Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Sở Thiên Dịch vẫn ôm y không buông tay, giống như lần này buông ra, Chu Thần sẽ thật sự biến mất.
“Ai, chờ mãi không thấy anh nói câu tiếp theo nhỉ?”
“Câu tiếp theo?”
“Nói cái gì mà mười năm trước chúng ta đã bỏ lỡ, hiện tại đều đã là quá khứ…” Lần đó khi hắn nói thích y, không phải liền sau đó hóa ra là lừa y sao. (Mời xem lại chương hai bạn đi tắm ôn tuyền, xem xem cái tên họ Sở kia làm ra cái trò ngu ngốc gì -_-) (Ây dô, tui chưa edit tới Ọ_Ọ hè rồi tăng tốc thôi)
Sở Thiên Dịch đẩy y ra, nhìn thật sâu vào trong mắt y. Hắn muốn biết y đang suy nghĩ điều gì nhưng lại chỉ thấy ánh mắt người nọ ánh lên nét cười, chờ hắn nói chuyện.
“Anh hiểu rồi, em vẫn còn nhớ chuyện lần đó sao? Khi ấy anh là không biết suy nghĩ, mới có thể ngu ngốc như vậy, sẽ không bao giờ có lần sau.”
Chu Thần nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng: “Ừ… tôi cảm thấy được anh không phải loại người như thế, sẽ không tiếp tục trêu đùa tôi.”
Sở Thiên Dịch nghe được lời nói kia trong lòng buồn phiền không chịu nổi, nhắm mắt thật lâu để bình ổn tâm tình, mãi sau mới tìm lại được giọng nói: “Nếu em cảm thấy quá bất công, không muốn chấp nhận anh, cũng đừng cự tuyệt anh… có được không?” Mấy chữ cuối cùng kia đã muốn mang theo ý tứ cầu xin.
“Tôi cũng đã từng nói với anh rằng, anh hãy nghĩ cho kĩ, nếu cả đời này không còn gặp lại tôi nữa, anh có hay không nhớ đến tôi, khi đó anh đã trả lời tôi thế nào? Anh có thể từ chối tôi, dựa vào cái gì tôi không thể làm thế với anh? Hiện tại anh nhìn kĩ lần nữa xem tôi…” Chu Thần ghé sát vào hắn thêm một chút, tiếp lời: “Rốt cuộc là ẻo lả ở chỗ nào?”
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt hơn, cảm giác như máu cũng không lưu thông nổi nữa. Chu Thần khẽ cau mày rồi gạt bỏ cái tay kia, cúi người ôm lấy tập hồ sơ ở cuối giường, không một lần ngoảnh lại mà ly khai ký túc xá.
Trương Hồng Tường đứng ngoài cửa coi như thức thời, không đi theo y.
Lúc bước chân vào gara, y còn không biết thế nào mà đến đây được. Đến khi hoàn hồn đã ngồi trong xe từ lúc nào, trong tầm mắt khói thuốc lượn lờ, y mới phát hiện mình đã hút gần hết hộp thuốc rồi.
Y trốn việc ca chiều, lái xe thẳng về nhà. Về đến nơi, thấy Khương Phàm đang ngồi trước còm-piu-tờ gõ chữ như bay.
Tên kia tỏ vẻ kinh ngạc toàn phần, nhân viên chăm chỉ như y thế nhưng lại xuất hiện ở nhà khi còn đang trong giờ làm việc.
Chu Thần buông đồ đạc trong tay xuống, thuận miệng hỏi hắn ăn cơm chưa.
Khương Phàm nói hắn lười đi mua, định đợi y về nấu cơm cho hắn.
Chu Thần tuyệt nhiên không bình luận gì, đi vào phòng bếp.
Khương Phạm đợi y mãi không thấy ra, liền ló đầu vào hỏi: “Làm gì thế?”
“Nấu cơm cho cậu.”
Nửa giờ sau, cơm ngon canh ngọt đã sẵn sàng trên bàn ăn, thật sự so với bữa sáng chỉ có dưa muối cầm hơi là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Khương Phàm như cẩu theo mùi thức ăn mà di chuyển, giơ đũa lên chuẩn bị ăn còn hỏi: “Không ăn hả?”
“Tớ ăn ở căng-tin rồi.’
“Ờ.”
Chu Thần lại đi tới gần bức tường ngoài phòng bếp đổ thêm thức ăn và nước cho Harry.
Con chó to gần bằng người phe phẩy cái đuôi hưng phấn, nước miếng tràn đầy đất.
Làm xong đâu vào đó, y ngồi ngây người trên ghế salon.
Thẳng đến khi Khương Phàm vẫy tay như điên trước mặt gọi y, y mới phát hiện bàn ăn đã được dọn sạch từ bao giờ, hiếm khi mới thấy Khương Phàm chịu khó như vậy.
“Cậu có biết cậu ngồi một đống như này bất động bao lâu rồi không?”
“Không biết, tớ đang không trong “working mode”.
“Có việc gì thế hả? Bỏ bê công việc về nấu cơm cho tớ, còn rảnh tới mức ngồi ngây ra nguyên một tiếng đồng hồ, nhìn xem, mặt trời sắp lặn rồi kia kìa.”
Chu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài nói: “Tớ bị ốm rồi hay sao ấy, cậu đưa tớ vô bệnh viện tâm thần đi…”
Khương Phàm nghe xong vội vội vàng vàng đưa tay sờ trán y, lại đột nhiên bị Chu Thần bắt lấy.
Y chỉ cảm thấy động tác vừa rồi của đối phương cực kì quen thuộc, theo bản năng liền cứ thế chụp lấy.
Tầm mắt y bỗng dưng mờ đi, đến khi chậm rãi nhìn lại, mới phát hiện không phải người kia, lúc này mới buông tay, mếu máo nói: “Tớ lại thất tình rồi.”
“Lại?” Khương Phàm buồn bực, leo lên ghế ngồi cạnh y.
“Lần này là tớ tự chuốc lấy…”
Harry ăn xong bụng căng tròn như cái trống, vui vẻ nhảy lên sô pha, cuộn thành một đống bên cạnh Khương Phàm, đầu đặt lên đùi hắn mắt nhìn Chu Thần.
Chu Thần nhìn đến đôi mắt sũng nước ướt át kia, rốt cuộc nói tuột ra, đem chuyện Sở Thiên Dịch hôm nay nói qua cho Khương Phàm một lần.
“Tớ không hiểu nổi cậu, lời hắn nói chẳng phải lời cậu muốn nghe sao? Bây giờ còn bày đặt rụt rè cái gì?”
“Ai bảo cậu tớ rụt rè? Tớ đã rụt rè bao giờ chưa?”
“Chu Thần mà tớ biết chắc chắn đã nhảy tango vui mừng mà sáp lại thằng cha kia rồi… Tuy rằng sẽ khiến tớ có chút khinh bỉ.”
“Đúng vậy a, tớ cũng tưởng vậy.” Chu Thần cúi gằm xuống “Nhưng sự thật lại không phải vậy.”
“Tự làm bậy, không thể sống!” (*ngạn ngữ TQ, trong tiếng Việt có nghĩa tương tự “gieo gió gặt bão”)
“Ai…”
“Thế cậu tính như nào?”
“Không biết, phiền chết được!”
Chu Thần đột ngột ngẩng đầu, nhớ tới lúc trước Khương Phàm có nói mặt trời sắp lặn, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, y liền nói qua lại với Khương Phàm thêm mấy câu rồi cầm áo khoác đi nhanh ra khỏi cửa.
Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay so với một năm cộng lại còn nhiều hơn. Chu Thần cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là phong phú.
Ở nhà hàng Ngụy Tuyền Tử hẹn y, chỗ ngồi đã được đặt xong xuôi, y vào đến phòng đã thấy hai nữ nhân ngồi yên ổn ở đó từ khi nào.
Y nghĩ với tính cách thô bạo như Ngụy Tuyền Tử sẽ phải tìm cho mình một cô bạn gái xinh đẹp động lòng người, không thì cũng là kiểu chim nhỏ nép vào lòng sợ sệt. Hiện tại nhìn đến người kia không khỏi có chút thất vọng, gương mặt bình thường đến nỗi ném vào trong đám người sợ là không nhận ra nổi.
Y vừa đặt mông xuống, Ngụy Tuyền Tử liền đi thẳng vào chuyện hôn sự của hai người, hoàn toàn không thèm để ý đến Chu Thần, cũng không cho y quyền lên tiếng, giống như việc này là ván đã đóng thuyền.
Ban đầu Chu Thần vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm nhưng bị khí thế áp bách của đối phương tác động mạnh, cuối cùng đành chấp nhận.Nàng còn nói rất nhiều thứ nữa, Chu Thần nhìn thì có vẻ đang lắng nghe, nhưng thực chất cái gì cũng nghe không vào.
Y còn bận nhớ tới chuyện hồi sáng, mỗi một câu Sở Thiên Dịch nói ra, mỗi một ánh mắt của người nọ… những biểu tình hiếm hoi mà y được nhìn thấy… Chỉ nhớ đến thôi mà làm tâm tình nặng nề của y khi sắp phải ra quyết định trọng đại, hòa hoãn không ít, nét mặt cũng nhu hòa hơn trước.
Nhưng nghĩ đến phút cuối, lại có chút ảm đạm.
Y từ tận đáy lòng hiểu rõ, lí do yêu nhau thì ở bên nhau thật quá mong manh. Lí do để y chấp nhận tình cảm này chỉ có một, nhưng lí do để từ chối thì nhiều lắm, nhiều đến mức y không thể coi như không có.
Y cứ như vậy nghĩ miên man, cho đến khi đối phương gõ gõ mặt bàn, hỏi ý kiến y.
Chu Thần gật gật đầu: “Những thứ khác đều không vấn đề, chọn thời điểm phù hợp theo tôi về nhà, chỉ cần ba mẹ tôi và em gái đồng ý là được.”
Y nhận thấy ánh mắt có chút khinh thường của Ngụy Tuyền Tử, chắc hẳn đối phương cho y là loại người bảo sao nghe vậy, ngay cả chuyện hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ… Nhưng hôn sự này chính là vì gia đình y mới có, nếu bọn họ không hài lòng thì làm có ích gì.
Cô gái còn lại từ đầu đến đuôi không nói chuyện, chỉ đến khi Ngụy Tuyền Tử kéo nàng đi ra mới tặng Chu Thần một nụ cười có thể sánh với nắng mai ban sáng.
Vỗn ngũ quan khi bình thản không có gì đáng nói nhưng khi cười lên liền mang theo không ít tơ màu, cho dù nụ cười kia chính là cười khổ.
Cho đến khi hai người kia không thấy bóng dáng, Chu Thần mới tổng kết lại một lượt.
Xem ra Ngụy Tuyền Tử và Sở Thiên Dịch là cùng một loại người, đều là loại thần kinh thô.
“Tiên sinh, ngài muốn gói mang về ạ?”
“A?”
Người bán hàng nhìn Chu Thần, lặp lại lời vừa nói một lần, còn nói thêm: “Vị tiểu thư kia đã thanh toán rồi, còn nói ngài cần gói đồ ăn mang về ạ.”
“Không… không cần.” Con nhỏ chết bầm*!
(*Nguyên gốc là 三八 (38): chỉ ngày quốc tế phụ nữ 8/3. Còn có nghĩa xấu khác là chỉ những phụ nữ không đủ tam tòng tứ đức, nhiều chuyện; tiếng Việt còn gọi là “bà tám”:v)
Beta: Thanh Thanh
Sở Thiên Dịch vẫn ôm y không buông tay, giống như lần này buông ra, Chu Thần sẽ thật sự biến mất.
“Ai, chờ mãi không thấy anh nói câu tiếp theo nhỉ?”
“Câu tiếp theo?”
“Nói cái gì mà mười năm trước chúng ta đã bỏ lỡ, hiện tại đều đã là quá khứ…” Lần đó khi hắn nói thích y, không phải liền sau đó hóa ra là lừa y sao. (Mời xem lại chương hai bạn đi tắm ôn tuyền, xem xem cái tên họ Sở kia làm ra cái trò ngu ngốc gì -_-) (Ây dô, tui chưa edit tới Ọ_Ọ hè rồi tăng tốc thôi)
Sở Thiên Dịch đẩy y ra, nhìn thật sâu vào trong mắt y. Hắn muốn biết y đang suy nghĩ điều gì nhưng lại chỉ thấy ánh mắt người nọ ánh lên nét cười, chờ hắn nói chuyện.
“Anh hiểu rồi, em vẫn còn nhớ chuyện lần đó sao? Khi ấy anh là không biết suy nghĩ, mới có thể ngu ngốc như vậy, sẽ không bao giờ có lần sau.”
Chu Thần nhìn hắn hồi lâu mới mở miệng: “Ừ… tôi cảm thấy được anh không phải loại người như thế, sẽ không tiếp tục trêu đùa tôi.”
Sở Thiên Dịch nghe được lời nói kia trong lòng buồn phiền không chịu nổi, nhắm mắt thật lâu để bình ổn tâm tình, mãi sau mới tìm lại được giọng nói: “Nếu em cảm thấy quá bất công, không muốn chấp nhận anh, cũng đừng cự tuyệt anh… có được không?” Mấy chữ cuối cùng kia đã muốn mang theo ý tứ cầu xin.
“Tôi cũng đã từng nói với anh rằng, anh hãy nghĩ cho kĩ, nếu cả đời này không còn gặp lại tôi nữa, anh có hay không nhớ đến tôi, khi đó anh đã trả lời tôi thế nào? Anh có thể từ chối tôi, dựa vào cái gì tôi không thể làm thế với anh? Hiện tại anh nhìn kĩ lần nữa xem tôi…” Chu Thần ghé sát vào hắn thêm một chút, tiếp lời: “Rốt cuộc là ẻo lả ở chỗ nào?”
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt hơn, cảm giác như máu cũng không lưu thông nổi nữa. Chu Thần khẽ cau mày rồi gạt bỏ cái tay kia, cúi người ôm lấy tập hồ sơ ở cuối giường, không một lần ngoảnh lại mà ly khai ký túc xá.
Trương Hồng Tường đứng ngoài cửa coi như thức thời, không đi theo y.
Lúc bước chân vào gara, y còn không biết thế nào mà đến đây được. Đến khi hoàn hồn đã ngồi trong xe từ lúc nào, trong tầm mắt khói thuốc lượn lờ, y mới phát hiện mình đã hút gần hết hộp thuốc rồi.
Y trốn việc ca chiều, lái xe thẳng về nhà. Về đến nơi, thấy Khương Phàm đang ngồi trước còm-piu-tờ gõ chữ như bay.
Tên kia tỏ vẻ kinh ngạc toàn phần, nhân viên chăm chỉ như y thế nhưng lại xuất hiện ở nhà khi còn đang trong giờ làm việc.
Chu Thần buông đồ đạc trong tay xuống, thuận miệng hỏi hắn ăn cơm chưa.
Khương Phàm nói hắn lười đi mua, định đợi y về nấu cơm cho hắn.
Chu Thần tuyệt nhiên không bình luận gì, đi vào phòng bếp.
Khương Phạm đợi y mãi không thấy ra, liền ló đầu vào hỏi: “Làm gì thế?”
“Nấu cơm cho cậu.”
Nửa giờ sau, cơm ngon canh ngọt đã sẵn sàng trên bàn ăn, thật sự so với bữa sáng chỉ có dưa muối cầm hơi là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Khương Phàm như cẩu theo mùi thức ăn mà di chuyển, giơ đũa lên chuẩn bị ăn còn hỏi: “Không ăn hả?”
“Tớ ăn ở căng-tin rồi.’
“Ờ.”
Chu Thần lại đi tới gần bức tường ngoài phòng bếp đổ thêm thức ăn và nước cho Harry.
Con chó to gần bằng người phe phẩy cái đuôi hưng phấn, nước miếng tràn đầy đất.
Làm xong đâu vào đó, y ngồi ngây người trên ghế salon.
Thẳng đến khi Khương Phàm vẫy tay như điên trước mặt gọi y, y mới phát hiện bàn ăn đã được dọn sạch từ bao giờ, hiếm khi mới thấy Khương Phàm chịu khó như vậy.
“Cậu có biết cậu ngồi một đống như này bất động bao lâu rồi không?”
“Không biết, tớ đang không trong “working mode”.
“Có việc gì thế hả? Bỏ bê công việc về nấu cơm cho tớ, còn rảnh tới mức ngồi ngây ra nguyên một tiếng đồng hồ, nhìn xem, mặt trời sắp lặn rồi kia kìa.”
Chu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, thở dài nói: “Tớ bị ốm rồi hay sao ấy, cậu đưa tớ vô bệnh viện tâm thần đi…”
Khương Phàm nghe xong vội vội vàng vàng đưa tay sờ trán y, lại đột nhiên bị Chu Thần bắt lấy.
Y chỉ cảm thấy động tác vừa rồi của đối phương cực kì quen thuộc, theo bản năng liền cứ thế chụp lấy.
Tầm mắt y bỗng dưng mờ đi, đến khi chậm rãi nhìn lại, mới phát hiện không phải người kia, lúc này mới buông tay, mếu máo nói: “Tớ lại thất tình rồi.”
“Lại?” Khương Phàm buồn bực, leo lên ghế ngồi cạnh y.
“Lần này là tớ tự chuốc lấy…”
Harry ăn xong bụng căng tròn như cái trống, vui vẻ nhảy lên sô pha, cuộn thành một đống bên cạnh Khương Phàm, đầu đặt lên đùi hắn mắt nhìn Chu Thần.
Chu Thần nhìn đến đôi mắt sũng nước ướt át kia, rốt cuộc nói tuột ra, đem chuyện Sở Thiên Dịch hôm nay nói qua cho Khương Phàm một lần.
“Tớ không hiểu nổi cậu, lời hắn nói chẳng phải lời cậu muốn nghe sao? Bây giờ còn bày đặt rụt rè cái gì?”
“Ai bảo cậu tớ rụt rè? Tớ đã rụt rè bao giờ chưa?”
“Chu Thần mà tớ biết chắc chắn đã nhảy tango vui mừng mà sáp lại thằng cha kia rồi… Tuy rằng sẽ khiến tớ có chút khinh bỉ.”
“Đúng vậy a, tớ cũng tưởng vậy.” Chu Thần cúi gằm xuống “Nhưng sự thật lại không phải vậy.”
“Tự làm bậy, không thể sống!” (*ngạn ngữ TQ, trong tiếng Việt có nghĩa tương tự “gieo gió gặt bão”)
“Ai…”
“Thế cậu tính như nào?”
“Không biết, phiền chết được!”
Chu Thần đột ngột ngẩng đầu, nhớ tới lúc trước Khương Phàm có nói mặt trời sắp lặn, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, y liền nói qua lại với Khương Phàm thêm mấy câu rồi cầm áo khoác đi nhanh ra khỏi cửa.
Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay so với một năm cộng lại còn nhiều hơn. Chu Thần cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là phong phú.
Ở nhà hàng Ngụy Tuyền Tử hẹn y, chỗ ngồi đã được đặt xong xuôi, y vào đến phòng đã thấy hai nữ nhân ngồi yên ổn ở đó từ khi nào.
Y nghĩ với tính cách thô bạo như Ngụy Tuyền Tử sẽ phải tìm cho mình một cô bạn gái xinh đẹp động lòng người, không thì cũng là kiểu chim nhỏ nép vào lòng sợ sệt. Hiện tại nhìn đến người kia không khỏi có chút thất vọng, gương mặt bình thường đến nỗi ném vào trong đám người sợ là không nhận ra nổi.
Y vừa đặt mông xuống, Ngụy Tuyền Tử liền đi thẳng vào chuyện hôn sự của hai người, hoàn toàn không thèm để ý đến Chu Thần, cũng không cho y quyền lên tiếng, giống như việc này là ván đã đóng thuyền.
Ban đầu Chu Thần vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm nhưng bị khí thế áp bách của đối phương tác động mạnh, cuối cùng đành chấp nhận.Nàng còn nói rất nhiều thứ nữa, Chu Thần nhìn thì có vẻ đang lắng nghe, nhưng thực chất cái gì cũng nghe không vào.
Y còn bận nhớ tới chuyện hồi sáng, mỗi một câu Sở Thiên Dịch nói ra, mỗi một ánh mắt của người nọ… những biểu tình hiếm hoi mà y được nhìn thấy… Chỉ nhớ đến thôi mà làm tâm tình nặng nề của y khi sắp phải ra quyết định trọng đại, hòa hoãn không ít, nét mặt cũng nhu hòa hơn trước.
Nhưng nghĩ đến phút cuối, lại có chút ảm đạm.
Y từ tận đáy lòng hiểu rõ, lí do yêu nhau thì ở bên nhau thật quá mong manh. Lí do để y chấp nhận tình cảm này chỉ có một, nhưng lí do để từ chối thì nhiều lắm, nhiều đến mức y không thể coi như không có.
Y cứ như vậy nghĩ miên man, cho đến khi đối phương gõ gõ mặt bàn, hỏi ý kiến y.
Chu Thần gật gật đầu: “Những thứ khác đều không vấn đề, chọn thời điểm phù hợp theo tôi về nhà, chỉ cần ba mẹ tôi và em gái đồng ý là được.”
Y nhận thấy ánh mắt có chút khinh thường của Ngụy Tuyền Tử, chắc hẳn đối phương cho y là loại người bảo sao nghe vậy, ngay cả chuyện hôn nhân cũng không thể tự mình làm chủ… Nhưng hôn sự này chính là vì gia đình y mới có, nếu bọn họ không hài lòng thì làm có ích gì.
Cô gái còn lại từ đầu đến đuôi không nói chuyện, chỉ đến khi Ngụy Tuyền Tử kéo nàng đi ra mới tặng Chu Thần một nụ cười có thể sánh với nắng mai ban sáng.
Vỗn ngũ quan khi bình thản không có gì đáng nói nhưng khi cười lên liền mang theo không ít tơ màu, cho dù nụ cười kia chính là cười khổ.
Cho đến khi hai người kia không thấy bóng dáng, Chu Thần mới tổng kết lại một lượt.
Xem ra Ngụy Tuyền Tử và Sở Thiên Dịch là cùng một loại người, đều là loại thần kinh thô.
“Tiên sinh, ngài muốn gói mang về ạ?”
“A?”
Người bán hàng nhìn Chu Thần, lặp lại lời vừa nói một lần, còn nói thêm: “Vị tiểu thư kia đã thanh toán rồi, còn nói ngài cần gói đồ ăn mang về ạ.”
“Không… không cần.” Con nhỏ chết bầm*!
(*Nguyên gốc là 三八 (38): chỉ ngày quốc tế phụ nữ 8/3. Còn có nghĩa xấu khác là chỉ những phụ nữ không đủ tam tòng tứ đức, nhiều chuyện; tiếng Việt còn gọi là “bà tám”:v)