Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Nói dứt lời, bốn con mắt ngó lom lom làm Chu Thần mất tự nhiên khụ một tiếng, trừng mắt nhìn tên mũi dài Trương Hồng Tường vẫn còn đứng bên cạnh chờ xem náo nhiệt: “Muộn rồi, Trương tổng nên về thì hơn.”
“Tôi bây giờ hẳn là có quyền giám hộ đối với đằng ấy rồi nha.” Trương Hồng Tường được thể lấn tới, sáp vào gần Chu Thần.
“Biến khấn trương, anh định để con anh chết đói hả.” *ý là con chó Husky nhà ổng đó -_-*
“Đó là con chúng mình mà.”
Chu Thần liếc xéo khinh bỉ, “Rồi, anh nói sao cũng được, làm ơn đi dùm cho cái.”
Trương Hồng Tường thấy Chu Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, không dám mặt dày thêm, hậm hự vài câu nữa rồi rút êm.
“A,” Sở Thiên Dịch lắc lắc đầu, “Anh trước kia chưa từng thấy em nói dối, hôm nay mới được dịp chứng kiến, hóa ra kỹ xảo lừa người cũng không tệ chút nào.”
“Vậy sao?” Chu Thần không rõ ý tứ Sở Thiên Dịch, hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau trên hành lang. Một khoảng thời gian qua đi, đèn cảm ứng gắn trên tường tự động tắt, chỉ có ánh sáng ngoài đường từ cửa sổ nhỏ hắt vào, “Nhưng tôi không có nói dối a…”
“Chu Thần, anh không hiểu tại sao em phải làm như vậy, tối hôm qua một kiểu, hôm nay đã thành kiểu khác, thật khiến anh chẳng biết ra sao… làm thế nào mà anh lại thành đáng thương mất rồi?” Sở Thiên Dịch vừa nói vừa tiến lại gần, vịn vào vai Chu Thần, nhìn thẳng vào mắt y hỏi lại một lần nữa, “Em nói xem?”
“Tôi nói rồi.” Chu Thần gạt tay Sở Thiên Dịch, lùi ra sau một bước, thản nhiên trả lời.
“Tôi phát hiện ra tôi thích anh, chính là lúc ba anh xảy ra tai nạn, vết thương lòng của anh cũng khiến tôi đau đớn theo, anh sa sút tinh thần tôi liền tìm mọi cách làm anh vui vẻ, dù thế nào cũng muốn anh bớt đi thống khổ.”
“Sau khi mẹ anh bệnh, không ai bên cạnh anh có thể cho anh mượn một bờ vai, đoạn thời gian đó, anh đặc biệt ỷ lại vào tôi, cho nên tôi cũng dần dần ỷ lại vào anh, không muốn rời anh ra.”
“Anh cự tuyệt tôi, người bạn bao lâu nay luôn nắm tay anh cũng không còn nữa, tôi nhìn anh lủi thủi một mình thật muốn mặc kệ anh, nhưng rồi cũng chẳng nỡ, nên mới lại lấy thân phận bạn bè mà đến bên anh.”
“Tới công ty của anh làm việc, thấy anh thay bạn gái như thay áo, nhiều cô như vậy cũng không thấy anh đưa về gặp mẹ anh lần nào, tôi biết anh không hề yêu họ, họ đối với anh mà nói chỉ là người ngoài cuộc, tôi nhận ra anh lại đang tự cô lập chính mình… nên lại muốn đến gần anh, ít nhất so với người khác cũng gần hơn được chút ít.”
“Hôm qua lại vô tình biết được bệnh của dì đã nghiêm trọng đến vậy, tôi lại cảm thấy khổ sở thay anh, tự hỏi vì cái gì người khác có thể có một gia đình ấm áp, anh lại không thể.”
“Tôi mong anh có thể giống như tôi, về đến nhà có cơm canh nóng hổi, sáng đi làm có quần áo thơm tho, hoặc ít nhất cũng có người vợ yêu thương mình… nhưng mà, người kia có lẽ không phải là tôi.”
“Nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ là vì không đành lòng nhìn anh cứ một mình cô đơn, nếu như anh cũng giống những người khác sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc… tôi sẽ không đem lòng yêu anh.”
Lời nói tuôn ra khỏi miệng như bát nước hắt đi, Chu Thần không dám nhìn hắn, chỉ một mực hướng ra ngoài cửa sổ, y còn không ngờ mình có thể bình tĩnh nói ra những lời này. Nói xong chính y còn cảm thấy lý lẽ sao mà thuyết phục, có khi lại là như vậy thật, có khi chính là vì y quá thương hại Sở Thiên Dịch nên mới mua dây buộc mình, nhầm lẫn đến mười năm.
Biết đâu lại nhờ vào lúc này, có thể hoàn toàn chấm dứt cái quá khứ oan nghiệt kia, có thể để cho hắn tự do lấy vợ sinh con, mà chính y cũng sẽ có được gia đình riêng của mình.
Lúc bị ôm chặt từ phía sau, Chu Thần mới phát giác gió thổi qua cửa sổ thật lạnh.
“Tối hôm qua tôi mới phát hiện tình cảm bấy lâu nay dành cho anh thì ra không có gì ngoài sự thương hại, nên mới có chút không khống chế được mình, buổi sáng nhìn thấy anh như vậy lại cảm thấy không phải lúc nói chuyện, cho đến khi tôi gặp dì Sở ở bệnh viện…”
“Đừng nói nữa,” Sở Thiên Dịch gục đầu trên vai Chu Thần, thanh âm như ấm ức tích tụ lại, “Em rốt cuộc nghĩ cái gì anh thật không đoán nổi, em cũng biết anh vốn ngu ngốc chẳng bao giờ hiểu hết được em, nhưng anh vẫn tin những gì anh cảm nhận được là đúng.”
“Vậy anh cứ tin tưởng cảm nhận của anh, tôi dù sao cũng nói xong những điều cần nói rồi.” Chu Thần đẩy hắn ra, đi đến cửa nhà lấy chìa khóa ra, mở cửa rồi bước vào. Y đưa lưng về phía hắn nói: “Đêm nay đừng có ở trước cửa nhà tôi ăn vạ, mai cảm lạnh, tôi lại phải chăm sóc anh… đừng khiến tôi thấy anh ngày càng đáng thương hơn.”
Đóng cửa lại, phía sau thật im lặng, giống như không hề có một Sở Thiên Dịch đứng đó.
“Vậy là cắt đứt rồi đấy nhỉ…” Y bỗng thấy mệt quá, đến cởi giày cũng không có khí lực, lầm bầm lầu bầu lần mò trong đêm tối vào được đến phòng ngủ, lúc ngã xuống giường mới cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Sở Thiên Dịch vẫn ngây người đứng trước cánh cửa đóng kín, trong lòng bộn bề trăm mối tơ vò rối rắm cùng hoang mang.
Hắn nghĩ đây hẳn là báo ứng hắn phải nhận khi đã bỏ lỡ người kia đến mười năm.
Nhưng biết làm cái gì bây giờ? Trở về công ty không có Chu Thần hay quay lại ngôi nhà cho đến giờ hắn vẫn cảm thấy xa lạ?
Tin lời Chu Thần nói thương hại hắn? Hay là không thèm quan tâm mấy câu kia rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn cứ như vậy đứng yên không nhúc nhích thật lâu.
Thương hại cũng được, anh em cũng được, tình yêu cũng tốt, sự thật thế nào đợi mặt trời mọc rồi tính tiếp đi…
Chu Thần không cho phép hắn ở lại nơi này, nhưng là hắn nhớ tới câu nói lúc trước của y,
Đứng ở chỗ này, ít nhất khoảng cách giữa hắn và y cũng gần lại một chút.
Chu Thần một đêm không ngủ, mắt mở thao láo nhìn trần nhà hàng tiếng đồng hồ. Tờ mờ sáng bắt đầu mệt mỏi, y vừa muốn ngủ bỗng chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh.
Y hiện tại cực kì mẫn cảm với mọi âm thanh phát ra từ bên kia cánh cửa, cơ hồ vừa nghe thấy là lập tức nhanh nhẹn trở lại.
Nghe ngóng một hồi mới nhận ra đó là âm vực khủng khiếp của đồng chí Lam Đông Đông nhà cách vách, lạch cạch một hồi lúc sau tiếng đập cửa vang lên.
Chu Thần chống tay ngồi dậy, phát hiện toàn thân không còn một chút sinh khí, đành ép uổng bản thân lếch thếch lết ra đến cửa, không ngờ lại gặp được Sở Thiên Dịch.
Hốc mắt người nọ phiếm đen, dưới cằm còn lún phún những râu, mái tóc ngày thường chải chuốt tỉ mỉ hiện giờ ít nhiều rối tung.
Y cũng không rõ đã bao lâu chưa thấy Sở Thiên Dịch chật vật đến vậy, trái tim đang dần bình ổn lại bị đâm một dao bén nhọn.
Sở Thiên Dịch nhìn thấy Chu Thần lại gần, gương mặt khó nhìn ra cảm xúc cũng lộ ra chút sắc thái vui mừng.
Chu Thần còn chưa kịp hỏi hắn như thế nào đã có mặt ở đây, cái đầu bạn nhỏ Lam Đông Đông đã vội ló ra.
“Chú già, chú làm gì mà để người ta chờ ngoài cửa cả đêm a, thật mất lịch sự quá nha.”
“Tôi…”
“Không phải, là anh quên gõ cửa,” Chu Thần vừa mới mở miệng, Sở Thiên Dịch đã cướp lời, chẳng qua nói không kịp nghĩ, nên nói xong, ba người đều không tránh được một màn xấu hổ không ai nhìn ai.
Lam Đông Đông quét mắt từ đầu đến chân Sở Thiên Dịch một lượt, quay người vỗ vỗ trái bóng, “Vậy chú cũng nên cảm ơn người tốt bụng giúp chú gõ cửa chứ nhể?”
“Đúng vậy, cám ơn em.”
Chu Thần đỡ trán, bộ anh là thằng ngu hở dời?
“Ai cần mấy lời nói xuông, biết chơi bóng rổ không?”
Không đợi Sở Thiên Dịch trả lời, phòng cách vách lại có người đi ra, Lam Đông Đông vừa trông thấy người kia liền lập tức như trái banh lăn tới, còn mọc ở đâu thêm cái đuôi phe phẩy, “Thầy ơi, em vừa làm chuyện tốt nha, thưởng em cái gì đi.”
Thầy giáo Loan giúp cậu nhỏ bẻ lại cổ áo bị gập vào trong, vỗ vỗ lưng cậu nói: “Em làm chuyện xấu thầy cũng đâu có phạt em.”
“Xí,” Lam Đông Đông khinh thường xì một cái, chạy qua túm lấy Sở Thiên Dịch: “Không cần ngại nha, tôi dạy chú chơi.”
“Ai, anh ta…” Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch gần bốn chục tuổi đầu thế nhưng còn ngơ ngác để cho một thằng nhóc dắt đi, nhớ ra hắn vừa đứng trước cửa nhà y chịu lạnh một đêm, sao mà còn hơi sức đập bóng cơ chứ. Y nghĩ đến đó vội vàng chạy theo định ngăn lại. Bỗng nhiên Sở Thiên Dịch quay đầu lại, ánh mắt u ám thoáng thấy y dường như có chút sáng lên, chỉ là lời nói ra vẫn không mang theo bao nhiêu phần cảm xúc, nhìn sang thầy giáo Loan nói: “Ăn sáng thì sao, trẻ con mà không ăn sáng sẽ rất hại dạ dày.”
“Yên tâm đi chú! Chưa ăn sáng còn lâu thầy mới cho ra khỏi cửa! Đi mau!” Lam Đông Đông điệu bộ như là vừa bắt được tráng đinh (mấy chú khỏe mạnh trai tráng:3), nhất định không buông tay, không mảy may để ý biểu tình không tình nguyện của Sở Thiên Dịch, cứ thế lôi tuột người ta ra thang máy.
Thầy giáo Loan cũng chỉ biết lắc đầu nối bước theo sau.
Chu Thần nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn ra sân bóng rổ phía xa, quả nhiên thấy ba người đang tranh nhau trái bóng, Sở Thiên Dịch cũng không có gì bất thường, luồn lách bóng vẫn rất có nhiệt.
Uể oải muốn đánh một giấc, lại phát hiện mặt trời đã sáng chói đến mức y có muốn cũng chẳng có cách nào ngủ được.
Vừa lúc đó chuông điện thoại vang lên, y đứng dậy bắt máy, là Ngụy Tuyền Tử hẹn y đi xem áo cưới.
Vừa ra đến cửa, Chu Thần lại đánh mắt nhìn sang sân bóng rổ.
Tới nơi Ngụy Tuyền Tử thử áo cưới, không ngờ lại gặp được cả người thương của vợ tương lai.
Cô gái kia vẫn như lúc trước không nói năng gì nhiều, nhưng sắc mặt vàng vọt tựa hồ không tốt lắm.
Ngụy Tuyền Tử thấy y đến nơi, đi tới nói cho y hay, bảo y tới chẳng qua là để che mắt thiên hạ, xem áo cưới là ngắm cho cô gái kia.
Chu Thần dở khóc dở cười, bất quá không cần xuất trận y cũng mừng, nếu còn bị người ta đè ra tô tô vẽ vẽ, thử lên thử xuống, chắc sẽ mệt chết y luôn.
Hai cô gái chụp mấy tấm hình xong, Chu Thần bỗng nhận được một cuộc điện thoại, là Thái hậu gọi tới hỏi y đang làm cái gì.
Y thành thành thật thật đáp đang đi xem áo cưới, nói xong liền phát giác đại sự không ổn.
Mẹ Chu vừa nghe thấy con đi xem áo cưới, cả người như vừa uống thuốc kích thích, ép hỏi cho ra chính xác y đang ở chỗ nào để bà còn phóng “máy bay trực thăng” hai bánh aka xe đạp của chồng ra, rất nhanh sẽ đến nơi.
Chu Thần hận không thể vặn rớt luôn cái đầu mình, rơi vào đường cùng đành cắn răng trình bày với Ngụy Tuyền Tử, còn được tặng cho một cái nhìn khinh thường vô vàn ý tứ.
Cô gái kia ngược lại rất phối hợp, nói rằng bọn họ đã chụp ảnh đủ rồi, cô có việc đi trước, hai người cứ tiếp tục.
Chu Thần dù hơi ngượng nhưng cũng nhanh chóng hóa trang thay quần áo, cố gắng không để ý đến ánh nhìn quỷ dị của mấy cha chụp ảnh.
Mẹ Chu tới nơi hai người cũng vừa chụp xong vài kiểu ảnh, Ngụy Tuyền Tử kêu khát nước, còn nói rõ tên loại nước nàng muốn uống.
Chu Thần nhường lại ghế cho hai phu nhân ngồi, áng chừng phải đi tìm nước cho vợ uống.
Khi trở về đã cảm thấy không khí có vấn đề, y quay sang hỏi Ngụy Tuyền Tử, nàng cũng không nói rõ, chỉ trợn mắt với y: “Đi mà hỏi mẹ anh ấy!”
Tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ cho mẹ Chu nghe được, mặt bà vốn đã dài ra vì tức, giờ lại nhăn nhúm lại mấy phần, “Được lắm! Vợ của mày thì mày liệu mà trông nom! Trên đời làm gì có loại con dâu chưa xuất giá đã khiến mẹ chồng tức chết! Cho dù đã bước vào nhà thì cũng phải tôn trọng bề trên chứ!”
“Mẹ, làm sao vậy?”
Thái hậu không thèm giả bộ hiền từ nữa, biết con trai nhà mình ghét nhất là người nhà bị bắt nạt, liền lấy tay chấm chấm lên khóe mắt, làm như tức tưởi ấm ức lắm bắt đầu kể lể; vào nhà họ Chu, nam sẽ quán xuyến việc bên ngoài, nữ sẽ lo lắng việc gia đình nhà cửa, ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải do con trai định đoạt, làm gì có ai như Tiểu Ngụy đây dám sai sử chồng tương lai chạy tới chạy lui chỉ vì một bình nước. Bên ngoài lạnh như thế, Thần Thần của bà mặc có vài lớp áo mỏng mà chạy qua mấy con phố, nước gì chả là nước, sao dám bắt bẻ con trai bà như thế, thật không ra làm sao, làm gì có đứa con dâu nào nhõng nhẽo đến vậy.
Ngụy Tuyền Tử ngồi bên cạnh, giọng lạnh tanh đáp lại, không chịu nhún một phân, lấy chồng về để hầu hạ thì nàng không lấy cho xong, đã là thời đại nào rồi còn có chuyện xuất giá tòng phu, muốn nàng chỉ đứng đằng sau người đàn ông giống mấy phu nhân Nhật Bổn là chuyện không có khả năng!
Chu Thần bị kẹp giữa hai nữ nhân như hổ báo, đang phân vân không biết có nên nói đỡ cho cô vợ hờ vài câu hay không.
Cuối cùng chưa kịp mở miệng, Chu Thái hậu đã ra đòn quyết định: Ngay từ đầu tôi đã thấy cô không vừa mắt, là Đại tiểu thư con nhà danh giá khó chiều chuộng, con tôi từ nhỏ đến lớn được cả nhà cưng như ông giời, tôi đường đường là mẹ nó, vì sao phải để ông giời cung phụng cô!
Beta: Thanh Thanh
Nói dứt lời, bốn con mắt ngó lom lom làm Chu Thần mất tự nhiên khụ một tiếng, trừng mắt nhìn tên mũi dài Trương Hồng Tường vẫn còn đứng bên cạnh chờ xem náo nhiệt: “Muộn rồi, Trương tổng nên về thì hơn.”
“Tôi bây giờ hẳn là có quyền giám hộ đối với đằng ấy rồi nha.” Trương Hồng Tường được thể lấn tới, sáp vào gần Chu Thần.
“Biến khấn trương, anh định để con anh chết đói hả.” *ý là con chó Husky nhà ổng đó -_-*
“Đó là con chúng mình mà.”
Chu Thần liếc xéo khinh bỉ, “Rồi, anh nói sao cũng được, làm ơn đi dùm cho cái.”
Trương Hồng Tường thấy Chu Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, không dám mặt dày thêm, hậm hự vài câu nữa rồi rút êm.
“A,” Sở Thiên Dịch lắc lắc đầu, “Anh trước kia chưa từng thấy em nói dối, hôm nay mới được dịp chứng kiến, hóa ra kỹ xảo lừa người cũng không tệ chút nào.”
“Vậy sao?” Chu Thần không rõ ý tứ Sở Thiên Dịch, hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau trên hành lang. Một khoảng thời gian qua đi, đèn cảm ứng gắn trên tường tự động tắt, chỉ có ánh sáng ngoài đường từ cửa sổ nhỏ hắt vào, “Nhưng tôi không có nói dối a…”
“Chu Thần, anh không hiểu tại sao em phải làm như vậy, tối hôm qua một kiểu, hôm nay đã thành kiểu khác, thật khiến anh chẳng biết ra sao… làm thế nào mà anh lại thành đáng thương mất rồi?” Sở Thiên Dịch vừa nói vừa tiến lại gần, vịn vào vai Chu Thần, nhìn thẳng vào mắt y hỏi lại một lần nữa, “Em nói xem?”
“Tôi nói rồi.” Chu Thần gạt tay Sở Thiên Dịch, lùi ra sau một bước, thản nhiên trả lời.
“Tôi phát hiện ra tôi thích anh, chính là lúc ba anh xảy ra tai nạn, vết thương lòng của anh cũng khiến tôi đau đớn theo, anh sa sút tinh thần tôi liền tìm mọi cách làm anh vui vẻ, dù thế nào cũng muốn anh bớt đi thống khổ.”
“Sau khi mẹ anh bệnh, không ai bên cạnh anh có thể cho anh mượn một bờ vai, đoạn thời gian đó, anh đặc biệt ỷ lại vào tôi, cho nên tôi cũng dần dần ỷ lại vào anh, không muốn rời anh ra.”
“Anh cự tuyệt tôi, người bạn bao lâu nay luôn nắm tay anh cũng không còn nữa, tôi nhìn anh lủi thủi một mình thật muốn mặc kệ anh, nhưng rồi cũng chẳng nỡ, nên mới lại lấy thân phận bạn bè mà đến bên anh.”
“Tới công ty của anh làm việc, thấy anh thay bạn gái như thay áo, nhiều cô như vậy cũng không thấy anh đưa về gặp mẹ anh lần nào, tôi biết anh không hề yêu họ, họ đối với anh mà nói chỉ là người ngoài cuộc, tôi nhận ra anh lại đang tự cô lập chính mình… nên lại muốn đến gần anh, ít nhất so với người khác cũng gần hơn được chút ít.”
“Hôm qua lại vô tình biết được bệnh của dì đã nghiêm trọng đến vậy, tôi lại cảm thấy khổ sở thay anh, tự hỏi vì cái gì người khác có thể có một gia đình ấm áp, anh lại không thể.”
“Tôi mong anh có thể giống như tôi, về đến nhà có cơm canh nóng hổi, sáng đi làm có quần áo thơm tho, hoặc ít nhất cũng có người vợ yêu thương mình… nhưng mà, người kia có lẽ không phải là tôi.”
“Nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ là vì không đành lòng nhìn anh cứ một mình cô đơn, nếu như anh cũng giống những người khác sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc… tôi sẽ không đem lòng yêu anh.”
Lời nói tuôn ra khỏi miệng như bát nước hắt đi, Chu Thần không dám nhìn hắn, chỉ một mực hướng ra ngoài cửa sổ, y còn không ngờ mình có thể bình tĩnh nói ra những lời này. Nói xong chính y còn cảm thấy lý lẽ sao mà thuyết phục, có khi lại là như vậy thật, có khi chính là vì y quá thương hại Sở Thiên Dịch nên mới mua dây buộc mình, nhầm lẫn đến mười năm.
Biết đâu lại nhờ vào lúc này, có thể hoàn toàn chấm dứt cái quá khứ oan nghiệt kia, có thể để cho hắn tự do lấy vợ sinh con, mà chính y cũng sẽ có được gia đình riêng của mình.
Lúc bị ôm chặt từ phía sau, Chu Thần mới phát giác gió thổi qua cửa sổ thật lạnh.
“Tối hôm qua tôi mới phát hiện tình cảm bấy lâu nay dành cho anh thì ra không có gì ngoài sự thương hại, nên mới có chút không khống chế được mình, buổi sáng nhìn thấy anh như vậy lại cảm thấy không phải lúc nói chuyện, cho đến khi tôi gặp dì Sở ở bệnh viện…”
“Đừng nói nữa,” Sở Thiên Dịch gục đầu trên vai Chu Thần, thanh âm như ấm ức tích tụ lại, “Em rốt cuộc nghĩ cái gì anh thật không đoán nổi, em cũng biết anh vốn ngu ngốc chẳng bao giờ hiểu hết được em, nhưng anh vẫn tin những gì anh cảm nhận được là đúng.”
“Vậy anh cứ tin tưởng cảm nhận của anh, tôi dù sao cũng nói xong những điều cần nói rồi.” Chu Thần đẩy hắn ra, đi đến cửa nhà lấy chìa khóa ra, mở cửa rồi bước vào. Y đưa lưng về phía hắn nói: “Đêm nay đừng có ở trước cửa nhà tôi ăn vạ, mai cảm lạnh, tôi lại phải chăm sóc anh… đừng khiến tôi thấy anh ngày càng đáng thương hơn.”
Đóng cửa lại, phía sau thật im lặng, giống như không hề có một Sở Thiên Dịch đứng đó.
“Vậy là cắt đứt rồi đấy nhỉ…” Y bỗng thấy mệt quá, đến cởi giày cũng không có khí lực, lầm bầm lầu bầu lần mò trong đêm tối vào được đến phòng ngủ, lúc ngã xuống giường mới cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Sở Thiên Dịch vẫn ngây người đứng trước cánh cửa đóng kín, trong lòng bộn bề trăm mối tơ vò rối rắm cùng hoang mang.
Hắn nghĩ đây hẳn là báo ứng hắn phải nhận khi đã bỏ lỡ người kia đến mười năm.
Nhưng biết làm cái gì bây giờ? Trở về công ty không có Chu Thần hay quay lại ngôi nhà cho đến giờ hắn vẫn cảm thấy xa lạ?
Tin lời Chu Thần nói thương hại hắn? Hay là không thèm quan tâm mấy câu kia rốt cuộc là chuyện gì?
Hắn cứ như vậy đứng yên không nhúc nhích thật lâu.
Thương hại cũng được, anh em cũng được, tình yêu cũng tốt, sự thật thế nào đợi mặt trời mọc rồi tính tiếp đi…
Chu Thần không cho phép hắn ở lại nơi này, nhưng là hắn nhớ tới câu nói lúc trước của y,
Đứng ở chỗ này, ít nhất khoảng cách giữa hắn và y cũng gần lại một chút.
Chu Thần một đêm không ngủ, mắt mở thao láo nhìn trần nhà hàng tiếng đồng hồ. Tờ mờ sáng bắt đầu mệt mỏi, y vừa muốn ngủ bỗng chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh.
Y hiện tại cực kì mẫn cảm với mọi âm thanh phát ra từ bên kia cánh cửa, cơ hồ vừa nghe thấy là lập tức nhanh nhẹn trở lại.
Nghe ngóng một hồi mới nhận ra đó là âm vực khủng khiếp của đồng chí Lam Đông Đông nhà cách vách, lạch cạch một hồi lúc sau tiếng đập cửa vang lên.
Chu Thần chống tay ngồi dậy, phát hiện toàn thân không còn một chút sinh khí, đành ép uổng bản thân lếch thếch lết ra đến cửa, không ngờ lại gặp được Sở Thiên Dịch.
Hốc mắt người nọ phiếm đen, dưới cằm còn lún phún những râu, mái tóc ngày thường chải chuốt tỉ mỉ hiện giờ ít nhiều rối tung.
Y cũng không rõ đã bao lâu chưa thấy Sở Thiên Dịch chật vật đến vậy, trái tim đang dần bình ổn lại bị đâm một dao bén nhọn.
Sở Thiên Dịch nhìn thấy Chu Thần lại gần, gương mặt khó nhìn ra cảm xúc cũng lộ ra chút sắc thái vui mừng.
Chu Thần còn chưa kịp hỏi hắn như thế nào đã có mặt ở đây, cái đầu bạn nhỏ Lam Đông Đông đã vội ló ra.
“Chú già, chú làm gì mà để người ta chờ ngoài cửa cả đêm a, thật mất lịch sự quá nha.”
“Tôi…”
“Không phải, là anh quên gõ cửa,” Chu Thần vừa mới mở miệng, Sở Thiên Dịch đã cướp lời, chẳng qua nói không kịp nghĩ, nên nói xong, ba người đều không tránh được một màn xấu hổ không ai nhìn ai.
Lam Đông Đông quét mắt từ đầu đến chân Sở Thiên Dịch một lượt, quay người vỗ vỗ trái bóng, “Vậy chú cũng nên cảm ơn người tốt bụng giúp chú gõ cửa chứ nhể?”
“Đúng vậy, cám ơn em.”
Chu Thần đỡ trán, bộ anh là thằng ngu hở dời?
“Ai cần mấy lời nói xuông, biết chơi bóng rổ không?”
Không đợi Sở Thiên Dịch trả lời, phòng cách vách lại có người đi ra, Lam Đông Đông vừa trông thấy người kia liền lập tức như trái banh lăn tới, còn mọc ở đâu thêm cái đuôi phe phẩy, “Thầy ơi, em vừa làm chuyện tốt nha, thưởng em cái gì đi.”
Thầy giáo Loan giúp cậu nhỏ bẻ lại cổ áo bị gập vào trong, vỗ vỗ lưng cậu nói: “Em làm chuyện xấu thầy cũng đâu có phạt em.”
“Xí,” Lam Đông Đông khinh thường xì một cái, chạy qua túm lấy Sở Thiên Dịch: “Không cần ngại nha, tôi dạy chú chơi.”
“Ai, anh ta…” Chu Thần thấy Sở Thiên Dịch gần bốn chục tuổi đầu thế nhưng còn ngơ ngác để cho một thằng nhóc dắt đi, nhớ ra hắn vừa đứng trước cửa nhà y chịu lạnh một đêm, sao mà còn hơi sức đập bóng cơ chứ. Y nghĩ đến đó vội vàng chạy theo định ngăn lại. Bỗng nhiên Sở Thiên Dịch quay đầu lại, ánh mắt u ám thoáng thấy y dường như có chút sáng lên, chỉ là lời nói ra vẫn không mang theo bao nhiêu phần cảm xúc, nhìn sang thầy giáo Loan nói: “Ăn sáng thì sao, trẻ con mà không ăn sáng sẽ rất hại dạ dày.”
“Yên tâm đi chú! Chưa ăn sáng còn lâu thầy mới cho ra khỏi cửa! Đi mau!” Lam Đông Đông điệu bộ như là vừa bắt được tráng đinh (mấy chú khỏe mạnh trai tráng:3), nhất định không buông tay, không mảy may để ý biểu tình không tình nguyện của Sở Thiên Dịch, cứ thế lôi tuột người ta ra thang máy.
Thầy giáo Loan cũng chỉ biết lắc đầu nối bước theo sau.
Chu Thần nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn ra sân bóng rổ phía xa, quả nhiên thấy ba người đang tranh nhau trái bóng, Sở Thiên Dịch cũng không có gì bất thường, luồn lách bóng vẫn rất có nhiệt.
Uể oải muốn đánh một giấc, lại phát hiện mặt trời đã sáng chói đến mức y có muốn cũng chẳng có cách nào ngủ được.
Vừa lúc đó chuông điện thoại vang lên, y đứng dậy bắt máy, là Ngụy Tuyền Tử hẹn y đi xem áo cưới.
Vừa ra đến cửa, Chu Thần lại đánh mắt nhìn sang sân bóng rổ.
Tới nơi Ngụy Tuyền Tử thử áo cưới, không ngờ lại gặp được cả người thương của vợ tương lai.
Cô gái kia vẫn như lúc trước không nói năng gì nhiều, nhưng sắc mặt vàng vọt tựa hồ không tốt lắm.
Ngụy Tuyền Tử thấy y đến nơi, đi tới nói cho y hay, bảo y tới chẳng qua là để che mắt thiên hạ, xem áo cưới là ngắm cho cô gái kia.
Chu Thần dở khóc dở cười, bất quá không cần xuất trận y cũng mừng, nếu còn bị người ta đè ra tô tô vẽ vẽ, thử lên thử xuống, chắc sẽ mệt chết y luôn.
Hai cô gái chụp mấy tấm hình xong, Chu Thần bỗng nhận được một cuộc điện thoại, là Thái hậu gọi tới hỏi y đang làm cái gì.
Y thành thành thật thật đáp đang đi xem áo cưới, nói xong liền phát giác đại sự không ổn.
Mẹ Chu vừa nghe thấy con đi xem áo cưới, cả người như vừa uống thuốc kích thích, ép hỏi cho ra chính xác y đang ở chỗ nào để bà còn phóng “máy bay trực thăng” hai bánh aka xe đạp của chồng ra, rất nhanh sẽ đến nơi.
Chu Thần hận không thể vặn rớt luôn cái đầu mình, rơi vào đường cùng đành cắn răng trình bày với Ngụy Tuyền Tử, còn được tặng cho một cái nhìn khinh thường vô vàn ý tứ.
Cô gái kia ngược lại rất phối hợp, nói rằng bọn họ đã chụp ảnh đủ rồi, cô có việc đi trước, hai người cứ tiếp tục.
Chu Thần dù hơi ngượng nhưng cũng nhanh chóng hóa trang thay quần áo, cố gắng không để ý đến ánh nhìn quỷ dị của mấy cha chụp ảnh.
Mẹ Chu tới nơi hai người cũng vừa chụp xong vài kiểu ảnh, Ngụy Tuyền Tử kêu khát nước, còn nói rõ tên loại nước nàng muốn uống.
Chu Thần nhường lại ghế cho hai phu nhân ngồi, áng chừng phải đi tìm nước cho vợ uống.
Khi trở về đã cảm thấy không khí có vấn đề, y quay sang hỏi Ngụy Tuyền Tử, nàng cũng không nói rõ, chỉ trợn mắt với y: “Đi mà hỏi mẹ anh ấy!”
Tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ cho mẹ Chu nghe được, mặt bà vốn đã dài ra vì tức, giờ lại nhăn nhúm lại mấy phần, “Được lắm! Vợ của mày thì mày liệu mà trông nom! Trên đời làm gì có loại con dâu chưa xuất giá đã khiến mẹ chồng tức chết! Cho dù đã bước vào nhà thì cũng phải tôn trọng bề trên chứ!”
“Mẹ, làm sao vậy?”
Thái hậu không thèm giả bộ hiền từ nữa, biết con trai nhà mình ghét nhất là người nhà bị bắt nạt, liền lấy tay chấm chấm lên khóe mắt, làm như tức tưởi ấm ức lắm bắt đầu kể lể; vào nhà họ Chu, nam sẽ quán xuyến việc bên ngoài, nữ sẽ lo lắng việc gia đình nhà cửa, ở bên ngoài, chuyện gì cũng phải do con trai định đoạt, làm gì có ai như Tiểu Ngụy đây dám sai sử chồng tương lai chạy tới chạy lui chỉ vì một bình nước. Bên ngoài lạnh như thế, Thần Thần của bà mặc có vài lớp áo mỏng mà chạy qua mấy con phố, nước gì chả là nước, sao dám bắt bẻ con trai bà như thế, thật không ra làm sao, làm gì có đứa con dâu nào nhõng nhẽo đến vậy.
Ngụy Tuyền Tử ngồi bên cạnh, giọng lạnh tanh đáp lại, không chịu nhún một phân, lấy chồng về để hầu hạ thì nàng không lấy cho xong, đã là thời đại nào rồi còn có chuyện xuất giá tòng phu, muốn nàng chỉ đứng đằng sau người đàn ông giống mấy phu nhân Nhật Bổn là chuyện không có khả năng!
Chu Thần bị kẹp giữa hai nữ nhân như hổ báo, đang phân vân không biết có nên nói đỡ cho cô vợ hờ vài câu hay không.
Cuối cùng chưa kịp mở miệng, Chu Thái hậu đã ra đòn quyết định: Ngay từ đầu tôi đã thấy cô không vừa mắt, là Đại tiểu thư con nhà danh giá khó chiều chuộng, con tôi từ nhỏ đến lớn được cả nhà cưng như ông giời, tôi đường đường là mẹ nó, vì sao phải để ông giời cung phụng cô!