Sau đó, Dương Phi nhìn thấy biểu hiện cùng hành vi của Điền Mộc Lâm đang bắt đầu ngầm thừa nhận mối quan hệ qua lại giữa anh với Triệu Tuệ. Cho nên, cậu lập tức thu dọn đồ đạc, liền rời đi.
– Cậu định rời đi ngay sao? Đã tìm được nơi ở mới rồi hả?
Đứng ở một bên, Điền Mộc Lâm nhìn Dương Phi thu dọn đồ đạc, mở miệng dò hỏi.
– Yên tâm đi. Tôi cũng không nghèo đến mức phải ngủ ở ngoài đường đâu.
Dương Phi trả lời.
Điền Mộc Lâm cũng không nói gì nữa, càng không hề có ý tứ muốn giữ lại Dương Phi.
Anh cảm thấy, nếu như Dương Phi không muốn tiếp tục ở cùng với anh ở một chỗ nữa thì anh có giữ cậu lại cũng là vô dụng. Dù sao thì bắt cậu cùng với anh ở chung một chỗ chật hẹp, lâu đến như vậy, vốn là đã thiệt thòi cho cậu rồi đi.
Huống hồ gì, trước hay sau gì thì Dương Phi cũng đều phải rời đi, cho nên, kết cục này vốn không có gì là không đúng cả.
*
Chỉ là, sau khi Dương Phi dời đi rồi, qua ngày hôm sau, cậu cũng không hề quay lại tiệm sủi cảo nữa.
Điều này, lại thực sự khiến cho Điền Mộc Lâm có chút ngây người.
Đến trưa trời trưa trật, sau khi đã đóng cửa tiệm lại, đang nằm ở trên giường, phải chịu đựng sự đau nhức ở âm ỉ ở trên cánh tay của mình, thì Điền Mộc Lâm mới nghĩ đến.
Hóa ra, việc cậu chuyển đi cũng đã nói lên rằng, cậu cũng sẽ không tiếp tục làm công việc ở tiệm sủi cảo của anh nữa.
Tại sao cậu lại không báo trước một tiếng nào với anh đây.
Tiền lương tháng này, anh vẫn còn chưa đưa cho cậu nữa mà.
*
Điền Mộc Lâm lại dán lên tờ giấy tuyển nhân viên phụ bán ở bên ngoài cửa tiệm của mình lần nữa.
– Ông chủ Điền, cái cậu phụ bán cùng anh lại thôi việc rồi sao.
Có khách nhìn thấy liền hỏi.
– Ừm.
Điền Mộc Lâm đáp.
– Tôi đã nhìn ra từ trước rồi mà. Sớm muộn gì thì cậu ta cũng đều sẽ phải rời đi mà thôi. Xem tướng mạo của cậu ta vốn không hề giống với loại người làm công, phụ bán ở tiệm ăn, một chút nào cả đi. Nhắc đến đây, tôi cũng vẫn còn rất kinh ngạc đây nè. Không ngờ là, tên nhóc con đó lại có thể làm công việc này lâu đến như vậy nha.
– Thật không.
Điền Mộc Lâm cười, đáp lời buâng quơ, cũng không nói thêm lời nào nữa.
*
Nhìn Điền Mộc Lâm vẫn không có bất kì biểu hiện khác thường nào cả, phảng phất như chỉ là lặp lại một quá trình đã quá quen thuộc.
Anh vẫn cứ một thân một mình tự gánh vác lấy công việc bận rộn của cửa tiệm, cũng giống hệt như khoảng thời gian mà đám nhân viên phụ bán trước kia, đã từng lần lượt mà đột ngột thôi việc mà thôi.
Vốn, không có bất kỳ chỗ khác biệt nào cả.
Trong cửa tiệm của anh, lại chỉ là có thêm một người phụ bán vừa nghỉ việc, rời đi nữa mà thôi.
Một người phụ bán, nhưng thoạt nhìn lại không giống như nhân viên phụ bán.
Chỉ là thói quen ngủ trưa của anh, vẫn được giữ lại.
Mà, vào trong đêm tối, ở trên giường nhỏ, cũng đã không còn nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nào đó, luôn ôm ấp lấy thân thể của anh, sưởi ấm cho anh nữa rồi.
Cho nên, điều này đã khiến cho Điền Mộc Lâm không còn ngủ được ngon như trước nữa đi.
*
– Mộc Lâm. Dạo gần đây, sắc mặt của anh rất kém. Là do thân thể không khỏe sao?
Triệu Tuệ lại đến cửa tiệm của Điền Mộc Lâm, để mà bưng mâm, chào mời khách khứa, giúp đỡ Điền Mộc Lâm một tay, bởi vì tiệm vẫn chưa tuyển được nhân viên phụ bán.
– Thật không. Chắc là do một người làm hoài không xuể, nên có chút mệt người đi.
Điền Mộc Lâm nở nụ cười nhã nhặn, rồi lại nói tiếp:
– Làm phiền cô lại đến giúp tôi nữa rồi.
– Làm sao anh lại nói lời khách khí như vậy a. Anh đều luôn nói là không cần em giúp, nhưng làm sao em lại có thể khoanh tay đứng ở một bên nhàn rỗi mà nhìn anh một mình tất bật đây. Nhìn coi sao được a. Mà, em cũng không đành lòng mà nhìn anh làm lụng cực khổ đến như vậy.
Giọng nói vừa nhỏ nhẹ, uyển chuyển của Triệu Tuệ vang lên, cô vừa nở nụ cười xinh đẹp nhìn Điền Mộc Lâm.
– Ông chủ Điền, lúc nào mới kết hôn a? Ha ha ha…
– Đúng vậy, đúng vậy nha. Mau mau cưới vợ nhanh một chút đi, thì liền có bà xã đứng ra phụ giúp ngay thôi!
Ở trong cửa tiệm, có khách quen nhìn thấy Triệu Tuệ đến phụ giúp anh, lại dồn dập phát ra tiếng cười cùng với mấy lời lẽ trêu ghẹo khiến cho không khí rộn ràng cả lên.
Triệu Tuệ có chút đỏ mặt lên, thật sự là hoàn toàn không biết phải đáp lời lại với mọi người ra sao cả.
Cô chỉ đành len lén, cẩn thận chuyển tầm mắt nhích đến từng chút một về phía Điền Mộc Lâm, lại phát hiện ra, người kia chỉ đang rũ mí mắt xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa đây, khiến cho cô cảm thấy có chút bất an.
Điền Mộc Lâm vốn là một người đàn ông có tính cách dịu dàng, chân thật, lại chỉ thích sống an phận. Cho dù, vóc dáng không cao ráo, tướng mạo cũng không phải đẹp trai mấy. Nhưng, khí chất của anh lại mang đến cảm giác ấm áp cho mọi người xung quanh.
Triệu Tuệ thật sự là muốn bàn chuyện yêu đương với Điền Mộc Lâm. Đến cuối cuộc tình này, nếu không có gì ngoài ý muốn, kết quả sẽ là cả hai sẽ kết hôn rồi sinh con. Cô và anh cũng sẽ sống với nhau cả một cuộc đời bình thản lại an vui.
*
Nhưng qua thời gian càng dài, Triệu Tuệ lại càng cảm thấy, Điền Mộc Lâm vốn đối xử khá là lạnh nhạt với cô.
Không.
Thái độ của Điền Mộc Lâm vốn là ôn hòa, vẫn luôn luôn ôn hòa như trước.
Nhưng mà, sự lạnh nhạt của anh, lại chỉ dành riêng cho mối quan hệ giữa anh và cô mà thôi.
Là vì, biểu hiện của Điền Mộc Lâm đều luôn quá mức bình thản.
Rốt cuộc, lúc này, Triệu Tuệ mới hiểu ra được, cảm giác như là Điền Mộc Lâm đang kháng cự lại mối quan hệ hiện tại giữa cô và anh.
Mà, tại sao anh lại phải kháng cự nó đây?
Từ khi Triệu Tuệ hiểu ra những điều này, thì cô lại vẫn lựa chọn kiên trì. Kiên trì rằng, lâu ngày sẽ sinh tình. Vẫn luôn kiên trì cho rằng, anh và cô vốn là một cặp xứng đôi.
Nhưng mà, đến cuối cùng sự kiên trì của cô vẫn chỉ chờ được một lời xin lỗi của Điền Mộc Lâm mà thôi.
Đến bây giờ, mới xin lỗi thì còn có tác dụng gì đâu?
Trong khi mỗi ngày cô đều đến tiệm sủi cảo để phụ giúp người mà cô yêu, ai ai cũng đều biết cô và anh đều đang qua lại với nhau, cả hai luôn bị trêu ghẹo.
Nhưng mà, người cô yêu lại luôn đối xử lạnh nhạt, không mặn không ngọt với cô.
Vậy thì làm sao cô còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây?
Nhưng mà, khi Triệu Tuệ đối diện với vẻ mặt thản nhiên của anh đã mở miệng thú nhận, anh vốn đã yêu thích người khác, cùng với mấy lời áy náy sáo rỗng, xin lỗi cô.
Thì, ngoại trừ, cô giáng xuống một cái tát tay lên trên mặt của anh ra.
Cô cũng không hề để lại bất kỳ lời lẽ gì khác nữa.
Cô cũng không dây dưa, không mù quáng mà níu kéo.
Đây là sự kiêu ngạo cùng với nỗi e thẹn cuối cùng của cô.
– Cậu định rời đi ngay sao? Đã tìm được nơi ở mới rồi hả?
Đứng ở một bên, Điền Mộc Lâm nhìn Dương Phi thu dọn đồ đạc, mở miệng dò hỏi.
– Yên tâm đi. Tôi cũng không nghèo đến mức phải ngủ ở ngoài đường đâu.
Dương Phi trả lời.
Điền Mộc Lâm cũng không nói gì nữa, càng không hề có ý tứ muốn giữ lại Dương Phi.
Anh cảm thấy, nếu như Dương Phi không muốn tiếp tục ở cùng với anh ở một chỗ nữa thì anh có giữ cậu lại cũng là vô dụng. Dù sao thì bắt cậu cùng với anh ở chung một chỗ chật hẹp, lâu đến như vậy, vốn là đã thiệt thòi cho cậu rồi đi.
Huống hồ gì, trước hay sau gì thì Dương Phi cũng đều phải rời đi, cho nên, kết cục này vốn không có gì là không đúng cả.
*
Chỉ là, sau khi Dương Phi dời đi rồi, qua ngày hôm sau, cậu cũng không hề quay lại tiệm sủi cảo nữa.
Điều này, lại thực sự khiến cho Điền Mộc Lâm có chút ngây người.
Đến trưa trời trưa trật, sau khi đã đóng cửa tiệm lại, đang nằm ở trên giường, phải chịu đựng sự đau nhức ở âm ỉ ở trên cánh tay của mình, thì Điền Mộc Lâm mới nghĩ đến.
Hóa ra, việc cậu chuyển đi cũng đã nói lên rằng, cậu cũng sẽ không tiếp tục làm công việc ở tiệm sủi cảo của anh nữa.
Tại sao cậu lại không báo trước một tiếng nào với anh đây.
Tiền lương tháng này, anh vẫn còn chưa đưa cho cậu nữa mà.
*
Điền Mộc Lâm lại dán lên tờ giấy tuyển nhân viên phụ bán ở bên ngoài cửa tiệm của mình lần nữa.
– Ông chủ Điền, cái cậu phụ bán cùng anh lại thôi việc rồi sao.
Có khách nhìn thấy liền hỏi.
– Ừm.
Điền Mộc Lâm đáp.
– Tôi đã nhìn ra từ trước rồi mà. Sớm muộn gì thì cậu ta cũng đều sẽ phải rời đi mà thôi. Xem tướng mạo của cậu ta vốn không hề giống với loại người làm công, phụ bán ở tiệm ăn, một chút nào cả đi. Nhắc đến đây, tôi cũng vẫn còn rất kinh ngạc đây nè. Không ngờ là, tên nhóc con đó lại có thể làm công việc này lâu đến như vậy nha.
– Thật không.
Điền Mộc Lâm cười, đáp lời buâng quơ, cũng không nói thêm lời nào nữa.
*
Nhìn Điền Mộc Lâm vẫn không có bất kì biểu hiện khác thường nào cả, phảng phất như chỉ là lặp lại một quá trình đã quá quen thuộc.
Anh vẫn cứ một thân một mình tự gánh vác lấy công việc bận rộn của cửa tiệm, cũng giống hệt như khoảng thời gian mà đám nhân viên phụ bán trước kia, đã từng lần lượt mà đột ngột thôi việc mà thôi.
Vốn, không có bất kỳ chỗ khác biệt nào cả.
Trong cửa tiệm của anh, lại chỉ là có thêm một người phụ bán vừa nghỉ việc, rời đi nữa mà thôi.
Một người phụ bán, nhưng thoạt nhìn lại không giống như nhân viên phụ bán.
Chỉ là thói quen ngủ trưa của anh, vẫn được giữ lại.
Mà, vào trong đêm tối, ở trên giường nhỏ, cũng đã không còn nhiệt độ cơ thể ấm áp của người nào đó, luôn ôm ấp lấy thân thể của anh, sưởi ấm cho anh nữa rồi.
Cho nên, điều này đã khiến cho Điền Mộc Lâm không còn ngủ được ngon như trước nữa đi.
*
– Mộc Lâm. Dạo gần đây, sắc mặt của anh rất kém. Là do thân thể không khỏe sao?
Triệu Tuệ lại đến cửa tiệm của Điền Mộc Lâm, để mà bưng mâm, chào mời khách khứa, giúp đỡ Điền Mộc Lâm một tay, bởi vì tiệm vẫn chưa tuyển được nhân viên phụ bán.
– Thật không. Chắc là do một người làm hoài không xuể, nên có chút mệt người đi.
Điền Mộc Lâm nở nụ cười nhã nhặn, rồi lại nói tiếp:
– Làm phiền cô lại đến giúp tôi nữa rồi.
– Làm sao anh lại nói lời khách khí như vậy a. Anh đều luôn nói là không cần em giúp, nhưng làm sao em lại có thể khoanh tay đứng ở một bên nhàn rỗi mà nhìn anh một mình tất bật đây. Nhìn coi sao được a. Mà, em cũng không đành lòng mà nhìn anh làm lụng cực khổ đến như vậy.
Giọng nói vừa nhỏ nhẹ, uyển chuyển của Triệu Tuệ vang lên, cô vừa nở nụ cười xinh đẹp nhìn Điền Mộc Lâm.
– Ông chủ Điền, lúc nào mới kết hôn a? Ha ha ha…
– Đúng vậy, đúng vậy nha. Mau mau cưới vợ nhanh một chút đi, thì liền có bà xã đứng ra phụ giúp ngay thôi!
Ở trong cửa tiệm, có khách quen nhìn thấy Triệu Tuệ đến phụ giúp anh, lại dồn dập phát ra tiếng cười cùng với mấy lời lẽ trêu ghẹo khiến cho không khí rộn ràng cả lên.
Triệu Tuệ có chút đỏ mặt lên, thật sự là hoàn toàn không biết phải đáp lời lại với mọi người ra sao cả.
Cô chỉ đành len lén, cẩn thận chuyển tầm mắt nhích đến từng chút một về phía Điền Mộc Lâm, lại phát hiện ra, người kia chỉ đang rũ mí mắt xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa đây, khiến cho cô cảm thấy có chút bất an.
Điền Mộc Lâm vốn là một người đàn ông có tính cách dịu dàng, chân thật, lại chỉ thích sống an phận. Cho dù, vóc dáng không cao ráo, tướng mạo cũng không phải đẹp trai mấy. Nhưng, khí chất của anh lại mang đến cảm giác ấm áp cho mọi người xung quanh.
Triệu Tuệ thật sự là muốn bàn chuyện yêu đương với Điền Mộc Lâm. Đến cuối cuộc tình này, nếu không có gì ngoài ý muốn, kết quả sẽ là cả hai sẽ kết hôn rồi sinh con. Cô và anh cũng sẽ sống với nhau cả một cuộc đời bình thản lại an vui.
*
Nhưng qua thời gian càng dài, Triệu Tuệ lại càng cảm thấy, Điền Mộc Lâm vốn đối xử khá là lạnh nhạt với cô.
Không.
Thái độ của Điền Mộc Lâm vốn là ôn hòa, vẫn luôn luôn ôn hòa như trước.
Nhưng mà, sự lạnh nhạt của anh, lại chỉ dành riêng cho mối quan hệ giữa anh và cô mà thôi.
Là vì, biểu hiện của Điền Mộc Lâm đều luôn quá mức bình thản.
Rốt cuộc, lúc này, Triệu Tuệ mới hiểu ra được, cảm giác như là Điền Mộc Lâm đang kháng cự lại mối quan hệ hiện tại giữa cô và anh.
Mà, tại sao anh lại phải kháng cự nó đây?
Từ khi Triệu Tuệ hiểu ra những điều này, thì cô lại vẫn lựa chọn kiên trì. Kiên trì rằng, lâu ngày sẽ sinh tình. Vẫn luôn kiên trì cho rằng, anh và cô vốn là một cặp xứng đôi.
Nhưng mà, đến cuối cùng sự kiên trì của cô vẫn chỉ chờ được một lời xin lỗi của Điền Mộc Lâm mà thôi.
Đến bây giờ, mới xin lỗi thì còn có tác dụng gì đâu?
Trong khi mỗi ngày cô đều đến tiệm sủi cảo để phụ giúp người mà cô yêu, ai ai cũng đều biết cô và anh đều đang qua lại với nhau, cả hai luôn bị trêu ghẹo.
Nhưng mà, người cô yêu lại luôn đối xử lạnh nhạt, không mặn không ngọt với cô.
Vậy thì làm sao cô còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây?
Nhưng mà, khi Triệu Tuệ đối diện với vẻ mặt thản nhiên của anh đã mở miệng thú nhận, anh vốn đã yêu thích người khác, cùng với mấy lời áy náy sáo rỗng, xin lỗi cô.
Thì, ngoại trừ, cô giáng xuống một cái tát tay lên trên mặt của anh ra.
Cô cũng không hề để lại bất kỳ lời lẽ gì khác nữa.
Cô cũng không dây dưa, không mù quáng mà níu kéo.
Đây là sự kiêu ngạo cùng với nỗi e thẹn cuối cùng của cô.