Lão già họ Từ lộ ra vẻ mặt kính sợ. để Dương Phàm đi lên.
Dương Phàm hít sâu một hơi. chậm rãi theo cầu thang đi hướng lên tầng trên. cấm chế nơi này không ngờ tự động nhường hắn đi lên.
Tuy rằng hắn hiểu được nơi giao dịch công khai này đã có sự đảm bảo của Tú Ngọc Các. sẽ không thể xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn có chút không yên như trước.
Dù sao người hắn sắp gặp lại là một cường giả mà hắn chưa từng gặp qua!
Khi hắn đi lên tầng ba thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức hoa cỏ như có như không, như một làn gió hiu hiu trong rừng vào ban mai. Lại như tiếng nước róc rách của dòng suối nhò. Đây là một cỗ khí tức thân thiết, trong đầu Dương Phàm tự nhiên hiện ra nhân vật Vân tiên tử thần bí thoát tục. không màng danh lợi. Trong mây mù mông lung. con mắt sáng như nước. bóng dáng hoàn mỹ với chiếc khăn trắng che mặt. một cỗ mùi hương ngào ngạt của hoa cỏ khiến người ta suốt đời khó quên
- Chẳng lẽ là nàng?
Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi.
Mang theo vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Dương Phàm rốt cục đi tới tầng ba Dược Vương Các.
Tầng ba bố trí còn trang nhã hơn nữa. trên vách tường còn có một số thi họa. trên bàn có vài loại hoa cỏ quý hiếm. tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt khiến tinh thần người ta rất thanh sảng.
Tầng ba lớn như thế mà chỉ có năm ba người. Ngồi chính giữa là một lão già tuổi đã bảy mươi. tóc trắng như tuyết. Trên người lão có một cỗ uy thế không giận tự uy. Linh áp vừa buông xuống tầng hai hiển nhiên là do người này tạo ra. Tinh thần lão già nàv quắc thước, hai mắt sáng ngời hưu thần. ánh mắt đầu tiên dừng lại trên mặt Dương Phàm.
- Trong tay ngươi có thiên tài địa bảo năm trăm năm phẩm chất không tồi ư?
Ánh mắt lão già này nhìn Dương Phàm. từ từ nâng chén trà lên. ung dung thưởng thức. Bị lão tùy ý liếc nhìn. thân thể Dương Phàm như bị sét đánh. nháy mắt đã cứng ngắc. Giờ khắc này, hắn dường như cảm thấy được. những gì mình che dấu đều đã bị ánh mắt đối phương nhìn thấu hết!
Hơn nưa. Dương Phàm không ngờ nhìn không thấu tu vi của đối phương. Không nhưng thế. tu vi của bốn năm người trên tầng ba này, hắn đều nhìn không thấu. Hắn vội vàng liếc mắt nhìn. thấy bốn người kia hoặc đang ngồi. hoặc đang đi lại, nhìn chăm chú vào một số chiếc nhãn bằng ngọc ghi rõ các loại tài liệu. linh đan.
Trong vô tình, Dương Phàm nhìn thấy một thiêu nữ tuyệt sắc. duyên dáng yêu kiều. đôi mắt sáng điềm tĩnh như nước. đầu đội một cái khăn che mặt. dáng người hoàn mỹ và tự nhiên. Nàng đứng đó giống như một bức hoa tuyệt mỹ.
Chính là nàng!
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. nhưng trước mặt lão già kia cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lướt qua một lượt tầng ba rồi nói:
- Hồi bẩm tiền bối. ta có một củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi. Bởi vì muốn mua một số dược liệu, linh thạch không đủ nên mới lấy vật ấy ra để thay cho linh thạch.
- Ồ?
Lão già đầu bạc uống một hớp rồi đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi đưa vật kia ra ta xem!
Dương Phàm gật đầu. mở hộp gỗ trong tay ra. bên trong là một củ nhân sâm màu oanh ngọc. tản mát ra linh khí tươi mát. tinh thuần!
Một biến hoa rất nhỏ này khiến ánh mắt của mấv người trong tầng ba Dược Vương Các này cũng đều chuyển mắt nhìn sang.
- Thiên tài địa bảo năm trăm năm. không sai! Chính là sao lại xuất hiện trong tay một tên ru sĩ Luyện Khí trung kỳ được? Tiểu tử. ngươi báo giá đi? Bao nhiêu linh thạch?
Một đại hán khôi ngô mặt đen cực kỳ sảng khoái nói. Trong lòng Dương Phàm khẽ thả lòng. tu vi Luyện Khí trung kỳ của mình chung quy không thể dấu **** được mấy người nơi này. Cũng may. với tu vi này, dù dấu hay không đối với nhưng tu sĩ ở tầng ba này đều không chút quan trọng gì. Dương Phàm cũng không thất vọng. Hắn có thể hiểu ra rằng nhưng tu sĩ nơi này khẳng định có tu vi đã vượt xa Ngưng Thần Kỳ.
Tầng một Dược Vương Các là nơi giao dịch của tu sĩ Luyện Khí Kỳ. tầng hai là Ngưng Thần Kỳ, tầng ba chính là Trúc Cơ KỲ.
Trúc Cơ Kỳ.
Đâv là một cảnh giới mà Dương Phàm gần như chưa từng tiếp xúc qua, cao hơn hắn hai giai! Dù công pháp tu luyện của hắn có huvền diệu hơn nữa thì ở sự chênh lệch như thế. đích xác không có khả năng che dấu được tu vi thật của mình!
Lão già đầu bạc nghe lời ấy, sắc mặt trầm xuống nói:
- Đối tượng giao dịch của tiểu huynh đệ này hiển nhiên là Dược Vương Các ta. Trình đạo hữu không nên nhúng tay vào thì hơn!
Gã tu sĩ mặt đen họ Trịnh không cho là đúng nói:
- Giao dịch là tự do. ai ra giá cao hơn thì chính là lão đại!
- Hừm!
Lão già đầu bạc hừ nhẹ một tiếng, về mặt lý thuyết thì đối phương cũng nói không sai.
- Được rồi, tiểu tử ngươi ra giá đi!
Gã tu sĩ mặt đen tùy tiện nói.
- Cái nàyĐây là lần đẩu tiên tại hạ đem bán thứ như thế này, về mặt giá cả cũng khó đánh giá.
Dương Phàm có chút khó xử!
- Bảo ngươi ra giá thì cứ ra giá đi, ngại ngùng cái gì?
Gã họ Trịnh bất mãn nói.
Dương Phàm cắn răng một cái nói:
- Bảy trăm linh thạch, không thể thấp hơn con số đó!
Bởi Vì trong tay hắn có chừng ba trăm linh thạch, mà để mua số dược liệu kia lại cần tới ít nhất bảy trăm linh thạch nữa mới mua đủ.
- Bảy trăm linh thạch?
Gã Tu sĩ mặt đen và lão già đầu bạc đều nhíu mày.
- Tiều tử. giá cả này hơi cao đó! Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi bình thường chỉ bán được bốn năm trăm linh thạch, dù phẩm chất tốt lắm cũng không vượt quá sáu trăm linh thạch!
Gã đại hán mặt đen họ Trịnh thản nhiên nói.
Lão già đầu bạc cũng gật gật đầu nói:
- Giá cả quả có chút hơi cao, không ai mua của ngươi đâu!
Dương Phàm suy nghĩ. xuất ra danh sách các loại dược liệu kia. hướng về phía lão già đầu bạc nói:
- Ta lần này là vì sư phụ mua dược liệu có trong danh sách này. Mà củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này và ba trăm linh thạch đã là cực hạn thanh toán của ta.
Lão gia đầu bạc tiếp lấy danh sách này, bắt đầu xem xét
Dương Phàm nói:
- Trong đó Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa vãn bối đã không mua được. còn số dược liệu còn lại Từ tiền bối ở tầng dưới đã nói có giá tổng cộng là một ngàn linh thạch.
Sau một lúc. lão già đầu bạc trầm ngâm nói:
- Cũng xấp xỉ một ngàn linh thạch, không biết sư phụ ngươi là vị Dược sư hay Luyện đan sư nào?
Vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Tại hạ chỉ la một trong số mấy đệ tử của sư phụ. Lão nhân gia là một Dược sư có y thuật siêu phàm. tiềm ẩn lánh đời. cũng không đề cập qua danh xưng của người!
- Ồ?
Lão già đầu bạc đối với việc Dương Phàm đề cập tới sư phụ cũng có chút hứng thú nói:
- Tuy nhiên ba trăm linh thạch trong tay ngươi và củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này còn không đủ một ngàn linh thạch đâu!
Dương Phàm khẽ cau mày thầm nghĩ: "Trong tay ta còn có một số linh đan và pháp khí Đặc biệt là viên uẩn Thần Đan trung phẩm có thể tấn công Ngưng Thần KỲ kia. nếu xuất ra cả mấy thứ nàv nhất định sẽ đủ."
Chỉ là Dương Phàm cũng không thể đưa mấy thứ này ra trao đổi. Hắn tính toán còn ra ngoài phường thị mua thêm một số mầm mồng linh dược.
- Trong tay đạo hữu còn có vật phẩm nào khác không, linh đan, pháp bảo đều được.
Lão già đầu bạc cười nói. Hắn đối với Bạch Ngọc Nhân Sâm của Dương Phàm thật sự rất khao khát!
Đang khi Dương Phàm do dự thì một cỗ khí tức thản nhiên tươi mát của hoa cỏ bỗng vương vấn quanh thân hắn.
- Dương Dược sư có thể đưa củ Bạch Ngọc Nhản Sâm trong tay cho tiểu nữ đánh giá chút được không?
Thanh âm dịu dàng mưa mùa xuân truyền đến khiến tinh thần mấy người trên tầng ba Dược Vương Các nàv cũng run lên.
Dương Phàm nhìn lại. không biết vị Vân tiên tử thần bí kia đã ở bên người từ lúc nào. đôi mắt điềm tĩnh gặp nhau với đôi mắt hắn. mang theo một tia mĩm cười.
Lão già họ Từ lộ ra vẻ mặt kính sợ. để Dương Phàm đi lên.
Dương Phàm hít sâu một hơi. chậm rãi theo cầu thang đi hướng lên tầng trên. cấm chế nơi này không ngờ tự động nhường hắn đi lên.
Tuy rằng hắn hiểu được nơi giao dịch công khai này đã có sự đảm bảo của Tú Ngọc Các. sẽ không thể xuất hiện chuyện giết người đoạt bảo nhưng trong lòng Dương Phàm vẫn có chút không yên như trước.
Dù sao người hắn sắp gặp lại là một cường giả mà hắn chưa từng gặp qua!
Khi hắn đi lên tầng ba thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức hoa cỏ như có như không, như một làn gió hiu hiu trong rừng vào ban mai. Lại như tiếng nước róc rách của dòng suối nhò. Đây là một cỗ khí tức thân thiết, trong đầu Dương Phàm tự nhiên hiện ra nhân vật Vân tiên tử thần bí thoát tục. không màng danh lợi. Trong mây mù mông lung. con mắt sáng như nước. bóng dáng hoàn mỹ với chiếc khăn trắng che mặt. một cỗ mùi hương ngào ngạt của hoa cỏ khiến người ta suốt đời khó quên
- Chẳng lẽ là nàng?
Trong lòng Dương Phàm hơi kinh hãi.
Mang theo vài phần ngạc nhiên và vui mừng. Dương Phàm rốt cục đi tới tầng ba Dược Vương Các.
Tầng ba bố trí còn trang nhã hơn nữa. trên vách tường còn có một số thi họa. trên bàn có vài loại hoa cỏ quý hiếm. tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt khiến tinh thần người ta rất thanh sảng.
Tầng ba lớn như thế mà chỉ có năm ba người. Ngồi chính giữa là một lão già tuổi đã bảy mươi. tóc trắng như tuyết. Trên người lão có một cỗ uy thế không giận tự uy. Linh áp vừa buông xuống tầng hai hiển nhiên là do người này tạo ra. Tinh thần lão già nàv quắc thước, hai mắt sáng ngời hưu thần. ánh mắt đầu tiên dừng lại trên mặt Dương Phàm.
- Trong tay ngươi có thiên tài địa bảo năm trăm năm phẩm chất không tồi ư?
Ánh mắt lão già này nhìn Dương Phàm. từ từ nâng chén trà lên. ung dung thưởng thức. Bị lão tùy ý liếc nhìn. thân thể Dương Phàm như bị sét đánh. nháy mắt đã cứng ngắc. Giờ khắc này, hắn dường như cảm thấy được. những gì mình che dấu đều đã bị ánh mắt đối phương nhìn thấu hết!
Hơn nưa. Dương Phàm không ngờ nhìn không thấu tu vi của đối phương. Không nhưng thế. tu vi của bốn năm người trên tầng ba này, hắn đều nhìn không thấu. Hắn vội vàng liếc mắt nhìn. thấy bốn người kia hoặc đang ngồi. hoặc đang đi lại, nhìn chăm chú vào một số chiếc nhãn bằng ngọc ghi rõ các loại tài liệu. linh đan.
Trong vô tình, Dương Phàm nhìn thấy một thiêu nữ tuyệt sắc. duyên dáng yêu kiều. đôi mắt sáng điềm tĩnh như nước. đầu đội một cái khăn che mặt. dáng người hoàn mỹ và tự nhiên. Nàng đứng đó giống như một bức hoa tuyệt mỹ.
Chính là nàng!
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. nhưng trước mặt lão già kia cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng lướt qua một lượt tầng ba rồi nói:
- Hồi bẩm tiền bối. ta có một củ Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi. Bởi vì muốn mua một số dược liệu, linh thạch không đủ nên mới lấy vật ấy ra để thay cho linh thạch.
- Ồ?
Lão già đầu bạc uống một hớp rồi đặt chén trà xuống, không nhanh không chậm nói:
- Ngươi đưa vật kia ra ta xem!
Dương Phàm gật đầu. mở hộp gỗ trong tay ra. bên trong là một củ nhân sâm màu oanh ngọc. tản mát ra linh khí tươi mát. tinh thuần!
Một biến hoa rất nhỏ này khiến ánh mắt của mấv người trong tầng ba Dược Vương Các này cũng đều chuyển mắt nhìn sang.
- Thiên tài địa bảo năm trăm năm. không sai! Chính là sao lại xuất hiện trong tay một tên ru sĩ Luyện Khí trung kỳ được? Tiểu tử. ngươi báo giá đi? Bao nhiêu linh thạch?
Một đại hán khôi ngô mặt đen cực kỳ sảng khoái nói. Trong lòng Dương Phàm khẽ thả lòng. tu vi Luyện Khí trung kỳ của mình chung quy không thể dấu được mấy người nơi này. Cũng may. với tu vi này, dù dấu hay không đối với nhưng tu sĩ ở tầng ba này đều không chút quan trọng gì. Dương Phàm cũng không thất vọng. Hắn có thể hiểu ra rằng nhưng tu sĩ nơi này khẳng định có tu vi đã vượt xa Ngưng Thần Kỳ.
Tầng một Dược Vương Các là nơi giao dịch của tu sĩ Luyện Khí Kỳ. tầng hai là Ngưng Thần Kỳ, tầng ba chính là Trúc Cơ KỲ.
Trúc Cơ Kỳ.
Đâv là một cảnh giới mà Dương Phàm gần như chưa từng tiếp xúc qua, cao hơn hắn hai giai! Dù công pháp tu luyện của hắn có huvền diệu hơn nữa thì ở sự chênh lệch như thế. đích xác không có khả năng che dấu được tu vi thật của mình!
Lão già đầu bạc nghe lời ấy, sắc mặt trầm xuống nói:
- Đối tượng giao dịch của tiểu huynh đệ này hiển nhiên là Dược Vương Các ta. Trình đạo hữu không nên nhúng tay vào thì hơn!
Gã tu sĩ mặt đen họ Trịnh không cho là đúng nói:
- Giao dịch là tự do. ai ra giá cao hơn thì chính là lão đại!
- Hừm!
Lão già đầu bạc hừ nhẹ một tiếng, về mặt lý thuyết thì đối phương cũng nói không sai.
- Được rồi, tiểu tử ngươi ra giá đi!
Gã tu sĩ mặt đen tùy tiện nói.
- Cái nàyĐây là lần đẩu tiên tại hạ đem bán thứ như thế này, về mặt giá cả cũng khó đánh giá.
Dương Phàm có chút khó xử!
- Bảo ngươi ra giá thì cứ ra giá đi, ngại ngùng cái gì?
Gã họ Trịnh bất mãn nói.
Dương Phàm cắn răng một cái nói:
- Bảy trăm linh thạch, không thể thấp hơn con số đó!
Bởi Vì trong tay hắn có chừng ba trăm linh thạch, mà để mua số dược liệu kia lại cần tới ít nhất bảy trăm linh thạch nữa mới mua đủ.
- Bảy trăm linh thạch?
Gã Tu sĩ mặt đen và lão già đầu bạc đều nhíu mày.
- Tiều tử. giá cả này hơi cao đó! Bạch Ngọc Nhân Sâm năm trăm năm tuổi bình thường chỉ bán được bốn năm trăm linh thạch, dù phẩm chất tốt lắm cũng không vượt quá sáu trăm linh thạch!
Gã đại hán mặt đen họ Trịnh thản nhiên nói.
Lão già đầu bạc cũng gật gật đầu nói:
- Giá cả quả có chút hơi cao, không ai mua của ngươi đâu!
Dương Phàm suy nghĩ. xuất ra danh sách các loại dược liệu kia. hướng về phía lão già đầu bạc nói:
- Ta lần này là vì sư phụ mua dược liệu có trong danh sách này. Mà củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này và ba trăm linh thạch đã là cực hạn thanh toán của ta.
Lão gia đầu bạc tiếp lấy danh sách này, bắt đầu xem xét
Dương Phàm nói:
- Trong đó Tử Long Quả và Thiên Diệp Hoa vãn bối đã không mua được. còn số dược liệu còn lại Từ tiền bối ở tầng dưới đã nói có giá tổng cộng là một ngàn linh thạch.
Sau một lúc. lão già đầu bạc trầm ngâm nói:
- Cũng xấp xỉ một ngàn linh thạch, không biết sư phụ ngươi là vị Dược sư hay Luyện đan sư nào?
Vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Tại hạ chỉ la một trong số mấy đệ tử của sư phụ. Lão nhân gia là một Dược sư có y thuật siêu phàm. tiềm ẩn lánh đời. cũng không đề cập qua danh xưng của người!
- Ồ?
Lão già đầu bạc đối với việc Dương Phàm đề cập tới sư phụ cũng có chút hứng thú nói:
- Tuy nhiên ba trăm linh thạch trong tay ngươi và củ Bạch Ngọc Nhân Sâm này còn không đủ một ngàn linh thạch đâu!
Dương Phàm khẽ cau mày thầm nghĩ: "Trong tay ta còn có một số linh đan và pháp khí Đặc biệt là viên uẩn Thần Đan trung phẩm có thể tấn công Ngưng Thần KỲ kia. nếu xuất ra cả mấy thứ nàv nhất định sẽ đủ."
Chỉ là Dương Phàm cũng không thể đưa mấy thứ này ra trao đổi. Hắn tính toán còn ra ngoài phường thị mua thêm một số mầm mồng linh dược.
- Trong tay đạo hữu còn có vật phẩm nào khác không, linh đan, pháp bảo đều được.
Lão già đầu bạc cười nói. Hắn đối với Bạch Ngọc Nhân Sâm của Dương Phàm thật sự rất khao khát!
Đang khi Dương Phàm do dự thì một cỗ khí tức thản nhiên tươi mát của hoa cỏ bỗng vương vấn quanh thân hắn.
- Dương Dược sư có thể đưa củ Bạch Ngọc Nhản Sâm trong tay cho tiểu nữ đánh giá chút được không?
Thanh âm dịu dàng mưa mùa xuân truyền đến khiến tinh thần mấy người trên tầng ba Dược Vương Các nàv cũng run lên.
Dương Phàm nhìn lại. không biết vị Vân tiên tử thần bí kia đã ở bên người từ lúc nào. đôi mắt điềm tĩnh gặp nhau với đôi mắt hắn. mang theo một tia mĩm cười.