Sau khi hai người đã rửa mặt, lại mở cửa tiệm lên, liền nhìn thấy một ông lão dắt chú chó đang đi bộ ở trên lề đường, nhìn thấy tiệm của cả hai vừa mở cửa ra. Ông lão liền mở miệng hỏi:
– Tiểu Điền. Làm sao mà trưa nay lại đóng cửa vậy hả. Trong người không khỏe sao? Bác có bao giờ thấy con đóng cửa vào buổi trưa lần nào đâu.
Điền Mộc Lâm cười, đáp:
– Không phải đâu ạ. Chỉ là hôm nay, con muốn ngủ trưa một lát mà thôi.
– Thì cũng vẫn là bị mệt người rồi đi. Việc buôn bán của cái tiệm này vốn chỉ có mỗi một mình con gánh vác a. Bọn bác đều nhìn ra được, con đã làm lụng rất là khổ cực mà. Vẫn còn chưa tuyển được nhân viên phụ bán mới hay sao?
– Dạ, con đây ạ.
Điền Mộc Lâm còn chưa kịp trả lời. Bất chợt, Dương Phi đã thò đầu, liền lên tiếng đáp lại với ông lão.
– Cậu không phải là bạn của Tiểu Điền đến phụ giúp cửa tiệm giúp cậu ấy một tay thôi hay sao?
Ông lão buồn bực nhìn hai người.
– A~ Thì con nhận lời làm người phụ bán trong cửa tiệm này, cũng là đang giúp anh ấy mà.
Thấy ông lão lại còn đang định nói thêm gì đó, cho nên, hiếm khi nào thấy Điền Mộc Lâm lại cũng lúc thất thố mà lại đánh gãy cuộc trò chuyện của người ta, liền vội vàng kéo Dương Phi đi vào nhà bếp làm việc.
Trước khi Dương Phi đi vào, cậu không quên xé xuống tờ giấy tuyển nhân viên phụ bán ở trước cửa tiệm.
*
Điền Mộc Lâm không biết tâm tình lúc này của mình là gì nữa.
Chỉ là anh vừa cảm thấy, nếu cứ để cho ông lão lại hỏi Dương Phi tiếp, thì trong lòng của anh lại dâng lên tới, cái loại cảm giác, thấy thiệt thòi cho Dương Phi, lần nữa rồi.
Dương Phi không nên làm nhân viên phụ bán ở trong cái loại tiệm bán sủi cảo nho nhỏ này của anh đi.
Không phải là anh tự suy diễn ra như thế. Nhưng bất cứ ai nhìn thấy tướng mạo này của cậu cũng đều sẽ cho rằng như thế cả thôi.
Lần đầu tiên, Điền Mộc Lâm lại có xúc động rất là mong muốn cho vị làm công này, có thể sớm từ chức hơn một chút a.
Nhưng dù cho Điền Mộc Lâm có mong muốn đến ra sao đi nữa, thì trong lúc vô tình, Dương Phi đều đã làm nhân viên phụ bán ở trong cửa tiệm này, đã được hơn ba tháng gần đến bốn tháng.
Trong khoảng thời gian sau này, Dương Phi đều đã quen biết hết hàng xóm láng giềng quanh đây, cũng đã quen mặt với hầu hết mấy người khách quen của tiệm.
Khách quen chỉ cần vừa vào cửa tiệm, cậu liền có thể gọi ra tên của người ta, bày ra vẻ mặt tươi cười, vừa hỏi người ta muốn ăn cái gì.
Mà, đến một chút dấu hiệu về việc Dương Phi muốn từ chức cũng đều hoàn toàn không có. Chỉ có công việc của nhân viên phụ bán thì cậu lại càng làm càng thuần thục, quen tay. Kể cả chuyện vừa nhìn vào mắt nhau thôi, thì cậu đã liền hiểu ngầm được ý của Điền Mộc Lâm cũng càng ngày càng giỏi.
Hai người đều phân chia công việc hợp lí, lại hợp tác ăn ý đến mức thong dong, cho nên, làm việc cũng đã nhanh hơn trước đây không biết là bao nhiêu lần rồi đi.
*
Điền Mộc Lâm vẫn chưa biết gì về lai lịch của Dương Phi. Mà, từ trước đến nay, Dương Phi cũng chưa từng kể ra.
Đúng là đã có mấy vị khách hàng tò mò, đã từng hỏi qua, lại bị Dương Phi dùng dăm ba câu trả lời qua loa lại chuyển đề tài này đi, nhìn như là trả lời người ta, nhưng kỳ thực đến một chút sự thật về bản thân mình cũng đều chưa từng để lộ ra.
Từ trước đến giờ, cũng chưa từng thấy Dương Phi liên lạc với ai cả, cũng không thấy có ai liên hệ với cậu cả.
Nhiều khi Điền Mộc Lâm rất muốn hỏi Dương Phi về người nhà của cậu. Không bàn đến bạn bè, nhưng người nhà thì cậu cũng cần phải liên lạc một lần đi.
Nhưng mà ngay khi muốn mở miệng, thì Điền Mộc Lâm lại không hỏi ra được, chỉ đành nuốt xuống mấy lời vừa vọt tới cổ họng xuống bụng mà thôi. Ạn cũng dẹp luôn ý nghĩ hiếu kì của mình, càng không muốn phải hỏi cậu về bất cứ vấn đề gì nữa.
*
Trong thời gian ba tháng cùng làm việc cùng ở chung với nhau, đã có thể giúp cho Điền Mộc Lâm càng hiểu rõ thêm một chút về tính cách của Dương Phi, cũng lại càng ngày càng gắn kết hai người thêm thân mật.
Ngoại trừ việc cả hai đều là đàn ông ra, cộng thêm với việc không có bất kỳ bầu không khí kiều diễm nào ra, thì cả hai ở chung với nhau cực kì tự nhiên, hài hòa lại ấm áp, bình dị.
Bầu không khí này rất giống với đôi vợ chồng đã ở với nhau, rất lâu năm rồi đi.
*
Hai tháng tiếp theo, Dương Phi kỳ quái, nhìn chằm chằm một máy vi tính xuất hiện ở trong phòng ngủ nhỏ của hai người, khiến cho không gian nho nhỏ của gian phòng này, lại càng thêm chật chội.
Dương Phi hỏi anh, đặt máy tính bàn ở đây để làm cái gì, anh muốn lên mạng sao?
Điền Mộc Lâm trả lời:
– Mua cho cậu dùng đó.
Dương Phi vốn không có thứ gì để giải trí.
Những khi nhàn rỗi, cậu đều là ngồi cùng với Điền Mộc Lâm xem tivi hoặc là tự mình chơi một ít trò trên điện thoại di động của cậu.
Tuổi của cậu vốn còn trẻ lại phải chịu thiệt thòi mà trải qua mỗi ngày bình thản lại vô vị giống như cuộc sống của ông lão với Điền Mộc Lâm rồi đi.
Đã rất lâu rồi, Điền Mộc Lâm vốn chưa từng chạm qua máy tính nữa.
Ngoại trừ lúc anh mười mấy tuổi đến khi vừa tròn hai mươi tuổi, anh đã từng đi ra quán net chỉ để chơi một vài trò ở trên mạng, xem một vài bộ phim điện ảnh, lướt web ra. Thì, từ khi anh đi tới nơi này lại bắt đầu một cuộc sống buôn bán bận rộn đến nay, anh đã từ sớm không tiếp xúc qua thứ đồ công nghệ cao này đi.
Đến cả điện thoại di động của anh, cũng đều luôn là loại cục gạch lỗi thời chỉ có hai trăm đồng, dù có bị quăng rớt mạnh đến đâu đi nữa cũng đều không bị hư hại gì cả đi.
Nghe thấy câu trả lời này của Điền Mộc Lâm, nhất thời, Dương Phi sửng sốt một chút. Tiếp theo, cậu liền cười rộ lên, chợt nhảy qua, ôm chầm lấy Điền Mộc Lâm, hôn một cái lên trên trán của anh, vừa cười hì hì, nói:
– Cảm ơn ông chủ nha.
Điền Mộc Lâm liếc mắt một cái lườm cậu, liền sau đó, anh cũng nheo mắt lại mà cười theo.
*
Vào buổi tối, sau khi đã đóng cửa tiệm lại, hai người cũng đã tắm xong, cùng nhau nằm lên trên giường, vừa xem tiết mục ở trên ti vi, vừa trò chuyện câu được câu không.
Ngay khi Điền Mộc Lâm đã bắt đầu buồn ngủ, sắp thiếp đi, thì cả thân thể đang bán nằm, liền dần dần trượt xuống, nghiêng người, rơi vào trong lồng ngực của Dương Phi đang nằm ở bên cạnh.
Mà, dường giống như Dương Phi cũng đã quá quen thuộc rồi đi.
Ngay khi Điền Mộc Lâm chôn người vào trong lồng ngực của cậu, thì cậu đã tắt ti vi, liền chui vào trong chăn, ôm chầm lấy cả người của Điền Mộc Lâm, cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hai người vẫn cứ luôn ôm nhau mà ngủ say.
– Tiểu Điền. Làm sao mà trưa nay lại đóng cửa vậy hả. Trong người không khỏe sao? Bác có bao giờ thấy con đóng cửa vào buổi trưa lần nào đâu.
Điền Mộc Lâm cười, đáp:
– Không phải đâu ạ. Chỉ là hôm nay, con muốn ngủ trưa một lát mà thôi.
– Thì cũng vẫn là bị mệt người rồi đi. Việc buôn bán của cái tiệm này vốn chỉ có mỗi một mình con gánh vác a. Bọn bác đều nhìn ra được, con đã làm lụng rất là khổ cực mà. Vẫn còn chưa tuyển được nhân viên phụ bán mới hay sao?
– Dạ, con đây ạ.
Điền Mộc Lâm còn chưa kịp trả lời. Bất chợt, Dương Phi đã thò đầu, liền lên tiếng đáp lại với ông lão.
– Cậu không phải là bạn của Tiểu Điền đến phụ giúp cửa tiệm giúp cậu ấy một tay thôi hay sao?
Ông lão buồn bực nhìn hai người.
– A~ Thì con nhận lời làm người phụ bán trong cửa tiệm này, cũng là đang giúp anh ấy mà.
Thấy ông lão lại còn đang định nói thêm gì đó, cho nên, hiếm khi nào thấy Điền Mộc Lâm lại cũng lúc thất thố mà lại đánh gãy cuộc trò chuyện của người ta, liền vội vàng kéo Dương Phi đi vào nhà bếp làm việc.
Trước khi Dương Phi đi vào, cậu không quên xé xuống tờ giấy tuyển nhân viên phụ bán ở trước cửa tiệm.
*
Điền Mộc Lâm không biết tâm tình lúc này của mình là gì nữa.
Chỉ là anh vừa cảm thấy, nếu cứ để cho ông lão lại hỏi Dương Phi tiếp, thì trong lòng của anh lại dâng lên tới, cái loại cảm giác, thấy thiệt thòi cho Dương Phi, lần nữa rồi.
Dương Phi không nên làm nhân viên phụ bán ở trong cái loại tiệm bán sủi cảo nho nhỏ này của anh đi.
Không phải là anh tự suy diễn ra như thế. Nhưng bất cứ ai nhìn thấy tướng mạo này của cậu cũng đều sẽ cho rằng như thế cả thôi.
Lần đầu tiên, Điền Mộc Lâm lại có xúc động rất là mong muốn cho vị làm công này, có thể sớm từ chức hơn một chút a.
Nhưng dù cho Điền Mộc Lâm có mong muốn đến ra sao đi nữa, thì trong lúc vô tình, Dương Phi đều đã làm nhân viên phụ bán ở trong cửa tiệm này, đã được hơn ba tháng gần đến bốn tháng.
Trong khoảng thời gian sau này, Dương Phi đều đã quen biết hết hàng xóm láng giềng quanh đây, cũng đã quen mặt với hầu hết mấy người khách quen của tiệm.
Khách quen chỉ cần vừa vào cửa tiệm, cậu liền có thể gọi ra tên của người ta, bày ra vẻ mặt tươi cười, vừa hỏi người ta muốn ăn cái gì.
Mà, đến một chút dấu hiệu về việc Dương Phi muốn từ chức cũng đều hoàn toàn không có. Chỉ có công việc của nhân viên phụ bán thì cậu lại càng làm càng thuần thục, quen tay. Kể cả chuyện vừa nhìn vào mắt nhau thôi, thì cậu đã liền hiểu ngầm được ý của Điền Mộc Lâm cũng càng ngày càng giỏi.
Hai người đều phân chia công việc hợp lí, lại hợp tác ăn ý đến mức thong dong, cho nên, làm việc cũng đã nhanh hơn trước đây không biết là bao nhiêu lần rồi đi.
*
Điền Mộc Lâm vẫn chưa biết gì về lai lịch của Dương Phi. Mà, từ trước đến nay, Dương Phi cũng chưa từng kể ra.
Đúng là đã có mấy vị khách hàng tò mò, đã từng hỏi qua, lại bị Dương Phi dùng dăm ba câu trả lời qua loa lại chuyển đề tài này đi, nhìn như là trả lời người ta, nhưng kỳ thực đến một chút sự thật về bản thân mình cũng đều chưa từng để lộ ra.
Từ trước đến giờ, cũng chưa từng thấy Dương Phi liên lạc với ai cả, cũng không thấy có ai liên hệ với cậu cả.
Nhiều khi Điền Mộc Lâm rất muốn hỏi Dương Phi về người nhà của cậu. Không bàn đến bạn bè, nhưng người nhà thì cậu cũng cần phải liên lạc một lần đi.
Nhưng mà ngay khi muốn mở miệng, thì Điền Mộc Lâm lại không hỏi ra được, chỉ đành nuốt xuống mấy lời vừa vọt tới cổ họng xuống bụng mà thôi. Ạn cũng dẹp luôn ý nghĩ hiếu kì của mình, càng không muốn phải hỏi cậu về bất cứ vấn đề gì nữa.
*
Trong thời gian ba tháng cùng làm việc cùng ở chung với nhau, đã có thể giúp cho Điền Mộc Lâm càng hiểu rõ thêm một chút về tính cách của Dương Phi, cũng lại càng ngày càng gắn kết hai người thêm thân mật.
Ngoại trừ việc cả hai đều là đàn ông ra, cộng thêm với việc không có bất kỳ bầu không khí kiều diễm nào ra, thì cả hai ở chung với nhau cực kì tự nhiên, hài hòa lại ấm áp, bình dị.
Bầu không khí này rất giống với đôi vợ chồng đã ở với nhau, rất lâu năm rồi đi.
*
Hai tháng tiếp theo, Dương Phi kỳ quái, nhìn chằm chằm một máy vi tính xuất hiện ở trong phòng ngủ nhỏ của hai người, khiến cho không gian nho nhỏ của gian phòng này, lại càng thêm chật chội.
Dương Phi hỏi anh, đặt máy tính bàn ở đây để làm cái gì, anh muốn lên mạng sao?
Điền Mộc Lâm trả lời:
– Mua cho cậu dùng đó.
Dương Phi vốn không có thứ gì để giải trí.
Những khi nhàn rỗi, cậu đều là ngồi cùng với Điền Mộc Lâm xem tivi hoặc là tự mình chơi một ít trò trên điện thoại di động của cậu.
Tuổi của cậu vốn còn trẻ lại phải chịu thiệt thòi mà trải qua mỗi ngày bình thản lại vô vị giống như cuộc sống của ông lão với Điền Mộc Lâm rồi đi.
Đã rất lâu rồi, Điền Mộc Lâm vốn chưa từng chạm qua máy tính nữa.
Ngoại trừ lúc anh mười mấy tuổi đến khi vừa tròn hai mươi tuổi, anh đã từng đi ra quán net chỉ để chơi một vài trò ở trên mạng, xem một vài bộ phim điện ảnh, lướt web ra. Thì, từ khi anh đi tới nơi này lại bắt đầu một cuộc sống buôn bán bận rộn đến nay, anh đã từ sớm không tiếp xúc qua thứ đồ công nghệ cao này đi.
Đến cả điện thoại di động của anh, cũng đều luôn là loại cục gạch lỗi thời chỉ có hai trăm đồng, dù có bị quăng rớt mạnh đến đâu đi nữa cũng đều không bị hư hại gì cả đi.
Nghe thấy câu trả lời này của Điền Mộc Lâm, nhất thời, Dương Phi sửng sốt một chút. Tiếp theo, cậu liền cười rộ lên, chợt nhảy qua, ôm chầm lấy Điền Mộc Lâm, hôn một cái lên trên trán của anh, vừa cười hì hì, nói:
– Cảm ơn ông chủ nha.
Điền Mộc Lâm liếc mắt một cái lườm cậu, liền sau đó, anh cũng nheo mắt lại mà cười theo.
*
Vào buổi tối, sau khi đã đóng cửa tiệm lại, hai người cũng đã tắm xong, cùng nhau nằm lên trên giường, vừa xem tiết mục ở trên ti vi, vừa trò chuyện câu được câu không.
Ngay khi Điền Mộc Lâm đã bắt đầu buồn ngủ, sắp thiếp đi, thì cả thân thể đang bán nằm, liền dần dần trượt xuống, nghiêng người, rơi vào trong lồng ngực của Dương Phi đang nằm ở bên cạnh.
Mà, dường giống như Dương Phi cũng đã quá quen thuộc rồi đi.
Ngay khi Điền Mộc Lâm chôn người vào trong lồng ngực của cậu, thì cậu đã tắt ti vi, liền chui vào trong chăn, ôm chầm lấy cả người của Điền Mộc Lâm, cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hai người vẫn cứ luôn ôm nhau mà ngủ say.