Tình cảnh như thế khiến cho hai đại tu sĩ Kim Đan Tiết Nhân, Nghiêm Xuyên cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Bởi vì tu vi của Dương Phàm tiến triển thật sự quá nhanh, nếu cứ tiếp tục thế này, tương lai vài chục năm thậm chí cũng có thể trong thời gian ngắn tấn chức Nguyên Anh.
- Không nghĩ tới ở trong Thiên Lan Điện tàn khốc đáng sợ đó, Dương Phàm này lại có thể toàn thân trở ra, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ trợ giúp cho Âu Dương Phong, chính hắn còn thu hoạch không ít, liên tục gặp kỳ ngộ.
Nghiêm Xuyên kinh sợ nói một hơi, nhưng càng cảm thấy vô lực.
- Ta lo lắng nhất là hắn một hơi bế quan mười mấy năm, lần sau xuất quan cùng đã tấn chức Nguyên Anh bậc cao.
Trong mắt Tiết Nhân lộ ra vài phần lo lắng.
- Mặc dù Dương Phàm hiện tại, chỉ sợ thực lực của hắn đã cao hơn hai chúng ta rồi. Nghiêm Xuyên thở dài một hơi, vừa có vẻ không đành lòng, vừa có vẻ hoảng sợ.
Tuy nhiên, thời gian Dương Phàm bế quan, cũng không kéo dài như trong tưởng tượng của bọn họ.
Một tháng sau, một bầu khí trời sáng mở cùng dao động linh khí kỳ dị, nhộn nhạo trên bầu trời động phủ của Dương Phàm.
Chúng Kim Đan bậc cao trên đảo đều rối rít tung thần thức dò xét.
Tuy nhiên, thần thức của họ vừa tới gần động phủ, đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Ngay cả Đại trưởng lão họ Diệp không kìm nổi tò mò thả ra thần thức, đồng dạng không thể dò xét được tình hình trong động phủ Dương Phàm.
"Người này ở trong Thiên Lan Điện kỳ ngộ không ít, không biết lần này đang luyện linh đan diệu dược gì đây?"
Đại trưởng lão họ Diệp thậm chỉ hơi ngứa ngáy trong lòng.
Phải biết rằng, ngay cả Duyên Thọ Đan, Dương Phàm đều có, lần này lại làm chuyện thần bí như thế. khẳng định là linh đan cực kỳ quý báu hiếm thấy.
Cùng lúc này ở trong động phủ.
Trên khoảng không lòng bàn tay Dương Phàm lơ lửng một viên đan dược thần kỳ bằng cỡ ngón cái, gần như trong suốt, tỏa sáng ra bốn phía.
"Đây là Nguyên Linh Đan sao? Vì sao trong các sách cổ ở Tu Tiên giới ta cùng chưa từng nghe nói qua."
Dương Phàm trầm ngâm nghĩ ngợi không thôi. Bởi vì phối phương luyện chế Nguyên Linh Đan là lấy từ Luyện Đan Thiên của Tiên Hồng Quyết.
Sau khi xem xét thật kỹ một hồi lâu, Dương Phàm cắn răng một cái, đưa vào miệng nuốt vào viên Nguyên Linh Đan, luyện chế bằng các loại tài liệu cực phẩm, hiếm thay trên thế gian này.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, rơi vào một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích.
Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng không cách nào hình dung, chỉ thấy vừa nguyên thủy xa lạ, vừa thân thiết dị thương, đang lưu chuyển trong cơ thể mình.
Thậm chí còn có một cảm giác kỳ dị nảy sinh trong linh hồn của hắn.
Trong mơ hồ, Dương Phàm biết bản thân minh đã xảy ra biến hóa, nhưng loại biến hóa này không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Thật lâu sau, hắn mở to mắt, trong hai tròng mắt nhưng lại sáng lóng lánh, giống như hai hạt châu mở ảo.
Hắn đưa mắt nhìn thế giới trước mắt, lại có một loại thể ngộ về sự vật càng rõ ràng hơn.
Tại trên thể gian này, có một số người bẩm sinh, đã có được thiên phú nhất đẳng hơn ngươi. Đồng thời, cũng định trước đa số người sẽ rơi vào tình trạng bình thường, điều này cũng không phải là lời giả dối.
Giờ phút này Dương Phàm còn có cảm giác kỳ dị, dường như bản thân mình đứng rất cao so với người khác, tầm nhìn xa hơn, ngày sau cùng có thể đi xa hơn.
Vì cái gì Vô Song dựa vào cái bảng hiệu Tiên Hồng Y Quán liền có thể trực tiếp ngộ đạo, liên tục vượt cấp, mà đa số mọi người cho dù đứng xem cả đời tại trước mặt tấm bảng hiệu kia, cũng chưa chắc có thể có được đột phá gì.
Dần dần, ánh sáng lấp lánh giữa hai tròng mắt của Dương Phàm biến mất, trở lại vẻ giản dị bình thường.
Dương Phàm hiểu rằng mình đã không còn như bình thường, cho dù không có Tiên Hồng Quyết nghịch thiên, cũng có được năng lực tấn chức Nguyên Anh Kỳ.
"Như vậy xem ra, ta thăng cấp Diễn Căn Kỳ ít nhất tỷ lệ có thể tăng thêm mấy phần." Dương Phàm thầm chờ mong.
Theo sau, không hề ít bậc cao Kim Đan trên Thiên Nhạc Viên lại đây dò hỏi.
Nói là dò hỏi, còn không bằng nói là muốn tìm hiểu xem Dương Phàm luyện chế ra linh đan gì.
Dương Phàm tươi cười tiếp đón những khách quý này, trong lời nói rất cẩn trọng.
Rồi mấy ngày sau, Dương Phàm lại bắt đầu bế quan luyện đan.
Lần thứ hai bế quan thời gian cũng không kém, hai ba tháng chớp mắt trôi qua.
Trong thời gian này, Dương Phàm từng nhiều lần mở ra đan lô, mỗi lần có thể luyện ra ước chừng hai đến ba viên linh đan.
- Ha ha! So với Nguyên Linh Đan, Cực Âm Cực Dương Đan, loại Ngưng Hóa Đan này tương đối dễ dàng hơn nhiều.
Dương Phàm cười ha hả, lẩm bẩm nói một mình.
Thì ra, lần này hắn luyện chế là Ngưng Hóa Đan chuyên để tăng lên xác suất tấn chức Kim Đan Kỳ!
Có tài liệu dồi dào, pháp quyết luyện đan độc môn cùng vói Khai Quang Tịnh Thế Diễm ba thứ này hợp lại, ba tháng này Dương Phàm lại luyện chế được hơn mười viên Ngưng Hóa Đan.
Chuyện này nếu để cho luyện đan đại sư trên Tu Tiên giới biết được, chỉ sợ sẽ ganh tỵ tới phát cuồng.
Lần này sau khi xuất quan, Dương Phàm sai Phó Bình tìm gọi đến chín thủy thủ trên Thiên Hành Chu vốn thuộc về mình lúc trước.
Những thủy thủ này đều là tinh anh, Dương Phàm tuyển ra từ trên hòn đảo nhỏ lúc trước, tuổi lớn nhất cũng mới hơn năm mươi tuổi, nhưng tu vi của họ đều cùng một cấp Trúc Cơ đại viên mãn.
- Tự do của các ngươi là ta ban tặng, hiện tại ta cho các ngươi một cái lựa chọn. Dương Phàm đảo mắt nhìn lướt qua chín tên thủy thủ.
- Từ nay về sau các ngươi đi theo ta, Dương mỗ sẽ giúp cho các ngươi có được cơ hội tiến thêm một bước vượt qua.
Trong hai mắt DuơngPhàm bỗng nhiên lấp lánh sáng, dường như muốn xuyên thủng tâm linh của mấy người trước mắt.
Ở dưới áp lực tiếp cận Nguyên Anh Kỳ, những người này ngay cả thở mạnh cùng không dám.
- Thề sống chết đi theo đại nhân, vượt lửa băng sông, khó khăn không thoái thác. Đầu tiên có một gã lão già tỏ thái độ, hắn là lớn nhất tuổi những trong người này.
- Tốt! Viên Ngưng Hóa Đan này ban cho ngươi.
Dương Phàm lộ ý cười, tặng cho hắn một viên Ngưng Hóa Đan.
- Cái gì? Ngưng Hóa Đan!
Lão già hai tay run run đón lấy viên Ngưng Hóa Đan.
Tiếp theo sau, tám thủy thủ kia đều nguyện trung thành, đều nhận được một viên Ngưng Hóa Đan, mà vô số tu sĩ bậc thấp tha thiết mơ ước!
- Các ngươi nếu đã quyết định thần phục Dương mỗ, ta cũng ban cho các ngươi cơ hội một bước tăng lên thực lực, như vây Dương mỗ cũng phải thu lấy của các ngươi một thứ.
Dương Phàm hơi nhếch khóe miệng nói.
Bất chợt, một uy áp tinh thần không thể ngăn cản, ép tới làm cho chín gã thủy thủ trước mặt nằm úp xuống.
- Không cần phản kháng, để ta đánh hạ dấu vết linh hồn, nếu không các ngươi sẽ hồn phi phách tán dưới linh hồn uy áp của ta. Đánh hạ dấu vết linh hồn cho các ngươi, một là để cho các ngươi tuyệt đối trung thành, hai là để cho các ngươi tiến vào một thế giới thần kỳ
Thanh âm của Dương Phàm tràn ngập mê hoặc mở ảo.
Chín tên thủy thủ sau khi bước vào động phủ của Dương Phàm. liền không còn xuất hiện lần nào nữa.
Chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng cùng dẫn tới chú ý của một ít người trên Thiên Nhạc Viên.
Có người hoài nghi Dương Phàm bắt những thủy thủ này để luyện đan.
Thế nhưng với địa vị thực lực của Dương Phàm hiện giờ, cho dù Đại trưởng lão họ Diệp biết được việc này, cùng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ.
Đám người Tiết Nhân, Nghiêm Xuyên đối với Dương Phàm lại sinh ra một mối sợ hãi khó hiểu, đâu dám hỏi đến.
Mà ở trong Tiên Lai Cư trong Tiên Hồng Không Gian của Dương Phàm lúc này xuất hiện chín vị khách xa lạ.
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi tạm thời ở nơi đây yên tâm tu luyện, cũng phụ trách lấy ý chí của ta, cải tạo lãnh địa của ta.
Dương Phàm nói với giọng điệu bình tĩnh, không hề gợn sóng.
- Dạ! Chủ nhân!
Chín người cùng lên tiếng đồng ý.
- Tốt! Nếu đã trở thành người hầu của ta, như vậy hiện tại ta đặt tên cho các ngươi. Dương Phàm xoay chuyển ánh mắt, một lát sau nhìn vào trên người lão già tuổi tác lớn nhất.
Ở trong này, hắn lớn tuổi nhất.
- Ừ! Ta đặt cho ngươi tên là Dương Đại!
Dương Phàm đưa mắt lướt qua mấy người còn lại, ở thời điểm ánh mắt dừng lại trên người nào, thi miệng khẽ đọc một cái tên: "Dương NhịDương TamDương TứDương Cửu!'
Tuổi thực của những người này, tự nhiên là không giấu được ánh mắt của Dược Sư bậc cao cỡ như Dương Phàm.
Từ Dương Đại đến Dương Cửu.
Rốt cuộc, Dương Phàm tự bước một bước vào tiên đồ, cuối cùng có được chín tên thủ hạ tuyệt đối trung thành thuộc về mình.
Kì thực trên thực tế, tầm mắt của hắn nhìn xa hơn, ngày sau trở về Bắc Tần, nếu muốn địa vị ngang bằng cùng Tam u lão ma, mà chỉ dựa vào lực lượng của một người mình, khẳng định là không đủ.
Mà những thủy thủ này, không lâu sau đều sẽ tấn chức bậc cao.
Kim Đan bậc cao ở Ngư Dương quốc khẳng định là rất ít, xưng là lông phượng và sừng lân cũng không sai lắm. Dương gia lão tổ chỉ là cường giả Trúc Cơ Kỳ mà cùng có thể nắm trong tay một phái, huống chi cường giả cấp bậc Kim Đan bậc cao.
Thoáng chốc, lại một tháng trôi qua. Dương Phàm xử lý thích đáng rất nhiều sự việc ở Thiên Nhạc Viên.
Rốt cục vào ngày này, Dương Phàm đưa ra lời cáo từ với Đại trưởng lão họ Diệp.
- Ngươi muốn rời điNhanh như vậy?
Đại trưởng lão họ Diệp có chút giật mình kinh ngạc.
Lúc trước khi kể về chuyện trải qua trong Thiên Lan Điện, Dương Phàm cũng để lộ ra chuyện mình giết chết đệ tử thân truyền của Huyền u Ma Quân.
Đại trưởng lão họ Diệp đã sớm biết Dương Phàm sẽ rời Thiên Nhạc Viên, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Nội hải to lớn như thế, Huyền u Ma Quản nhận được tin đệ tử chết, có lẽ phải cần một ít thời gian, rồi chạy tới báo thù, cũng phải cần một đoạn thời gian nữa.
- Đúng vậy! Ta phải rời đi! Có lẽ một ngày nào đó sẽ trở về, cũng có lẽ không bao giờtrở về nữa.
Trong giọng nói của Dương Phàm lộ ra một loại tình cảm phúc tạp.
Thiên Cầm Nội Hải cũng không phải quê hương của hắn, nhưng chính mình lại ở trong này thời gian mười mấy năm rồi.
- Hai đệ tử của ngươi, lão hủ sẽ an bài thích đáng, ngươi có thể yên tâm!
Đại trưởng lão họ Diệp cũng không có giữ lại, trên mặt thậm chí có vài phần áy náy và hổ thẹn.
Ở trước mặt cường giả Huyền u Ma Quân nổi tiếng khắp Nội Hải bực này, toàn bộ Thành lũy Thiên Nhạc Viên có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Dương Phàm hiểu rõ Đại trưởng lão họ Diệp đối xử như thế đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Lão còn phải lo lắng cho đại cục vì an nguy của mấy ngàn con cháu gia tộc của Thiên Nhạc Viên.
- Lão hủ cũng chân thành hy vọng, một ngày nào đó ngươi có thể trở về Thiên Nhạc Viên, vị trí và quyền lợi trưởng lão của ngươi, ta sẽ lệnh cho gia tộc cả Thiên Nhạc Viên, thay ngươi kéo dài một vạn năm.
Trong ánh mắt Đại trưởng lão họ Diệp, lộ ra vài phần thâm ý cùng chờ mong.
Hiển nhiên lão có thể nhìn ra tiềm lực của Dương Phàm, ngày sau vị tất không thể trở thành cường giả danh tiếng lẫy lừng ở Nội Hải, thậm chí đạt tới cường giả Chí Tôn ít ỏi không có mấy người kia.
- Tốt! Phần ân tình của Đại trưởng lão này Dương mỗ ghi nhớ trong lòng! Dương Phàm làm sao không rõ ý tứ của Đại trưởng lão họ Diệp.
Phóng mắt nhìn khắp Thiên cầm Nội Hải mênh mông vô tận này, địa phương Dương Phàm đi tới rất ít, duy nhất địa phương có chút cảm tình, chính là Thành lũy Thiên Nhạc Viên này.
Bởi vì ở trong này, hắn trải qua thời gian tu luyện lâu dài nhất trong đời.
Sau đó, Dương Phàm lại đi tới động phủ Từ Lập một chuyến, lưu lại một chút linh đan quý hiếm, nói rõ ý định của mình.
Từ Lập là bằng hữu Dương Phàm tin cậy, hai người hàn huyên nửa ngày, thẳng đến đêm khuya mới từ biệt.
Ba ngày sau, Dương Phàm chân đạp độn quang, xuyên qua bầu trời, một đi không trở lại.
Yên lặng chăm chú nhìn hắn rời đi, có Đại trưởng lão họ Diệp, Từ Lập, Tiết Nhân và đám cao tầng.
Ngoài ra, còn có hai đệ tử của hắn.
Phó Bình nắm chặt nắm tay, nói lời thề son sắt:
- Ta sau này nhất định phải tấn chức Nguyên Anh bậc cao, trút giận cho sư phụ.
- Chỉ mong chúng ta có thể sớm ngày gặp lại sư phụ.
Trong đôi mắt trong sáng của Phó Tuyết biểu lộ đủ loại tình cảm tôn kính, cảm kích, lưu luyến, không đành lòng.
Nhưng mà, chuyện lần sau gặp lại giữa thầy trò này, cũng là chuyện thật lâu về sau.