Bọn Tống Văn Tuấn, Huy Huệ Quân và Tiểu Thúy ba người đã theo chân Hoắc Vạn Thanh rời khỏi tiểu lầu. Thế nhưng bên tai Nhạc Tiểu Tuấn tựa hồ như còn văng vẳng giọng nói hàm ẩn u uất lẫn niềm hy vọng tràn trề ấy.
Trúc Thu Lan đứng bên cạnh chàng lớn tiếng gọi :
- Nhạc huynh, người ta đi rồi mà huynh còn đứng ngẩn người ra đây làm gì chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn sực tỉnh “à” lên một tiếng, thẫn thờ hỏi lại :
- Cô nương nói gì?
Trúc Thu Lan nhẹ lắc đầu đáp :
- Tôi thấy hình như lúc Huy tiểu thư sắp đi có nói một câu gì với Nhạc huynh thì phải?
Nhạc Tiểu Tuấn nghe hỏi thì thoáng đỏ mặt, vội đáp :
- Không... không có gì, cô ta chỉ nói một câu tạm biệt...
Trúc Thu Lan nói :
- Thôi, không cần nói nữa, cô ta nói gì với huynh, tôi cũng không nên hỏi nhiều. Ừm... chúng ta nên đi thôi.
Nhạc Tiểu Tuấn không phản đối.
Rời khỏi trang viện, chàng nhìn quanh chẳng thấy một ai, mới ghé đầu nói :
- Trúc cô nương, tôi vẫn thấy trang viện kia rất khả nghi.
Trúc Thu Lan quay đầu nhìn chàng cười bí mật nói :
- Cho nên chúng ta mới rời khỏi nơi đó.
Nhạc Tiểu Tuấn ngơ ngác nhìn nàng hỏi lại :
- Quái! Chúng ta đã bỏ đi, chẳng phải chúng ta không còn hoài nghi gì hay sao chứ?
- Đúng thế, chính điều đó khiến đối phương có thể yên tâm mà xuất đầu lộ diện.
- À ra thế, vậy chúng ta có nên trở lại lần nữa không?
Trúc Thu Lan mỉm cười gật đầu :
- Đương nhiên, nhưng không phải là bây giờ.
- Vậy thì là lúc nào?
Trúc Thu Lan chưa kịp đáp, bỗng ánh mắt nàng khác lạ, thấp giọng nói :
- Có người đến.
Quả nhiên đã nhìn thấy trước mặt một gã trung niên đại hán đi ngược trở lại.
Nhạc Tiểu Tuấn không nói gì thêm, hai người lặng lẽ đi bên nhau dọc theo con đường vào trấn.
Thấy trời đã trưa, Trúc Thu Lan nói :
- Chúng ta nên vào trấn tìm quán nào nghỉ chân, chiều rồi hãy vào thành.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu, chưa nói câu nào, bỗng nghe có tiếng người đon đả mời gọi :
- Nào, nào nhị vị xin mời vào đây, ngồi xuống nói vài ba câu.
Nhạc Tiểu Tuấn quay lại nhìn bên lề đường mới hay là một quày xem tướng số, trên tường treo một dải giấy điều dài ghi rằng : “Đoán chữ luận tướng số, xét mệnh vận suy cát hung”.
Sau chiếc bàn gỗ con là một lão nhân gầy nhỏ, tuổi chưa quá ngũ tuần, đầu vận khăn nho sinh, thân vận trường bào xám, mắt lươn, mũi quạ, trên hai bên mép thả dài bộ râu chữ “bát”, sắc mặt vàng, người có thể nói chỉ còn là da bọc xương, trông tướng hình khá kỳ dị.
Lão thầy bói trên tay phe phẩy chiếc quạt tre vừa rộng vừa dài, miệng bồi một nụ cười, tay còn lại ngoắc ngoắc bọn Nhạc Tiểu Tuấn, lảm nhảm mấy câu :
- Nhân sinh nan đắc nhất vẫn là chữ “duyên”, kẻ hèn cùng nhị vị thiên lý tương ngộ, âu cũng là một cơ duyên. Hà hà... nhị vị hành sắc vội vã, tám phần là có chuyện nghi nan bất quyết gì đây? Nào, nào, mời nhị vị ngồi xuống nói vài câu, kẻ hèn hiệu là Kim Thiết Khẩu, chuyên đoán cát hung, thiết chủy luận họa phúc, nếu nói không đúng, nhị vị cứ đứng dậy đi, nửa xu cũng không dám lấy...
Nhạc Tiểu Tuấn không để ý đến lão, nhưng Trúc Thu Lan khi nghe lão ta nói: “... nhị vị hành sắc vội vã, tám phần là có nghi nan bất quyết gì đây?”, thì trong lòng không khỏi giao động, bèn thấp giọng nói với Nhạc Tiểu Tuấn :
- Nhạc huynh, chúng ta thử ngồi nghe lão ta nói xem sao.
Nhạc Tiểu Tuấn vốn không thích, xẵng giọng nói :
- Bọn này chỉ toàn là giang hồ bại số, có gì đáng nghe.
Trúc Thu Lan nhíu mày nói :
- Nhưng nghe lão ta nói thì có hại gì chứ?
Chẳng ngờ lão thầy bói nghe được, cười ha hả gật gù nói :
- Vị cô nương này nói chí phải, quân tử vấn họa bất vấn phúc. Kẻ hèn bất tài, chỉ giỏi xem quẻ luận đoán, ít nhiều cũng chỉ được mê lộ, tránh họa tìm phúc.
Trúc Thu Lan chẳng nói câu thứ hai, bước đến trước quày hỏi ngay :
- Lão nhìn ra chúng ta thực có chuyện nghi nan bất quyết ư?
Kim Thiết Khẩu nói :
- Hẳn là cô nương muốn khảo kẻ hèn này. Kẻ hèn đoán chữ, bằng vào chữ mà luận đoán, bốc quẻ bằng hào mà luận tượng quẻ, nào có phải là thần tiên biết được chuyện trong lòng nhị vị. Thế này vậy, cô nương chọn một chữ trong hộp gỗ này, kẻ hèn đoán chữ giúp cô nương, thế nào?
Trúc Thu Lan lắc đầu nói ngay :
- Tôi không muốn chữ của ông, tôi tự viết một chữ, được chứ?
- Được, được, cô nương cứ tùy tâm ứng thủ viết ra một chữ, tức rất linh ứng.
Trúc Thu Lan nghe vậy ngoái đầu lại nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :
- Nhạc huynh, huynh thấy nên viết chữ nào?
Nhạc Tiểu Tuấn cũng không hứng thú gì lắm với trò bói toán này, nhưng vì thấy Trúc Thu Lan thật cao hứng, chàng cũng không nỡ làm cụt hứng của cô ta, khi ấy nhìn thấy một chú mục đồng đang cỡi trên lưng một con trâu đi ngược lại, bèn thuận mồm nói một chữ :
- Ngưu.
Trúc Thu Lan vui vẻ quay đầu lại nói :
- Lão thử đoán chữ Ngưu xem.
Kim Thiết Khẩu nheo đôi mắt lươn nhìn Nhạc Tiểu Tuấn cười cười nói :
- Chữ “Ngưu” này là do vị công tử kia đề xuất, vậy trước hết kẻ hèn xin đoán giúp công tử một phen. Chữ Ngưu mất đầu là chữ Ngọ, chữ Ngưu thêm nét phiệt thành chữ Thất, nó vốn là lúc mặt trời đứng bóng, nhưng đây vốn do chữ Ngưu mất đầu thành Ngọ, bởi vì nói không xuất đầu nên biểu thị không phải là mặt trời chính trung, mà phải là Ngọ trong dạ Ngọ, tức là giờ Tỵ, chẳng lẽ tối qua vào lúc nửa đêm có người đi lạc hay sao? Có điều vừa rồi con trâu kia được người dắt ngang qua, có thể mà luận thì người bị đi lạc, bị người ta xỏ mũi dẫn đi. Chữ ngưu bỏ nét phiệt bên trên gia thêm chữ “Nữ” tức là chữ “Gian”, rõ ràng là có người ngầm thao túng. Thế nhưng chữ “Ngưu” bên dưới thêm một nét ngang thành ra chữ “Sinh”, như vậy người này tuy đi lạc, nhưng rồi cũng có thể gặp lại được.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe qua không khỏi thầm bội phục, lão ta chỉ bằng vào một chữ Ngưu mà suy luận gần như đúng hoàn toàn chuyện tối qua chàng đã gặp phải. Lão nói vanh vách tựa hồ như là người thân của chàng, biết rõ tất cả mọi chuyện của chàng.
Thế nhưng rồi sự hoài nghi len lén dâng lên trong lòng, chàng lại thầm nghĩ :
- Chẳng lẽ lão ta lại là đồng đảng với tặc nhân, rõ ràng bày trò này là cố ý xỏ mũi dẫn đi?
Trúc Thu Lan ngược lại hất hàm hỏi :
- Ê, Kim Thiết Khẩu, là ta nhờ đoán chữ, lão nên xem đoán cho ta mới phải chứ.
Kim Thiết Khẩu gật đầu cười lên ha hả đáp :
- Vâng, vâng, vừa rồi chỉ là vài câu hiến nhị vị, quyết không lấy tiền. Hiện tại kẻ hèn xin đoán chữ Ngưu cho cô nương. Chữ Ngưu mất đầu là chữ Ngọ. Chữ Ngưu bên dưới thêm nét phiệt thành chữ Thất...
Vừa nghe nói đến đó, Trúc Thu Lan liền lên tiếng ngắt ngang :
- Sao mãi mà lão vẫn chỉ nói một câu này chứ?
Kim Thiết Khẩu cười đáp :
- Đoán chữ Ngưu cho cô nương thì cũng chỉ có một cách chiết tự này thôi.
Trúc Thu Lan nói :
- Hảo, vậy thì lão nói đi.
Kim Thiết Khẩu nói tiếp :
- Kẻ hèn trước hết đoán chữ Thất, đây gọi là nhân hữu thất thủ, mã hữu thất đế. Chữ Ngưu vừa rồi của cô nương không phải là do chính bản thân cô nương đề xuất, mà là do vị công tử này đề xuất.
Trúc Thu Lan nhíu mày lắc đầu nói :
- Thì cũng là một chữ Ngưu khác gì nhau chứ?
- A, a...
Kim Thiết Khẩu lắc đầu nói tiếp :
- Hoàn toàn không giống nhau, kẻ hèn đã nói nhân hữu thất thủ nhưng chữ Ngưu vốn không phải do tự tay cô nương viết ra, cô nương còn chưa động thủ, mà vị công tử kia cũng không viết ra, vừa rồi chỉ là tiện miệng mà nói, đó gọi là quân tử động khẩu, tiểu nhân động thủ, mà thất thủ ở đây không phải là cô nương, cũng không phải là vị công tử này, mà thất thủ là một kẻ tiểu nhân. Lại nói giờ Ngọ là nhất chính trung, mà giờ Ngọ không xuất đầu tức là giờ Tỵ, vị công tử này đoán trước, cho nên phải là chuyện xảy ra đêm hôm qua, cô nương đoán sau, cho nên chuyện xem ra tự nhiên phải là phải đêm nay...
Trúc Thu Lan bị lão ta đoán trúng tâm sự trong lòng, tự nhiên dao động mạnh.
Kim Thiết Khẩu lại nói tiếp :
- Lại nói chữ Ngưu bên dưới sinh nét ngang là chữ Sinh...
Trúc Thu Lan không kiên nhẫn, chen vào :
- Sao lại là chữ Sinh?
Kim Thiết Khẩu nhún vai, rút cổ nói :
- Bên dưới không chém thêm nét ngang thì làm sao thành chữ Sinh? Trên mặt cô nương có nét mờ tối, hoàn toàn chỉ nhờ vào một chút duyên cơ, hôm này là ngày Nhâm, quý thuộc Thủy, ngộ Kim sinh, ngộ Thổ quan, con đường tránh hung gặp cát phải là hướng này. Ý kẻ hèn muốn nói là lúc gặp phải nguy nan, cô nương cứ đi về hướng Tây, có thể đảm bảo bình an vô sự.
Trúc Thu Lan lòng đã dao động mạnh, càng hiếu kỳ hơn nói :
- Thế nhưng lão chưa nói chuyện nghi nan bất quyết trong lòng tôi?
Kim Thiết Khẩu chấp tay cười nói :
- Kẻ hèn chỉ bằng vào chữ để luận sẽ tất thấy mọi chuyện đều ở trong đó.
Trúc Thu Lan nghe vậy liền móc ra một ít bạc vụn đặt lên bàn trước mặt lão ta nói :
- Lão hứng thì nói, tôi hứng thì nghe, vậy thôi.
Nói rồi quay sang Nhạc Tiểu Tuấn nói tiếp :
- Nhạc huynh, chúng ta đi thôi.
Kim Thiết Khẩu vội vàng gọi to :
- Cô nương, xin dừng bước.
Trúc Thu Lan dừng chân hỏi :
- Chẳng phải tiên đoán chữ đã trả rồi đó sao?
Kim Thiết Khẩu nhún vai cười nói :
- Cô nương, kẻ hèn kim khẩu luận tướng, thiết chủy trắc tự, khách thường đoán chữ chỉ cần ba vạn là đủ, nhưng cô nương... hì hì...
- Sao? Chẳng lẽ ta đã trả đến tám vạn mà còn chưa đủ hay sao?
Kim Thiết Khẩu nói :
- Cô nương nói quá nặng lời, kẻ hèn này mở quày xem tướng, mười ngày không khai trương, khai trương cũng cần phải đủ ăn mười ngày, đi ra đường ăn cũng cần tiền, ngủ cũng cần tiền. Cho dù rằng không thể không ăn nhưng rượu thì cũng không thể không có. Mỗi ngày chí thiểu cũng phải năm ba cân rượu, mà rượu thì phải có thức nhắm, cho dù ít ra là đậu lạc rang, cứ tính tổng cộng kẻ hèn này cũng tiêu mất năm tiền, cô nương giờ rộng rãi thưởng cho năm lượng, thì kẻ hèn này cũng qua được năm ngày không cần ăn cơm.
Trúc Thu Lan hai má đỏ lên vì tức giận, nói lớn :
- Hừ, ngươi chẳng phải làm tiền là gì? Xem một chữ mà đòi những năm lượng, bổn cô nương chẳng chịu thua chiêu này đâu.
Nhạc Tiểu Tuấn từ đầu đã nhìn thấy bộ mặt xiêu hồn lạc phách của lão thầy bói đã chẳng thuận mắt, không muốn Trúc Thu Lan đứng giữa đường đấu khẩu với lão ta, bèn móc ngay ra một xâu bạc có đến năm lượng ném lên bàn lão ta, nói :
- Tiên sinh lưu lạc giang hồ, năm lượng này gọi là tặng tiên sinh uống rượu năm hôm.
Kim Thiết Khẩu đưa nhanh chiếc quạt ra hứng xâu tiền rồi hất mạnh lên, tay kia thuận tiện chộp lấy, xòe ra đếm rất nhanh, rồi nhìn Nhạc Tiểu Tuấn cười hì hì nói :
- Đa tạ công tử, tất thảy năm lượng, bốn tiền ba vạn.
Nhạc Tiểu Tuấn thấy thủ pháp vừa rồi của lão ta thì không khỏi giật mình thầm nghĩ :
- Chỉ bằng vào một thủ pháp này, cũng thấy rõ lão ta không phải là hạng mãi quế giang hồ tầm thường.
Trúc Thu Lan quay lườm chàng một cái nói :
- Tôi thì chẳng bao giờ thí cho lão ta.
Bọn họ hai người chuẩn bị quay đi, bỗng lại nghe Kim Thiết Khẩu nói :
- Vị công tử xin lưu bước.
Vừa rồi thì gọi Trúc Thu Lan dừng bước, giờ thì gọi đến Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu hỏi :
- Sao? Chẳng lẽ năm lượng còn chưa đủ hay sao?
- Đủ, đủ, năm lượng quá đủ để kẻ hèn này uống rượu.
Kim Thiết Khẩu vừa rồi vừa xoa xoa bộ chiếc mũi của mình, cúi thấp người nói tiếp :
- Chỉ là kẻ hèn này còn một câu chưa kịp phụng cáo hết, ngũ hành Kim khắc Mộc, phương Đông là Giáp, Ất, Mộc màu xanh, chỉ có Kim mới khắc được Mộc.
Trúc Thu Lan không kiên nhẫn được nữa, kéo tay Nhạc Tiểu Tuấn nói :
- Nhạc huynh, chớ nghe những lời nói nhảm của lão ta, chúng ta đi thôi.
Bọn họ hai người dừng chân lại trong một quán phở đầu trấn ăn uống nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục lên đường. Đến Thương Châu chỉ mới là giờ Thân, bọn họ vào khách điếm Hưng Long ở cửa Tây thành, chọn thuê hai phòng nghỉ lại.
Sau khi rửa mặt mày xong, Trúc Thu Lan tìm sang phòng Nhạc Tiểu Tuấn.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng vừa rửa mặt xong, chàng gọi một bình trà rồi ngồi nhắm nháp một mình bên cửa sổ, thấy Trúc Thu Lan, chàng liền đứng dậy hỏi ngay :
- Trúc cô nương, chúng ta thực là ở đây nghỉ trọ đêm nay hay sao?
Trúc Thu Lan khép kín cửa lại, nhìn chàng mỉm cười nói :
- Ai bảo là chúng ta nghỉ lại đây đêm nay? Tối nay chúng ta phải trở lại trấn Thúc Dã, dò thám xem trang viện kia thực hư thế nào.
Nhạc Tiểu Tuấn đặt chén trà xuống nói :
- Vậy thì tại sao chúng ta phải đi miết đến tận Thương Châu này?
Trúc Thu Lan vẫn nở một nụ cười bí mật, nói :
- Đại thiếu gia của tôi ơi, chúng ta giở chiêu này gọi là muốn bắt cố thả. Nếu trang viện kia đúng là sào huyệt của bọn tặc nhân, chúng thấy chúng ta đi xa thế này, tất nghĩ chúng ta thực không có hoài nghi gì trang viện đó, có thể chúng sẽ sơ sót bất phòng, mà chúng ta cũng bất tất phải đối mặt xung đột với bọn chúng, chỉ cần chúng mình được trang viện đó là sào huyệt của bọn chúng là đủ rồi.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói :
- Trúc cô nương thực tâm trí hơn người, tại hạ quả không bằng.
Trúc Thu Lan điềm nhiên nói :
- Tôi từ nhỏ đã theo mẹ hành cước giang hồ, nào giống như vị thư sinh đọc sách quanh năm như Nhạc huynh.
- Tại hạ chỉ mong hoàn thành tâm nguyện của gia sư, hiện tại đã thành người giang hồ, sau này cần theo học hỏi cô nương rất nhiều.
Trúc Thu Lan trong ánh mắt lưu lộ nét vui, ngưng mục quang nhìn chàng, giọng chân tình nói :
- Chỉ cần huynh không chê, tôi xin nguyện dốc hết sở năng bên cạnh giúp đỡ một tay cho sư huynh.
Nói đến đó, chợt “a” lên một tiếng, thay đổi ngữ khí, lại hỏi :
- Nhạc huynh nói là mong mỏi hoàn thành tâm nguyện của lệnh sư, nhưng thực sự ra là chuyện gì?
Nhạc Tiểu Tuấn với nàng cũng không dấu giếm, lúc ấy kể hết ra mọi chuyện.
Đôi mắt hạnh của nàng lộ thâm tình, nói :
- Cứ theo huynh nói thì tâm nguyện thứ nhất của lệnh sư là tìm kiếm người con trai duy nhất, vô cớ mất tích mười sáu năm về trước. Năm ấy người đó chỉ vừa mới mười hai tuổi. Cứ như nay thì đã là hai mươi tám tuổi, mà huynh thì chỉ biết duy nhất bên mày trái người đó có một nốt ruồi son, và tên là Long Quân, ngoài ra không biết gì thêm... Ái! Trời đất mênh mông chuyện tìm người quả là mò kim đáy biển. Thế nhưng tâm nguyện thứ nhì của lệnh sư lại càng khó. Cứ theo như khẩu khí của Nhạc huynh, thì chỉ cần Tống đại lão gia nói một lời thì giải tận mọi chuyện, thế nhưng Tống đại lão gia nhất định buộc huynh phải tiếp được lão ta một kiếm mới chịu giải đáp. Tống đại lão gia xưa nay vẫn thinh danh là võ lâm đệ nhất kiếm, tiếp lão ta một chiêu số ra còn khó hơn tiếp cao thủ kiếm khách khác trăm chiêu, nghìn chiêu.
“A”, nói đến đó bất chợt nàng thốt lên một tiếng như nghĩ ra điều gì, đổi giọng nói :
- Đúng rồi, Nhạc huynh, theo ý tôi nghĩ Tống đại lão gia nhất định phải là người thân quen của lệnh sư, sao lúc ấy huynh không hỏi Tống đại lão gia xem tâm nguyện thứ nhì của lệnh sư thực ra là gì?
Nhạc Tiểu Tuấn lắc nhẹ đầu, nói :
- Không cần phải hỏi, tại hạ tiếp không nổi một chiêu kiếm của Tống đại lão gia thì hỏi chi vô ích, một ngày nào đó tại hạ có thể tiếp được một kiếm của Tống đại lão gia, thì khi ấy không cần hỏi ông ta cũng vẫn nói ra.
-Nhạc huynh nói cũng phải.
Trúc Thu Lan tán thành một câu, trầm tư giây lát nói :
- Chỉ là... Ái! Kỳ nhân dị sĩ mẹ tôi quen cũng không phải là ít, nhưng kiếm pháp thì không có người nào qua nổi Tống đại lão gia, nếu không thì có thể nhờ mẹ tôi dẫn đến giới thiệu một vị....
Nhạc Tiểu Tuấn kiên nghị nói :
- Không, tại hạ tự tin sẽ có một ngày nào đó tiếp nổi một chiêu kiếm của Tống đại lão gia. Chỉ có điều hiện tại Tống đại lão gia trúng tán công kỳ độc, tại hạ đã đáp ứng với ông ta nhất định tìm cách lấy giải dược cho ông.
Trúc Thu Lan chớp động đôi nhãn châu, cười cười nói :
- Thế thì không không khó, đêm nay trước hết chúng ta đi thám thính một chuyến cho ra hư thực, nếu quả đúng trang viện kia là sào huyệt của bọn tặc nhân, tôi sẽ đi tìm mẹ tôi đến gặp chúng đòi thuốc giải. Chạm phải mẹ tôi, bọn chúng quyết không dám không đưa thuốc giải ra.
Nhạc Tiểu Tuấn tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, nói :
- Trưa hôm nay chúng ta gặp lão thầy bói Kim Thiết Khẩu, hình dạng của lão ta thực đáng ngờ, có lẽ hắn đoán ra được đêm nay chúng ta sẽ có hành động.
Trúc Thu Lần dẫu mồm nói :
- Hắn xem ra chỉ là kẻ giang hồ thuật sĩ lang bạt kiếm kế mưu sinh mà thôi.
- Chẳng phải cô nương khi ấy muốn nghe hắn nói đó sao?
Trúc Thu Lan cười đáp :
- Tôi chưa phải là người đã có gia đình, há dễ nghe theo những lời mồm mép nhảm nhí của gã giang hồ lang bạt kia sao? Tôi chỉ muốn nghe điều hắn nói là “chuyện nghi nan bất quyết” để thăm dò chút manh mối mà thôi, cứ theo như tôi nghĩ thì hắn không phải là đồng đảng với bọn tặc.
Nói rồi nàng nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng mướt, nói tiếp :
- Chúng ta nói có lẽ không cùng, trước mặt đêm nay chúng ta phải trở lại đê Thúc Dã một phen. Giờ hãy còn đến một hai canh nữa mới tới giờ khởi hành, huynh nên tranh thủ ngủ một giấc lấy sức, tôi cũng về phòng đây.
Nói xong, không đợi Nhạc Tiểu Tuấn nói gì thêm, nàng quay người đi nhanh ra khỏi phòng, tiện tay khép cánh cửa lại cho chàng.
Trúc Thu Lan đi rồi, Nhạc Tiểu Tuấn ngồi xếp bằng lên giường định thần vận khí chuyển hồi toàn châu thân. Phút chốc chàng đã rơi vào trạng thái nhập định vong ngã.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi chàng mở mắt ra thì thay căn phòng tối nhờ nhợ, đã đến giờ lên đèn.
Bên ngoài lúc ấy có tiếng người gõ cửa nhẹ, gọi vọng vào :
- Khách quan, ngài ra ngoài dùng cơm hay là để tiểu nhân mang vào phòng, tiểu điếm xin phục vụ tận tình.
Nhạc Tiểu Tuấn nhảy xuống giường, nhưng chưa trả lời ngay.
Lúc ấy nghe giọng Trúc Thu Lan nói :
- Chúng ta không đi ra ngoài, ngươi bảo đầu bếp làm thứ gì ngon mang vào phòng cho chúng ta là được.
Tiểu nhị ứng thanh dạ một tiếng, rồi nghe tiếng bước chân lui ra xa dần.
Cửa phòng hé mở, Trúc Thu Lan lách nhẹ vào, thấy Nhạc Tiểu Tuấn đã tỉnh, nàng nhoẻn miệng cười nói :
- Nhạc huynh đã dậy, tôi cứ ngỡ Nhạc huynh còn ngủ say.
Nhạc Tiểu Tuấn hỏi :
- Cô cũng đã ngủ một giấc rồi chứ?
Trúc Thu Lan lắc đầu đáp :
- Tôi có chuyện nên không ngủ được.
Bên ngoài có tiếng chân người, tiểu nhị mang vào phòng một ngọn nến, rồi thay bình trà nóng.
Nhạc Tiểu Tuấn chờ đến khi tiểu nhị đã đi khỏi, mới thấp giọng hỏi :
- Ăn cơm tối xong chúng ta sẽ lên đường ngay chứ?
Trúc Thu Lan cũng nhỏ giọng đáp :
- Còn sớm lắm, chúng ta không thể để người phát hiện chí thiểu cũng phải qua hết canh một mới đi.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói :
- Mọi chuyện tôi đều nghe theo cô nương sắp đặt.
Chốc lát, tiểu nhị đã dọn lên một mâm cơm khá thịnh soạn, các món ăn làm rất ngon.
Bọn họ hai người ăn ngấu nghiến, chốc lát đã hết sạch mâm cơm.
Tiểu nhị vào thu dọn mâm chén bát ra ngoài.
Trúc Thu Lan đứng lên, nhỏ giọng nói :
- Tôi về phòng đây, huynh cũng vờ như tắt đèn đi ngủ, chờ hết canh một thì nhảy ra cửa sổ, tôi sẽ chờ huynh ở đầu ngỏ, tiền phòng tiền ăn ở đây cứ để lại cho họ một lượng là đủ.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :
- Tại hạ hiểu.
Trúc Thu Lan vẫn chưa yên tâm, dặn tiếp :
- Ra theo ngỏ cửa sổ, cần phải vượt thêm qua hai nhà dân, mới nhảy xuống, ở đó có một con hẻm nhỏ, ra khỏi hẻm chính là đầu đường.
Nhạc Tiểu Tuấn lại gật đầu đáp :
- Tại hạ đã nhớ kỹ.
Trúc Thu Lan mở cửa bước ra ngoài.
Nhạc Tiểu Tuấn bước đến đóng cửa khóa trái cửa lại rồi tắt đèn lên giường để nguyên cả quần áo nằm xuống.
Chàng vốn xưa này chưa từng làm kẻ dạ hành, nên lần này cảm thấy bồn chồn và xúc động mạnh, phải khó khăn lắm mới chờ đến hết canh một. Chàng ngồi bật dậy rời khỏi giường, móc một lượng bạc đặt lên bàn, rồi theo cửa sổ ra ngoài phòng theo ngã sau.
Chàng từ nhỏ đã luyện thành nhất thân khinh công thượng thừa, chỉ còn thiếu kinh nghiệm giang hồ. Lúc này ra khỏi phòng, cứ theo y như lời của Trúc Thu Lan, vượt qua thêm hai nhà dân nữa, rồi nhảy xuống đất, tuyệt nhiên không để lại chút tiếng động nhỏ.
Đây là con hẻm nhỏ, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy tối đen như mực, chẳng đành phải dừng lại định thần một lúc rồi mới cử bước đi về phía trước.
Ra hết con hẻm, quả nhiên là đã ra đến đầu đường. Trên con lộ chính này, ở trung tâm vẫn còn nhiều quán còn đỏ đèn, thế nhưng ở đoạn cuối lộ này thì quạnh quẻ, khách bộ hành qua lại cũng vắng thưa.
Đưa mắt lia một vòng, chàng liền phát hiện trong bóng tối bên kia đường, trước mặt một quán ăn nhỏ có bóng người, chẳng phải là Trúc Thu Lan đó sao?
Trúc Thu Lan cũng đã nhìn thấy chàng, liền đưa tay vẫy vẫy.
Nhạc Tiểu Tuấn vội vã chạy sang.
Trúc Thu Lan đón chàng, thấp giọng hỏi :
- Huynh có bị người nào phát hiện nhìn thấy không?
- Không.
Trúc Thu Lan thầm thì nói :
- Vừa rồi tôi nhìn thấy một bóng người xuất hiện từ căn nhà đối diện chạy về hướng Bắc. Người này thân pháp rất cao, tôi cứ ngờ là huynh nên định gọi, vừa lúc ấy thì phát hiện ra huynh từ trong hẻm đi ra. Người này xem ra thân thủ cao cường, không biết là đã phát hiện thấy huynh hay không?
Nhạc Tiểu Tuấn nói với vẻ khẳng định :
- Không thể nào, lúc tôi nhảy xuống con hẻm, tuyệt nhiên không hề nhìn thấy có bóng người nào.
- Ừm, nếu vậy thì tốt.
Hai người sóng vai nhau phóng nhanh trên con đường đến cuối chân bức tường thành.
Trúc Thu Lan kêu chàng ra một góc vắng vẻ, mới thấp giọng nói :
- Chúng ta nhảy lên đi.
Nói rồi nàng nhún chân, hai tay giang ra lấy thăng bằng, thi triển một thế Thanh Hạc Xuyên Vân, cả người vừa nhẹ nhàng lên không, đáp xuống mặt bờ thành.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng liền thi triển khinh công tung người nhảy lên bờ thành theo nàng.
Trúc Thu Lan dịu dàng tán thưởng :
- Nhạc huynh khinh công thật tuyệt.
- Ồ, cô nương thân thủ cũng bất phàm.
Trúc Thu Lan chớp mắt liếc chàng nói :
- Tôi so với Nhạc huynh thì còn kém xa.
Nói rồi nàng liền tung người nhảy vọt ra ngoài thành.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng liền theo sát chân nàng.
Trúc Thu Lan nói :
- Từ đây đến trấn Thúc Dã, thi triển khinh công mà chạy thì chỉ chừng nửa canh giờ là đến, nhất là trước mặt trang viện kia chỉ là bải cỏ trống hoát, không có chỗ ẩn nấp, bên ngoài tường thành tuy có ít cây cao, nhưng khoảng cách thành lại quá xa. Theo tôi nghĩ thì lần này chúng ta nên vào theo lối hoa viên phía sau, như vậy xem ra an toàn hơn nhiều.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói :
- Tôi đã nói rồi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo chủ ý của cô nương.
Trúc Thu Lan đôi nhãn châu lộ lưu ba nhìn chàng giây lát rồi nói tiếp :
- Người ta chưa nói hết, chuyến đi đêm nay của chúng ta tuyệt đối không để đối phương phát hiện, cho nên hành tích cần hết sức bí mật, nếu không gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, thì quyết không nên động thủ.
Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười đáp :
- Cô nương xem tại hạ như kẻ hung bạo, thích đánh nhau lắm sao?
- Ồ tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi, thực sự thì chúng ta chẳng phải sẽ động thủ cùng bọn chúng hay sao?
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu cười nói :
- Tại hạ nhớ rõ, chúng ta đi thôi.
Trúc Thu Lan lườm chàng một cái, cười tươi rồi quay người phóng đi.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng liền thi triển Lục Địa Phi Bằng thân pháp, trong bóng đêm họ như hai nhân ảnh lướt nhanh như hai vệt khói mờ. Chưa đầy nửa canh giờ thì họ đã đến trấn Thúc Dã.
Trúc Thu Lan thả bộ chậm lại, bỏ đường chính rẽ vào một con đường mòn, đi thêm chừng một dặm nữa, nàng dừng lại phía trước, thấp giọng nói :
- Đến nơi rồi.
Nhạc Tiểu Tuấn ngưng mắt nhìn trong màn đêm nhờ nhợ, quả nhiên đã thấy lù lù một tòa trang viện mà hồi sáng họ đã xông vào.
Lúc này trong trang viện tối đen không thấy có ánh đèn.
Trong lòng chàng chợt sinh nghi nói nhỏ :
- Chẳng lẽ bọn tặc đã đi hết thật rồi, sao không thấy một ánh đèn nào?
Trúc Thu Lan hơi nhíu mày liễu, nói :
- Không có ánh đèn, chứng tỏ bọn chúng đã có cảnh giác.
Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ chúng đoán chắc đêm nay chúng ta sẽ quay trở lại?
Trúc Thu Lan bật cười thanh tiếng nhỏ, rồi nói :
- Đương nhiên là bọn chúng cảnh giới không phải là đề phòng chúng ta, thôi đừng ở đây lâu không tiện, chúng ta đi tiếp.
Nói rồi nàng phóng chân chạy tiếp. Nàng tránh mặt chính trang viện, chạy vòng xa lui hậu viện, tuy xa một chút, nhưng mặt sau trang viện lại là một rừng cây ăn trái um tùm.
Trong màn đêm, chỉ thấy một khối đen nghịt, nếu lẩn mình vào đó thì khó bị người ta phát hiện được.
Trúc Thu Lan phát tay ra hiệu, rồi nhảy người một cái khuất vào rừng cây.
Nhạc Tiểu Tuấn cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhún mình phóng theo nàng.
Trúc Thu Lan trong rừng cây rất cẩn thận đi dò từng bước, lợi dụng bóng cây tối đen mà đi.
Nhạc Tiểu Tuấn vẫn bám sát theo chân nàng.
Đi được một hồi, Trúc Thu Lan dừng chân lại bên một gốc cây, chỉ tay về trước, thầm thì :
- Từ đây cách bờ tường hậu viện trang viện kia không còn xa, chúng ta tạm thời nghỉ chân lại đây một lát rồi đột nhập.
Nhạc Tiểu Tuấn nhìn thần thái của nàng thận trọng như lâm đại địch, nên cũng không dám sơ hốt, rón rén đến gần ẩn thân vào một gốc cây. Từ đây ngưng mắt nhìn về phía trước, hết rừng cây quả nhiên chỉ cách những năm trượng là đến bờ tường trang viện, khoảng cách đó là một bãi cỏ hoang không lối mòn, thoạt trông trang viện không khác gì một thành bảo kiên cố, có điều lúc này không một động tịnh nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu rả rích mà thôi.