Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
“Anh nhìn kĩ lại xem tôi… rốt cuộc ẻo lả ở chỗ nào?”
Chu Thần nói ra câu kia như là tuyên bố hai người hoàn toàn đoạn tuyệt, mỗi khi hồi tưởng lại biểu tình nén lệ của đối phương, hắn liền cảm thấy mình thật không phải người.
Sở Thiên Dịch lấy hai tay bưng mặt, cúi đầu thở dài.
Mấy năm trước, thời điểm nói ra mấy chữ kia, hắn cũng biết mình đã quá đáng. Chỉ là khi đó hắn một lòng muốn làm cho Chu Thần rời xa mình, chứhoàn toàn không cố ý tổn thương y.
Dù lời ra khỏi miệng như vậy nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý tứ kia, không hiểu nổi bản thân vì cái gì lại có thể hung ác nói ra từ đó.
Hắn khi ấy có lẽ chính là không muốn đối phương lại dựa vào hắn gần như vậy, không muốn Chu Thần lại phủ tay lên lưng hắn… Độ ấm trong lòng bàn tay người nọ thật sự làm hắn hoảng hốt.
Hoảng hốt mà bật ra một câu như vậy, Chu Thần liền cứ thế mà rời xa hắn.
Hắn không hiểu một Chu Thần dù bị hắn cự tuyệt vẫn quấn quýt bên hắn, vì cái gì lại vì một câu nói kia không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Suốt hai năm trời khi hắn bắt đầu xây dựng sự nghiệp, lúc nào cũng nhớ đến người nọ.
Hắn vốn không có thế lực chống đỡ, thậm chí đến một người thân hỗ trợ cũng không có, chỉ có thể bằng lòng tin, quyết tâm không thể bại mà bám trụ.
Có thời điểm khó khăn đến mức hắn phải khất nợ tiền lương của công nhân, thậm chí phần đất bên cạnh mộ phần của cha, vốn để dành cho mẹ hắn, cũng phải bán đi.
Hắn đứng trước bia mộ của cha mà tự tát vào miệng mình, chỉ cảm thấy một ngày cũng không sống nổi nữa, nhưng hắn cũng nhớ rõ Chu Thần từng nói sẽ luôn ủng hộ hắn hết mình, dù hắn có là loại đàn ông vô dụng thế nào đi nữa.
Trải qua đoạn thời gian khổ ải nhất trong đời kia, hắn rốt cuộc biết được Chu Thần đã tốt nghiệp đại học.
Khiến cho đối phương đồng ý làm việc cùng, hắn cảm thấy vài năm vất vả kia chỉ có mình mới biết được có bao nhiêu gian nan, nghĩ mãi về quá khứ cũng chẳng ích gì, ít nhất hắn đã hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu của cả hai.
Hắn nhất định đã đem toàn bộ trí thông minh có được đặt cả vào công ty, mới có thể ngu ngốc đến mức cho rằng Chu Thần, một người không có lòng dạ hiểm độc, cũng chưa từng biết thế nào là cạnh tranh tàn khốc, sẽ sẵn sàng nhảy vào chốn thương trường đầy rẫy hiểm cảnh chỉ vì tình nghĩa thuở thiếu thời.
Đã mười năm, ngay cả chính hắn cũng thấy quãng thời gian này đã quá dài, Chu Thần làm sao còn có thể như khi xưa một lòng một dạ chờ hắn quay đầu lại. Cho dù người nọ còn chờ, cũng là chờ một kết cục mà thôi.
Hắn nhớ tới lần trước ở nhà Chu Thần, người nọ ngồi ngoài ban công, gương mặt toát ra đơn côi, đối đãi với một Sở Thiên Dịch say rượu hoàn toàn bất đồng với một Sở Thiên Dịch tỉnh táo. Còn có câu nói kia của Khương Phàm làm cho hắn nghi hoặc không thôi: “Là anh không chịu buông tay nên cậu ấy mới không đi.” Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Hắn đi đến ban công nhà mình, trong nháy mắt dường như cảm thấy có Chu Thần ở bên cạnh. một thứ cảm giác ấm áp khiến hắn mơ tưởng hiện tại Chu Thần ở trong lòng hắn, mười năm đã vậy, về sau cũng sẽ như vậy.
Lại một tiếng thở dài, căn phòng chìm trong im lặng.
Từ trước đến nay, ngày trước hai ngày nghỉ vốn là ngày Chu Thần thích nhất, buổi sáng có thể lười biếng một chút, buổi chiều Sở Thiên Dịch thường xuyên có hẹn mời tiệc, lão bản vừa đi y liền tự cho phép mình tan tầm. Y đoán Sở Thiên Dịch cũng biết, chính là nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ thôi.
Nhưng hôm nay phá lệ y không muốn đi làm.
Không chỉ vì cả đêm hôm qua đều ngủ không ngon đến nỗi hiện tại mắt khô muốn nứt ra mà còn vì từ sau khi rời giường, mí mắt liên tục nháy, làm cho y cảm thấy yên ổn ở nhà mới là tốt, có thể hạnh phúc thêm một chút.
Bất quá bị cái tên chuyên gia để ngực trần “đi tiểu đêm” Khương Phàm chửi xéo một câu “Không dám đi thì đừng đi” chọc giận, thế là y vẫn nông nổi mà thật thật thà thà chui đầu vào rọ.
Tới công ty rồi mới cảm nhận được bầu không khí hôm nay thật quỷ dị.
Tuy hôm trước công ty mới bị phần tử bạo lực đánh phá (đá xoáy thằng Trần Á Huy đó bà con), cũng không đến mức chậm trễ công tác như hiện tại đi? Mấy người này cứ nhìn y chằm chằm làm chi?
Vốn hôm nay tâm trạng y đã chộn rộn, bị nhiều người như vậy nhìn trong lòng y càng không yên.
Thư kí Lâm đi giày cao gót đến bên cạnh, hỏi xế chiều hôm qua y đi đâu vậy.
Chu Thần cả kinh, hay là chiều hôm qua đã phát sinh đại sự gì? Y vội đáp mình có chút mệt, về nhà nghỉ ngơi.
Thư kí Lâm đảo mắt, ha ha cười, âm trầm đến mức tai Chu Thần ù cả đi.
“Trợ lý Chu hình như tính toán chuyển công tác?”
Chết cha rồi…
“Làm gì có chuyện đó, chỉ là mệt nên nghỉ một chút thôi, sắp tới nên chuyển nghề gì tôi còn chưa nghĩ ra. Cũng không phải định giấu diếm mọi người, chỉ là cảm thấy chưa đến lúc đó, còn gần một tháng nữa, mọi người nếu ngày nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tiễn đưa như thế, tôi sợ chịu không nổi.”
Tuy công ty thành lập chưa lâu, nhưng mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu ắt thấy cũng đã nhiều năm, huống hồ y cùng họ chưa từng có xung đột gì về lợi ích, quan hệ đồng nghiệp coi như không tồi; hiện tại y không nói rõ cho mọi người mà lại để họ biết chuyện một cách gián tiếp như vậy, bản thân cũng hiểu được cảm giác này không thoải mái tí nào.
Hơn nữa đối với thư kí Lâm, hai người có thể nói giống như chị em vậy. Thời điểm đem công việc của mình giao lại cho nàng, nàng hỏi nguyên nhân, y cũng chưa trả lời, cho nên khi bị chất vấn không tránh được mà chột dạ.
Chu Thần ngại ngùng khụ khụ hai tiếng, trốn tránh nhìn đi nơi khác; lại thoáng thấy Sở Thiên Dịch đứng trong phòng làm việc nhìn hướng ra bên này, tâm tình bỗng nhiên căng thẳng, lập tức lại chuyển tầm mắt.
Một màn này lọt cả vào hỏa nhãn của thư kí Lâm, vì thế nàng hỏi Chu Thần một vấn đề còn khó khăn gấp bội:
“Cậu với sếp rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Cái này…” Chu Thần thật muốn một chưởng đập chết chính mình luôn, sáng nay mí mắt đã nháy loạn mà vẫn còn đi làm! “Thật ra…”
“Sếp với cậu nhỏ kia cãi nhau hẳn là vì cậu đi?”
Chu Thần triệt để nằm thẳng trên bàn, đầu cũng trực tiếp gục xuống: “Chị Lâm đừng hỏi nữa, chỉ cần biết tôi đi, chị được thăng chức là được rồi.”
Thư kí Lâm vỗ lên đầu y một cái: “Tôi thèm vào cái chức của cậu!” Tuy nhiên cuối cùng có chút vui vẻ mỉm cười.
Nhưng vẫn còn bực mình nha, nàng nghe rõ hôm qua cậu bé kia cùng lão bản cãi nhau có nhắc tới Chu Thần.
Mấy ông bác hay thích tranh thủ lúc trà dư tửu hậu buôn dưa, tưởng tượng mấy loại khả năng có thể xảy ra như sau: một là Chu Thần vác bí mật của công ty nhảy sang công ty khác làm, lão bản thì chấp nhận, nhưng em trai or tình nhân của lão bản sợ công ty bị ảnh hưởng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống về sau nên nhảy vô; hai là lão bản coi trọng Chu Thần thanh khiết đáng yêu nên định quăng bỏ em trai or tình nhân. Thế nhưng Chu Thần không muốn phá hủy nhân duyên nhà người ta, nên mới ngậm ngùi quyết định từ chức rời đi.
Chu Thần nghĩ ngày đó Sở Thiên Dịch cãi nhau với Trần Á Huy làm cho tin mẹ tin con thay nhau lan truyền, trực giác nhạy bén của nữ nhân như thư kí Lâm nhận thấy y cùng Sở Thiên Dịch có vấn đề, cho nên bị vây xem cũng không có gì lạ.
Chỉ là khi tính hướng của mình bị người khác chú ý, luôn luôn có cảm giác như sắp bị lột trần, thật sự rất không dễ chịu.
Y lại không nhịn được mà mắng thầm Sở Thiên Dịch một câu; trốn ở trong văn phòng thì sướng rồi, đỡ phải bị người tra tấn lỗ tai a!
Y nhìn chồng văn kiện ngày càng cao lên bên cạnh, rất muốn tùy tiện túm một người bắt hắn đưa vào cho Sở Thiên Dịch, nhưng lại nghĩ hành động như vậy càng khiến người ta chú ý; huống hồ đây cũng không phải phong cách làm việc của y.
Đang lúc do dự chưa biết nên xử lý cái công việc đáng ghét này thế nào, trên mặt đất đã xuất hiện một đôi giày da màu đen đập vào mắt y. Chu Thần đột nhiên cảm thấy chính mình thật biến thái, cơ hồ cái gì là của Sở Thiên Dịch y đều nhận ra được! Đây rõ ràng là một đôi giày a, trong giày nhất định có bàn chân, trên bàn chân nhất định có cẳng chân, trên cẳng chính là thân, trên thân ắt sẽ đến cổ đầu mắt mũi…
Y làm bộ như không thấy quay đầu ra chỗ khác, ghé sang bên kia bàn, đồng thời chấp nhậntừ bỏ ý định chây lười nằm ườn của mình. (Lý tưởng của bạn Thần từ chap 22)
Cuộc đời vất vả a, ngày càng khó sống a.
Beta: Thanh Thanh
“Anh nhìn kĩ lại xem tôi… rốt cuộc ẻo lả ở chỗ nào?”
Chu Thần nói ra câu kia như là tuyên bố hai người hoàn toàn đoạn tuyệt, mỗi khi hồi tưởng lại biểu tình nén lệ của đối phương, hắn liền cảm thấy mình thật không phải người.
Sở Thiên Dịch lấy hai tay bưng mặt, cúi đầu thở dài.
Mấy năm trước, thời điểm nói ra mấy chữ kia, hắn cũng biết mình đã quá đáng. Chỉ là khi đó hắn một lòng muốn làm cho Chu Thần rời xa mình, chứhoàn toàn không cố ý tổn thương y.
Dù lời ra khỏi miệng như vậy nhưng hắn tuyệt nhiên không có ý tứ kia, không hiểu nổi bản thân vì cái gì lại có thể hung ác nói ra từ đó.
Hắn khi ấy có lẽ chính là không muốn đối phương lại dựa vào hắn gần như vậy, không muốn Chu Thần lại phủ tay lên lưng hắn… Độ ấm trong lòng bàn tay người nọ thật sự làm hắn hoảng hốt.
Hoảng hốt mà bật ra một câu như vậy, Chu Thần liền cứ thế mà rời xa hắn.
Hắn không hiểu một Chu Thần dù bị hắn cự tuyệt vẫn quấn quýt bên hắn, vì cái gì lại vì một câu nói kia không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Suốt hai năm trời khi hắn bắt đầu xây dựng sự nghiệp, lúc nào cũng nhớ đến người nọ.
Hắn vốn không có thế lực chống đỡ, thậm chí đến một người thân hỗ trợ cũng không có, chỉ có thể bằng lòng tin, quyết tâm không thể bại mà bám trụ.
Có thời điểm khó khăn đến mức hắn phải khất nợ tiền lương của công nhân, thậm chí phần đất bên cạnh mộ phần của cha, vốn để dành cho mẹ hắn, cũng phải bán đi.
Hắn đứng trước bia mộ của cha mà tự tát vào miệng mình, chỉ cảm thấy một ngày cũng không sống nổi nữa, nhưng hắn cũng nhớ rõ Chu Thần từng nói sẽ luôn ủng hộ hắn hết mình, dù hắn có là loại đàn ông vô dụng thế nào đi nữa.
Trải qua đoạn thời gian khổ ải nhất trong đời kia, hắn rốt cuộc biết được Chu Thần đã tốt nghiệp đại học.
Khiến cho đối phương đồng ý làm việc cùng, hắn cảm thấy vài năm vất vả kia chỉ có mình mới biết được có bao nhiêu gian nan, nghĩ mãi về quá khứ cũng chẳng ích gì, ít nhất hắn đã hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu của cả hai.
Hắn nhất định đã đem toàn bộ trí thông minh có được đặt cả vào công ty, mới có thể ngu ngốc đến mức cho rằng Chu Thần, một người không có lòng dạ hiểm độc, cũng chưa từng biết thế nào là cạnh tranh tàn khốc, sẽ sẵn sàng nhảy vào chốn thương trường đầy rẫy hiểm cảnh chỉ vì tình nghĩa thuở thiếu thời.
Đã mười năm, ngay cả chính hắn cũng thấy quãng thời gian này đã quá dài, Chu Thần làm sao còn có thể như khi xưa một lòng một dạ chờ hắn quay đầu lại. Cho dù người nọ còn chờ, cũng là chờ một kết cục mà thôi.
Hắn nhớ tới lần trước ở nhà Chu Thần, người nọ ngồi ngoài ban công, gương mặt toát ra đơn côi, đối đãi với một Sở Thiên Dịch say rượu hoàn toàn bất đồng với một Sở Thiên Dịch tỉnh táo. Còn có câu nói kia của Khương Phàm làm cho hắn nghi hoặc không thôi: “Là anh không chịu buông tay nên cậu ấy mới không đi.” Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Hắn đi đến ban công nhà mình, trong nháy mắt dường như cảm thấy có Chu Thần ở bên cạnh. một thứ cảm giác ấm áp khiến hắn mơ tưởng hiện tại Chu Thần ở trong lòng hắn, mười năm đã vậy, về sau cũng sẽ như vậy.
Lại một tiếng thở dài, căn phòng chìm trong im lặng.
Từ trước đến nay, ngày trước hai ngày nghỉ vốn là ngày Chu Thần thích nhất, buổi sáng có thể lười biếng một chút, buổi chiều Sở Thiên Dịch thường xuyên có hẹn mời tiệc, lão bản vừa đi y liền tự cho phép mình tan tầm. Y đoán Sở Thiên Dịch cũng biết, chính là nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ thôi.
Nhưng hôm nay phá lệ y không muốn đi làm.
Không chỉ vì cả đêm hôm qua đều ngủ không ngon đến nỗi hiện tại mắt khô muốn nứt ra mà còn vì từ sau khi rời giường, mí mắt liên tục nháy, làm cho y cảm thấy yên ổn ở nhà mới là tốt, có thể hạnh phúc thêm một chút.
Bất quá bị cái tên chuyên gia để ngực trần “đi tiểu đêm” Khương Phàm chửi xéo một câu “Không dám đi thì đừng đi” chọc giận, thế là y vẫn nông nổi mà thật thật thà thà chui đầu vào rọ.
Tới công ty rồi mới cảm nhận được bầu không khí hôm nay thật quỷ dị.
Tuy hôm trước công ty mới bị phần tử bạo lực đánh phá (đá xoáy thằng Trần Á Huy đó bà con), cũng không đến mức chậm trễ công tác như hiện tại đi? Mấy người này cứ nhìn y chằm chằm làm chi?
Vốn hôm nay tâm trạng y đã chộn rộn, bị nhiều người như vậy nhìn trong lòng y càng không yên.
Thư kí Lâm đi giày cao gót đến bên cạnh, hỏi xế chiều hôm qua y đi đâu vậy.
Chu Thần cả kinh, hay là chiều hôm qua đã phát sinh đại sự gì? Y vội đáp mình có chút mệt, về nhà nghỉ ngơi.
Thư kí Lâm đảo mắt, ha ha cười, âm trầm đến mức tai Chu Thần ù cả đi.
“Trợ lý Chu hình như tính toán chuyển công tác?”
Chết cha rồi…
“Làm gì có chuyện đó, chỉ là mệt nên nghỉ một chút thôi, sắp tới nên chuyển nghề gì tôi còn chưa nghĩ ra. Cũng không phải định giấu diếm mọi người, chỉ là cảm thấy chưa đến lúc đó, còn gần một tháng nữa, mọi người nếu ngày nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tiễn đưa như thế, tôi sợ chịu không nổi.”
Tuy công ty thành lập chưa lâu, nhưng mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu ắt thấy cũng đã nhiều năm, huống hồ y cùng họ chưa từng có xung đột gì về lợi ích, quan hệ đồng nghiệp coi như không tồi; hiện tại y không nói rõ cho mọi người mà lại để họ biết chuyện một cách gián tiếp như vậy, bản thân cũng hiểu được cảm giác này không thoải mái tí nào.
Hơn nữa đối với thư kí Lâm, hai người có thể nói giống như chị em vậy. Thời điểm đem công việc của mình giao lại cho nàng, nàng hỏi nguyên nhân, y cũng chưa trả lời, cho nên khi bị chất vấn không tránh được mà chột dạ.
Chu Thần ngại ngùng khụ khụ hai tiếng, trốn tránh nhìn đi nơi khác; lại thoáng thấy Sở Thiên Dịch đứng trong phòng làm việc nhìn hướng ra bên này, tâm tình bỗng nhiên căng thẳng, lập tức lại chuyển tầm mắt.
Một màn này lọt cả vào hỏa nhãn của thư kí Lâm, vì thế nàng hỏi Chu Thần một vấn đề còn khó khăn gấp bội:
“Cậu với sếp rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Cái này…” Chu Thần thật muốn một chưởng đập chết chính mình luôn, sáng nay mí mắt đã nháy loạn mà vẫn còn đi làm! “Thật ra…”
“Sếp với cậu nhỏ kia cãi nhau hẳn là vì cậu đi?”
Chu Thần triệt để nằm thẳng trên bàn, đầu cũng trực tiếp gục xuống: “Chị Lâm đừng hỏi nữa, chỉ cần biết tôi đi, chị được thăng chức là được rồi.”
Thư kí Lâm vỗ lên đầu y một cái: “Tôi thèm vào cái chức của cậu!” Tuy nhiên cuối cùng có chút vui vẻ mỉm cười.
Nhưng vẫn còn bực mình nha, nàng nghe rõ hôm qua cậu bé kia cùng lão bản cãi nhau có nhắc tới Chu Thần.
Mấy ông bác hay thích tranh thủ lúc trà dư tửu hậu buôn dưa, tưởng tượng mấy loại khả năng có thể xảy ra như sau: một là Chu Thần vác bí mật của công ty nhảy sang công ty khác làm, lão bản thì chấp nhận, nhưng em trai or tình nhân của lão bản sợ công ty bị ảnh hưởng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống về sau nên nhảy vô; hai là lão bản coi trọng Chu Thần thanh khiết đáng yêu nên định quăng bỏ em trai or tình nhân. Thế nhưng Chu Thần không muốn phá hủy nhân duyên nhà người ta, nên mới ngậm ngùi quyết định từ chức rời đi.
Chu Thần nghĩ ngày đó Sở Thiên Dịch cãi nhau với Trần Á Huy làm cho tin mẹ tin con thay nhau lan truyền, trực giác nhạy bén của nữ nhân như thư kí Lâm nhận thấy y cùng Sở Thiên Dịch có vấn đề, cho nên bị vây xem cũng không có gì lạ.
Chỉ là khi tính hướng của mình bị người khác chú ý, luôn luôn có cảm giác như sắp bị lột trần, thật sự rất không dễ chịu.
Y lại không nhịn được mà mắng thầm Sở Thiên Dịch một câu; trốn ở trong văn phòng thì sướng rồi, đỡ phải bị người tra tấn lỗ tai a!
Y nhìn chồng văn kiện ngày càng cao lên bên cạnh, rất muốn tùy tiện túm một người bắt hắn đưa vào cho Sở Thiên Dịch, nhưng lại nghĩ hành động như vậy càng khiến người ta chú ý; huống hồ đây cũng không phải phong cách làm việc của y.
Đang lúc do dự chưa biết nên xử lý cái công việc đáng ghét này thế nào, trên mặt đất đã xuất hiện một đôi giày da màu đen đập vào mắt y. Chu Thần đột nhiên cảm thấy chính mình thật biến thái, cơ hồ cái gì là của Sở Thiên Dịch y đều nhận ra được! Đây rõ ràng là một đôi giày a, trong giày nhất định có bàn chân, trên bàn chân nhất định có cẳng chân, trên cẳng chính là thân, trên thân ắt sẽ đến cổ đầu mắt mũi…
Y làm bộ như không thấy quay đầu ra chỗ khác, ghé sang bên kia bàn, đồng thời chấp nhậntừ bỏ ý định chây lười nằm ườn của mình. (Lý tưởng của bạn Thần từ chap 22)
Cuộc đời vất vả a, ngày càng khó sống a.