Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Xem TV một hồi, mẹ Chu đưa điều khiển cho Ngụy Tuyền Tử, để cho nàng chọn kênh mình muốn xem.Nàng cũng không ngại ngần, nhận lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh.
Chuyển đến một kênh có bộ phim tư liệu về chiến tranh, ba Chu khụ một tiếng, nói cái này xem cũng hay.
Ngụy Tuyền Tử đáp lời: “Toàn là chuyện từ thời quá khứ, xem có ích gì.” Sau đó chuyển kênh.
Chuyển tới kênh thế giới động vật, mẹ Chu cũng khụ một tiếng, nói kênh này xem cũng không tệ.
Ngụy Tuyền Tử đáp lại: “Động vật cùng chuyện cưới xin đâu có liên quan gì, xem để làm chi.” Tiếp tục chuyển kênh.
Chuyển tới chuyển lui đến một kênh thuyết minh tiếng nước ngoài, nàng say sưa xem.
Chu Thần bóp trán, vì bản thân lại phát hiện ra thêm một khuyết điểm của quý cô này mà bi ai gấp bội, cầm lấy hộp thuốc lá đi ra cửa.
Ngồi xuống một băng ghế dài gần đường giao lộ, y chậm rãi nhả ra một chuỗi vòng khói. Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng mở rồi đóng cửa, liếc mắt liền nhận ra Sở Thiên Dịch bước tới chỗ y.
Chu Thần mới nhìn qua, điếu thuốc vừa hút một hơi đã bị giật mất, ấn vào gốc cây bên cạnh để dập tắt, rồi vứt vào thùng rác.
“Làm gì vậy?!” Chu Thần trừng hắn.
“Nói anh nghe, sao hai người lại quen nhau.” Nhìn trái nhìn phải rồi hỏi y.
“Vậy anh nói xem anh với Trần Á Huy sao lại quen nhau.”
“Không phải anh đã nói anh với cậu ta kết thúc rồi sao?”
“Ái da, hình như nhắc đến chuyện cũ làm anh thương tâm rồi?” Chu Thần hừ một tiếng, cười nhạt, lại lấy ra thêm một điếu thuốc.
Sở Thiên Dịch bất đắc dĩ: “Cậu ta có nhiều điểm giống em thời trung học, anh gần đây mới nhận ra,” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cho nên mới chia tay.”
Nhìn Chu Thần nghe hắn nói xong vẫn lưu loát mở bật lửa đốt thuốc, hắn chợt nghĩ người này không thể nói là ham mê hút thuốc, nhưng chuỗi động tác kia phi thường tao nhã, một nửa gương mặt bị khói thuốc bao phủ, làm cho hắn cảm nhận một loại mê hoặc không nói nên lời…
“Chu Thần,” Sở Thiên Dịch ngồi xuống cạnh y, giúp y vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi, “Khi đó anh nói em ẻo lả không phải như em nghĩ, khi đó, anh còn không biết từ “gợi cảm” còn có thể dùng trên người nam nhân…”
Tay Chu Thần khẽ run lên, tàn thuốc rơi lên mu bàn tay y.
Sở Thiên Dịch duỗi thẳng cánh tay đặt lên chỗ tựa của ghế, thân thể cũng sáp vào gần hơn, “Nếu sớm biết cách dùng của từ này thì tốt rồi.” Sẽ không có chuyện khiến Chu Thần biến mất lâu như vậy, hai người biết đâu còn có thể kề vai sát cánh, hắn cũng sẽ không cần tình tứ với một cơ số người chẳng mấy liên quan.
“Anh muốn tôi nói như thế nào thì mới vừa lòng?” Chu Thần thổi tàn thuốc trên mu bàn tay, phun ra thêm một vòng khói rồi nói tiếp: “Tôi bây giờ đang tức điên người mà không có chỗ trút.”
“Làm sao vậy?” Sở Thiên Dịch khó hiểu nhìn y.
Chu Thần nghiêng người nhìn hắn nói: “Một câu “ẻo lả” của anh ảnh hưởng đến toàn bộ những năm đại học của tôi, tiếp xúc với nữ nhân thì sợ bị biến thành giống họ, tiếp xúc với nam nhân thì lại sợ người ta phát hiện ra mình không giống họ. Kẻ khác có bốn năm thanh xuân phơi phới, còn tôi, bốn năm đó chỉ biết lao đầu vào học, đến khi ra trường lại như chuyện đương nhiên mà liều mạng vì anh.”
Đưa tay đem điếu thuốc rời môi, y tiếp lời: “Đến giờ anh lại bảo lúc đó là anh dùng từ sai?! Anh thì lợi hại rồi, dùng sai một từ mà có thể làm người ta chết đi sống lại.”
“Chu Thần…” Sở Thiên Dịch muốn nắm lấy tay y nhưng rốt cuộc chỉ nắm vào khoảng không, trong lòng cũng theo đó mà trống trải.
“Đừng cù cưa với tôi, hàng xóm ở khắp nơi, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết.”
Điếu thuốc trong tay y rất nhanh hút hết, mà hai người cũng chẳng nói thêm được mấy câu.
Sở Thiên Dịch hiểu được trong lòng Chu Thần khó có thể nguôi ngoai ngay, oán hận đối với hắn đã tích lại bao nhiêu năm như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai mà biến mất. Nhưng đến khi tự mình mở miệng giải thích mới nhận ra mọi sự đến nông nỗi này đều tại hắn quá ngu ngốc; vốn hai người có thể hạnh phúc bên nhau, vì sự dốt nát của hắn mà mười năm trời chỉ biết giương mắt nhìn nhau. Chuyện như vậy, người tốt đến đâu cũng muốn phát hỏa, huống chi Chu Thần tính tình cũng không được tốt đến thế.
Trái tim Chu Thần lúc này đang muốn đập bể cả lồng ngực, y cả đời không thể ngờ cái tên họ Sở kia lại có thể ngu ngốc đến mức độ này, ngay cả dùng từ miêu tả cũng không chính xác, thầy giáo Ngữ văn mà biết nhất định hộc máu mà chết. Nếu sớm biết thế này, lúc ấy y đã bạo lực lột sạch tên này mà áp xuống!
Coi tàn thuốc như đầu tên Sở Thiên Dịch, y hung hăng dập thuốc vào thân cây bên cạnh, tận đến khi mẩu thuốc dẹp lép méo mó mới chịu ném xuống.
Sở Thiên Dịch tịnh tiến về nơi Chu Thần đứng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, ở phía sau nắm chặt tay y: “Em bảo nên làm sao bây giờ?” Đối với mấy chuyện như này, chỉ số thông minh không phải muốn cao là cao được.
Bị người ta chụp lấy không kịp trở tay, Chu Thần cũng lười nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Hết cách, về nhà thôi, chắc mẹ tôi đang ngóng rồi.”
“Nhất định phải cưới cô ta?” Sở Thiên Dịch hỏi.
Chu Thần gật đầu.
“…Em yêu cô ta?” Sở Thiên Dịch khó khăn lắm mới nói ra được, nói xong cảm thấy hô hấp như đình trệ.
“Thực —— con —— mẹ —— nó...” Chu Thần ngửa mặt nhìn trời, hoàn toàn bó chiếu với cái tên ngu độn này, mình ăn phải cái gì mà chạy theo hắn những mười năm a!
Y thật muốn gào cho nứt cái sọ bằng đậu hủ kia ra: Nếu tôi mà yêu người khác, con mẹ nó còn nói chuyện bò bê con dê với anh làm cái chó gì a! Bị Sở Thiên Dịch quấy nhiễu, y ngay cả tâm tình chửi người cũng không có.
Đứng dậy, y phủi phủi quần áo, trở về nhà.
Sở Thiên Dịch không có được đáp án mong muốn, có chút ngẩn ngơ đứng lại ngã tư đường đang dần đông người ăn trưa xong đi tản bộ.
Hắn vẫn muốn một câu trả lời chắc chắn từ miệng Chu Thần, dù có là lời từ chối; thế nhưng rốt cuộc, câu hỏi hắn đặt ra vẫn lơ lửng ở đó không có đáp án. *anh ngu bá đạo quá anh ợ, em đọc đam mấy năm mà chưa thấy thằng nào ngu như anh*
“Haizz...”
Mấy ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, từ lúc trở về nhà cho đến buổi tối trước ngày đi công tác đều không có chuyện gì xảy ra.
Giữa trưa Chu Thần lôi Khương Phàm qua nhà hàng xóm giới thiệu, sau khi chào hỏi Lam Đông Đông và thầy giáo Loan, bốn người mới tụ tập làm quen, cùng nhau ăn bữa cơm.
Buổi tối, tất cả ngồi một bàn chơi mạt chược.
Khương Phàm thắng chung cuộc, mặc dù cũng không vớt vát được bao nhiêu, nhưng miệng cười đã sắp đến mang tai. Chu Thần nửa đêm còn nghe tiếng hắn ư ử hát hò.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên Dịch đã tới đây đón y, rồi cùng đi tới thành phố S. Sắp xếp chỗ nghỉ ngơi xong xuôi, cả hai liền đi bàn công việc.
Rất nhanh đến buổi tối, bạn hàng mời bọn họ dùng cơm.
Hai người vất vả một ngày, thật lòng không muốn đi, nhưng cũng khó mở lời từ chối thịnh tình của người ta, rốt cuộc là vẫn phải đi. Đến khi ngồi xuống mới phát hiện trên bàn rượu của thành phố S và thành phố D có sự khác biệt rất lớn.
Ở thành phố D, Chu Thần còn có thể kiếm cớ từ chối; thế nhưng người ở đây thực sự rất cố chấp.
Chu Thần uống đến chai thứ bảy, thứ tám, đã biết hôm nay không thể nguyên vẹn trở về. Sở Thiên Dịch ngồi bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng đã nói rõ không uống được rượu, nhưng mấy người kia nhất định không tha.
Cho đến khi đầy một bụng toàn rượu là rượu, Chu Thần cắn răng chửi thầm: Sắp từ chức đến nơi còn phải tìm cách hại tôi một lần, tên họ Sở chết bầm kia, anh cứ chờ xem tôi đòi nợ anh thế nào!
Đến khi về được tới khách sạn, đêm đã khuya.
Trong trạng thái lơ mơ, ai móc thẻ ra quẹt, làm thế nào mở được cửa, hai người hoàn toàn không nhớ rõ, đương nhiên cũng không có chuyện lọ mọ đi bật đèn, càng không nghĩ đến chuyện có đến hai gian phòng chứ không phải một.
Đông tây không phân biệt được, hai người cơ hồ là dựa vào bản năng mà mò được vị trí chiếc giường, rồi cứ thế lăn lên.
Beta: Thanh Thanh
Xem TV một hồi, mẹ Chu đưa điều khiển cho Ngụy Tuyền Tử, để cho nàng chọn kênh mình muốn xem.Nàng cũng không ngại ngần, nhận lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh.
Chuyển đến một kênh có bộ phim tư liệu về chiến tranh, ba Chu khụ một tiếng, nói cái này xem cũng hay.
Ngụy Tuyền Tử đáp lời: “Toàn là chuyện từ thời quá khứ, xem có ích gì.” Sau đó chuyển kênh.
Chuyển tới kênh thế giới động vật, mẹ Chu cũng khụ một tiếng, nói kênh này xem cũng không tệ.
Ngụy Tuyền Tử đáp lại: “Động vật cùng chuyện cưới xin đâu có liên quan gì, xem để làm chi.” Tiếp tục chuyển kênh.
Chuyển tới chuyển lui đến một kênh thuyết minh tiếng nước ngoài, nàng say sưa xem.
Chu Thần bóp trán, vì bản thân lại phát hiện ra thêm một khuyết điểm của quý cô này mà bi ai gấp bội, cầm lấy hộp thuốc lá đi ra cửa.
Ngồi xuống một băng ghế dài gần đường giao lộ, y chậm rãi nhả ra một chuỗi vòng khói. Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng mở rồi đóng cửa, liếc mắt liền nhận ra Sở Thiên Dịch bước tới chỗ y.
Chu Thần mới nhìn qua, điếu thuốc vừa hút một hơi đã bị giật mất, ấn vào gốc cây bên cạnh để dập tắt, rồi vứt vào thùng rác.
“Làm gì vậy?!” Chu Thần trừng hắn.
“Nói anh nghe, sao hai người lại quen nhau.” Nhìn trái nhìn phải rồi hỏi y.
“Vậy anh nói xem anh với Trần Á Huy sao lại quen nhau.”
“Không phải anh đã nói anh với cậu ta kết thúc rồi sao?”
“Ái da, hình như nhắc đến chuyện cũ làm anh thương tâm rồi?” Chu Thần hừ một tiếng, cười nhạt, lại lấy ra thêm một điếu thuốc.
Sở Thiên Dịch bất đắc dĩ: “Cậu ta có nhiều điểm giống em thời trung học, anh gần đây mới nhận ra,” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Cho nên mới chia tay.”
Nhìn Chu Thần nghe hắn nói xong vẫn lưu loát mở bật lửa đốt thuốc, hắn chợt nghĩ người này không thể nói là ham mê hút thuốc, nhưng chuỗi động tác kia phi thường tao nhã, một nửa gương mặt bị khói thuốc bao phủ, làm cho hắn cảm nhận một loại mê hoặc không nói nên lời…
“Chu Thần,” Sở Thiên Dịch ngồi xuống cạnh y, giúp y vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi, “Khi đó anh nói em ẻo lả không phải như em nghĩ, khi đó, anh còn không biết từ “gợi cảm” còn có thể dùng trên người nam nhân…”
Tay Chu Thần khẽ run lên, tàn thuốc rơi lên mu bàn tay y.
Sở Thiên Dịch duỗi thẳng cánh tay đặt lên chỗ tựa của ghế, thân thể cũng sáp vào gần hơn, “Nếu sớm biết cách dùng của từ này thì tốt rồi.” Sẽ không có chuyện khiến Chu Thần biến mất lâu như vậy, hai người biết đâu còn có thể kề vai sát cánh, hắn cũng sẽ không cần tình tứ với một cơ số người chẳng mấy liên quan.
“Anh muốn tôi nói như thế nào thì mới vừa lòng?” Chu Thần thổi tàn thuốc trên mu bàn tay, phun ra thêm một vòng khói rồi nói tiếp: “Tôi bây giờ đang tức điên người mà không có chỗ trút.”
“Làm sao vậy?” Sở Thiên Dịch khó hiểu nhìn y.
Chu Thần nghiêng người nhìn hắn nói: “Một câu “ẻo lả” của anh ảnh hưởng đến toàn bộ những năm đại học của tôi, tiếp xúc với nữ nhân thì sợ bị biến thành giống họ, tiếp xúc với nam nhân thì lại sợ người ta phát hiện ra mình không giống họ. Kẻ khác có bốn năm thanh xuân phơi phới, còn tôi, bốn năm đó chỉ biết lao đầu vào học, đến khi ra trường lại như chuyện đương nhiên mà liều mạng vì anh.”
Đưa tay đem điếu thuốc rời môi, y tiếp lời: “Đến giờ anh lại bảo lúc đó là anh dùng từ sai?! Anh thì lợi hại rồi, dùng sai một từ mà có thể làm người ta chết đi sống lại.”
“Chu Thần…” Sở Thiên Dịch muốn nắm lấy tay y nhưng rốt cuộc chỉ nắm vào khoảng không, trong lòng cũng theo đó mà trống trải.
“Đừng cù cưa với tôi, hàng xóm ở khắp nơi, anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết.”
Điếu thuốc trong tay y rất nhanh hút hết, mà hai người cũng chẳng nói thêm được mấy câu.
Sở Thiên Dịch hiểu được trong lòng Chu Thần khó có thể nguôi ngoai ngay, oán hận đối với hắn đã tích lại bao nhiêu năm như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai mà biến mất. Nhưng đến khi tự mình mở miệng giải thích mới nhận ra mọi sự đến nông nỗi này đều tại hắn quá ngu ngốc; vốn hai người có thể hạnh phúc bên nhau, vì sự dốt nát của hắn mà mười năm trời chỉ biết giương mắt nhìn nhau. Chuyện như vậy, người tốt đến đâu cũng muốn phát hỏa, huống chi Chu Thần tính tình cũng không được tốt đến thế.
Trái tim Chu Thần lúc này đang muốn đập bể cả lồng ngực, y cả đời không thể ngờ cái tên họ Sở kia lại có thể ngu ngốc đến mức độ này, ngay cả dùng từ miêu tả cũng không chính xác, thầy giáo Ngữ văn mà biết nhất định hộc máu mà chết. Nếu sớm biết thế này, lúc ấy y đã bạo lực lột sạch tên này mà áp xuống!
Coi tàn thuốc như đầu tên Sở Thiên Dịch, y hung hăng dập thuốc vào thân cây bên cạnh, tận đến khi mẩu thuốc dẹp lép méo mó mới chịu ném xuống.
Sở Thiên Dịch tịnh tiến về nơi Chu Thần đứng, kéo gần khoảng cách giữa hai người, ở phía sau nắm chặt tay y: “Em bảo nên làm sao bây giờ?” Đối với mấy chuyện như này, chỉ số thông minh không phải muốn cao là cao được.
Bị người ta chụp lấy không kịp trở tay, Chu Thần cũng lười nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Hết cách, về nhà thôi, chắc mẹ tôi đang ngóng rồi.”
“Nhất định phải cưới cô ta?” Sở Thiên Dịch hỏi.
Chu Thần gật đầu.
“…Em yêu cô ta?” Sở Thiên Dịch khó khăn lắm mới nói ra được, nói xong cảm thấy hô hấp như đình trệ.
“Thực —— con —— mẹ —— nó...” Chu Thần ngửa mặt nhìn trời, hoàn toàn bó chiếu với cái tên ngu độn này, mình ăn phải cái gì mà chạy theo hắn những mười năm a!
Y thật muốn gào cho nứt cái sọ bằng đậu hủ kia ra: Nếu tôi mà yêu người khác, con mẹ nó còn nói chuyện bò bê con dê với anh làm cái chó gì a! Bị Sở Thiên Dịch quấy nhiễu, y ngay cả tâm tình chửi người cũng không có.
Đứng dậy, y phủi phủi quần áo, trở về nhà.
Sở Thiên Dịch không có được đáp án mong muốn, có chút ngẩn ngơ đứng lại ngã tư đường đang dần đông người ăn trưa xong đi tản bộ.
Hắn vẫn muốn một câu trả lời chắc chắn từ miệng Chu Thần, dù có là lời từ chối; thế nhưng rốt cuộc, câu hỏi hắn đặt ra vẫn lơ lửng ở đó không có đáp án. *anh ngu bá đạo quá anh ợ, em đọc đam mấy năm mà chưa thấy thằng nào ngu như anh*
“Haizz...”
Mấy ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, từ lúc trở về nhà cho đến buổi tối trước ngày đi công tác đều không có chuyện gì xảy ra.
Giữa trưa Chu Thần lôi Khương Phàm qua nhà hàng xóm giới thiệu, sau khi chào hỏi Lam Đông Đông và thầy giáo Loan, bốn người mới tụ tập làm quen, cùng nhau ăn bữa cơm.
Buổi tối, tất cả ngồi một bàn chơi mạt chược.
Khương Phàm thắng chung cuộc, mặc dù cũng không vớt vát được bao nhiêu, nhưng miệng cười đã sắp đến mang tai. Chu Thần nửa đêm còn nghe tiếng hắn ư ử hát hò.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên Dịch đã tới đây đón y, rồi cùng đi tới thành phố S. Sắp xếp chỗ nghỉ ngơi xong xuôi, cả hai liền đi bàn công việc.
Rất nhanh đến buổi tối, bạn hàng mời bọn họ dùng cơm.
Hai người vất vả một ngày, thật lòng không muốn đi, nhưng cũng khó mở lời từ chối thịnh tình của người ta, rốt cuộc là vẫn phải đi. Đến khi ngồi xuống mới phát hiện trên bàn rượu của thành phố S và thành phố D có sự khác biệt rất lớn.
Ở thành phố D, Chu Thần còn có thể kiếm cớ từ chối; thế nhưng người ở đây thực sự rất cố chấp.
Chu Thần uống đến chai thứ bảy, thứ tám, đã biết hôm nay không thể nguyên vẹn trở về. Sở Thiên Dịch ngồi bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy rằng đã nói rõ không uống được rượu, nhưng mấy người kia nhất định không tha.
Cho đến khi đầy một bụng toàn rượu là rượu, Chu Thần cắn răng chửi thầm: Sắp từ chức đến nơi còn phải tìm cách hại tôi một lần, tên họ Sở chết bầm kia, anh cứ chờ xem tôi đòi nợ anh thế nào!
Đến khi về được tới khách sạn, đêm đã khuya.
Trong trạng thái lơ mơ, ai móc thẻ ra quẹt, làm thế nào mở được cửa, hai người hoàn toàn không nhớ rõ, đương nhiên cũng không có chuyện lọ mọ đi bật đèn, càng không nghĩ đến chuyện có đến hai gian phòng chứ không phải một.
Đông tây không phân biệt được, hai người cơ hồ là dựa vào bản năng mà mò được vị trí chiếc giường, rồi cứ thế lăn lên.