Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Post liền 2 chap trong 1 ngày cho bạn đọc khỏi sốt ruột:”> Cảnh báo: Chap này k dành cho fan của Trần Á Huy:v
Sở Thiên Dịch cố tình về sớm tới đón Trần Á Huy, hắn nhớ rõ địa chỉ nhà bạn cùng lớp của Tiểu Huy. Hiện tại leo cầu thang bộ lên tầng 6 cảm thấy thân thể không còn được như trước, lên đến nơi có chút thở không ra hơi, phải dựa vào tường nghỉ một lúc. Chợt nghe từ cánh cửa nhà người bạn học kia vang ra âm thanh thật lớn.
Người trẻ tuổi chơi đùa thật đúng là điên, hắn tự mình cảm thán, nhưng khi bước đến gần lại ẩn ẩn cảm thấy được âm thanh kia dường như không giống tiếng nô đùa của mấy đứa thanh niên khi cùng nhau chơi điện tử…
Hắn lấy điện thoại ra tìm số của Trần Á Huy gọi, ở ngoài cửa hắn nghe rõ bên trong bỗng nhiên an tĩnh lại, sau đó trong di động lại truyền ra tiếng Trần Á Huy trước sau như một, mang theo trong trẻo cùng làm nũng.
“… Đang làm gì?”
“Cùng bạn chơi PS.” (*PS = hệ máy Play Station của Sony)
Thanh âm kia nghe thật giống như khi Trần Á Huy ở trước mặt hắn cong khóe miệng, cười tủm tỉm nói chuyện với hắn, nhưng lần này từ khuôn miệng kia lại không mảy may do dự mà nói dối, còn nói dối trơn tru như thế, làm cho hắn như bị dội một gáo nước lạnh.
Hắn xoay người dựa vào bức tường, thản nhiên nói: “Ra ngoài, anh có chuyện muốn nói.”
Hắn tự nhận không giỏi dối gạt chính mình, chỉ duy nhất một lần kia còn trẻ người non dạ, đã bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất, lại đi mượn một đoạn tình cảm tương tự mà hoài niệm, chỉ là đoạn tình cảm này hắn thật sự hết sức dụng tâm, cứ như vậy mà kết thúc sao?
Trần Á Huy ra khỏi cửa nhìn thấy hắn, chớp mắt bối rối cùng luống cuống tràn đầy trên gương mặt, nhưng Sở Thiên Dịch chỉ cảm thấy đứa bé này, lòng dạ quá sâu, không thích hợp với hắn.
“Đang làm gì?” Hắn hỏi lại một lần.
“Vừa rồi bên xong đang xem… xem video.”
Sở Thiên dịch theo thói quen xoa đầu Trần Á Huy, nói: “Chia tay đi.”
“Vì cái gì?” Trần Á Huy nóng nảy túm lấy tay áo Sở Thiên Dịch hỏi: “Vì cái gì? Anh không ôm tôi thì người khác không được phép ôm sao? Như vậy không phải quá ích kỉ đi?”
“Tiểu Huy, em là không hiểu hay cố tình không hiểu.”
“Không hiểu cái gì?” Trần Á Huy ngẩng đầu, vội vàng nhìn hắn, cảm thấy khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc của Sở Thiên Dịch làm người ta chẳng đoán nổi hắn đang nghĩ gì.
“Bất luận khi đó quan hệ của chúng ta như thế nào, em cảm thấy anh lạnh nhạt với em hay là anh chăm sóc em chưa đủ tốt, nhưng dù thế nào đây vẫn là chuyện hai người, em không nên cùng người khác như vậy…” Trần Á Huy nghĩ hắn chắc chắn sẽ sinh khí, đến hắn cũng cho là vậy, nhưng trên thực tế, trừ bỏ sự phẫn nộ khi bị người lừa, hoàn toàn không vì người yêu phản bội mà thấy thương tâm.
Có lẽ bởi vì phát hiện ra tâm tình mình lúc đó như vậy, trong lòng hắn tràn đầy áy náy với Trần Á Huy, hắn đáng ra phải trách cứ Trần Á Huy, nhưng không, hắn là đang trách chính mình.
“Em còn quá trẻ, khoảng cách giữa chúng ta quá xa.” Sở Thiên Dịch nói xong liền thu tay về, định rời đi.
Trần Á Huy lại gắt gao túm hắn, môi bị cắn đến phiếm đỏ, “Em biết em sai rồi, anh đừng nóng giận…”
Cánh cửa lại mở ra, bên trong là vài cậu thiếu niên cỡ tuổi Trần Á Huy, đang nhìn hai người bọn họ.
Sở Thiên Dịch quay đầu lại nhìn Trần Á Huy, người nọ hiển nhiên không phục, kia thần thái quật cường cùng đáng thương có lẽ trước đây sẽ làm hắn mềm lòng, nhưng hiện tại chỉ khiến cho hắn cảm thấy mệt chết đi.
Cùng lắm mới vài ngày không làm thôi, đã tìm nhiều người như vậy bày ra cái trò này, hắn không biết nên làm thế nào để không tổn thương thiếu niên này, lại có thể làm cho đối phương hiểu được hai người khác nhau quá nhiều.
Hắn xoay người bước đi, Trần Á Huy không giữ được hắn, ở phía sau gào lên: “Đừng tưởng anh là trung tâm vũ trụ, anh hiện tại tâm tình không tốt em sẽ vẫn cẩn thận chờ anh, em nói cho anh biết, không có ai ngoài em chịu chấp nhận chờ anh!” (bà nội ngươi, chờ của ngươi là lên giường một lúc với mấy thằng hả??)
Cước bộ rời đi có chút dừng lại, hắn nghe thấy một câu cuối cùng kia của Trần Á Huy, mới cảm thấy đau lòng.
“Sai rồi, vẫn có người…” (chờ đến 10 năm a ;A;)
Mỗi một đoạn tình cảm lưu luyến đều là như thế này, đột nhiên xuất hiện, quá trình có chút ngọt ngào, đến khi chấm dứt chỉ còn lại bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy chính mình đã muốn chết lặng.
Trong lòng trống rỗng, về đến nhà vẫn nghĩ không ra suốt dọc đường mình đang nghĩ cái gì. Cởi bỏ âu phục, tháo xuống ca-vát, uống xong hớp bia lạnh; dư quang lại thấy trong phòng làm việc tán loạn những giấy trắng, bay đầy trên mặt đất. Kỳ quái qua đi, hắn phát hiện một phong bì bị người xé nát, phong thư đặc biệt vốn chỉ có một, hắn sẽ không nhìn lầm.
Hắn ngồi trên ghế nở nụ cười, vốn định đem phong thư còn nguyên trả lại cho Chu Thần, bảo y lưu lại, cũng là cho chính mình một cơ hội. Hiện tại biết dùng cái gì mà thuyết phục đối phương đây.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Chu Thần, ý muốn mãnh liệt mà bức thiết, ngay cả chính hắn cũng bất ngờ, hắn còn không biết mình cũng có loại tâm tình vội vàng này.
Ban ngày gọi điện mấy lần y đều tắt máy, mặc kệ là đi làm cái gì, giờ nay hẳn là đang ở nhà đi?
Hắn đứng ngoài cửa nhà Chu Thần, còn có chút khó tin, cứ như vậy xúc động đi tới? Đứng một hồi mới gõ cửa, Chu Thần ra mở cửa bày ra biểu tình ngạc nhiên làm hắn muốn cười. Hắn phát hiện, người này tuy rằng so với hồi thiếu niên ít nói hơn hẳn, nhưng có đôi khi quên mất phải che giấu biểu tình, sẽ có thể dễ dàng biết được đối phương đang nghĩ gì.
“Tôi qua thăm cậu một chút không được sao.”
Đứng ở cửa một lúc, Chu Thần mới nhớ tới cần mời người ta vào nhà, tránh ra một chút, Sở Thiên Dịch liền đi vào.
Hắn thế nhưng lại qua đây, thật đúng là ngạc nhiên. Chu Thần nhìn bóng dáng Sở Thiên Dịch, đại khái cảm thấy được đã có chuyện gì xảy ra. Lưng hắn dường như không được thẳng như mọi khi, giống như đang rất mệt mỏi.
Cúi đầu một cái đã bị Harry làm cho tức giận muốn chết, con chó kia chính là ve vẩy cái đuôi to chạy quanh Sở Thiên Dịch ba vòng, lưỡi thè ra, nước miếng cứ một giọt lại một giọt rớt xuống. Từ trước đến nay sao con chó này đối với ai cũng đều bạo dạn như vậy hả? Uổng công y là chủ nhân, còn chưa thấy nó cọ mình bao giờ a!
“Cậu nuôi chó từ bao giờ vậy? Tôi nhớ rõ cậu không thích động vật.”
“Không phải không thích, chỉ là có chút mẫn cảm thôi!” Chu Thần đưa cốc nước qua, còn đặt thật mạnh lên bàn, thiếu chút nữa thì nước sánh ra ngoài.
Sở Thiên Dịch có chút xấu hổ, không nghĩ tới mình vừa mở miệng liền nói sai, sau này không biết nói cái gì.
Đầu nóng lên liền lái xe lại đây, chính là bỗng nhiên muốn gặp Chu Thần một chút, nhưng còn chưa nghĩ ra gặp rồi thì làm cái chi.
Uống một hớp nước, giương mắt nhìn thấy trên bàn có hai bát, hai đũa, rõ ràng trong nhà còn có người khác.
Hắn đứng lên nhìn quanh, phát hiện có một đôi giày da màu nâu đỏ ở cửa,phía sau mình còn có một kiện áo khoác màu đen, cũng không phải của Chu Thần.
“Trong nhà còn có người khác?”
Chu Thần đang buộc túi rác ngay ngắn đặt ở cửa, nghe Sở Thiên Dịch nói vậy, lập tức nhớ ra trong phòng ngủ còn có một tên rõ ràng đã bị y quên sạch sẽ không còn một mảnh. “A” một tiếng đóng cửa liền chạy vào phòng ngủ.
Sở Thiên Dịch đi theo y, chỉ kịp nhìn thấy Chu Thần cẩn thận đắp chăn lên thân thể trần truồng của ai đó, che lấp mấy vết màu đỏ trên ga giường màu xám trắng.
“Như vậy mà cũng ngủ được, ngươi là heo a!”
Sở Thiên Dịch liếc mắt một chút liền “hiểu” được chuyện gì xảy ra, hắn xoay người giữ chặt tay Chu Thần lôi ra ngoài hỏi: “Là ai?”
“Khương Phàm a.” Chu Thần sửng sốt một chút rồi hồi phục. Cổ tay bị nắm đến đau, muốn dứt ra không được. Y trừng mắt lườm Sở Thiên Dịch một cái, vốn tưởng rằng cái nhìn uy lực mười phần này dù không thể khiến đối phương sợ hãi cũng có thể làm cho hắn buông ngay cái vuốt sói. Không nghĩ tới cổ tay càng bị nắm chặt, còn dùng sức lôi kéo y.
“Khương Phàm…?” Sở Thiên Dịch chậm rãi quay đầu nhìn Chu Thần, không hề chớp mắt theo dõi y, gằn từng chữ một mà nói: “Vì.cái.gì.lại.là.hắn?”
“Cái gì?”Bị đối phương mắt trừng thật lớn nhìn, y nuốt ngụm nước miếng, do dự hỏi: “Sao lại… không thể là hắn?”
Rốt cuộc đang nói cái gì đấy, Chu Thần lập tức mất hết kiên nhẫn, tên Sở Thiên Dịch này mà còn dám liều chết nắm tay y, y sẽ đem một cước lần trước vì trong nước mà đá trật kia, sút hắn! (lần hai anh đi tắm ôn tuyền đó:”>) (ây dô hiện tui còn chưa edit đến đoạn đó ;A;)
Giây tiếp theo tay đã được buông ra, thế nhưng thân thể lại bị ép sát vào tường, khuỷu tay Sở Thiên Dịch đập vào trên tường ngay sát mặt y, mặt cũng nháy mắt lại gần, chóp mũi dán lại cùng một chỗ.
“Chia ta…” Ai da, Chu Thần rốt cuộc hiểu được Sở Thiên Dịch hôm nay sao lại khác thường, loại cảm xúc bất thường hằng năm xuất hiện một hai lần này trừ bỏ thất tình còn có thể là gì. Còn chưa nói hết câu, y liền cả kinh không biết mình đang nghĩ gì nói gì.
Chóp mũi hơi rời ra một chút, trên môi bỗng có gì đó lành lạnh.
(Thanh Thanh: khửa khửa~ thằng ngu cuối cùng cũng khôn ra)
(Viên: mẹ toàn nhảy vào đoạn lãng mạn của người ta vậy mẹ)
Beta: Thanh Thanh
Post liền 2 chap trong 1 ngày cho bạn đọc khỏi sốt ruột:”> Cảnh báo: Chap này k dành cho fan của Trần Á Huy:v
Sở Thiên Dịch cố tình về sớm tới đón Trần Á Huy, hắn nhớ rõ địa chỉ nhà bạn cùng lớp của Tiểu Huy. Hiện tại leo cầu thang bộ lên tầng 6 cảm thấy thân thể không còn được như trước, lên đến nơi có chút thở không ra hơi, phải dựa vào tường nghỉ một lúc. Chợt nghe từ cánh cửa nhà người bạn học kia vang ra âm thanh thật lớn.
Người trẻ tuổi chơi đùa thật đúng là điên, hắn tự mình cảm thán, nhưng khi bước đến gần lại ẩn ẩn cảm thấy được âm thanh kia dường như không giống tiếng nô đùa của mấy đứa thanh niên khi cùng nhau chơi điện tử…
Hắn lấy điện thoại ra tìm số của Trần Á Huy gọi, ở ngoài cửa hắn nghe rõ bên trong bỗng nhiên an tĩnh lại, sau đó trong di động lại truyền ra tiếng Trần Á Huy trước sau như một, mang theo trong trẻo cùng làm nũng.
“… Đang làm gì?”
“Cùng bạn chơi PS.” (*PS = hệ máy Play Station của Sony)
Thanh âm kia nghe thật giống như khi Trần Á Huy ở trước mặt hắn cong khóe miệng, cười tủm tỉm nói chuyện với hắn, nhưng lần này từ khuôn miệng kia lại không mảy may do dự mà nói dối, còn nói dối trơn tru như thế, làm cho hắn như bị dội một gáo nước lạnh.
Hắn xoay người dựa vào bức tường, thản nhiên nói: “Ra ngoài, anh có chuyện muốn nói.”
Hắn tự nhận không giỏi dối gạt chính mình, chỉ duy nhất một lần kia còn trẻ người non dạ, đã bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất, lại đi mượn một đoạn tình cảm tương tự mà hoài niệm, chỉ là đoạn tình cảm này hắn thật sự hết sức dụng tâm, cứ như vậy mà kết thúc sao?
Trần Á Huy ra khỏi cửa nhìn thấy hắn, chớp mắt bối rối cùng luống cuống tràn đầy trên gương mặt, nhưng Sở Thiên Dịch chỉ cảm thấy đứa bé này, lòng dạ quá sâu, không thích hợp với hắn.
“Đang làm gì?” Hắn hỏi lại một lần.
“Vừa rồi bên xong đang xem… xem video.”
Sở Thiên dịch theo thói quen xoa đầu Trần Á Huy, nói: “Chia tay đi.”
“Vì cái gì?” Trần Á Huy nóng nảy túm lấy tay áo Sở Thiên Dịch hỏi: “Vì cái gì? Anh không ôm tôi thì người khác không được phép ôm sao? Như vậy không phải quá ích kỉ đi?”
“Tiểu Huy, em là không hiểu hay cố tình không hiểu.”
“Không hiểu cái gì?” Trần Á Huy ngẩng đầu, vội vàng nhìn hắn, cảm thấy khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc của Sở Thiên Dịch làm người ta chẳng đoán nổi hắn đang nghĩ gì.
“Bất luận khi đó quan hệ của chúng ta như thế nào, em cảm thấy anh lạnh nhạt với em hay là anh chăm sóc em chưa đủ tốt, nhưng dù thế nào đây vẫn là chuyện hai người, em không nên cùng người khác như vậy…” Trần Á Huy nghĩ hắn chắc chắn sẽ sinh khí, đến hắn cũng cho là vậy, nhưng trên thực tế, trừ bỏ sự phẫn nộ khi bị người lừa, hoàn toàn không vì người yêu phản bội mà thấy thương tâm.
Có lẽ bởi vì phát hiện ra tâm tình mình lúc đó như vậy, trong lòng hắn tràn đầy áy náy với Trần Á Huy, hắn đáng ra phải trách cứ Trần Á Huy, nhưng không, hắn là đang trách chính mình.
“Em còn quá trẻ, khoảng cách giữa chúng ta quá xa.” Sở Thiên Dịch nói xong liền thu tay về, định rời đi.
Trần Á Huy lại gắt gao túm hắn, môi bị cắn đến phiếm đỏ, “Em biết em sai rồi, anh đừng nóng giận…”
Cánh cửa lại mở ra, bên trong là vài cậu thiếu niên cỡ tuổi Trần Á Huy, đang nhìn hai người bọn họ.
Sở Thiên Dịch quay đầu lại nhìn Trần Á Huy, người nọ hiển nhiên không phục, kia thần thái quật cường cùng đáng thương có lẽ trước đây sẽ làm hắn mềm lòng, nhưng hiện tại chỉ khiến cho hắn cảm thấy mệt chết đi.
Cùng lắm mới vài ngày không làm thôi, đã tìm nhiều người như vậy bày ra cái trò này, hắn không biết nên làm thế nào để không tổn thương thiếu niên này, lại có thể làm cho đối phương hiểu được hai người khác nhau quá nhiều.
Hắn xoay người bước đi, Trần Á Huy không giữ được hắn, ở phía sau gào lên: “Đừng tưởng anh là trung tâm vũ trụ, anh hiện tại tâm tình không tốt em sẽ vẫn cẩn thận chờ anh, em nói cho anh biết, không có ai ngoài em chịu chấp nhận chờ anh!” (bà nội ngươi, chờ của ngươi là lên giường một lúc với mấy thằng hả??)
Cước bộ rời đi có chút dừng lại, hắn nghe thấy một câu cuối cùng kia của Trần Á Huy, mới cảm thấy đau lòng.
“Sai rồi, vẫn có người…” (chờ đến 10 năm a ;A;)
Mỗi một đoạn tình cảm lưu luyến đều là như thế này, đột nhiên xuất hiện, quá trình có chút ngọt ngào, đến khi chấm dứt chỉ còn lại bất đắc dĩ. Hắn cảm thấy chính mình đã muốn chết lặng.
Trong lòng trống rỗng, về đến nhà vẫn nghĩ không ra suốt dọc đường mình đang nghĩ cái gì. Cởi bỏ âu phục, tháo xuống ca-vát, uống xong hớp bia lạnh; dư quang lại thấy trong phòng làm việc tán loạn những giấy trắng, bay đầy trên mặt đất. Kỳ quái qua đi, hắn phát hiện một phong bì bị người xé nát, phong thư đặc biệt vốn chỉ có một, hắn sẽ không nhìn lầm.
Hắn ngồi trên ghế nở nụ cười, vốn định đem phong thư còn nguyên trả lại cho Chu Thần, bảo y lưu lại, cũng là cho chính mình một cơ hội. Hiện tại biết dùng cái gì mà thuyết phục đối phương đây.
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Chu Thần, ý muốn mãnh liệt mà bức thiết, ngay cả chính hắn cũng bất ngờ, hắn còn không biết mình cũng có loại tâm tình vội vàng này.
Ban ngày gọi điện mấy lần y đều tắt máy, mặc kệ là đi làm cái gì, giờ nay hẳn là đang ở nhà đi?
Hắn đứng ngoài cửa nhà Chu Thần, còn có chút khó tin, cứ như vậy xúc động đi tới? Đứng một hồi mới gõ cửa, Chu Thần ra mở cửa bày ra biểu tình ngạc nhiên làm hắn muốn cười. Hắn phát hiện, người này tuy rằng so với hồi thiếu niên ít nói hơn hẳn, nhưng có đôi khi quên mất phải che giấu biểu tình, sẽ có thể dễ dàng biết được đối phương đang nghĩ gì.
“Tôi qua thăm cậu một chút không được sao.”
Đứng ở cửa một lúc, Chu Thần mới nhớ tới cần mời người ta vào nhà, tránh ra một chút, Sở Thiên Dịch liền đi vào.
Hắn thế nhưng lại qua đây, thật đúng là ngạc nhiên. Chu Thần nhìn bóng dáng Sở Thiên Dịch, đại khái cảm thấy được đã có chuyện gì xảy ra. Lưng hắn dường như không được thẳng như mọi khi, giống như đang rất mệt mỏi.
Cúi đầu một cái đã bị Harry làm cho tức giận muốn chết, con chó kia chính là ve vẩy cái đuôi to chạy quanh Sở Thiên Dịch ba vòng, lưỡi thè ra, nước miếng cứ một giọt lại một giọt rớt xuống. Từ trước đến nay sao con chó này đối với ai cũng đều bạo dạn như vậy hả? Uổng công y là chủ nhân, còn chưa thấy nó cọ mình bao giờ a!
“Cậu nuôi chó từ bao giờ vậy? Tôi nhớ rõ cậu không thích động vật.”
“Không phải không thích, chỉ là có chút mẫn cảm thôi!” Chu Thần đưa cốc nước qua, còn đặt thật mạnh lên bàn, thiếu chút nữa thì nước sánh ra ngoài.
Sở Thiên Dịch có chút xấu hổ, không nghĩ tới mình vừa mở miệng liền nói sai, sau này không biết nói cái gì.
Đầu nóng lên liền lái xe lại đây, chính là bỗng nhiên muốn gặp Chu Thần một chút, nhưng còn chưa nghĩ ra gặp rồi thì làm cái chi.
Uống một hớp nước, giương mắt nhìn thấy trên bàn có hai bát, hai đũa, rõ ràng trong nhà còn có người khác.
Hắn đứng lên nhìn quanh, phát hiện có một đôi giày da màu nâu đỏ ở cửa,phía sau mình còn có một kiện áo khoác màu đen, cũng không phải của Chu Thần.
“Trong nhà còn có người khác?”
Chu Thần đang buộc túi rác ngay ngắn đặt ở cửa, nghe Sở Thiên Dịch nói vậy, lập tức nhớ ra trong phòng ngủ còn có một tên rõ ràng đã bị y quên sạch sẽ không còn một mảnh. “A” một tiếng đóng cửa liền chạy vào phòng ngủ.
Sở Thiên Dịch đi theo y, chỉ kịp nhìn thấy Chu Thần cẩn thận đắp chăn lên thân thể trần truồng của ai đó, che lấp mấy vết màu đỏ trên ga giường màu xám trắng.
“Như vậy mà cũng ngủ được, ngươi là heo a!”
Sở Thiên Dịch liếc mắt một chút liền “hiểu” được chuyện gì xảy ra, hắn xoay người giữ chặt tay Chu Thần lôi ra ngoài hỏi: “Là ai?”
“Khương Phàm a.” Chu Thần sửng sốt một chút rồi hồi phục. Cổ tay bị nắm đến đau, muốn dứt ra không được. Y trừng mắt lườm Sở Thiên Dịch một cái, vốn tưởng rằng cái nhìn uy lực mười phần này dù không thể khiến đối phương sợ hãi cũng có thể làm cho hắn buông ngay cái vuốt sói. Không nghĩ tới cổ tay càng bị nắm chặt, còn dùng sức lôi kéo y.
“Khương Phàm…?” Sở Thiên Dịch chậm rãi quay đầu nhìn Chu Thần, không hề chớp mắt theo dõi y, gằn từng chữ một mà nói: “Vì.cái.gì.lại.là.hắn?”
“Cái gì?”Bị đối phương mắt trừng thật lớn nhìn, y nuốt ngụm nước miếng, do dự hỏi: “Sao lại… không thể là hắn?”
Rốt cuộc đang nói cái gì đấy, Chu Thần lập tức mất hết kiên nhẫn, tên Sở Thiên Dịch này mà còn dám liều chết nắm tay y, y sẽ đem một cước lần trước vì trong nước mà đá trật kia, sút hắn! (lần hai anh đi tắm ôn tuyền đó:”>) (ây dô hiện tui còn chưa edit đến đoạn đó ;A;)
Giây tiếp theo tay đã được buông ra, thế nhưng thân thể lại bị ép sát vào tường, khuỷu tay Sở Thiên Dịch đập vào trên tường ngay sát mặt y, mặt cũng nháy mắt lại gần, chóp mũi dán lại cùng một chỗ.
“Chia ta…” Ai da, Chu Thần rốt cuộc hiểu được Sở Thiên Dịch hôm nay sao lại khác thường, loại cảm xúc bất thường hằng năm xuất hiện một hai lần này trừ bỏ thất tình còn có thể là gì. Còn chưa nói hết câu, y liền cả kinh không biết mình đang nghĩ gì nói gì.
Chóp mũi hơi rời ra một chút, trên môi bỗng có gì đó lành lạnh.
(Thanh Thanh: khửa khửa~ thằng ngu cuối cùng cũng khôn ra)
(Viên: mẹ toàn nhảy vào đoạn lãng mạn của người ta vậy mẹ)