Dương Phàm cảm thấy hiếu kỳ.
- Ngoại trừ kiện vật phẩm kia ra, còn có thứ gì có thể làm ta đồng thời lấy ra Băng Ngọc Nham cùng Huyền Băng Quả giao dịch?
Trong mắt Huyền Minh Băng Thiềm lộ ra ánh sáng cực nóng.
Nên biết rằng chỉ riêng Huyền Băng Quả hiếm thấy ở giới này, giá trị đã không thấp hơn Thông Linh Pháp Bảo.
- Các hạ có thể nói rõ hơn không?
Dương Phàm nao nao, vẻ mặt cổ quái, Huyền Minh Băng Thiềm này rốt cuộc coi trọng bảo vật gì trên người mình?
Nhẫn Tiên Hồng? Sợ rằng không thể nào, coi như là Chân Tiên thượng giới đích thân đến, cũng không chắc nhìn thấu vật này.
Ngoài ra, còn lại một số vật phẩm trọng yếu đều để trong Tiên Hồng Không Gian, không thể nào phát ra khí tức được.
- Bớt giả bộ cho ta, ở trong lòng ngươi tự rõ ràng.
Huyền Minh Băng Thiềm mắt lạnh trào phúng nói.
Dương Phàm hừ lạnh:
- Dương mỗ không biết ngươi nói là cái gì.
- Lẽ nào thật không có ở trên tay ngươi?
Huyền Minh Băng Thiềm mặt lộ vẻ cô quái, khí tức trên người hòa hoãn một chút.
Huyền Minh Băng Thiềm nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, phán đoán xem Dương Phàm không giống như đang nói đối.
- Có thể là ảo giác của taNếu ngươi thật có được vật ấy, chỉ sợ cũng sẽ không lấy ra trao đổi Băng Ngọc Nham cùng Huyền Băng Quả thượng phẩm của ta.
Trong mắt Huyên Minh Băng Thiềm xẹt qua tia dị sắc có chút thất vọng, dứt lời trên người liền rung chuyển quầng sáng màu tím hóa thành cỡ nửa thước.
- Tu sĩ nhân loại, ngươi đã chiếm được rất nhiều thiên tài địa bào cùng không ít Băng Ngọc Nham, lại còn không chịu rời đi. chẳng lẽ còn muốn nhòm ngó hai vật phía sau ta?
Huyền Minh Bảng Thiềm lại biến thành mắt lạnh nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm cười dài nhìn hắn vài lần:
- Các hạ còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc bảo vật theo như lời ngươi nói là thứ gì bằng không Dương mỗ cũng sẽ không dễ dàng rút đi.
Huyền Minh Băng Thiềm biến sắc hắn cũng không muốn chiến đấu với Dương Phàm ở trong băng động này.
Bằng không trong lúc chiến đấu rất có thể sẽ hủy đi Huyền Băng Quả kia, hắn tử thủ ở nơi này, tâm huyết vạn năm cũng sẽ theo nước chảy về đông.
- Nói cho ngươi cũng không sao một kiện linh bảo truyền thừa, bên trên có khí tức riêng biệt, ta hết sức quen thuộc.
Huyền Minh Bâng Thiềm đè nén cơn giận, tạm thời nhượng bộ.
Nếu như không phải cố ky Huyền Băng Quả, hắn làm sao khách khí như vậy. Tôn nghiêm thân thú làm có thê đê mặc cho người ta dễ dàng chà đạp?
- Thì ra là một kiện linh bảo truyền thừa.
Dương Phàm gật đầu thân hình nhoáng lên biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt hắn biến mất. Huyền Minh Băng Thiềm lộ vẻ mặt kinh dị, khó tin nổi
nói:
- Người này chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ?
Trước đó Dương Phàm vẫn che giấu tu vi, hắn nhìn không ra đoán chừng là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ trở lên. Lo lắng tới Huyền Băng Quả, vì vậy làm ra bước nhượng bộ.
Còn khi Dương Phàm phép thuật phép thuật rời đi trong nháy mắt cũng bại lộ tu vi.
- Ghê tởmChỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, sớm biết thì ta đã ra tay chém giết hắn
rồi.
Huyền Minh Băng Thiềm phát ra một tiếng gầm rú, không khỏi hối hận.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, ở trong tay hắn căn bản không có sức phản kháng.
Chẳng qua, tiếp đó hắn liền tỉnh táo lại. lẩm bẩm:
- Không đúng, dùng thiên phú thần thông Tiên Tri Tiên Giác của ta ngay lần đầu phát hiện người này, rõ ràng cảm nhận được một cỗ uy hiếp mãnh liệt từ trên người hắn, vượt quá Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, thậm chí hoài nghi hắn là Hóa Thần Kỳ
- Kỳ quái nhất, chính là cỗ khí tức đặc biệt kiaBằng cảm quan thiên phú của ta, có thể khẳng định hắn ít nhất chạm qua Chí bảo Long Khí.
Dương Phàm thấy thứ tốt là thu, lui ra khỏi Băng Ngọc Nham động này, đồng thời còn quay lại nhìn một chỗ ở vực sâu.
Cửa động lóe ra ánh sáng mờ mờ, phóng ra dụ hoặc chí mạng.
Hắn giống như muốn nhớ kỹ vị trí này.
"Huyền Minh Băng Thiềm thân là thần thú thượng đẳng, thực lực vượt xa Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường. Nếu liều mạng, thậm chí có thể khiêu chiến Hóa Thần Kỳ. Nếu không phải hắn cố ky Huyền Bâng Quả, sợ rằng sẽ không mặc kệ cho ta cướp đoạt lượng lớn thiên tài địa bảo trong động."
Dương Phàm thầm trầm ngâm.
Trước khi đi, hắn lại lộ vẻ trầm ngâm, lấy từ trong túi trữ vật một ngọc phù màu đen, tỉ mỉ cảm ứng không bị theo dõi, mới chôn vật này trong trong núi tuyết gần đó.
Như thế trong tương lai, nơi này dưới Tiên Hồng Không Gian chỉếu rọi, tùy lúc triệu hoán Thạch Thiên Hàn, Phệ Hồn Độc Hạt VươngHiện thân nơi này.
"Con Băng ThiỠnày không phải thường, dùng thực lực của ta hiện giờ, không làm gì được nó xem ngày sau có cơ hội hay không."
Dương Phàm nghĩ tới đây, ẩn nấp lần nữa, nhanh chóng chạy về Tuyết Sơn phái.
Hắn vừa quay về phòng khách không lâu, Lâm Thành liền tìm đến.
- Dương đạo hữu, vừa rồi ngài có nghe tiếng dị thú gầm rú hay không?
Trong mắt Lâm Thanh lóe ra dị sắc hỏi Dương Phàm.
- Vốn đang tĩnh tu, bị giật mình tỉnh lại.
Dương Phàm cười nói.
Lâm Thành thở ra một hơi:
- Ta còn tưởng là ngài không nhịn được hiếu kỳ xông vào bí động đó nữa.
Dương Phàm cười khổng nói, đương nhiên sẽ không làm rõ chuyện này.
- Được rồi, Dương đạo hữu, ta quên nói cho ngài một chuyện ta từng nghe tiên sư Tuyết Sơn Phái lần trước nói, bí động kia hình như là một cấm địa.
- Cấm địa?
Thần sắc Dương Phàm khẽ biến.
Xem ra, cũng có người tu tiên giới cực Bắc biết đến sự tồn tại của hang động này. Chỉ là Huyền Minh Băng Thiềm chính là thân thú thượng đẳng, thực lực biến thái, coi như là Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không dám dễ lấy thân mạo hiểm.
Tất nhiên, kỳ thật đây là tình trạng tu tiên giới cực Bắc.
Sau khi Lâm Thành rời đi, Dương Phàm lại bắt đầu suy xét truyền thừa linh bảo theo lời Huyền Minh Băng Thiềm là vật gì.
Suy xét trước sau, vật phẩm duy nhất hắn xác định được, chính là Hoàng Long Quan lấy được ở Thiên Lan Điện.
"Theo như lời Huyền Minh Băng Thiềm chẳng lẽ làChí Bảo Long Khí?"
Trong mắt Dương Phàm hiện một tia dị sắc.
Nghe ý của Huyền Minh Băng Thiềm, Huyền Băng Quả cùng toàn khối Băng Ngọc Nham thượng phẩm, cũng không đủ đôi lấy kiện vật phẩm này.
Chí Bảo Long Khí, là một loại linh bảo truvền thừa đặc thù.
Còn trên tay Dương Phàm đó là có thể xác định là linh bảo truyền thừa, duy nhất chỉ có Hoàng Long Quan.
về phần Ma Hoàng Kiếm cùng Huyết cấm Luyện Ngục thư, lại thuộc phạm trù Pháp Bảo Thông Linh.
Còn lại một số bảo vật, như là Tường Vân Ngoa, Phương Thiên Kim Minh Chuyên, Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên. Dương Phàm cũng cảm giác không đơn giản hai món trước hiện nay không hoàn chỉnh, không cách nào xác định cụ thể loại hình; cái sau có tính thăng cấp uy năng tăng lên từng bước, có thể là một kiện linh bảo truyền thừa.
Hai ngày sau đó tâm thần Dương Phàm đều dung nhập vào Tiên Hồng Không Gian.
ở Linh Thú Viên.
Băng xà nhỏ dài ba tấc, xoay quanh một đống lớn Băng Ngọc Nham, mở miệng cắn một khối Băng Ngọc Nham nuốt vào trong bụng.
Trong quá trình này, có thể thấy quanh thân Lưu Ly Hàn Tinh Xà quanh quẩn một đoàn khí đông lạnh lấp lánh, khí tức trên thân từ từ chuyển biến.
Đến khi nuốt chửng phân nửa Băng Ngọc Nham, thân rắn liền cuộn tròn lại.
"Chủ nhân, ta muốn bế quan"
Lưu Ly Hàn Tinh Xà truyền đạt ý niệm với Dương Phàm, khí đóng băng lóng lánh ngưng kết quanh thân biến nó thành một cái trứng tinh thể.
Dương Phàm mặt lộ ý cười, kinh nghiệm trước kia mà xem chờ Lưu Ly Hàn Tinh Xà tỉnh lại lẩn nữa hẳn có thể thăng một cấp lớn.
Là dị chủng man hoang biến dị không thể kém hơn thần thú một khi Lưu Ly Hàn Tinh Xà thăng cấp Hóa Hình Kỳ, có thể tưỡng tượng thực lực của nó sẽ có bước bay vọt về chất.
Hai ngày sau, tâm thần Dương Phàm ra khỏi Tiên Hồng Không Gian.
Đúng lúc này, một tin tức truyền đến.
- Dương đạo hữu đoàn người Liễu tiên tử Băng Phách Tông đã tới Tuyết Sơn phái ta.
Lâm Thành vẻ mặt kích động nói.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an, không biết có được Tuyết Sơn phái tuyên nhận đệ tử, trong lòng không chắc, thỉnh giáo với Dương Phàm chuyện này.
- Ha ha! Điểm này ngươi hoàn toàn có thể yên tâm. Dùng cơ sở thể chất phi phàm của ngươi lúc này, tin rằng bất kỳ một môn phái tu tiên nào cũng sẽ không chặn ngươi ở ngoài cửa.
Trong mắt Dương Phàm tràn đầy ý cười, vẻ mặt tự tin.
Lâm Thành nghe vậy, trong lòng liền trở nên kiên định.
Buổi trưa cùng ngày, chúng tu sĩ tinh anh Tuyết Sơn phái đều tụ tập trong đại điện nghị sự tông phái.
Sáu người đến từ Băng Phách Tông Băng Phách Tiên Vực, ngồi ở phía trên đại điện. Cao tầng Tuyết Sơn phái, kể cả hạng người tông chủ trưỡng lão đều tất cung tất kính, ngồi ở phía dưới.
Những người còn lại, ước chừng bốn năm trăm đệ tử tinh anh, thở mạnh cũng không đám, sắp hàng ở bên dưới.
- Các vị tiên sư, những đệ tử này đều là Tuyết Sơn phái tư chất không tệ
Tông chủ Tuyết Sơn phái vẻ mặt nịnh nọt nói.
- Bớt nói thừa, tuổi vượt quá hai mươi, toàn bộ lui ra ngoài.
Nam tử tóc tím họ Phương ngồi ở bên cạnh Liễu Tuyết Cầm quát lạnh nói.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người phía dưới một trận hồn loạn ngắn ngủi, không ít người mang theo không cam lòng, phẫn nộ rời đi.
- Hừ đừng mơ che giấu được tuổi qua mặt chúng ta. Các ngươi cụ thể bao nhiêu tuổi, chúng ta liếc mắt liền có thể nhìn thấu.
Nam tử họ Phương đứng trên cao nói xuống dưới.
Nghe vậy, chúng đệ tử phía dưới đi hơn phân nửa, chỉ còn lại có hơn hai trăm người.
Nam tử tóc tím họ Phương hiện vẻ tươi cười thỏa mãn, như vậy thì nhiệm vụ liền dễ dàng hơn.
Sáu người cùng nhau, chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể sàng lọc hoàn tất.
Liễu Tuyết Cầm khẽ cau mày:
- Phương sư huynh ta nghe sư tôn nói thế gian này có chút thể chất rất đặc thù, hoàn toàn không thể dùng tuổi tác so sánh.
Nam tử tóc tím họ Phương cười nói:
- Liễu Chấp sự thể chất như vậy mấy ngàn vạn người chưa chắc có một, xác suất nhỏ cỡ nào. Hơn nữa thường thường những thể chất đặc thù này có tính bí mật, không phải dùng thần thức đào qua là có thể biết được, cần phải kiểm tra cẩn thận. Chúng ta không có khả năng kiểm tra hết tất cả người phàm
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy gật đầu.
Dương Phàm ngồi ở dưới, tuy rằng không có hảo cảm gì với nam từ họ Phương kia, nhưng không khỏi thừa nhận hắn nói có lý.
Khi trước, thể chất Cừu Túc Huyền Mạch Vũ Văn Hâm bí ẩn ra sao, ngay cả rất nhiều thần y tu tiên giới cũng không thể tra ra được.
Sau đó chúng đệ tử Tuyết Sơn phái đều đi lên tiến hành kiểm tra sơ bộ.
- Phế linh căn. không họp cách, xuống dưới.
- Linh căn bình thường, miễn cưỡng họp cách, nhưng thân thể quá nhiều bệnh kín, hơn nữa tuổi quá mười sáu, thời gian đã trễ.
- Phế linh căn không hợp cách
Chỉ trong khoảng khắc, nam từ tóc tím họ Phương đã phủ quyết ba người.
- Cái này có phải quá qua loa rồi không?
Liễu Tuyết Cẩm không khỏi trợn mắt há mồm tốc độ này cũng quá nhanh đi chứ.
"Liễu sư muội, kỳ thật cô cũng không cần ôm hy vọng quá lớn. Chúng ta đi ra tuyển nhận đệ tử, một mặt là vì lịch lãm, mặt khác là lựa chọn bổ sung dòng máu mới cùng người làm việcThiên tài tu tiên chân chính, quá nửa đêu ở tại nội vực cực Bắc."
Nam tử tóc tím họ Phương vừa kiểm tra đánh giá. vừa thần thức truyền âm sang Liễu Tuyết Cầm.
Tình cảnh như vậy, làm cho người chuẩn bị tiếp thu kiểm tra, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
- Dương đạo hữu, tuổi của ta đã vượt quá hai mươi, năm nay hai mươi sáu
Lâm Thành sắc mặt tro tàn, vẻ mặt cười khổ bất đắc dĩ, nói với Dương Phàm.
Bời vì nam tử họ Phương kia vừa rồi đã nói, vượt quá hai mươi tuổi, ngay cả tư cách khảo hạch cũng không có.
Không những Lâm Thành vượt quá hai mươi tuổi, ngay cả tuổi bên ngoài của Dương Phàm cũng vậy.
Dương Phàm nhướng mày, đã thấy nam tử tóc tím họ Phương ánh mắt lạnh lùng đảo qua bên