Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Sở Thiên Dịch được Chu Thần ngầm đồng ý cho đến tá túc tại nhà y. Đến buổi tối gặp lại, hắn mới biết khi Chu Thần chạy ra khỏi bệnh viện đã ghé qua nhà Trương Hồng Tường.
Lúc đó Chu Thần đang xào rau trong bếp, âm thanh phát ra khi nấu nướng rất ồn, y không biết có người đến gõ cửa.
Sở Thiên Dịch sừng sững chắn lối vào, căn bản không hề có ý mời gã kia vào nhà.
Trương Hồng Tường vẫn nhe răng cười: “Thế nào, chưa hỏi ý kiến chủ nhà đã tự tiện đuổi khách? Như vậy không bất lịch sự sao?”
“Tôi là chủ nhà.”
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hồng Tường lúc này mới cứng lại, “Sao lại thế? Cậu ấy đổi ý rồi?”
“Đúng.” Sở Thiên Dịch trả lời cực kỳ ngắn gọn, cũng tỏ rõ thái độ rằng hắn không muốn đôi co vô ích với Trương mặt dày. Đối với cái loại tiểu nhân yêu đương cợt nhả thừa dịp nước đục thả câu này, hắn cảm thấy cách đối xử của mình hoàn toàn thỏa đáng.
“Sở Thiên Dịch, anh đang nói chuyện với ai thế?” Chu Thần nghe thấy có tiếng động, tò mò hỏi một câu.
“Không ai cả.” “A Thần Thần…”
Không đợi Trương Hồng Tường nói xong, Sở Thiên Dịch đã nhanh tay che miệng hắn lại, quay đầu đáp: “Là người giao báo đó mà!” Sau đó hắn đẩy người kia ra ngoài, chính mình cũng đi ra khép cửa lại.
“Tối muộn rồi ai còn đi giao báo cơ chứ!” Chu Thần nói vọng ra, lau tay đi ra ngoài. Y phát hiện người không còn ở trong nhà, cửa cũng không đóng kín.
“Trương Hồng Tường, đừng tưởng rằng tôi không biết những việc làm mờ ám của anh. Trước tôi còn nhịn, nhưng về sau nếu anh lại cứ bám lấy Chu Thần, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.” Sở Thiên Dịch mặt lạnh băng, trực tiếp vào vấn đề.
Trương Hồng Tường thấy con đường đến với Chu Thần của mình bị kẻ khác ngăn trở, cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Sở, cậu sẽ không khách khí với tôi như thế nào đây? Cậu nghĩ cậu có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Tôi không uy hiếp anh, Trương tổng,” Sở Thiên Dịch rất thẳng thắn: “Chỉ là hảo tâm nhắc anh một câu, năm nay bên kiểm toán không làm ăn tắc trách như trước nữa đâu; chi bằng bớt chút thời gian dỗ dành cháu trai cũng như đeo bám người khác để xử lý ổn thỏa chuyện thuế vụ đi.”
Gương mặt Trương Hồng Tường thoáng đanh lại, nhưng rất nhanh khôi phục tươi cười, “Cậu có ý gì?”
Sở Thiên Dịch không muốn nhiều lời, phun đúng hai chữ “không tiễn” rồi trở vào đóng sầm cửa lại.
Hắn đối với Trương Hồng Tường cho tới bây giờ chưa từng có ấn tượng tốt. Lúc còn quan hệ với Trần Á Huy, Trương Hồng Tường giả vờ theo đuổi cậu ta, lấy quấy rối làm mục tiêu, làm ra không biết bao nhiêu là trò. Sở Thiên Dịch cứ tưởng mình là “anh hùng cứu mỹ nhân” (khỏi nanh vuốt của ma vương Trương mặt dày), nhưng về sau Trần Á Huy một lần buột miệng nói ra quan hệ chú cháu của hai người, chỉ vì Sở Thiên Dịch cứ quanh quẩn mãi không chịu xúc tiến tình cảm, cậu mới nhờ chú giúp để mối quan hệ cấp tốc phát triển.
Từ khi chia tay Trần Á Huy ở cầu thang thoát hiểm, hắn vẫn luôn nghi hoặc cậu ta thế nào lại biết những việc Chu Thần làm trong công ty; mấy hôm trước cậu ta đến gặp, mới bị hắn một hai câu đánh lạc hướng moi ra sự thật: toàn bộ là do Trương Hồng Tường tiết lộ.
Nhưng hắn tiếp tục nín nhịn, không ngờ bây giờ gã vẫn còn có liêm sỉ đến tìm Chu Thần.
Hắn không rõ Trương Hồng Tường rốt cuộc xuất phát từ tình cảm thật lòng, hay chỉ cố tình thọc gậy bánh xe giúp cháu trai.
Nhưng hắn cũng không hơi đâu mà lo nghĩ, hắn hoàn toàn không muốn có chút dính dáng nào với hai chú cháu đó nữa.
Lại nhớ tới thời gian mình còn ngu si kè kè bên thằng nhóc kia, Sở Thiên Dịch chỉ còn biết thở dài. (thực ra giờ anh cũng không tính là thông minh anh ạ…)
Sống qua mấy chục năm rồi mà còn học đòi người ta làm trâu già gặm cỏ non, còn suýt chút nữa đánh mất người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Tự kiểm điểm một hồi, Sở Thiên Dịch bỗng thoáng ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí. Hắn nhớ kỹ rằng Chu Thần mỗi khi hút thuốc đều là hút bên cạnh cửa sổ hoặc lên sân thượng, thế nào mà hôm nay mùi lại bay xa như vậy?
Đi vào phòng, thức ăn trên bàn đã dọn ra đầy đủ, đều là vài món ăn đơn giản.
Chu Thần cởi tạp dề, hất cằm về phía bàn thức ăn, “Anh lại đây đi, cứ coi như là em bồi thường cho trò đùa dai lúc trước.” (*là lúc Thần Thần dọa nhảy lầu á)
Vốn là Sở Thiên Dịch muốn nấu cơm, nhưng Chu Thần cứ khăng khăng không muốn người khác động vào phòng bếp của y, ra lệnh cho hắn đi rửa rau rồi tống người ra phòng khách.
“Mặt anh là sao vậy?” Chu Thần nếm nếm thức ăn, hương vị vẫn như bình thường, có bị mặn đâu nha.
“Là anh hạnh phúc quá thôi.”
“Hạnh phúc mà vừa ăn vừa nhăn nhó thế à? Em lại được mở mang tầm mắt rồi.”
Sở Thiên Dịch nghe thấy vậy liền nở nụ cười: “Nhăn nhó là do anh tự làm tự chịu, đã nhiều năm thật bất hạnh.”
Chu Thần gật đầu như thật: “Anh sẽ còn bất hạnh dài dài.”
Sở Thiên Dịch kéo qua cái ghế, ngồi xuống bên cạnh y, có chút hiếu kỳ: “Sẽ không đâu, lời em nói chả có cơ sở gì cả.”
“Ăn cơm đi, ăn nhiều nữa vào, cho anh thành con ma no luôn.” Chu Thần nói xong cười cười đi tới sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh chuyển kênh, dừng lại ở kênh tin tức.
Hai người yên lặng ăn cơm, nghe tin tức đang phát trên TV.
Đến chương trình dự báo thời tiết, hai người rốt cuộc cũng đặt đũa xuống. Sở Thiên Dịch ngăn cản Chu Thần đang muốn đứng dậy dọn bàn, nói rằng y đã nấu cơm rồi, để cho hắn làm nốt đi.
Chu Thần cũng không cố tranh giành với hắn nữa, nhân lúc Sở Thiên Dịch lau dọn phòng bếp thì y đi sửa soạn giường chiếu cho hắn, trải ra chăn mới.
Đứng dậy nhìn cái giường còn nhỏ hơn thân mình một chút, y thầm nghĩ giường này chắc không vừa rồi, phải sớm đi mua cái mới thôi.
Sở Thiên Dịch đi ra liền nhìn thấy cảnh này, hắn ngơ ngác: “Chúng ta… chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”
Chu Thần nhún vai: “Sếp lớn à, đây là tôn kính tối cao của tôi đối với ngài, đũa mốc mà chòi mâm son thật đúng là đáng xấu hổ.”
Sở Thiên Dịch đen mặt.
Chu Thần chạy về rúc vào sô pha.
Sở Thiên Dịch không cam lòng đuổi theo. Hắn nhìn Chu Thần một hồi lâu, cũng không phải hắn không biết xấu hổ mà nói ra mong muốn cùng y ngủ chung.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng: “Em biết không, anh kỳ thực bị em ức hiếp không ít lần.”
Chu Thần vốn cũng không chăm chú xem TV, nghe thấy Sở Thiên Dịch nói như vậy đột nhiên cảm thấy hứng thú, quay đầu hỏi: “Hửm? Anh xác định không phải em mới là người chuyên bị ức hiếp sao?”
“Chuyên bị ức hiếp là em, bị em ức hiếp không ít lần lại là anh,” Sở Thiên Dịch thấy Chu Thần để ý đến hắn, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Em rất hay phát giận, khi làm trợ lý của anh cứ lúc nào không hài lòng là đều lộ hết trên mặt, em tưởng anh không nhận ra sao? Anh chỉ không biết lão bản nên giúp trợ lý điều tiết tâm tình thế nào mà thôi.”
“Muốn biết à? Đừng có đổi bạn gái xoành xoạch, cũng đừng giơ cái mặt cứng ngắc ra trước mặt em nữa, em đương nhiên sẽ không nhăn nhó với anh.”
Sở Thiên Dịch vừa nghe, nhất thời có cảm giác mở cờ trong bụng: “Em vẫn luôn để bụng chuyện đó sao?”
Chu Thần thấy hắn hỏi như vậy, đột nhiên mặt lạnh tanh, tắt TV cái phụt: “Đi ngủ sớm chút đi, anh ngày mai còn phải đi làm. Đúng rồi, phòng của anh còn vương mùi nước hoa, nếu không quen thì mở cửa sổ ra.”
Sở Thiên Dịch biết mình lỡ mồm rồi, trong lòng chua chát. Bất quá hắn nhớ rằng Chu Thần không dùng nước hoa, tại sao lại có mùi nước hoa? “Em dạo này dùng nước hoa à?”
“Không phải, là của Trương Hồng Tường.”
Sở Thiên Dịch nghe thấy liền đứng phắt dậy đi đến, nhưng Chu Thần đã đóng chặt cửa phòng.
Hắn ở ngoài gõ cửa: “Vì sao lại có mùi nước hoa của hắn? Hắn… Hai người…” Sở Thiên Dịch gấp đến độ không biết phải hỏi thế nào, hắn thay đổi vài loại câu hỏi nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại.
Hắn quay lại gian phòng, thật sự ngửi thấy một mùi hương nước hoa nhàn nhạt, xem ra đã ở trong đây vài ngày.
Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến việc Trương Hồng Tường đã từng ở trong nhà Chu Thần, không thể nào không phiền não, không lưu tâm.
Hôm sau khi hắn thức dậy, phòng Chu Thần vẫn còn khóa. Sở Thiên Dịch mang theo tâm tình hậm hực vùi đầu vào công việc suốt một ngày.
Buổi chiều, Chu Thần hẹn gặp Trương Hồng Tường tại một quán trà dưới tầng công ty của hắn.
Khi Trương Hồng Tường đến, câu đầu tiên hắn mở miệng ra chính là: “Thế nào, cậu thấy tôi cũng tương đối ổn đúng không?”
Chu Thần tự động phớt lờ: “Hôm qua, tôi biết là anh đi qua nhà tôi. Về sau đừng đến nữa.”
“Cái này, phải chăng là qua cầu rút ván?”
“Anh tiếp cận tôi là để giúp Trần Á Huy và Sở Thiên Dịch thuận lợi đến với nhau; không phải tôi qua cầu rút ván, mà chính mục đích của anh không trong sáng.”
Trương Hồng Tường ngồi xuống bên Chu Thần, cánh tay rắn chắc nửa ôm y vào trong ngực: “Mục đích lúc đầu không trong sáng, nhưng về sau là thật lòng a.”
“Xin lỗi, tôi nhìn không ra thật lòng của anh ở đâu cả, anh cứ tiếp tục đi tìm người nào có thể thưởng thức óc hài hước của anh và có đủ trí thông minh để nhìn ra trong đầu anh rốt cuộc là cái chết tiệt gì đi.” Chu Thần gian nan đẩy hắn ra.
“Đừng lạnh lùng như vậy a, tôi thấy cậu cũng đủ thông minh, ấy chớ, tôi còn chưa nói xong mà…” Nhân viên phục vụ còn chưa kịp pha trà xong, cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc.
Trương Hồng Tường lẩm bẩm: “Chưa hoàn thành đã bị phá hư rồi… Thật là không có cảm giác thành tựu gì cả.” Nhìn bóng lưng Chu Thần rời đi, hắn thực sự cảm thấy có chút không muốn.
Sở Thiên Dịch tan làm sớm, nhân viên trong công ty đều thở phào nhẹ nhõm. Thường ngày sếp nhà cứng nhắc, không có chút thấu tình đạt lý, hôm nay mấy cái đề án đều vô cớ bị trả lại, công ty tràn ngập màu sắc u ám làm người ta hoảng sợ.
Trước giờ tan tầm, các ông chú trong công ty lại bu vào tám chuyện, nhất trí cho rằng lão bản nhà mình vừa bị thất tình đơn phương, trong ngắn hạn tất cả mọi người cần nâng cao hiệu suất làm việc để tránh bị giận cá chém thớt.
“Từ khi Tiểu Chu đi, công ty càng ngày càng khó sống a…”
Lúc Sở Thiên Dịch chạy về, Chu Thần không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nhấc máy.
Khoanh tay ngồi ở sô pha, hắn bỗng cảm thấy Chu Thần có rất nhiều chuyện hắn không biết, làm hắn có chút hoảng hốt, chỉ là mặt ngoài vẫn giả vờ trấn định mà thôi.
Hắn không hiểu vì sao hồi trước mình lại chán ghét Chu Thần, rõ ràng là thích còn không kịp.
Sở Thiên Dịch nhìn chằm chằm kim giây đồng hồ đang nhích từng chút một, thẳng đến khi thanh âm mở khóa rành rọt vọng đến.
Hắn đứng lên, tươi cười đi ra. Y rốt cuộc đã trở về.
Chu Thần đi vào nhà, nhìn thấy Sở Thiên Dịch đã thay quần áo đứng đằng trước, cứ như bà chủ gia đình ra chào đón chồng. Y bị hình ảnh tưởng tượng trong đầu làm cho bật cười.
“Hôm nay anh không tăng ca à?”
Không tăng ca, không bằng nói là trốn việc về nhà sớm đi, Sở Thiên Dịch nghĩ thầm. “Công ty cũng không phải chỉ của một mình anh, về sau anh sẽ không cố sức như vậy nữa.”
Chu Thần tỏ ra nghi hoặc: “Không phải của anh thì là của ai? Thành quốc doanh rồi sao?” Y thay dép lê rồi cởi áo khoác, khí lạnh trên người tản ra ngoài.
“Là tài sản cùng sở hữu.”
“Cùng với ai?”
“Em đó.” Sở Thiên Dịch bước qua, nhân dịp này mở rộng đề tài mời Chu Thần quay về công ty, như vậy về sau hắn cũng yên tâm hơn. Nhưng khi vừa mới định lại gần đối phương, hắn ngửi thấy một mùi quen thuộc làm hắn chán ghét, nước hoa tử đinh hương.
“Em vừa mới đi đâu?” Sở Thiên Dịch truy vấn.
“Đi loanh quanh một chút thôi.” Chu Thần đang muốn đi đun nước, cổ tay bỗng bị bắt lấy.
“Đi gặp Trương Hồng Tường?”
Chu Thần mở to mắt lộ rõ sự ngạc nhiên, một bộ muốn hỏi làm sao anh biết. Không cần nói ra, biểu tình của y cũng đã thừa nhận suy đoán của Sở Thiên Dịch.
“Trên người em có mùi nước hoa của hắn, Chu Thần.” Sở Thiên Dịch ôm y vào trong ngực, không hiểu tại sao lòng hắn bỗng chua xót, “Sao lại gạt anh?”
“À… Thật là, anh hiểu rõ hắn ta nhỉ…” Chu Thần đùa đùa.
“Anh rất để ý, càng ngày càng để ý em… có điểm không giống như trong suy nghĩ của anh.”
“Đừng nói bậy, em hoàn toàn đủ hai con mắt một cái mũi một cái miệng nha.”
“Anh luôn muốn xác nhận rằng em là của anh, anh luôn cảm thấy vẫn còn mơ hồ.”
“Vậy anh xác nhận đi. Này! Mẹ nó… xác nhận của anh là ở trên giường hả!?”
Beta: Tiểu Viên
Sở Thiên Dịch được Chu Thần ngầm đồng ý cho đến tá túc tại nhà y. Đến buổi tối gặp lại, hắn mới biết khi Chu Thần chạy ra khỏi bệnh viện đã ghé qua nhà Trương Hồng Tường.
Lúc đó Chu Thần đang xào rau trong bếp, âm thanh phát ra khi nấu nướng rất ồn, y không biết có người đến gõ cửa.
Sở Thiên Dịch sừng sững chắn lối vào, căn bản không hề có ý mời gã kia vào nhà.
Trương Hồng Tường vẫn nhe răng cười: “Thế nào, chưa hỏi ý kiến chủ nhà đã tự tiện đuổi khách? Như vậy không bất lịch sự sao?”
“Tôi là chủ nhà.”
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hồng Tường lúc này mới cứng lại, “Sao lại thế? Cậu ấy đổi ý rồi?”
“Đúng.” Sở Thiên Dịch trả lời cực kỳ ngắn gọn, cũng tỏ rõ thái độ rằng hắn không muốn đôi co vô ích với Trương mặt dày. Đối với cái loại tiểu nhân yêu đương cợt nhả thừa dịp nước đục thả câu này, hắn cảm thấy cách đối xử của mình hoàn toàn thỏa đáng.
“Sở Thiên Dịch, anh đang nói chuyện với ai thế?” Chu Thần nghe thấy có tiếng động, tò mò hỏi một câu.
“Không ai cả.” “A Thần Thần…”
Không đợi Trương Hồng Tường nói xong, Sở Thiên Dịch đã nhanh tay che miệng hắn lại, quay đầu đáp: “Là người giao báo đó mà!” Sau đó hắn đẩy người kia ra ngoài, chính mình cũng đi ra khép cửa lại.
“Tối muộn rồi ai còn đi giao báo cơ chứ!” Chu Thần nói vọng ra, lau tay đi ra ngoài. Y phát hiện người không còn ở trong nhà, cửa cũng không đóng kín.
“Trương Hồng Tường, đừng tưởng rằng tôi không biết những việc làm mờ ám của anh. Trước tôi còn nhịn, nhưng về sau nếu anh lại cứ bám lấy Chu Thần, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.” Sở Thiên Dịch mặt lạnh băng, trực tiếp vào vấn đề.
Trương Hồng Tường thấy con đường đến với Chu Thần của mình bị kẻ khác ngăn trở, cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu Sở, cậu sẽ không khách khí với tôi như thế nào đây? Cậu nghĩ cậu có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Tôi không uy hiếp anh, Trương tổng,” Sở Thiên Dịch rất thẳng thắn: “Chỉ là hảo tâm nhắc anh một câu, năm nay bên kiểm toán không làm ăn tắc trách như trước nữa đâu; chi bằng bớt chút thời gian dỗ dành cháu trai cũng như đeo bám người khác để xử lý ổn thỏa chuyện thuế vụ đi.”
Gương mặt Trương Hồng Tường thoáng đanh lại, nhưng rất nhanh khôi phục tươi cười, “Cậu có ý gì?”
Sở Thiên Dịch không muốn nhiều lời, phun đúng hai chữ “không tiễn” rồi trở vào đóng sầm cửa lại.
Hắn đối với Trương Hồng Tường cho tới bây giờ chưa từng có ấn tượng tốt. Lúc còn quan hệ với Trần Á Huy, Trương Hồng Tường giả vờ theo đuổi cậu ta, lấy quấy rối làm mục tiêu, làm ra không biết bao nhiêu là trò. Sở Thiên Dịch cứ tưởng mình là “anh hùng cứu mỹ nhân” (khỏi nanh vuốt của ma vương Trương mặt dày), nhưng về sau Trần Á Huy một lần buột miệng nói ra quan hệ chú cháu của hai người, chỉ vì Sở Thiên Dịch cứ quanh quẩn mãi không chịu xúc tiến tình cảm, cậu mới nhờ chú giúp để mối quan hệ cấp tốc phát triển.
Từ khi chia tay Trần Á Huy ở cầu thang thoát hiểm, hắn vẫn luôn nghi hoặc cậu ta thế nào lại biết những việc Chu Thần làm trong công ty; mấy hôm trước cậu ta đến gặp, mới bị hắn một hai câu đánh lạc hướng moi ra sự thật: toàn bộ là do Trương Hồng Tường tiết lộ.
Nhưng hắn tiếp tục nín nhịn, không ngờ bây giờ gã vẫn còn có liêm sỉ đến tìm Chu Thần.
Hắn không rõ Trương Hồng Tường rốt cuộc xuất phát từ tình cảm thật lòng, hay chỉ cố tình thọc gậy bánh xe giúp cháu trai.
Nhưng hắn cũng không hơi đâu mà lo nghĩ, hắn hoàn toàn không muốn có chút dính dáng nào với hai chú cháu đó nữa.
Lại nhớ tới thời gian mình còn ngu si kè kè bên thằng nhóc kia, Sở Thiên Dịch chỉ còn biết thở dài. (thực ra giờ anh cũng không tính là thông minh anh ạ…)
Sống qua mấy chục năm rồi mà còn học đòi người ta làm trâu già gặm cỏ non, còn suýt chút nữa đánh mất người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Tự kiểm điểm một hồi, Sở Thiên Dịch bỗng thoáng ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí. Hắn nhớ kỹ rằng Chu Thần mỗi khi hút thuốc đều là hút bên cạnh cửa sổ hoặc lên sân thượng, thế nào mà hôm nay mùi lại bay xa như vậy?
Đi vào phòng, thức ăn trên bàn đã dọn ra đầy đủ, đều là vài món ăn đơn giản.
Chu Thần cởi tạp dề, hất cằm về phía bàn thức ăn, “Anh lại đây đi, cứ coi như là em bồi thường cho trò đùa dai lúc trước.” (*là lúc Thần Thần dọa nhảy lầu á)
Vốn là Sở Thiên Dịch muốn nấu cơm, nhưng Chu Thần cứ khăng khăng không muốn người khác động vào phòng bếp của y, ra lệnh cho hắn đi rửa rau rồi tống người ra phòng khách.
“Mặt anh là sao vậy?” Chu Thần nếm nếm thức ăn, hương vị vẫn như bình thường, có bị mặn đâu nha.
“Là anh hạnh phúc quá thôi.”
“Hạnh phúc mà vừa ăn vừa nhăn nhó thế à? Em lại được mở mang tầm mắt rồi.”
Sở Thiên Dịch nghe thấy vậy liền nở nụ cười: “Nhăn nhó là do anh tự làm tự chịu, đã nhiều năm thật bất hạnh.”
Chu Thần gật đầu như thật: “Anh sẽ còn bất hạnh dài dài.”
Sở Thiên Dịch kéo qua cái ghế, ngồi xuống bên cạnh y, có chút hiếu kỳ: “Sẽ không đâu, lời em nói chả có cơ sở gì cả.”
“Ăn cơm đi, ăn nhiều nữa vào, cho anh thành con ma no luôn.” Chu Thần nói xong cười cười đi tới sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh chuyển kênh, dừng lại ở kênh tin tức.
Hai người yên lặng ăn cơm, nghe tin tức đang phát trên TV.
Đến chương trình dự báo thời tiết, hai người rốt cuộc cũng đặt đũa xuống. Sở Thiên Dịch ngăn cản Chu Thần đang muốn đứng dậy dọn bàn, nói rằng y đã nấu cơm rồi, để cho hắn làm nốt đi.
Chu Thần cũng không cố tranh giành với hắn nữa, nhân lúc Sở Thiên Dịch lau dọn phòng bếp thì y đi sửa soạn giường chiếu cho hắn, trải ra chăn mới.
Đứng dậy nhìn cái giường còn nhỏ hơn thân mình một chút, y thầm nghĩ giường này chắc không vừa rồi, phải sớm đi mua cái mới thôi.
Sở Thiên Dịch đi ra liền nhìn thấy cảnh này, hắn ngơ ngác: “Chúng ta… chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”
Chu Thần nhún vai: “Sếp lớn à, đây là tôn kính tối cao của tôi đối với ngài, đũa mốc mà chòi mâm son thật đúng là đáng xấu hổ.”
Sở Thiên Dịch đen mặt.
Chu Thần chạy về rúc vào sô pha.
Sở Thiên Dịch không cam lòng đuổi theo. Hắn nhìn Chu Thần một hồi lâu, cũng không phải hắn không biết xấu hổ mà nói ra mong muốn cùng y ngủ chung.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng: “Em biết không, anh kỳ thực bị em ức hiếp không ít lần.”
Chu Thần vốn cũng không chăm chú xem TV, nghe thấy Sở Thiên Dịch nói như vậy đột nhiên cảm thấy hứng thú, quay đầu hỏi: “Hửm? Anh xác định không phải em mới là người chuyên bị ức hiếp sao?”
“Chuyên bị ức hiếp là em, bị em ức hiếp không ít lần lại là anh,” Sở Thiên Dịch thấy Chu Thần để ý đến hắn, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Em rất hay phát giận, khi làm trợ lý của anh cứ lúc nào không hài lòng là đều lộ hết trên mặt, em tưởng anh không nhận ra sao? Anh chỉ không biết lão bản nên giúp trợ lý điều tiết tâm tình thế nào mà thôi.”
“Muốn biết à? Đừng có đổi bạn gái xoành xoạch, cũng đừng giơ cái mặt cứng ngắc ra trước mặt em nữa, em đương nhiên sẽ không nhăn nhó với anh.”
Sở Thiên Dịch vừa nghe, nhất thời có cảm giác mở cờ trong bụng: “Em vẫn luôn để bụng chuyện đó sao?”
Chu Thần thấy hắn hỏi như vậy, đột nhiên mặt lạnh tanh, tắt TV cái phụt: “Đi ngủ sớm chút đi, anh ngày mai còn phải đi làm. Đúng rồi, phòng của anh còn vương mùi nước hoa, nếu không quen thì mở cửa sổ ra.”
Sở Thiên Dịch biết mình lỡ mồm rồi, trong lòng chua chát. Bất quá hắn nhớ rằng Chu Thần không dùng nước hoa, tại sao lại có mùi nước hoa? “Em dạo này dùng nước hoa à?”
“Không phải, là của Trương Hồng Tường.”
Sở Thiên Dịch nghe thấy liền đứng phắt dậy đi đến, nhưng Chu Thần đã đóng chặt cửa phòng.
Hắn ở ngoài gõ cửa: “Vì sao lại có mùi nước hoa của hắn? Hắn… Hai người…” Sở Thiên Dịch gấp đến độ không biết phải hỏi thế nào, hắn thay đổi vài loại câu hỏi nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại.
Hắn quay lại gian phòng, thật sự ngửi thấy một mùi hương nước hoa nhàn nhạt, xem ra đã ở trong đây vài ngày.
Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến việc Trương Hồng Tường đã từng ở trong nhà Chu Thần, không thể nào không phiền não, không lưu tâm.
Hôm sau khi hắn thức dậy, phòng Chu Thần vẫn còn khóa. Sở Thiên Dịch mang theo tâm tình hậm hực vùi đầu vào công việc suốt một ngày.
Buổi chiều, Chu Thần hẹn gặp Trương Hồng Tường tại một quán trà dưới tầng công ty của hắn.
Khi Trương Hồng Tường đến, câu đầu tiên hắn mở miệng ra chính là: “Thế nào, cậu thấy tôi cũng tương đối ổn đúng không?”
Chu Thần tự động phớt lờ: “Hôm qua, tôi biết là anh đi qua nhà tôi. Về sau đừng đến nữa.”
“Cái này, phải chăng là qua cầu rút ván?”
“Anh tiếp cận tôi là để giúp Trần Á Huy và Sở Thiên Dịch thuận lợi đến với nhau; không phải tôi qua cầu rút ván, mà chính mục đích của anh không trong sáng.”
Trương Hồng Tường ngồi xuống bên Chu Thần, cánh tay rắn chắc nửa ôm y vào trong ngực: “Mục đích lúc đầu không trong sáng, nhưng về sau là thật lòng a.”
“Xin lỗi, tôi nhìn không ra thật lòng của anh ở đâu cả, anh cứ tiếp tục đi tìm người nào có thể thưởng thức óc hài hước của anh và có đủ trí thông minh để nhìn ra trong đầu anh rốt cuộc là cái chết tiệt gì đi.” Chu Thần gian nan đẩy hắn ra.
“Đừng lạnh lùng như vậy a, tôi thấy cậu cũng đủ thông minh, ấy chớ, tôi còn chưa nói xong mà…” Nhân viên phục vụ còn chưa kịp pha trà xong, cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc.
Trương Hồng Tường lẩm bẩm: “Chưa hoàn thành đã bị phá hư rồi… Thật là không có cảm giác thành tựu gì cả.” Nhìn bóng lưng Chu Thần rời đi, hắn thực sự cảm thấy có chút không muốn.
Sở Thiên Dịch tan làm sớm, nhân viên trong công ty đều thở phào nhẹ nhõm. Thường ngày sếp nhà cứng nhắc, không có chút thấu tình đạt lý, hôm nay mấy cái đề án đều vô cớ bị trả lại, công ty tràn ngập màu sắc u ám làm người ta hoảng sợ.
Trước giờ tan tầm, các ông chú trong công ty lại bu vào tám chuyện, nhất trí cho rằng lão bản nhà mình vừa bị thất tình đơn phương, trong ngắn hạn tất cả mọi người cần nâng cao hiệu suất làm việc để tránh bị giận cá chém thớt.
“Từ khi Tiểu Chu đi, công ty càng ngày càng khó sống a…”
Lúc Sở Thiên Dịch chạy về, Chu Thần không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nhấc máy.
Khoanh tay ngồi ở sô pha, hắn bỗng cảm thấy Chu Thần có rất nhiều chuyện hắn không biết, làm hắn có chút hoảng hốt, chỉ là mặt ngoài vẫn giả vờ trấn định mà thôi.
Hắn không hiểu vì sao hồi trước mình lại chán ghét Chu Thần, rõ ràng là thích còn không kịp.
Sở Thiên Dịch nhìn chằm chằm kim giây đồng hồ đang nhích từng chút một, thẳng đến khi thanh âm mở khóa rành rọt vọng đến.
Hắn đứng lên, tươi cười đi ra. Y rốt cuộc đã trở về.
Chu Thần đi vào nhà, nhìn thấy Sở Thiên Dịch đã thay quần áo đứng đằng trước, cứ như bà chủ gia đình ra chào đón chồng. Y bị hình ảnh tưởng tượng trong đầu làm cho bật cười.
“Hôm nay anh không tăng ca à?”
Không tăng ca, không bằng nói là trốn việc về nhà sớm đi, Sở Thiên Dịch nghĩ thầm. “Công ty cũng không phải chỉ của một mình anh, về sau anh sẽ không cố sức như vậy nữa.”
Chu Thần tỏ ra nghi hoặc: “Không phải của anh thì là của ai? Thành quốc doanh rồi sao?” Y thay dép lê rồi cởi áo khoác, khí lạnh trên người tản ra ngoài.
“Là tài sản cùng sở hữu.”
“Cùng với ai?”
“Em đó.” Sở Thiên Dịch bước qua, nhân dịp này mở rộng đề tài mời Chu Thần quay về công ty, như vậy về sau hắn cũng yên tâm hơn. Nhưng khi vừa mới định lại gần đối phương, hắn ngửi thấy một mùi quen thuộc làm hắn chán ghét, nước hoa tử đinh hương.
“Em vừa mới đi đâu?” Sở Thiên Dịch truy vấn.
“Đi loanh quanh một chút thôi.” Chu Thần đang muốn đi đun nước, cổ tay bỗng bị bắt lấy.
“Đi gặp Trương Hồng Tường?”
Chu Thần mở to mắt lộ rõ sự ngạc nhiên, một bộ muốn hỏi làm sao anh biết. Không cần nói ra, biểu tình của y cũng đã thừa nhận suy đoán của Sở Thiên Dịch.
“Trên người em có mùi nước hoa của hắn, Chu Thần.” Sở Thiên Dịch ôm y vào trong ngực, không hiểu tại sao lòng hắn bỗng chua xót, “Sao lại gạt anh?”
“À… Thật là, anh hiểu rõ hắn ta nhỉ…” Chu Thần đùa đùa.
“Anh rất để ý, càng ngày càng để ý em… có điểm không giống như trong suy nghĩ của anh.”
“Đừng nói bậy, em hoàn toàn đủ hai con mắt một cái mũi một cái miệng nha.”
“Anh luôn muốn xác nhận rằng em là của anh, anh luôn cảm thấy vẫn còn mơ hồ.”
“Vậy anh xác nhận đi. Này! Mẹ nó… xác nhận của anh là ở trên giường hả!?”