Chỉ một lúc sau một đạo bóng xám từ con phố phía trước nhanh chóng bay tới, hình thành một đạo hư ảnh mờ nhạt trong đêm. Bóng xám kia dừng lại, lộ ra thân ảnh một lão già già nua mặc áo bào màu xám. Hắn đứng trước bãi máu loãng kia khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Lụp bụp
Hóa Thi Thủy vẫn còn đang có tác dụng, từng bước hòa tan đám máu loãng kia, thậm chí dung nhập vào trong nền đất. Đột nhiên, hai mắt hắn lộ ra tinh quang, quét nhìn bốn phía. Thần thức cường đại lập tức quét một vòng quanh phạm vi hai dặm. Sau một lúc lâu. lão già mặc áo xám lộ ra dị sắc:
- Kỳ quái!
Dương Phàm chỉ là tiềm ẩn ở cạnh đó, đồng thời thi triển Khô Mộc Công và Ẩn Nặc Thuật, che dấu hoàn toàn hơi thở, thân ảnh cũng dường như biến mất khỏi thế giới này. Trong lúc đó, hắn mơ hồ cảm nhận được thần thức của lão già mặc áo xám này quét tới, trong lòng thậm chí còn có chút không yên.
Hóa ra, lào già mặc áo xám này không ngờ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cảnh giới thần thức cũng tương đương như hắn. Điều khiến Dương Phàm cảm thấy khó hiểu chính là lão già mặc áo xám này vẫn quanh quẩn một chỗ này rất lâu mà chưa chịu rời đi. Dường như hắn biết Dương Phàm đang ở phụ cận nhưng chỉ là không biết được vị trí cụ thể mà thôi.
- Chẳng lẽ là bị lộ rồi sao?
Vẻ mặt Dương Phàm hiện lên dị sắc, đột nhiên nhớ tới túi trữ vật mà mình vừa lấy được.
- Chẳng lẽ người này là tu sĩ của Kinh đô Dương gia
Nghĩ tới đây, hắn liền đưa một lũ thần thức thâm nhập vào trong túi trữ vật, rất nhanh phát hiện ra bên trong có một khối lệnh bài màu bạc, bên trên có một chữ "Dương".
Quả thế!
Tâm thần Dương Phàm khẽ rùng mình, túi trữ vật kia lập tức tiêu thất tiến nhập vào Thương khố trong Tiên Hồng không gian. Cách đó không xa, lão già mặc áo xám thốt lên một tiếng kinh dị, khó tin nói:
- Cảm ứng kia sao lại đột nhiên biến mất! Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng không thể nháy mắt lau đi khí tức trên lệnh bài thân phận kia chứ?
Khóe miệng Dương Phàm hơi mân mê, hoàn toàn biết rõ biểu hiện của đối phương, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiên Hồng không gian không ngờ còn có diệu dụng thế này!
Lão già mặc áo xám kia lại tìm kiếm xung quanh một lúc, cuối cùng không tìm được chút manh mối nào nữa đành phẫn nộ rời đi. Dương Phàm xác nhận hắn đi rồi mới thở nhẹ một hơi, thân mình lại hiện ra. Giờ phút này, hắn tuy rằng không úy kỵ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng cũng không muốn trực diện chiến đấu với cường giả cấp bậc này.
"Tên tu sĩ bịt mặt vừa bị ta giết chết, không tới hai ngày Lỗ thần y sẽ nhận được tin tức này, từ đó chắc chắn sẽ càng thêm phòng bị ta. Nếu đã như thế hoặc không làm, đã làm là phải làm tới cùng, thừa dịp chuyện này thừa thắng xông lên đem hậu hoạn này diệt trừ luôn!"
Dương Phàm không dừng lại. đi về Tiên Hồng Y Quán tọa trấn ở tầng thứ tư. Hắn thậm chí còn cố tình dạo đi dạo lại mấy lần trong y quán, chữa bệnh cho mấy tên tu sĩ bình thường và phàm nhân.
- Thần y ra tay sao?
- Không hổ là đệ nhất thần y ở Kinh đô, mới hai lần hô hấp mà ta đã khỏi hẳn.
Mọi người đều khen. Dương Phàm cười ha hả rồi quay về tầng thứ tư. Hắn làm như thế là để làm ra chứng cứ mình đang ở y quán.
- Thần y đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?
Thương Vân đi vào lầu bốn. hỏi. Dương Phàm gọi hắn lên tất nhiên là có mục đích, thản nhiên nói:
- Nơi này ta có mười đồng tiền ngươi cầm đi tới Ám Huyết Vương Triều, giúp ta tuyên bố nhiệm vụ ám sát Lỗ thần y của Kinh đô!
- Mười đồng tiền?
Vẻ mặt Thương Vàn lộ ra nét cổ quái. nói:
- Trong lịch sử của Ám Huyết Vương Triều không có giải thưởng nào thấp như thế. Nếu quả như thế còn phải giao ra ít nhất mười lượng bạc làm phí thủ tục. Hơn nữa vì thù lao quá ít cho nên sát thủ trong tổ chức này cũng sẽ không tham dự.
- Sao? Nói như thế thì không có giới hạn của giải thưởng đúng không?
Ánh mắt Dương Phàm nheo lại. nói:
- Ta đây sẽ cho người mười lượng bạc và một đồng tiền. Treo giải thưởng, thù lao là một đồng tiền.
Một đồng tiền.
Thương Vân đã hết chỗ nói. Tuy nhiên, hắn là người thông minh, lập tức phản ứng lại hỏi:
- Mục đích của thần y ngài là muốn
Hắn nghĩ tới Dương Phàm là muốn lấy phương pháp này để làm nhục Lỗ thần y.
Một đồng tiền? Không có bất cứ một sát thủ nào nguyện ý đi làm, mà thần y tiếng tăm lừng lẫy Kinh đô lại chỉ đáng giá một đồng tiền, điều này thật sự là chuyện đáng buồn cười bậc nhất trên thế gian!
- Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm thế! Tất nhiên sẽ có người ra tay!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Vâng!
Trong lòng Thương Vân kinh ngạc, nghe ý t頣ủa Dương Phàm thì tất nhiên sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ này. Sau khi nhận lệnh, Thương Vân lập tức vội vàng rời đi. Dương Phàm mở ra trận pháp trên tầng lầu thứ tư, triển mở cảm quan, thần không hay quỷ không biết rời khỏi Tiên Hồng Y Quán hướng về một chỗ trong Kinh đô đi tới. Hành tẩu một lúc, khí tức trên người của hắn biến đổi, trên mặt đội chiếc mặt nạ thần bí đạt được từ Trịnh Dược sư, hóa thành một khuôn mặt lãnh khốc, thân thể cũng cao lớn hơn một chút. Cả người hắn liền tản mát ra một cỗ khí tức bá đạo mà lạnh lùng. Đây chính là ma đạo Thạch thiên Hàn!
- Đã lâu rồi không đi ra giải sầu rồi!
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thạch Thiên Hàn lộ ra vài tia trào phúng. Bước chân hắn chậm rãi đi trong Kinh đô. Hắn vẫn không cố ý che dấu hơi thở ma đạo trên người. Khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo như hàn băng vạn niên. Mục tiêu của Dương Phàm lần này chính là Nhân Hoa Y Quán, cũng chính là y quán mà tên Lỗ thần y nắm trong tay. Dương Phàm ở Kinh đô cũng đã được một thời gian, đối với các thế lực và nhân vật khắp nơi cũng khá hiểu biết. Mà đối với địch nhân của mình hắn lại càng tìm hiểu kỹ càng. Trên danh nghĩa Nhân Hoa Y Quán là do đại đệ tử của Lỗ thần y chưởng quản nhưng thực tế lại do Lỗ thần y nắm trong tay.
Lấy thân phận Thạch Thiên Hàn, hắn chậm rãi đi bộ tới Nhân Hoa Y Quán, lúc này ma khí lạnh thấu xương từ người hắn tản ra, tất nhiên khiến không ít người chú ý tới.
- Đây đã là lần thứ hai tới đây
Tuy nhiên, sinh ý nơi này rõ ràng không bằng Tiên Hồng Y Quán của hắn. Phần ngoài của y quán, hắn tất nhiên không thèm ngó nghiêng mà đi thẳng vào bên trong. Chỉ một lúc, trong tầm mắt của hắn xuất hiện tòa giả sơn lần trước. Hai gã tu tiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc khẽ đổi, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ và rất kiêng kị. Bọn họ nhìn ra Thạch Thiên Hàn chính là tiền bối Ngưng Thần Kỳ, lại là tu sĩ ma đạo đáng sợ. Từ khi chất lộ ra bên ngoài có thể thấy được, người này tuyệt đối là hạng người lãnh huyết vô tình. Tuy nhiên, bọn họ vẫn không ngăn cản chỉ đánh mắt nhìn nhau một cái mà thôi.
Làm ở y quán, trên nguyên tắc bọn họ sẽ không kiêng dè tu sĩ ma đạo, chỉ cần là người bị thương thì đều sẽ tiếp nhận. Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn hai người này một cái xuyên qua cánh cửa đặt trên hòn giả sơn kia, đi vào lâm viên đầy điểu ngữ hoa viên kia. Phiến lâm viên này bị ảo trân và cấm chế bao phủ giống như là một phiến thiên địa nhỏ, bên trong có một số lầu các phân biệt có các Dược sư cấp bậc khác nhau tọa trấn.
Thần thức Trú Cơ Kỳ mạnh mẽ của Dương Phàm đảo qua khu vực nàycấm và trận pháp nơi này cũng không thể ngăn cản được thần thức của hắn. Sau một lúc, khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, thân mình đi về một phía.
Trong một lầu các của phiến lâm viên này. Một lào già mũi ưng khô gầy đang ngồi trên bồ đoàn
Giờ phút này, trên tay hắn cầm một tấm Truyền âm phù, biểu tình khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng trở nên âm trầm. Người này chính là Lỗ thần y, một trong ba đại thần y của Kinh đô.
- Tấm Truyền âm phù này chính là một con cháu của Dương gia đưa tới?
Lỗ thần y âm lãnh hỏi
- Hoàn toàn đúng, không biết có chuyện gì mà khiến sư phụ tức giận như thế?
Từ trong một góc của lầu các có một người trung niên khá mập mạp ăn mặc hoa lệ đi ra.
- Không ngờ có người ở Ám Huyết Vương Triều tuyên bố nhiệm vụ ám sát vi sư.
Trong mắt Lỗ thần y thoáng hiện lên một chút hàn quang.
- Ám sát sư phụ?
Trung niên này kinh ngạc vô cùng:
- Với uy danh của sư phụ và thế lực chống lưng mà không ngờ cùng có người dám làm như thế?
- Sư phụ có biết người đứng sau vụ này là ai không?
Lỗ thần y chau mày:
- Ta ở Kinh đô nhiều năm như thế đắc tội cũng không ít người. Hơn nữa, trước khi gia nhập Kinh đô Dương gia kẻ thù cũng có không ít!
Trong khoảng thời gian ngắn. Lỗ thần y cũng không thể xác định được người đứng sau là ai!
Hắn cũng không giống như Dương Phàm, ở Kinh đô có không ít kẻ thù, hơn nữa còn có nhiều người hận hắn vô cùng. Là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, hắn đã sống gần một trăm năm trên đời, lại từng là một gã độc sư làm không ít chuyện thương thiên hại lí, kẻ thù tất nhiên không ít! Sau khi tới Kinh đô, hắn tuy rằng chuyển thành Dược sư nhưng mấy chục năm qua hắn cũng đắc tội với không ít tu sĩ.
Mà Dương Phàm mới đến Kinh đô mấy tháng, thời gian rất ngắn, hơn nữa còn rất khiêm nhường do đó có rất ít kẻ thù, những quan hệ lợi ích cũng có mấy cái.
- Vậy sự an toàn của sư phụ
Người trung niên này lo lắng nói.
- Hừ. ngươi yên tâm. Chỉ cần không phải là sát thủ Ngân Bài ra tay, những kẻ đầu đường xó chợ tất nhiên không thể tới gần thân ta được!
Lỗ thần y vô cùng tự tin nói.
- Chỉ là ta có chút tò mò. Người nọ rốt cuộc dùng đến cái giá như thế nào để đánh giết ta? Phải biết rằng, phần lớn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ở Kinh đô này ta đều biết, không ai vì chút lợi ích mấy trăm khối linh thạch mà lại xuống tay đối phó ta!
Lỗ thần y lẩm bẩm.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có người truyền tin vào:
- Đại nhân. có Truyền tin phù!
- Vào đi!
Lỗ thần y lạnh nhạt nói
Rất nhanh, một gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ tiến vào đưa trình một tấm ngọc phù màu xanh. Lỗ thần y tiếp lấy ngọc phù, để người truyền tin nàv rời đi. Hắn nhìn chăm chú tấm ngọc phù trong tay một chút, trên tay bấm quyết, dùng phương pháp đặc thù để mở ra.
Truyền tin phù cũng là một loại phương thức truyền tin của Tu Tiên Giới nhưng khác Truyền âm phù là nó không lưu giữ thanh âm mà là chữ viết. Một chút thanh quang nhàn nhạt nhanh chóng từ trong Truyền tin phù sáng lên rất nhẹ nhàng. Lỗ thần y ngưng thần nhìn kỹ.
Buồn cười.
Thoáng chốc, thần sắc Lỗ thần y trầm xuống, giận tím mặt thiếu chút nữa cũng bạo nộ.
Răng rắc!
Tấm ngọc phù trong tay bị hắn trực tiếp bóp nát.
- Sư phụ.
Trung niên kia có chút không yên, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuvện gì?
- Một đồng tiềnMột đồng tiền.
Hai nắm tay của Lỗ thần y nắm chặt, thân mình hơi run run
- Không ngờ có người dùng một đồng tiền để làm giải thưởng ám sát ta!
Hắn hiểu rằng giải thưởng của Ám Huyết Vương Triều không có mức cao nhất cũng không có mức thấp nhất! Đương nhiên, phí thủ tục thấp nhất chính là mười lượng bạc. Nếu treo giải thưởng đủ cao thì mới có thành viên trong tổ chức ra tay.
- Một đồng tiền?
Người trung niên này kinh ngạc cũng không hiểu ra ẩn ý sau đó!
Lỗ thần y nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại suy nghĩ hồi lâu trên mặt lộ ra một tia âm lãnh:
- Ta đại khái đoán ra được là ai rồi!
- Là ai?
- Hơn phân nửa là hắn! Bởi vì gần đây ta mang tới cho hắn đại phiền phức, đã tuyên bố nhiệm vụ tại Ám Huyết Vương Triều nhưng việc ám sát vừa thất bại!
Lỗ thần y lẩm bẩm.
- Hắn lấy một đồng tiền ra treo thưởng giết ta quả thực là khiêu khích trắng trợn và tuyên chiến!
Lỗ thần y nghĩ tới một đồng tiền kia, trong lòng liền không áp chế được sự tức giận. Một đồng tiền là đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của Ngư Dương Quốc, đại khái có thể mua được hai cái bánh bao ở chợ.
Chỉ một lúc sau một đạo bóng xám từ con phố phía trước nhanh chóng bay tới, hình thành một đạo hư ảnh mờ nhạt trong đêm. Bóng xám kia dừng lại, lộ ra thân ảnh một lão già già nua mặc áo bào màu xám. Hắn đứng trước bãi máu loãng kia khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.
Lụp bụp
Hóa Thi Thủy vẫn còn đang có tác dụng, từng bước hòa tan đám máu loãng kia, thậm chí dung nhập vào trong nền đất. Đột nhiên, hai mắt hắn lộ ra tinh quang, quét nhìn bốn phía. Thần thức cường đại lập tức quét một vòng quanh phạm vi hai dặm. Sau một lúc lâu. lão già mặc áo xám lộ ra dị sắc:
- Kỳ quái!
Dương Phàm chỉ là tiềm ẩn ở cạnh đó, đồng thời thi triển Khô Mộc Công và Ẩn Nặc Thuật, che dấu hoàn toàn hơi thở, thân ảnh cũng dường như biến mất khỏi thế giới này. Trong lúc đó, hắn mơ hồ cảm nhận được thần thức của lão già mặc áo xám này quét tới, trong lòng thậm chí còn có chút không yên.
Hóa ra, lào già mặc áo xám này không ngờ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cảnh giới thần thức cũng tương đương như hắn. Điều khiến Dương Phàm cảm thấy khó hiểu chính là lão già mặc áo xám này vẫn quanh quẩn một chỗ này rất lâu mà chưa chịu rời đi. Dường như hắn biết Dương Phàm đang ở phụ cận nhưng chỉ là không biết được vị trí cụ thể mà thôi.
- Chẳng lẽ là bị lộ rồi sao?
Vẻ mặt Dương Phàm hiện lên dị sắc, đột nhiên nhớ tới túi trữ vật mà mình vừa lấy được.
- Chẳng lẽ người này là tu sĩ của Kinh đô Dương gia
Nghĩ tới đây, hắn liền đưa một lũ thần thức thâm nhập vào trong túi trữ vật, rất nhanh phát hiện ra bên trong có một khối lệnh bài màu bạc, bên trên có một chữ "Dương".
Quả thế!
Tâm thần Dương Phàm khẽ rùng mình, túi trữ vật kia lập tức tiêu thất tiến nhập vào Thương khố trong Tiên Hồng không gian. Cách đó không xa, lão già mặc áo xám thốt lên một tiếng kinh dị, khó tin nói:
- Cảm ứng kia sao lại đột nhiên biến mất! Cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng không thể nháy mắt lau đi khí tức trên lệnh bài thân phận kia chứ?
Khóe miệng Dương Phàm hơi mân mê, hoàn toàn biết rõ biểu hiện của đối phương, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiên Hồng không gian không ngờ còn có diệu dụng thế này!
Lão già mặc áo xám kia lại tìm kiếm xung quanh một lúc, cuối cùng không tìm được chút manh mối nào nữa đành phẫn nộ rời đi. Dương Phàm xác nhận hắn đi rồi mới thở nhẹ một hơi, thân mình lại hiện ra. Giờ phút này, hắn tuy rằng không úy kỵ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhưng cũng không muốn trực diện chiến đấu với cường giả cấp bậc này.
"Tên tu sĩ bịt mặt vừa bị ta giết chết, không tới hai ngày Lỗ thần y sẽ nhận được tin tức này, từ đó chắc chắn sẽ càng thêm phòng bị ta. Nếu đã như thế hoặc không làm, đã làm là phải làm tới cùng, thừa dịp chuyện này thừa thắng xông lên đem hậu hoạn này diệt trừ luôn!"
Dương Phàm không dừng lại. đi về Tiên Hồng Y Quán tọa trấn ở tầng thứ tư. Hắn thậm chí còn cố tình dạo đi dạo lại mấy lần trong y quán, chữa bệnh cho mấy tên tu sĩ bình thường và phàm nhân.
- Thần y ra tay sao?
- Không hổ là đệ nhất thần y ở Kinh đô, mới hai lần hô hấp mà ta đã khỏi hẳn.
Mọi người đều khen. Dương Phàm cười ha hả rồi quay về tầng thứ tư. Hắn làm như thế là để làm ra chứng cứ mình đang ở y quán.
- Thần y đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?
Thương Vân đi vào lầu bốn. hỏi. Dương Phàm gọi hắn lên tất nhiên là có mục đích, thản nhiên nói:
- Nơi này ta có mười đồng tiền ngươi cầm đi tới Ám Huyết Vương Triều, giúp ta tuyên bố nhiệm vụ ám sát Lỗ thần y của Kinh đô!
- Mười đồng tiền?
Vẻ mặt Thương Vàn lộ ra nét cổ quái. nói:
- Trong lịch sử của Ám Huyết Vương Triều không có giải thưởng nào thấp như thế. Nếu quả như thế còn phải giao ra ít nhất mười lượng bạc làm phí thủ tục. Hơn nữa vì thù lao quá ít cho nên sát thủ trong tổ chức này cũng sẽ không tham dự.
- Sao? Nói như thế thì không có giới hạn của giải thưởng đúng không?
Ánh mắt Dương Phàm nheo lại. nói:
- Ta đây sẽ cho người mười lượng bạc và một đồng tiền. Treo giải thưởng, thù lao là một đồng tiền.
Một đồng tiền.
Thương Vân đã hết chỗ nói. Tuy nhiên, hắn là người thông minh, lập tức phản ứng lại hỏi:
- Mục đích của thần y ngài là muốn
Hắn nghĩ tới Dương Phàm là muốn lấy phương pháp này để làm nhục Lỗ thần y.
Một đồng tiền? Không có bất cứ một sát thủ nào nguyện ý đi làm, mà thần y tiếng tăm lừng lẫy Kinh đô lại chỉ đáng giá một đồng tiền, điều này thật sự là chuyện đáng buồn cười bậc nhất trên thế gian!
- Ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm thế! Tất nhiên sẽ có người ra tay!
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Vâng!
Trong lòng Thương Vân kinh ngạc, nghe ý t頣ủa Dương Phàm thì tất nhiên sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ này. Sau khi nhận lệnh, Thương Vân lập tức vội vàng rời đi. Dương Phàm mở ra trận pháp trên tầng lầu thứ tư, triển mở cảm quan, thần không hay quỷ không biết rời khỏi Tiên Hồng Y Quán hướng về một chỗ trong Kinh đô đi tới. Hành tẩu một lúc, khí tức trên người của hắn biến đổi, trên mặt đội chiếc mặt nạ thần bí đạt được từ Trịnh Dược sư, hóa thành một khuôn mặt lãnh khốc, thân thể cũng cao lớn hơn một chút. Cả người hắn liền tản mát ra một cỗ khí tức bá đạo mà lạnh lùng. Đây chính là ma đạo Thạch thiên Hàn!
- Đã lâu rồi không đi ra giải sầu rồi!
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thạch Thiên Hàn lộ ra vài tia trào phúng. Bước chân hắn chậm rãi đi trong Kinh đô. Hắn vẫn không cố ý che dấu hơi thở ma đạo trên người. Khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo như hàn băng vạn niên. Mục tiêu của Dương Phàm lần này chính là Nhân Hoa Y Quán, cũng chính là y quán mà tên Lỗ thần y nắm trong tay. Dương Phàm ở Kinh đô cũng đã được một thời gian, đối với các thế lực và nhân vật khắp nơi cũng khá hiểu biết. Mà đối với địch nhân của mình hắn lại càng tìm hiểu kỹ càng. Trên danh nghĩa Nhân Hoa Y Quán là do đại đệ tử của Lỗ thần y chưởng quản nhưng thực tế lại do Lỗ thần y nắm trong tay.
Lấy thân phận Thạch Thiên Hàn, hắn chậm rãi đi bộ tới Nhân Hoa Y Quán, lúc này ma khí lạnh thấu xương từ người hắn tản ra, tất nhiên khiến không ít người chú ý tới.
- Đây đã là lần thứ hai tới đây
Tuy nhiên, sinh ý nơi này rõ ràng không bằng Tiên Hồng Y Quán của hắn. Phần ngoài của y quán, hắn tất nhiên không thèm ngó nghiêng mà đi thẳng vào bên trong. Chỉ một lúc, trong tầm mắt của hắn xuất hiện tòa giả sơn lần trước. Hai gã tu tiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc khẽ đổi, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ và rất kiêng kị. Bọn họ nhìn ra Thạch Thiên Hàn chính là tiền bối Ngưng Thần Kỳ, lại là tu sĩ ma đạo đáng sợ. Từ khi chất lộ ra bên ngoài có thể thấy được, người này tuyệt đối là hạng người lãnh huyết vô tình. Tuy nhiên, bọn họ vẫn không ngăn cản chỉ đánh mắt nhìn nhau một cái mà thôi.
Làm ở y quán, trên nguyên tắc bọn họ sẽ không kiêng dè tu sĩ ma đạo, chỉ cần là người bị thương thì đều sẽ tiếp nhận. Dương Phàm thản nhiên liếc nhìn hai người này một cái xuyên qua cánh cửa đặt trên hòn giả sơn kia, đi vào lâm viên đầy điểu ngữ hoa viên kia. Phiến lâm viên này bị ảo trân và cấm chế bao phủ giống như là một phiến thiên địa nhỏ, bên trong có một số lầu các phân biệt có các Dược sư cấp bậc khác nhau tọa trấn.
Thần thức Trú Cơ Kỳ mạnh mẽ của Dương Phàm đảo qua khu vực nàycấm và trận pháp nơi này cũng không thể ngăn cản được thần thức của hắn. Sau một lúc, khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên, thân mình đi về một phía.
Trong một lầu các của phiến lâm viên này. Một lào già mũi ưng khô gầy đang ngồi trên bồ đoàn
Giờ phút này, trên tay hắn cầm một tấm Truyền âm phù, biểu tình khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng trở nên âm trầm. Người này chính là Lỗ thần y, một trong ba đại thần y của Kinh đô.
- Tấm Truyền âm phù này chính là một con cháu của Dương gia đưa tới?
Lỗ thần y âm lãnh hỏi
- Hoàn toàn đúng, không biết có chuyện gì mà khiến sư phụ tức giận như thế?
Từ trong một góc của lầu các có một người trung niên khá mập mạp ăn mặc hoa lệ đi ra.
- Không ngờ có người ở Ám Huyết Vương Triều tuyên bố nhiệm vụ ám sát vi sư.
Trong mắt Lỗ thần y thoáng hiện lên một chút hàn quang.
- Ám sát sư phụ?
Trung niên này kinh ngạc vô cùng:
- Với uy danh của sư phụ và thế lực chống lưng mà không ngờ cùng có người dám làm như thế?
- Sư phụ có biết người đứng sau vụ này là ai không?
Lỗ thần y chau mày:
- Ta ở Kinh đô nhiều năm như thế đắc tội cũng không ít người. Hơn nữa, trước khi gia nhập Kinh đô Dương gia kẻ thù cũng có không ít!
Trong khoảng thời gian ngắn. Lỗ thần y cũng không thể xác định được người đứng sau là ai!
Hắn cũng không giống như Dương Phàm, ở Kinh đô có không ít kẻ thù, hơn nữa còn có nhiều người hận hắn vô cùng. Là một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, hắn đã sống gần một trăm năm trên đời, lại từng là một gã độc sư làm không ít chuyện thương thiên hại lí, kẻ thù tất nhiên không ít! Sau khi tới Kinh đô, hắn tuy rằng chuyển thành Dược sư nhưng mấy chục năm qua hắn cũng đắc tội với không ít tu sĩ.
Mà Dương Phàm mới đến Kinh đô mấy tháng, thời gian rất ngắn, hơn nữa còn rất khiêm nhường do đó có rất ít kẻ thù, những quan hệ lợi ích cũng có mấy cái.
- Vậy sự an toàn của sư phụ
Người trung niên này lo lắng nói.
- Hừ. ngươi yên tâm. Chỉ cần không phải là sát thủ Ngân Bài ra tay, những kẻ đầu đường xó chợ tất nhiên không thể tới gần thân ta được!
Lỗ thần y vô cùng tự tin nói.
- Chỉ là ta có chút tò mò. Người nọ rốt cuộc dùng đến cái giá như thế nào để đánh giết ta? Phải biết rằng, phần lớn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ ở Kinh đô này ta đều biết, không ai vì chút lợi ích mấy trăm khối linh thạch mà lại xuống tay đối phó ta!
Lỗ thần y lẩm bẩm.
Đúng lúc này, từ bên ngoài có người truyền tin vào:
- Đại nhân. có Truyền tin phù!
- Vào đi!
Lỗ thần y lạnh nhạt nói
Rất nhanh, một gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ tiến vào đưa trình một tấm ngọc phù màu xanh. Lỗ thần y tiếp lấy ngọc phù, để người truyền tin nàv rời đi. Hắn nhìn chăm chú tấm ngọc phù trong tay một chút, trên tay bấm quyết, dùng phương pháp đặc thù để mở ra.
Truyền tin phù cũng là một loại phương thức truyền tin của Tu Tiên Giới nhưng khác Truyền âm phù là nó không lưu giữ thanh âm mà là chữ viết. Một chút thanh quang nhàn nhạt nhanh chóng từ trong Truyền tin phù sáng lên rất nhẹ nhàng. Lỗ thần y ngưng thần nhìn kỹ.
Buồn cười.
Thoáng chốc, thần sắc Lỗ thần y trầm xuống, giận tím mặt thiếu chút nữa cũng bạo nộ.
Răng rắc!
Tấm ngọc phù trong tay bị hắn trực tiếp bóp nát.
- Sư phụ.
Trung niên kia có chút không yên, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuvện gì?
- Một đồng tiềnMột đồng tiền.
Hai nắm tay của Lỗ thần y nắm chặt, thân mình hơi run run
- Không ngờ có người dùng một đồng tiền để làm giải thưởng ám sát ta!
Hắn hiểu rằng giải thưởng của Ám Huyết Vương Triều không có mức cao nhất cũng không có mức thấp nhất! Đương nhiên, phí thủ tục thấp nhất chính là mười lượng bạc. Nếu treo giải thưởng đủ cao thì mới có thành viên trong tổ chức ra tay.
- Một đồng tiền?
Người trung niên này kinh ngạc cũng không hiểu ra ẩn ý sau đó!
Lỗ thần y nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại suy nghĩ hồi lâu trên mặt lộ ra một tia âm lãnh:
- Ta đại khái đoán ra được là ai rồi!
- Là ai?
- Hơn phân nửa là hắn! Bởi vì gần đây ta mang tới cho hắn đại phiền phức, đã tuyên bố nhiệm vụ tại Ám Huyết Vương Triều nhưng việc ám sát vừa thất bại!
Lỗ thần y lẩm bẩm.
- Hắn lấy một đồng tiền ra treo thưởng giết ta quả thực là khiêu khích trắng trợn và tuyên chiến!
Lỗ thần y nghĩ tới một đồng tiền kia, trong lòng liền không áp chế được sự tức giận. Một đồng tiền là đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của Ngư Dương Quốc, đại khái có thể mua được hai cái bánh bao ở chợ.