Thiếu niên áo trắng cười khổ nói.
Trong lòng Dương Phàm rùng mình. vội vàng vận chuyển Khô Mộc Công và Biến Hình Thuật lên tới cực hạn!
Thiếu niên áo Trắng này mặt như quan ngọc. ngọc thụ lâm phong. Nếu chỉ nói về bề ngoài thì còn hơn Dương Phàm một bậc. Dương Phàm vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra người này. Hắn lại chính là Thiểu chủ của Dương gia nơi kinh thành - Dương Vũ.
Ngày đó, ở Vấn Thiên đại hội của Dương Gia Bảo. Dương Vũ với tu vi Ngưng Thần Kỳ đã ngạo thị toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi của Dương Gia Bảo. thật nở mày nở mặt và cuồng ngạo. Với tuổi mười sáu mà tấn chức tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, làm cho cả một thế hệ trẻ của Dương Gia Bảo phải li ám thất sắc!
Hơn nữa. đồng thời đi cùng Dương Vũ còn có vị Từ tiên sinh thần bí. Hai người bọn họ trong mấy ngày ở Dương Gia Bảo. không biết có âm mưu gì mà còn từng điều tra qua tình hình Dương Phàm. Dương Phàm không ngờ được rằng. ở Tú Ngọc Các này còn có thể gặp lại hắn.
- Dương công tử, vất vả các người rồi, tài liệu đã tìm được hết chưa?
Vân Vũ Tịch thấy Dương Vũ đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt. mơ hồ có một loại thái độ như cự người ở ngoài ngàn dặm. Dương Vũ có chút cổ quái ánh mắt đảo qua thanh niên bên cạnh.
Luyện khí sơ kỳ? Coi như không cần để vào mắt!
Hắn không nhận ra Dương Phàm. trực tiếp xem như người qua đường mà thôi!
So sánh với thiếu niên đầu bạc tang thương ngày đó, Dương Phàm chẳng nhưng thân thể cao hơn. vẻ ngoài hơi thay đổi ngay cả khí chất cũng đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dương Vũ chỉ mới gặp qua Dương Phàm một lần. cho nên rất khó có thể nhận ra!
- Vân tiên tử, tài liệu đó ta đã cùng quý sư tỷ mua được rồi! Hiện tại đều đang trên người Lâm tiểu thư!
Vẻ mặt Dương Vũ tươi cười nói. thần sắc hết sức ôn hòa. muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt giai nhân!
Chỉ là Dương Vũ có chút kỳ quái chính mình đột nhiên xuất hiện dường như khiến Vân Tiên tử có chút hờn giận. thái độ còn muốn lạnh nhạt hơn so với trước kia. Đương nhiên, dù đánh vỡ đầu hắn cũng khó có thể đoán ra được nguyên nhân trong đó.
- Đúng rồi, người nàv là ai vậy? Sao tới giờ ta vẫn chưa gặp qua?
Ánh mắt Dương Vũ nhìn về phía mặt Dương Phàm. chỉ thấy có chút quen mắt. nhưng trong đầu cũng không tìm ra được chút ấn tượng nào có liên quan cả.
- Tại hạ là tu sĩ bản địa của Tú Ngọc Các. vừa rồi ta giúp dẫn đường cho vị Vân tiên tử này, Tìm tới nhưng địa phương có cảnh trí hấp dẫn!
Dương Phàm vội vàng đáp lại.
- Ồ?
Dương Vũ chuvển ánh mắt nhìn về phía Vân tiên tử. Hắn cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. tên thanh niên Luvện Khí sơ kỳ này làm sao có thể ở cùng chỗ với Vân tiên tử trên đình thai này được.
Càng kỳ lạ chính là bốn phía đình thai này đều là mặt nước. tu sĩ Luyện Khí Kỳ căn bản không thể bay qua được. Ánh mắt Vân Vũ Tịch chợt xẹt qua một tia kinh hoảng, hơi liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái rất tham ý rồi nhẹ giọng nói:
- Hắn là tu sĩ bản địa nơi này, ta vừa rồi nhờ hắn dẫn đường.
Thấy Vân Vũ Tịch phối hợp như thế. Dương Phàm khẽ thờ phào một hơi. Hắn biết lúc nàv tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện được.
- Sư muội! Tài liệu đều đã mua được hết rồi, chúng ta cũng phải đi thôi!
ở một đình thai xa xa cách nơi này mười mấy trượng, Lâm Vũ sư tỷ hô lên.
- Ta đi ngay đây!
Vân Vũ Tịch hướng về phía sư tỷ mình gật đầu. sau đó đi tới trước mặt Dương Phàm mĩm cười nói:
- Cám ơn vị đại ca này vì vừa rồi đã dẫn đường cho tiểu nữ!
Hai người nhìn nhau. tâm linh tương thông, đều cảm nhận được tình cảm của nhau rồi cáo biệt.
Dứt lời. Vân Vũ Tịch bay lên. một vầng sáng màu lục nhàn nhạt tản ra. nàng như một tiên nữ ở chốn cửu thiên thanh lệ thoát tục.
Hồ nước nhẹ nhàng bập bềnh. trong nước lại còn có mấy con cá vui vẻ nhảy ra khỏi mặt nước. làm xẹt lên mấy đường cong màu bạc. khiến khung cảnh càng có thèm sức sống và sinh cơ.
Dương Phàm và Dương Vũ đều đứng trên đình thai quan khán. bị phong thái tuvệt thế này làm cho sửng sốt mất một lúc!
Trong ánh mắt Dương Phàm lộ ra vẻ thưởng thức. chờ mong và vài tia bất đắc dĩ. Ánh mắt Dương Vũ lộ ra một đạo quang mang tham lam một cách trắng trợn và mê đắm. nhưng rất nhanh đã bị hắn thu liễm lại.
Vân Vũ Tịch phiêu nhiên rời đi, nhưng Dương Vũ vẫn ở lại. Ánh mắt hắn lại nhìn vào mặt Dương Phàm. thản nhiên hỏi:
- Ngươi tên gì?
Một cỗ áp lực mờ mờ lập tức ập thẳng vào người Dương Phàm. Dương Vũ cũng không phải là đứa ngốc. tuy không tin một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ sẽ lọt vào mắt xanh của Vân tiên tử, nhưng cũng có thể cảm giác được một tia dị thường giữa Dương Phàm và Vân Vũ Tịch. Hai người này là cô nam quả nữ, thân lại ở một đình thai bị nước bao phủ bốn phía. Dương Phàm lại chỉ là một tu sĩ cảnh giới Luyện Khí kỳ, làm sao có thể đi tới nơi này? Hơn nữa. trước khi hạ xuống từ xa xa hắn đã thấy hai người yên lặng đứng cùng một chỗ. giống như một đôi tình nhân vậy!
Nhưng nghi vấn nàv phải giải đáp như thế nào?
- Tại hạ là Trương Vũ!
Cảm nhận được áp lực từ người Dương Vũ, Dương Phàm cũng ung dung trả lời. cố ý bịa ra một từ Vũ để khiến đối phương phân tâm đôi chút!
- Ồ? Trương Vũ?
Dương Vũ nao nao. thật không nghĩ tên thanh niên trước mặt này lại có cùng tên với mình. Trương Vũ và Dương Vũ cũng chỉ khác nhau một chữ. khiến Dương Vũ cũng hơi phân tâm chú Ý.
- Tốt lắm. Trương Vũ. ta hỏi ngươi sao lại quen với Vân tiên tử? Ngươi mang nàng tới những nơi nào? Có tiếp xúc với ai không?
Dương Vũ hời hợt hỏi qua. trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười ôn hòa!
Dương Phàm vừa định trả lời thì xa xa, Lâm Vũ đã bắt đầu thúc dục:
- Dương Thiếu chủ. ta và sư muội sẽ lập tức đi đây!
- Được. ta tới đây.
Dương Vũ không dám trì hoãn. sợ mạo phạm giai nhân. vội vàng ngự kiếm bay lên. hướng về phía hai người Vân tiên tử. Trước khi đi. thần thức hắn truyền âm cho Dương Phàm nói:
- Ngươi đứng chỗ này đừng đi đâu. chờ ta tiễn Vân tiên tử đi rồi sẽ hỏi lại ngươi! Nếu trả lời khiến ta vừa lòng. thì sẽ thưởng cho ngươi một kiện thượng phẩm Pháp Khí.
- Ha ha. công tử đi thong thả!
Vẻ mặt Dương Phàm cũng mang ý cười. lại không kìm nổi nhìn về phía Vân tiên tử ở mấy mươi trượng xa. Hai người len lén nhìn nhau rồi cùng xoay người, nhìn về phía khác để tránh người hữu tâm phát hiện ra.
- Công tử bảo trọng, một năm sau chúng ta sẽ gặp nhau ở kinh đô Hàn Viên Sơn nhé!
Vân Vũ Tịch lén lút dùng thần thức truyển âm cho Dương Phàm. Dương Phàm nghiêng nghiêng người, triển khai thần thức Ngưng Thần hậu kỳ của mình truyền âm lại cho Vân Vũ Tịch nói:
- Vũ Tịch cũng hãy bảo trọng! Sẽ có ngày ta có thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ với nàng!
- Huynh?
Vân Vũ Tịch kinh dị hô lên một tiếng. Nàng không ngờ rằng cảnh giới thần thức của Dương Phàm đã đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ, điều này khiến nàng cực kỳ vui mừng. Dương Phàm mĩm cười không nói vẻ mặt cũng trở nên tự tin. Từ xa nhìn lại cũng nho nhã phi phàm. vững chải như núi.
- Công tử bảo trọng! Phải cẩn thận tên Dương Thiếu chủ kia!
Vân Vũ Tịch thấy được Dương Phàm có cảnh giới thẩn thức đã đạt Ngưng Thần hậu kỳ thì trong lòng cũng hơi kỳ lạ. đồng thời nhắc nhở Dương Phàm.
- Vũ Tịch cô nương hãy yên tâm. ta không sao đâu! Một năm sau sẽ gặp lại!
Dương Phàm truyền âm. chân chính tạm biệt nàng!
Hắn đã sớm tiến nhập vào trạng thái Toàn tri mô thức. trò bịp của Dương Vũ làm sao có thể tránh khỏi cảm ứng của hắn.
"Hai người các ngươi tập trung vào người thanh niên kia. ngàn vạn lần không thể để hắn đi được! Nhiều nhất là nửa canh giờ ta sẽ trở lại."
Dương Vũ ngầm truyền âm nói với hai tên thị vệ áo xanh. Hai tên thị vệ áo xanh đều thuộc gia tộc của hắn. là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Mắt thấy ba người rời đi. trong lòng Dương Phàm cũng hiện lên đôi chút mất mát. nhưng cũng có vài tia chờ mong.
Mất mát là bởi vì thực lực của mình không đủ, không thể có cơ hội bên cạnh Vân Vũ Tịch. Chờ mong chính là Vân Vũ Tịch cũng có hảo cảm với mình. một năm nữa đã có thể gặp lại. ở thêm một lúc. đợi cho ba thân ảnh kia biến mất. Dương Phàm rốt cuộc có hành động.
Bảo trì trạng thái Toàn tri mô thức. Dương Phàm nắm bắt hết thảy mọi chuyện trong phạm vi hai trăm trượng, thân mình như một chiếc lông vũ, lại nhảy về phía mấy chiếc lá trong hồ. Hắn vừa mới hành động, hai gã thị vệ áo xanh cũng nhướng mày, ánh mắt lăng lệ như kiếm.