“A Đại huynh đi ra cho đệ! Thê tử của huynh đệ tuyệt đối không thể đụng chạm được!”
Thác Bạt Hiên Ảnh thật sự không biết nói gì chỉ có thể nhìn trời. Bình thường nhị đệ trông cũng có vẻ thông minh, thế mà vì sao trong việc xử lý chuyện tình cảm lại có thể ngu ngốc như vậy chứ, thậm chí còn ngu ngốc hơn so với Tiểu Tứ nhiều...... Nếu hoài nghi bọn họ vậy sao trước tiên không vào xem cho rõ đi...... Nhìn sắc mặt của Triệu Đại Ngưu càng lúc càng khó coi kìa, mình vẫn nên chạy ra trước thôi. Hắn bước ra khỏi cửa, thở dài nói:
“Đệ ồn ào cái gì vậy? Tự mình vào xem chẳng phải biết rõ hơn sao, lại ở ngoài cửa mà đui mù ồn ào......”
Vân Mị hung hăng tặng Thác Bạt Hiên Ảnh một ánh mắt rõ ràng như muốn nói nếu có thể đi vào đệ đã sớm vào rồi, còn để huynh phải nói sao? Nhìn A Đại quần áo chỉnh tề, hẳn là không có làm loại chuyện gì có lỗi với mình, thế nhưng hắn vẫn không yên lòng mà hỏi một câu:
“Huynh không làm gì Triệu Đại Ngưu của đệ đó chứ?”
Thác Bạt Hiên Ảnh tức giận đáp trả cho hắn một ánh mắt khinh thường, đột nhiên nở nụ cười nói:
“Triệu Đại Ngưu của đệ? Đệ dám chắc chứ?”
Vân Mị bị hỏi trực tiếp như vậy, không hề lo lắng mà nói: “Đương nhiên là chắc......” Vì để che dấu sự quẫn bách của mình, hắn lại nhanh chóng ác liệt hỏi Thác Bạt Hiên Ảnh: “Huynh đến chỗ đệ làm cái gì?”
Thác Bạt Hiên Ảnh chậc chậc hai tiếng, rung đùi đắc ý không đứng đắn nói: “Lúc trước có người nào đó nói nếu có việc gì thì cứ tìm hắn giúp đỡ, ai mà ngờ người nào đó có thê tử đã quên ngay huynh đệ. Thật đúng là lòng người dễ thay đổi......”
Hai chữ “thê tử” này khiến Vân Mị rất vui vẻ, hắn thu hồi tức giận, cẩn thận nhìn Thác Bạt Hiên Ảnh, phát hiện thấy huynh đệ mình tuy đang cười nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự u sầu đang tích tụ như núi. Nếu người này đã đến đây thì hẳn phải có chuyện phiền muộn, nói như vậy hiện giờ cảnh ngộ của huynh ấy không tốt hơn mình là bao. Vẻ mặt của Vân Mị trở nên ôn hòa hơn, nói:
“Huynh chờ một chút, để đệ làm cơm trưa cho Triệu Đại Ngưu trước. Nếu huynh đã đến đây thì ở lại đây ăn cơm luôn đi, có chuyện gì thì chờ ăn cơm xong nói cũng không muộn.”
Đi được vài bước, hắn lại lo lắng quay đầu lại nói: “Huynh đừng có câu dẫn Triệu Đại Ngưu của đệ đấy!” Thấy Thác Bạt Hiên Ảnh nặng nề gật đầu, lúc này hắn mới bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị món ngon thượng hạng cho Triệu Đại Ngưu.
Thác Bạt Hiên Ảnh cười ngượng nhìn theo dáng điệu hảo trượng phu của Vân Mị. Sức mạnh tình ái thật đúng là vĩ đại, hy vọng con đường tình cảm của nó có thể bằng phằng hơn của mình. Chỉ là Triệu Đại Ngưu dù mềm lòng nhưng cũng rất quật cường, mà tính tình của A Nhị cũng chẳng tốt chút nào. Xem chừng rất bận rộn nha.
Nhưng bọn họ lại luôn có hy vọng, không giống như mình......
Thở ra một mạt cười khổ, Thác Bạt Hiên Ảnh vào phòng. Lúc Triệu Đại Ngưu thấy Thác Bạt Hiên Ảnh vào trong, trên mặt hiện ra một vẻ xấu hổ, hiện giờ Thác Bạt Hiên Ảnh cũng đã biết được chuyện mình mang thai, không biết sẽ suy nghĩ như thế nào về mình...... Rất sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, Triệu Đại Ngưu nặng nề cúi đầu.
Nhìn sắc mặt của Triệu Đại Ngưu không được tốt, Thác Bạt Hiên Ảnh không hề đề cập đến chuyện mang thai, ôn hòa nói:
“Nhị đệ của ta từ nhỏ đã xấu miệng, Triệu huynh ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, nếu là bình thường thì nó đã sớm không nói hai lời xông vào trong rồi, sao hôm nay lại có vẻ không dám vào...... Thật là kỳ quái......” Cho dù hắn không biết tình hình cụ thể như thế nào nhưng tỉ mỉ cũng có thể đoán được tám chín phần mười, lời này chỉ là để cho Triệu Đại Ngưu nghe được.
Triệu Đại Ngưu đầu tiên là sửng sốt, một lúc lâu sau mới có phản ứng, thật không ngờ Vân Mị lại tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình như vậy. Lại nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Vân Mị vào ngày y định tự hủy đi hai mắt, trong lòng lại có hơi sốt ruột.
Thác Bạt Hiên Ảnh lại tiếp tục nói: “Kỳ quái hơn nữa là, một người thích sạch sẽ như nó cư nhiên cả người lại trở nên dơ bẩn như vậy, giống như là leo trèo trong thâm sơn......”
“Nga......” Triệu Đại Ngưu tùy ý lên tiếng, vì nghi vấn của Thác Bạt Hiên Ảnh mà càng ngạc nhiên hơn, bình thường hắn chỉ cần bị người khác chạm phải góc áo một chút đều phải trong trong ngoài ngoài đem đi tiêu độc, sao hôm nay lại......
Không bao lâu sau, Vân Mị lập tức bưng lên một bàn đồ ăn trọn vẹn sắc hương vị, bưng đến cái bàn phía trước, gõ gõ cửa phòng, nói với Thác Bạt Hiên Ảnh:
“A Đại, huynh với Triệu Đại Ngưu ăn cơm...... Đệ đi ra ngoài, huynh đừng có thừa dịp đệ không chú ý mà xuống tay với Triệu Đại Ngưu đó!”
Thác Bạt Hiên Ảnh nhìn Triệu Đại Ngưu, hai người có hơi xấu hổ, A Nhị này thật là làm cho người ta dở khóc dở cười. Hắn đứng lên đi ra ngoài giữ chặt Vân Mị đang định rời đi, nói: “Đệ không ăn sao?”
Vân Mị như ai oán nhìn thoáng qua bóng dáng Triệu Đại Ngưu được che dấu trong phòng, mơ hồ thấy được người mà ba tháng qua vẫn không muốn nhìn thấy mình, ánh mắt trở nên hơi tham lam, tức giận nói với Thác Bạt Hiên Ảnh: “Đệ không đói bụng......”
Không đói mới là lạ!
Thác Bạt Hiên Ảnh buồn cười theo ánh mắt của Vân Mị nhìn về phía người trong nhà, quyết định làm người tốt, cười hỏi Triệu Đại Ngưu: “Không biết Triệu huynh có muốn cùng ta và Nhị đệ ăn cơm không?”
Trong lòng Triệu Đại Ngưu thầm hít một hơi, y do dự nói: “Vậy cùng ăn đi.”
Vân Mị kinh hỉ nhìn về phía Triệu Đại Ngưu trong phòng, con trâu cứng đầu này cuối cùng cũng bằng lòng gặp mình rồi sao?!
Thác Bạt Hiên Ảnh thật sự không biết nói gì chỉ có thể nhìn trời. Bình thường nhị đệ trông cũng có vẻ thông minh, thế mà vì sao trong việc xử lý chuyện tình cảm lại có thể ngu ngốc như vậy chứ, thậm chí còn ngu ngốc hơn so với Tiểu Tứ nhiều...... Nếu hoài nghi bọn họ vậy sao trước tiên không vào xem cho rõ đi...... Nhìn sắc mặt của Triệu Đại Ngưu càng lúc càng khó coi kìa, mình vẫn nên chạy ra trước thôi. Hắn bước ra khỏi cửa, thở dài nói:
“Đệ ồn ào cái gì vậy? Tự mình vào xem chẳng phải biết rõ hơn sao, lại ở ngoài cửa mà đui mù ồn ào......”
Vân Mị hung hăng tặng Thác Bạt Hiên Ảnh một ánh mắt rõ ràng như muốn nói nếu có thể đi vào đệ đã sớm vào rồi, còn để huynh phải nói sao? Nhìn A Đại quần áo chỉnh tề, hẳn là không có làm loại chuyện gì có lỗi với mình, thế nhưng hắn vẫn không yên lòng mà hỏi một câu:
“Huynh không làm gì Triệu Đại Ngưu của đệ đó chứ?”
Thác Bạt Hiên Ảnh tức giận đáp trả cho hắn một ánh mắt khinh thường, đột nhiên nở nụ cười nói:
“Triệu Đại Ngưu của đệ? Đệ dám chắc chứ?”
Vân Mị bị hỏi trực tiếp như vậy, không hề lo lắng mà nói: “Đương nhiên là chắc......” Vì để che dấu sự quẫn bách của mình, hắn lại nhanh chóng ác liệt hỏi Thác Bạt Hiên Ảnh: “Huynh đến chỗ đệ làm cái gì?”
Thác Bạt Hiên Ảnh chậc chậc hai tiếng, rung đùi đắc ý không đứng đắn nói: “Lúc trước có người nào đó nói nếu có việc gì thì cứ tìm hắn giúp đỡ, ai mà ngờ người nào đó có thê tử đã quên ngay huynh đệ. Thật đúng là lòng người dễ thay đổi......”
Hai chữ “thê tử” này khiến Vân Mị rất vui vẻ, hắn thu hồi tức giận, cẩn thận nhìn Thác Bạt Hiên Ảnh, phát hiện thấy huynh đệ mình tuy đang cười nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự u sầu đang tích tụ như núi. Nếu người này đã đến đây thì hẳn phải có chuyện phiền muộn, nói như vậy hiện giờ cảnh ngộ của huynh ấy không tốt hơn mình là bao. Vẻ mặt của Vân Mị trở nên ôn hòa hơn, nói:
“Huynh chờ một chút, để đệ làm cơm trưa cho Triệu Đại Ngưu trước. Nếu huynh đã đến đây thì ở lại đây ăn cơm luôn đi, có chuyện gì thì chờ ăn cơm xong nói cũng không muộn.”
Đi được vài bước, hắn lại lo lắng quay đầu lại nói: “Huynh đừng có câu dẫn Triệu Đại Ngưu của đệ đấy!” Thấy Thác Bạt Hiên Ảnh nặng nề gật đầu, lúc này hắn mới bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị món ngon thượng hạng cho Triệu Đại Ngưu.
Thác Bạt Hiên Ảnh cười ngượng nhìn theo dáng điệu hảo trượng phu của Vân Mị. Sức mạnh tình ái thật đúng là vĩ đại, hy vọng con đường tình cảm của nó có thể bằng phằng hơn của mình. Chỉ là Triệu Đại Ngưu dù mềm lòng nhưng cũng rất quật cường, mà tính tình của A Nhị cũng chẳng tốt chút nào. Xem chừng rất bận rộn nha.
Nhưng bọn họ lại luôn có hy vọng, không giống như mình......
Thở ra một mạt cười khổ, Thác Bạt Hiên Ảnh vào phòng. Lúc Triệu Đại Ngưu thấy Thác Bạt Hiên Ảnh vào trong, trên mặt hiện ra một vẻ xấu hổ, hiện giờ Thác Bạt Hiên Ảnh cũng đã biết được chuyện mình mang thai, không biết sẽ suy nghĩ như thế nào về mình...... Rất sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường của hắn, Triệu Đại Ngưu nặng nề cúi đầu.
Nhìn sắc mặt của Triệu Đại Ngưu không được tốt, Thác Bạt Hiên Ảnh không hề đề cập đến chuyện mang thai, ôn hòa nói:
“Nhị đệ của ta từ nhỏ đã xấu miệng, Triệu huynh ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Nhưng mà cũng thật kỳ lạ, nếu là bình thường thì nó đã sớm không nói hai lời xông vào trong rồi, sao hôm nay lại có vẻ không dám vào...... Thật là kỳ quái......” Cho dù hắn không biết tình hình cụ thể như thế nào nhưng tỉ mỉ cũng có thể đoán được tám chín phần mười, lời này chỉ là để cho Triệu Đại Ngưu nghe được.
Triệu Đại Ngưu đầu tiên là sửng sốt, một lúc lâu sau mới có phản ứng, thật không ngờ Vân Mị lại tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình như vậy. Lại nghĩ đến vẻ mặt lo lắng của Vân Mị vào ngày y định tự hủy đi hai mắt, trong lòng lại có hơi sốt ruột.
Thác Bạt Hiên Ảnh lại tiếp tục nói: “Kỳ quái hơn nữa là, một người thích sạch sẽ như nó cư nhiên cả người lại trở nên dơ bẩn như vậy, giống như là leo trèo trong thâm sơn......”
“Nga......” Triệu Đại Ngưu tùy ý lên tiếng, vì nghi vấn của Thác Bạt Hiên Ảnh mà càng ngạc nhiên hơn, bình thường hắn chỉ cần bị người khác chạm phải góc áo một chút đều phải trong trong ngoài ngoài đem đi tiêu độc, sao hôm nay lại......
Không bao lâu sau, Vân Mị lập tức bưng lên một bàn đồ ăn trọn vẹn sắc hương vị, bưng đến cái bàn phía trước, gõ gõ cửa phòng, nói với Thác Bạt Hiên Ảnh:
“A Đại, huynh với Triệu Đại Ngưu ăn cơm...... Đệ đi ra ngoài, huynh đừng có thừa dịp đệ không chú ý mà xuống tay với Triệu Đại Ngưu đó!”
Thác Bạt Hiên Ảnh nhìn Triệu Đại Ngưu, hai người có hơi xấu hổ, A Nhị này thật là làm cho người ta dở khóc dở cười. Hắn đứng lên đi ra ngoài giữ chặt Vân Mị đang định rời đi, nói: “Đệ không ăn sao?”
Vân Mị như ai oán nhìn thoáng qua bóng dáng Triệu Đại Ngưu được che dấu trong phòng, mơ hồ thấy được người mà ba tháng qua vẫn không muốn nhìn thấy mình, ánh mắt trở nên hơi tham lam, tức giận nói với Thác Bạt Hiên Ảnh: “Đệ không đói bụng......”
Không đói mới là lạ!
Thác Bạt Hiên Ảnh buồn cười theo ánh mắt của Vân Mị nhìn về phía người trong nhà, quyết định làm người tốt, cười hỏi Triệu Đại Ngưu: “Không biết Triệu huynh có muốn cùng ta và Nhị đệ ăn cơm không?”
Trong lòng Triệu Đại Ngưu thầm hít một hơi, y do dự nói: “Vậy cùng ăn đi.”
Vân Mị kinh hỉ nhìn về phía Triệu Đại Ngưu trong phòng, con trâu cứng đầu này cuối cùng cũng bằng lòng gặp mình rồi sao?!