Lúc trở về, trên tay của Dương Phi đang xách theo mấy túi lớn, túi nhỏ, vừa bước vào cửa tiệm, liền thấy khách khứa tấp nập đang không ngừng ra ra vào vào.
Mà, Điền Mộc Lâm lại đang bận rộn đến mức cả người đều bị xoay như chong chóng.
Cậu liền nhíu nhíu mày, đi thẳng vào trong phòng nhỏ, vừa đặt xuống mấy túi đồ của mình, thì cậu lại đi ra, xắn tay áo lên, bèn lên tiếng chào mời khách khứa giúp cho Điền Mộc Lâm.
Quả thật là Điền Mộc Lâm đã quá mức bận rộn, cho nên, anh vốn không hề từ chối sự giúp đỡ của Dương Phi.
Sau khi có Dương Phi ra tay đỡ đần, rốt cuộc, cũng xem như là Điền Mộc Lâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, anh cũng không cần phải tự một thân một mình loay hoay.
Nào là, sau khi khách vừa ăn xong, liền phải chạy vội ra, bưng mâm, dọn bát dơ, lau bàn liền phải mời khách mới vào.
Nhờ cậu phụ giúp mà anh đã tiết kiệm được một ít thời gian này, mới có thể tiếp tục chuyển tay mà chuyên tâm đi gói sủi cảo liền nấu ngay.
Vừa vào cửa, khách quen liền thấy một chú nhóc đẹp trai. Khí chất kia thì khỏi phải nói đến a. Chỉ cần cậu ta đứng ở trước mặt của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn cảm thấy thật là có áp lực đi.
Nhưng mà cái tên nhóc này, lại còn xắn cả tay áo lên, vắt khăn trên vai, bưng mâm, dọn tô dĩa, ai gọi món liền to tiếng đáp lại, cứ đi tới đi lui không ngừng.
Hình ảnh này lại phối hợp với cái khí thế như là khác biệt cả một trời một vực kia, khiến cho người ta lại cảm thấy quỷ dị, khá là bất bình thường đi.
– Ông chủ Điền, đây là… nhân viên phụ bán mới được anh tuyển vào làm hả?
Có khách hàng quen nhịn không nổi, hiếu kỳ hỏi, ngay khi vừa nghe xong câu hỏi này, thì động tác trên tay của anh cũng đã dừng lại.
Điền Mộc Lâm nghiêng đầu, liếc nhìn động tác thạo việc, di chuyển nhanh nhẹn của Dương Phi mà anh chỉ cười cười, nói:
– Không phải. Đây là một người bạn của tôi mà thôi. Thấy tôi quá bận rộn quá, cho nên, cậu ấy đến đây, phụ giúp một tay mà thôi.
– Ra là vậy a. Tôi đã nói rồi…
Nào có ai làm nhân viên phụ bán lại tản khí thế hung hăng lớn đến vậy, khiến cho thực khách bị áp lực đến muốn chết mà.
*
Cầm lấy cái dĩa dơ đã trống trơn đặt vào mâm, Điền Mộc Lâm nhẹ giọng, hỏi Dương Phi:
– Vết thương của cậu vẫn còn chưa lành đâu. Hiện giờ, cũng đã thong thả, không còn bận rộn như nãy nữa, cậu nên đi nghỉ ngơi đi.
Dương Phi nở nụ cười, nhíu mày nói:
– Không sao đâu. Mấy ngày là lành lặn cả thôi. Thong thả sao? Anh vẫn còn đang bận rộn, không kịp xoay sở đến mức khách hàng đều đang đợi mãi không thấy món ăn của mình đâu, nên đều đã bỏ về hết rồi kìa.
Điền Mộc Lâm cũng cười cười, đáp:
– Để cho mấy vị khách quen kia đợi lâu như vậy mà vẫn còn chưa nấu kịp mà bưng món ăn ra cho họ. Quả thật là do tôi không đúng. Nhưng mà có bỏ về rồi, cũng không sao cả.
– Cho nên, vì không muốn khiến cho bọn họ thất vọng, thì anh vẫn nên mau mau đi nấu sủi cảo của anh đi.
Vừa nói xong, cậu liền cúi đầu tiếp tục dọn mấy chén dĩa dơ mà khách hàng vừa ăn xong vào mâm.
*
Nhờ vào việc phụ giúp Điền Mộc Lâm trong lúc này, mà Dương Phi mới biết được, hóa ra việc buôn bán của cái tiệm sủi cảo nhỏ này, lại đắc khách đến vậy đi.
Khách hàng lũ lượt kéo vào, không ngừng đi tới đi lui ở trong không gian be bé của tiệm.
Khách hàng này mới vừa đi, lập tức lại sẽ có một khách mới liền tới ngồi ăn.
Hình như có rất nhiều khách hàng quen biết với Điền Mộc Lâm.
Chung quy vẫn phải đến bên cửa bếp tán gẫu vài câu với anh, nhìn thấy cậu đang nhanh nhẹn giúp đỡ tiệm, cũng muốn hỏi, lại là kiểu mỗi người đều luôn hỏi cùng một câu chỉ là khác thời điểm mà thôi.
Nhưng mà với Điền Mộc Lâm luôn tốt tính đều luôn có kiên nhẫn mà trả lời từng câu của bọn họ, lại càng không làm lỡ thao tác mau lẹ khi đang nấu sủi cảo cho bọn họ ở trong tay mình.
Đã quên nhắc tới, ở bên trong tiệm sủi cảo, chếch về phía bên trái chính là nhà bếp được làm dưới dạng phòng mở.
Vì vậy, Điền Mộc Lâm đang nấu nướng bất kì món gì, thì mọi người đến đây ăn cũng đều có thể nhìn thấy.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khiến cho mỗi một vị khách ăn ở đây deu yên tâm.
Mà, cũng nhờ vào căn bếp mở này, mới có thể dễ dàng để cho mọi khách hàng giao lưu tốt với ông chủ.
*
Một bầu không khí ấm cúng bao phủ lên toàn bộ bên trong tiệm sủi cảo nho nhỏ này đều làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cậu nhìn dáng vẻ vội vàng của Điền Mộc Lâm. Lại âm thầm suy tư, một thân một mình lại mở ra được một cửa tiệm lại còn kinh doanh đến cực kì đắc khách đến thế này. Chưa kể đến, trong khi đang bận tất bật thế này, dù là sủi cảo hay là mì, hủ tiếu, đều là do một tay của anh tự nấu ra.
Đến cả khâu chuẩn bị, mỗi một nguyên liệu của mọi nhân bánh, lại không hề giống nhau, mà khẩu vị nêm nếm cũng không quá nhạt hay quá mặn. Tất cả đều vừa miệng, rất thơm ngon.
Vì vậy, cậu lập tức thấy anh là một người rất đáng gờm a.
*
Cứ bận bịu như thế, thời gian lại chậm rãi trôi đi, đồng hồ lại điểm mười giờ kém mấy phút, thì trong tiệm vốn đã không còn vị khách nào nữa rồi, chỉ thỉnh thoảng, có lác đác vài khách hàng tan tầm, về nhà muộn ghé lại đây ăn ít đồ mà thôi.
Điền Mộc Lâm và Dương Phi cùng nhau quét tước sàn nhà, dọn dẹp ngay ngắn lại đám bàn ghế đã bị bày bừa lộn xộn ở trong cửa hàng.
Tiếp theo là vừa rửa cả đống chén dĩa dơ chồng chất, Điền Mộc Lâm lại vừa mở miệng trò chuyện cùng Dương Phi.
– Đói bụng chưa? Thật ngại quá. Làm nghề này của tôi, vốn đều ăn cơm muộn hơn hẳn so với người khác.
– Không sao cả. Tôi cũng chưa có đói bụng lắm đâu.
– Muốn ăn món gì không. Đợi lát nữa, tôi nấu cho cậu ăn.
– Không phải thức ăn nấu vào buổi trưa vẫn còn dư hay sao. Cứ lấy mấy món đó hâm nóng lại rồi ăn với cơm đi. Nếu không đủ, anh lại nấu thêm mấy cái sủi cảo cho tôi ăn no là được rồi.
– Ừm.
– Mỗi ngày đều buôn bán như vậy, thì đến mấy giờ, anh mới đóng cửa tiệm cửa?
– Khoảng chừng mười giờ tối đi. Nếu gặp phải một vài vị khách hàng đến ăn khuya thì có thể sẽ mở đến rất khuya. Trễ nhất là kéo đến tận rạng sáng, mới đóng cửa.
– Vậy vào buổi sáng, đến lúc nào thì anh mới mở cửa tiệm?
– Chín giờ sáng a. Nhưng mà khoảng bảy giờ rưỡi, là tôi phải thức dậy đi chợ, mua đồ, rồi trộn nguyên liệu, chuẩn bị sẵn nhân bánh sủi cảo nữa.
– Anh không có chừa ra thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi sao?
– Lúc mệt mỏi thì cứ đóng cửa nghỉ một ngày thôi. Tiệm do chính mình làm chủ chính là có ưu điểm, được tự do như vậy đi. Chỉ là tôi rất ít khi nghỉ bán cả ngày như thế. Dù sao, tôi cũng không có chuyện gì mệt mỏi đến mức lại cần phải muốn đóng cửa nghỉ ngơi.
– Anh cần gì phải khổ cực như vậy?
– Khổ cực sao. Tôi không cảm thấy như vậy nha. Chỉ là do hai ngày nay, người phụ bán đã đột xuất nghỉ làm mất rồi. Xác thực là đã khiến cho tôi bận đến mức cả người đều rất mệt mỏi đi. Hôm nay, may là có cậu phụ giúp một tay. Cảm ơn.
Mà, Điền Mộc Lâm lại đang bận rộn đến mức cả người đều bị xoay như chong chóng.
Cậu liền nhíu nhíu mày, đi thẳng vào trong phòng nhỏ, vừa đặt xuống mấy túi đồ của mình, thì cậu lại đi ra, xắn tay áo lên, bèn lên tiếng chào mời khách khứa giúp cho Điền Mộc Lâm.
Quả thật là Điền Mộc Lâm đã quá mức bận rộn, cho nên, anh vốn không hề từ chối sự giúp đỡ của Dương Phi.
Sau khi có Dương Phi ra tay đỡ đần, rốt cuộc, cũng xem như là Điền Mộc Lâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, anh cũng không cần phải tự một thân một mình loay hoay.
Nào là, sau khi khách vừa ăn xong, liền phải chạy vội ra, bưng mâm, dọn bát dơ, lau bàn liền phải mời khách mới vào.
Nhờ cậu phụ giúp mà anh đã tiết kiệm được một ít thời gian này, mới có thể tiếp tục chuyển tay mà chuyên tâm đi gói sủi cảo liền nấu ngay.
Vừa vào cửa, khách quen liền thấy một chú nhóc đẹp trai. Khí chất kia thì khỏi phải nói đến a. Chỉ cần cậu ta đứng ở trước mặt của bạn thôi cũng đủ để khiến bạn cảm thấy thật là có áp lực đi.
Nhưng mà cái tên nhóc này, lại còn xắn cả tay áo lên, vắt khăn trên vai, bưng mâm, dọn tô dĩa, ai gọi món liền to tiếng đáp lại, cứ đi tới đi lui không ngừng.
Hình ảnh này lại phối hợp với cái khí thế như là khác biệt cả một trời một vực kia, khiến cho người ta lại cảm thấy quỷ dị, khá là bất bình thường đi.
– Ông chủ Điền, đây là… nhân viên phụ bán mới được anh tuyển vào làm hả?
Có khách hàng quen nhịn không nổi, hiếu kỳ hỏi, ngay khi vừa nghe xong câu hỏi này, thì động tác trên tay của anh cũng đã dừng lại.
Điền Mộc Lâm nghiêng đầu, liếc nhìn động tác thạo việc, di chuyển nhanh nhẹn của Dương Phi mà anh chỉ cười cười, nói:
– Không phải. Đây là một người bạn của tôi mà thôi. Thấy tôi quá bận rộn quá, cho nên, cậu ấy đến đây, phụ giúp một tay mà thôi.
– Ra là vậy a. Tôi đã nói rồi…
Nào có ai làm nhân viên phụ bán lại tản khí thế hung hăng lớn đến vậy, khiến cho thực khách bị áp lực đến muốn chết mà.
*
Cầm lấy cái dĩa dơ đã trống trơn đặt vào mâm, Điền Mộc Lâm nhẹ giọng, hỏi Dương Phi:
– Vết thương của cậu vẫn còn chưa lành đâu. Hiện giờ, cũng đã thong thả, không còn bận rộn như nãy nữa, cậu nên đi nghỉ ngơi đi.
Dương Phi nở nụ cười, nhíu mày nói:
– Không sao đâu. Mấy ngày là lành lặn cả thôi. Thong thả sao? Anh vẫn còn đang bận rộn, không kịp xoay sở đến mức khách hàng đều đang đợi mãi không thấy món ăn của mình đâu, nên đều đã bỏ về hết rồi kìa.
Điền Mộc Lâm cũng cười cười, đáp:
– Để cho mấy vị khách quen kia đợi lâu như vậy mà vẫn còn chưa nấu kịp mà bưng món ăn ra cho họ. Quả thật là do tôi không đúng. Nhưng mà có bỏ về rồi, cũng không sao cả.
– Cho nên, vì không muốn khiến cho bọn họ thất vọng, thì anh vẫn nên mau mau đi nấu sủi cảo của anh đi.
Vừa nói xong, cậu liền cúi đầu tiếp tục dọn mấy chén dĩa dơ mà khách hàng vừa ăn xong vào mâm.
*
Nhờ vào việc phụ giúp Điền Mộc Lâm trong lúc này, mà Dương Phi mới biết được, hóa ra việc buôn bán của cái tiệm sủi cảo nhỏ này, lại đắc khách đến vậy đi.
Khách hàng lũ lượt kéo vào, không ngừng đi tới đi lui ở trong không gian be bé của tiệm.
Khách hàng này mới vừa đi, lập tức lại sẽ có một khách mới liền tới ngồi ăn.
Hình như có rất nhiều khách hàng quen biết với Điền Mộc Lâm.
Chung quy vẫn phải đến bên cửa bếp tán gẫu vài câu với anh, nhìn thấy cậu đang nhanh nhẹn giúp đỡ tiệm, cũng muốn hỏi, lại là kiểu mỗi người đều luôn hỏi cùng một câu chỉ là khác thời điểm mà thôi.
Nhưng mà với Điền Mộc Lâm luôn tốt tính đều luôn có kiên nhẫn mà trả lời từng câu của bọn họ, lại càng không làm lỡ thao tác mau lẹ khi đang nấu sủi cảo cho bọn họ ở trong tay mình.
Đã quên nhắc tới, ở bên trong tiệm sủi cảo, chếch về phía bên trái chính là nhà bếp được làm dưới dạng phòng mở.
Vì vậy, Điền Mộc Lâm đang nấu nướng bất kì món gì, thì mọi người đến đây ăn cũng đều có thể nhìn thấy.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khiến cho mỗi một vị khách ăn ở đây deu yên tâm.
Mà, cũng nhờ vào căn bếp mở này, mới có thể dễ dàng để cho mọi khách hàng giao lưu tốt với ông chủ.
*
Một bầu không khí ấm cúng bao phủ lên toàn bộ bên trong tiệm sủi cảo nho nhỏ này đều làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cậu nhìn dáng vẻ vội vàng của Điền Mộc Lâm. Lại âm thầm suy tư, một thân một mình lại mở ra được một cửa tiệm lại còn kinh doanh đến cực kì đắc khách đến thế này. Chưa kể đến, trong khi đang bận tất bật thế này, dù là sủi cảo hay là mì, hủ tiếu, đều là do một tay của anh tự nấu ra.
Đến cả khâu chuẩn bị, mỗi một nguyên liệu của mọi nhân bánh, lại không hề giống nhau, mà khẩu vị nêm nếm cũng không quá nhạt hay quá mặn. Tất cả đều vừa miệng, rất thơm ngon.
Vì vậy, cậu lập tức thấy anh là một người rất đáng gờm a.
*
Cứ bận bịu như thế, thời gian lại chậm rãi trôi đi, đồng hồ lại điểm mười giờ kém mấy phút, thì trong tiệm vốn đã không còn vị khách nào nữa rồi, chỉ thỉnh thoảng, có lác đác vài khách hàng tan tầm, về nhà muộn ghé lại đây ăn ít đồ mà thôi.
Điền Mộc Lâm và Dương Phi cùng nhau quét tước sàn nhà, dọn dẹp ngay ngắn lại đám bàn ghế đã bị bày bừa lộn xộn ở trong cửa hàng.
Tiếp theo là vừa rửa cả đống chén dĩa dơ chồng chất, Điền Mộc Lâm lại vừa mở miệng trò chuyện cùng Dương Phi.
– Đói bụng chưa? Thật ngại quá. Làm nghề này của tôi, vốn đều ăn cơm muộn hơn hẳn so với người khác.
– Không sao cả. Tôi cũng chưa có đói bụng lắm đâu.
– Muốn ăn món gì không. Đợi lát nữa, tôi nấu cho cậu ăn.
– Không phải thức ăn nấu vào buổi trưa vẫn còn dư hay sao. Cứ lấy mấy món đó hâm nóng lại rồi ăn với cơm đi. Nếu không đủ, anh lại nấu thêm mấy cái sủi cảo cho tôi ăn no là được rồi.
– Ừm.
– Mỗi ngày đều buôn bán như vậy, thì đến mấy giờ, anh mới đóng cửa tiệm cửa?
– Khoảng chừng mười giờ tối đi. Nếu gặp phải một vài vị khách hàng đến ăn khuya thì có thể sẽ mở đến rất khuya. Trễ nhất là kéo đến tận rạng sáng, mới đóng cửa.
– Vậy vào buổi sáng, đến lúc nào thì anh mới mở cửa tiệm?
– Chín giờ sáng a. Nhưng mà khoảng bảy giờ rưỡi, là tôi phải thức dậy đi chợ, mua đồ, rồi trộn nguyên liệu, chuẩn bị sẵn nhân bánh sủi cảo nữa.
– Anh không có chừa ra thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi sao?
– Lúc mệt mỏi thì cứ đóng cửa nghỉ một ngày thôi. Tiệm do chính mình làm chủ chính là có ưu điểm, được tự do như vậy đi. Chỉ là tôi rất ít khi nghỉ bán cả ngày như thế. Dù sao, tôi cũng không có chuyện gì mệt mỏi đến mức lại cần phải muốn đóng cửa nghỉ ngơi.
– Anh cần gì phải khổ cực như vậy?
– Khổ cực sao. Tôi không cảm thấy như vậy nha. Chỉ là do hai ngày nay, người phụ bán đã đột xuất nghỉ làm mất rồi. Xác thực là đã khiến cho tôi bận đến mức cả người đều rất mệt mỏi đi. Hôm nay, may là có cậu phụ giúp một tay. Cảm ơn.