngay trước mặt hắn, mặc dù hắn nhớ rõ tất cả, nhưng này phần tình cảm sâu nặng, chân thành kia không phải của hắn, hắn đối với nàng không có chút cảm giác nào. Hắn là thiên thần, có trách nhiệm có vinh quang có kiêu ngạo, chỉ không có tình yêu.
“Ngươi muốn biết vì sao ta nhập ma?” Chưởng quầy Ly ngẩn người nửa khắc rốt cục mở miệng hỏi,“Là đơn thuần tò mò? Hay là ngươi đối với ta còn có cảm giác?”
Dực Thánh Chân Quân nghĩ nghĩ, đáp:“Đoạn tình cảm của Viên Hạo và nàng ta nhớ rất rõ ràng, nhưng đó chẳng qua chỉ là một đoạn trí, ta cảm tạ nàng giúp ta độ kiếp, không hơn. Cho dù nàng vì đoạn tình này mà nhập ma, ta cũng sẽ không cảm thấy áy náy. Cho dù là người phàm hay thần tiên, thiên tai tám nạn[], số mệnh khó sửa, là phúc hay họa đều là nhân quả tuần hoàn, chỉ có thể tự mình trải nghiệm. Nếu nàng vì không bỏ được đoạn tình cảm kia mà sinh tâm ma, người bên ngoài không giúp được nàng.”
“Ha, giọng điệu của ngươi thật giống Bạch Nham ……” Nói đến Bạch Nham, chưởng quầy Ly bỗng nhiên cảm giác giống như đã mấy trăm năm không nhìn thấy hắn, rất nhớ hắn, không có hắn ở bên dong dài, lải nhải lảm nhảm, nàng luôn cảm thấy vắng vẻ giống như thiếu cái gì.
Lúc ấy Bạch Nham nắm tay nàng, mang nàng đi vào thần thức của chính mình nói rằng muốn thẳng thắn, đối mặt với nhân quả kiếp nạn của chính hắn, với chính yêu hận đau khổ, hắn làm được, buông xuống, không hề bị chuyện cũ tra tấn nữa. Nàng phải chăng cũng có thể? Buông Viên Hạo, buông mọi chuyện, buông hối hận tiếc nuối, lúc này không sai lầm nữa, quý trọng người trước mắt, giữ lấy hạnh phúc Bạch Nham cho nàng.
Chưởng quầy Ly mỉm cười, nhìn về phía Dực Thánh Chân Quân nói:“Ngươi muốn biết vì sao ta nhập ma vậy tiếp tục xem đi.”
Từ trên trời xuống dưới đất, Ly Du Dao không biết mình ở nhân gian lưu lạc bao nhiêu ngày đêm, hoảng hốt không biết làm thế nào. Tam giới rộng lớn nàng lại không biết nên đi đâu về đâu, không có Viên Hạo nàng giống như đã đánh mất bản thân. Nàng vốn nên lên thiên đình nhận phong thương, nhưng nàng lại chạy trốn, sau này cô cô có phái người xuống hạ giới tìm nàng, nàng lại tránh né.
Nàng ngồi ở trên tường thành nơi biên quan, nghĩ về ba năm nàng ở bên Viên Hạo, bao nhiêu việc nhỏ vụn vặt lại hiện lên rõ ràng, mỗi một ánh mắt của hắn dường như đều khắc sâu vào trong lòng nàng. Nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu, tìm hắn về! Tìm ba năm đã mất của bọn họ về! Tìm hạnh phúc cuả bọn họ về!
Con người nếu đã chết, hồn sẽ về địa phủ, Viên Hạo không phải chết mà là phi thăng, hồn của hắn nàng biết đi đâu tìm?
Ly Du Dao đến Phong Đô ở tám năm, chuyện thường làm nhất là quấn lấy Lục cô nương, chỉ xin được vào Tháp Linh Lung một lần.
Trong Tháp Linh Lung có lửa Vô Sinh, ghi lại tất cả mọi chuyện của mỗi sinh linh. Nhưng nàng không tìm được lửa Vô Sinh của Viên Hạo, chỉ có Dực Thánh Chân Quân. Trong lửa Vô Sinh của hắn nàng không tìm thấy tình yêu đã từng tồn tại của bọn họ, ba năm đó đối thần tiên mà nói chẳng qua là thời gian uống chén trà. Dực Thánh Chân Quân giống như lúc uống trà buồn ngủ nên đã nằm mơ, sau khi tỉnh lại, có nhớ giấc mơ đó hay không thì có cũng gì khác biệt đâu?
Rời khỏi Tháp Linh Lung, trong lòng Ly Du Dao có hàng trăm cảm xúc, người đàn ông yêu nàng chẳng lẽ chỉ là một cảnh trong mơ? Vậy người nàng không phải cũng chỉ là một cảnh trong mơ sao? Hạnh phúc và vui vẻ vốn chân thật như vậy, là nàng tự tay hủy diệt tất cả, giây phút nàng buông tay để Viên Hạo lên chiến trường chính là lúc nàng giết chết tình yêu của mình. Nàng không hiểu sao mình có thể độc ác, tàn nhẫn với bản thân như vậy!
Nếu ba năm kia là giấc mộng, nàng có thể tiếp tục nằm mơ hay không? Có thể vĩnh viễn không tỉnh lại hay không?
Du Dao vừa rời Phong Đô không bao lâu thì gặp gỡ người thiên đình phái tới tìm nàng. Nàng thấy đám thần tiên đó thật phiền, thậm chí có chút hận bọn họ, nàng không muốn lên thiên đình không muốn làm thần tiên, lại càng không muốn gặp Dực Thánh Chân Quân, không muốn nhất và cũng là không thể nhất chính là buông bỏ ái, tham, sân, si [] làm một Ly Du Dao không tình không yêu.
Nàng trốn đám người cô cô phái, trốn vào núi Ngũ Hành, gặp gỡ Thiên Khê Vân Nhai còn có Ma tinh Hậu Khanh.
Vật đổi sao dời, tám trăm năm là bao nhiêu ngày đêm, xuân đi thu đến, sông có thể cạn núi có thể mòn, con người luân hồi đã mấy đời.
Chưởng quầy Ly nhìn lại những chuyện này một lượt, nàng không khỏi tự hỏi chính mình: Tâm trạng của nàng có phải cũng đã thay đổi rồi chăng? Tình yêu của nàng và Viên Hạo đã sớm thành chuyện cũ, lạc ở trong lòng nàng tám trăm năm. Nàng từng mắng Bạch Nham, nói hắn khờ nói hắn ngu nói hắn ngốc, chính nàng thì sao? Chẳng lẽ không khờ không ngu không ngu ngốc sao? Dực Thánh Chân Quân không phải Viên Hạo, nàng cũng đã biết từ tám trăm năm trước, chấp niệm này sớm nên tiêu tan thôi.
Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Dực Thánh Chân Quân, trên mặt hắn không chút biểu cảm, không nhìn ra một tia tình cảm nào.
Bạch Nham quấn quít lấy nàng ba trăm năm, ở bên nàng ba trăm năm, so với ba năm Viên Hạo cho nàng không phải nhiều hơn gấp trăm lần sao?
Bỗng nhiên nhớ tới có một năm, nàng trốn khỏi Bạch Nham, cảm thấy không có nơi nào để đi nên tùy tiện đi về một phía, đợi khi nàng lấy lại tinh thần thì đã đến biên quan. Nàng ngồi ở trên thành sững sờ giống như nhớ lại ngày nào đó, thấy nụ cười cuối cùng Viên Hạo để lại cho nàng, thấy máu của hắn ngấm vào mảnh đất cát vàng này.
Bạch Nham rất nhanh đã tìm được nàng, lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, không chỉ không cưỡng chế mang nàng về thậm chí còn không nói một câu nào, không khuyên giải an ủi cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi cùng nàng.
Cho đến khi nàng mở miệng nắng hắn trước:“Ngươi không có việc gì để làm à, đi theo ta làm gì?! Muốn giả thần giả quỷ chứ gì, thế thì đi tìm đám người phàm không biết gì lại ngu xuẩn kia đi, đừng đến làm phiền ta!”
“Oa, ta chưa nói gì cũng chưa làm gì, sao lại phiền đến nàng được?” Bạch Nham cười hỏi.
“Thấy đạo sĩ thối nhà ngươi là ta đã thấy phiền rồi!”
“Ha.” Bạch Nham khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.
“Còn không mau biến mất cho ta?!”
“Nàng phiền lòng không phải bởi vì mắt nàng thấy cái gì, mà là vì trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, không phải mắt không thấy là trong lòng có thể không phiền.” Bạch Nham nói,“Nghiệp chướng của nàng vì có lòng mà sinh, ta không biết ngồi ở đây nàng có thể bình tĩnh lại không, nhưng ta quả thật có rất nhiều thời gian, không ngại cùng nàng ngồi thêm mấy ngày đâu.”
Chưởng quầy Ly cảm thấy mình làm du hồn cô quỷ đã mấy trăm năm, cho đến giây phút đó mới phát hiện thì ra trong trời đất nàng không phải linh hồn cô đơn duy nhất, ít nhất ở giờ phút này còn có Bạch Nham cùng nàng.
Bỗng nhiên rất muốn lập tức trở lại tiểu viện rách nát kia, vùi vào lòng Bạch Nham khóc lớn một hồi, sau đó nói cho hắn, có hắn bảo vệ nàng rất hạnh phúc.
Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho chưởng quầy Ly không khỏi cười khẽ, khó trách lúc Bạch Nham mang nàng vào thần thức của hắn lại bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, thì ra chấp niệm mấy trăm năm muốn sáng tỏ thông suốt cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Chưởng quầy Ly ngẩng đầu nhìn Dực Thánh Chân Quân, lại cười nói:“Những gì ngươi muốn biết đều đã biết, có thể rời khỏi thần thức của ta được chưa? Muốn tìm đá Vô Sắc cũng đừng lãng phí thời gian.”
[] Bát nạn: là tám trường hợp chướng nạn, cũng gọi là ‘Bát vô hạ’ tức tám nơi không nhàn rỗi. Tám trường hợp này vẫn có thể xảy ra trên con đường đạt giác ngộ của một tu sĩ. Bát nạn bao gồm:
. Địa ngục
. Súc sinh
. Ngạ quỷ
. Trường thọ thiên, là cõi trời thuộc sắc giới với thọ mệnh cao. Thọ mệnh cao cũng là một chướng ngại vì nó làm mê hoặc hành giả, làm hành giả dễ quên những nỗi khổ của sinh lão bệnh tử trong Luân hồi mà không chịu thức ngộ.
. Biên địa, là những vùng xa xôi nơi trung tâm, không thuận tiện cho việc gặp hoặc tu học chính pháp.
. Căn khuyết, không có đủ giác quan hoặc các giác quan bị tật nguyền như mù, câm, điếc.
. Tà kiến biện thông, những kiến giải sai lệch, bất thiện nhưng lại trôi chảy đầy uỷ mị ma lực.
. Như Lai bất xuất sinh, nghĩa là sinh sống trong thời gian không có Phật hoặc giáo pháp của Phật hiển hiện.
Người may mắn không sinh vào tám nạn đó hãy lo tinh tấn tránh để vọng tâm vào nơi chướng nạn. Do đó ai được sinh làm người đầy đủ túc căn cũng là một cơ hội có đủ nhân duyên để tu tập.
[] Ái: Yêu
Tham: Tham vọng, mong muốn.
Sân: Sân hận, hờn ghét.
Si: Si mê ( mê mẫn ), lầm lạc