Dương Phàm vừa nói lời này, liền khiếp sợ toàn trường, ngay cả Văn Vũ Hàm thân là người bệnh cũng vậy, mặt liền đỏ lên.
- Tiểu tử. ngươi đừng quá đáng!
Yến vương Vũ Văn Liệt nộ khí sôi lên trong mắt chợt lóe hàn mang, lòng bàn tay mở ra ngưng tụ một đoàn quang mang màu vàng kim làm người ta run rẫy. Trong khoảng khắc, không khí cả phòng liền cứng lại.
Hô!
Một cỗ áp lực vô hình giống như một ngọn núi nhỏ ngàn vạn ân ép khuê phòng này không thở nổi.
Bình bình!
Bình bình! Bình bình!
Lúc này, trong khuê phòng nho nhỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mọi người. Dương Phàm không khỏi lộ ra dị sắc, không nghĩ tới Yến vương lại phản ứng lớn như vậy. Mấy dược sư bên cạnh bình phong, nhìn hắn trong mắt cùng có vài phần hả hê.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới chỗ vấn đề. Nơi này là giới thế tục chịu lễ nghi phong kiến ước thúc rất mạnh khác biệt một trời một vực với tu tiên giới. Cô nương người ta còn chưa xuất giá. cùng người đi ra ngoài dạo một vòng. Nói ra thì rất đơn giản nhưng ở giới thế tục là một chuyện đồi phong bại tục. Huống hồ đối tượng còn là thiên kim như quận chúa.
- Vương gia an tâm đừng gấp kỳ thật nhị quận chúa không có bệnh gì, chỉ là bởi thể chất của nàng rất đặc thù mà thôi.
Dương Phàm không nhanh không chậm nói, ánh mắt rơi xuống đoàn kim mang huyễn lệ ngưng tụ trong tay Vũ Văn Liệt, trong lòng thầm giật mình:
"Tuy rằng chỉ là võ giả thế tục nhưng nắm giữ lực lượng ngay cả người tu tiên cũng cảm thấy run sợ."
Võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định chân khí trong cơ thể cũng có thể ngoại phóng. Nhưng áp súc cao độ chân khí như Vũ Văn Liệt làm thật là khó như lên trời. Chỉ cần hắn đánh ra một chưởng, uy năng đó đủ để miễu sát một người tu tiên Luyện Khí Kỳ. Dưới tình huống như vậy, ngay cả tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
- Hiện tại thân thể Hàm Nhi suy yếu như vậy, động ngón tay cũng khó khăn làm sao để nàng đi ra ngoài được?
Vũ Văn Liệt cười lạnh nói.
- Điểm này Dương mỗ tự nhiên có biện pháp.
Dương Phàm nhàn nhạt nói:
- Vũ Văn tiểu thư có một loại thể chất trong truyền thuyết gọi là Cửu Túc Huyền Mạch.
- Cửu Túc Huyền Mạch?
Vũ Văn Liệt cùng Vũ Văn Hàm đều cả kinh, người sau tâm thần càng rung lên.
- Loại thể chất này hết sức thần bí, chỉ có ghi chép trong vài bản sách cổ, hơn nữa tin tức ghi chép rất có hạn.
Dương mỗ cũng mới thấy lần đầu. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.
"Cửu Túc Huyền Mạch?"
Mấy người Hà dược sư nhìn lẫn nhau. Bọn họ chưa từng nghe nói qua loại thể chất này.
- Vì sao ngay cả Đông Phương dược sư cũng không nói tới chuyện này?
Vũ Văn Liệt có vẻ nghi vấn hỏi. Dương Phàm cười thần bí:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Sau đó. hắn quay đầu lại cười với Vũ Văn Hàm:
- Vũ Văn tiểu thư nhận thấy thế nào?
Lúc này, trong đôi mắt sáng Vũ Văn Hàm lộ ra vài phần mê man giống như có cảm ngộ.
- Dương dược sư, vì sao kỳ quái như vậy, Khi ngài để cậpCửu Túc Huyền Mạch ta đột nhiên có một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Vũ Vãn Hâm nói nhỏ cố gắng hồi ức lại cảm giác vừa rồi. Vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng Dương Phàm liền thở dài một hơi xem ra đích thật Vũ Văn Hàm là Cửu Túc Huyền Mạch. Trên thực tế cái tên Cửu Túc Huyền Mạch là do Dương Phàm nhận được từ trong biển tin tức Thánh Liệu Thiên.
Khi hắn vừa bắt đầu kiểm tra thân thể Vũ Vãn Hàm phát hiện trong cơ thể cô gái này tồn tại một cỗ lực lượng thần bí, có một loại liên hệ đặc thù với thiên địa nhưng không cách nào câu thông khai thông. Dần dần, cỗ lực lượng khó chạm tới này ứ đọng trong cơ thể không được phát tiết trở ngại sinh cơ trong cơ thể Vũ Văn Hàm.
Khi hắn kết luận bệnh trạng như vậy, trong đầu tự nhiên tràn ra một cỗ tin tức chính là thể chất Cửu Túc Huyền Mạch.
- Hiện giờ các người có thể tin tưởng Dương mỗ nói rồi chứ?
Dương Phàm không chút gợn sóng sợ hãi, ánh mắt đảo qua mọi người. Bọn người Hạ dược sư sắc mặt liền khó coi.
Vũ Văn Liệt thở phào nhẹ nhõm không khỏi nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khác. Ngay cả tam đại thần y kinh đô cũng không nhìn ra thể chất chân chính của Hàm Nhi, nam tử trước mắt lại có thể một lời nói rõ.
Có thể, hắn mới là cứu tinh chân chính của nữ nhi!
- Phụ thân, cứ làm dựa theo lời hắn yêu cầu đi.
Vũ Văn Hàm khẽ nói, trong đôi mắt sáng lộ một tia kiên nghị.
- Được.
Vũ Văn Liệt liếc nhìn Dương Phàm thật sâu lập tức bắt đầu phân phó.
- Các người đều lui xuống đi, quản gia hỗ trợ truyền lệnh.
Vũ Vãn Liệt đi ra ngoài phòng, bắt đầu bố trí
Không bao lâu sau, xung quanh khuê phòng quận chúa liền không còn một người tạp vụ nào.
- Được rồi, hiện giờ ngươi có thể bắt đầu.
Vũ Văn Liệt nhàn nhạt nói.
Dương Phàm thông qua Hình thức toàn tri, nhìn tình huống bốn phía ở trong mắt, cười khổ nói:
- Vương gia, kỳ thật không cần làm lớn chuyện như vậy.
- Hừ!
Vũ Văn Liệt hừ lạnh một tiếng, rời khỏi phòng, lưu lại Dương Phàm, Vũ Văn Hàm cùng với tiểu quận chúa.
- Vũ Văn tiểu thư, mời cô đi theo ta.
Dương Phàm nhẹ nhàng cầm cánh tay nhỏ bé bạch ngọc của Vũ Văn Hàm, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể nàng, thoáng làm tâm thần nàng chấn động, trên mặt hiện thêm vài phần sắc thái.
- Ta
Vũ Văn Hàm có được sức nhưng nàng còn mặc áo ngủ không thể tùy ý thay y phục trước mặt nam tử xa lạ được.
- Tiểu quận chúa, cô tới đây hỗ trợ.
Dương Phàm trầm ngâm nói lại rót vào trong cơ thể Vũ Văn Hâm rất nhiều lực lượng sinh mệnh, mới đi ra ngoài bình phong. Trong khuê phòng nhanh chóng truyền ra tiếng mặc quần áo rất nhỏ, Dương Phàm lại khinh thường rình coi. chờ đợi cô gái mặc xong quần áo.
Một lúc lâu sau. tiểu quận chúa nói:
- Dược sư mau vào đi, tinh thần nhị tỷ lại không tốt rồi
Dương Phàm khẽ thở ra một hơi đi vào trong. Phát hiện Vũ Văn Hàm đã mặc một quần dài màu đen tú nhã đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có một tia tàn hồng nhàn nhạt, khí sắc không tốt, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ.
- Đi theo ta.
Dương Phàm tự nhiên kéo tay Vũ Văn Hàm, đám sương sinh mệnh trong cơ thể hóa thành từng sợi mỏng rót vào trong cơ thể nàng. Khí sắc Vũ Văn Hàm lập tức chuyển tốt, tiểu quận chúa bên cạnh thở ra một hơi. nói:
- Làm ta sợ muốn chết! Nhưng mà Dương dược sư thật là thần kỳ, nắm tay một chút liền có hiệu quả lớn như vậy.
- Khụ khụ!
Dương Phàm ho khẽ:
- Đây là thủ đoạn y thuật.
Vũ Văn Hàm cúi thấp đầu vành tai đỏ bừng.
- Vậy sao?
Tiểu quận chúa hết sức hoài nghi, ánh mắt rơi trên tay hai người, lại phát hiện ra một quầng sáng nhàn nhạt lóe lên thâm thúy.
- Vũ Văn tiểu thư, cô đi theo ta một chút, thả lỏng toàn thân tâm xem có thể cảm ngộ được gì không?
Dương Phàm duy trì liên tục rót vào đám sương sinh mệnh nắm tay Vũ Văn Hàm chậm rãi đi ra ngoài khuê phòng. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài hạ xuống, giống như bên cạnh có núi có rừng. cảnh trí hợp lòng người.
- ừm.
Vũ Văn Hàm thấp giọng đáp nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, mặt cười như thiên sứ, đôi mắt sáng như nước thâm thúy cơ trí lộ ra một màu sắc thần bí.
"Cô gái này quả nhiên không phải người thường."
Dương Phàm âm thầm gật đầu, Vũ Văn Hàm có một loại vẻ đẹp thần bí, hơn nữa định lực rất mạnh, sẽ không dễ bị vật ngoài mê hoặc. Ngay cả lúc này, nàng cùng Dương Phàm tay trong tay, vẫn có thể nhanh chóng tĩnh lặng như nước.
- Cô có thể nhắm mắt lại. buông lỏng thể xác tinh thần, không cần cố kỵ gì tùy ý đi thong thả. Cảm nhận ngọn gió thổi qua, dòng suối chảy xuôi bên cạnh còn có ánh mặt trời chiếu sáng xa xa
Dương Phàm vừa đi, vừa dẫn đạo cho nàng.
Vũ Văn Hàm dựa theo lời hắn nói, nhắm đôi mắt đẹp, buông lỏng thể xác tinh thần theo Dương Phàm nắm tay chậm rãi bước đi. Lúc mới bắt đầu, Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể Vũ Văn Hàm tốt hơn một chút. Theo thời gian trôi qua lúc màn đêm buông xuống, Dương Phàm mơ hồ cảm giác được trên người Vũ Văn Hàm sinh ra một tia dao động thần bí. Dương Phàm chỉ có thể mơ hồ bắt được cỗ dao động thần bí này nhưng khó có thể chạm đến bản chất lực lượng đó. Điều này càng dẫn phát lòng hiếu kỳ của Dương Phàm.
Đến khi trên bầu trời xuất hiện những ngôi sao dao động thần bí trên người Vũ Văn Hàm càng phát ra rõ ràng hơn. Ngay khoảnh khắc, Vũ Văn Hàm mở đôi mắt sáng ra, ở trong bóng đêm lóe ra tia chớp giống như chiếu rọi ngôi sao khắp bầu trời.
Sau đó. nàng ngưng mắt nhìn bầu trời đêm xa xa.
Tối nay, trăng sáng sao thưa thế nhưng ở trong mắt nàng những ngôi sao trên bầu trời lại phá lệ tỏa sáng chói. Trong ánh mắt Dương Phàm lóe lên thần sắc kỳ dị, nắm tay nàng trong mơ hồ sinh ra một ảo giác đồng dạng. ở xa xa, trên đỉnh một tòa lầu các một nam nhân áo bào xanh hoa văn rồng tím đứng trong bóng đêm như ma thần.
Đó chính là Yến vương Vũ Văn Liệt.
Hắn chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hai người Dương Phàm. trong mắt lộ ra vẻ phức tạp thì thào tự nói:
- Y thuật người này quả là thần kỳ, xem ra thật có hy vọng chữa khỏi bệnh của Hàm Nhi. Chỉ mong hắn đừng sinh ra ác niệm gì với Hàm Nhi. nếu không
Trong bóng đêm, gió cũng có chút lạnh.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây.
Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm ra:
- Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ ân cứu mạng của Dương dược sư, xin nhận Hàm Nhi một lễ.
Đôi mắt sáng Vũ Văn Hàm lóe ra nước mắt vui mừng kích động muốn quỳ lễ tạ ơn.
- Xin đứng lên.
Dương Phàm vội nâng nàng dậy, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ Dương mỗ phá lệ ra tay, cũng là xuất phát từ hiếu kỳ với quận chúa và Cửu Túc Huyền Mạch
- Hàm Nhi đã rõ nhưng bất luận thế nào thì Dương dược sư cũng là ân nhân cứu mạng, cũng là quý nhân ta chờ đợi từ lâu.
Vũ Văn Hàm cười thản nhiên, ở trong bóng đêm tĩnh lặng mỹ lệ không thể nói hết.
- Quý nhân? Có lẽ vậy.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc thầm nghĩ: "Xem ra không phải trùng hợp."
Hắn ngẩng đầu nhìn sao trời rộng lớn trong mắt chợt sáng lên: "Bầu trờingôi saongôi sao vận mệnh"
Trong mơ hồ, hắn đã có một phen cảm ngộ cảm giác được một cỗ lực lượng tồn tại trong trời đất không thể chạm tới. Đợi Dương Phàm đi rồi, trong ánh mắt thâm thúy cơ trí của Vũ Văn Hàm toát ra một tia phức tạp, thấp giọng lẩm bẩm:
- Hắn chỉ là quý nhân của ta thôi sao? Lại sẽ dẫn ta đến phương nào?
Chia tay xong nàng cảm giác gió có chút lạnh mới trở lại khuê phòng, dù sao thân thể nàng rất suy yếu. Rời khuê phòng Vũ Văn Hàm, Dương Phàm một mình bước đi trong bóng đêm. Trải qua lần trị liệu cho Vũ Văn Hàm kinh nghiệm cùng từng trải y đạo lại có tăng lên, càng thêm có nhận biết với thiên địa. với đại đạo.
Vù!
Vừa đi ngang một phiến đá bên dòng nước phía trước chợt lóe lên một bóng người, cản hắn đi tới.
- Ngươi là ai?
Dương Phàm nheo mắt lại, hắn tin chắc rằng mình chưa thấy qua người này. Lẽ nào hắn muốn ám sát mình?
Dương Phàm vừa nói lời này, liền khiếp sợ toàn trường, ngay cả Văn Vũ Hàm thân là người bệnh cũng vậy, mặt liền đỏ lên.
- Tiểu tử. ngươi đừng quá đáng!
Yến vương Vũ Văn Liệt nộ khí sôi lên trong mắt chợt lóe hàn mang, lòng bàn tay mở ra ngưng tụ một đoàn quang mang màu vàng kim làm người ta run rẫy. Trong khoảng khắc, không khí cả phòng liền cứng lại.
Hô!
Một cỗ áp lực vô hình giống như một ngọn núi nhỏ ngàn vạn ân ép khuê phòng này không thở nổi.
Bình bình!
Bình bình! Bình bình!
Lúc này, trong khuê phòng nho nhỏ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh của mọi người. Dương Phàm không khỏi lộ ra dị sắc, không nghĩ tới Yến vương lại phản ứng lớn như vậy. Mấy dược sư bên cạnh bình phong, nhìn hắn trong mắt cùng có vài phần hả hê.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới chỗ vấn đề. Nơi này là giới thế tục chịu lễ nghi phong kiến ước thúc rất mạnh khác biệt một trời một vực với tu tiên giới. Cô nương người ta còn chưa xuất giá. cùng người đi ra ngoài dạo một vòng. Nói ra thì rất đơn giản nhưng ở giới thế tục là một chuyện đồi phong bại tục. Huống hồ đối tượng còn là thiên kim như quận chúa.
- Vương gia an tâm đừng gấp kỳ thật nhị quận chúa không có bệnh gì, chỉ là bởi thể chất của nàng rất đặc thù mà thôi.
Dương Phàm không nhanh không chậm nói, ánh mắt rơi xuống đoàn kim mang huyễn lệ ngưng tụ trong tay Vũ Văn Liệt, trong lòng thầm giật mình:
"Tuy rằng chỉ là võ giả thế tục nhưng nắm giữ lực lượng ngay cả người tu tiên cũng cảm thấy run sợ."
Võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định chân khí trong cơ thể cũng có thể ngoại phóng. Nhưng áp súc cao độ chân khí như Vũ Văn Liệt làm thật là khó như lên trời. Chỉ cần hắn đánh ra một chưởng, uy năng đó đủ để miễu sát một người tu tiên Luyện Khí Kỳ. Dưới tình huống như vậy, ngay cả tu sĩ Ngưng Thần Kỳ cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
- Hiện tại thân thể Hàm Nhi suy yếu như vậy, động ngón tay cũng khó khăn làm sao để nàng đi ra ngoài được?
Vũ Văn Liệt cười lạnh nói.
- Điểm này Dương mỗ tự nhiên có biện pháp.
Dương Phàm nhàn nhạt nói:
- Vũ Văn tiểu thư có một loại thể chất trong truyền thuyết gọi là Cửu Túc Huyền Mạch.
- Cửu Túc Huyền Mạch?
Vũ Văn Liệt cùng Vũ Văn Hàm đều cả kinh, người sau tâm thần càng rung lên.
- Loại thể chất này hết sức thần bí, chỉ có ghi chép trong vài bản sách cổ, hơn nữa tin tức ghi chép rất có hạn.
Dương mỗ cũng mới thấy lần đầu. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi.
"Cửu Túc Huyền Mạch?"
Mấy người Hà dược sư nhìn lẫn nhau. Bọn họ chưa từng nghe nói qua loại thể chất này.
- Vì sao ngay cả Đông Phương dược sư cũng không nói tới chuyện này?
Vũ Văn Liệt có vẻ nghi vấn hỏi. Dương Phàm cười thần bí:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Sau đó. hắn quay đầu lại cười với Vũ Văn Hàm:
- Vũ Văn tiểu thư nhận thấy thế nào?
Lúc này, trong đôi mắt sáng Vũ Văn Hàm lộ ra vài phần mê man giống như có cảm ngộ.
- Dương dược sư, vì sao kỳ quái như vậy, Khi ngài để cậpCửu Túc Huyền Mạch ta đột nhiên có một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Vũ Vãn Hâm nói nhỏ cố gắng hồi ức lại cảm giác vừa rồi. Vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng Dương Phàm liền thở dài một hơi xem ra đích thật Vũ Văn Hàm là Cửu Túc Huyền Mạch. Trên thực tế cái tên Cửu Túc Huyền Mạch là do Dương Phàm nhận được từ trong biển tin tức Thánh Liệu Thiên.
Khi hắn vừa bắt đầu kiểm tra thân thể Vũ Vãn Hàm phát hiện trong cơ thể cô gái này tồn tại một cỗ lực lượng thần bí, có một loại liên hệ đặc thù với thiên địa nhưng không cách nào câu thông khai thông. Dần dần, cỗ lực lượng khó chạm tới này ứ đọng trong cơ thể không được phát tiết trở ngại sinh cơ trong cơ thể Vũ Văn Hàm.
Khi hắn kết luận bệnh trạng như vậy, trong đầu tự nhiên tràn ra một cỗ tin tức chính là thể chất Cửu Túc Huyền Mạch.
- Hiện giờ các người có thể tin tưởng Dương mỗ nói rồi chứ?
Dương Phàm không chút gợn sóng sợ hãi, ánh mắt đảo qua mọi người. Bọn người Hạ dược sư sắc mặt liền khó coi.
Vũ Văn Liệt thở phào nhẹ nhõm không khỏi nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khác. Ngay cả tam đại thần y kinh đô cũng không nhìn ra thể chất chân chính của Hàm Nhi, nam tử trước mắt lại có thể một lời nói rõ.
Có thể, hắn mới là cứu tinh chân chính của nữ nhi!
- Phụ thân, cứ làm dựa theo lời hắn yêu cầu đi.
Vũ Văn Hàm khẽ nói, trong đôi mắt sáng lộ một tia kiên nghị.
- Được.
Vũ Văn Liệt liếc nhìn Dương Phàm thật sâu lập tức bắt đầu phân phó.
- Các người đều lui xuống đi, quản gia hỗ trợ truyền lệnh.
Vũ Vãn Liệt đi ra ngoài phòng, bắt đầu bố trí
Không bao lâu sau, xung quanh khuê phòng quận chúa liền không còn một người tạp vụ nào.
- Được rồi, hiện giờ ngươi có thể bắt đầu.
Vũ Văn Liệt nhàn nhạt nói.
Dương Phàm thông qua Hình thức toàn tri, nhìn tình huống bốn phía ở trong mắt, cười khổ nói:
- Vương gia, kỳ thật không cần làm lớn chuyện như vậy.
- Hừ!
Vũ Văn Liệt hừ lạnh một tiếng, rời khỏi phòng, lưu lại Dương Phàm, Vũ Văn Hàm cùng với tiểu quận chúa.
- Vũ Văn tiểu thư, mời cô đi theo ta.
Dương Phàm nhẹ nhàng cầm cánh tay nhỏ bé bạch ngọc của Vũ Văn Hàm, sinh cơ cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể nàng, thoáng làm tâm thần nàng chấn động, trên mặt hiện thêm vài phần sắc thái.
- Ta
Vũ Văn Hàm có được sức nhưng nàng còn mặc áo ngủ không thể tùy ý thay y phục trước mặt nam tử xa lạ được.
- Tiểu quận chúa, cô tới đây hỗ trợ.
Dương Phàm trầm ngâm nói lại rót vào trong cơ thể Vũ Văn Hâm rất nhiều lực lượng sinh mệnh, mới đi ra ngoài bình phong. Trong khuê phòng nhanh chóng truyền ra tiếng mặc quần áo rất nhỏ, Dương Phàm lại khinh thường rình coi. chờ đợi cô gái mặc xong quần áo.
Một lúc lâu sau. tiểu quận chúa nói:
- Dược sư mau vào đi, tinh thần nhị tỷ lại không tốt rồi
Dương Phàm khẽ thở ra một hơi đi vào trong. Phát hiện Vũ Văn Hàm đã mặc một quần dài màu đen tú nhã đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có một tia tàn hồng nhàn nhạt, khí sắc không tốt, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ.
- Đi theo ta.
Dương Phàm tự nhiên kéo tay Vũ Văn Hàm, đám sương sinh mệnh trong cơ thể hóa thành từng sợi mỏng rót vào trong cơ thể nàng. Khí sắc Vũ Văn Hàm lập tức chuyển tốt, tiểu quận chúa bên cạnh thở ra một hơi. nói:
- Làm ta sợ muốn chết! Nhưng mà Dương dược sư thật là thần kỳ, nắm tay một chút liền có hiệu quả lớn như vậy.
- Khụ khụ!
Dương Phàm ho khẽ:
- Đây là thủ đoạn y thuật.
Vũ Văn Hàm cúi thấp đầu vành tai đỏ bừng.
- Vậy sao?
Tiểu quận chúa hết sức hoài nghi, ánh mắt rơi trên tay hai người, lại phát hiện ra một quầng sáng nhàn nhạt lóe lên thâm thúy.
- Vũ Văn tiểu thư, cô đi theo ta một chút, thả lỏng toàn thân tâm xem có thể cảm ngộ được gì không?
Dương Phàm duy trì liên tục rót vào đám sương sinh mệnh nắm tay Vũ Văn Hàm chậm rãi đi ra ngoài khuê phòng. Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài hạ xuống, giống như bên cạnh có núi có rừng. cảnh trí hợp lòng người.
- ừm.
Vũ Văn Hàm thấp giọng đáp nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, mặt cười như thiên sứ, đôi mắt sáng như nước thâm thúy cơ trí lộ ra một màu sắc thần bí.
"Cô gái này quả nhiên không phải người thường."
Dương Phàm âm thầm gật đầu, Vũ Văn Hàm có một loại vẻ đẹp thần bí, hơn nữa định lực rất mạnh, sẽ không dễ bị vật ngoài mê hoặc. Ngay cả lúc này, nàng cùng Dương Phàm tay trong tay, vẫn có thể nhanh chóng tĩnh lặng như nước.
- Cô có thể nhắm mắt lại. buông lỏng thể xác tinh thần, không cần cố kỵ gì tùy ý đi thong thả. Cảm nhận ngọn gió thổi qua, dòng suối chảy xuôi bên cạnh còn có ánh mặt trời chiếu sáng xa xa
Dương Phàm vừa đi, vừa dẫn đạo cho nàng.
Vũ Văn Hàm dựa theo lời hắn nói, nhắm đôi mắt đẹp, buông lỏng thể xác tinh thần theo Dương Phàm nắm tay chậm rãi bước đi. Lúc mới bắt đầu, Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể Vũ Văn Hàm tốt hơn một chút. Theo thời gian trôi qua lúc màn đêm buông xuống, Dương Phàm mơ hồ cảm giác được trên người Vũ Văn Hàm sinh ra một tia dao động thần bí. Dương Phàm chỉ có thể mơ hồ bắt được cỗ dao động thần bí này nhưng khó có thể chạm đến bản chất lực lượng đó. Điều này càng dẫn phát lòng hiếu kỳ của Dương Phàm.
Đến khi trên bầu trời xuất hiện những ngôi sao dao động thần bí trên người Vũ Văn Hàm càng phát ra rõ ràng hơn. Ngay khoảnh khắc, Vũ Văn Hàm mở đôi mắt sáng ra, ở trong bóng đêm lóe ra tia chớp giống như chiếu rọi ngôi sao khắp bầu trời.
Sau đó. nàng ngưng mắt nhìn bầu trời đêm xa xa.
Tối nay, trăng sáng sao thưa thế nhưng ở trong mắt nàng những ngôi sao trên bầu trời lại phá lệ tỏa sáng chói. Trong ánh mắt Dương Phàm lóe lên thần sắc kỳ dị, nắm tay nàng trong mơ hồ sinh ra một ảo giác đồng dạng. ở xa xa, trên đỉnh một tòa lầu các một nam nhân áo bào xanh hoa văn rồng tím đứng trong bóng đêm như ma thần.
Đó chính là Yến vương Vũ Văn Liệt.
Hắn chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hai người Dương Phàm. trong mắt lộ ra vẻ phức tạp thì thào tự nói:
- Y thuật người này quả là thần kỳ, xem ra thật có hy vọng chữa khỏi bệnh của Hàm Nhi. Chỉ mong hắn đừng sinh ra ác niệm gì với Hàm Nhi. nếu không
Trong bóng đêm, gió cũng có chút lạnh.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây.
Dương Phàm buông tay Vũ Văn Hàm ra:
- Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ ân cứu mạng của Dương dược sư, xin nhận Hàm Nhi một lễ.
Đôi mắt sáng Vũ Văn Hàm lóe ra nước mắt vui mừng kích động muốn quỳ lễ tạ ơn.
- Xin đứng lên.
Dương Phàm vội nâng nàng dậy, nhàn nhạt nói:
- Sở dĩ Dương mỗ phá lệ ra tay, cũng là xuất phát từ hiếu kỳ với quận chúa và Cửu Túc Huyền Mạch
- Hàm Nhi đã rõ nhưng bất luận thế nào thì Dương dược sư cũng là ân nhân cứu mạng, cũng là quý nhân ta chờ đợi từ lâu.
Vũ Văn Hàm cười thản nhiên, ở trong bóng đêm tĩnh lặng mỹ lệ không thể nói hết.
- Quý nhân? Có lẽ vậy.
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc thầm nghĩ: "Xem ra không phải trùng hợp."
Hắn ngẩng đầu nhìn sao trời rộng lớn trong mắt chợt sáng lên: "Bầu trờingôi saongôi sao vận mệnh"
Trong mơ hồ, hắn đã có một phen cảm ngộ cảm giác được một cỗ lực lượng tồn tại trong trời đất không thể chạm tới. Đợi Dương Phàm đi rồi, trong ánh mắt thâm thúy cơ trí của Vũ Văn Hàm toát ra một tia phức tạp, thấp giọng lẩm bẩm:
- Hắn chỉ là quý nhân của ta thôi sao? Lại sẽ dẫn ta đến phương nào?
Chia tay xong nàng cảm giác gió có chút lạnh mới trở lại khuê phòng, dù sao thân thể nàng rất suy yếu. Rời khuê phòng Vũ Văn Hàm, Dương Phàm một mình bước đi trong bóng đêm. Trải qua lần trị liệu cho Vũ Văn Hàm kinh nghiệm cùng từng trải y đạo lại có tăng lên, càng thêm có nhận biết với thiên địa. với đại đạo.
Vù!
Vừa đi ngang một phiến đá bên dòng nước phía trước chợt lóe lên một bóng người, cản hắn đi tới.
- Ngươi là ai?
Dương Phàm nheo mắt lại, hắn tin chắc rằng mình chưa thấy qua người này. Lẽ nào hắn muốn ám sát mình?