- Hồn phi phách tán.
Dương Phàm nói ra từng chữ một. Hậu quả sống lại thất bại hắn đương nhiên sẽ không giấu diếm đệ tử mình.
- Nếu như hồn phi phách tán vậy triệt để không có cơ hội sống lại, tối thiểu là ở trong giới này là thế.
Dương Phàm cam đoan nói.
- Một thành hy vọngvậy thì quá nguy hiểm.
Hiển nhiên Thương Vân rất do dự, trong lòng lưỡng lự không chắc rất khó quyết định.
- Đương nhiên
Dương Phàm đột nhiên chuyển lời:
- Nếu như trong lòng nàng còn có một tia chấp niệm, nói trên lý luận vi sư còn có hai ba phần hy vọng để tàn hồn của nàng tụ lại biến nàng thành quỷ.
Biến thành quỷ?
Thương Vân không khỏi cứng lại, không ngờ Dương Phàm còn có biện pháp như thế. Chỉ là sau khi biến thành quỷ rồi, gần như không có bao nhiêu ký ức trí tuệ, tất cả chỉ biết làm việc theo bản năng, như vậy cho đến khi tu luyện đến cấp bậc QUỷ Vương cao cấp. Hơn nữa Thương Vân cũng không thể khẳng định tỷ tỷ chết đi, trong hồn phách ý thức còn có chấp niệm mạnh mẽ hay không. Bởi vì tỷ tỷ hắn chết đi là do treo cổ, là tự nguyện. Đây là do chính cô ta bằng ý thức chủ quan làm ra, không tồn tại tình huống chết oan gì.
- Sư tôn theo ngài nói dùng phương pháp nào tốt hơn?
Thương Vân thật khó có thể hạ quyết tâm. Xác suất sống lại tuy rằng rất thấp nhưng luôn luôn có một đường hy vọng. Tuy rằng biến thành quỷ rất quỷ dị, xác suất cũng không lớn nhưng còn hơn để tỷ tỷ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
- Phương pháp nào tốt hơn?
Dương Phàm nao nao chợt nghiêm túc nói:
- Cả hai phưong phép đều không tốt, hơn nữa xác suất thấp như thế, ta căn bản không dự định ra tay.
- Ý của sư tôn là
Trong lòng Thương Vân lộp bộp một tiếng, cho rằng Dương Phàm không chịu giúp mình. Thử nghĩ một khi Dương Phàm thất bại, danh tiếng dược sư đệ nhất kinh đô của hắn chẳng phải sẽ hao tổn rất nhiều?
Điệp Liên tức giận trừng Dương Phàm.
- Hiện giờ ta chỉ là một dược sư cấp thấp, xác suất phục sinh đương nhiên rất thấp. Nếu có một ngày ta có thể tăng lên cấp cao, thực lực tăng mạnh vậy xác suất phục sinh khẳng định vượt xa bây giờ.
Dương Phàm hời hợt nói.
- Cấp cao?
Ánh mắt hai người sáng lên, đồng thời cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Nghe ngữ khí của Dương Phàm giống như hắn khẳng định có thể tăng lên cấp cao. Nên biết rằng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tăng lên cấp cao, có thể nói trăm người không có một, không ai có thể chắc chắn mình tuyệt đối có thể vượt qua cấp cao.
- Hóa ra sư tôn đã sớm có dự định, là đồ nhi quá gấp gáp.
Thương Vân có vẻ xấu hổ nói. Ánh mắt Dương Phàm vĩnh viễn sẽ không chỉ cực hạn trước mắt, cho nên hiện giờ hắn căn bản không dự định phục sinh tỷ tỷ Thương Vân mà nghĩ tới tương lai.
- Quan tài băng tinh này ít nhất có thể bảo trì thi thể tỷ tỷ trăm năm không đổi trong trăm năm này, khẳng định sư tôn có thể tăng lên cấp cao.
Thương Vân đầy tự tin nói.
Dương Phàm lại có chút kinh ngạc: một trăm năm, có cần lâu vậy không?
Thầy trò hai người cũng không ở lại mặt địa Ám Huyết Vương Triều lâu, đi trở về Tiên Hồng Y Quán. Mục đích chủ yếu Dương Phàm tới đây, ngoại trừ xem tình huống tỷ tỷ Thương Vân, còn muốn gặp vị cao nhân phía sau Thương Vân. Chỉ tiếc nguyện vọng thứ hai không thể thực hiện được. Sau khi hai người rời đi một lúc trong góc phòng mặt địa Ám Huyết Vương Triều hiện ra hai bóng người. Trong đó một người là Ám Thiên Quân Vương mang mặt nạ thần bí khó lường, người còn lại là một lão nhân khô gầy, chính là Bổ Thiên Quân Vương Dương Phàm từng gặp mặt một lần ở La Sơn Quốc.
Lúc này, hai vị Quân vương xuất hiện cùng lúc. Bọn họ nhìn phương hướng Dương Phàm rời đi, trong ánh mắt lộ ra ý tứ hàm xúc khác thường.
- Ha ha một trăm năm sau? Lạo phu hoài nghi một trăm năm sau Ngư Dương Quốc này sẽ tăng thêm một vị Nguyên Anh cấp cao.
Bổ Thiên Quân Vương mặt đầy ý cười nói.
- Nguyên Anh Kỳ? Rất khó, rất khó.
Ám Thiên Quân Vương lẩm bẩm:
- Ta ba mươi tuổi tăng cấp Kim Đan, hôm nay bước vào đại tu sĩ cảnh giới Kim Đan nhiều năm nhưng cùng không dám kết luận đời này có cơ hội tăng cấp Nguyên Anh.
- Đúng vậy, chỉ mong người này có thể sớm ngày tăng lên cấp cao, nếu như hắn có thể bước vào Nguyên Anh Kỳ, tất cả sự tình sẽ trở nên dễ dàng.
Bổ Thiên Quân Vương khẽ thở dài.
Hai người chỉ nói chuyện một lát liền biến mất thần bí, dung nhập vào Ám Huyết Vương Triều, quỷ thần khó lường. Dương Phàm dừng ở kinh đô vài ngày, liền vội rời đi. Tất cả người theo dấu hắn đều mất đi mục tiêu, việc này còn gây ra một cơn sóng ngầm. Bốn năm ngày sau, đầu nguồn Thanh Giang Hà Ngư Dương Quốc, khu vực dãy núi mênh mang.
Vù!
Một thanh niên tuấn nhã xuất trần lưng đeo sọt thuốc, đạp một đám mây xanh thanh thúy xuất hiện ở nơi này, ở trong tay hắn cầm một chiếc ngọc giản, thần sắc thanh thản, ánh mắt có khi quan sát địa hình phía dưới.
- Dược Tiên cốc, hẳn ở ngay gần đây.
Thanh niên lẩm bẩm. Hắn chính là Dương Phàm chạy từ kinh đô đến đây, ở kinh đô Dương Phàm an bài thỏa đáng mọi chuvện, y quán do Thương Vân toàn quyền quản lý, đương nhiên cũng ban cho đệ tử không ít bảo bối. Tặng cho linh đan, ngọc giản, Pháp Bảo đủ để Thương Vân dùng mấy chục năm. Trong rất nhiều tặng vật này, lại còn có một viên Trúc Cơ Đan.
Trúc Cơ Đan!
Đó chính là Thánh Đan mà chúng tu sĩ cấp thấp mơ ước!
Lúc đó, Thương Vân thiếu chút nữa hô to, chỉ cảm thấy sư tôn mình càng thêm sâu không thể lường. Chỉ thấy được Dương Phàm bạo tay, mới càng thêm kinh ngạc.
"Ngươi được ta truyền thừa rất nhiều y đạo trấn thủ Tiên Hồng Y Quán này. Lần này từ biệt lúc nào trở về thì ngay cả vi sư cũng không thể dự liệu. Có lẽ vài chục năm cũng có thể mấy chục mấy trăm năm."
Trước khi đi, Dương Phàm cũng ký thác hy vọng rất lớn với Thương Vân. Hắn cũng hy vọng mấv chục năm sau lúc mình trở về Ngư Dương quốc, sẽ còn có thể thấy được Tiên Hồng Y Quán thuộc về mình. Phi hành một lát phía trước đột ngột xuất hiện một mãnh mây mù, bao phủ cảnh vật bên dưới.
- Mây mù này có cổ quái, lại còn có tác dụng ngăn trở thần thức xem ra bên dưới rất có thể là Dược Tiên cốc.
Dương Phàm quan sát một lúc chậm rãi hạ xuống mặt đất. Ngưng mắt nhìn phía trước, phát hiện hoàn cảnh bên trong rối ren phức tạp, mơ hồ có thể thấy từng đám sương mù, người thường đi vào sẽ rất dễ lạc đường. Hắn suy đoán toàn bộ Dược Tiên cốc này được một trận pháp hộ phái cao minh bao phủ. Dược Tiên cốc là địa phương mẫu thân Dương Phàm đã từng lớn lên. Vũ Tịch cô nương cũng có thể ở nơi này. Để tránh đường đột và tỏ ý tôn trọng, Dương Phàm sẽ không tùy tiện xông vào, mà đi sát ở vùng đất bên ngoài.
Lúc đi tới một chỗ đột nhiên hắn nghe ở một cửa cốc phía trước, truyền đến tiếng cầu xin của một thiếu niên:
- Dược sư tiền bối Dược Tiên cốc, xin cứu trị sư tôn ta!
"Ồ?"
Dương Phàm vội đi sang, thấy một chiếc kiệu toàn thể kiên cố dày như sắt thép, không biết chế tạo bằng chất liệu gì, lúc này hoàn toàn phong bế chỉ thấy bóng người ở cửa sổ trong suốt, ở bên ngoài cỗ kiệu có bốn thanh niên cường tráng đang nâng kiệu. Người đang lớn tiếng cầu xin, là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy, đôi mắt sáng sủa, thân thể tuy không lớn nhưng tràn ngập một lực lượng dã tính.
Bất luận là bốn thanh niên nâng kiệu hay là thiếu niên cầu xin phía trước, đều có chung một đặc điểm: thân thể tràn ngập lực lượng, lực lượng cơ thể vượt xa tu sĩ cùng cấp. Tuy rằng thiếu niên chỉ mười sáu mười bảy tuổi nhưng có tu vi Ngưng Thần sơ kỳ, thiên phú này ở tu tiên giới cũng coi là bậc cao. Còn bốn thanh niên cường tráng nâng kiệu cũng là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, tuổi khoảng từ hai mươi đến ba mươi.
"Người bên trong kiệu, sẽ là ai đây?"
Dương Phàm hiếu kỳ, nhưng không tùy tiện tra xét mà từ từ bước đến. Hắn vừa đi tới gần một chút lập tức dẫn tới bốn người nâng kiệu đề phòng.
- Vị đại ca này, xin hỏi huynh có phải là dược sư Dược Tiên cốc?
Thiếu niên vừa thấy bộ dáng Dương Phàm lưng đeo sọt thuốc, ánh mắt sáng lên nghĩ lầm hắn là đệ tử Dược Tiên cốc.
- Dược Tiên cốc?
Dương Phàm mĩm cười nói:
- Dương mỗ đích thật là dược sư, nhưng là ở xa từ kinh đô nghe danh mà đến đang muốn tìm dược sư Dược Tiên cốc tham thảo y thuật.
Thiếu niên kia nghe vậy, ánh mắt tối sầm rất thất vọng, nhưng cũng không thất lễ, khom người nói:
- Vị đại ca này, đệ gọi Lăng Thiết, sư huynh đệ đồng môn cùng sư tôn đều gọi là Thiết nhi.
- Ồ, hóa ra là Lăng tiểu đệ.
Dương Phàm cười khẽ:
- Chẳng hay sư tôn đệ có thương bệnh gì lại không tiếc tìm tới Dược Tiên cốc ẩn cư sơn lâm hoang dã này?
- Điều này
Lăng Thiết vừa định nói, bên trong kiệu đột nhiên truyền ra một giọng nói người thanh niên:
- Tiểu sư đệ, bớt nói nhiều lời với người ngoài, ta ở trong kiệu bảo hộ sư tôn, đệ nghĩ cách mời ra dược sư Dược Tiên cốc đi.
Giọng thanh niên bên trong kiệu có mấy phần không kiên nhẫn.
- Vâng. đại sư huynh.
Lăng Thiết cười áy náy với Dương Phàm liền đi về phía cửa cốc, vừa đi vừa hô. Chẳng qua vừa đi tới chỗ đó, phía trước cửa cốc đột nhiên nhảy ra một con mãng xà màu xanh dài bảy tám trượng, mở mồm máu nhe răng, mắt lạnh nhìn nhóm người bên ngoài. Toàn thân mãng xà phủ hoa văn màu xanh, đuôi dài rất nhỏ, thân thể cực kỳ linh hoạt. Cổ quái nhất là đầu mãng xà này, lại mọc ra ba con mắt, trong có một con mắt đang nhấp nháy.
"Mãng xà nàv ít nhất là yêu thú cấp ba, lại có đến ba con mắt rốt cuộc là quái vật gì? Lẽ nào là biến dị?"
Dương Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, tỉ mỉ quan sát răng nanh độc mãng, bên trên lóe ra tia sáng xám khó nhận ra được. Vừa nghĩ tới yêu thú biến dị, Dương Phàm đột nhiên nhớ tới Lưu Ly Hàn Tinh Xà của mình, thần thức thâm nhập vào Linh thú viên trong Tiên Hồng Không Gian phát hiện trứng tinh thể đường kính ba thước, lúc này đã xuất hiện vài vết rách.
Răng rắc!
Khi Dương Phàm cố ý cảm ứng, dao động sinh mệnh trong trứng tinh thể đột nhiên mạnh lên mấy phần. Cả trứng tinh thể liền phá vỡ hơn nửa lộ ra một con rắn băng tinh cuộn mấy vòng, vẫn dài ba xích như trước. Dương Phàm lộ ra vẻ cổ quái, trải qua một lần lột xác, kích thước Lưu Ly Hàn Tinh Xà này vẫn không có gì biến hóa?
Tuy nhiên, hắn xác thật cảm nhận được khí tức con rắn này đã biến hóa, cỗ hàn khí kia càng thêm đáng sợ thẳng tận xương tủy linh hồn, bên ngoài băng xà càng thêm trơn bóng trong suốt nhưng lại thêm vài phần bền dai.
Dương Phàm có thể xác định Lưu Ly Hàn Tinh Xà đã lột xác thành công, càng tự thân thúc đẩy tăng cấp một hơi đột phá cấp bậc yêu thú cấp ba. Lúc ở cấp hai đỉnh con rắn này đã có thể đánh chết Trúc Cơ bình thường, mà lúc này đã vào cấp ba thực lực của nó sẽ phát sinh biến hóa gì?