Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Chu Thần bị kẹp giữa hai người phụ nữ, người nào cũng không chịu thua kém, gần như lăn xả vào nhau. Sống hơn hai mươi năm trên đời, y là lần đầu chứng kiến một trận chiến người sống ta chết, thật sự luống cuống chân tay, không biết phải làm thế nào.
Bố Chu đưa mẹ Chu đến nơi rồi đứng ngoài thong thả phơi nắng nhận ra tình huống bất thường bên trong liền nhanh chóng chạy vào, phát hiện bà vợ mình đang khẩu chiến khí thế ngất trời cùng con dâu tương lai, vội vội vàng vàng nhảy vào can ngăn: “Má nó, có việc gì về nhà nói, ầm ĩ ở đây là làm khó con trai đó a.”
Chu Thần hận không thể gật cho rớt luôn cái đầu, Thái hoàng muôn năm, thời điểm mấu chốt có người đàn ông vẫn là hơn a.
Bố Chu nắm tay Thái hậu dẫn đi, trước khi rời khỏi còn nói: “Mấy ngày nữa mời Tiểu Ngụy qua nhà ăn cơm, bố mẹ hôm nay phải về trước rồi, xin lỗi hai đứa nha.”
Chu Thần gật đầu đáp ứng.
Mẹ Chu không còn ở đó nữa, Chu Thần cũng không nói thêm lời nào.
Ngụy Tuyền Tử cũng không buồn lên tiếng.
“Cô thật là…”
“Tôi thế đấy thì làm sao!” Ngụy Tuyền Tử thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi xách, đứng lên nhìn y nói: “Đừng nói là kết hôn vờ, kể cả kết hôn thật cũng đừng mong tôi chịu nín nhịn.” Nói xong liền hướng cửa trước đi thẳng.
Chu Thần cũng đứng lên, đi theo sau.
Y cũng đã quen tính tình của mẹ mình, nghe nói hồi còn trẻ mẹ y nổi danh lắm mồm xấu tính, chuyện kể lại so với Ngụy Tuyền Tử thời nay còn lợi hại hơn nhiều lắm, kinh khủng đến mức sức trâu cũng không sánh được, y bây giờ bắt đầu bội phục cha y có thể thu phục một người phụ nữ như vậy.
“Làm sao bây giờ…” Đi được vài bước, Ngụy Tuyền Tử dừng lại, khẩu khí không còn hung hăng nữa.
Chu Thần thở dài, an ủi: “Hai ngày nữa qua nhà tôi, tôi giúp cô xoa dịu mẹ.” Trong lòng bổ sung, đàn bà con gái các người thật khó hầu hạ.
Lúc này Thái hậu cụt hứng bỏ về, làm cho Chu Thần một tháng sau không dám nhắc tới hôn lễ.
Lại nói chuyện dễ dàng, bà nếu dễ dỗ như vậy, còn gọi là Chu Thái hậu sao?
Về đến nhà, lúc đi ra khỏi thang máy còn tưởng mình đi nhầm tầng trệt, y đang định quay vào thì bắt gặp ngoài hành lang một đoạn cẳng chân, giữa đôi giày và ống quần lộ ra một mảng bít tất đỏ rực chói lọi. (thời trang quần tây giày thể thao bít tất đỏ của riêng Trương mặt dày =))))
Tiên sư, thằng cha này lại muốn làm cái gì!
Chu Thận nuốt xuống một bụng lửa giận, tiêu sái bước qua, nhìn đến trước cửa nhà mình hai cái va li, còn có một đống thượng vàng hạ cám đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, bày la liệt trên mặt đất làm y đễn chỗ đặt chân cũng không có. Y quay đầu nhìn Trương Hồng Tường đang ngồi xổm trên hành lang gãi cằm con chó thương yêu của hắn.
“Mấy thứ này là của ai vậy?” Chu Thần chất vấn.
“Của tôi chứ ai.” Trương Hồng Tường thấy Chu Thần về, mặt mày tươi như hoa, kéo đứa con cưng tới ra mắt, “Con trai a, đây là cha con nè.”
“Đừng có lại đây!” Chu Thần quát vào mặt bạn cẩu, quát xong lại cảm thấy không đúng… Y rốt cuộc ôm đầu than trời, sắp bị cha nó làm cho tức đến chết rồi.
“Ai cho phép anh mang mấy thứ này lại đây?”
Trương Hồng Tường vẩy tay, “Chúng mình đã xác định tình cảm rồi a, bước tiếp theo là ở chung còn gì.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi biết cậu sẽ không đồng ý sống chung với tôi, nên tôi chấp nhận hi sinh đến ở chung với cậu nè,” Trương Hồng Tường nhướng nhướng mày, cái tay ở dưới khẽ ngoắc ngoắc: “Cúi chào!”
Chu Thần đang muốn tìm cái gì đập cho thằng cha mặt dày này một phát thì thoáng bắt gặp cặp mắt màu lam của đồng chí Husky, chân sau chấm đất đứng lên cúi chào Chu Thần một cái.
“Chào lần nữa!”
Husky bắt đầu chắp tay vòng tròn thi lễ.
Con mẹ nó, vô sỉ như vậy…
“Dù anh có bản lĩnh làm nó mở miệng gọi tôi là “cha” đi nữa, cũng không bao giờ có chuyện…”
Trương Hồng Tường ra dấu chớ có nói thêm rồi chen lời: “Ý cậu là cậu vẫn còn nhớ thương vị sếp cũ có phải không?”
“Ai nói vậy!”
“Đừng có cáu a,” Trương Hồng Tường sờ sờ đầu con chó, tiếp tục nói: “Tôi đương nhiên biết cậu chính là thương hại hắn, nhưng hắn thì đâu có chịu tin a, chỉ cần tôi đây một khi ở lại nhà cậu… Hắn không tin cũng phải tin, hắc hắc.”
“Anh tưởng tôi là thằng ngu hả,” Chu Thần mở cửa đi vào, “Đến thế nào thì về thế ấy, tiền xe tự trả.”
“U, sao lại đoạn tình như vậy chớ…” Trương Hồng Tường nhìn Chu Thần vào cửa, mắt xem xét cánh cửa sắp đóng, “Con trai, mau hạ gục cha ngươi.”
Husky lập tức tuân lệnh, một chiêu hổ vồ bổ nhào vào người Chu Thần, Chu Thần đứng không vững đặt mông đánh phịch trên tấm thảm ở lối vào.
Tranh thủ lúc con chó to hơn người liếm láp không ngừng, Trương Hồng Tường vội mang theo hai cái va li cùng đống rách nát của mình vào cửa. Đóng cửa xong xuôi quay ra nhìn thì thấy Chu Thần ngồi dưới đất hắt xì không ngừng, hắn vội lùa chó nhà mình về.
“Thần Thần, cậu nghĩ coi, thế nào lại bị cảm rồi, tôi tới chăm sóc cậu a.”
“Anh cút xa một chút tôi liền cám ơn trời đất!” Chu Thần đứng dậy liền vọt vào phòng tắm, rửa mặt rồi thay quần áo.
Đến lúc trở ra, Trương Hồng Tường đã muốn cướp nhà y; chân gã gác hồn nhiên lên bàn trà, còn lôi ở đâu ra một rổ táo, như ruồi nhặng vừa ăn vừa xem bóng đá thảnh thơi đến mười phần.
“Yên tâm, cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ không ép buộc, tôi ở lại phòng khách được rồi,” Nói xong hắn cũng không thèm quay đầu lại, làm cho Chu Thần muốn quát mắng đuổi người cũng không cách nào mở miệng được.
Chu Thần tức mình trừng mắt nhìn cái gáy của hắn hồi lâu.”Kệ cha anh!”, y bỏ lại một câu rồi chui tọt vào phòng mình.
Vừa đóng cửa xong lại mở cửa, “Tôi đây không nấu cơm cho anh, tiền điện nước chia đôi!” Dứt lời đóng sầm cửa lại.
“Người cũng là của cậu rồi, còn tiếc tiền điện nước sao?” Trương Hồng Tường vừa gặm táo vừa cười trộm.
Thần kinh bắt đầu buông lỏng, cơn buồn ngủ ngay lập tức xuất hiện. Chu Thần đánh một giấc ngon lành, cuối cùng vì đói mà tỉnh dậy, nhìn ra ngoài mặt trời đã sắp lặn.
Xoa xoa hai mắt đi ra ngoài, y nhìn tới ghế salon thấy lộ ra một cái đầu, nhất thời giật mình hoảng sợ.
Đi đến nơi nhìn một cái mới nhận ra đó là Trương Hồng Tường đang ôm chó cưng ngủ trên sô-pha. Nhìn một đôi một người một cẩu ôm nhau ngủ làm y chợt nhớ tới mấy hôm trước, cái ghế này là thiên hạ của Khương Phàm và Harry, nháy mắt đã đổi chủ rồi…
Chu Thần lay tỉnh Trương Hồng Tường, hỏi: “Anh nói người tên Phan Lạc kia, rốt cuộc là ai a, tôi đã gặp anh ta…”
“A? Cậu tới gặp nó?” Trương Hồng Tưởng phản ứng rất mạnh, nguyên bản chuẩn bị ngáp cũng chưa kịp nuốt xuống.
“Phải, tôi lo cho Khương Phàm mới đến nhà cậu ấy, không ngờ lại gặp anh ta.”
“Đừng có gặp nó nữa, bằng không gặp rắc rối chính là cậu đó.”
“Khủng bố đến như vậy sao? Anh hỏi xem Khương Phàm giờ thế nào được không?”
“Tôi được thưởng gì nào?” Trương Hồng Tường được một tấc lại muốn một thước nhếch môi cười hỏi.
“Không hỏi được thì nhanh cút!”
“Ai được rồi, được rồi, hỏi là được chớ gì, đói quá, chúng mình ăn cơm đi.”
Chu Thần quả thật không muốn để Trương Hồng Tưởng ở lại, người nọ trình độ tự kỉ đã ở mức thượng thừa, ở chung với hắn chẳng khác nào tự tìm khó chịu; nhưng vừa rồi trong nháy mắt từ phòng ngủ đi ra, thấy hắn nằm đó, y bỗng dưng lại cảm thấy được trong căn phòng này ngoài mình ra thì vẫn còn người sống, lòng không còn trống trải như mấy hôm trước nữa. Y nghĩ thầm, nam nhân quả nhiên vẫn chỉ là động vật không chịu nổi cô đơn.
Bị Trương Hồng Tường lôi đi nhà hàng ăn cơm tối, lúc ngồi xuống mới nhớ ra, y việc quái gì phải theo ý hắn, trong nhà vẫn còn đồ ăn a…
Gọi món xong hai người hàn huyên vài câu trong thời gian chờ đợi, Chu Thần cũng là bất đắc dĩ mới mở miệng đáp lời hắn.
Lúc hai người trở về, trên đường lên lầu thì gặp Quý Tử Mặc.
Người kia nhìn thấy Chu Thần đi cùng Trương Hồng Tường, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Chu Thần cũng tùy ý chào hàng xóm một câu.
Trương Hồng Tường đợi Quý Tử Mặc đi xa mới hỏi: “Cậu quen người đó?”
“Hàng xóm, ở ngay bên cạnh.”
“Đừng qua lại với hắn, nguy hiểm lắm.”
“Thế đếch nào mà ai cũng thành nguy hiểm vậy, tôi thấy người tôi không nên qua lại nhất là anh đó!” Chu Thần trừng mắt một cái, đi lên phía trước.
Đến tối, rốt cuộc không còn nhìn thấy Sở Thiên Dịch nữa… Chu Thần lúc này mới có thể thả lỏng được đôi chút, chỉ là nghĩ đến việc hắn vậy mà tin lời mình, lại cảm thấy thực buồn cười.
Càng nghĩ càng chẳng đến đâu, y vần vò chiếc điện thoại trên tay thật lâu, cuối cùng vẫn là mở ra xem, không ngờ đã có vài tin nhắn gửi tới.
Chu Thần nhấn nút mở tin, xem xong khóe miệng không tự chủ được mà kéo lên, vui mừng đến nỗi cái mũi cũng ê ẩm.
Y biết rõ Sở Thiên Dịch chưa bao giờ nhắn tin, ngón tay vốn không quen sử dụng, bấm phím điện thoại có khi còn mất công hơn nhiều so với dùng bút viết, cho nên khi nhìn thấy mấy cái tin nhắn còn sai lỗi chính tả kia, y đột nhiên cảm thấy xúc động muốn chết.
Dường như có thể hình dung ra bộ dáng hổn hển của Sở Thiên Dịch lọ mọ gửi tin nhắn cho y.
Đang cầm di động ngẩn người, lại một tin nhắn chuyển tới, y giật bắn người chút nữa thì rơi luôn điện thoại.
Cùng cậu nhóc đó chơi bóng thật giống như trở lại ngày trước Sau này anh còn có thể đến không Lời em nói anh không tin đâu Công ty vắng quá lúc nào cũng nhớ em
Tin ngắn gửi đi đến dấu ngắt câu cũng không có, nhìn qua còn cứ tưởng hắn làm thơ. Cẩn thận đọc lại vài lần, y không thể không thừa nhận, cái tên Sở Thiên Dịch này vẫn đạo đức giả như ngày nào.
Chu Thần kiềm chế ý muốn gửi hồi âm, ấn nút tắt máy.
Mở lên ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, y cầm lấy tập tiểu thuyết của Chu Giai mà y in nhầm lúc trước lên xem.
Đọc được một hồi, y đang nằm phải bật dậy, không thể tin nổi mình vừa đọc cái gì, xem kĩ lại lần nữa thì suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Con nhỏ chết bằm kia không biết học theo gương tốt! Trách không được biết nhiều như vậy…”
Tiểu thuyết kiểu gì mà lại miêu tả trắng trợn chuyện hai nam nhân làm cái chuyện gì đó *là tiểu thuyết đam mỹ chứ gì anh*, cả cái tên Khương Phàm kia cũng đáng cho một trận, đọc xong rồi cũng không bảo y một tiếng, còn khuyên y phải xem càng nhiều càng tốt. *anh Phàm khuyên phải a*
Tiên sư, y thế mà đọc mấy thứ này lại thấy mặt nóng bừng…
“Sao thế, bị ngã à?” Trương Hồng Tường ngoài cửa hỏi vọng vào.
“Không có gì, anh nhỏ tiếng TV đi, tôi muốn ngủ.”
“Không tâm sự gì mà đi ngủ luôn sao?”
Tâm sự cái ếu gì!
Chu Thần nhấc chăn lên, chui vào, sắp yên lành ngủ thì lại có tin nhắn của Sở Thiên Dịch.
Không nhiều chữ lắm, cách biểu đạt cũng thật ngốc, nhưng y chính là ngày qua ngày đều thích một Sở Thiên Dịch dốt văn như thế.
Ít nhất thì giờ khắc này y còn chưa lấy vợ, còn được người mình thích theo đuổi.
Nghĩ vậy, y liền mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Beta: Thanh Thanh
Chu Thần bị kẹp giữa hai người phụ nữ, người nào cũng không chịu thua kém, gần như lăn xả vào nhau. Sống hơn hai mươi năm trên đời, y là lần đầu chứng kiến một trận chiến người sống ta chết, thật sự luống cuống chân tay, không biết phải làm thế nào.
Bố Chu đưa mẹ Chu đến nơi rồi đứng ngoài thong thả phơi nắng nhận ra tình huống bất thường bên trong liền nhanh chóng chạy vào, phát hiện bà vợ mình đang khẩu chiến khí thế ngất trời cùng con dâu tương lai, vội vội vàng vàng nhảy vào can ngăn: “Má nó, có việc gì về nhà nói, ầm ĩ ở đây là làm khó con trai đó a.”
Chu Thần hận không thể gật cho rớt luôn cái đầu, Thái hoàng muôn năm, thời điểm mấu chốt có người đàn ông vẫn là hơn a.
Bố Chu nắm tay Thái hậu dẫn đi, trước khi rời khỏi còn nói: “Mấy ngày nữa mời Tiểu Ngụy qua nhà ăn cơm, bố mẹ hôm nay phải về trước rồi, xin lỗi hai đứa nha.”
Chu Thần gật đầu đáp ứng.
Mẹ Chu không còn ở đó nữa, Chu Thần cũng không nói thêm lời nào.
Ngụy Tuyền Tử cũng không buồn lên tiếng.
“Cô thật là…”
“Tôi thế đấy thì làm sao!” Ngụy Tuyền Tử thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi xách, đứng lên nhìn y nói: “Đừng nói là kết hôn vờ, kể cả kết hôn thật cũng đừng mong tôi chịu nín nhịn.” Nói xong liền hướng cửa trước đi thẳng.
Chu Thần cũng đứng lên, đi theo sau.
Y cũng đã quen tính tình của mẹ mình, nghe nói hồi còn trẻ mẹ y nổi danh lắm mồm xấu tính, chuyện kể lại so với Ngụy Tuyền Tử thời nay còn lợi hại hơn nhiều lắm, kinh khủng đến mức sức trâu cũng không sánh được, y bây giờ bắt đầu bội phục cha y có thể thu phục một người phụ nữ như vậy.
“Làm sao bây giờ…” Đi được vài bước, Ngụy Tuyền Tử dừng lại, khẩu khí không còn hung hăng nữa.
Chu Thần thở dài, an ủi: “Hai ngày nữa qua nhà tôi, tôi giúp cô xoa dịu mẹ.” Trong lòng bổ sung, đàn bà con gái các người thật khó hầu hạ.
Lúc này Thái hậu cụt hứng bỏ về, làm cho Chu Thần một tháng sau không dám nhắc tới hôn lễ.
Lại nói chuyện dễ dàng, bà nếu dễ dỗ như vậy, còn gọi là Chu Thái hậu sao?
Về đến nhà, lúc đi ra khỏi thang máy còn tưởng mình đi nhầm tầng trệt, y đang định quay vào thì bắt gặp ngoài hành lang một đoạn cẳng chân, giữa đôi giày và ống quần lộ ra một mảng bít tất đỏ rực chói lọi. (thời trang quần tây giày thể thao bít tất đỏ của riêng Trương mặt dày =))))
Tiên sư, thằng cha này lại muốn làm cái gì!
Chu Thận nuốt xuống một bụng lửa giận, tiêu sái bước qua, nhìn đến trước cửa nhà mình hai cái va li, còn có một đống thượng vàng hạ cám đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, bày la liệt trên mặt đất làm y đễn chỗ đặt chân cũng không có. Y quay đầu nhìn Trương Hồng Tường đang ngồi xổm trên hành lang gãi cằm con chó thương yêu của hắn.
“Mấy thứ này là của ai vậy?” Chu Thần chất vấn.
“Của tôi chứ ai.” Trương Hồng Tường thấy Chu Thần về, mặt mày tươi như hoa, kéo đứa con cưng tới ra mắt, “Con trai a, đây là cha con nè.”
“Đừng có lại đây!” Chu Thần quát vào mặt bạn cẩu, quát xong lại cảm thấy không đúng… Y rốt cuộc ôm đầu than trời, sắp bị cha nó làm cho tức đến chết rồi.
“Ai cho phép anh mang mấy thứ này lại đây?”
Trương Hồng Tường vẩy tay, “Chúng mình đã xác định tình cảm rồi a, bước tiếp theo là ở chung còn gì.”
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi biết cậu sẽ không đồng ý sống chung với tôi, nên tôi chấp nhận hi sinh đến ở chung với cậu nè,” Trương Hồng Tường nhướng nhướng mày, cái tay ở dưới khẽ ngoắc ngoắc: “Cúi chào!”
Chu Thần đang muốn tìm cái gì đập cho thằng cha mặt dày này một phát thì thoáng bắt gặp cặp mắt màu lam của đồng chí Husky, chân sau chấm đất đứng lên cúi chào Chu Thần một cái.
“Chào lần nữa!”
Husky bắt đầu chắp tay vòng tròn thi lễ.
Con mẹ nó, vô sỉ như vậy…
“Dù anh có bản lĩnh làm nó mở miệng gọi tôi là “cha” đi nữa, cũng không bao giờ có chuyện…”
Trương Hồng Tường ra dấu chớ có nói thêm rồi chen lời: “Ý cậu là cậu vẫn còn nhớ thương vị sếp cũ có phải không?”
“Ai nói vậy!”
“Đừng có cáu a,” Trương Hồng Tường sờ sờ đầu con chó, tiếp tục nói: “Tôi đương nhiên biết cậu chính là thương hại hắn, nhưng hắn thì đâu có chịu tin a, chỉ cần tôi đây một khi ở lại nhà cậu… Hắn không tin cũng phải tin, hắc hắc.”
“Anh tưởng tôi là thằng ngu hả,” Chu Thần mở cửa đi vào, “Đến thế nào thì về thế ấy, tiền xe tự trả.”
“U, sao lại đoạn tình như vậy chớ…” Trương Hồng Tường nhìn Chu Thần vào cửa, mắt xem xét cánh cửa sắp đóng, “Con trai, mau hạ gục cha ngươi.”
Husky lập tức tuân lệnh, một chiêu hổ vồ bổ nhào vào người Chu Thần, Chu Thần đứng không vững đặt mông đánh phịch trên tấm thảm ở lối vào.
Tranh thủ lúc con chó to hơn người liếm láp không ngừng, Trương Hồng Tường vội mang theo hai cái va li cùng đống rách nát của mình vào cửa. Đóng cửa xong xuôi quay ra nhìn thì thấy Chu Thần ngồi dưới đất hắt xì không ngừng, hắn vội lùa chó nhà mình về.
“Thần Thần, cậu nghĩ coi, thế nào lại bị cảm rồi, tôi tới chăm sóc cậu a.”
“Anh cút xa một chút tôi liền cám ơn trời đất!” Chu Thần đứng dậy liền vọt vào phòng tắm, rửa mặt rồi thay quần áo.
Đến lúc trở ra, Trương Hồng Tường đã muốn cướp nhà y; chân gã gác hồn nhiên lên bàn trà, còn lôi ở đâu ra một rổ táo, như ruồi nhặng vừa ăn vừa xem bóng đá thảnh thơi đến mười phần.
“Yên tâm, cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ không ép buộc, tôi ở lại phòng khách được rồi,” Nói xong hắn cũng không thèm quay đầu lại, làm cho Chu Thần muốn quát mắng đuổi người cũng không cách nào mở miệng được.
Chu Thần tức mình trừng mắt nhìn cái gáy của hắn hồi lâu.”Kệ cha anh!”, y bỏ lại một câu rồi chui tọt vào phòng mình.
Vừa đóng cửa xong lại mở cửa, “Tôi đây không nấu cơm cho anh, tiền điện nước chia đôi!” Dứt lời đóng sầm cửa lại.
“Người cũng là của cậu rồi, còn tiếc tiền điện nước sao?” Trương Hồng Tường vừa gặm táo vừa cười trộm.
Thần kinh bắt đầu buông lỏng, cơn buồn ngủ ngay lập tức xuất hiện. Chu Thần đánh một giấc ngon lành, cuối cùng vì đói mà tỉnh dậy, nhìn ra ngoài mặt trời đã sắp lặn.
Xoa xoa hai mắt đi ra ngoài, y nhìn tới ghế salon thấy lộ ra một cái đầu, nhất thời giật mình hoảng sợ.
Đi đến nơi nhìn một cái mới nhận ra đó là Trương Hồng Tường đang ôm chó cưng ngủ trên sô-pha. Nhìn một đôi một người một cẩu ôm nhau ngủ làm y chợt nhớ tới mấy hôm trước, cái ghế này là thiên hạ của Khương Phàm và Harry, nháy mắt đã đổi chủ rồi…
Chu Thần lay tỉnh Trương Hồng Tường, hỏi: “Anh nói người tên Phan Lạc kia, rốt cuộc là ai a, tôi đã gặp anh ta…”
“A? Cậu tới gặp nó?” Trương Hồng Tưởng phản ứng rất mạnh, nguyên bản chuẩn bị ngáp cũng chưa kịp nuốt xuống.
“Phải, tôi lo cho Khương Phàm mới đến nhà cậu ấy, không ngờ lại gặp anh ta.”
“Đừng có gặp nó nữa, bằng không gặp rắc rối chính là cậu đó.”
“Khủng bố đến như vậy sao? Anh hỏi xem Khương Phàm giờ thế nào được không?”
“Tôi được thưởng gì nào?” Trương Hồng Tường được một tấc lại muốn một thước nhếch môi cười hỏi.
“Không hỏi được thì nhanh cút!”
“Ai được rồi, được rồi, hỏi là được chớ gì, đói quá, chúng mình ăn cơm đi.”
Chu Thần quả thật không muốn để Trương Hồng Tưởng ở lại, người nọ trình độ tự kỉ đã ở mức thượng thừa, ở chung với hắn chẳng khác nào tự tìm khó chịu; nhưng vừa rồi trong nháy mắt từ phòng ngủ đi ra, thấy hắn nằm đó, y bỗng dưng lại cảm thấy được trong căn phòng này ngoài mình ra thì vẫn còn người sống, lòng không còn trống trải như mấy hôm trước nữa. Y nghĩ thầm, nam nhân quả nhiên vẫn chỉ là động vật không chịu nổi cô đơn.
Bị Trương Hồng Tường lôi đi nhà hàng ăn cơm tối, lúc ngồi xuống mới nhớ ra, y việc quái gì phải theo ý hắn, trong nhà vẫn còn đồ ăn a…
Gọi món xong hai người hàn huyên vài câu trong thời gian chờ đợi, Chu Thần cũng là bất đắc dĩ mới mở miệng đáp lời hắn.
Lúc hai người trở về, trên đường lên lầu thì gặp Quý Tử Mặc.
Người kia nhìn thấy Chu Thần đi cùng Trương Hồng Tường, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Chu Thần cũng tùy ý chào hàng xóm một câu.
Trương Hồng Tường đợi Quý Tử Mặc đi xa mới hỏi: “Cậu quen người đó?”
“Hàng xóm, ở ngay bên cạnh.”
“Đừng qua lại với hắn, nguy hiểm lắm.”
“Thế đếch nào mà ai cũng thành nguy hiểm vậy, tôi thấy người tôi không nên qua lại nhất là anh đó!” Chu Thần trừng mắt một cái, đi lên phía trước.
Đến tối, rốt cuộc không còn nhìn thấy Sở Thiên Dịch nữa… Chu Thần lúc này mới có thể thả lỏng được đôi chút, chỉ là nghĩ đến việc hắn vậy mà tin lời mình, lại cảm thấy thực buồn cười.
Càng nghĩ càng chẳng đến đâu, y vần vò chiếc điện thoại trên tay thật lâu, cuối cùng vẫn là mở ra xem, không ngờ đã có vài tin nhắn gửi tới.
Chu Thần nhấn nút mở tin, xem xong khóe miệng không tự chủ được mà kéo lên, vui mừng đến nỗi cái mũi cũng ê ẩm.
Y biết rõ Sở Thiên Dịch chưa bao giờ nhắn tin, ngón tay vốn không quen sử dụng, bấm phím điện thoại có khi còn mất công hơn nhiều so với dùng bút viết, cho nên khi nhìn thấy mấy cái tin nhắn còn sai lỗi chính tả kia, y đột nhiên cảm thấy xúc động muốn chết.
Dường như có thể hình dung ra bộ dáng hổn hển của Sở Thiên Dịch lọ mọ gửi tin nhắn cho y.
Đang cầm di động ngẩn người, lại một tin nhắn chuyển tới, y giật bắn người chút nữa thì rơi luôn điện thoại.
Cùng cậu nhóc đó chơi bóng thật giống như trở lại ngày trước Sau này anh còn có thể đến không Lời em nói anh không tin đâu Công ty vắng quá lúc nào cũng nhớ em
Tin ngắn gửi đi đến dấu ngắt câu cũng không có, nhìn qua còn cứ tưởng hắn làm thơ. Cẩn thận đọc lại vài lần, y không thể không thừa nhận, cái tên Sở Thiên Dịch này vẫn đạo đức giả như ngày nào.
Chu Thần kiềm chế ý muốn gửi hồi âm, ấn nút tắt máy.
Mở lên ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, y cầm lấy tập tiểu thuyết của Chu Giai mà y in nhầm lúc trước lên xem.
Đọc được một hồi, y đang nằm phải bật dậy, không thể tin nổi mình vừa đọc cái gì, xem kĩ lại lần nữa thì suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“Con nhỏ chết bằm kia không biết học theo gương tốt! Trách không được biết nhiều như vậy…”
Tiểu thuyết kiểu gì mà lại miêu tả trắng trợn chuyện hai nam nhân làm cái chuyện gì đó *là tiểu thuyết đam mỹ chứ gì anh*, cả cái tên Khương Phàm kia cũng đáng cho một trận, đọc xong rồi cũng không bảo y một tiếng, còn khuyên y phải xem càng nhiều càng tốt. *anh Phàm khuyên phải a*
Tiên sư, y thế mà đọc mấy thứ này lại thấy mặt nóng bừng…
“Sao thế, bị ngã à?” Trương Hồng Tường ngoài cửa hỏi vọng vào.
“Không có gì, anh nhỏ tiếng TV đi, tôi muốn ngủ.”
“Không tâm sự gì mà đi ngủ luôn sao?”
Tâm sự cái ếu gì!
Chu Thần nhấc chăn lên, chui vào, sắp yên lành ngủ thì lại có tin nhắn của Sở Thiên Dịch.
Không nhiều chữ lắm, cách biểu đạt cũng thật ngốc, nhưng y chính là ngày qua ngày đều thích một Sở Thiên Dịch dốt văn như thế.
Ít nhất thì giờ khắc này y còn chưa lấy vợ, còn được người mình thích theo đuổi.
Nghĩ vậy, y liền mỉm cười đi vào giấc ngủ.