Thân pháp của Vô Song xuất thần nhập hóa cảnh giới cực kỳ cao, đồng thời hắn còn nắm giữ thần thông cùng loại Phong Độn Thuật. Lão tổ râu bạc đó trong khoảng thời gian ngắn không làm gì được hắn. Nhưng Dương Phàm ở bên cạnh thì lại lộ ra suy vếu dị thường, dáng vẻ đau đớn. Lập tức, lão già râu bạc cưỡi cây thước xanh, phóng vọt tới phía Dương Phàm, Bảo đỉnh màu xanh hóa thành một đạo sáng mờ bay vụt đến không trung trên đỉnh đầu hắn.
Chợt. truyền đến một lực hút khó có thể chống cự. Dương Phàm chỉ cảm thấy khí tức tử vong đánh ập tới, đừng nói là hắn hiện tại, cho dù là ở thời kì toàn thịnh, nếu muốn chống cự lực hút này cùng phải cố hết sức. Lúc này linh hồn hắn truyền đến từng đợt đau nhức, không còn sức để khu động Pháp bảo trọng hình Thanh sắc Bản Chuyên của hắn.
- Để phần ngươi rồi!
Dương Phàm hướng về phía Vô Song cười cười, để mặc thân thể bị hấp lực kia kéo lên không trung, Hắn hiểu rằng mình không còn sức phản kháng. Tại thời khắc mấu chốt cuối cùng này, hắn chỉ có phối hợp cùng Vô Song mới có thể giết chết lão già râu bạc kia. Nếu không hai người đều phải táng thân ở chốn sa mạc hoang vu này. Vô Song mặc dù thân pháp xuất thần nhập hóa. nhưng cũng chỉ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn, nhưng chạy không thoát khỏi truy đuổi của lão già râu bạc.
- Chịu ta một kiếm!
Trên người Vô Song chợt lóe tia sáng màu xanh, liền xuất hiện ở phía sau lão già râu bạc ngoài bốn năm trượng. Thoáng chốc, một kiếm phá không kèm theo một cỗ khí thể của thiên địa, từ sau lưng chém tới, ý cảnh kiếm đạo vô thượng, áp bức linh hồn của lão già râu bạc. Sau khi chém ra một kiếm này, sắc mặt Vô Song trắng bệch. Một kiếm này dĩ nhiên đà cạn kiệt toàn bộ lực lượng của hắn.
Lão già râu bạc lập tức cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng, cây thước xanh dưới chân "Vù" một tiếng, hiện ra trong tay, lão vung tay lên, lập tức hình thành tầng tầng vầng hào quang, biến ảo thành vầng sáng mờ ba mầu đỏ xanh lam.
"Bùng!"
Kiếm khí cường đại chém vào màn sáng mờ. Lão già trên hư không run lên, vẫn đang có một kiếm đạo công kích, thẫm thấu tới tận linh hồn của lão. Lập tức, thân hình lão già nhoáng lên một cái, khóe miệng tràn ra một vệt máu, tâm thần bị hao tổn. Tuy nhiên, lực lượng Vô Song vừa xuyên thấu qua, thân thể hắn liền rơi xuống đất. Lão già râu bạc trắng lộ ra vẻ tươi cười của người chiến thắng.
Thế nhưng, ngay giờ phút này, Dương Phàm thân ở giữa không trung, chậm rãi nâng lên tay trái của mình. Thân thể lão già râu bạc trắng bỗng nhiên cứng đờ, vẻ tươi cười trên mặt lão cũng ngưng đọng lại.
"Vèo!"
Lão tiến vào một không gian xa lạ, đứng trên một mãnh đất màu xanh biếc, bốn phía là vùng tử vong vô tận, trong đó không ngừng lóe lên khí tức hủy diệt làm cho tâm thần lão run rẫy.
- Đâyđây là đâu?
Lão tổ râu bạc trắng chợt tỉnh ngộ, lại phát hiện cổ họng mình đã bị một gã nam tử hung hăng nắm lấy.
- Làlà ngươi?
Lão già như bị sét đánh, khó có thể tin nhìn về phía người thanh niên này.
"Hắn không phải chính là thanh niên SUY yếu vô lực kia hay sao?"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là địa phương nào?"
Lão già hoài nghi có phải mình đã tiến vào không gian trong mơ hay không?
Trong truyền thuyết. Tu Tiên giới có một loại thần thông kỳ dị. tu luvện giả có thể tiến vào mộng cảnh của đối thủ, sau đó ở trong mộng giết chết địch nhân.
"Rắc rắc!"
Dương Phàm lạnh lùng trên tay chợt dùng sức bóp nát cổ họng lão già. Cùng một lúc, lão tổ râu bạc trên không trung ốc đảo sa mạc lập tức mất mạng rơi xuống, đồng dạng là cổ họng bị bóp nát.
Đã chết! Không hề có sức phản kháng. Dương Phàm nhẹ hít một hơi. rơi xuống trên mặt đất.
Cưỡng Chế Triệu Hoán ở dưới tình huống không phải trả giá, đối phó với tu sĩ đồng cấp chỉ có năm phần cơ hội thành công. Vừa rồi hắn thừa dịp linh hồn của lão già bị tổn thương, tâm linh xuất hiện sơ hở liền bất chợt ra tay, mới dễ dàng thành công như thế. Trực tiếp vô thanh vô tức trong chớp mắt giết chết tu sĩ cùng một cấp. Hơn nữa không hề có sức phản kháng, điều này quả thực đáng sợ.
Dương Phàm nhìn chòng chọc đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn đang núp tránh ở bốn phía. đi đến chỗ Vô Song thân hình cũng không ổn định, đồng thời hắn cố chịu đựng linh hồn đang đau nhức dữ dội. Giờ phút này hắn có một loại dục vọng, muốn cứ như vậy ngất đi, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa. Tuy nhiên, những gương mặt đầy cừu hận của đệ tử đám Hàn Nguyệt Môn kia, tùy tiện đến một hai tên là có thể kết liễu tính mạng của hắn.
Bởi vì hiện tại hắn chỉ còn lại có một chút khí lực miễn cường có thể đi trên đường.
Một bướchai bước
Bước chân của hắn càng ngày càng nhẹ, dường như sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào. Vô Song không còn chút sức lực nằm ở bên cạnh. Dương Phàm đi bước một tới chỗ hắn.
- Hắn đi không nổi nữa rồi! Chúng ta đánh giết đi! Báo thù cho chưởng môn và tổ sư!
Một gã tu sĩ thanh niên hai tròng mắt đỏ bừng kêu lên.
- Lên! Chúng ta cùng tiến lên!
Những gã tu sĩ chầm chậm tới gần bên này
"Bịch!"
Dương Phàm ngã xuống bên cạnh Vô Song, đưa tay khoát lên bờ vai của hắn thở dốc hít mấy hơi:
- Tới phiên ngươi rồi!
Bàn tay của hắn dường như có ma lực, thần thái đôi mắt của Vô Song bắt đầu hồi phục, dần dần đã có khí lực. Mà lúc này, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn còn lại đã áp sát tới.
- Giết chết hắn! Giết chết bọn chúng!
- Ai giết chết bọn chúng thì có tư cách làm tân chưởng môn của môn phái.
Dương Phàm nở nụ cười. chậm rãi nâng lên cánh tay trái tử vong của hắn.
- A!
Những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn này đều hoảng sợ, mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hắn. Vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy, thanh niên thần bí này chỉ tùy ý giơ tay, trong nháy mắt liền giết chết tổ sư của mình. Theo cánh tay Dương Phàm giơ lên, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn đều kiêng dè không dám xông tới gần. Trên thực tế, chỉ có Dương Phàm tự mình hiểu bí kỹ bá đạo này một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mà hôm nay hắn đã dùng hết số lấn hạn mức rồi
Hiện tại hắn làm như vậy, chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian để tranh thủ cơ hội cho Vô Song hồi phục. Một lát sau, Dương Phàm cũng không có sử dụng bí kỹ, hướng về phía đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn nở nụ cười.
- Chúng ta bị lừa rồi! Hắn hoàn toàn không có năng lực ra tay!
Đột nhiên có người chợt hiểu ra.
- Giết! Cùng nhau tiến lên!
Lập tức có mấy người lớn mật phóng vọt tới. Mà lúc này. Vô Song chậm rãi đứng lên.
- Ngươi khôi phục nhiều ít lực lượng rồi.
Dương Phàm hỏi.
- Một thành.
Vô Song đáp.
Dương Phàm thở phào một hơi. gật gật đầu:
- Một thành đủ rồi!
Những tên đệ tử còn lại này đều là Luyện Khí Kỳ. Vô Song có một thành lực lượng cũng đủ để đối phó rồi
"Vù!"
Vô Song nhẹ nhàng tung mình lên, trên ốc đảo sa mạc này lại lần nữa xuất hiện một bóng trắng thân pháp quỷ dị. thoắt ẩn thoắt hiện. giết người nhanh như chớp. Dương Phàm cố hết sức đứng lên, gắng gượng tế ra hạ phẩm Linh Khí Thanh Phong kiếm.
- Một tên cũng đừng lưu. toàn bộ giết hết!
Dương Phàm lạnh lùng nói, trong mắt đã hiện đầy sát khí. Phi kiếm của hắn chuyên môn nhắm vào những tên tu sĩ bậc thấp có ý đồ chạy trốn. Sau một lát, đệ tử Hàn Nguyệt Môn trên ốc đảo đều bị chém chết không còn tên nào. Vô Song liên tục thở dốc. bảo kiếm cắm trên mặt đất, không có ngã xuống.
- Còn có địa đạo.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ý của ngươi là
Vô Song trưng cầu ý kiến.
- Diệt môn!
Dương Phàm khẽ phun ra hai chữ.
- Đúng! Diệt môn!
Vô Song gật gật đầu. ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Dựa vào một ý chí lớn lao. đứng dậy. Tiếp theo sau, hai người xuyên qua xuyên lại trên ốc đảo sa mạc, dễ dàng tìm ra từng cái từng cái huyệt động dưới lòng đất, rồi tàn sát tất cả đệ tử Hàn Nguyệt Môn ẩn núp dưới đó.
Sau khi làm xong hết thảy, lúc này hai người vô lực nằm trên cát vàng dưới bầu trời ốc đảo, sau đó cùng ngất đi
Ba ngày sau, hai bóng người một đen một trắng tập tễnh yếu ớt, lấy ốc đảo làm khởi điểm, dưới ánh mặt trời lặn buổi hoàng hôn hướng hai phương hướng đi tới. Sau đó, một trận chiền cõi trần gian này kết lại.
Bí ẩn rốt cục được vạch trần.
Tại Phổ Ái Y Quán ở Vụ Liễu trấn.
Dưới ánh đèn trong thư phòng, thanh âm của Dương Phàm cũng ngừng lại.
Hồ Phi và Linh Phượng vẻ mặt đấy hồi hộp cùng thở dài, tâm trí còn đắm chìm trong bầu không khí đó thật khó có thể nói nên lời. Đương nhiên. Dương Phàm kể chuyện cũ cùng sự thật phát sinh lúc đó vẫn còn có chút khác nhau. Hắn sửa đổi một số chi tiết trong đó để giữ lại bí mật con bài chưa lật và sát thủ ngầm của mình.
- Sau trận quyết chiến, ngài hẳn là có rất nhiều cơ hội giết chết Vô Song?
Linh Phượng nói.
Dương Phàm mắt lạnh nói:
- Hắn cũng có bao nhiêu lần cơ hội đó giết chết ta.
- Nếu giữa ta và Vô Song trong đó bất cứ người nào có một chút dị tâm, như vậy hai người chúng ta đừng mơ tưởng còn sống quay về.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, mắt dõi nhìn về phương xa, ở nơi đó sau trận quyết chiến giữa hắn cùng Vô Song, sau đó phân ra mà đi. Phân biệt là lúc Vô Song một thân áo trắng, một thanh bảo kiếm, hai tay áo đón gió phất phơ thanh thoát mà đi, về phần những chiến lợi phẩm còn lại, tất cả đều thuộc về Dương Phàm. Lúc ấy, Dương Phàm thậm chí có chút ngượng ngùng khi nhận lấy tất cả những thứ này. Phải biết rằng, trong những chiến lợi phẩm này, nhưng lại bao gồm cả bảo vật trấn sơn của Hàn Nguyệt Môn.
Sau lại, hắn từ trong ngọc giản lão tổ râu bạc biết được: ở hàng ngàn năm trước. Hàn Nguyệt Môn là một thế lực tu tiên thực lực không tầm thường, trong môn phái thậm chí có tu sĩ bậc cao tọa trấn. Bảo đỉnh màu xanh đó tên là Động Hư Bảo Đỉnh, kế thừa mấy ngàn năm, là một kiện kỳ bảo thần thông phi phàm, cùng so sánh với cực phẩm Linh khí cũng không kém chút nào. Còn cây thước xanh lão già râu bạc sử dụng tên là Tam Linh Xích có thể công có thể thủ là một kiện thượng phẩm Linh khí quý giá. Ngoài ra, diệt môn cả một môn phái tu tiên nhỏ. Dương Phàm thu được ngọc giản. sách cổ, linh thạch, tài liệu các thứ nhiều vô số kể.
Dương Phàm còn mơ hồ nhớ rõ, trước khi đi Vô Song nói:
- Bằng hữu! Ta đi thôi!
- Bằng hữu?
Lúc ấy Dương Phàm ngẩn ra.
Vô Song không có quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Tại trên thế gian này, ngươi là người duy nhất có thể khiến ta yên tâm đưa phía sau lưng giao cho ngươi!
Lúc ấy Dương Phàm muốn nói, nhưng cổ họng dường như bị cái gì đó chặn lại, hắn đứng lặng cũng không nói ra câu gì. Đương nhiên, hắn cũng không nhìn được nét mặt của Vô Song, hai người đưa lưng về nhau.
- Còn nữa. trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa chấm dứt. Trừ phi một bên trong chúng ta có thể khiến cho đối phương hoàn toàn thần phục
Vô Song đi rồi, không mang theo một chút bụi trần.
Dương Phàm biết Vô Song rất cô tịch, hắn không cha không mẹ, không có tình bạn hữu, người yêu duy nhất nhưng không cách nào tiếp cận.
- Tốt lắm! Chuyện xưa của ta đến đây chấm dứt.
Dương Phàm thở dài một hơi, phất phất tay ra ý bảo tiễn khách. Linh Phượng và Hồ Phi vẫn còn mang vẻ mặt dư vị chưa hết.
- Ta cảm giác chuyện xưa của trưởng lão dường như còn giấu một ít gì đó, đó mới là chồ linh hồn của câu chuyện!
Linh Phượng đưa mắt nhìn Dương Phàm. chỉ dựa vào trực giác nói.
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
Có lẽ sau này, khi hắn gặp lại Vô Song, hai người vẫn như trước lại ra tay đánh nhau. Nhưng đoạn ký ức lúc hai người tạm biệt khi đó, hắn chỉ biết chôn dấu tận đáy lòng. Linh Phượng hướng Dương Phàm cáo từ, trong lòng có hơi thất vọng, nàng có cảm giác mình chỉ là nghe một câu chuyện xưa không đầy đủ. Vào lúc đêm khuya, tâm thần Dương Phàm nhập vào Tiên Hồng Không Gian như thưòng ngày để chữa trị linh hồn bị thương.
Đúng lúc này, ở trong Tiên Hồng Không Gian hắn bắt giữ được một tia dao động linh hồn trước nay chưa từng có.
Điều này làm cho hắn hoảng sợ.
Trừ chính hắn ra. trong không gian này hầu như chưa từng gặp qua một sinh linh nào khác.
v
Thân pháp của Vô Song xuất thần nhập hóa cảnh giới cực kỳ cao, đồng thời hắn còn nắm giữ thần thông cùng loại Phong Độn Thuật. Lão tổ râu bạc đó trong khoảng thời gian ngắn không làm gì được hắn. Nhưng Dương Phàm ở bên cạnh thì lại lộ ra suy vếu dị thường, dáng vẻ đau đớn. Lập tức, lão già râu bạc cưỡi cây thước xanh, phóng vọt tới phía Dương Phàm, Bảo đỉnh màu xanh hóa thành một đạo sáng mờ bay vụt đến không trung trên đỉnh đầu hắn.
Chợt. truyền đến một lực hút khó có thể chống cự. Dương Phàm chỉ cảm thấy khí tức tử vong đánh ập tới, đừng nói là hắn hiện tại, cho dù là ở thời kì toàn thịnh, nếu muốn chống cự lực hút này cùng phải cố hết sức. Lúc này linh hồn hắn truyền đến từng đợt đau nhức, không còn sức để khu động Pháp bảo trọng hình Thanh sắc Bản Chuyên của hắn.
- Để phần ngươi rồi!
Dương Phàm hướng về phía Vô Song cười cười, để mặc thân thể bị hấp lực kia kéo lên không trung, Hắn hiểu rằng mình không còn sức phản kháng. Tại thời khắc mấu chốt cuối cùng này, hắn chỉ có phối hợp cùng Vô Song mới có thể giết chết lão già râu bạc kia. Nếu không hai người đều phải táng thân ở chốn sa mạc hoang vu này. Vô Song mặc dù thân pháp xuất thần nhập hóa. nhưng cũng chỉ có thể ở trong khoảng thời gian ngắn chạy trốn, nhưng chạy không thoát khỏi truy đuổi của lão già râu bạc.
- Chịu ta một kiếm!
Trên người Vô Song chợt lóe tia sáng màu xanh, liền xuất hiện ở phía sau lão già râu bạc ngoài bốn năm trượng. Thoáng chốc, một kiếm phá không kèm theo một cỗ khí thể của thiên địa, từ sau lưng chém tới, ý cảnh kiếm đạo vô thượng, áp bức linh hồn của lão già râu bạc. Sau khi chém ra một kiếm này, sắc mặt Vô Song trắng bệch. Một kiếm này dĩ nhiên đà cạn kiệt toàn bộ lực lượng của hắn.
Lão già râu bạc lập tức cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng, cây thước xanh dưới chân "Vù" một tiếng, hiện ra trong tay, lão vung tay lên, lập tức hình thành tầng tầng vầng hào quang, biến ảo thành vầng sáng mờ ba mầu đỏ xanh lam.
"Bùng!"
Kiếm khí cường đại chém vào màn sáng mờ. Lão già trên hư không run lên, vẫn đang có một kiếm đạo công kích, thẫm thấu tới tận linh hồn của lão. Lập tức, thân hình lão già nhoáng lên một cái, khóe miệng tràn ra một vệt máu, tâm thần bị hao tổn. Tuy nhiên, lực lượng Vô Song vừa xuyên thấu qua, thân thể hắn liền rơi xuống đất. Lão già râu bạc trắng lộ ra vẻ tươi cười của người chiến thắng.
Thế nhưng, ngay giờ phút này, Dương Phàm thân ở giữa không trung, chậm rãi nâng lên tay trái của mình. Thân thể lão già râu bạc trắng bỗng nhiên cứng đờ, vẻ tươi cười trên mặt lão cũng ngưng đọng lại.
"Vèo!"
Lão tiến vào một không gian xa lạ, đứng trên một mãnh đất màu xanh biếc, bốn phía là vùng tử vong vô tận, trong đó không ngừng lóe lên khí tức hủy diệt làm cho tâm thần lão run rẫy.
- Đâyđây là đâu?
Lão tổ râu bạc trắng chợt tỉnh ngộ, lại phát hiện cổ họng mình đã bị một gã nam tử hung hăng nắm lấy.
- Làlà ngươi?
Lão già như bị sét đánh, khó có thể tin nhìn về phía người thanh niên này.
"Hắn không phải chính là thanh niên SUY yếu vô lực kia hay sao?"
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là địa phương nào?"
Lão già hoài nghi có phải mình đã tiến vào không gian trong mơ hay không?
Trong truyền thuyết. Tu Tiên giới có một loại thần thông kỳ dị. tu luvện giả có thể tiến vào mộng cảnh của đối thủ, sau đó ở trong mộng giết chết địch nhân.
"Rắc rắc!"
Dương Phàm lạnh lùng trên tay chợt dùng sức bóp nát cổ họng lão già. Cùng một lúc, lão tổ râu bạc trên không trung ốc đảo sa mạc lập tức mất mạng rơi xuống, đồng dạng là cổ họng bị bóp nát.
Đã chết! Không hề có sức phản kháng. Dương Phàm nhẹ hít một hơi. rơi xuống trên mặt đất.
Cưỡng Chế Triệu Hoán ở dưới tình huống không phải trả giá, đối phó với tu sĩ đồng cấp chỉ có năm phần cơ hội thành công. Vừa rồi hắn thừa dịp linh hồn của lão già bị tổn thương, tâm linh xuất hiện sơ hở liền bất chợt ra tay, mới dễ dàng thành công như thế. Trực tiếp vô thanh vô tức trong chớp mắt giết chết tu sĩ cùng một cấp. Hơn nữa không hề có sức phản kháng, điều này quả thực đáng sợ.
Dương Phàm nhìn chòng chọc đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn đang núp tránh ở bốn phía. đi đến chỗ Vô Song thân hình cũng không ổn định, đồng thời hắn cố chịu đựng linh hồn đang đau nhức dữ dội. Giờ phút này hắn có một loại dục vọng, muốn cứ như vậy ngất đi, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa. Tuy nhiên, những gương mặt đầy cừu hận của đệ tử đám Hàn Nguyệt Môn kia, tùy tiện đến một hai tên là có thể kết liễu tính mạng của hắn.
Bởi vì hiện tại hắn chỉ còn lại có một chút khí lực miễn cường có thể đi trên đường.
Một bướchai bước
Bước chân của hắn càng ngày càng nhẹ, dường như sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào. Vô Song không còn chút sức lực nằm ở bên cạnh. Dương Phàm đi bước một tới chỗ hắn.
- Hắn đi không nổi nữa rồi! Chúng ta đánh giết đi! Báo thù cho chưởng môn và tổ sư!
Một gã tu sĩ thanh niên hai tròng mắt đỏ bừng kêu lên.
- Lên! Chúng ta cùng tiến lên!
Những gã tu sĩ chầm chậm tới gần bên này
"Bịch!"
Dương Phàm ngã xuống bên cạnh Vô Song, đưa tay khoát lên bờ vai của hắn thở dốc hít mấy hơi:
- Tới phiên ngươi rồi!
Bàn tay của hắn dường như có ma lực, thần thái đôi mắt của Vô Song bắt đầu hồi phục, dần dần đã có khí lực. Mà lúc này, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn còn lại đã áp sát tới.
- Giết chết hắn! Giết chết bọn chúng!
- Ai giết chết bọn chúng thì có tư cách làm tân chưởng môn của môn phái.
Dương Phàm nở nụ cười. chậm rãi nâng lên cánh tay trái tử vong của hắn.
- A!
Những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn này đều hoảng sợ, mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía hắn. Vừa rồi, bọn họ tận mắt nhìn thấy, thanh niên thần bí này chỉ tùy ý giơ tay, trong nháy mắt liền giết chết tổ sư của mình. Theo cánh tay Dương Phàm giơ lên, những tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn đều kiêng dè không dám xông tới gần. Trên thực tế, chỉ có Dương Phàm tự mình hiểu bí kỹ bá đạo này một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mà hôm nay hắn đã dùng hết số lấn hạn mức rồi
Hiện tại hắn làm như vậy, chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian để tranh thủ cơ hội cho Vô Song hồi phục. Một lát sau, Dương Phàm cũng không có sử dụng bí kỹ, hướng về phía đám đệ tử Hàn Nguyệt Môn nở nụ cười.
- Chúng ta bị lừa rồi! Hắn hoàn toàn không có năng lực ra tay!
Đột nhiên có người chợt hiểu ra.
- Giết! Cùng nhau tiến lên!
Lập tức có mấy người lớn mật phóng vọt tới. Mà lúc này. Vô Song chậm rãi đứng lên.
- Ngươi khôi phục nhiều ít lực lượng rồi.
Dương Phàm hỏi.
- Một thành.
Vô Song đáp.
Dương Phàm thở phào một hơi. gật gật đầu:
- Một thành đủ rồi!
Những tên đệ tử còn lại này đều là Luyện Khí Kỳ. Vô Song có một thành lực lượng cũng đủ để đối phó rồi
"Vù!"
Vô Song nhẹ nhàng tung mình lên, trên ốc đảo sa mạc này lại lần nữa xuất hiện một bóng trắng thân pháp quỷ dị. thoắt ẩn thoắt hiện. giết người nhanh như chớp. Dương Phàm cố hết sức đứng lên, gắng gượng tế ra hạ phẩm Linh Khí Thanh Phong kiếm.
- Một tên cũng đừng lưu. toàn bộ giết hết!
Dương Phàm lạnh lùng nói, trong mắt đã hiện đầy sát khí. Phi kiếm của hắn chuyên môn nhắm vào những tên tu sĩ bậc thấp có ý đồ chạy trốn. Sau một lát, đệ tử Hàn Nguyệt Môn trên ốc đảo đều bị chém chết không còn tên nào. Vô Song liên tục thở dốc. bảo kiếm cắm trên mặt đất, không có ngã xuống.
- Còn có địa đạo.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Ý của ngươi là
Vô Song trưng cầu ý kiến.
- Diệt môn!
Dương Phàm khẽ phun ra hai chữ.
- Đúng! Diệt môn!
Vô Song gật gật đầu. ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Dựa vào một ý chí lớn lao. đứng dậy. Tiếp theo sau, hai người xuyên qua xuyên lại trên ốc đảo sa mạc, dễ dàng tìm ra từng cái từng cái huyệt động dưới lòng đất, rồi tàn sát tất cả đệ tử Hàn Nguyệt Môn ẩn núp dưới đó.
Sau khi làm xong hết thảy, lúc này hai người vô lực nằm trên cát vàng dưới bầu trời ốc đảo, sau đó cùng ngất đi
Ba ngày sau, hai bóng người một đen một trắng tập tễnh yếu ớt, lấy ốc đảo làm khởi điểm, dưới ánh mặt trời lặn buổi hoàng hôn hướng hai phương hướng đi tới. Sau đó, một trận chiền cõi trần gian này kết lại.
Bí ẩn rốt cục được vạch trần.
Tại Phổ Ái Y Quán ở Vụ Liễu trấn.
Dưới ánh đèn trong thư phòng, thanh âm của Dương Phàm cũng ngừng lại.
Hồ Phi và Linh Phượng vẻ mặt đấy hồi hộp cùng thở dài, tâm trí còn đắm chìm trong bầu không khí đó thật khó có thể nói nên lời. Đương nhiên. Dương Phàm kể chuyện cũ cùng sự thật phát sinh lúc đó vẫn còn có chút khác nhau. Hắn sửa đổi một số chi tiết trong đó để giữ lại bí mật con bài chưa lật và sát thủ ngầm của mình.
- Sau trận quyết chiến, ngài hẳn là có rất nhiều cơ hội giết chết Vô Song?
Linh Phượng nói.
Dương Phàm mắt lạnh nói:
- Hắn cũng có bao nhiêu lần cơ hội đó giết chết ta.
- Nếu giữa ta và Vô Song trong đó bất cứ người nào có một chút dị tâm, như vậy hai người chúng ta đừng mơ tưởng còn sống quay về.
Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, mắt dõi nhìn về phương xa, ở nơi đó sau trận quyết chiến giữa hắn cùng Vô Song, sau đó phân ra mà đi. Phân biệt là lúc Vô Song một thân áo trắng, một thanh bảo kiếm, hai tay áo đón gió phất phơ thanh thoát mà đi, về phần những chiến lợi phẩm còn lại, tất cả đều thuộc về Dương Phàm. Lúc ấy, Dương Phàm thậm chí có chút ngượng ngùng khi nhận lấy tất cả những thứ này. Phải biết rằng, trong những chiến lợi phẩm này, nhưng lại bao gồm cả bảo vật trấn sơn của Hàn Nguyệt Môn.
Sau lại, hắn từ trong ngọc giản lão tổ râu bạc biết được: ở hàng ngàn năm trước. Hàn Nguyệt Môn là một thế lực tu tiên thực lực không tầm thường, trong môn phái thậm chí có tu sĩ bậc cao tọa trấn. Bảo đỉnh màu xanh đó tên là Động Hư Bảo Đỉnh, kế thừa mấy ngàn năm, là một kiện kỳ bảo thần thông phi phàm, cùng so sánh với cực phẩm Linh khí cũng không kém chút nào. Còn cây thước xanh lão già râu bạc sử dụng tên là Tam Linh Xích có thể công có thể thủ là một kiện thượng phẩm Linh khí quý giá. Ngoài ra, diệt môn cả một môn phái tu tiên nhỏ. Dương Phàm thu được ngọc giản. sách cổ, linh thạch, tài liệu các thứ nhiều vô số kể.
Dương Phàm còn mơ hồ nhớ rõ, trước khi đi Vô Song nói:
- Bằng hữu! Ta đi thôi!
- Bằng hữu?
Lúc ấy Dương Phàm ngẩn ra.
Vô Song không có quay đầu lại, chậm rãi nói:
- Tại trên thế gian này, ngươi là người duy nhất có thể khiến ta yên tâm đưa phía sau lưng giao cho ngươi!
Lúc ấy Dương Phàm muốn nói, nhưng cổ họng dường như bị cái gì đó chặn lại, hắn đứng lặng cũng không nói ra câu gì. Đương nhiên, hắn cũng không nhìn được nét mặt của Vô Song, hai người đưa lưng về nhau.
- Còn nữa. trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa chấm dứt. Trừ phi một bên trong chúng ta có thể khiến cho đối phương hoàn toàn thần phục
Vô Song đi rồi, không mang theo một chút bụi trần.
Dương Phàm biết Vô Song rất cô tịch, hắn không cha không mẹ, không có tình bạn hữu, người yêu duy nhất nhưng không cách nào tiếp cận.
- Tốt lắm! Chuyện xưa của ta đến đây chấm dứt.
Dương Phàm thở dài một hơi, phất phất tay ra ý bảo tiễn khách. Linh Phượng và Hồ Phi vẫn còn mang vẻ mặt dư vị chưa hết.
- Ta cảm giác chuyện xưa của trưởng lão dường như còn giấu một ít gì đó, đó mới là chồ linh hồn của câu chuyện!
Linh Phượng đưa mắt nhìn Dương Phàm. chỉ dựa vào trực giác nói.
Dương Phàm lạnh nhạt cười.
Có lẽ sau này, khi hắn gặp lại Vô Song, hai người vẫn như trước lại ra tay đánh nhau. Nhưng đoạn ký ức lúc hai người tạm biệt khi đó, hắn chỉ biết chôn dấu tận đáy lòng. Linh Phượng hướng Dương Phàm cáo từ, trong lòng có hơi thất vọng, nàng có cảm giác mình chỉ là nghe một câu chuyện xưa không đầy đủ. Vào lúc đêm khuya, tâm thần Dương Phàm nhập vào Tiên Hồng Không Gian như thưòng ngày để chữa trị linh hồn bị thương.
Đúng lúc này, ở trong Tiên Hồng Không Gian hắn bắt giữ được một tia dao động linh hồn trước nay chưa từng có.
Điều này làm cho hắn hoảng sợ.
Trừ chính hắn ra. trong không gian này hầu như chưa từng gặp qua một sinh linh nào khác.
v