Toàn bộ Tam Linh Sơn đột nhiên lay mạnh một cái, một khe sâu dài đến vài dặm từ dưới chân Dương Phàm vỡ ra.
- Không tốt, muốn sụp đổ rồi
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng đứng yên trên hòn đảo hỗn loạn chưa từng có giống như tận thế, nghe được tiếng kêu khủng hoảng sợ hãi của vô số tu sĩ, cảm thụ đại địa dưới chân run rẩy lay động.
Vô địch Bán Thiên Nhân.
Nắm trong tay một nửa thiên địa thuộc về mình, lực lượng khổng lồ thiên địa làm hậu thuẫn, lực lượng cuồn cuộn không ngừng, dùng không hết.
Mặc kệ ngươi thiên quân vạn mã đều như thùng rỗng kêu to.
Lật tay làm mây, úp tay làm mưa.
Khi Bán Thiên Nhân lần đầu tiên xuất hiện thế gian, trước Khổng Tước diện, Tam Đại Thiên Sư, mười vạn đại quân man di đều thần phục bởi nhân vật có thể so với thần linh.
Lần thứ hai xuất hiện nơi Cực Bắc, cũng ngang địa vị với Thánh Tôn đạt tới Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, rung động Cực Bắc.
Giờ phút này, Bán Thiên Nhân lần đầu tiên buông xuống Thiên Cầm Nội Hải.
Toàn bộ Tam Linh Sơn, thành lũy hòn đảo trong phạm vi mười dặm đều run rẩy dưới cỗ uy năng lấy lực lượng tự nhiên của thiên địa làm hậu thuẫn.
Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch chia nhau đứng hai bên Dương Phàm, ở dưới một cỗ lực lượng vô hình bảo vệ, trong khi đại địa lay động mãnh liệt lại không chút sứt mẻ.
- ĐâyĐây mới là thực lực chân chính của Dương lão đại sao?
Hồ Phi ngây ra như phỗng, rung động tới cực điểm.
Từ Cực Bắc trở về tới nay, Hồ Phi cũng không phải không tìm Dương Phàm khiêu chiến, chỉ là bị hắn uyển chuyển chối từ.
Giờ phút này, khi kiến thức thực lực chân chính của Dương Phàm, trong lòng Hồ Phi dâng lên sóng gió ngập trời.
Dương Phàm trong trạng thái này, bất kể hắn làm gì đều khó có thể chiến thắng.
Nhưng mà chân chính hoảng sợ rung động không ai khác hơn phần đông cường giả tu sĩ Tam Hiền Môn.
Đám bậc cao Nguyên Anh lão Nho tu tử bào dưới cỗ thiên uy tự nhiên to lớn này, trong mắt đầy vẻ khủng hoảng cùng vô lực.
Cường giả bình thường chỉ biết người trước mắt thật sự đáng sợ, nắm giữ thần thông uy lực kinh thiên địa, giống như thần linh không thể chiến thắng.
Chỉ có một số ít cường giả như lão Nho tu tử bào có thể mơ hồ cảm ứng được Dương Phàm cũng một nửa trời đất hòa hợp làm một. Hắn đại biểu không phải lực lượng một cá thể, mà là ý chí của nửa bầu trời kia.
- Dừng tayNhanh ra tay!
Lão Nho tu tử bào kinh hãi rít gào, nhưng lời kêu gọi của lão lại không có khả năng ngăn cản được động tác của Dương Phàm.
Nghĩ đến đó, lão cắn mạnh răng, thân hình nhoáng lên một cái, hướng về phía Dương Phàm trung tâm rung chuyển của Tam Linh Sơn. Tay áo bào vung lên, một quầng sáng mờ màu tím như thác đổ, giống như rồng nằm rít gào, đánh về phía Dương Phàm nhắm mắt bất động.
Công kích toàn lực của một Nguyên Anh đại tu sĩ liều lĩnh kiên quyết không thể coi thường. Con rồng màu tím kia đủ có thể phá tan núi lớn, uy lực thẳng tới Nguyên Anh kỳ đỉnh.
Đối mặt với công kích như thế dưới Hóa Thần kỳ chỉ sợ hiếm có tu sĩ có thể chính diện chống lại.
Dương Phàm Hồn Căn nắm trong tay toàn bộ Tam Linh Sơn, thần sắc hờ hững, chậm rãi nâng cánh tay ngưng tụ ra một vệt sáng hai màu vàng lục chói mắt.
- Đi
Cánh tay vung lên, chỉ thấy vệt sáng hai màu vàng lục huyễn lệ chói mắt trong nháy mắt xẹt qua không gian, hóa thành một con giáo long giương nanh múa vuốt dài chừng hai mươi trượng trông rất sống động.
Giao long này như hung thần ác sát, ở trong hư không rít gào khí thế rộng rãi kinh sợ trời cao, trong quá trình phi hành chẳng những không biến mất mà hào quang quanh thân lại càng thêm chói lọi.
- Cái gì?
Lão Nho tu tử bào âm thầm kinh hô, trong lòng chấn động, con rồng màu tím đánh ra từ tay áo bị giao long linh khí hóa hình kia nháy mắt cắn nuốt, không hề có sức kháng cự.
Hơn nữa, giao long vàng lục kia hào quang hơi ảm đạm một chút, dưới một cỗ lực lượng thiên nhiên không lồ chống đỡ, bỗng nhiên khôi phục sáng ngời, hào quang tăng vọt lại rít gào gầm rút vọt tới trước mặt lão.
Giao long vàng lục còn không bay đến trước mặt lão đột nhiên đuôi vung lên, kình phong quét ngang. Trong phạm vi trăm trượng trở thành hư không, liên tiếp vài vị bậc cao Kim Đan đều bị xé nát trong nháy mắt.
Ầm
Thân thể lão Nho tu tử bào bị đánh bay, ở trong không trung phun ra một búng máu, vẻ mặt hoảng sợ run rẩy.
Lấy thực lực Nguyên Anh đại tu sĩ của hắn không ngờ ngay cả sinh vật linh khí hóa hình của đối phương đều không thể chống lại.
Càng thêm đáng sợ chính là, giao long vàng lục này phảng phất như có được loại năng lực lấy thiên địa làm hậu thuẫn như Dương Phàm, có thể bổ sung lực lượng trong hư không.
HốngÔng
Giao long vàng lục mạnh mẽ gầm lên, giương nanh múa vuốt lập tức bổ nhào tới trước mặt lão Nho tu tử bào, đánh cho lão không hề có lực chống đỡ.
Trong quá trình này, cường giả bậc cao khác càng thêm khó thể tiếp cận, vỗ trọng lực vô hình kia lại áp bách tới.
Vẻn vẹn vài hô hấp, lão Nho tu tử bào chật vật không chịu nổi, cực kỳ nguy hiểm, bị thương không nhẹ sắc mặt trắng bệch một mảnh.
- Dừng tayLão phu nhận thua.
Đột nhiên, thân hình lão Nho tu tử bào lướt ngang mấy chục trượng, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ khuất phục.
Dương Phàm đột nhiên mở mắt, một tia sáng rọi lóe lên, giao long gầm thét trong hư không kia bỗng nhiên biến mất không thấy.
Lão Nho tu tử bào thở phào một hơi, mọi người bốn phía cũng tức thì cảm thấy áp lực giảm đi, trừ bỏ uy thế khổng lồ như thiên địa còn quanh quẩn ngưng kết khắp cả Tam Linh Sơn, không có bất kỳ không ổn nào.
- Đại trưởng lão các hạ không phải tự xưng nhiều người, muốn bắt giữ ba người chúng ta sao?
Dương Phàm thần sắc bình tĩnh, trong giọng nói có một cỗ trào phúng nồng đậm.
Dưới Bán Thiên Nhân Mô Thức, thanh âm hắn ngưng kết thiên uy cường đại, chấn động cả khu vực.
- Thực lực Dđạo hữu đủ có thể bễ nghễ Tu Tiên giới, sánh vai chí cường giả Nội Hải. Lão phu tự thấy không bằng, lại càng không dám lấy sinh tồn thịnh vượng của toàn bộ Tam Linh Sơn làm tiền cược.
Lão Nho tu tử bào cười khổ một tiếng.
Lão vốn nghĩ Dương Phàm chỉ là một Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường, vào địa bàn của mình cho dù cường đại thêm vài phần cũng không có khả năng chống lại toàn bộ Tam Hiền Môn.
Nhưng chuyện không như mong muốn, thực lực đối phương triển lộ ra thậm chí so với chí cường giả Nội Hải trong lời đồn còn đáng sợ hơn vài phần.
Mà điều lão cảm thấy không rét mà run nhất chính là, đối phương có được lực lượng khủng bố có thể trong thời gian ý niệm thay đổi sụp đổ toàn bộ Tam Linh Sơn.
Dương Phàm nghe vậy, cỗ lực lượng kỳ dị quanh quẩn trên người chậm rãi tiêu tan. Mấy ngàn tu sĩ bốn phía thân hình buông lỏng, không ít người đặt mông ngồi phịch dưới đất, mồ hôi lạnh ướt sũng xiêm y.
Bán Thiên Nhân mang tới cho Dương Phàm cũng không phải gia tăng thật lớn về tu vi pháp lực mà là một loại tăng lên về cảnh giới, siêu thoát cực hạn gông cùm xiềng xích về thực lực cá thể.
Mặc dù vị tất có thể chính diện chống lại chiến thuật biển người ngàn, vạn người nhưng là hắn có một nửa thiên địa làm hậu thuẫn, nắm trong tay lực lượng tự nhiên cường đại, đủ có thể ở uy năng khí thế có được lực uy hiếp lớn lao.
- Ba vị xin đời bước đến Tam Hiền đại điện. Chuyện gì đều có thể thương lượng
Lão Nho tu tử bào cố nặn nụ cười, chìa tay dẫn đường.
- Đại trưởng lão rốt cục chịu ngồi xuống thân thiện nói chuyện rồi?
Khóe miệng Dương Phàm mang theo một tia trào phúng.
Vì sao cứ phải dùng vũ lực kinh sợ một phen mới bằng lòng ngoan ngoãn ngồi xuống nói chuyện?
Nếu Tam Hiền Môn không có tư thái một lòng đuổi ra khỏi cửa, có thể bình hòa đối xử với khách, Dương Phàm làm sao cũng không đáng lấy toàn bộ Tam Linh Sơn làm uy hiếp.
Nhìn hòn đảo vết rách khắp nơi này, trong lòng lão Nho tu tử bào cũng đang nhỏ máu. Tổn thất hôm nay của Tam Linh Sơn không có mấy chục năm chỉ sợ khó thể khôi phục nguyên khí.
Sớm biết như thế, làm sao có lúc trước.
Trong lòng hắn càng là hối hận mà không kịp.
Sau một lát, ở trong Tam Hiền đại điện trung tâm đảo.
Tam Hiền đại điện, nơi này thường thường là địa phương mà cao tầng Tam Hiền Môn quyết sách chuyện trọng đại.
Mà ngày hôm nay, đại điện uy nghiêm hùng vĩ không ngờ lại dùng để tiếp khách.
Bởi vì khu vực lúc trước tiếp khách đều hóa thành đổ nát trong chiến đấu.
Giờ phút này, trong đại điện chỉ còn vài người ít ỏi.
Dương Phàm, Vân Vũ Tịch, Hồ Phi.
Bên phía Tam Linh Sơn chỉ có lão Nho tu tử bào, Niệm Vi cùng với hai trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ khác.
- Dương đạo hữu tới đây là tìm kiếm Thi Dao?
Lão Nho tu tử bào hơi lộ một tia cười khổ.
- Đúng vậy.
Dương Phàm gật đầu. Trong lòng hắn cũng hiểu được đối phương chính vì nguyên nhân này mới tận lực đuổi đám người mình ra khỏi cửa.
- Thi Dao trước khi đi, duy nhất để lại chính là bức tranh này
Lão Nho tu tử bào lấy ra một bức tranh thủy mặc (đen trắng), rồi chầm chậm mở ra.
Trong bức tranh này, có một nam tử nho nhã thần sắc lạnh lùng, cầm trong tay một cày sáo ngọc dường như đang nói cái gì.
- Ồ, đây không phải là lão đại sao?
Ánh mắt Hồ Phi sáng lên, thân hình nhoáng lên xông tới đoạt lấy bức tranh thủy mặc.
Lão Nho tu tử bào lộ ra bất đắc dĩ, lại không dám phản kháng.
Hai huynh đệ Dương Phàm này, bất kì một kẻ nào cũng không phải hắn có thể chống lại được.
Hồ Phi đưa bức tranh tới trước mặt, ánh mắt Dương Phàm nhìn chằm chằm nam tử trong tranh, thần sắc bỗng nhiên máy động, lộ ra một tia tự thẹn thương xót.
Nam tử trong tranh này tự nhiên là tình cảnh lúc trước Dương Phàm gặp lại Đặng Thi Dao ở Thiên Nho Đảo.
Chỉ là nam tử miêu tả trong tranh này đầy vẻ lạnh lùng cùng vô tình.
- Thi DaoĐây là hình tượng ta trong lòng nàng sao?
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một tia chua xót.
Đồng thời, trong lòng hắn lại cảm giác có chỗ không đúng.
Nhớ rõ sau khi tấn chức Diễn Căn kỳ, hắn đi Tam Linh Sơn tìm tới Đặng Thi Dao. Lúc ấy đối phương hoàn toàn có ý niệm hồi tâm chuyển ý, trong mắt tuy có hận nhưng lại không mất nhu tình.
Hơn nữa, mỗi khi Dương Phàm có nhu cầu, nàng đều trợ giúp không ràng buộc gì.
Lần đầu tiên là cả chiến trường Triệu quốc, trợ giúp mở ra cỗ truyền tống trận. Nếu không lấy thực lực lúc trước của Dương Phàm, muốn đi Nội Hải, há dễ dàng như vậy?
Lần thứ hai sau khi Thiên Lan điện chấm dứt, Dương Phàm tấn chức Diễn Căn kỳ, nàng không ràng buộc trợ giúp kiến tạo cỗ truyền tống trận trở về Bắc Tần.
Lần thứ ba khi Dương Phàm về Bắc Tần kiến tạo Tiên Thành, Đặng Thi Dao cũng không ràng buộc trợ giúp phá giải và đơn giản hóa thượng cổ kỳ trận.
Mà giờ phút này nhìn kỹ bức tranh, Dương Phàm cảm giác có chút không đúng, hít sâu một hơi, thu lấy bức họa.
Đưa mắt nhìn Vân Vũ Tịch, trong đôi mắt sáng có vài phần áy náy, biểu đạt cổ vũ cùng duy trì với Dương Phàm.
Thấy Dương Phàm thu bức họa lại, lão Nho tu tử bào muốn nói lại thôi, không dám phản đối.
- Thi Dao rốt cục đi nơi nào? Còn nữa, Tam Hiền Môn có phải bắt buộc nàng làm cái gì hay không?
Ánh mắt Dương Phàm lạnh lùng ác liệt nhìn chăm chú lão Nho tu tử bào.
Lão Nho tu tử bào không cấm mà run run một cái.
- Đây hết thảy đều là Thi Dao tự nguyện
Niệm Vi thật cẩn thận nói.
Lời của nàng vừa nói được một nửa rồi bỗng nhiên ngưng bặt.
- Khắc khặc khặcTam Linh Đảo làm sao lại rơi xuống bước này? Tam Hiền Môn không phải được xưng là Nho đạo đệ nhất tông Nội Hải, siêu việt Thánh Nho Môn sao?
Một giọng nói quỷ quyệt thần bí, mơ hồ không chừng quanh quẩn trên không Tam Linh Sơn.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp bá đạo siêu việt Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường phủ xuống toàn bộ Tam Linh Sơn.
Trong phạm vi mấy trăm dặm, cả hải vực rung chuyển không yên. Vô số yêu tu trồi lên mặt đất, cúi đầu quỳ lạy.
- Tham kiến Thiên Dực Vương đại nhân.
- Bái kiến Thiên Dực Vương bệ hạ.
Vô số thanh âm yêu tu triều bái hội tụ cùng một chỗ vang vọng khắp hải vực, thần phục vị chí cường giả Nội Hải chỉ tồn tại trong truyền thuyết.