Hai người cách không đối nhãn nhau. Trong con ngươi hiển lộ đủ loại cảm xúc: kích thích, chờ mong, hoa lửa, còn có cả chút hoảng sợ lờ mờ nữa.
Đúng vậy, còn có cả sợ hãi.
Trong chiến đấu mà sống và chết chỉ cách nhau một cái chớp mắt này, cảm xúc của hai người đều hiển lộ vô cùng sâu sắc, bởi vi căn bản không thể che dấu mà khiến cho phân tâm. Đây chính là hiển lộ cảm xúc chân thật ở sâu trong nội tâm mỗi người. Đối mặt với tử vong, không có bất cứ người nào có thể chân chính coi nhẹ.
Sinh tử, thành bại chỉ tại trong tích tắc đó.
Chỉ một lần so đấu. tinh - khí - thần của hai người tập trung đến mức trước nay chưa từng có, cũng không có bất cứ một chút ý tứ giữ lại hay phân tâm gì.
- Nơi này không thích hợp làm chiến trường.
Dương Phàm thản nhiên nhìn thoáng qua rừng trúc thưa thớt ở dưới chân. Nơi này tuy là khu vực khá xa kinh đô nhưng quả thực vẫn có một số người ở, Trận chiến với Vô Song hắn phải dốc toàn bộ thực lực xuất động cả những quân bài tẩy chưa lật nữa. Dương Phàm cũng không hy vọng người hữu tâm nào biết được thực lực cùng các loại thủ đoạn bí thuật chân chính của mình.
"Vù"
Dương Phàm ngự kiếm xoay người, hóa thành một thương ảnh mờ ào giống như tên rời cung bav về hướng bắc. Luồng khí màu xanh thúy trên người hắn hình thành một vòng lốc xoáy, khiến cho người khác khó có thể dò xét chân dung. Vẻ mặt Vô Song không chút gợn sóng, cũng đạp hư không cứ như vậy đi theo. Chỉ là trong đôi mắt của hắn có vài phần chờ mong và kích thích. Trong đồng tử chỉ còn lại một màu ánh sáng xanh thúy lấp lóe.
"Hưu hưu"
Hai người một trước một sau cấp tốc phi hành, cảnh vật dưới chân nhanh chóng lùi lại phía sau. gió thổi bên tai phát ra những thanh âm vù vù rung động. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ phút chốc cảnh vật dưới chân đã trở nên một mảnh mơ hồ.
Một trăm dặm. hai trăm dặmnăm trăm dặmCàng bay càng xa.
Dương Phàm bình tĩnh như nước trấn định tự nhiên. Tốc độ đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng. Tại trong quá trình này, pháp lực tiêu hao rất nhanh, nhưng sự khôi phục sức khỏe biến thái của hắn lại giúp hắn có thể kéo dài trạng thái phi hành cấp tốc như vậy. Nếu đổi lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng cấp dưới loại trạng thái như thế này phi hành hai canh giờ sợ rằng sẽ bị hư thoát.
Nhưng Dương Phàm liên tục phi hành nửa ngày, mặt không hồng tim không tăng nhịp đập, hô hấp vững vàng. Cũng không biết phi hành được bao nhiêu nghìn dặm, đến khi màn đêm buông xuống hai người bay đến một mãnh sa mạc hoang vu không có người ở.
Vô song thủy chung đi theo hắn. Lúc vừa mới bắt đầu còn lộ vẻ có chút không kiên nhẫn nhưng sau đó khóe miệng hắn lại khẽ bĩu môi, trong lòng binh thản đi theo phía sau Dương Phàm, không nhanh không chậm, không xa không gần. Hắn hiểu rằng trận chiến này là quá trình đấu trí đấu dũng, đồng dạng cùng sẽ khảo nghiệm nghị lực cùng tâm tính của mỗi người. Mắt thấy phiến sa mạc hoang vu này, thân hình Dương Phàm đột nhiên dừng lại:
- ở nơi này đi.
Hai người chậm rãi đáp xuống mặt đất. Thông qua ngọc giản bản đồ Dương Phàm biết được nơi này gọi là Nhạn Nguyệt sa mạc. Ước chừng bao trùm phương viên ngàn dặm. dường như có một môn phái nhỏ bất nhập lưu ẩn nấp nơi này.
- Chiến!
Trong đôi mắt Vô Song thần quang ngưng tụ, một thân trắng như tuyết tại trên sa mạc này có chút bắt mắt. Dứt lời, hắn cách không đánh ra hai quyền không khí quanh thân lập tức tạo nên một trận sóng gợn.
"Ba ba"
Chưởng kình vô hình hình thành một mũi nhọn xuvên thấu trong hư không, trong khu vực áp lực lập tức tăng lên đáng kể. Đường thẳng giữa hai người trên sa mạc vô thanh vô tức xuất hiện một đạo khe rãnh sâu tới hai thước, thẳng tắp một đường không hề đứt gãy.
Dương Phàm đứng nguyên tại chỗ, tầng khí mầu xanh thúy quanh thân ầm ầm rung động. giống như nước chảy đánh ra hai chưởng, mơ hồ có vài phần nhẹ nhàng.
"Ầm ầm"
Trước người Dương Phàm dường như trống rỗng sinh ra một trận chưởng kình lăng lệ giao nhau. Một cảm giác cực kỳ khó chịu truyền đến, trong công kích của Vô Song ẩn chứa một mũi nhọn như kiếm khí, gần như có thể xuyên thấu vách núi trong nháy mắt, Cho dù là tinh thiết ở trước mắt cũng chẳng khác gì đậu hủ, một kích tức phá!
Thanh kiếm như dung nhập vào trong từng ý cảnh, bất kể là xuất quyền hay xuất cước hay là công kích gì khác đều ẩn chứa kiếm khí rền vang. Dương Phàm nhanh chóng lui thân hình lại nhưng chỉ đánh ra bẩy thành uy năng của hai chưởng cách không này, lực lượng còn lại thế như chẻ tre nhập vào cánh tay, khiến cho hắn hết sức đau đớn, kinh mạch lập tức vỡ tan. Cũng may lực lượng Tiên Hồng bí quyết hóa thành dòng nước ôn hòa hóa giải lực lượng còn sót lại, về phần thương thế vừa nhận phải, trong thời gian một lần hô hấp đã khôi phục hơn phân nửa.
"Ba ba"
Công kích thứ hai của Vô Sông lại đến.
"Cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp!"
Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, trong tay xuất hiện thêm một khối bản chuyên màu xanh.
"Ông"
Một mảnh hào quang màu xanh hóa thành một tấm bia đá rộng chừng ba trượng đón đỡ ở trước người, trên bản chuyên to lớn này còn ẩn hiện một tầng ký hiệu thần bí, ánh vàng lờ mờ lóe ra. khiến cho người khác một loại cảm giác bị cường đại áp bách.
"Choang choang"
Hai thanh âm trầm trọng do kim chúc giao nhau truyền đến. Hai đạo chưởng kình lăng lệ này không công mà bắn ngược lại. Vô Song lộ vẻ kinh ngạc nhìn một cái bản chuyên màu xanh trước người hắn.
Dương Phàm cười lạnh, ta là người tu tiên sao lại chiến đấu xác thịt với một võ tu chứ?
Người tu tiên thiện trường chính là pháp bảo, phép thuật và thần thông.
- Đi!
Pháp quyết trong tay Dương Phàm biến đổi, bản chuyên màu xanh hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh, "Vù" một tiếng bay tới bao phủ Vô Song. Vô Song vừa chuẩn bị thi triển thần thông Phong Độn Thuật liền phát giác một cỗ trọng áp to lớn đánh úp tới, lập tức khiến cho hắn thi thuật thất bại. Mắt thấy bóng ảnh của bản chuyên to lớn đã buông xuống đỉnh đầu hắn. Nếu không thể né tránh cũng chỉ có thể cứng rắn chống lại.
Vô Song nâng hai tay lên, hời hợt vung lên trên một lượt, giao tiếp với trung ương của bản chuyên màu xanh kia. Bản chuyên màu xanh bị đánh văng ra, thân hình Vô Song tung bay lên mấy trượng.
Dương Phàm kinh ngạc, trọng áp ngàn cân của bản chuyên khổng lồ, dùng tất cả uy thế nện xuống không ngờ bị Vô Song dễ dàng hóa giải, toàn thân thoát ra. Đây chính là lực lượng của võ tu sao?
từ khi giao thủ đến hiện tại. Dương Phàm đã phát hiện một chuyện. Vô Song vẫn chưa sử dụng tới lực lượng vượt trên hắn một bậc. Hai lần giao kích trước Vô Song sử dụng lực lượng còn thấp hơn lực lượng của Dương Phàm, chỉ có lần này chống đỡ pháp bảo hắn mới sử dụng ra lực lượng gần bằng với lực lượng của Dương Phàm.
"Quái lạ? Phong Độn Thuật của ta vừa rồi không ngờ mất đi hiệu lực."
Vô Song lộ vẻ kinh ngạc nhìn bản chuvên khổng lồ đang xoay tròn trong không trung. Với tốc độ cùng Phong Độn Thuật của hắn đủ để tránh né trước khi linh khí của đối thủ công kích tới. Nhưng bản chuyên màu xanh của Dương Phàm ẩn chứa một cỗ trọng lực không gian kỳ quái, dưới tình huống không kịp phòng bị hắn đành phải lựa chọn cứng rắn chống đỡ. Dương Phàm cảm thấy mừng thầm, không nghĩ tới bản chuyên màu xanh còn có kỳ hiệu như thế, suýt nữa khiến cho Vô Song ăn thiệt thòi rồi
"Vù"
Bản chuyên khổng lồ lại phóng ra, ở trong hư không tạo thành một bóng ma to lớn, ánh sáng màu xanh ẩn hiện lấp lóe sau đó như tòa núi nhỏ nện xuống.
"Hưu"
Lần này Vô Song đã sớm có phòng bị, thân hình chớp động một cái trước khi trọng lực buông xuống trong chớp mắt tránh thoát một kích sau đó đánh về phía Dương Phàm. Trong đôi mắt thâm thúy của Vô Song lóe ra một chút hàn quang, thân hình giống như thanh lợi kiếm phi về phía Dương Phàm, trong tay một quyền hung hăng đánh ra. Quyền ảnh vừa xuất, hàn quang màu bạc ở cánh tay hắn xoay quanh không thôi.
Thoáng chốc một đạo quang ảnh hình trụ phá không bắn ra. Mang theo một cỗ lực lượng khiến cho linh hồn kinh hãi. Tâm thần Dương Phàm rung động, nếu muốn triệu hồi bản chuyên màu xanh về đã không có khả năng nữa. Thấy vậy, hắn lại nâng tay lên, trước người lại xuất hiện một khối bản chuyên màu xanh.
"Ông"
Hào quang màu xanh lấp lánh hình thành một đạo bình phong không thể công phá.
"Bang"
Bản chuyên màu xanh dài đến ba trượng bỗng run lên. Đột nhiên, một tia linh khí lờ mờ dao động xuyên thấu qua đánh trúng Dương Phàm. Dùng thần thức cảm thụ mơ hồ có thể bắt giữ được một tia kiếm khí màu bạc trong suốt tiến vào trong cơ thể Dương Phàm. Lập tức thân thể Dương Phàm hơi cứng đờ một chút, suýt chút nữa rơi từ không trung xuống dưới, tầng ánh sáng màu xanh thúy trong đầu không ngừng lưu chuyển, tiến hành ma sát kịch liệt với kiếm khí màu bạc kia.
"Hô"
Dương Phàm khôi phục bình thường, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.
Vừa rồi đúng lúc xuất ra một khối bản chuyên màu xanh khác đã cản lại đại bộ phận công kích mới giúp hắn có thể toàn lực ứng phó một kiếm ý công kích linh hồn kia. Vô Song đứng ở ngoài một trượng, nhìn một khối pháp bảo đồng dạng lại xuất hiện trước người Dương Phàm, mặt lộ vẻ dị sắc, quang hoa màu xanh trên người tỏa sáng. Biến mất tại chỗ.
"Hưu hưu"
Ngay sau đó một khối bản chuyên khổng lồ ở xa kia lập tức bao phủ lại nện xuống đúng vị trí hắn vừa ở đó.
"Phốc phốc"
Tàn ảnh của Vô Song bị dập tắt, xuất hiện ở ngoài ba trượng, hai tròng mắt hơi nheo lại. Đột nhiên, hắn phát hiện công pháp của Dương Phàm quỷ dị siêu phàm, lực lượng vừa mạnh vừa bền. hơn nữa trong tay lại nhiều thủ đoạn đa dạng. Mặc dù trên cảnh giới chênh lệch rất lớn, giống như lòng sông so với biển cả vậy, nhưng Vô Song cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn lấy được mạng của hắn.
- Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Vô Song lạnh lùng cười, thân thể hóa thành một đạo bạch ảnh nhảy lên hướng về phía Dương Phàm.
- Hừ!
Dương Phàm thao túng một khối bản chuyên trong đó ném về phía hắn.
"Ầm"
Bản chuvên khổng lồ hung hăng chụp đúng vị trí đó.
"Ba"
Bất thình lình thân ảnh Vô Song phân ra làm hai tránh thoát công kích, sau đó phân biệt cùng đánh về phía Dương Phàm. Ánh mắt Dương Phàm ngưng trọng, không ngờ không thể phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Hai Vô Song đều có hơi thở như đúc, tản mát ra kiếm khí lăng lệ trùng thiên.
"Hô hô"
Nếu đã như thếDưong Phàm liền nhất tâm nhị dụng (một tâm làm hai việc), thao túng một khối bản chuyên màu xanh công kích một Vô Song, một bản chuyên màu xanh khác chuyên phụ trách phòng thủ.
Nhưng dị biến lại xuất hiện.
"Ba"
Hai Vô Song ở trong hư không phiêu hốt bất định. Hơn nữa đều có thể sử dụng Phong Độn Thuật. Bản chuyên màu xanh tuy rằng uy thế cường đại nhưng tốc độ lại không phải điểm mạnh. Mắt thấy hai Vô Song đã bức đến trước người. Dương Phàm lập tức vung tay lên, hai khối bản chuyên màu xanh đồng thời biến mất ở trong không trung. Không ngờ hắn thu hồi Linh Khí!
Trong chớp mắt sau khi bản chuyên màu xanh biến mất, hai tay Dương Phàm thay đổi lần nữa, trong đôi mắt ngưng tụ một cỗ lục quang yêu dị, từng vòng từng vòng hư ảnh màu xanh giống như gợn sóng tản ra bốn phương tám hướng.
Lập tức, một Vô Song trong đó thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị. còn một Vô Song khác thì "ông" một tiếng lập tức biến mất trong hư không. Lục quang yêu dị trong mắt Dương Phàm không ngừng tỏa sáng, mờ mờ ảo ảo dấy lên một tia ánh sáng màu lục thần bí quỷ dị. Từng vòng từng vòng hư ảnh màu lục kia dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, vô thanh vô tức (không tiếng không mùi).
Đây đúng là Khô Tịch Thiên Lý mà Dương Phàm đã tu luyện một đoạn thời gian rất dài.
Khô Tịch Thiên Lý, xóa bó sinh cơ, bá đạo ngoan độc!
Nhưng độc thuật này tu luyện cũng rất khó nhọc, cần vận chuyển công pháp đi ngược chiều. Vô Song không kịp phòng bị tiến vào phạm vi độc thuật của Khô Tịch Thiên Lý, sinh cơ trong cơ thể lập tức bị ăn mòn, xối mòn cũng đang nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
"Hưu"
Quang mang màu xanh quanh thân Vô Song lóe lên, thoát ly khỏi phạm vi độc thuật, xuất hiện ở ngoài mười trượng. Ngay sau đó, chỉ thấy mặt hắn cùng hai cánh tay hắn một mảnh màu tử thanh (xanh kiểu trúng độc). Nhan sắc càng ngày càng đậm, sắc mặt trở nên xanh mét khó coi.
Hai người cách không đối nhãn nhau. Trong con ngươi hiển lộ đủ loại cảm xúc: kích thích, chờ mong, hoa lửa, còn có cả chút hoảng sợ lờ mờ nữa.
Đúng vậy, còn có cả sợ hãi.
Trong chiến đấu mà sống và chết chỉ cách nhau một cái chớp mắt này, cảm xúc của hai người đều hiển lộ vô cùng sâu sắc, bởi vi căn bản không thể che dấu mà khiến cho phân tâm. Đây chính là hiển lộ cảm xúc chân thật ở sâu trong nội tâm mỗi người. Đối mặt với tử vong, không có bất cứ người nào có thể chân chính coi nhẹ.
Sinh tử, thành bại chỉ tại trong tích tắc đó.
Chỉ một lần so đấu. tinh - khí - thần của hai người tập trung đến mức trước nay chưa từng có, cũng không có bất cứ một chút ý tứ giữ lại hay phân tâm gì.
- Nơi này không thích hợp làm chiến trường.
Dương Phàm thản nhiên nhìn thoáng qua rừng trúc thưa thớt ở dưới chân. Nơi này tuy là khu vực khá xa kinh đô nhưng quả thực vẫn có một số người ở, Trận chiến với Vô Song hắn phải dốc toàn bộ thực lực xuất động cả những quân bài tẩy chưa lật nữa. Dương Phàm cũng không hy vọng người hữu tâm nào biết được thực lực cùng các loại thủ đoạn bí thuật chân chính của mình.
"Vù"
Dương Phàm ngự kiếm xoay người, hóa thành một thương ảnh mờ ào giống như tên rời cung bav về hướng bắc. Luồng khí màu xanh thúy trên người hắn hình thành một vòng lốc xoáy, khiến cho người khác khó có thể dò xét chân dung. Vẻ mặt Vô Song không chút gợn sóng, cũng đạp hư không cứ như vậy đi theo. Chỉ là trong đôi mắt của hắn có vài phần chờ mong và kích thích. Trong đồng tử chỉ còn lại một màu ánh sáng xanh thúy lấp lóe.
"Hưu hưu"
Hai người một trước một sau cấp tốc phi hành, cảnh vật dưới chân nhanh chóng lùi lại phía sau. gió thổi bên tai phát ra những thanh âm vù vù rung động. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ phút chốc cảnh vật dưới chân đã trở nên một mảnh mơ hồ.
Một trăm dặm. hai trăm dặmnăm trăm dặmCàng bay càng xa.
Dương Phàm bình tĩnh như nước trấn định tự nhiên. Tốc độ đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng. Tại trong quá trình này, pháp lực tiêu hao rất nhanh, nhưng sự khôi phục sức khỏe biến thái của hắn lại giúp hắn có thể kéo dài trạng thái phi hành cấp tốc như vậy. Nếu đổi lại là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đồng cấp dưới loại trạng thái như thế này phi hành hai canh giờ sợ rằng sẽ bị hư thoát.
Nhưng Dương Phàm liên tục phi hành nửa ngày, mặt không hồng tim không tăng nhịp đập, hô hấp vững vàng. Cũng không biết phi hành được bao nhiêu nghìn dặm, đến khi màn đêm buông xuống hai người bay đến một mãnh sa mạc hoang vu không có người ở.
Vô song thủy chung đi theo hắn. Lúc vừa mới bắt đầu còn lộ vẻ có chút không kiên nhẫn nhưng sau đó khóe miệng hắn lại khẽ bĩu môi, trong lòng binh thản đi theo phía sau Dương Phàm, không nhanh không chậm, không xa không gần. Hắn hiểu rằng trận chiến này là quá trình đấu trí đấu dũng, đồng dạng cùng sẽ khảo nghiệm nghị lực cùng tâm tính của mỗi người. Mắt thấy phiến sa mạc hoang vu này, thân hình Dương Phàm đột nhiên dừng lại:
- ở nơi này đi.
Hai người chậm rãi đáp xuống mặt đất. Thông qua ngọc giản bản đồ Dương Phàm biết được nơi này gọi là Nhạn Nguyệt sa mạc. Ước chừng bao trùm phương viên ngàn dặm. dường như có một môn phái nhỏ bất nhập lưu ẩn nấp nơi này.
- Chiến!
Trong đôi mắt Vô Song thần quang ngưng tụ, một thân trắng như tuyết tại trên sa mạc này có chút bắt mắt. Dứt lời, hắn cách không đánh ra hai quyền không khí quanh thân lập tức tạo nên một trận sóng gợn.
"Ba ba"
Chưởng kình vô hình hình thành một mũi nhọn xuvên thấu trong hư không, trong khu vực áp lực lập tức tăng lên đáng kể. Đường thẳng giữa hai người trên sa mạc vô thanh vô tức xuất hiện một đạo khe rãnh sâu tới hai thước, thẳng tắp một đường không hề đứt gãy.
Dương Phàm đứng nguyên tại chỗ, tầng khí mầu xanh thúy quanh thân ầm ầm rung động. giống như nước chảy đánh ra hai chưởng, mơ hồ có vài phần nhẹ nhàng.
"Ầm ầm"
Trước người Dương Phàm dường như trống rỗng sinh ra một trận chưởng kình lăng lệ giao nhau. Một cảm giác cực kỳ khó chịu truyền đến, trong công kích của Vô Song ẩn chứa một mũi nhọn như kiếm khí, gần như có thể xuyên thấu vách núi trong nháy mắt, Cho dù là tinh thiết ở trước mắt cũng chẳng khác gì đậu hủ, một kích tức phá!
Thanh kiếm như dung nhập vào trong từng ý cảnh, bất kể là xuất quyền hay xuất cước hay là công kích gì khác đều ẩn chứa kiếm khí rền vang. Dương Phàm nhanh chóng lui thân hình lại nhưng chỉ đánh ra bẩy thành uy năng của hai chưởng cách không này, lực lượng còn lại thế như chẻ tre nhập vào cánh tay, khiến cho hắn hết sức đau đớn, kinh mạch lập tức vỡ tan. Cũng may lực lượng Tiên Hồng bí quyết hóa thành dòng nước ôn hòa hóa giải lực lượng còn sót lại, về phần thương thế vừa nhận phải, trong thời gian một lần hô hấp đã khôi phục hơn phân nửa.
"Ba ba"
Công kích thứ hai của Vô Sông lại đến.
"Cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp!"
Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, trong tay xuất hiện thêm một khối bản chuyên màu xanh.
"Ông"
Một mảnh hào quang màu xanh hóa thành một tấm bia đá rộng chừng ba trượng đón đỡ ở trước người, trên bản chuyên to lớn này còn ẩn hiện một tầng ký hiệu thần bí, ánh vàng lờ mờ lóe ra. khiến cho người khác một loại cảm giác bị cường đại áp bách.
"Choang choang"
Hai thanh âm trầm trọng do kim chúc giao nhau truyền đến. Hai đạo chưởng kình lăng lệ này không công mà bắn ngược lại. Vô Song lộ vẻ kinh ngạc nhìn một cái bản chuyên màu xanh trước người hắn.
Dương Phàm cười lạnh, ta là người tu tiên sao lại chiến đấu xác thịt với một võ tu chứ?
Người tu tiên thiện trường chính là pháp bảo, phép thuật và thần thông.
- Đi!
Pháp quyết trong tay Dương Phàm biến đổi, bản chuyên màu xanh hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh, "Vù" một tiếng bay tới bao phủ Vô Song. Vô Song vừa chuẩn bị thi triển thần thông Phong Độn Thuật liền phát giác một cỗ trọng áp to lớn đánh úp tới, lập tức khiến cho hắn thi thuật thất bại. Mắt thấy bóng ảnh của bản chuyên to lớn đã buông xuống đỉnh đầu hắn. Nếu không thể né tránh cũng chỉ có thể cứng rắn chống lại.
Vô Song nâng hai tay lên, hời hợt vung lên trên một lượt, giao tiếp với trung ương của bản chuyên màu xanh kia. Bản chuyên màu xanh bị đánh văng ra, thân hình Vô Song tung bay lên mấy trượng.
Dương Phàm kinh ngạc, trọng áp ngàn cân của bản chuyên khổng lồ, dùng tất cả uy thế nện xuống không ngờ bị Vô Song dễ dàng hóa giải, toàn thân thoát ra. Đây chính là lực lượng của võ tu sao?
từ khi giao thủ đến hiện tại. Dương Phàm đã phát hiện một chuyện. Vô Song vẫn chưa sử dụng tới lực lượng vượt trên hắn một bậc. Hai lần giao kích trước Vô Song sử dụng lực lượng còn thấp hơn lực lượng của Dương Phàm, chỉ có lần này chống đỡ pháp bảo hắn mới sử dụng ra lực lượng gần bằng với lực lượng của Dương Phàm.
"Quái lạ? Phong Độn Thuật của ta vừa rồi không ngờ mất đi hiệu lực."
Vô Song lộ vẻ kinh ngạc nhìn bản chuvên khổng lồ đang xoay tròn trong không trung. Với tốc độ cùng Phong Độn Thuật của hắn đủ để tránh né trước khi linh khí của đối thủ công kích tới. Nhưng bản chuyên màu xanh của Dương Phàm ẩn chứa một cỗ trọng lực không gian kỳ quái, dưới tình huống không kịp phòng bị hắn đành phải lựa chọn cứng rắn chống đỡ. Dương Phàm cảm thấy mừng thầm, không nghĩ tới bản chuyên màu xanh còn có kỳ hiệu như thế, suýt nữa khiến cho Vô Song ăn thiệt thòi rồi
"Vù"
Bản chuyên khổng lồ lại phóng ra, ở trong hư không tạo thành một bóng ma to lớn, ánh sáng màu xanh ẩn hiện lấp lóe sau đó như tòa núi nhỏ nện xuống.
"Hưu"
Lần này Vô Song đã sớm có phòng bị, thân hình chớp động một cái trước khi trọng lực buông xuống trong chớp mắt tránh thoát một kích sau đó đánh về phía Dương Phàm. Trong đôi mắt thâm thúy của Vô Song lóe ra một chút hàn quang, thân hình giống như thanh lợi kiếm phi về phía Dương Phàm, trong tay một quyền hung hăng đánh ra. Quyền ảnh vừa xuất, hàn quang màu bạc ở cánh tay hắn xoay quanh không thôi.
Thoáng chốc một đạo quang ảnh hình trụ phá không bắn ra. Mang theo một cỗ lực lượng khiến cho linh hồn kinh hãi. Tâm thần Dương Phàm rung động, nếu muốn triệu hồi bản chuyên màu xanh về đã không có khả năng nữa. Thấy vậy, hắn lại nâng tay lên, trước người lại xuất hiện một khối bản chuyên màu xanh.
"Ông"
Hào quang màu xanh lấp lánh hình thành một đạo bình phong không thể công phá.
"Bang"
Bản chuyên màu xanh dài đến ba trượng bỗng run lên. Đột nhiên, một tia linh khí lờ mờ dao động xuyên thấu qua đánh trúng Dương Phàm. Dùng thần thức cảm thụ mơ hồ có thể bắt giữ được một tia kiếm khí màu bạc trong suốt tiến vào trong cơ thể Dương Phàm. Lập tức thân thể Dương Phàm hơi cứng đờ một chút, suýt chút nữa rơi từ không trung xuống dưới, tầng ánh sáng màu xanh thúy trong đầu không ngừng lưu chuyển, tiến hành ma sát kịch liệt với kiếm khí màu bạc kia.
"Hô"
Dương Phàm khôi phục bình thường, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ.
Vừa rồi đúng lúc xuất ra một khối bản chuyên màu xanh khác đã cản lại đại bộ phận công kích mới giúp hắn có thể toàn lực ứng phó một kiếm ý công kích linh hồn kia. Vô Song đứng ở ngoài một trượng, nhìn một khối pháp bảo đồng dạng lại xuất hiện trước người Dương Phàm, mặt lộ vẻ dị sắc, quang hoa màu xanh trên người tỏa sáng. Biến mất tại chỗ.
"Hưu hưu"
Ngay sau đó một khối bản chuyên khổng lồ ở xa kia lập tức bao phủ lại nện xuống đúng vị trí hắn vừa ở đó.
"Phốc phốc"
Tàn ảnh của Vô Song bị dập tắt, xuất hiện ở ngoài ba trượng, hai tròng mắt hơi nheo lại. Đột nhiên, hắn phát hiện công pháp của Dương Phàm quỷ dị siêu phàm, lực lượng vừa mạnh vừa bền. hơn nữa trong tay lại nhiều thủ đoạn đa dạng. Mặc dù trên cảnh giới chênh lệch rất lớn, giống như lòng sông so với biển cả vậy, nhưng Vô Song cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn lấy được mạng của hắn.
- Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Vô Song lạnh lùng cười, thân thể hóa thành một đạo bạch ảnh nhảy lên hướng về phía Dương Phàm.
- Hừ!
Dương Phàm thao túng một khối bản chuyên trong đó ném về phía hắn.
"Ầm"
Bản chuvên khổng lồ hung hăng chụp đúng vị trí đó.
"Ba"
Bất thình lình thân ảnh Vô Song phân ra làm hai tránh thoát công kích, sau đó phân biệt cùng đánh về phía Dương Phàm. Ánh mắt Dương Phàm ngưng trọng, không ngờ không thể phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Hai Vô Song đều có hơi thở như đúc, tản mát ra kiếm khí lăng lệ trùng thiên.
"Hô hô"
Nếu đã như thếDưong Phàm liền nhất tâm nhị dụng (một tâm làm hai việc), thao túng một khối bản chuyên màu xanh công kích một Vô Song, một bản chuyên màu xanh khác chuyên phụ trách phòng thủ.
Nhưng dị biến lại xuất hiện.
"Ba"
Hai Vô Song ở trong hư không phiêu hốt bất định. Hơn nữa đều có thể sử dụng Phong Độn Thuật. Bản chuyên màu xanh tuy rằng uy thế cường đại nhưng tốc độ lại không phải điểm mạnh. Mắt thấy hai Vô Song đã bức đến trước người. Dương Phàm lập tức vung tay lên, hai khối bản chuyên màu xanh đồng thời biến mất ở trong không trung. Không ngờ hắn thu hồi Linh Khí!
Trong chớp mắt sau khi bản chuyên màu xanh biến mất, hai tay Dương Phàm thay đổi lần nữa, trong đôi mắt ngưng tụ một cỗ lục quang yêu dị, từng vòng từng vòng hư ảnh màu xanh giống như gợn sóng tản ra bốn phương tám hướng.
Lập tức, một Vô Song trong đó thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị. còn một Vô Song khác thì "ông" một tiếng lập tức biến mất trong hư không. Lục quang yêu dị trong mắt Dương Phàm không ngừng tỏa sáng, mờ mờ ảo ảo dấy lên một tia ánh sáng màu lục thần bí quỷ dị. Từng vòng từng vòng hư ảnh màu lục kia dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy, vô thanh vô tức (không tiếng không mùi).
Đây đúng là Khô Tịch Thiên Lý mà Dương Phàm đã tu luyện một đoạn thời gian rất dài.
Khô Tịch Thiên Lý, xóa bó sinh cơ, bá đạo ngoan độc!
Nhưng độc thuật này tu luyện cũng rất khó nhọc, cần vận chuyển công pháp đi ngược chiều. Vô Song không kịp phòng bị tiến vào phạm vi độc thuật của Khô Tịch Thiên Lý, sinh cơ trong cơ thể lập tức bị ăn mòn, xối mòn cũng đang nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.
"Hưu"
Quang mang màu xanh quanh thân Vô Song lóe lên, thoát ly khỏi phạm vi độc thuật, xuất hiện ở ngoài mười trượng. Ngay sau đó, chỉ thấy mặt hắn cùng hai cánh tay hắn một mảnh màu tử thanh (xanh kiểu trúng độc). Nhan sắc càng ngày càng đậm, sắc mặt trở nên xanh mét khó coi.