Đêm khuya, đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ.
Sau khi Điền Mộc Lâm đã sắp xếp xong, cũng đã chuẩn bị tốt đủ loại sủi cảo để bán, thì anh mới đi tới phía trước, kéo cửa cuốn lên, cũng không thèm kéo cửa xuống, trên tay liền xách theo một túi rác to, thong thả đi đến bãi rác quy định.
Bãi rác quy định, cách đây cũng không bao xa. Sau mấy phút đi bộ liền đến, Điền Mộc Lâm ném xuống túi rác nặng trịch ở trong tay.
Nhưng trong lúc đi trở về, Điền Mộc Lâm lại nhìn thấy, một chỗ cách cửa tiệm của mình không xa, đang có một người đang nằm ở đó.
Trời quá tối, chỗ đó lại là một góc tối tăm, khuất ánh sáng, vốn khó có thể nào phát hiện ra được.
Chẳng qua, chỉ là do Điền Mộc Lâm cảm thấy nơi đó rất kỳ quái mà thôi, cho nên, đôi mắt mới nhìn nhiều thêm vài lần, mới phát hiện ra, cư nhiên, lại có một người đang nằm co ro ở đó.
Anh nhịn không được hiếu kì, mà cất bước cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, liền thấy người đang nằm trên mặt đất kia, chính là một người con trai.
Quần áo mặc trên thân đều đã xộc xệch, hình như còn có thể nhìn thấy cả vết máu, đi gần sát đến, bên mũi còn có thể ngửi thấy được thoang thoảng một mùi máu tanh.
Ngay lập tức, Điền Mộc Lâm liền muốn báo cảnh sát.
Dù cho người này là người tốt hay là người xấu, nhưng cậu ta lại đang bị thương.
Anh không dám cứu người, lại càng không thể động vào người này, vì anh không muốn gặp phải chuyện phiền phức.
Cho nên, một người dân bình thường như anh gặp phải chuyện thế này, vẫn là nên giao cho cảnh sát xử lý đi. Hoặc là, anh cứ vờ xem như là hoàn toàn không thấy gì mà cứ rời đi là được rồi.
Nhưng mà, người này lại đang bị thương.
Nếu như anh không gọi người đến, lỡ như cậu ta vốn có thể được cứu sống lại bởi vì một ý nghĩ ích kỉ này của anh mà dẫn đến kết cục sai lầm, hại cậu ta chết mất thì sao đây.
Trên tay của anh vừa mới vừa lấy chiếc điện thoại di động ra, đang định báo cảnh sát, thì ngay lập tức, anh lại nghe thấy người kia vang lên hai tiếng ho khan.
Trong bóng tối, Điền Mộc Lâm không cách nào nhìn thấy rõ tướng mạo của người này. Thế nhưng, anh biết người này đã tỉnh lại, đồng thời, tầm mắt của cậu ta cũng đang nhìn đến anh.
– Không cho phép báo cảnh sát.
Chàng trai liền mở miệng khẽ nói, là một giọng nói rất trẻ trung, trầm thấp lại gợi cảm, mang theo cả sự suy yếu vốn có của người đang bị thương, nhưng cũng chỉ nói ra sáu chữ đơn giản lại tản ra khí thế cực kì mạnh mẽ.
– Cậu đang bị thương.
Điền Mộc Lâm vẫn đang cầm chặt lấy điện thoại di động, chần chờ mở miệng nói.
– Chuyện này không liên quan tới anh.
– Cậu…
– Anh cứ đi đi. Nhớ kĩ, không cho phép được báo cảnh sát.
Chàng trai nói.
Thấy chàng trai đã tỉnh, liền mở miệng nói như thế, Điền Mộc Lâm chỉ là cau mày lại, cất điện thoại di động vào túi quần của mình, nhấc chân lên, lại chậm chạp đi từng bước từng bước nhỏ rời khỏi lại có chút chần chờ.
*
Anh không muốn dính phải chuyện phiền phức. Anh chỉ là người dân nho nhỏ, chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản, bình thường.
Trở vào trong tiệm của mình, Điền Mộc Lâm nỗ lực không để cho mình lại suy nghĩ về chàng trai đang bị thương nằm ở ngoài kia nữa.
Mặt tiền là tiệm bán sủi cảo, còn đi vào sâu thêm một chút ở bên trong tiệm, có một cánh cửa gỗ nhỏ, Điền Mộc Lâm vừa mở ra, đi vào chính là phòng ở của anh.
Đây là một căn phòng ngủ nhỏ, có cả một nhà bếp nho nhỏ, một buồng tắm be bé được kết hợp giữa WC với bồn tắm.
Đây cũng chính là nhà của anh.
Mặt tiền lại chính là công việc buôn bán đơn giản, bình thường của anh.
Căn phòng này của Điền Mộc Lâm vốn rất là nhỏ, chỉ đặt đủ một chiếc nệm giường đủ cho hai người nằm mà thôi. Và, có một cái tủ treo quần áo, cộng thêm một chiếc ti vi mười bảy tấc, ngoài ra, vốn không còn có bất kì vật trang trí nào khác nữa cả.
Sau khi đã đi vào WC, rửa sạch chân, anh liền nằm lên trên giường. Nhưng, nhất thời, anh lại ngủ không được.
Điền Mộc Lâm đành mở ti vi lên liền ngước mắt lên, nhìn về phía đối diện.
Bởi vì, chiếc ti vi được đặt ở cuối giường đối diện với đầu giường ngay tầm mắt của anh.
Chính là vì anh muốn trong lúc nghỉ ngơi, có thể vừa nằm ở trên giường lại vừa có thể xem được ti vi.
Do diện tích của căn phòng này vốn không lớn, cũng chỉ có thể đặt ở đó. Tuy có chút xa nhưng mà vẫn xem ti vi thuận tiện hơn nhiều.
Dù đã mở ti vi hồi lâu, nhưng trên ti vi đang chiếu gì đó, thì trước sau gì, Điền Mộc Lâm vẫn đều không hề xem vào trong mắt, là do trong lòng của anh vẫn không có cách nào mà an tâm nổi cả.
Rốt cuộc, chỉ đành trực tiếp tắt đi ti vi, nằm lại trên giường, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không có buồn ngủ một chút nào cả. Anh chỉ đành lăn tới lăn lui, trằn trọc trở mình, xoắn xuýt qua cả hơn một giờ.
Cuối cùng, Điền Mộc Lâm lại bật dậy, vừa ngồi lên liền thở dài, vội khoác thêm một chiếc áo khoác lên người liền đi ra ngoài.
Trước sau gì thì anh cũng vẫn không hề yên lòng về chàng trai đang bị thương đang nằm co ro ở ngoài đường kia.
Hiện tại, trời đã vào thu trên thân lại mang theo thương tích mà cứ nằm đó suốt cả một buổi tối, không có chuyện mới là lạ đi.
*
Chân vừa đi tới nơi vừa gặp phải chàng trai kia, quả nhiên, cậu ta vẫn còn nằm co ro ở nơi đó. Từ lúc Điền Mộc Lâm rời đi, hình như cậu ta vẫn chưa từng nhúc nhích chút nào cả đi.
Điền Mộc Lâm đi tới trước mặt cậu ta, sờ sờ khuôn mặt của cậu, quả nhiên, đã bị đông cứng, lạnh như băng rồi a.
Có lẽ là ngay lúc Điền Mộc Lâm vừa mới rời đi, rốt cục là thân thể của chàng trai này đã không thể nào chống đỡ nổi nữa mà đã ngất đi.
Lần này, đến ngay cả Điền Mộc Lâm đang đứng chắn ở trước tầm mắt của cậu, mà anh cũng không thấy cậu ta có một chút phản ứng nào cả.
Sau khi Điền Mộc Lâm đã sắp xếp xong, cũng đã chuẩn bị tốt đủ loại sủi cảo để bán, thì anh mới đi tới phía trước, kéo cửa cuốn lên, cũng không thèm kéo cửa xuống, trên tay liền xách theo một túi rác to, thong thả đi đến bãi rác quy định.
Bãi rác quy định, cách đây cũng không bao xa. Sau mấy phút đi bộ liền đến, Điền Mộc Lâm ném xuống túi rác nặng trịch ở trong tay.
Nhưng trong lúc đi trở về, Điền Mộc Lâm lại nhìn thấy, một chỗ cách cửa tiệm của mình không xa, đang có một người đang nằm ở đó.
Trời quá tối, chỗ đó lại là một góc tối tăm, khuất ánh sáng, vốn khó có thể nào phát hiện ra được.
Chẳng qua, chỉ là do Điền Mộc Lâm cảm thấy nơi đó rất kỳ quái mà thôi, cho nên, đôi mắt mới nhìn nhiều thêm vài lần, mới phát hiện ra, cư nhiên, lại có một người đang nằm co ro ở đó.
Anh nhịn không được hiếu kì, mà cất bước cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, liền thấy người đang nằm trên mặt đất kia, chính là một người con trai.
Quần áo mặc trên thân đều đã xộc xệch, hình như còn có thể nhìn thấy cả vết máu, đi gần sát đến, bên mũi còn có thể ngửi thấy được thoang thoảng một mùi máu tanh.
Ngay lập tức, Điền Mộc Lâm liền muốn báo cảnh sát.
Dù cho người này là người tốt hay là người xấu, nhưng cậu ta lại đang bị thương.
Anh không dám cứu người, lại càng không thể động vào người này, vì anh không muốn gặp phải chuyện phiền phức.
Cho nên, một người dân bình thường như anh gặp phải chuyện thế này, vẫn là nên giao cho cảnh sát xử lý đi. Hoặc là, anh cứ vờ xem như là hoàn toàn không thấy gì mà cứ rời đi là được rồi.
Nhưng mà, người này lại đang bị thương.
Nếu như anh không gọi người đến, lỡ như cậu ta vốn có thể được cứu sống lại bởi vì một ý nghĩ ích kỉ này của anh mà dẫn đến kết cục sai lầm, hại cậu ta chết mất thì sao đây.
Trên tay của anh vừa mới vừa lấy chiếc điện thoại di động ra, đang định báo cảnh sát, thì ngay lập tức, anh lại nghe thấy người kia vang lên hai tiếng ho khan.
Trong bóng tối, Điền Mộc Lâm không cách nào nhìn thấy rõ tướng mạo của người này. Thế nhưng, anh biết người này đã tỉnh lại, đồng thời, tầm mắt của cậu ta cũng đang nhìn đến anh.
– Không cho phép báo cảnh sát.
Chàng trai liền mở miệng khẽ nói, là một giọng nói rất trẻ trung, trầm thấp lại gợi cảm, mang theo cả sự suy yếu vốn có của người đang bị thương, nhưng cũng chỉ nói ra sáu chữ đơn giản lại tản ra khí thế cực kì mạnh mẽ.
– Cậu đang bị thương.
Điền Mộc Lâm vẫn đang cầm chặt lấy điện thoại di động, chần chờ mở miệng nói.
– Chuyện này không liên quan tới anh.
– Cậu…
– Anh cứ đi đi. Nhớ kĩ, không cho phép được báo cảnh sát.
Chàng trai nói.
Thấy chàng trai đã tỉnh, liền mở miệng nói như thế, Điền Mộc Lâm chỉ là cau mày lại, cất điện thoại di động vào túi quần của mình, nhấc chân lên, lại chậm chạp đi từng bước từng bước nhỏ rời khỏi lại có chút chần chờ.
*
Anh không muốn dính phải chuyện phiền phức. Anh chỉ là người dân nho nhỏ, chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản, bình thường.
Trở vào trong tiệm của mình, Điền Mộc Lâm nỗ lực không để cho mình lại suy nghĩ về chàng trai đang bị thương nằm ở ngoài kia nữa.
Mặt tiền là tiệm bán sủi cảo, còn đi vào sâu thêm một chút ở bên trong tiệm, có một cánh cửa gỗ nhỏ, Điền Mộc Lâm vừa mở ra, đi vào chính là phòng ở của anh.
Đây là một căn phòng ngủ nhỏ, có cả một nhà bếp nho nhỏ, một buồng tắm be bé được kết hợp giữa WC với bồn tắm.
Đây cũng chính là nhà của anh.
Mặt tiền lại chính là công việc buôn bán đơn giản, bình thường của anh.
Căn phòng này của Điền Mộc Lâm vốn rất là nhỏ, chỉ đặt đủ một chiếc nệm giường đủ cho hai người nằm mà thôi. Và, có một cái tủ treo quần áo, cộng thêm một chiếc ti vi mười bảy tấc, ngoài ra, vốn không còn có bất kì vật trang trí nào khác nữa cả.
Sau khi đã đi vào WC, rửa sạch chân, anh liền nằm lên trên giường. Nhưng, nhất thời, anh lại ngủ không được.
Điền Mộc Lâm đành mở ti vi lên liền ngước mắt lên, nhìn về phía đối diện.
Bởi vì, chiếc ti vi được đặt ở cuối giường đối diện với đầu giường ngay tầm mắt của anh.
Chính là vì anh muốn trong lúc nghỉ ngơi, có thể vừa nằm ở trên giường lại vừa có thể xem được ti vi.
Do diện tích của căn phòng này vốn không lớn, cũng chỉ có thể đặt ở đó. Tuy có chút xa nhưng mà vẫn xem ti vi thuận tiện hơn nhiều.
Dù đã mở ti vi hồi lâu, nhưng trên ti vi đang chiếu gì đó, thì trước sau gì, Điền Mộc Lâm vẫn đều không hề xem vào trong mắt, là do trong lòng của anh vẫn không có cách nào mà an tâm nổi cả.
Rốt cuộc, chỉ đành trực tiếp tắt đi ti vi, nằm lại trên giường, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn không có buồn ngủ một chút nào cả. Anh chỉ đành lăn tới lăn lui, trằn trọc trở mình, xoắn xuýt qua cả hơn một giờ.
Cuối cùng, Điền Mộc Lâm lại bật dậy, vừa ngồi lên liền thở dài, vội khoác thêm một chiếc áo khoác lên người liền đi ra ngoài.
Trước sau gì thì anh cũng vẫn không hề yên lòng về chàng trai đang bị thương đang nằm co ro ở ngoài đường kia.
Hiện tại, trời đã vào thu trên thân lại mang theo thương tích mà cứ nằm đó suốt cả một buổi tối, không có chuyện mới là lạ đi.
*
Chân vừa đi tới nơi vừa gặp phải chàng trai kia, quả nhiên, cậu ta vẫn còn nằm co ro ở nơi đó. Từ lúc Điền Mộc Lâm rời đi, hình như cậu ta vẫn chưa từng nhúc nhích chút nào cả đi.
Điền Mộc Lâm đi tới trước mặt cậu ta, sờ sờ khuôn mặt của cậu, quả nhiên, đã bị đông cứng, lạnh như băng rồi a.
Có lẽ là ngay lúc Điền Mộc Lâm vừa mới rời đi, rốt cục là thân thể của chàng trai này đã không thể nào chống đỡ nổi nữa mà đã ngất đi.
Lần này, đến ngay cả Điền Mộc Lâm đang đứng chắn ở trước tầm mắt của cậu, mà anh cũng không thấy cậu ta có một chút phản ứng nào cả.