Ban đêm ở Vương phủ, ngọn đèn dầu le lói, dòng người thoi đưa, màn đèm trên bầu trời đột nhiên giống như một viên minh châu trong thành kinh đô. Có thể nói, phủ Yến Vương hôm nay so với bất cứ nơi nào cũng náo nhiệt hơn, ngav cả hoàng cung cũng phải kém hơn một phần.
Dương Phàm và Vũ Văn Hàm đi theo lão quản gia đến Quần Anh Điện của Vương phủ. Chung quanh có có không ít thị vệ Vương phủ đi theo bảo hộ và mở đường. Dọc theo đường đi, hai người Dương Phàm tạo ra ánh mắt ngạc nhiên của người người đến đây, đặc biệt quản sự người hầu trong Vương phủ đều lộ ra vẻ dị sắc.
- Đó chính là nhị công chúa như lời đồn, quả thực là tuyệt sắc giai nhân!
Những người hầu tiến vào Vương phủ không lâu khẽ hô lên, trong mắt đều nhanh trừng rớt ra ngoài.
- Đúng rồi! Người đi cùng với nhị công chúa là ai, trông quản gia kính sợ hắn như thế, khẳng định là đại nhân vật.
ở phía xa có người thấp giọng thảo luận nói.
- Chẳng lẽ đâv là thần y chữa khỏi nhị quận chúa? Ngoại trừ người đó ra, còn có ai có thể nhận được đãi ngộ như thế?
Có người phỏng đoán nói.
- Thần y? Điều đó không có khả năng. Thế gian này nào có thần y trẻ tuổi như thế?
Kết quả phỏng đoán này lại gây nên một trận chỉ trích. Dương Phàm hờ hững đi theo, nghe giọng mọi người nghị luận ở phía xa, cũng có dáng vẻ vinh nhục không sợ. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng vui vẻ, bước đầu tiên đi vào kinh đô lập tức sẽ đạt thành rồi.
Mở y quán, hấp dẫn người tu tiên đến xem bệnh cần nhất chính là danh khí. Theo tình huống hiện tại mà xem mình đã có đủ danh khí nhất định, ít nhất ở giới y thuật kinh đô là như thế.
- Nếu có thể tiến thêm bước khiến danh khí vang dội.
Dương Phàm âm thần suy tư trong lòng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hôm nay buổi tiệc trong phủ Yến Vương, không phải là một cơ hội thật tốt sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền bắt đầu âm thầm bày ra. Khi đi đến một nơi nào đó, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói già nua quen thuộc:
- Dương dược sư!
Dương Phàm ghé mắt thoáng nhìn cười nói:
- Trịnh lão! ông cũng được mời tham gia yến hội? Ha ha! Tiểu Vân muội cùng ở đây.
- Ha ha! Dương đại ca.
Trịnh Vân Phi nhìn thấy Dương Phàm, cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hai người thời gian ở chung không nhiều, tuy nhiên đều thuộc loại cùng lứa, quan hệ không tệ, cũng chơi thân. Trịnh Vân Phi đối với tên của Dương Phàm và danh khí của dược sư đại ca thập phần kính nể, rất có hảo cảm.
- Đến đây! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Trịnh dược sư giới thiệu một lão già bên người cho Dương Phàm nhận thức, cười nói:
- Đây chính là đồng hành của ngươi, H dược sư khách liêu của Vương phủ, ngoại trừ Đông Phương dược sư, lão chính là dược sư lâu đời nhất Vương phủ.
- Hà dược sư?
Lông mi Dương Phàm nhẹ nhàng nhếch lên, đây không phải là ngày đó hắn trông thấy trong khuê phòng Vũ Văn Hàm, thấy Dược Sư dẫn đầu kia sao?
Lúc ấy, đám người Hà dược sư khinh thường, nghi ngờ Dương Phàm. thậm chí vui mừng khi người gặp họa. Nhưng cuối cùng, bọn họ đều mất hứng mà về, mất mát đến cực điểm. Ngay cả Đông Phương dược sư đều không làm gì được căn bệnh này, lại bị một người trẻ tuổi kia có thể làm cháu của minh tìm được nguyên nhân căn bệnh. còn chữa khỏi thành công. Sắc mặt Hà dược sư nhục nhã rất xấu hổ, miễn cưỡng lộ ra vẻ cười, nói với Dương Phàm:
- DươngDương dược sư! Chúc mừng, chúc mừng!
- Hà dược sư? Kính ngưỡng đã lâu!
Dương Phàm nói trông như khách sáo, trên mặt lại không có một chút thành ý. Trên thực tế, hắn căn bản không nghe nói qua tên nhân vật Hà dược sư này.
- Khụ khụ!
Trịnh lão trước tiên cảm giác được không khí không đúng, vội cười một tiếng ha ha rồi nói sang chuyện khác, cười nói:
- Dương dược sư! Buổi tiệc tối nay ở Vương phủ, ngươi chỉ sợ là một trong những nhân vật chính, Vương gia rất coi trọng ngươi.
Lão tổng quản Vương phủ liên tục gật đầu phụ họa nói:
- Trịnh lão nói không sai, Vương gia rất coi trọng Dương dược sư.
Dương Phàm mĩm cười, chỉ vào Vũ Văn Hàm bên cạnh nói:
- Nhị quận chúa mới khỏi bệnh, nàng là nhân vật chính hôm nay, Dương mỗ chẳng qua là tận một chút lực mỏng.
- Đúng vậy! Nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi, lão phu lúc này chúc mừng.
- Chúc mừng nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi!
Trịnh lão tiên và Hà dược sư vội thi lễ nói, dù sao đối phương cũng coi như một trong chủ nhân của Vương phủ.
- Nhị vị không cần đa lễ, Hàm nhi có thể đại nạn không chết đây đều nhờ vào Dương dược sư.
Vũ Văn Hàm cười duyên nho nhã thi lễ nói.
Hành trình từ nay về sau có được bình an vô sự, tuy nhiên Dương Phàm cũng đứng chung với Vũ Văn Hàm hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt nhiều người. Hành tẩu thời gian uống nửa chén trà nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa đại điện khí thế huy hoàng, trên nóc nhà còn quấn quanh hai con phi long, trên bảng hiệu màu vàng lộ ra ba chữ to hùng hồn: Quần Anh Điện.
Lối vào đại điện Quần Anh Điện có bài trí một bậc thang màu xanh ngọc, một con đường kéo dài xuống, khiến trong lòng người ta không khỏi sinh ra ngưỡng mộ.
- Quần Anh Điện?
Khóe miệng Dương Phàm hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ, xem ra Yến Vương cũng là một người coi trọng hiền tài.
- Dương dược sư! Nhị quận chúa! Thỉnh đi về phía bên này.
Lào tổng quản cười nói tủm tỉm, dẫn hai người Dương Phàm đi về phía bên cạnh đại điện.
- Đợi lát nữa tái kiến!
Trịnh lão tiên cười ha ha. Đương nhiên ông hiểu được Dương Phàm nhận được đặc quyền, sẽ không lập tức được an bài đến chỗ ngồi đại điện. Dương Phàm cũng cảm thấy có chỗ tinh tế trong đó, được lão tổng quản đưa tới bên cạnh đại điện.
Bên cạnh đại điện, không gian đươc thiết kế u nhã, chỉ có mấy người ngồi ít ỏi. Một người đàn ông thanh niên ngồi trên thủ tọa, mặc thanh bào tử ngọc viền con rồng, ánh mắt lạnh giá, toàn thân tản mát ra một luồng khí tức lăng lệ ngang ngược, tràn ngập chung quanh không gian.
Chính là Yến Vương Vũ Văn Liệt.
- Dương dược sư đến đây.
Vũ Văn Liệt nhìn Dương Phàm cười, ý bảo hắn ngồi vào.
- Bái kiến Vương gia.
Dương Phàm hơi thi lễ, cũng không khách khí, bình ổn ngồi xuồng, cũng bắt đầu quan sát mấy người trong bên cạnh đại điện. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng trên người một lão già mũi ưng khô gầy như cây củi trong số đó. Cùng lúc đó, ánh mắt lão già này cũng đúng lúc gặp ánh mắt hắn. Hai luồng ánh mắt giao kích trong hư không, giống như một chuỗi va chạm nảy lửa.
- Ha ha! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là Lỗ thần y, một trong tam đại thần y ở kinh đô.
Vũ Văn Liệt đứng dậy, giới thiệu với Dương Phàm rất có hòa khí.
Một trong tam đại thần y!
Trong lòng Dương Phàm thoáng động, khó trách sau khi tiến vào đại điện, liếc mắt một cái lập tức chú ý tới người này. Đều là dược sư, sau khi tay nghề đạt tới một mức nào đó có thể thoải mái cảm nhận sự tồn tại cùng nghề, vốn khi ở Dật Hà Thôn, lão già thần bí kia cũng có được thần thông như vậy.
- Lỗ thần y! Chào ngài!
Dương Phàm đứng dậy thi lễ, Đối phương dù sao cũng là người có tu vi không tầm thường, lại là tam đại thần y ở kinh đô, hậu bối y đạo như hắn nên tôn kính.
- Dương dược sư?
Lỗ thần y nghiên người liếc mắt nhìn căn bản không đứng lên, còn cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm, hiển nhiên muốn gây khó cho Dương Phàm. Lúc này, mấy người đang ngồi trong bên hông đại điện đều là hạng người có thân phận bất phàm thấy hành vi của Lỗ thần y lại không chút nào không cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn lộ ra vẻ cười.
Những người này đều nhìn chăm chú vào Dương Phàm, nhìn hắn ứng phó như thế nào.
Dương Phàm lập tức có chút giận dữ trong lòng, bề ngoài bất động thanh sắc, nheo con mắt lại nhìn chăm chú vào Lỗ thần y. Lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể lấy một phương thức vận chuyển không thể tưởng tượng.
Công pháp đi đường chính, đó là thần thuật chữa bệnh chữa thương. Công pháp đi ngược cũng chính là độc thuật gạt bỏ sinh cơ.
Lỗ thần y bị hắn nhìn như vậy, lập tức có chút không được tự nhiên, bỗng linh hồn run lên cảm thấy một luồng khí tức tử vong.
Ngưng Thần trung kỳ?
Dương Phàm liếc mắt nhìn thấu tu vi của Lỗ đại sư, không có uy hiếp gì với mình sau đó chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm.
- NgươiNgươi
Đột nhiên mắt Lỗ thần y như muốn nứt ra, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng run giọng chỉ vào Dương nói.
Dương Phàm không nhìn lão chỉ là thản nhiên uống trà. Tất cả mọi người ở nơi này không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt sắc bén của Yến Vương Vũ Văn Liệt hiện lên một chút dị sắc.
- Lỗ mỗ có chuyện xuống trước, sau đó quay lại.
Khuôn mặt Lỗ thần y nghẹn đỏ bừng, không để ý hình tượng rời khỏi bên cạnh đại điện. Vừa đi ra hông đại điện, khóe miệng lão tràn ra một ngụm máu, lập tức mở lòng bàn tay ra, một màu tím đen nhìn thấy ghê người.
Vù!
Thân hình chợt lóe, lão nhanh chóng tiến vào một mãnh rừng trúc, khoanh chân ngồi bắt đầu toàn lực bức độc.
- Đây rốt cuộc là độc thuật đáng sợ gì chứ?
Lỗ thần y hoảng sợ trong lòng, chợt trong đôi mắt hiện lên một chút hàn quang: "Tiểu tử này cũng dám thi triển độc thuật với ta. Hừ hừ! Chẳng lẽ hắn không biết ta cũng là tổ sư dụng độc sao?"
Trong hông điện, Dương Phàm bình thản ung dung ngồi, rất nhàn rỗi nhấm trà, trong lòng cũng âm thầm cười lạnh: Thứ không biết trời cao.
Vừa rồi hắn lần đầu tiên thi triển thần công độc thuật Khô Tịch Thiên Lý, công pháp nghịch chuyển ẩn vào đám sương sinh mệnh chung quanh, lập tức hóa thành lực lượng khủng bố gạt bỏ sinh cơ vô thanh vô tức đi vào cơ thể Lỗ thần y.
Lỗ thần y bất ngờ không kịp đề phòng, ăn đau khổ, tuy nhiên lão chung quy cũng là một đời thần y, miễn cưỡng ngăn chặn công kích. Nhưng Dương Phàm như thế nào cho lão như ý, trong nháy mắt tiêu hao một nửa pháp lực, khiến lực lượng độc thuật tăng lên mấy lần, do đó khiến Lỗ thần y bị thương nặng, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
- Uy năng của độc thuật nàv không tệ, chỉ là vận chuyển không được tự nhiên, còn có chút có vẻ chưa quen, có cơ hội đi thực chiến một chút.
Dương Phàm suy tư trong lòng.
Mà giờ phút này, mấy người cùng ngồi trong đó nhìn vào trong mắt hắn lộ ra một chút kính sợ. Bọn họ phần lớn không rõ lắm, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng có chút rõ ràng: Vừa rồi trong thời gian hai hô hấp ngắn ngủn, Dương Phàm động tay chân gì đó khiến cho Lỗ thần y chịu khổ lớn.
- Lỗ thần y không có chuyện gì chứ?
Yến Vương Vũ Văn Liệt cười hỏi tủm tỉm, dường như có vẻ có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
- Lão nhân gia hắn có lẽ đi vệ sinh thôi!
Dương Phàm nói với vẻ tựa như cười như không.
- Không việc gì là tốt rồi, Lỗ thần y là dược sư khách liêu của Dương gia, cảm thấy rất hứng thú với Dương dược sư, lúc này mới không mời mà tự đến đây.
Vũ Văn Liệt nói với vẻ bình thường, đồng thời cũng biểu lộ lập trường và lai lịch của Lỗ thần y cho Dương Phàm.
Dương Phàm gật gật đầu, trong lòng cũng thất kinh: Lỗ thần y này không ngờ là khách liêu dược sư Dương gia kinh đô?
Điều này thật có chút trùng hợp!
Chẳng lẽ Dương gia kinh đô nhất định là cừu gia của mình?
Dương Phàm tính toán trong lòng, xem ra, mình vẫn chắc chắn là cừu địch của Dương gia kinh đô. Bất kể là ân oán đời trước, hay là tranh cãi lớn, thậm chí ngay cả khách liêu nhà bọn họ cũng như thế.
Thời gian trôi đi một chút, ngày càng có nhiều người hội tụ trong chính điện Quần Anh Hội. mấy vị quản sự trong Vương phủ, tiếp đãi đâu vào đấy, cùng an bài chỗ ngồi. Qua một lúc lâu sau, Lỗ đại sư lại qua về hông đại điện, khí sắc khôi phục được một ít, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm, lờ mờ hiện lên một chút sát khí.
Ban đêm ở Vương phủ, ngọn đèn dầu le lói, dòng người thoi đưa, màn đèm trên bầu trời đột nhiên giống như một viên minh châu trong thành kinh đô. Có thể nói, phủ Yến Vương hôm nay so với bất cứ nơi nào cũng náo nhiệt hơn, ngav cả hoàng cung cũng phải kém hơn một phần.
Dương Phàm và Vũ Văn Hàm đi theo lão quản gia đến Quần Anh Điện của Vương phủ. Chung quanh có có không ít thị vệ Vương phủ đi theo bảo hộ và mở đường. Dọc theo đường đi, hai người Dương Phàm tạo ra ánh mắt ngạc nhiên của người người đến đây, đặc biệt quản sự người hầu trong Vương phủ đều lộ ra vẻ dị sắc.
- Đó chính là nhị công chúa như lời đồn, quả thực là tuyệt sắc giai nhân!
Những người hầu tiến vào Vương phủ không lâu khẽ hô lên, trong mắt đều nhanh trừng rớt ra ngoài.
- Đúng rồi! Người đi cùng với nhị công chúa là ai, trông quản gia kính sợ hắn như thế, khẳng định là đại nhân vật.
ở phía xa có người thấp giọng thảo luận nói.
- Chẳng lẽ đâv là thần y chữa khỏi nhị quận chúa? Ngoại trừ người đó ra, còn có ai có thể nhận được đãi ngộ như thế?
Có người phỏng đoán nói.
- Thần y? Điều đó không có khả năng. Thế gian này nào có thần y trẻ tuổi như thế?
Kết quả phỏng đoán này lại gây nên một trận chỉ trích. Dương Phàm hờ hững đi theo, nghe giọng mọi người nghị luận ở phía xa, cũng có dáng vẻ vinh nhục không sợ. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng vui vẻ, bước đầu tiên đi vào kinh đô lập tức sẽ đạt thành rồi.
Mở y quán, hấp dẫn người tu tiên đến xem bệnh cần nhất chính là danh khí. Theo tình huống hiện tại mà xem mình đã có đủ danh khí nhất định, ít nhất ở giới y thuật kinh đô là như thế.
- Nếu có thể tiến thêm bước khiến danh khí vang dội.
Dương Phàm âm thần suy tư trong lòng, ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hôm nay buổi tiệc trong phủ Yến Vương, không phải là một cơ hội thật tốt sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền bắt đầu âm thầm bày ra. Khi đi đến một nơi nào đó, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói già nua quen thuộc:
- Dương dược sư!
Dương Phàm ghé mắt thoáng nhìn cười nói:
- Trịnh lão! ông cũng được mời tham gia yến hội? Ha ha! Tiểu Vân muội cùng ở đây.
- Ha ha! Dương đại ca.
Trịnh Vân Phi nhìn thấy Dương Phàm, cũng lộ ra vẻ vui mừng. Hai người thời gian ở chung không nhiều, tuy nhiên đều thuộc loại cùng lứa, quan hệ không tệ, cũng chơi thân. Trịnh Vân Phi đối với tên của Dương Phàm và danh khí của dược sư đại ca thập phần kính nể, rất có hảo cảm.
- Đến đây! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Trịnh dược sư giới thiệu một lão già bên người cho Dương Phàm nhận thức, cười nói:
- Đây chính là đồng hành của ngươi, H dược sư khách liêu của Vương phủ, ngoại trừ Đông Phương dược sư, lão chính là dược sư lâu đời nhất Vương phủ.
- Hà dược sư?
Lông mi Dương Phàm nhẹ nhàng nhếch lên, đây không phải là ngày đó hắn trông thấy trong khuê phòng Vũ Văn Hàm, thấy Dược Sư dẫn đầu kia sao?
Lúc ấy, đám người Hà dược sư khinh thường, nghi ngờ Dương Phàm. thậm chí vui mừng khi người gặp họa. Nhưng cuối cùng, bọn họ đều mất hứng mà về, mất mát đến cực điểm. Ngay cả Đông Phương dược sư đều không làm gì được căn bệnh này, lại bị một người trẻ tuổi kia có thể làm cháu của minh tìm được nguyên nhân căn bệnh. còn chữa khỏi thành công. Sắc mặt Hà dược sư nhục nhã rất xấu hổ, miễn cưỡng lộ ra vẻ cười, nói với Dương Phàm:
- DươngDương dược sư! Chúc mừng, chúc mừng!
- Hà dược sư? Kính ngưỡng đã lâu!
Dương Phàm nói trông như khách sáo, trên mặt lại không có một chút thành ý. Trên thực tế, hắn căn bản không nghe nói qua tên nhân vật Hà dược sư này.
- Khụ khụ!
Trịnh lão trước tiên cảm giác được không khí không đúng, vội cười một tiếng ha ha rồi nói sang chuyện khác, cười nói:
- Dương dược sư! Buổi tiệc tối nay ở Vương phủ, ngươi chỉ sợ là một trong những nhân vật chính, Vương gia rất coi trọng ngươi.
Lão tổng quản Vương phủ liên tục gật đầu phụ họa nói:
- Trịnh lão nói không sai, Vương gia rất coi trọng Dương dược sư.
Dương Phàm mĩm cười, chỉ vào Vũ Văn Hàm bên cạnh nói:
- Nhị quận chúa mới khỏi bệnh, nàng là nhân vật chính hôm nay, Dương mỗ chẳng qua là tận một chút lực mỏng.
- Đúng vậy! Nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi, lão phu lúc này chúc mừng.
- Chúc mừng nhị quận chúa bệnh nặng mới khỏi!
Trịnh lão tiên và Hà dược sư vội thi lễ nói, dù sao đối phương cũng coi như một trong chủ nhân của Vương phủ.
- Nhị vị không cần đa lễ, Hàm nhi có thể đại nạn không chết đây đều nhờ vào Dương dược sư.
Vũ Văn Hàm cười duyên nho nhã thi lễ nói.
Hành trình từ nay về sau có được bình an vô sự, tuy nhiên Dương Phàm cũng đứng chung với Vũ Văn Hàm hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt nhiều người. Hành tẩu thời gian uống nửa chén trà nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa đại điện khí thế huy hoàng, trên nóc nhà còn quấn quanh hai con phi long, trên bảng hiệu màu vàng lộ ra ba chữ to hùng hồn: Quần Anh Điện.
Lối vào đại điện Quần Anh Điện có bài trí một bậc thang màu xanh ngọc, một con đường kéo dài xuống, khiến trong lòng người ta không khỏi sinh ra ngưỡng mộ.
- Quần Anh Điện?
Khóe miệng Dương Phàm hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ, xem ra Yến Vương cũng là một người coi trọng hiền tài.
- Dương dược sư! Nhị quận chúa! Thỉnh đi về phía bên này.
Lào tổng quản cười nói tủm tỉm, dẫn hai người Dương Phàm đi về phía bên cạnh đại điện.
- Đợi lát nữa tái kiến!
Trịnh lão tiên cười ha ha. Đương nhiên ông hiểu được Dương Phàm nhận được đặc quyền, sẽ không lập tức được an bài đến chỗ ngồi đại điện. Dương Phàm cũng cảm thấy có chỗ tinh tế trong đó, được lão tổng quản đưa tới bên cạnh đại điện.
Bên cạnh đại điện, không gian đươc thiết kế u nhã, chỉ có mấy người ngồi ít ỏi. Một người đàn ông thanh niên ngồi trên thủ tọa, mặc thanh bào tử ngọc viền con rồng, ánh mắt lạnh giá, toàn thân tản mát ra một luồng khí tức lăng lệ ngang ngược, tràn ngập chung quanh không gian.
Chính là Yến Vương Vũ Văn Liệt.
- Dương dược sư đến đây.
Vũ Văn Liệt nhìn Dương Phàm cười, ý bảo hắn ngồi vào.
- Bái kiến Vương gia.
Dương Phàm hơi thi lễ, cũng không khách khí, bình ổn ngồi xuồng, cũng bắt đầu quan sát mấy người trong bên cạnh đại điện. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng trên người một lão già mũi ưng khô gầy như cây củi trong số đó. Cùng lúc đó, ánh mắt lão già này cũng đúng lúc gặp ánh mắt hắn. Hai luồng ánh mắt giao kích trong hư không, giống như một chuỗi va chạm nảy lửa.
- Ha ha! Dương dược sư! Ta giới thiệu cho ngài một chút, vị này chính là Lỗ thần y, một trong tam đại thần y ở kinh đô.
Vũ Văn Liệt đứng dậy, giới thiệu với Dương Phàm rất có hòa khí.
Một trong tam đại thần y!
Trong lòng Dương Phàm thoáng động, khó trách sau khi tiến vào đại điện, liếc mắt một cái lập tức chú ý tới người này. Đều là dược sư, sau khi tay nghề đạt tới một mức nào đó có thể thoải mái cảm nhận sự tồn tại cùng nghề, vốn khi ở Dật Hà Thôn, lão già thần bí kia cũng có được thần thông như vậy.
- Lỗ thần y! Chào ngài!
Dương Phàm đứng dậy thi lễ, Đối phương dù sao cũng là người có tu vi không tầm thường, lại là tam đại thần y ở kinh đô, hậu bối y đạo như hắn nên tôn kính.
- Dương dược sư?
Lỗ thần y nghiên người liếc mắt nhìn căn bản không đứng lên, còn cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm, hiển nhiên muốn gây khó cho Dương Phàm. Lúc này, mấy người đang ngồi trong bên hông đại điện đều là hạng người có thân phận bất phàm thấy hành vi của Lỗ thần y lại không chút nào không cảm thấy kỳ quái, thậm chí còn lộ ra vẻ cười.
Những người này đều nhìn chăm chú vào Dương Phàm, nhìn hắn ứng phó như thế nào.
Dương Phàm lập tức có chút giận dữ trong lòng, bề ngoài bất động thanh sắc, nheo con mắt lại nhìn chăm chú vào Lỗ thần y. Lực lượng Tiên Hồng Quyết trong cơ thể lấy một phương thức vận chuyển không thể tưởng tượng.
Công pháp đi đường chính, đó là thần thuật chữa bệnh chữa thương. Công pháp đi ngược cũng chính là độc thuật gạt bỏ sinh cơ.
Lỗ thần y bị hắn nhìn như vậy, lập tức có chút không được tự nhiên, bỗng linh hồn run lên cảm thấy một luồng khí tức tử vong.
Ngưng Thần trung kỳ?
Dương Phàm liếc mắt nhìn thấu tu vi của Lỗ đại sư, không có uy hiếp gì với mình sau đó chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy chén trà nhấp hai ngụm.
- NgươiNgươi
Đột nhiên mắt Lỗ thần y như muốn nứt ra, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng run giọng chỉ vào Dương nói.
Dương Phàm không nhìn lão chỉ là thản nhiên uống trà. Tất cả mọi người ở nơi này không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt sắc bén của Yến Vương Vũ Văn Liệt hiện lên một chút dị sắc.
- Lỗ mỗ có chuyện xuống trước, sau đó quay lại.
Khuôn mặt Lỗ thần y nghẹn đỏ bừng, không để ý hình tượng rời khỏi bên cạnh đại điện. Vừa đi ra hông đại điện, khóe miệng lão tràn ra một ngụm máu, lập tức mở lòng bàn tay ra, một màu tím đen nhìn thấy ghê người.
Vù!
Thân hình chợt lóe, lão nhanh chóng tiến vào một mãnh rừng trúc, khoanh chân ngồi bắt đầu toàn lực bức độc.
- Đây rốt cuộc là độc thuật đáng sợ gì chứ?
Lỗ thần y hoảng sợ trong lòng, chợt trong đôi mắt hiện lên một chút hàn quang: "Tiểu tử này cũng dám thi triển độc thuật với ta. Hừ hừ! Chẳng lẽ hắn không biết ta cũng là tổ sư dụng độc sao?"
Trong hông điện, Dương Phàm bình thản ung dung ngồi, rất nhàn rỗi nhấm trà, trong lòng cũng âm thầm cười lạnh: Thứ không biết trời cao.
Vừa rồi hắn lần đầu tiên thi triển thần công độc thuật Khô Tịch Thiên Lý, công pháp nghịch chuyển ẩn vào đám sương sinh mệnh chung quanh, lập tức hóa thành lực lượng khủng bố gạt bỏ sinh cơ vô thanh vô tức đi vào cơ thể Lỗ thần y.
Lỗ thần y bất ngờ không kịp đề phòng, ăn đau khổ, tuy nhiên lão chung quy cũng là một đời thần y, miễn cưỡng ngăn chặn công kích. Nhưng Dương Phàm như thế nào cho lão như ý, trong nháy mắt tiêu hao một nửa pháp lực, khiến lực lượng độc thuật tăng lên mấy lần, do đó khiến Lỗ thần y bị thương nặng, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
- Uy năng của độc thuật nàv không tệ, chỉ là vận chuyển không được tự nhiên, còn có chút có vẻ chưa quen, có cơ hội đi thực chiến một chút.
Dương Phàm suy tư trong lòng.
Mà giờ phút này, mấy người cùng ngồi trong đó nhìn vào trong mắt hắn lộ ra một chút kính sợ. Bọn họ phần lớn không rõ lắm, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng có chút rõ ràng: Vừa rồi trong thời gian hai hô hấp ngắn ngủn, Dương Phàm động tay chân gì đó khiến cho Lỗ thần y chịu khổ lớn.
- Lỗ thần y không có chuyện gì chứ?
Yến Vương Vũ Văn Liệt cười hỏi tủm tỉm, dường như có vẻ có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
- Lão nhân gia hắn có lẽ đi vệ sinh thôi!
Dương Phàm nói với vẻ tựa như cười như không.
- Không việc gì là tốt rồi, Lỗ thần y là dược sư khách liêu của Dương gia, cảm thấy rất hứng thú với Dương dược sư, lúc này mới không mời mà tự đến đây.
Vũ Văn Liệt nói với vẻ bình thường, đồng thời cũng biểu lộ lập trường và lai lịch của Lỗ thần y cho Dương Phàm.
Dương Phàm gật gật đầu, trong lòng cũng thất kinh: Lỗ thần y này không ngờ là khách liêu dược sư Dương gia kinh đô?
Điều này thật có chút trùng hợp!
Chẳng lẽ Dương gia kinh đô nhất định là cừu gia của mình?
Dương Phàm tính toán trong lòng, xem ra, mình vẫn chắc chắn là cừu địch của Dương gia kinh đô. Bất kể là ân oán đời trước, hay là tranh cãi lớn, thậm chí ngay cả khách liêu nhà bọn họ cũng như thế.
Thời gian trôi đi một chút, ngày càng có nhiều người hội tụ trong chính điện Quần Anh Hội. mấy vị quản sự trong Vương phủ, tiếp đãi đâu vào đấy, cùng an bài chỗ ngồi. Qua một lúc lâu sau, Lỗ đại sư lại qua về hông đại điện, khí sắc khôi phục được một ít, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm, lờ mờ hiện lên một chút sát khí.