Thấy thu hồi Diệt Nguyên Pháo thành công. Dương Phàm cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chính mình phỏng đoán không sai nha: Tiên Hồng Giới chung quy là chí bảo nghịch thiên không phải túi trữ vật bình thường có thể so sánh, thời điểm sử dụng chỉ cần thôi động ý niệm căn bản không cần dùng pháp lực. Coi như là nhẫn không gian trong truyền thuyết lợi dụng nguyên lý không gian, đồng dạng cũng không quan hệ đến pháp lực. Chỉ có loại đạo cụ trữ vật như túi trữ vật thịnh hành ở Tu Tiên giới này mới cần phải có pháp lực để mở ra. Mà trong lúc này, chiến đấu giữa dân bản xứ trong Thất Thải Thành Bảo và tu sĩ bên ngoài đã tiến vào tình trạng giằng co.
Tu sĩ nhân loại ở trong khoảng thời gian ngắn chiếm được ưu thế, tuy nhiên bản thân tổn thương cũng không nhỏ. Trong số dân bản xứ, tên võ sĩ kim giáp kia khó có thể đánh bại, trên người kim quang lấp lánh giống như chiến thần, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ căn bản không phải đối thủ. Thực lực này gần như có thể so với Yến Vương Vũ Văn Liệt, ngẫu nhiên còn bay lên không trung, lăng không hư bộ giống nhu thần nhân, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra uy thế không thể ngăn cản. (Lăng không hư bộ = bước đi trong không)
Các thế lục lớn tổng cộng xuất động năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới ngăn cản được hắn.
- Hành động nhanh lên một chút, phá hủy hết điểm đầu mối của trận pháp đi!
Huyết Ma lão thất rít gào một tiếng, trong tay nắm một thanh chiến đao huyết sắc, giờ phút này đã bị một vài vết thương nhẹ. Nếu không phải bởi vì bị hạn chế pháp lực, chỉ cần một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ là có thể thoái mái giết chết võ sĩ kim giáp này. Dương Phàm thu tình huống bên kia vào trong mắt, vội vàng thu hồi hai chiếc Thứ hồn châm sau đó xuất ra Hóa thi thủy đã chuẩn bị trước đó, nhỏ lên hai xác chết. Lập tức hai cỗ thi thể bắt đầu bốc lên từng đạo khói nhẹ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ đang hòa tan. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy chục công thành nỗ xa trên tường thành, trong lòng khẽ động. vội vàng chạy tới dùng tốc độ nhanh nhất thu lấy. Một đống nỗ tiễn chất ở bên cạnh, ước chừng mấy trăm cái để rải rác, hắn không chút khách khí đều thu về. Bên ngoài tòa thành mặc dù có một đội tu sĩ đang công kích, nhưng khoảng cách khá xa, lại là thời điểm đêm khuya, có trận pháp ngăn cách nên không thấy rõ tình huống bên này.
- Nhanh lên trên!
Đúng lúc này, có một bộ phận tu sĩ trong tòa thành chạy lên trên tường thành, có thể cũng nghĩ tới bảo vật trên này. Dương Phàm mặt lộ vẻ tiếc nuối, cũng không để ý những công thành nổ xa cùng nỗ tiễn còn lại trên tường thành, vội vàng trốn sang một bên yên lặng lẻn đi. Hắn đương nhiên không muốn cho tu sĩ của các thế lực biết cổ kỳ bảo cấm kỵ thời thượng cồ Diệt Nguyên Pháo đã bị minh đoạt được. Tuy nhiên, mặc dù hắn rất cẩn thận. đúng vào lúc đi xuống tòa thành vẫn bị một gã tu sĩ phát hiện.
- Ngươi
Tu sĩ kia vừa phun ra một tiếng. Dương Phàm đã vươn tay trái điểm hắn một cái." Phốc!"
Cổ họng tu sĩ này bị chọc thủng, trên mặt còn lộ ra vẻ kinh hãi. Mà Dương Phàm vẫn đứng cách hắn ở một cái góc bí ẩn cách ngoài mười mấy trượng. Bí kỹ Tiên Hồng bí quyết, miễu sát không thể ngăn cản. Dương Phàm nhân cơ hội này dung nhập vào trong hỗn loạn, ánh lửa bao phủ toàn tòa thành. Ngay tại một khắc này, hào quang bảy màu trên tòa thành mãnh liệt run lên, ảm đạm tới cực điểm, lung lay sắp đổ.
- Trận pháp lập tức sắp phá!
Chúng tu sĩ mừng rỡ, cả đám chiến ý hiên ngang công kích mãnh liệt hơn vài phần.
"Răng rắc"
Sau một lát, hào quang bảy màu vỡ tan, hóa thành một mãnh lốm đốm thưa thớt. Kỳ trận thượng cổ này rốt cục bị nổ tung!
- Trận pháp bị phá rồi!
Trong thành một mãnh hoan hô. Tuy nhiên ngay sau đó. chúng tu sĩ lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Sao lại thế này? Ta vẫn không thể sử dụng pháp lực.
Đám tu sĩ bên trong thành bộ dáng khó có thể tin. trong lúc nhất thời hỗn loạn không chịu nổi. Dương Phàm cũng lộ vẻ kinh ngạc, loại tình huống này quả thật ngoài dự đoán của hắn. Tuy nhiên, hắn phát hiện pháp lực trong cơ thể mình tuy rằng còn bị hạn chế nhưng đã có dấu hiệu có thể chuyển động. Hắn nâng tay lên, một viên hỏa cầu bắn ra.
"Chẳng lẽ đầu mối trung tâm của trận pháp này còn chưa bị phá?" Dương Phàm cau mày.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể hắn tăng lên một bước, đã khôi phục được hai ba thành pháp lực. Hắn ngưng mắt nhìn về phương xa, phát hiện cách mình gần đó có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khôi phục một ít pháp lực, còn số Ngưng Thần Kỳ vẫn như cũ không thể sử dụng pháp lực. Không có pháp lực vậy không thể mở ra túi trữ vật, càng không thể phân chia bảo vật trong tòa thành.
Mấy tu sĩ Trúc Cơ KỲ trong tòa thành khôi phục một chút phép lực lập tức khiến cho tinh hình chiến đấu xảy ra kịch biến.
Võ sĩ kim giáp lập tức bị gắt gao áp chế.
- Hì hì! Lực lượng linh hồn rốt cuộc có thể toàn lực phát huy.
Cô bé Quỷ Huyễn Môn mặc váy ngắn màu trắng chân thật nói, cười dài nhìn võ sĩ kim giáp uy vũ không thể chống đỡ kia, sau đó nhắm mắt lại, một chút dao động kỳ dị nhộn nhạo bay ra. Tránh ở phía khác. Dương Phàm nhân cơ hội này đi vào vị trí trung tâm tòa thành, nơi này có một cung điện, bên ngoài còn có bức tường cao tới mấy trượng.
Phía ngoài cung điện có rất nhiều thị vệ thủ hộ đang giao chiến với các tu sĩ bên ngoài.
- Đây là hoàng cung của dân bản xứ.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, trốn vào một góc. Sau đó thi triển Ẩn Nặc Thuật dung nhập trong bóng đêm, bóng dáng hoàn toàn biến mất. Ẩn Nặc Thuật ở giai đoạn sơ cấp khi ẩn thân chỉ cần khẽ động sẽ bại lộ thân ảnh. Tuy nhiên, theo cảnh giới cùng tu vi của tu sĩ tăng lên, sau khi tu luyện thuật này đến giai đoạn nhất định, cho dù trong di động cũng có thể bảo trì ẩn nấp. Lúc này Ẩn Nặc Thuật đã không còn là ẩn nấp mà là ẩn thân chân chính, hẳn nên gọi là Ẩn Thân Thuật hoặc là Tiềm Hành Thuật.
Dương Phàm hiện tại đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Tiềm Hành. Trong tình hình này, hắn rất nhanh di dộng xuyên qua khoảng trống, trong không gian mơ hồ cảm thấy một trận xao động. Chỉ là tốc độ di động khá cao, những động tĩnh này khó có thể tránh được, trừ phi là những môn phái cổ xưa lấy ẩn núp ám sát làm sở trường. Cứ thần không biết quỷ không hay như vậy, Dương Phàm lẻn vào trong hoàng cung của dân bản xứ, hắn cũng không đi hỏi đám thị vệ câu nào bởi vì ngôn ngữ dân bản xứ không giống với ngôn ngữ Tu Tiên giới.
Hắn đặc biệt bí mật đi tìm những nơi có trọng binh canh gác. Đồng thời cũng triển khai cảm quan cùng thần thức, xem xét bố cục trong vương cung của dân bản xứ. Rất nhanh, thần thức của hắn nắm giữ được một kho báu bí mật, còn có mấy thương khố nữa. Trong những thương khố này có chứa một lượng lớn linh thạch, số lượng kinh người, tuy nhiên đều là linh thạch cấp bậc hạ phẩm, linh thạch trung phẩm có một chút, mấy cái khác cất chứa không ít vũ khí, hộ giáp phẩm chất tốt đẹp. Đều là loại tài liệu tốt trên Tu Tiên giới, trong thương khố còn lại cũng để không ít tinh phẩm.
Đúng lúc này tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng tiếp cận nơi này.
- Thời gian cấp bách!
Dương Phàm thâm thần rùng mình, cũng không cố vào mấy thương khố kia, lẻn thẳng đến kho báu bí mật. Kho báu bí mật kia được đặt trong tầng hầm, toàn bộ mật thất được tạo thành từ kim chúc kỳ dị, phía ngoài có một cánh cửa màu đen, về phần bên trong có cái gì thần thức Dương Phàm cũng không thể tra ra, kim chúc kỳ dị tạo thành mật khố không ngờ có thể ngăn cản thần thức. Ngay cả cảm quan của Dương Phàm cũng bị hạn chế đến mức thấp nhất.
Tuy nhiên hắn nghĩ tới nếu mặt khố này được bảo vệ bí ẩn như thế, còn bảo hộ tốt như thế. Trân bảo bên trong khẳng định không phải mấy thương khố kia có thể sánh bằng. Hắn rất nhanh đi vào bên cạnh mặt khố này, lại phát hiện kim chúc tạo nên mặt khố căn bản khó có thể phá hủy. Dương Phàm lấy ra Tam Linh Xích, đột nhiên vung lên oanh kích ở trên mật thất, linh quang ba màu sáng lên nhưng vách tường kim chúc kia vẫn không hề hao tổn.
Hắn lộ vẻ trầm ngâm, chuẩn bị để Lưu Ly Hàn Tinh Xà ẩn núp trong tay áo mình thử một chút. Đúng lúc này, phía trước truvền đến tiếng rít. một đạo kim quang từ một góc cung điện khác bắn lại đây. Ngưng mắt quan sát không ngờ là tên võ sĩ kim giáp kia, cũng không biết từ mật đạo nào mà chạy tới đây được. Giờ phút này sắc mặt võ sĩ kim giáp tái nhợt. Khóe miệng tràn đầy vết máu. dường như bị thương không nhẹ.
Dương Phàm vội vàng thu liễm hơi thở, dừng thân hình lại. Võ sĩ kim giáp nhìn quanh bốn phía. lập tức đi tới trước cánh cửa đen, sau đó xuất ra một chiếc chìa khóa mở cánh cửa kim loại màu đen nặng nề này ra. Hắn lập tức tiến vào kho báu, rồi đóng cánh cửa đen lại.
Sau đó, hắn có chút không biết chính là trong chớp mắt khi hắn mở cánh cửa màu đen kia ra. Dương Phàm như bóng với hình cũng đi theo vào.
"Ầm"
Cánh cửa kim loại màu đen đóng lại.
Võ sĩ kim giáp không ngừng thở dốc, sau đó ngã nằm trên mặt đất. Dương Phàm không nói hai lời. một quvền đánh vào gáy hắn khiến cho võ sĩ kim giáp lập tức ngất xỉu, đồng thời thi triển một cái Mê Man Thuật với hắn.
Ánh mắt đảo qua kho báu này, Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, chợt biến sắc. Kho báu này thoạt nhìn quả thật rất trống trải, dường như bên trong không có bảo vật gì tồn tại. Chỉ là ở trung tâm kho báu này có một quang hoàn bảy màu không ngừng biến ảo, lơ lửng tại trung tâm một trận pháp kỳ dị.
- Quang hoàn bảy màu!
Dương Phàm đột nhiên liên tường đến kỳ trận thượng cổ bao quanh, cho đến tận phút này đại đa số tu sĩ trong thành cũng không thể sử dụng pháp lực. Chẳng lẽ đây mới là đầu mối then chốt chân chính của kỳ trận thượng cổ kia?
Dương Phàm trong lòng sinh ra một suy đoán.
Hắn đi đến cạnh trận pháp này, phát hiện một trận pháp phức tạp tỏa ra hàn quang, ánh sáng trên đó lốm đốm lóe ra. lưu chuvển không ngừng, trung tâm được khảm tám khối linh thạch.
Linh thạch?
Ánh mắt Dương Phàm đột nhiên ngưng trọng, phát hiện linh thạch khảm trên mặt trận pháp không tầm thường, so với linh thạch trung phẩm của mình còn trong suốt mượt mà hơn, tỏa ra một cỗ linh khí tinh khiết vô cùng, nhưng lại đang hấp thu linh khí ngoại giới.
- Linh thạch thượng phẩm!
Ánh mắt Dương Phàm trở nên sáng ngời, đây chính là linh thạch thượng phẩm mà mình đang thiếu. Nếu có vật này, hắn có thể khu động thị vệ ngân giáp thực lực có thể so với bậc cao trong Tiên Hồng Không Gian, tuy nhiên giờ phút này, linh khí trong tám khối linh thạch kia đang kịch liệt tiêu hao. Nó chính là điểm đấu mối then chốt trung tâm, phải duy trì toàn bộ trận pháp của tòa thành, còn cần linh thạch tại tám trận pháp khác cùng hỗ trợ và tăng trưởng.
Không cần nhiều lời. Dương Phàm lập tức gỡ bỏ tám khối linh thạch xuống, phát hiện năm khối linh thạch thượng phẩm trong đó gần như tiêu hao hết, còn có ba khối linh thạch còn dư gần nửa linh lực. Nếu tiếp tục duy trì thêm nữa, mấy khối linh thạch còn lại này sợ rằng cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn tiêu hao không còn. Linh thạch lấy đi rồi, quang hoàn bảy màu trong kho báu cũng rơi xuống đất phát ra một tiếng " Đinh".
- Đây không ngờ là thật thể.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn phát hiện vật thể dưới chân mình.
Đó là một chiếc nhẫn, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng bảy màu đang vô cùng ảm đạm. Ngoại trừ chiếc nhẫn ra, bên cạnh nó còn có một tấm bản vẽ bằng da thú, lộ ra hơi thở cùng phong cách cổ xưa. Cả kho báu lớn này chỉ còn lại kỳ vật không biết tên này.
- Ha ha ha! Pháp lực khôi phục rồi! Trận pháp gặp quỷ kia rốt cuộc cùng bị phá rồi!
Đồng thời lúc này, Dương Phàm nghe được thanh âm huyên náo ngoài kho báu, sau đó một trận tiếng pháp thuật oanh kích vang lên. Dương Phàm cảm thấy nơi kho báu mình đang ở cũng bị ảnh hưởng truyền đến chấn động nhỏ.
Sau khi Dương Phàm lấy đi linh thạch trong trận pháp, toàn bộ trận pháp bao quanh tòa thành mới chính thức tiêu tan. Mà lúc này, có thể sử dụng pháp lực không chỉ có ít ỏi mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đám tu sĩ Ngưng Thẩn KỲ và Luyện Khí Kỳ còn lại cả đám kích động vô cùng. rốt cục có thể sử dụng phép lực. Làm người tu tiên mà không thể sử dụng pháp lực đó là một loại cảm giác cực không thoải mái.
"Ầm ầm ầm, keng keng keng"
Theo sự biến hóa này, tình hình chiến đấu trong tòa thành lập tức nghiêng về một phía, những võ sĩ dân bản xứ cùng nhân loại kia dưới công công kích pháp thuật. Pháp Bảo của người tu tiên không hề còn sức phản kháng. Cho dù là những võ giả Tiên Thiên kia cũng giống như con kiến vậy, dưới một mãnh pháp thuật chụp xuống, trong chớp mắt liền hóa thành tro tàn. Có lẽ dùng hai chữ" Đồ sát" càng có thể hình dung được cục diện chiến đấu hiện tại. Chỉ mất thời gian nửa khắc, những dân bản xứ có ý đồ công kích cùng phản kháng đều bị giết chết không còn.
- Không nghĩ tới đầu mối then chốt của trận pháp chính là ở trong này.
Suy đoán của Dương Phàm trở thành sự thật, nhưng hắn không chút hối hân nào, dù sao cũng chiếm được linh thạch thượng phẩm mà mình đang thiếu khát nhất. Mỗi một khối linh thạch thượng phẩm ít nhất tương đương với một vạn khối linh thạch phổ thông, cho dù là năm khối linh thạch gần như hao hết linh khí kia cũng có thể thong thả bổ sung linh khí trong thiên địa. Linh thạch sau khi đạt tới cấp bậc thượng phẩm vậy công hiệu cùng mức quý trọng sẽ tăng lên một biên độ rất lớn. Ánh mắt Dương Phàm lại rơi xuống hai vật trên mặt đất: chiếc nhẫn bảy màu nhàn nhạt và tám đồ họa da dê không biết tên kia.
Hắn không chút do dự nhặt lên hai vật phẩm này. Dương Phàm trước tiên nhìn bản vẽ này một chút. Đồ án, đường cong bố trí phức tạp trên mặt khiến cho hắn cảm thấy một trận vô lực. Tuy nhiên hắn vẫn tránh ra một chút, trong lòng khẽ động:
"Không ngờ bản vẽ này là kỳ trận thượng cổ xung quanh Thất Thải Thành Bảo."
Là một vật phẩm trong Tu Tiên giới đương nhiên nó không chỉ là một bản vẽ đơn giản. Dương Phàm rót thần thức vào trong đó lập tức lượng lớn tin tức rộng rãi, phần lớn đều là tin tức có liên quan đến trận pháp.
- Vật nàv không ngờ là đồ vặt mà Trận pháp sư mơ ước.
Dương Phàm trịnh trọng thu nó vào trong Tiên Hồng Không Gian. Vật này có thể nói là di sản văn hóa cùng bảo bối của Tu Tiên giới, với hắn mà nói trước mắt có lẽ chưa có tác dụng, nhưng sau nàv thì không hẳn. Sau đó. hắn lại bắt đầu quan sát chiếc nhẫn bảy màu trong tay, trên thực tế dưới tình huống bình thường, chiếc nhẫn này nhìn qua cực kỳ bình thường, hiện ra màu sắc lấm tấm ảm đạm. Trên bản vẽ vừa rồi Dương Phàm chiếm được tin tức liên quan đến chiếc nhẫn bảy màu này.
- Cấm Pháp Chỉ Hoàn.
Dương Phàm gần như run rẩy niệm ra bốn chữ này. Đây chính là kỳ vật thượng cổ trong truyền thuyết. Trong dòng sông dài lịch sử cũng từng xuất hiện qua mấy lần như vậy. Cái gọi là Cấm Pháp Chỉ Hoàn đúng như ý nghĩ tên gọi của nó, nó có thể phát động thần thông nghịch thiên giống như trước đó trong tòa Thất Thải Thành Bảo không thể sử dụng pháp lực vậy. Dương Phàm thử rót pháp lực vào trong cấm Pháp Chỉ Hoàn, bỗng nhiên trong chiếc nhẫn này truyền đến một cỗ lực hấp dẫn khó hiểu, lấy tốc độ gần như khủng bố hút linh khí trong cơ thể Dương Phàm.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, pháp lực của Dương Phàm liền bị hút mất sáu thành. Tâm thần hắn run lên, mặt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng ngừng rót phép lực vào trong đó. Mà lúc này, hắn đã ý thức được trạng thái biến hóa xung quanh, toàn bộ linh khí trong kho báu đều ngưng trệ khó có thể chuyển động.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả pháp lực trong cơ thể chính Dương Phàm cũng bị áp chế. Linh khí trong cả khu vực này đều bị giam cầm, đây quả thực có thể nói là nghịch thiên. Dương Phàm cảm thấy điều tiếc nuối duy nhất chính là cấm pháp lĩnh vực này ngay cả pháp lực của chính mình cũng bị áp chế. Có lẽ chuyện này quan hệ đến việc hắn chưa có luyện hóa vật này. Dương Phàm đoán rằng, Cấm Pháp Chỉ Hoàn này hẳn là có thể phát động nhằm vào một cá thể nào đó, bằng không phát động phạm vi giống như vậy còn không phải hút cho hắn thành cái xác khô hay sao.
- Sao lại thế này? Ta đột nhiên lại không thể dùng pháp lực!
Đúng lúc này, một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lân cận kho báu vô cùng kinh hãi nói.
- CÓ thể mà, pháp lực của ta vẫn có thể sử dụng!
Một tu sĩ khác đứng ở xa xa vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Đừng nghĩ tới lừa ta!
Mấy tên tu sĩ còn lại cũng đều lộ ra cùng một loại biểu tình, một bộ không tin.
- Thật sự. ta không lừa các ngươi!
Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này vẻ mặt cười khổ nói.
- Thật sự?
Mấy tên tu sĩ khác đi tới.
- Thấy không, pháp lực vẫn có thể dùng mà.
Một gã tu sĩ trong đó phát ra một cái Hỏa cầu Thuật.
- ồ? Ta đột nhiên lại có thể sử dụng pháp lực!
Người tu sĩ này vẻ mặt cổ quái nói.
- Chó chết. lại bị tiểu tử này lừa!
- Nhanh lên, bảo vật trong Vương cung này nhiều vô số kề. Rất nhanh những tu sĩ này bắt đầu triển khai ý thức tìm kiếm.
- Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?
Người tu sĩ kia thì thào tự nói.
Đúng lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm băng lạnh tận vào cốt tủy:
- Ngươi là tu sĩ của trận doanh nào?
- A!
Tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này hoảng sợ, bộ dáng như thấy quỷ vậy.
- Ngươitu sĩ ma đạo!
Hắn sợ hãi phát hiện nam tử lạnh lùng trước mắt không ngờ là một cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
- Bẩm tiền bối. ta là đệ tử của Kim Hồng Môn. xin hỏi quý tính tiền bối?
- Kim Hồng Môn?
Trên khuôn mặt ác nghiệt của nam tử này lộ ra một tia dị sắc.
Bản chuyên màu xanh trong tay hắn chính một trong những kiện Pháp Bảo trấn sơn của Kim Hồng Môn. Hai khối bản chuyên trước mắt này tương đương với Linh Khí cực phẩm, uy thế vô cùng cường đại.
- Ta gọi là Thạch Thiên Hàn. đến từ trân doanh tán tu ma đạo!
Nam tử lạnh lùng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nhanh không chậm tránh ra, một thân ma khí đáng sợ gây nên áp lục khiến cho tu sĩ bốn phía trở nên khó thở. Thạch Thiên Hàn cất bước, thần thức cường đại quét ngang phương viên năm sáu phiến hỗn loạn trong tòa thành. Vô số tu sĩ tán tu cùng tập trung một chỗ, lập tức sinh ra xung đột lớn nhỏ. Trong tòa thành này bảo vật quả nhiên nhiều, nhưng số lượng tu sĩ cũng không ít, tranh đoạt là điều không thể tránh được.
Chỉ tính riêng trong Vương cung này đã có mấy thế lực đan xen một chỗ: Kim Hồng Môn, Quỷ Huyễn Môn, Lâm gia cùng Sở gia kinh đô cùng với một số tu sĩ rải rác khác. Thạch Thiên Hàn cường thế xuất trướng, khiến cho chúng tu sĩ không rét mà run
- Linh khí thật đáng sợ!
Chúng tu sĩ đều thành thành thật thật cách xa hắn một khoảng.
- Thật đúng là hỗn loạn.
Dương Phàm thầm than thở, sau khi tiến vào tòa thành hắn nắm giữ tiên cơ, đầu tiên chiếm được những kỳ vật thượng cổ như Diệt Nguyên Pháo, công thành nỗ xa cùng nổ tiễn. Sau đó tiến vào kho báu chiếm được Cấm Pháp Chỉ Hoàn trong truyền thuvết cùng với bản vẽ kỳ trận thượng cổ. Trong mấy thứ này, không đáng giá nhất chính là nổ tiễn, giá trị đã tương đương với một kiện Linh Khí thượng phẩm. Càng không cần phải nói tới Diệt Nguyên Pháo hay cấm Pháp Chỉ Hoàn và bản vẽ kỳ trận thượng cổ kia.
Dương Phàm là người đầu tiên tiến vào Hoàng cung, đối với tài liệu bảo vật các nơi thập phần hiểu rõ, hắn có thể khẳng định chỉ riêng một khỏa cấm Pháp Chỉ Hoàn trong tay mình giá trị cũng đã vượt xa toàn bộ tất cả bảo vật khác có trong Vương cung.
Mà hoàng cung của dân bản xứ cũng là nơi tinh túy nhất tòa thành, càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy hướng về bên này.
"Tê"
Vừa đi ra được mấy trượng. Dương Phàm phát hiện đệ tử Kim Hồng Môn đang giao chiến cùng với Quỷ Huyễn Môn. Hai thủ lĩnh của Quỷ Huyễn Môn, cô bé váy ngắn cùng nam tử mắt quỷ, Dương Phàm phi thường có ấn tượng. Thủ đoạn của cô bé váy ngắn Dương Phàm từng kiến thức qua.
Giờ phút này, chỉ thấy nam tử mắt quỷ kia cả người âm khi vây quanh, vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, một tiếng "thịch" vang lên, một mãnh quỷ vụ bao phủ, từ bên trong đi ra mấy chục cương thi tiến tới chém giết những tu sĩ Kim Hồng Môn. Thủ lĩnh Kim Hồng Môn là một gã đại hán có chút khôi ngô, trên người hào quang vàng rực, tản mát ra một cỗ khí thế nặng nề, trong tay cầm một thanh Kim Chuy (Chùy vàng). Dưới một chùy, kim quang tỏa ra bốn phía, trực tiếp chém chết hai cương thi Trúc Cơ Kỳ.
- Hắc hắc. Hồng Vòng! Chẳng lẽ ngươi muốn dùng lực một người chống lại hai người chúng ta sao?
Nam tử mắt quỷ thanh âm phi nam phi nữ tức giận nói. khiến cho người khác ghê tởm.
- Nhiều lời. khối linh thạch thượng phẩm này là Kim mỗ phát hiện trước, là côi bảo duy nhất trong số đống linh thạch kia. Há có thể dễ dàng giao cho các ngươi.
Nam tử được gọi là Hồng Vòng vẻ mặt bá đạo nói.
- Người thấy có phần, không bằng như vậy, ta dùng một trăm khối linh thạch trung phẩm nơi này trao đổi với ngươi, nếu ngươi đồng ý cũng không tính là thiệt thòi. nếu như không đồng ý, hừ hừ!
Nam tử mắt quỷ vẻ mặt uy hiếp nói.
"Linh thạch thượng phẩm!"
Dương Phàm vừa đi ngang qua nơi này trong lòng đột nhiên khẽ động. Không nghĩ tới ngoại trừ trong kho báu bí mật ra, trong thương khố nơi hoàng cung này không ngờ còn có một khối linh thạch thượng phẩm. Còn thiếu một khối linh thạch thượng phẩm nữa là hắn có thể khởi động khôi lỗi ngân giáp.
- Chuyện này
Nam tử cầm chùy có chút do dự.
Hắn hiểu rõ giá trị cùng chỗ quý báu của Linh thạch thượng phẩm, dựa theo tỉ lệ quy đổi thì một trăm khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một khối linh thạch thượng phẩm. Nhưng trao đổi thông thường trong thực tế không hẳn như vậy. Bởi vì linh thạch thượng phẩm quý hiếm cùng hiệu quả tu luvện cường đại, một trăm khối linh thạch trung phẩm bình thường không đổi được một khối linh thạch thượng phẩm.
Thử nghĩ mà xem, tu sĩ bậc cao nhìn xuống chúng tu sĩ bậc thấp dưới chân, làm sao có thể đổi linh thạch thượng phẩm trân quý lấy linh thạch bậc thấp được.
- Linh thạch thượng phẩm? Nếu đã để Thạch mỗ thấy được, như vậy cũng coi như có một phần của ta rồi
Dương Phàm đi tới giữa hai bên thản nhiên nói.
Ma khí tinh thuần kinh thế hãi tục kia khiến cho bốn gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong trận sắc mặt đại biến.
- Ngươi là ai?
Nam tử mắt quỷ cùng với Hồng Vòng gần như đồng thời lên tiếng.
- Ta là Thạch Thiên Hàn, vô danh tiểu tốt.
Dương Phàm bĩu môi một cái, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm linh thạch thượng phẩm Hồng Vòng đang cầm trong tay.
- Ngươi muốn thế nào?
Vẻ mặt Hồng Vòng cường ngạnh nói, tuy rằng kinh hãi khí thế của đối phương, nhưng không tỏ vẻ yếu thế chút nào.
- Khối linh thạch thượng phẩm này Thạch mỗ bắt buộc phải có.
Thanh âm Dương Phàm băng lạnh thấu xương, trên người ma diễm mãnh liệt bùng phát gần như muốn phóng lên cao. Giờ khắc này, lục lượng ma đạo tinh túy được hắn phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, trong phương viên một dặm, chúng tu sĩ không khỏi đánh rùng mình một cái.
- Thạch đạo hữu?
Đúng lúc này, từ phía xa bay tới ba đạo huyết ảnh. Một cỗ hơi thở huyết tinh giết chóc vọt tới. Người lên tiếng đúng là Huyết Ma lão thất, nữ tử thanh xuân bên cạnh hắn cùng chính là Huyết Ma lão lục, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ba người tới chính là Huyết Ma tam tử tiến vào Cửu u Bí Cảnh, trong số bảy đệ tử của Huyết Ma lão tổ tổng cộng có ba cao nhân đều là Trúc Cơ Kỳ.
- Trận doanh tán tu ma đạo!
Mấy nhân vật của hai thế lực Quỷ Huyễn Môn và Kim Hồng Môn đều sắc mặt đại biến, nam tử mắt quỷ hít vào một hơi, nói nhỏ với cô bé váy ngắn cùng Hồng Vòng.
- Không thể để bọn họ liên thủ, trước tiên giết chết Thạch Thiên Hàn này!
- Hì hì. giao cho ta.
Cô bé váy ngắn ngây thơ cười. Sau đó lại nhắm mắt lại, một tia dao động kỳ dị nhộn nhạo bay về phía Dương Phàm. Dương Phàm cả người lạnh như băng, một cỗ hàn khí trực tiếp thúc dục linh hồn, hơi thở tử vong uy hiếp đập thẳng vào mặt mà đến.
- Không tốt. đó là Mộng Hồn Đại Pháp.
Nữ tử thanh xuân trong Huyết Ma tam tử kinh hô một tiếng.
Thấy thu hồi Diệt Nguyên Pháo thành công. Dương Phàm cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chính mình phỏng đoán không sai nha: Tiên Hồng Giới chung quy là chí bảo nghịch thiên không phải túi trữ vật bình thường có thể so sánh, thời điểm sử dụng chỉ cần thôi động ý niệm căn bản không cần dùng pháp lực. Coi như là nhẫn không gian trong truyền thuyết lợi dụng nguyên lý không gian, đồng dạng cũng không quan hệ đến pháp lực. Chỉ có loại đạo cụ trữ vật như túi trữ vật thịnh hành ở Tu Tiên giới này mới cần phải có pháp lực để mở ra. Mà trong lúc này, chiến đấu giữa dân bản xứ trong Thất Thải Thành Bảo và tu sĩ bên ngoài đã tiến vào tình trạng giằng co.
Tu sĩ nhân loại ở trong khoảng thời gian ngắn chiếm được ưu thế, tuy nhiên bản thân tổn thương cũng không nhỏ. Trong số dân bản xứ, tên võ sĩ kim giáp kia khó có thể đánh bại, trên người kim quang lấp lánh giống như chiến thần, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ căn bản không phải đối thủ. Thực lực này gần như có thể so với Yến Vương Vũ Văn Liệt, ngẫu nhiên còn bay lên không trung, lăng không hư bộ giống nhu thần nhân, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều phát ra uy thế không thể ngăn cản. (Lăng không hư bộ = bước đi trong không)
Các thế lục lớn tổng cộng xuất động năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mới ngăn cản được hắn.
- Hành động nhanh lên một chút, phá hủy hết điểm đầu mối của trận pháp đi!
Huyết Ma lão thất rít gào một tiếng, trong tay nắm một thanh chiến đao huyết sắc, giờ phút này đã bị một vài vết thương nhẹ. Nếu không phải bởi vì bị hạn chế pháp lực, chỉ cần một gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ là có thể thoái mái giết chết võ sĩ kim giáp này. Dương Phàm thu tình huống bên kia vào trong mắt, vội vàng thu hồi hai chiếc Thứ hồn châm sau đó xuất ra Hóa thi thủy đã chuẩn bị trước đó, nhỏ lên hai xác chết. Lập tức hai cỗ thi thể bắt đầu bốc lên từng đạo khói nhẹ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ đang hòa tan. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua mấy chục công thành nỗ xa trên tường thành, trong lòng khẽ động. vội vàng chạy tới dùng tốc độ nhanh nhất thu lấy. Một đống nỗ tiễn chất ở bên cạnh, ước chừng mấy trăm cái để rải rác, hắn không chút khách khí đều thu về. Bên ngoài tòa thành mặc dù có một đội tu sĩ đang công kích, nhưng khoảng cách khá xa, lại là thời điểm đêm khuya, có trận pháp ngăn cách nên không thấy rõ tình huống bên này.
- Nhanh lên trên!
Đúng lúc này, có một bộ phận tu sĩ trong tòa thành chạy lên trên tường thành, có thể cũng nghĩ tới bảo vật trên này. Dương Phàm mặt lộ vẻ tiếc nuối, cũng không để ý những công thành nổ xa cùng nỗ tiễn còn lại trên tường thành, vội vàng trốn sang một bên yên lặng lẻn đi. Hắn đương nhiên không muốn cho tu sĩ của các thế lực biết cổ kỳ bảo cấm kỵ thời thượng cồ Diệt Nguyên Pháo đã bị minh đoạt được. Tuy nhiên, mặc dù hắn rất cẩn thận. đúng vào lúc đi xuống tòa thành vẫn bị một gã tu sĩ phát hiện.
- Ngươi
Tu sĩ kia vừa phun ra một tiếng. Dương Phàm đã vươn tay trái điểm hắn một cái." Phốc!"
Cổ họng tu sĩ này bị chọc thủng, trên mặt còn lộ ra vẻ kinh hãi. Mà Dương Phàm vẫn đứng cách hắn ở một cái góc bí ẩn cách ngoài mười mấy trượng. Bí kỹ Tiên Hồng bí quyết, miễu sát không thể ngăn cản. Dương Phàm nhân cơ hội này dung nhập vào trong hỗn loạn, ánh lửa bao phủ toàn tòa thành. Ngay tại một khắc này, hào quang bảy màu trên tòa thành mãnh liệt run lên, ảm đạm tới cực điểm, lung lay sắp đổ.
- Trận pháp lập tức sắp phá!
Chúng tu sĩ mừng rỡ, cả đám chiến ý hiên ngang công kích mãnh liệt hơn vài phần.
"Răng rắc"
Sau một lát, hào quang bảy màu vỡ tan, hóa thành một mãnh lốm đốm thưa thớt. Kỳ trận thượng cổ này rốt cục bị nổ tung!
- Trận pháp bị phá rồi!
Trong thành một mãnh hoan hô. Tuy nhiên ngay sau đó. chúng tu sĩ lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Sao lại thế này? Ta vẫn không thể sử dụng pháp lực.
Đám tu sĩ bên trong thành bộ dáng khó có thể tin. trong lúc nhất thời hỗn loạn không chịu nổi. Dương Phàm cũng lộ vẻ kinh ngạc, loại tình huống này quả thật ngoài dự đoán của hắn. Tuy nhiên, hắn phát hiện pháp lực trong cơ thể mình tuy rằng còn bị hạn chế nhưng đã có dấu hiệu có thể chuyển động. Hắn nâng tay lên, một viên hỏa cầu bắn ra.
"Chẳng lẽ đầu mối trung tâm của trận pháp này còn chưa bị phá?" Dương Phàm cau mày.
Lúc này, pháp lực trong cơ thể hắn tăng lên một bước, đã khôi phục được hai ba thành pháp lực. Hắn ngưng mắt nhìn về phương xa, phát hiện cách mình gần đó có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khôi phục một ít pháp lực, còn số Ngưng Thần Kỳ vẫn như cũ không thể sử dụng pháp lực. Không có pháp lực vậy không thể mở ra túi trữ vật, càng không thể phân chia bảo vật trong tòa thành.
Mấy tu sĩ Trúc Cơ KỲ trong tòa thành khôi phục một chút phép lực lập tức khiến cho tinh hình chiến đấu xảy ra kịch biến.
Võ sĩ kim giáp lập tức bị gắt gao áp chế.
- Hì hì! Lực lượng linh hồn rốt cuộc có thể toàn lực phát huy.
Cô bé Quỷ Huyễn Môn mặc váy ngắn màu trắng chân thật nói, cười dài nhìn võ sĩ kim giáp uy vũ không thể chống đỡ kia, sau đó nhắm mắt lại, một chút dao động kỳ dị nhộn nhạo bay ra. Tránh ở phía khác. Dương Phàm nhân cơ hội này đi vào vị trí trung tâm tòa thành, nơi này có một cung điện, bên ngoài còn có bức tường cao tới mấy trượng.
Phía ngoài cung điện có rất nhiều thị vệ thủ hộ đang giao chiến với các tu sĩ bên ngoài.
- Đây là hoàng cung của dân bản xứ.
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, trốn vào một góc. Sau đó thi triển Ẩn Nặc Thuật dung nhập trong bóng đêm, bóng dáng hoàn toàn biến mất. Ẩn Nặc Thuật ở giai đoạn sơ cấp khi ẩn thân chỉ cần khẽ động sẽ bại lộ thân ảnh. Tuy nhiên, theo cảnh giới cùng tu vi của tu sĩ tăng lên, sau khi tu luyện thuật này đến giai đoạn nhất định, cho dù trong di động cũng có thể bảo trì ẩn nấp. Lúc này Ẩn Nặc Thuật đã không còn là ẩn nấp mà là ẩn thân chân chính, hẳn nên gọi là Ẩn Thân Thuật hoặc là Tiềm Hành Thuật.
Dương Phàm hiện tại đã tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Tiềm Hành. Trong tình hình này, hắn rất nhanh di dộng xuyên qua khoảng trống, trong không gian mơ hồ cảm thấy một trận xao động. Chỉ là tốc độ di động khá cao, những động tĩnh này khó có thể tránh được, trừ phi là những môn phái cổ xưa lấy ẩn núp ám sát làm sở trường. Cứ thần không biết quỷ không hay như vậy, Dương Phàm lẻn vào trong hoàng cung của dân bản xứ, hắn cũng không đi hỏi đám thị vệ câu nào bởi vì ngôn ngữ dân bản xứ không giống với ngôn ngữ Tu Tiên giới.
Hắn đặc biệt bí mật đi tìm những nơi có trọng binh canh gác. Đồng thời cũng triển khai cảm quan cùng thần thức, xem xét bố cục trong vương cung của dân bản xứ. Rất nhanh, thần thức của hắn nắm giữ được một kho báu bí mật, còn có mấy thương khố nữa. Trong những thương khố này có chứa một lượng lớn linh thạch, số lượng kinh người, tuy nhiên đều là linh thạch cấp bậc hạ phẩm, linh thạch trung phẩm có một chút, mấy cái khác cất chứa không ít vũ khí, hộ giáp phẩm chất tốt đẹp. Đều là loại tài liệu tốt trên Tu Tiên giới, trong thương khố còn lại cũng để không ít tinh phẩm.
Đúng lúc này tiếng chém giết bên ngoài càng lúc càng lớn, càng lúc càng tiếp cận nơi này.
- Thời gian cấp bách!
Dương Phàm thâm thần rùng mình, cũng không cố vào mấy thương khố kia, lẻn thẳng đến kho báu bí mật. Kho báu bí mật kia được đặt trong tầng hầm, toàn bộ mật thất được tạo thành từ kim chúc kỳ dị, phía ngoài có một cánh cửa màu đen, về phần bên trong có cái gì thần thức Dương Phàm cũng không thể tra ra, kim chúc kỳ dị tạo thành mật khố không ngờ có thể ngăn cản thần thức. Ngay cả cảm quan của Dương Phàm cũng bị hạn chế đến mức thấp nhất.
Tuy nhiên hắn nghĩ tới nếu mặt khố này được bảo vệ bí ẩn như thế, còn bảo hộ tốt như thế. Trân bảo bên trong khẳng định không phải mấy thương khố kia có thể sánh bằng. Hắn rất nhanh đi vào bên cạnh mặt khố này, lại phát hiện kim chúc tạo nên mặt khố căn bản khó có thể phá hủy. Dương Phàm lấy ra Tam Linh Xích, đột nhiên vung lên oanh kích ở trên mật thất, linh quang ba màu sáng lên nhưng vách tường kim chúc kia vẫn không hề hao tổn.
Hắn lộ vẻ trầm ngâm, chuẩn bị để Lưu Ly Hàn Tinh Xà ẩn núp trong tay áo mình thử một chút. Đúng lúc này, phía trước truvền đến tiếng rít. một đạo kim quang từ một góc cung điện khác bắn lại đây. Ngưng mắt quan sát không ngờ là tên võ sĩ kim giáp kia, cũng không biết từ mật đạo nào mà chạy tới đây được. Giờ phút này sắc mặt võ sĩ kim giáp tái nhợt. Khóe miệng tràn đầy vết máu. dường như bị thương không nhẹ.
Dương Phàm vội vàng thu liễm hơi thở, dừng thân hình lại. Võ sĩ kim giáp nhìn quanh bốn phía. lập tức đi tới trước cánh cửa đen, sau đó xuất ra một chiếc chìa khóa mở cánh cửa kim loại màu đen nặng nề này ra. Hắn lập tức tiến vào kho báu, rồi đóng cánh cửa đen lại.
Sau đó, hắn có chút không biết chính là trong chớp mắt khi hắn mở cánh cửa màu đen kia ra. Dương Phàm như bóng với hình cũng đi theo vào.
"Ầm"
Cánh cửa kim loại màu đen đóng lại.
Võ sĩ kim giáp không ngừng thở dốc, sau đó ngã nằm trên mặt đất. Dương Phàm không nói hai lời. một quvền đánh vào gáy hắn khiến cho võ sĩ kim giáp lập tức ngất xỉu, đồng thời thi triển một cái Mê Man Thuật với hắn.
Ánh mắt đảo qua kho báu này, Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, chợt biến sắc. Kho báu này thoạt nhìn quả thật rất trống trải, dường như bên trong không có bảo vật gì tồn tại. Chỉ là ở trung tâm kho báu này có một quang hoàn bảy màu không ngừng biến ảo, lơ lửng tại trung tâm một trận pháp kỳ dị.
- Quang hoàn bảy màu!
Dương Phàm đột nhiên liên tường đến kỳ trận thượng cổ bao quanh, cho đến tận phút này đại đa số tu sĩ trong thành cũng không thể sử dụng pháp lực. Chẳng lẽ đây mới là đầu mối then chốt chân chính của kỳ trận thượng cổ kia?
Dương Phàm trong lòng sinh ra một suy đoán.
Hắn đi đến cạnh trận pháp này, phát hiện một trận pháp phức tạp tỏa ra hàn quang, ánh sáng trên đó lốm đốm lóe ra. lưu chuvển không ngừng, trung tâm được khảm tám khối linh thạch.
Linh thạch?
Ánh mắt Dương Phàm đột nhiên ngưng trọng, phát hiện linh thạch khảm trên mặt trận pháp không tầm thường, so với linh thạch trung phẩm của mình còn trong suốt mượt mà hơn, tỏa ra một cỗ linh khí tinh khiết vô cùng, nhưng lại đang hấp thu linh khí ngoại giới.
- Linh thạch thượng phẩm!
Ánh mắt Dương Phàm trở nên sáng ngời, đây chính là linh thạch thượng phẩm mà mình đang thiếu. Nếu có vật này, hắn có thể khu động thị vệ ngân giáp thực lực có thể so với bậc cao trong Tiên Hồng Không Gian, tuy nhiên giờ phút này, linh khí trong tám khối linh thạch kia đang kịch liệt tiêu hao. Nó chính là điểm đấu mối then chốt trung tâm, phải duy trì toàn bộ trận pháp của tòa thành, còn cần linh thạch tại tám trận pháp khác cùng hỗ trợ và tăng trưởng.
Không cần nhiều lời. Dương Phàm lập tức gỡ bỏ tám khối linh thạch xuống, phát hiện năm khối linh thạch thượng phẩm trong đó gần như tiêu hao hết, còn có ba khối linh thạch còn dư gần nửa linh lực. Nếu tiếp tục duy trì thêm nữa, mấy khối linh thạch còn lại này sợ rằng cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn tiêu hao không còn. Linh thạch lấy đi rồi, quang hoàn bảy màu trong kho báu cũng rơi xuống đất phát ra một tiếng " Đinh".
- Đây không ngờ là thật thể.
Dương Phàm ngưng mắt nhìn phát hiện vật thể dưới chân mình.
Đó là một chiếc nhẫn, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng bảy màu đang vô cùng ảm đạm. Ngoại trừ chiếc nhẫn ra, bên cạnh nó còn có một tấm bản vẽ bằng da thú, lộ ra hơi thở cùng phong cách cổ xưa. Cả kho báu lớn này chỉ còn lại kỳ vật không biết tên này.
- Ha ha ha! Pháp lực khôi phục rồi! Trận pháp gặp quỷ kia rốt cuộc cùng bị phá rồi!
Đồng thời lúc này, Dương Phàm nghe được thanh âm huyên náo ngoài kho báu, sau đó một trận tiếng pháp thuật oanh kích vang lên. Dương Phàm cảm thấy nơi kho báu mình đang ở cũng bị ảnh hưởng truyền đến chấn động nhỏ.
Sau khi Dương Phàm lấy đi linh thạch trong trận pháp, toàn bộ trận pháp bao quanh tòa thành mới chính thức tiêu tan. Mà lúc này, có thể sử dụng pháp lực không chỉ có ít ỏi mấy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đám tu sĩ Ngưng Thẩn KỲ và Luyện Khí Kỳ còn lại cả đám kích động vô cùng. rốt cục có thể sử dụng phép lực. Làm người tu tiên mà không thể sử dụng pháp lực đó là một loại cảm giác cực không thoải mái.
"Ầm ầm ầm, keng keng keng"
Theo sự biến hóa này, tình hình chiến đấu trong tòa thành lập tức nghiêng về một phía, những võ sĩ dân bản xứ cùng nhân loại kia dưới công công kích pháp thuật. Pháp Bảo của người tu tiên không hề còn sức phản kháng. Cho dù là những võ giả Tiên Thiên kia cũng giống như con kiến vậy, dưới một mãnh pháp thuật chụp xuống, trong chớp mắt liền hóa thành tro tàn. Có lẽ dùng hai chữ" Đồ sát" càng có thể hình dung được cục diện chiến đấu hiện tại. Chỉ mất thời gian nửa khắc, những dân bản xứ có ý đồ công kích cùng phản kháng đều bị giết chết không còn.
- Không nghĩ tới đầu mối then chốt của trận pháp chính là ở trong này.
Suy đoán của Dương Phàm trở thành sự thật, nhưng hắn không chút hối hân nào, dù sao cũng chiếm được linh thạch thượng phẩm mà mình đang thiếu khát nhất. Mỗi một khối linh thạch thượng phẩm ít nhất tương đương với một vạn khối linh thạch phổ thông, cho dù là năm khối linh thạch gần như hao hết linh khí kia cũng có thể thong thả bổ sung linh khí trong thiên địa. Linh thạch sau khi đạt tới cấp bậc thượng phẩm vậy công hiệu cùng mức quý trọng sẽ tăng lên một biên độ rất lớn. Ánh mắt Dương Phàm lại rơi xuống hai vật trên mặt đất: chiếc nhẫn bảy màu nhàn nhạt và tám đồ họa da dê không biết tên kia.
Hắn không chút do dự nhặt lên hai vật phẩm này. Dương Phàm trước tiên nhìn bản vẽ này một chút. Đồ án, đường cong bố trí phức tạp trên mặt khiến cho hắn cảm thấy một trận vô lực. Tuy nhiên hắn vẫn tránh ra một chút, trong lòng khẽ động:
"Không ngờ bản vẽ này là kỳ trận thượng cổ xung quanh Thất Thải Thành Bảo."
Là một vật phẩm trong Tu Tiên giới đương nhiên nó không chỉ là một bản vẽ đơn giản. Dương Phàm rót thần thức vào trong đó lập tức lượng lớn tin tức rộng rãi, phần lớn đều là tin tức có liên quan đến trận pháp.
- Vật nàv không ngờ là đồ vặt mà Trận pháp sư mơ ước.
Dương Phàm trịnh trọng thu nó vào trong Tiên Hồng Không Gian. Vật này có thể nói là di sản văn hóa cùng bảo bối của Tu Tiên giới, với hắn mà nói trước mắt có lẽ chưa có tác dụng, nhưng sau nàv thì không hẳn. Sau đó. hắn lại bắt đầu quan sát chiếc nhẫn bảy màu trong tay, trên thực tế dưới tình huống bình thường, chiếc nhẫn này nhìn qua cực kỳ bình thường, hiện ra màu sắc lấm tấm ảm đạm. Trên bản vẽ vừa rồi Dương Phàm chiếm được tin tức liên quan đến chiếc nhẫn bảy màu này.
- Cấm Pháp Chỉ Hoàn.
Dương Phàm gần như run rẩy niệm ra bốn chữ này. Đây chính là kỳ vật thượng cổ trong truyền thuyết. Trong dòng sông dài lịch sử cũng từng xuất hiện qua mấy lần như vậy. Cái gọi là Cấm Pháp Chỉ Hoàn đúng như ý nghĩ tên gọi của nó, nó có thể phát động thần thông nghịch thiên giống như trước đó trong tòa Thất Thải Thành Bảo không thể sử dụng pháp lực vậy. Dương Phàm thử rót pháp lực vào trong cấm Pháp Chỉ Hoàn, bỗng nhiên trong chiếc nhẫn này truyền đến một cỗ lực hấp dẫn khó hiểu, lấy tốc độ gần như khủng bố hút linh khí trong cơ thể Dương Phàm.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, pháp lực của Dương Phàm liền bị hút mất sáu thành. Tâm thần hắn run lên, mặt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng ngừng rót phép lực vào trong đó. Mà lúc này, hắn đã ý thức được trạng thái biến hóa xung quanh, toàn bộ linh khí trong kho báu đều ngưng trệ khó có thể chuyển động.
Dưới tình huống như vậy, ngay cả pháp lực trong cơ thể chính Dương Phàm cũng bị áp chế. Linh khí trong cả khu vực này đều bị giam cầm, đây quả thực có thể nói là nghịch thiên. Dương Phàm cảm thấy điều tiếc nuối duy nhất chính là cấm pháp lĩnh vực này ngay cả pháp lực của chính mình cũng bị áp chế. Có lẽ chuyện này quan hệ đến việc hắn chưa có luyện hóa vật này. Dương Phàm đoán rằng, Cấm Pháp Chỉ Hoàn này hẳn là có thể phát động nhằm vào một cá thể nào đó, bằng không phát động phạm vi giống như vậy còn không phải hút cho hắn thành cái xác khô hay sao.
- Sao lại thế này? Ta đột nhiên lại không thể dùng pháp lực!
Đúng lúc này, một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ lân cận kho báu vô cùng kinh hãi nói.
- CÓ thể mà, pháp lực của ta vẫn có thể sử dụng!
Một tu sĩ khác đứng ở xa xa vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Đừng nghĩ tới lừa ta!
Mấy tên tu sĩ còn lại cũng đều lộ ra cùng một loại biểu tình, một bộ không tin.
- Thật sự. ta không lừa các ngươi!
Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này vẻ mặt cười khổ nói.
- Thật sự?
Mấy tên tu sĩ khác đi tới.
- Thấy không, pháp lực vẫn có thể dùng mà.
Một gã tu sĩ trong đó phát ra một cái Hỏa cầu Thuật.
- ồ? Ta đột nhiên lại có thể sử dụng pháp lực!
Người tu sĩ này vẻ mặt cổ quái nói.
- Chó chết. lại bị tiểu tử này lừa!
- Nhanh lên, bảo vật trong Vương cung này nhiều vô số kề. Rất nhanh những tu sĩ này bắt đầu triển khai ý thức tìm kiếm.
- Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?
Người tu sĩ kia thì thào tự nói.
Đúng lúc này, phía sau hắn truyền tới một thanh âm băng lạnh tận vào cốt tủy:
- Ngươi là tu sĩ của trận doanh nào?
- A!
Tên tu sĩ Ngưng Thần Kỳ này hoảng sợ, bộ dáng như thấy quỷ vậy.
- Ngươitu sĩ ma đạo!
Hắn sợ hãi phát hiện nam tử lạnh lùng trước mắt không ngờ là một cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
- Bẩm tiền bối. ta là đệ tử của Kim Hồng Môn. xin hỏi quý tính tiền bối?
- Kim Hồng Môn?
Trên khuôn mặt ác nghiệt của nam tử này lộ ra một tia dị sắc.
Bản chuyên màu xanh trong tay hắn chính một trong những kiện Pháp Bảo trấn sơn của Kim Hồng Môn. Hai khối bản chuyên trước mắt này tương đương với Linh Khí cực phẩm, uy thế vô cùng cường đại.
- Ta gọi là Thạch Thiên Hàn. đến từ trân doanh tán tu ma đạo!
Nam tử lạnh lùng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nhanh không chậm tránh ra, một thân ma khí đáng sợ gây nên áp lục khiến cho tu sĩ bốn phía trở nên khó thở. Thạch Thiên Hàn cất bước, thần thức cường đại quét ngang phương viên năm sáu phiến hỗn loạn trong tòa thành. Vô số tu sĩ tán tu cùng tập trung một chỗ, lập tức sinh ra xung đột lớn nhỏ. Trong tòa thành này bảo vật quả nhiên nhiều, nhưng số lượng tu sĩ cũng không ít, tranh đoạt là điều không thể tránh được.
Chỉ tính riêng trong Vương cung này đã có mấy thế lực đan xen một chỗ: Kim Hồng Môn, Quỷ Huyễn Môn, Lâm gia cùng Sở gia kinh đô cùng với một số tu sĩ rải rác khác. Thạch Thiên Hàn cường thế xuất trướng, khiến cho chúng tu sĩ không rét mà run
- Linh khí thật đáng sợ!
Chúng tu sĩ đều thành thành thật thật cách xa hắn một khoảng.
- Thật đúng là hỗn loạn.
Dương Phàm thầm than thở, sau khi tiến vào tòa thành hắn nắm giữ tiên cơ, đầu tiên chiếm được những kỳ vật thượng cổ như Diệt Nguyên Pháo, công thành nỗ xa cùng nổ tiễn. Sau đó tiến vào kho báu chiếm được Cấm Pháp Chỉ Hoàn trong truyền thuvết cùng với bản vẽ kỳ trận thượng cổ. Trong mấy thứ này, không đáng giá nhất chính là nổ tiễn, giá trị đã tương đương với một kiện Linh Khí thượng phẩm. Càng không cần phải nói tới Diệt Nguyên Pháo hay cấm Pháp Chỉ Hoàn và bản vẽ kỳ trận thượng cổ kia.
Dương Phàm là người đầu tiên tiến vào Hoàng cung, đối với tài liệu bảo vật các nơi thập phần hiểu rõ, hắn có thể khẳng định chỉ riêng một khỏa cấm Pháp Chỉ Hoàn trong tay mình giá trị cũng đã vượt xa toàn bộ tất cả bảo vật khác có trong Vương cung.
Mà hoàng cung của dân bản xứ cũng là nơi tinh túy nhất tòa thành, càng ngày càng nhiều tu sĩ chạy hướng về bên này.
"Tê"
Vừa đi ra được mấy trượng. Dương Phàm phát hiện đệ tử Kim Hồng Môn đang giao chiến cùng với Quỷ Huyễn Môn. Hai thủ lĩnh của Quỷ Huyễn Môn, cô bé váy ngắn cùng nam tử mắt quỷ, Dương Phàm phi thường có ấn tượng. Thủ đoạn của cô bé váy ngắn Dương Phàm từng kiến thức qua.
Giờ phút này, chỉ thấy nam tử mắt quỷ kia cả người âm khi vây quanh, vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, một tiếng "thịch" vang lên, một mãnh quỷ vụ bao phủ, từ bên trong đi ra mấy chục cương thi tiến tới chém giết những tu sĩ Kim Hồng Môn. Thủ lĩnh Kim Hồng Môn là một gã đại hán có chút khôi ngô, trên người hào quang vàng rực, tản mát ra một cỗ khí thế nặng nề, trong tay cầm một thanh Kim Chuy (Chùy vàng). Dưới một chùy, kim quang tỏa ra bốn phía, trực tiếp chém chết hai cương thi Trúc Cơ Kỳ.
- Hắc hắc. Hồng Vòng! Chẳng lẽ ngươi muốn dùng lực một người chống lại hai người chúng ta sao?
Nam tử mắt quỷ thanh âm phi nam phi nữ tức giận nói. khiến cho người khác ghê tởm.
- Nhiều lời. khối linh thạch thượng phẩm này là Kim mỗ phát hiện trước, là côi bảo duy nhất trong số đống linh thạch kia. Há có thể dễ dàng giao cho các ngươi.
Nam tử được gọi là Hồng Vòng vẻ mặt bá đạo nói.
- Người thấy có phần, không bằng như vậy, ta dùng một trăm khối linh thạch trung phẩm nơi này trao đổi với ngươi, nếu ngươi đồng ý cũng không tính là thiệt thòi. nếu như không đồng ý, hừ hừ!
Nam tử mắt quỷ vẻ mặt uy hiếp nói.
"Linh thạch thượng phẩm!"
Dương Phàm vừa đi ngang qua nơi này trong lòng đột nhiên khẽ động. Không nghĩ tới ngoại trừ trong kho báu bí mật ra, trong thương khố nơi hoàng cung này không ngờ còn có một khối linh thạch thượng phẩm. Còn thiếu một khối linh thạch thượng phẩm nữa là hắn có thể khởi động khôi lỗi ngân giáp.
- Chuyện này
Nam tử cầm chùy có chút do dự.
Hắn hiểu rõ giá trị cùng chỗ quý báu của Linh thạch thượng phẩm, dựa theo tỉ lệ quy đổi thì một trăm khối linh thạch trung phẩm có thể đổi được một khối linh thạch thượng phẩm. Nhưng trao đổi thông thường trong thực tế không hẳn như vậy. Bởi vì linh thạch thượng phẩm quý hiếm cùng hiệu quả tu luvện cường đại, một trăm khối linh thạch trung phẩm bình thường không đổi được một khối linh thạch thượng phẩm.
Thử nghĩ mà xem, tu sĩ bậc cao nhìn xuống chúng tu sĩ bậc thấp dưới chân, làm sao có thể đổi linh thạch thượng phẩm trân quý lấy linh thạch bậc thấp được.
- Linh thạch thượng phẩm? Nếu đã để Thạch mỗ thấy được, như vậy cũng coi như có một phần của ta rồi
Dương Phàm đi tới giữa hai bên thản nhiên nói.
Ma khí tinh thuần kinh thế hãi tục kia khiến cho bốn gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong trận sắc mặt đại biến.
- Ngươi là ai?
Nam tử mắt quỷ cùng với Hồng Vòng gần như đồng thời lên tiếng.
- Ta là Thạch Thiên Hàn, vô danh tiểu tốt.
Dương Phàm bĩu môi một cái, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm linh thạch thượng phẩm Hồng Vòng đang cầm trong tay.
- Ngươi muốn thế nào?
Vẻ mặt Hồng Vòng cường ngạnh nói, tuy rằng kinh hãi khí thế của đối phương, nhưng không tỏ vẻ yếu thế chút nào.
- Khối linh thạch thượng phẩm này Thạch mỗ bắt buộc phải có.
Thanh âm Dương Phàm băng lạnh thấu xương, trên người ma diễm mãnh liệt bùng phát gần như muốn phóng lên cao. Giờ khắc này, lục lượng ma đạo tinh túy được hắn phát ra vô cùng nhuần nhuyễn, trong phương viên một dặm, chúng tu sĩ không khỏi đánh rùng mình một cái.
- Thạch đạo hữu?
Đúng lúc này, từ phía xa bay tới ba đạo huyết ảnh. Một cỗ hơi thở huyết tinh giết chóc vọt tới. Người lên tiếng đúng là Huyết Ma lão thất, nữ tử thanh xuân bên cạnh hắn cùng chính là Huyết Ma lão lục, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ba người tới chính là Huyết Ma tam tử tiến vào Cửu u Bí Cảnh, trong số bảy đệ tử của Huyết Ma lão tổ tổng cộng có ba cao nhân đều là Trúc Cơ Kỳ.
- Trận doanh tán tu ma đạo!
Mấy nhân vật của hai thế lực Quỷ Huyễn Môn và Kim Hồng Môn đều sắc mặt đại biến, nam tử mắt quỷ hít vào một hơi, nói nhỏ với cô bé váy ngắn cùng Hồng Vòng.
- Không thể để bọn họ liên thủ, trước tiên giết chết Thạch Thiên Hàn này!
- Hì hì. giao cho ta.
Cô bé váy ngắn ngây thơ cười. Sau đó lại nhắm mắt lại, một tia dao động kỳ dị nhộn nhạo bay về phía Dương Phàm. Dương Phàm cả người lạnh như băng, một cỗ hàn khí trực tiếp thúc dục linh hồn, hơi thở tử vong uy hiếp đập thẳng vào mặt mà đến.
- Không tốt. đó là Mộng Hồn Đại Pháp.
Nữ tử thanh xuân trong Huyết Ma tam tử kinh hô một tiếng.